Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 169: Ăn vạ
Điều này tất cả mọi người vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẹ Hà và Cố Lập Đông đã thu dọn nhà cửa trước, Hà Ngọc Yến vừa về đến nhà liền trực tiếp vào trong phòng. Dùng nước ấm đã chuẩn bị lau sơ, thay quần áo khác rồi nằm lại lên giường.
Bà biết hôm nay Hà Ngọc Yến sẽ xuất viện, chờ xem nếu đối phương thật sự ôm đứa trẻ đến nhà gây chuyện, là quản lý khu nhà, bà cũng phải giúp đỡ một chút. Ngay sau đó, bà lại nhớ đến nỗi thất vọng vì không biết làm thế nào để có thể rời bỏ công việc này thành công.
Bây giờ thì tốt rồi, sau khi tách ra việc gì cũng phải làm, điều này khiến con dâu lớn nhà họ Triệu rất không thoải mái, đặc biệt là bình thường đến nơi này giặt quần áo, nghe được rất nhiều về cuộc sống hạnh phúc của Hà Ngọc Yến, lòng cô ta lại càng thêm không thoải mái.
"Hừ, cũng không phải người cao quý gì, lại còn phí tiền sinh con ở bệnh viện." Người nói chuyện là con dâu lớn nhà họ Triệu ở khu trên.
Một gia đình cứ như vậy mà chia ra, giống như tách thành từng nhà riêng lẻ vậy, cũng chỉ vì hai vợ chồng già cũng không có tiền cho con trai.
Vừa rồi nhìn thấy hai con nhóc trắng béo kia, càng so sánh càng làm bác gái Chu đau lòng. Dựa vào đâu đều là trẻ con mới sinh, cháu trai nhà mình chỉ bé xíu, lại còn không có nhiều chỗ tốt như hai đứa con gái kia. Càng nghĩ càng chua xót, bác gái Chu cũng muốn lớn tiếng hỏi tại sao.
Mẹ Hà bên cạnh thấy vậy thì nhỏ giọng nói: "Con ngủ một giấc đi, đứa bé để mẹ trông."
Con gái nằm trên giường thở đều ngủ, hai đứa cháu gái ngoại ở giường nhỏ bên cạnh ngủ như heo con vậy, mà con rể lại ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm người nhà.
Tiết mục bác gái Chu ôm đứa nhỏ đến cửa lập tức khiến cho không ít người bưng bát cơm đi ra xem náo nhiệt.
Đứng ngoài cửa nhận được lời từ chối, tâm tình bác gái Chu vô cùng không tốt. Trong tay bà ta lúc này quả thật đang ôm cháu trai. Cơ thể đứa bé trai này thật sự không tốt, sau khi về nhà, phần lớn thời gian nó đều ngủ, lúc khóc tiếng nhỏ tới mức như tiếng chuột con.
"Ài, về rồi à! Nhìn sắc mặt tốt quá ha!"
Bình thường con dâu lớn nhà họ Triệu không thích tụ tập một nơi với những người này. Mặc dù không có công việc nhưng cô ta lại có quan hệ tốt với những người khu phố, lấy được công việc dán hộp thủ công về làm, tiền kiếm được cũng giữ lại, sau này để cho con trai kết hôn dùng.
Hà Ngọc Yến cũng đang ăn cơm trong nhà, hai đứa nhỏ đang ngủ ngon giấc cũng bởi vì bác gái Chu kêu gào mà bị đánh thức.
Lúc này, đứa lớn cũng biết là đứa nhỏ muốn uống nữa, lập tức dừng khóc, chỉ a a nhìn ba, bộ dạng muốn ba mang mình đi ăn cơm.
Sau khi về nhà khoảng nửa giờ, người nhà họ Cố vừa sắp xếp ổn thỏa. Ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng nói của bác gái Chu: "Lập Đông, Lập Đông. Mở cửa ra, bác gái có chuyện tìm các cháu."
