Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 502: Chương 502

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 502: Chương 502


“Anh, em không sao.” Cố Khanh Khanh hoàn hồn, thấy Cẩu Đản ôm Đại Bảo vào lòng thu mình lại như một con chim cút, mắc cười: “Em không sao, mà anh hai duỗi chân dài làm gì, thu vào gầm bàn đi."

Cố Khanh Khanh áy náy: “Xin lỗi nhé.”

“Chân anh dài anh biết làm sao chứ, co lại khó chịu lắm ...” Chưa nói hết câu, Cố Xán Dương đã liếc nhìn anh một cái, người đàn ông cao lớn, lực lưỡng lập tức im miệng.

Thấy chị ấy không nói gì, Tiêu Tiêu lên tiếng giải thích cho mẹ mình: “Thật ra mẹ em tốt lắm, chỉ là hơi nóng tính thôi.”

“Không sao chứ?” Anh ôm eo cô, dịu dàng hỏi.

Nếu không phải lão Sở nhanh tay, người khóc bây giờ là anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Khanh Khanh rời khỏi lòng chồng, ngồi giữa anh và Cố Xán Dương, lúc xem cờ, cô hơi nghiêng đầu tựa vào cánh tay anh trai.

Chương 502: Chương 502

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cố Xán Dương thật thiên vị.” Một bên cháu ruột, một em trai ruột toàn bộ không bằng một cô em gái ruột.

Thật vô lại!

Sở Đại vỗ vai anh bạn: “Quen rồi thì thôi, cứ như không thấy đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Khanh Khanh mỉm cười gật đầu: “Nhìn em là biết, người nhà em đều rất tốt.”

Người ở đây đều biết Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt sợ anh cả này nhất, không thấy lạ, Cố Xán Dương đôi khi rất đáng sợ, ngay cả Sở Đại còn phải e ngại.

Trong thôn sinh nhiều con không phải hiếm, mà để hòa thuận như nhà họ Cố thì hiếm lắm, thường tương đối rời rạc.

Niên Niên giật mình, miếng trứng hấp còn chưa nuốt, tố cáo với cậu: "Cậu cậu! Mẹ hung dữ ~ Niên Niên!" (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thế anh hai chị thì sao?” Tiêu Tiêu vừa nhai xoài, vừa hỏi.

Tiêu Tiêu mắt chữ O mồm chữ A, lẩm bẩm: “Cố Xán Dương cũng biết nổi giận à.”

Cố Khanh Khanh cười tươi: “Ông nội chị có nhiều anh em, các bác sinh nhiều con trai, hồi đó cần lao động nên anh họ chị nhiều lắm.

Những người khác quan tâm nhìn qua, quân cờ đen trong tay Sở Uyên mãi chưa hạ xuống: “May mà các góc bàn trong nhà ta đều được bọc vải rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Niên Niên: “?” Hu hu ~

Thấy chân của Cố Thanh Liệt còn đang duỗi dài ra, Cố Xán Dương chỉ dùng một tay bế Niên Niên, mặt không vui rút tay lại khỏi góc bàn: “Em mọc thêm chân à?”

Chử Chiêu không nhịn được mở miệng: “Lão Cố, anh thiên vị quá đáng rồi đấy.” Nhóc con mới bao nhiêu tuổi, hai người bao lớn mà đi bắt nạt người ta.

Đến cả đứa trẻ cũng bôi nhọ nhóc nữa!

“Không sao không sao.” Tiêu Tiêu kiềm nén cảm xúc, tiếp tục nói: “Phía nhà mẹ em thì nhiều anh em, em họ em muốn vào quân khu, mẹ em vì chuyện này cãi nhau với cha em không ít lần."

Giọng điệu như băng khiến sống lưng Cố Thanh Liệt lạnh toát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Về phần Cố Thanh Liệt, anh không dám lên tiếng.

