Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Mi Nhãn Khiển Quyển
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 501: Chương 501
Bây giờ vào giờ ăn, Tiểu Hủ và lính cần vụ của ông Tần sẽ không xuất hiện. Ra khỏi sân nhà họ Sở, họ mới đi theo, hoặc có việc quan trọng thì sẽ tới.
Cố Xán Dương không có phản ứng gì, lắng nghe họ nói chuyện mà trong mắt không một gợn sóng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đúng, là trà từ cây cổ thụ sau núi, lúc mới uống vào hơi đắng chút." Cố Khanh Khanh lúc dọn dẹp đồ đạc mới thấy nó, không biết bà nội cô nhét vào hành lý cho cô từ hồi nào.
“Cẩn thận!” Sở Đại nhanh tay lẹ mắt kéo vợ vào lòng mình.
“Thật sự rất đắng nhưng sẽ có hậu vị ngọt.” Cố Khanh Khanh đưa cho em ấy một tách: “Em thử đi, loại trà này bà nội chị nói uống tốt cho sức khỏe, chắc là bà chuẩn bị đặc biệt cho cha." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hử?" Lần này Sở Đại và Cố Thanh Liệt đều có hứng thú, Cẩu Đản xoa xoa tay, nói: "Chúng cháu có thể tham gia không? Cá cược ai thua thì rửa chén."
Sở Uyên nghĩ thầm đúng là đứa con ngỗ nghịch.
“Em cũng đi!” Tiêu Tiêu đặt cái tách mình uống xuống, cầm tách trà khác lên.
“Thật sự rất đắng.” Cô thè lưỡi, vẻ mặt nhăn nhó.
"Vâng." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Khanh Khanh dẫn Tiêu Tiêu vào bếp pha trà, nhà có nhiều cốc tráng men, đủ dùng.
“Ồ?” Ông Tân nghe vậy, cầm cái tách lên: "Đến lượt ông đi cờ.”
"Đúng, rửa bát cộng với thu dọn bàn." Sở Đại cười gật đầu: "Tôi cá cha nuôi thắng."
“Tay nghề chế trà của thím thông gia không thể chê, ông Tần thử trà này đi, có huyền cơ trong đó đấy."
Tiêu Tiêu thấy vẻ thờ ơ của anh, trong lòng cảm thấy cực kỳ thất bại.
Cố Xán Dương thấy chén trứng hấp của cháu trai nhỏ chỉ mới ăn một nửa, ôm thằng bé ngồi lên sofa, chậm rãi đút cho cháu ăn.
Chử Chiêu cũng cười hì hì nói: "Cháu cũng bắt chú Tần."
“Được nha.” Cố Khanh Khanh nhìn em ấy pha trà, hương trà thơm ngát tỏa ra, cô cười nói: “Bà nội và thím hai chị thích chế trà, chị từ nhỏ đã không thích rồi, có lần uống một ngụm lớn, đắng quá phun ra hết."
Khi ra ngoài, họ đã đang chơi cờ vây rồi, Sở Uyên chơi quân đen.
“Vậy lát nữa em cũng thử một chút.” Tiêu Tiêu cầm ấm nước bắt đầu thêm nước.
"Con đi lấy bàn cơ, cha nuôi, trong phòng cha à?" Sở Đại đứng lên hỏi.
"Đúng." Sở Uyên thuận theo: "Thế mới nói cha hắn câu nệ quá, trước kia ăn cơm toàn dùng chén to, dùng tô, giờ dùng cái chén không đủ nhét kẽ răng."
Tiêu Tiêu nửa tin nửa ngờ, một tay cầm cái quai cốc, một tay đỡ cái đáy, thổi thổi rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Dưới bàn làm việc." Ông Tần khẽ gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ăn xong ngồi ở bàn một lúc, ai nấy trò chuyện riêng, Sở Uyên ăn xong cuối cùng, ông hỏi ông Tần: "Đánh một ván cờ không?"
Sở Đại ngồi trên tay ghế sofa bên cạnh nhìn một lúc, phát hiện phong cách chơi cờ của cha rất giống tính cách của ông, lúc mạnh mẽ lúc yếu thế, lúc ra chiêu một phát là ăn cả đám.
Tối Sở Đại sẽ ngồi bên cạnh cậu làm bài tập, rồi giảng cậu nghe về quân sự và lịch sử, thầy Tần sẽ dựa vào kiến thức cậu học mà mở rộng sâu hơn, rồi hướng dẫn cậu tìm hiểu sâu bên trong vấn đề.
Bây giờ anh không để ý cũng không sao, ngày tháng còn dài, bây giờ cô đã làm thân được với Khanh Khanh, coi như đã thâm nhập vào nội bộ rồi.
