Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 113: Chuyện mối mai ngày cận tết
Vì thế cô chuyển chủ đề, nói thẳng: "Bác gái Chu, cháu chỉ có thể nói tên bệnh viện và tên bác sĩ cho bác. Còn lại thì bác phải tự mình đi rồi."
Cũng vì có anh hai bị tật ở chân nên khi vừa gả vào Hà Ngọc Yến đã chú ý đến Hồ Văn Lý. Cho nên vừa rồi cô mới có thể từ chối yêu cầu của bác gái Chu, nói đúng hơn là không cùng bác gái Chu đi đến bệnh viện. Nhưng mà nửa tháng trôi qua, lúc Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông đến khoa phụ sản của bệnh viện ở trung tâm thành phố vào cuối tuần thì vẫn đụng phải bác gái Chu và Thái Chiêu Đệ.
Tầng hầm ngầm không lớn nhưng đồ bên trong lộn xộn. Cho nên mấy ngày này không có việc gì thì hai người đều đến đây để thu dọn.
Chương 113: Chuyện mối mai ngày cận tết
"Chị gái, nhà tôi ở chỗ này. Xem đi, nhà chính ở giữa hai phòng lớn, ngăn nắp. Căn nhà lớn nhất đã chia thành hai gian. Hai anh em mỗi người một gian, diện tích lớn nhỏ và bố trí đều giống nhau như đúc. Tuyệt đối đủ để vợ chồng hai đứa cùng ở. Đợi sau khi chúng nó sinh con thì con cái có thể đến gian nhà chính ở."
"Chủ yếu là bây giờ nhà họ Triệu lộn xộn như thế. Con gái nhà trong sạch không thèm gả vào đó đâu!"
Cảnh này khiến cho mọi người nhìn thấy cũng không biết nói gì.
Hôm nay em út lại nghịch ngợm, dám vẽ một con lợn nhỏ trên sách bài tập của anh Thiên, anh ấy cầm đến trường học bị các bạn chê cười.
Chủ nhân của nó thực sự rất yêu sách, trong sách không bị viết chữ chèn lên nhưng lại có rất nhiều thẻ kẹp sách. Trên mỗi thẻ kẹp sách là một vài chú thích khi đọc sách, có đôi khi là vài câu tâm sự.
"Lại muốn chiếm lợi mà!"
"Chúng ta hãy giữ những quyển sách này. Về sau nếu nghe được tin tức của người nhà anh ấy thì lặng lẽ đem đến cho bọn họ."
"Hai đứa nhà tôi tuy rằng tướng mạo bình thường nhưng cao lớn, thân thể cũng rắn chắc, việc gì cũng có thể làm được."
Hôm nay sinh nhật, em út tặng cho mình một cái máy bay giấy. Em ấy biết ước mơ của mình là một phi công. Anh hai mua cho mình cái bánh kem mà mình yêu thích nhất. Mình rất vui nên rất tiếc khi phải ăn nó.
Bác gái Chu vội vàng xua tay: "Không không không, một bà già như bác thì xem bệnh gì chứ, có bệnh thì nhẫn nhịn cho qua là được. Chỉ là bác thấy con dâu Chiêu Đệ của bác ấy, ba năm trước đây nó sinh được con gái xong thì không có động tĩnh, bây giờ bác sĩ lại nói là đã mang thai. Mấy ngày gần đây lại nhìn không giống lắm nên muốn đến thành phố nhờ bác sĩ khám thử."
Chữ viết có non nớt, có lão luyện, hẳn là viết từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành. Nhìn qua những chữ viết này, Hà Ngọc Yến có thể tưởng tượng ra đại khái tính cách của chủ nhân quyển sách này.
Tứ hợp viện đã không còn giống với trước đây.
"Thế nào rồi ạ?" Thái Chiêu Đệ thấy mẹ chồng quay về thì hỏi ngay.
Giống như nhà ông Hồ, đừng nhìn nhà bọn họ ít người, bố con đều là công nhân viên chức trong nhà máy, phòng ở hai gian trông rất tốt. Kết hôn ba năm sinh được một đứa con gái cũng không sao nhưng Hồ Văn Lý là thế hệ đơn truyền, khi còn nhỏ phát sốt bởi vì uống Penicillin nên một chân cũng bị tật.
Đối phương có vẻ lo được lo mất khiến cho Hà Ngọc Yến ý thức được rất nhiều thứ.
Hà Ngọc Yến nói vấn đề mà bác gái Chu hỏi. Chồng cô nghe xong cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, tình huống nhà bà ấy đặc biệt, vẫn nên tránh khỏi những rắc rối này thì hơn."
***
Họ lại mở tầng hầm ngầm rồi đi xuống lần nữa, hai người cũng đã quen các nẻo đường, đèn được đốt sáng đặt trong đèn bão.
Biến cố này khiến cho ai xem cũng ngờ ngang.