Động tác của bác gái Chu hiển nhiên còn nhanh hơn so với thím Giang nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay thím Giang không đến bệnh viện. Hai ngày nay bà ấy đều mang cơm đến bệnh viện sau đó mang chiếc tã yêu thích của đứa trẻ ra khu nhà để giặt.
Hà Ngọc Yến nghe được lời này, cười cười bước nhanh hơn tới cửa nhà. Nếu cô dừng lại nói không biết sẽ bị lôi kéo nói bao lâu.
Sau khi thím Giang rời đi, mẹ Hà thấy có vẻ con rể cũng không định đi làm, suy nghĩ một chút, bà vẫn không đi quấy rầy hai đứa.
Quả tim mình vừa khóc, Hà Ngọc Yến cơm cũng không ăn nữa, chuẩn bị đứng dậy ôm con lên.
"Đó là hai đứa con gái, con gái ăn không nhiều."
——
Lời nói của con dâu lớn nhà họ Triệu vô cùng chua chát, cũng không ai đáp lại lời cô ta. Người bình thường vẫn quản chút chuyện này như bác gái Phùng lúc này cũng chỉ nhìn chằm chằm vào động tĩnh của bác gái Chu.
Cố Lập Đông bế đứa bé đặt lên giường nhỏ đã chuẩn bị từ sớm. Giường nhỏ được làm giống giường trẻ em thời sau này, xung quanh có hàng rào, cố ý làm kích cỡ lớn, để để hai đứa bé cùng ngủ đến hai ba tuổi.
Tiểu Giang cũng chính là thím Giang, so với bác gái Khúc đang nói chuyện thì trẻ hơn mười tuổi.
"Mẹ nói, trong thời kỳ em ở cữ ít ôm con thôi, để anh làm."
Bác gái Chu vừa nói vừa liếc nhìn cửa nhà họ Cố đóng chặt: "Nhà Hà Ngọc Yến kia mua không ít sữa bột. Cô ta vừa nhìn là biết người nhiều sữa. Nguyên Bảo nhà tôi uống ít sữa như vậy, tại sao không thể giúp một chút chứ?"
Mà Cố Lập Đông sau khi nghe được tiếng con khóc cũng không để ý đến bác gái Chu làm loạn nữa, vén rèm cửa đi vào.
Chương 169: Ăn vạ
Đứa nhỏ ngửi được mùi của mẹ thì nín khóc rất nhanh, há miệng ra rồi ngậm lại, nhìn một cái cũng biết là tìm sữa uống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong nháy mắt Cố Lập Đông cảm thấy lòng mình mềm nhũn.
Hà Ngọc Yến biết chồng quan tâm mình nhưng hai đứa nhỏ đều mũm mĩm, một mình anh hiển nhiên không thể nào ôm được cả hai.
Lúc ăn cơm trưa, khu nhà có nhiều người không ăn cơm ở nhà ăn trong nhà máy nên lúc này đều ở nhà ăn cơm.
Thời buổi này rất nhiều người sinh con ở bệnh viện, vì tiết kiệm nên đều xuất viện trong ngày luôn. Người ở lại bệnh viện hai đêm như Hà Ngọc Yến rất hiếm.
Đã vậy bà không muốn quản nữa, "Vậy bà tự mình mất mặt đi!"
Còn con trai thứ ba nhà họ Triệu chưa kết hôn nên ở lại nơi lớp đào tạo lái xe cung cấp. Dù sao cũng rời khỏi lớp huấn luyện nửa năm, con trai thứ ba nhà họ Triệu cũng trực tiếp cuốn chăn đệm của mình đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cứ như vậy, con dâu lớn nhà họ Triệu sau khi kết hôn không phải giặt quần áo cũng chỉ có thể tự mình đi giặt quần áo nhà bọn họ.
Ăn cơm tách riêng, giặt đồ tách riêng, chỗ ở cũng lấy tấm ván ngăn cách ở ba gian. Bên trong theo thứ tự là cả nhà con thứ nhất, cả nhà con thứ hai và hai vợ chồng già.