Nghe vậy, Cố Khanh Khanh ôm chặt cánh tay anh trai, dồn hết trọng lượng cơ thể lên người anh, ra vẻ oan ức: “Anh cả, nó bắt nạt em!”

Thím Tiêu đúng là khá dữ dằn, dám cãi nhau với cả thím Tiết mệnh danh ớt cay của đại viện, còn dám ra tay với chú Tiêu. Cô hơi lo lắng nếu mà Cẩu Thặng cưới Tiêu Tiêu thì có phải có ngày bị mẹ vợ cào không?

"Cha em chỉ có mỗi em, em còn hai bác ruột, mấy năm trước đều hy sinh rồi, không có hậu duệ.” Tiêu Tiêu ánh mắt ảm đạm: “Hồi nhỏ em có gặp họ vài lần, bây giờ không có ấn tượng gì nữa.”

Chử Chiêu cạn lời, một lúc sau mới nói: “Cậu có đúng là cha ruột không?”

Cố Khanh Khanh tiện tay đưa một miếng xoài đã cắt vào miệng em ấy: “Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, anh trai chị luôn đứng về phía chị vô điều kiện.”

Tiêu Tiêu cười: “Nhà chị tận mười mấy anh trai, ai dám ăn h.i.ế.p chị chứ. Chử Chiêu lần trước kể em nghe, lần đầu tiên anh ấy đến nhà chị bị thế trận nhà chị dọa sợ luôn đó. Toàn thanh niên trai tráng đứng đầy cả một sân, không đúng sân nhà chị còn không chứa hết, anh ấy còn tưởng là hàng xóm, ai ngờ toàn là anh chị cả."

Vì có hai đứa nhỏ thích chạy nhảy khắp nơi, tất cả góc nhọn của bàn ghế trong nhà đều được ông dùng vải vụn bọc lại, có lỡ va vào thì sẽ không quá đau.

Thấy Cố Khanh Khanh không sao, Sở Uyên và ông Tần tiếp tục chơi cờ.

“Cũng vậy, chỉ có điều thỉnh thoảng anh ấy cố ý chọc tức chị, rất phiền.” Cố Khanh Khanh nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên bật cười: “Từ nhỏ đến lớn chị luôn có các anh trai bảo vệ, chưa bao giờ chịu thiệt thòi gì.”

Cố Khanh Khanh nhớ tới mặt Tiêu quân trường bị cào, không nói gì, chọn cách im lặng.

Cố Khanh Khanh nhìn con trai, làm cái mặt xấu.

Niên Niên há hốc mồm, không ngờ mẹ trả đũa mình.

Trong nhà cũng không có ảnh của họ.

Chử Chiêu nhướng mày: “Thật sự là hiếm thấy.” Anh và Cố Xán Dương đã quen biết nhau vài năm rồi, bất kể là vui hay giận, giọng điệu của anh ấy cứ đều đều như vậy, không có gì thay đổi.

“... Không sao.” Tay của Cố Khanh Khanh vô thức đặt lên bụng, trong lòng đột nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ.

Cô gái tóc ngắn khoanh tay tựa vào bếp nhìn cô cắt xoài, chậc một tiếng.

Cố Xán Dương lại cầm thìa đút trứng hấp cho Niên Niên, cậu bé không biết vừa xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thú vị quá thôi, đôi mắt to sáng ngời nhìn mẹ đang dựa vào người cậu.

Cố Xán Dương nghiêng đầu liếc nhìn em gái đang ôm tay mình, lên tiếng: "Niên Niên, không được bắt nạt mẹ con."

“Nhà em thì sao?” Cố Khanh Khanh hỏi.

Đùa với cậu con trai một lúc, Cố Khanh Khanh đứng dậy, kéo Tiêu Tiêu vào bếp cắt trái cây.

Anh vội vàng rụt chân lại, ôm chặt Đoàn Đoàn trong lòng: “Anh cả, em sai rồi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 502: Chương 502