"Vợ Lập Đông này! Bác gái có chuyện muốn hỏi cháu một chút."
Bây giờ không quá đói nên Cố Lập Đông định làm màn thầu làm cơm sáng cho ngày mai. Lại lấy ra một ít thịt xay trước đây.
Hà Ngọc Yến nghi ngờ, nhà cô và nhà bác gái Chu cũng không nói chuyện gì nhiều.
Phía trước là đống đồ được chất đống, nó cũng đã được thu xếp trong góc. Còn lại là rương gỗ đựng đồ, trừ mấy rương đồ đã xem qua trước đây thì những cái khác đều phải mở ra kiểm tra.
"Anh xem, trên quyển sách này cũng có thẻ kẹp sách."
Lúc buổi trưa, con dâu đã nói với bà ta chuyện này. Tuy rằng bà cảm thấy chắc chắn không có vấn đề gì nhưng con dâu nói muốn đến bệnh viện ở trung tâm thành phố khám cho an tâm. Vất vả lắm nhà mình mới có thêm người, chút tiền ấy bác gái Chu cũng không tiếc.
Bọn họ mở từng cái rương thì phát hiện bên trong có không ít sách vở.
Bên trong có giường đệm, vỏ chăn cùng với đồ làm bếp giản dị. Thậm chí còn cất giữ chút lương thực, đủ để cho hai người ở lại chỗ này cả ngày.
Bởi vậy Hà Ngọc Yến cũng lật xem một cách cẩn thận.
"Cũng không tính là quen biết ạ. Chỉ là lần trước có việc nên cháu có hỏi một vị bác sĩ, bác ấy là người tốt, kiên nhẫn trả lời những vấn đề của cháu. Bác gái, bác muốn xem bệnh sao?"
Hà Ngọc Yến cũng từng nghe nói các bà mối gần đây không dám làm mai cho nhà họ Triệu, sợ hại con gái nhà người ta. Bảo cưới vợ nông thôn thì phỏng chừng nhà họ Triệu cũng không chịu.
Bác gái Chu lắc đầu: "Con bé không định dẫn chúng ta đi. Mẹ nghĩ vẫn nên gọi Văn Lý cùng đi. Vợ Lập Đông cũng chưa đẻ con nên để cho người ta đi cùng cũng không tốt lắm." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bình thường bác gái Chu cũng không xấu nhưng đối với cháu chắt thì lại là một người chấp nhất, bản thân vẫn nên tránh xa một chút. Nếu không khi thật sự xảy ra chuyện gì đó thì sợ lại có rắc rối.
Mọi người đang vui vẻ hớn hở nghe bác gái Phùng thổi phồng con trai mình. Kết quả lại thấy bác gái Khổng hùng hổ xông tới, túm tay bà mối hô: "Chị gái à chị gái, nhà em cũng có đứa con trai, đợi lát nữa em kéo nó qua cho chị nhìn thử."
"Thế nào rồi? Bác gái Chu tìm em làm gì thế?"
"Mẹ, Văn Lý đi làm nên không rảnh. Chúng ta là phụ nữ lại không biết chữ, đến bệnh viện sợ người ta lừa."
Nói đến con dâu, lúc này dường như bác gái Chu nhớ đến gì đó. Bà khẽ tiến đến trước mặt Hà Ngọc Yến.
Mọi người đều lắc đầu thở dài, tiếc cho đứa con trai thứ ba nhà họ Triệu là một người tốt, cuối cùng lại bị bố và anh trai làm hại như thế.
Nguyên nhân hai người này vẫn chưa có người yêu là vì Tào Đức Tài nói năng kém, thường đắc tội với các đồng chí nữ. Còn Tào Đức Học thì là do trước đây thích Thẩm Thanh Thanh.
Lúc này đây không biết là có thể tìm được người yêu thích hợp hay không.
Hai người ở lại chỗ này đến hơn 5 giờ chiều mới quay về nhà.
Kết quả vừa đến khu nhà chung thì nghe thấy sân trong có tiếng cãi cọ ồn ào. Đi qua thì thấy thì ra bác gái Phùng mời một người giới thiệu ở bên cạnh đến đây, cũng là bà mối. Lúc này bà ấy đang dẫn người vào trong nhà.
Vừa rồi bác gái Chu lôi kéo Hà Ngọc Yến nói to nói nhỏ, Cố Lập Đông thì đến phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Bác gái Chu nhanh chóng tiến lên giảng hòa. Trong nhà có con dâu mới mang thai nên tâm tình bà ấy rất tốt, vì thế cũng không muốn nghĩ đến những chuyện không hay.
Những lời cuối cùng mới là trọng điểm. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bà ấy muốn cướp bà mối sao?"
Bây giờ Thẩm Thanh Thanh kết hôn rồi ly hôn, sau lại có người yêu mới. Đức Học hẳn là không còn trông mong gì.
