Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 317: Chương 317
Thang Viên mở to hai mắt, gương mặt đầy vẻ khó tin.
Triệu Uyển Thanh cũng sửng sốt, nói: "Con nghe được mấy lời bậy bạ này ở đâu? Từ sau khi đất được giải phóng, chỗ nào còn yêu quái?"
Chương 317: Chương 317 (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Uyển Thanh đẩy lồng n.g.ự.c anh, cười nói: "Vậy anh cũng đừng hòng nghĩ..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hay lắm! Đứa nhỏ này căn bản không dễ bị lừa.
Một đêm này, Lâm Thiệu Hoa dùng hành động thực tế chứng minh cho Triệu Uyển Thanh thấy anh không những nghĩ mà còn muốn dốc sức...
Lâm Lượng của nhà cũ bên kia chính là đứa bé thứ hai của Lâm nhị và Chu Hồng Anh, cũng là đứa con trai đầu tiên của họ, sinh cùng năm với Đoàn Tử và Thang Viên nhưng sinh vào cuối năm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ban ngày Thang Viên và Đoàn Tử mới lén cha mẹ trộm bán kẹo nên vừa nhìn thấy mình bị đổi chỗ ngủ, cô bé lập tức nhớ đến câu chuyện bà cụ Lâm nói.
Tuy ngoài miệng cô hỏi như vậy nhưng trong lòng lại đang vô cùng hoảng loạn.
"Hu hu hu..." Thang Viên ngồi trong chăn, cái chăn trùm lên đầu khiến mái tóc bù xù, cô bé khóc lên.
Lâm Thiệu Hoa phụ trách ôm Thang Viên đi: "..."
Nói xong chuyện chính, trong phòng ngủ đã yên tĩnh trở lại, bên cạnh chỉ có tiếng hô hấp khe khẽ của Thang Viên thỉnh thoảng truyền đến.
"Thang Viên ngủ rồi." Lâm Thiệu Hoa nói.
Em trai Lượng Tử ở nhà cũ rất thích khóc, bà cố nói với Lượng Tử rằng ở trên núi có yêu quái to, yêu quái đó sẽ ôm mấy đứa trẻ thích khóc, không nghe lời, làm việc trái lương tâm lên núi rồi ăn thịt...
Bà nội của họ đúng là biết dọa trẻ con, dọa đứa nhỏ đến mức tin tưởng mà không hề nghi ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên mặt Lâm Thiệu Hoa vẫn là vẻ kiên định, không có gì thay đổi, ánh mắt Triệu Uyển Thanh hơi lay động, không dám nhìn con gái.
Lúc này Lâm Thiệu Hoa đã thức, Triệu Uyển Thanh vẫn còn vùi trong chăn, hai người vừa nghe con gái khóc thì lập tức ôm Thang Viên đến.
Bởi vì sinh cùng năm nên Đoàn Tử và Thang Viên thường xuyên về đó tìm Lượng Tử chơi cùng, vì vậy mới nghe bà cụ Lâm kể chuyện yêu quái này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Buổi sáng Thang Viên thức dậy mới phát hiện mình ngủ ở phía cạnh giường mà cha mẹ thì nằm giữa giường.
Chu Hồng Anh sinh Lượng Tử ra, lúc này không khí bên nhà cũ mới chậm rãi tốt lên, bà cụ Lâm cũng tốt với Chu Hồng Anh hơn.
Biết vậy đã không cần giải thích chuyện yêu quái kia.
Thang Viên còn nhỏ như vậy đã nhận ra cái gì rồi sao?
Thang Viên vẫn khóc, cô bé giơ cánh tay ôm chặt Triệu Uyển Thanh, nói: "Mẹ, đêm hôm qua có yêu quái ôm Thang Viên đi mất, hu hu hu... Hôm qua rõ ràng Thang Viên đã nằm ở đây, hu hu hu... Yêu quái muốn ăn Thang Viên, hu hu hu..."
Lâm Thiệu Hoa và Triệu Uyển Thanh phải tốn chút thời gian để giải thích rõ câu chuyện yêu quái với Thang Viên.
Thang Viên biết được câu chuyện yêu quái kia là giả thì không khóc nữa, nhìn chằm chằm vào cha mẹ mình, hỏi: "Vậy ai ôm Thang Viên sang bên này?"
Lâm Thiệu Hoa thuận miệng nói: "Có lẽ vào nửa đêm, chính con mộng du nên đi qua bên kia."
Triệu Uyển Thanh nhìn ánh mắt trong suốt của con gái thì chột dạ.
Không thể nào! Không thể nào!
Triệu Uyển Thanh vỗ vào vai Thang Viên, vuốt lưng cô bé: "Thang Viên đừng khóc! Làm sao vậy?"
Thang Viên khóc nghẹn ngào, nước mắt rơi đầy trên mặt, nhìn vô cùng đáng thương: "Là... Là bà cố nói..."
Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa nghe xong: "..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.