Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 477
Sáng sớm, có một dòng người không ngừng đổ về phía phố Đông Trực, mục đích đến của họ chỉ có một, đó chính là siêu thị thực phẩm kinh thành.
Trong đó có rất nhiều vấn đề cần được xem xét, hiện tại cửa hàng này chính là một ví dụ mẫu tốt nhất, ếch ngồi đáy giếng, có thể nhìn thoáng qua về quang cảnh của tương lai... ...
Ông ấy ngước mắt nhìn vợ, sau đó lại nhìn đứa con gái hoạt bát của mình, nói: "Mai hai mẹ con đều đến đấy xem biểu diễn đi, Bắc Kinh còn chưa từng có cửa hàng tư nhân nào có quy mô lớn như vậy đâu, quan sát xem thị trưởng phản ứng thế nào."
Hôm nay trùng hợp là thứ bảy, trên phố có rất nhiều người qua lại.
DTV
Trước cửa của siêu thị thực phẩm kinh thành, từng vòng từng vòng người đang vây quanh cửa hàng, ngay cả đầu phố hay cuối phố đều bị chặn chật ních người.
Phạm Vệ Cương nghe được hai chữ cửa hàng thì rời mắt khỏi tờ báo, nói: "Đưa cho cha xem nào." (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc dù bên trên có rất nhiều chính sách vẫn đang trong quá trình thảo luận, nhưng bên dưới đã có nhiều người dân bắt đầu kinh doanh nhỏ lẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rất nhiều người chỉ đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, sau khi hỏi thăm một chút mới biết là có biểu diễn.
"Chắc sắp rồi, người ta đã mang pháo ra rồi..."
Tờ rơi nhìn như chủ yếu quảng cáo về 'biểu diễn', nhưng thực tế là đang thông qua biểu diễn để quảng cáo về việc khai trương cửa hàng.
Trong sự chờ mong của tất cả mọi người, cửa lớn của siêu thị thực phẩm kinh thành cuối cùng cũng mở ra.
"Chủ cửa hàng này là người rất thú vị..." Phạm Vệ Cương cẩn thận đọc kỹ hai mặt của tờ rơi, sau đó kẹp tờ rơi vào sổ tay của mình, chuẩn bị giữ lại làm tư liệu cho báo cáo tiếp theo.
"Ba ơi, khi nào thì họ mới bắt đầu biểu diễn vậy?" Cậu bé ngồi trên vai của ba mình, cả nhà ba người đang đứng cạnh cửa siêu thị.
Triệu Uyển Thanh vừa vung tay một cái, bên hông sân khấu lập tức có một người thanh niên trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đi lên, phía sau cậu ấy còn dẫn theo cả một 'ban nhạc' nhỏ cùng đi lên.
"Tiếp theo xin mời ca sĩ trẻ Triệu Vĩnh Nhạc lên sân khấu!"
"May mà lúc chúng ta đi có cầm theo ghế..."
Vậy thì nhất định phải ở lại xem mới được!
"Họ muốn biểu diễn gì vậy? Ca hát? Nhảy múa? Hay là biểu diễn xiếc?"...
Lý do bên trên không quản chuyện này là vì ngầm đồng ý chuyện này. Chỉ là chính sách chưa được hoàn toàn đưa ra, phía trên cũng cần tham khảo và nghiên cứu những trường hợp này từ người dân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Uyển Thanh cầm microphone bước lên sân khấu được dựng tạm thời ở trước cửa, sau khi đứng giữa sân khấu, cô vẫy tay chào mọi người bên dưới khán đài.
Thời đại này, các hoạt động giải trí của người dân vẫn còn hạn chế, nếu gặp được sự kiện quy mô lớn gì thì lập tức sẽ tiến đến góp vui, chứ đừng nói đến sự kiện biểu diễn lần này!
Quá trình chuyển đổi của đất nước từ nền kinh tế kế hoạch hóa sang nền kinh tế thị trường, nhưng cũng không phải nói muốn chuyển đổi là chuyển đổi được ngay.
'Ban nhạc' này là ban nhạc trong đám cưới và tang lễ do Triệu Uyển Thanh đặc biệt mời đến, có rất nhiều nhạc cụ chiêng trống.
Ngày 15 tháng tám, phố Đông Trực, Bắc Kinh (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mong mọi người ủng hộ nhiệt tình cho chúng tôi nhé! Hôm nay cửa hàng thực phẩm Bắc Kinh của chúng tôi khai trương, mời mọi người cùng đến chung vui với chúng tôi!"
Có cả biểu diễn à? Còn có chuyện tốt như vậy sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ôi chao! Đừng có chen lên chứ! Tôi đứng đây trước mà!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.