"Nói cái gì vậy." Tiêu Tiêu đạp anh một cái: "Cái chén nhà anh còn không to được bằng cái tách uống trà, ai mà ăn no cho nổi, chú Sở à, chú nói có phải hay không?" Cô quay sang xin giúp đỡ.
Cố Khanh Khanh đang lười không muốn động, nhắc nhở: "Còn thu dọn bàn nữa."
Ngược lại cha nuôi không nhanh không chậm, từ từ mưu tính.
Thẩm Tuy ăn xong cơm là lên thư phòng, đi Binh Đoàn Xây Dựng hơn một tuần bài vở một đống. Cậu là người tự giác, không cần ai nhắc nhở, chủ động đi học bài không cần ai thúc giục.
"?!" Chử Chiêu hoàn toàn cạn lời, chú muốn giúp Tiêu Tiêu nói chuyện cũng phải ra dáng một chút chứ.
Chử Chiêu đánh một cái ợ no, ngả lưng vào ghế sau lưng: "Cha cháu chưa từng dùng chén to mà đúng không chú Sở?"
Tiêu Tiêu xem như đã hiểu, bất kể ai thắng anh ấy cũng không quan tâm đâu, lau bàn rửa chén đối với anh ấy thế nào cũng được.
"Ai mà biết." Sở Uyên buông lời vô tình.
Cố Khanh Khanh không chút do dự: "Vậy em cũng chọn cha." Cô tin tưởng Cẩu Thặng.
“Cảm ơn con Khanh Khanh.” Sở Uyên đón lấy tách trà, thổi nguội uống một ngụm: “Đây là trà nhà con mang đến à? Lần trước thím thông gia có pha cho cha uống qua."
Dù em ấy không nói, nhưng Cố Khanh Khanh biết, Thẩm Tuy rất dựa dẫm vào cô và Sở Đại, chỉ cần ở bên cạnh thôi có thể khiến em ấy an tâm.
“Cha ơi, uống trà.” Cố Khanh Khanh bưng trà tới, cúi người đặt xuống: “Cha nuôi, đây là trà của cha.”
Tiêu Tiêu vốn định chọn chú Sở, mà cả ba anh em đều chọn ông rồi, cô đổi vậy: "Vậy cháu chọn chú Tần ạ!"
“Đúng không.” Cố Khanh Khanh bưng hai tách trà ra ngoài: “Chị mang trà ra ngoài cho cha và mọi người nha."
"Cha." Cố Xán Dương tùy ý đáp.
"Anh ơi, anh thì sao?" Anh huých cánh tay người đàn ông bên cạnh.
Ngay sau đó, cô lại hào hứng trò chuyện với Cố Khanh Khanh về chuyện khác, lòng muốn chinh phục Cố Xán Dương không giảm mà còn tăng nữa.
Còn bé Đoàn Đoàn trong lòng Cố Thanh Liệt thì không nghe lời như thế, cậu phải dỗ lát cho ngồi xe đạp mới chịu mở miệng ăn.
Cố Khanh Khanh đôi khi sẽ ngồi bên cạnh may vá quần áo, sẽ không phát ra tiếng động gì.
Không giống như loại ở Nam Dương.
“Đắng dữ vậy sao?” Tiêu Tiêu có chút nghi ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người này tới có thể ở lại đến mười một, mười hai giờ mới về.
“Vâng, để trong hũ con không chú ý, đợt trước soạn đồ con mới tìm ra."
Tối nay Tiêu Tiêu và Chử Chiêu đều ở đây, chắc không đi được. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Được." Ông Tần không từ chối: "Đánh cờ thôi hơi nhàm, đánh cược đi."
"Vậy tôi chọn cha." Từ khi Cố Khanh Khanh gả cho Sở Đại, Cố Thanh Liệt quen thuộc dần gọi theo em gái luôn, Sở Uyên rất hài lòng về điều này.
Cố Khanh Khanh vốn định qua nhà họ Tiết thăm, cô với chồng liếc nhìn nhau, hơi lắc đầu.
Cố Khanh Khanh đứng lên không cẩn thận vấp vào chân dài Cố Thanh liệt duỗi chân bên ngoài bàn trà, thân hình lảo đảo suýt ngã vào cạnh bàn trà.
Bé Niên Niên trước mặt cậu rất ngoan ngoãn, ăn xong một miếng lập tức mở miệng.
Chử Chiêu thấy thế cảm thấy thú vị, anh trêu: "Trước đây em ở nhà anh ăn liền hai chén cơm, sao nay ăn ít thế."
“Khanh Khanh, trà này là từ nhà chị mang đến à?” Tiêu Tiêu ngửi ngửi, cảm thấy rất thơm.
Chương 501: Chương 501
Khi anh đi đến thư phòng, Sở Uyên và những người khác đã đến trước bàn trà, ngồi trên ghế sofa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.