Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 114: Tin vui

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Tin vui


Bác gái Chu vui vẻ trò chuyện với mọi người. Sau đó bà kéo bác gái Khúc ra khỏi nhà họ Tôn để hỏi thăm bụng của con gái bà ấy đã có động tĩnh gì chưa.

Mẹ Lâm nói với vẻ bình tĩnh: "Lại có chuyện gì nữa? Bà mẹ chồng không cho con ăn cơm? Hay là đi vệ sinh nhưng không dọn cho sạch sẽ?"

Lúc trước bác gái Chu đến tìm Hà Ngọc Yến để dò hỏi, ngày hôm sau đã đưa Thái Chiêu Đệ đi đến gặp bác sĩ.

"Được được được. Rất tốt. Tôi làm đơn khai cho hai người, đợi có kết quả xét nghiệm là biết."

Mỗi lần con gái về nhà thì đều có chuyện tức giận nào đó. Thật ra bà ta thấy đây không phải là chuyện gì lớn. Có điều con gái là thịt rơi từ bụng mình xuống, con bé muốn làm gì thì làm. Dù sao nhà họ Đổng cũng là người chịu thiệt. Bọn họ cưới con gái bảo bối của bà ta, hưởng thụ những thứ tốt của nhà họ Lâm cho nên bọn họ phải trả giá đôi chút mới xứng đáng.

Cố Học Phương thấy mẹ chồng mình nóng vội như thế thì thấy kỳ lạ. Bình thường ở nhà mẹ chồng vẫn luôn nghiêm túc. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy đối phương đối xử với người bệnh như thế.

"A a a, đúng đúng. Đi đi đi, Chiêu Đệ. Chúng ta đi lấy thuốc." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng trong lòng bác gái Trịnh không hề dễ chịu chút nào. Về đến nhà thấy con dâu đang đứng ngây ngốc bên cửa sổ bà lập tức đâm chọt một câu: "Ai da, người ta cưới vợ về thì xây được nhà được cửa. Sao nhà mình lại khổ thế chứ? Cưới vợ về mà vẫn chưa lên được chức ba nữa, đúng là vô phúc mà!"

"Chúc mừng hai người, đã thành bố mẹ rồi này."

"Kết quả đến rồi sao! Đưa đây tôi xem nào?"

Khoảng thời gian trước bọn họ đã chuẩn bị cho việc mang thai, nói đúng hơn là không dùng các biện pháp tránh thai nữa, còn việc đứa nhỏ này có đến hay không thì phải xem duyên phận.

Sau khi đứa nhỏ này tham gia quân ngũ đã mấy năm chưa về nhà. Nghe nói là đi chấp hành nhiệm vụ bí mật nào đó. Dù sao thì cả năm cũng chỉ liên lạc được vài lần. Chuyện chia nhà ra ở con trai nhỏ cũng từng nói qua vài lần cho nên sẽ không có ý kiến gì.

Chủ nhiệm Trình có ấn tượng sâu sắc với Hà Ngọc Yến. Khi nhìn thấy tên cô thì trong lòng hơi mong chờ.

"Là thế… Là thế đấy…"

"Lại đây lại đây, ngồi xuống đây. Có phải có tin tốt không?"

Sau khi biết mình có thai, khi về nhà chuyện đầu tiên cô muốn làm chính là bảo Cố Lập Đông thông báo cho nhà mẹ đẻ biết.

Nhưng cô ta trốn về nhà mẹ đẻ đâu giải quyết được vấn đề gì.

Sau khi bác gái Chu lấy thuốc thì đưa con dâu quay về khu nhà chung. (đọc tại Qidian-VP.com)

Điều này khiến cho Cố Học Phương líu lưỡi không thôi.

Hai người thương lượng một chút rồi đến nơi này để kiểm tra.

Thấy bác gái Khúc nói vậy, mọi người cũng không tiện nói gì thêm. Sau đó mọi người nhắc đến Trình Mạt Lỵ ở phòng phía đông nhưng Trình Mạt Lỵ đã có con trai được hai tuổi, các bác gái thuận miệng nói tới rồi thôi, sau đó đề tài liền chuyển tới trên người bác gái Trịnh.

Bà ta không phải là kẻ ngốc cho nên tìm cớ đứng dậy nói phải về nhà nấu cơm rồi chuồn đi mất.

Đàn ông vì vợ mình mang thai mà đã chuẩn bị mọi thứ đúng là ít thấy. Cô nhìn nhìn đồng chí nữ này lần nữa, cũng là dáng vẻ nghiêm túc nghe giảng.