Toàn bộ khu nhà chung, người mà cô ta nghĩ đến được chỉ có thể là Hà Ngọc Yến, tính tình tốt, thời gian rảnh lại nhiều, còn là đồng chí nữ biết chữ.
Tình huống lúc ấy cũng xảy ra vài chuyện. Chân Hồ Văn Lý nhìn thì có vẻ không nghiêm trọng nhưng đi hơi khập khiễng.
Bà mối còn chưa vào cửa mà bác gái Phùng đã thao thao bất tuyệt. Điều này khiến cho Hà Ngọc Yến không khỏi cảm khái tấm lòng yêu thương con trai của bà.
Cuối cùng vẫn là bà mối có kiến thức rộng rãi, nói ngay: "Chuyện làm mai là một người xong rồi mới tiếp thêm một người. Em gái Phùng đến trước nên chị sẽ đến nhà em gái Phùng trước tiên."
Lúc trước vì chuyện của bác gái Khổng, đúng là Hà Ngọc Yến có hỏi bác gái Phùng chuyện này, cũng lộ ra chuyện tư vấn ở bệnh viện. Bây giờ cô nghe thấy vấn đề này thì nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Phòng ở này họ mua mấy tháng nhưng chưa từng nghe được tin tức của người thân chủ nhân căn nhà. Dù sao cũng chỉ có mấy thứ thần bí này. Hơn nữa đồ trong tầng hầm ngầm làm Hà Ngọc Yến hơi lo lắng về tình huống của gia đình này, có phải họ đã lưu lạc đến nước khác rồi hay không.
Buổi trưa có ăn nhưng đồ ăn không đủ nên vợ chồng hai người họ vẫn chưa ăn no. Buổi chiều thì ăn tô mì sợi ở tứ hợp viện.
Cuối cùng bác gái Chu cũng chỉ biết được tên bệnh viện và tên bác sĩ rồi quay về nhà.
"Ôi thôi, đừng nói nữa. Chúng ta là hàng xóm cũng biết thằng ba nhà họ Triệu là một đứa rất tốt. Nếu có mối giới thiệu tốt thì nên giúp đỡ giới thiệu cho nó."
Bởi vì chuyện này mà bác giá Chu luôn cảm thấy mình là tội nhân của nhà họ Chu.
Cố Lập Đông cảm thấy bản thân là một người tốt nghiệp trung học cơ sở cũng cảm nhận được mị lực từ những câu chữ này. Hiển nhiên đối phương là một người có văn hóa, cũng là người rất yêu thương người nhà.
Tường sập đã được xây lại, nhà cũ nát đã được trang bị cửa sổ. Trong đó gần cửa vào tầng hầm ngầm là phòng chính cũng đã được thu dọn, dùng để cho bọn họ dừng chân khi ghé đến nơi này.
Vì vậy mà sau khi lớn lên, Hồ Văn Lý khó tìm được bạn đời hơn. Cuối cùng lại cưới Thái Chiêu Đệ trong núi, nghe nói lúc ấy phải tốn hơn 300 đồng lễ hỏi.
Sau khi chuẩn bị nhà ở kỹ càng, hai người sửa sang lại đồ đạc ở tầng hầm ngầm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gia đình ở khu nhà chung rất nhiều, nhà nào cũng có chỗ khó xử.
Hà Ngọc Yến nhìn về chồng mình, cảm thấy lời này có vẻ hơi khoa trương.
Nhìn bà mối vào nhà họ Tào, bác gái Khổng dậm chân một cái cũng đi theo. Bà ta ngồi xổm ở đó, cứ như sợ bà mối nhân cơ hội chạy mất.
Vấn đề này rất phức tạp, vì thế Hà Ngọc Yến cảm thấy mình không tiện tiếp tục suy nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thật ra với điều kiện của anh em nhà họ Tào, tổng hợp lại thì đúng là không kém. Em trai là Tào Đức Học cũng vừa mới được tuyển lên chính thức vào tháng trước. Hai người đều là công nhân chính thức của một nhà máy, một người 22 tuổi, một người 20 tuổi. Thật ra cũng chưa gọi là già. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng bây giờ cô có thể hỏi thăm người quản lý căn nhà này. Ít nhiều gì người đó cũng sẽ có cách.
Thái Chiêu Đệ nghe mẹ chồng nói thế thì hơi thất vọng.
"Không sao, mẹ bảo Văn Lý xin nghỉ ngày mai, chúng ta cùng đến bệnh viện kiểm tra một lần."
Không nói đến chuyện gia đình, phương diện con nối dõi cũng rất coi trọng.
"Là thế này, bác nghe bác gái Phùng nói rằng cháu có quen bác sĩ phụ sản ở bệnh viện thành phố có phải không!"
Có sách được đóng dấu thời cổ đại, cũng có sách hiện đại. Trang sách đã ngả vàng nhưng không có dấu vết hư hao dơ bẩn. Rõ ràng là chủ nhân của nó rất yêu quý mấy thứ này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.