Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 316: Chương 316
Nói một lát, Thang Viên đã buồn ngủ, thế là mở to miệng ngủ thiếp đi.
Lâm Thiệu Hoa cẩn thận ôm cô bé đến chỗ Màn Thầu đã từng ngủ trước kia, sau đó mới trở về ổ chăn với Triệu Uyển Thanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Uyển Thanh: "..."
Người có tư duy cầu tiến nhất định là người tạo ra xu hướng của thời đại này.
Cắn một miếng, vị trứng chiên ngon khiến tâm trạng Thang Viên tốt lên ngay lập tức, gương mặt cô bé cong lên, nhìn Tiểu Lâm, nói: "Chú út làm cơm ngon quá!"
Bây giờ lại nói với anh một lần nữa, ý nghĩ của Lâm Thiệu Hoa luôn khiến hai mắt Triệu Uyển Thanh tỏa sáng, thậm chí Triệu Uyển Thanh còn cảm thấy Lâm Thiệu Hoa mới chính là người đến từ hiện đại.
Tiểu Lâm đã lớn, nếu tiếp tục dùng chung phòng ngủ với mẹ Lâm cũng không hay lắm, nếu sau này cưới vợ cũng phải có phòng riêng, vì vậy người trong nhà đã thương lượng và xây phòng riêng cho cậu.
Đoàn Tử xoa đầu Thang Viên, nói: "Không phải vì em, là bởi vì anh là con trai, con trai ngủ cùng một chỗ với cha mẹ sẽ bị người ta cười."
Đoàn Tử có suy nghĩ rất kiên định, cuối cùng Triệu Uyển Thanh cũng đồng ý.
Triệu Uyển Thanh cũng kể cho anh nghe chuyện hôm nay cô đi xem cửa hàng, cô hỏi: "Anh cảm thấy cái nào tốt?"
Về chiều hướng phát triển của xã hội và quốc gia, lời Triệu Uyển Thanh nói không giống hầu hết suy nghĩ của mọi người nhưng lại có cùng cách nói với Lâm Thiệu Hoa.
Đêm nay không có làm việc riêng, Thang Viên nằm giữa cha và mẹ, cô bé phấn khởi chia sẻ với cha mẹ hôm nay mình đã chơi gì ở bên ngoài.
Chương 316: Chương 316
"Màn Thầu đã là nam tử hán, không thể ngủ cùng chỗ với cha mẹ nữa!" Màn Thầu kiên quyết nói.
Nói xong còn vụng trộm liếc mắt nhìn Triệu Uyển Thanh, bổ sung thêm: "Chỉ kém hơn mẹ cháu một chút..."
Triệu Uyển Thanh thấy anh cũng suy nghĩ giống mình, cũng nói suy nghĩ của chính mình, sau cùng hai người quyết định mua lại ngôi nhà của Lữ Linh.
Ngôi nhà đó rẻ hơn ngôi nhà nằm ở khu vực phồn hoa nhất ba trăm đồng nhưng điều này không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là Triệu Uyển Thanh dự đoán trong tương lai khu vực phồn hoa và khu vực buôn bán kia sẽ có sự thay đổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Thiệu Hoa ôm cô nói: "Khu vực tốt nhất hay khu vực kém hơn một bậc đều có thể."
"Con cũng là thằng nhỏ to xác rồi, không thể tiếp tục ngủ cùng chỗ với cha mẹ!" Đoàn Tử học theo vẻ mặt và giọng điệu của anh trai mình.
Đối với đứa cháu chơi đùa với nhau từ nhỏ, tình cảm giữa hai người cũng rất tốt nên tất nhiên Tiểu Lâm không ngại để Màn Thầu vào ở cùng.
Người một nhà ăn bữa cơm ấm áp, sau đó mẹ Lâm đã ôm Thang Viên đi rửa mặt, còn Màn Thầu và Đoàn Tử, hai cậu bé đã biết tự mình rửa ráy. Tuy ở bên ngoài Đoàn Tử rất hoạt bát và độc lập nhưng cậu bé sùng bái nhất chính là anh trai Màn Thầu, mỗi lần đi rửa mặt vào buổi tối, cậu bé đều theo sát phía sau Màn Thầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Lâm nhìn cô cháu gái đáng yêu thì cười lên, xoa đầu cô bé.
Một người muốn vào, một người muốn nhận, Triệu Uyển Thanh không còn cách nào, chỉ có thể mặc kệ Màn Thầu độc lập.
Sau khi xây phòng này xong, Tiểu Lâm vào ở còn chưa được bao lâu thì Màn Thầu cũng ôm chăn nệm muốn vào ở chung.
Vì vậy hiện nay trong phòng ngủ cũng chỉ có cô, Lâm Thiệu Hoa và Thang Viên, thỉnh thoảng muốn làm việc riêng thì ôm Thang Viên đến phòng ngủ của mẹ Lâm.
Triệu Uyển Thanh khẽ kéo b.í.m tóc của Thang Viên, nói: "Giỏi nịnh hót!"
Mấy năm trước, trong nhà đã xây thêm một gian phòng ngủ ở phía sau, cũng là nơi Tiểu Lâm ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thang Viên cũng không đồng ý, từ nhỏ cô bé đã cùng ăn cùng ngủ với anh trai, sao có thể tách ra?
"Anh, anh không muốn ngủ chung chỗ với Thang Viên sao? Thang Viên ngủ không ngáy..." Thang Viên luống cuống nhìn Đoàn Tử (đọc tại Qidian-VP.com)
Ai ngờ còn chưa được mấy ngày, Đoàn Tử cũng học theo anh trai mình, thế là cũng kéo chăn nệm muốn vào đó.
"Nhưng anh trai con bảy tuổi, con còn chưa được năm tuổi." Triệu Uyển Thanh không đồng ý.
Thang Viên ôm cánh tay mẹ lung lay: "Hì hì..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.