Tôn Lệ Mẫn là đứa con gái duy nhất của nhà họ Tôn phía đông. Khi còn trẻ vì đam mê mà chọn xuống nông thôn, sau đó gả cho người ở đó. Qua mấy năm thì mang theo chồng và con gái vào trong thành phố.

Đợi ở cửa khoa phụ sản không được bao lâu thì đến lượt Hà Ngọc Yến.

Nhưng mà thật đúng là có người không vui vẻ.

Hà Ngọc Yến cũng không biết vì mình mang thai mà Lâm Hà Hương sẽ có phản ứng lớn như vậy.

Mẹ cô thường xuyên dò hỏi chuyện con cái, giờ mà biết cô có thai chắc chắn sẽ không thấy nhọc lòng nữa.

Lâm Hà Hương hiểu ý bà ta nhưng không thể nào phản bác được. Trong quan niệm của cô ta, kết hôn nửa năm mà chưa có tin tức thì là do phụ nữ. Nhưng nếu bảo cô ta ngồi đây nghe mẹ chồng lắm lời thì cô ta càng không vui hơn. Vì thế cô ta đứng lên mở cửa cái rầm rồi về nhà mẹ đẻ.

Người bệnh như thế, bác sĩ nào mà không thích chứ.

"Nhà nghèo như thế có sinh con cũng không được lợi ích gì. Sau này cũng chỉ có nước làm công nhân. Con của con thì khác, có mẹ và ba con thì sau này nhất định sẽ làm cán bộ cho xem."

Các bác gái đều nói đến vấn đề này, khí thế ngất trời.

Nhưng cũng có người nói đôi vợ chồng trẻ chỉ sinh được một cô con gái rồi thôi. Chẳng khác nào đoạn tử tuyệt tôn vậy.

"Bác sĩ, bình thường phải chú ý cái gì vậy?"

Đây là sự thật, Lâm Hà Hương cũng không cảm thấy có gì đáng để kiêu ngạo cả.

Về chuyện này mẹ Lâm thật sự không có cách nào. Bà ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa con gái đi tìm một bà cốt quen thuộc.

Động tác này của cô ta khiến bác gái Trịnh tức giận đến mức ngã ngửa.

Đợi khi bọn họ quay về thì Hà Ngọc Yến nghe được, may mắn lúc ấy họ đã đi. Bởi vì cái thai của Thái Chiêu Đệ vẫn chưa vững nên bác sĩ kê cho cô ta một đơn thuốc. Hôm nay họ đến bệnh viện chắc là tái khám. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không phải, là chuyện sinh con. Hôm nay lại có thêm một người phụ nữ mang thai. Cô ta gả sớm hơn con có nửa tháng." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu không phải chồng bảo bà ta đừng lắm trò thì bà ta đã đi tới nhà kia dạy dỗ một trận ra hồn rồi.

Vào phòng khám bệnh, có một đồng chí nữ không quen biết đang ở đó. Đối phương đang nói chuyện với chủ nhiệm Trình, xem có vẻ rất thân thuộc, hẳn là người thân.

Bà gặp ai cũng nói chuyện gặp Hà Ngọc Yến ở khoa phụ sản. Cuối cùng còn cảm khái một câu, gia đình này lại có thêm nhân khẩu rồi. Tháng này ở khu nhà chung có hai người mang thai, đúng là chuyện vui.

Tháng này Hà Ngọc Yến tương đối bận rộn, cũng không nghĩ đến vấn đề này. Vẫn là Cố Lập Đông chú ý việc cô mãi chưa tới kỳ, nghĩ đến lúc trước được chủ nhiệm Trình có nói qua nên anh nhắc nhở vợ mình.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của con gái, bà ta chỉ cho rằng cô ta không vừa ý nhà chồng chuyện gì đó. Cũng chẳng hé răng mà cứ tiếp tục động tác trên tay.

Vợ chồng son như thế, ai nhìn mà không thấy vui vẻ đây.

Còn chồng của cô ấy là Kim Trụ Tử, tuy là nông dân nhưng cũng là người có chí tiến thủ.

Bác gái Trịnh ngồi một bên yên lặng nghe bọn họ nói chuyện. Thỉnh thoảng sẽ nói vào một hai câu. Giờ bất thình lình bị người ta hóng hớt thì không biết nên nói gì.

Nghe thấy lời này, mẹ Lâm liền biết là ai. Còn không phải là cái cô chẳng thèm giữ mặt mũi cho bà ta hay sao? Hừ, số tốt đấy, còn mang thai được cơ đấy.

Cố Lập Đông tiến vào trạng thái làm bố. Anh lấy một quyển sổ ghi chép từ trong túi ra. Lần trước khi đến nơi này, quyển sổ đã được viết một vài chú ý, bây giờ lại lấy ra để xác nhận với chủ nhiệm Trình thêm lần nữa.

Cố Lập Đông gọi cho mẹ vợ. Đối phương nghe thấy Hà Ngọc Yến có thai thì vui vẻ vô cùng. Vừa cúp điện thoại đã báo cho chồng nghe tin vui. Tất nhiên gia đình người con thứ hai đang sống chung với mẹ Hà cũng biết chuyện này.

Lúc đôi vợ chồng này thật sự xuất hiện, vẻ mặt chủ nhiệm Trình hiển hiện nụ cười không che giấu.

Giờ nhắc đến việc sinh con là lại đi tới hỏi bác gái Khúc.

Bác gái Chu thấy bọn họ thì rất vui mừng: "Có phải con có thai không?"

Hà Ngọc Yến nhìn nụ cười của đối phương thì khẽ mỉm cười nói: "Không chắc ạ. Nhưng đúng là hơn một tháng rồi con vẫn chưa tới."

Cố Lập Đông cười tươi đến mức sắp không tìm được mắt ở đâu.

Nghe thấy tin tức này, Hà Ngọc Yến không khỏi tươi cười. Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, rõ ràng vừa rồi cô cảm thấy bụng mình không có gì. Bây giờ lại cảm thấy bụng như đang có một sinh mệnh dần hình thành.

Sau khi về thành phố có biết bao nhiêu người chê cười Tôn Lệ Mẫn đi nai lưng buộc bụng rồi còn gả cho một đứa thôn quê. Giờ lại đưa kẻ nhà quê về nhà mẹ đẻ ở.

Tiếp theo đó là mẹ Hà chạy tới nhà con trai cả báo tin mừng. Lúc đi bà còn suy nghĩ xem có nên viết thư báo cho con trai nhỏ hay không. Việc cả nhà chia ra ở cũng phải nói với con trai nhỏ nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mẹ Lâm đang dệt áo lông ở nhà. Sợi len này được xưởng làm từ lông dê vừa mềm vừa ấm. Nhân lúc trời còn đang ấm thì dệt cho nhanh để kịp mặc.

Chuyện này cũng khó nói, Hà Ngọc Yến chỉ cười cười rồi nói sang chuyện khác: "Bác gái chu, bác còn chưa lấy thuốc kìa!"

"Nhưng mà mẹ ơi, con vẫn chưa mang thai!"

Trước đó ông Tôn còn xin cho anh ấy được một công việc tạm thời trong xưởng sản xuất nước tương. Vốn dĩ chỉ cần làm việc cho tốt là được, kết quả Kim Trụ Tử có thể học được tay nghề sản xuất nước tương ở trong xưởng, được chuyển lên chính thức, từ đó tiền lương cũng cao hơn những công nhân khác rất nhiều.

Anh và vợ mình đã có con! Là huyết mạch của hai người bọn họ. Loại cảm giác này rất đặc biệt.

"Bác …"

"Mẹ, sao mẹ lại không để ý đến con?"

Nhưng rất nhanh mấy người kia đã bị vả mặt. Vì sau khi về lại thành phố tính cách của Tôn Lệ Mẫn đã khác so với trước kia, lại có công việc ổn định, chịu thương chịu khó cố gắng phấn đấu đi lên. Giờ chưa đến ba mươi mà đã là công nhân cấp ba ở trong xưởng rồi.

"Tôi chỉ ước con cháu trong khu nhà chung đông đúc vui vẻ, nếu không đến khi lớn tuổi thì nơi này sẽ cô đơn quạnh quẽ lắm."

Xét nghiệm rất nhanh. Hai người đợi hơn một tiếng thì cầm kết quả đến phòng bệnh.

Bởi vì cô ấy là con một, cộng thêm được bố nhường công việc cho nên giờ cô ấy mới thuận lợi quay về.

Chương 114: Tin vui

Mà hôm nay Lâm Hà Hương không về nhà mẹ đẻ, nghe được tin tức này thì cảm thấy không được thoải mái. Cô ta duỗi tay sờ bụng mình, không khỏi âm thầm mắng. Vì sao ai ai cũng mang thai mà cô ta lại không có động tĩnh gì cả vậy?

Kể từ khi có chuyện đó, không ai dám giễu cợt bọn họ nữa, ngược lại luôn tỏ ra hâm mộ vô cùng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Tin vui