Từ sau hôm qua nghe được cuộc đối thoại của bác gái Chu và con dâu, bác gái Phùng vẫn luôn để ý nhà bọn họ.
Từ sau khi ra ở riêng, hai anh em đứa lớn và thứ hai nhà họ Triệu đánh nhau một trận thì coi như đã hoàn toàn tách ra khỏi nhà ông Triệu.
Trong phòng cả nhà bốn người đang nghỉ ngơi, mẹ Hà không muốn để cho người này tiếp tục ồn ào. Vì vậy, bà trực tiếp đứng ở cửa nói: "Bọn nó ngủ rồi, có chuyện gì sau này rồi nói."
Nhà họ Cố dường như không có ai biết mọi chuyện xảy ra. Mọi người yên lặng nghỉ ngơi, mãi đến lúc ăn cơm buổi trưa, bác gái Chu lại đến cửa lần nữa.
Bác gái Chu này cũng là một thiên tài, ôm đứa trẻ đến cửa nhà họ Cố nhưng không vào, trực tiếp hướng về phía người trong con hẻm kêu lên: "Lập Đông, Yến Tử. Mong các người giúp đỡ một chút, Nguyên Bảo nhà bác thật sự không có sữa uống."
Cho tới nay, bác gái Phùng đều biết bác gái Chu muốn cháu trai. Nhưng mà sau chuyện đó của Thái Chiêu Đệ đã trở nên thông suốt hơn rồi. Bà còn tưởng rằng đối phương đã sửa lại quan niệm kia, nào biết gần đây có cháu trai liền hiện nguyên hình.
Cảnh tượng như vậy khiến cho mẹ Hà biết con gái mình không gả nhầm người.
Cuối cùng thì chồng bế đứa nhỏ vào t ngực Hà Ngọc Yến. Còn mình thì ôm lấy đứa lớn đang lớn tiếng khóc, bắt đầu đứng lên đi loanh quanh khắp phòng.
——
Sinh con xong, đi đường thôi mà cô đã cảm thấy sau lưng đẫm mồ hôi rồi, cảm thấy người yếu đi trông thấy.
Mẹ Hà trực tiếp đứng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể đại chiến với bà lão này.
Bởi vì ăn cơm trưa nên Cố Lập Đông mở cửa phòng ra, thấy đối phương làm hành động như vậy thì mặt anh đen lại.
Từ lần trước nhà ông Triệu lui về phía sau, bác gái Phùng đã mấy lần tuyển chọn người quản lý khu nhà chung, nhưng mỗi lần đều không có ai đồng ý đứng ra làm chuyện cực khổ này. Vì vậy bác gái Phùng cùng chồng chỉ có thể cắn răng tiếp tục kiên trì làm.
"Nhà người ta cũng có trẻ con mà!"
"Vợ Lập Đông hôm nay đã về chưa!"
Có người thầm nghĩ trong lòng, trách không được nhà họ Cố chịu đưa công việc tạm thời ở trạm thu mua đồ phế phẩm cho con gái nhà họ Khâu. Hóa ra cũng chờ ở chỗ này. Nếu sớm biết có thể kiếm được chỗ tốt như vậy, bọn họ nhất định sẽ tới cửa trước một bước, nói mình đồng ý giúp đỡ chăm sóc đứa bé.
Bác gái Phùng bị giọng nói đương nhiên này làm cho kinh ngạc không nói lên lời. Lời phía trước nghe còn đáng thương, câu nói kế tiếp nghe liền có chút đáng hận.
"Vậy tôi có thể làm gì chứ? Chiêu Đệ này không biết cố gắng, thật sự không có sữa. Ngày nào cũng uống nhiều canh mà chẳng được tí sữa nào. Đứa nhỏ này phải uống sữa mới có thể lớn lên được mà! Bác sĩ nói phải uống sữa bột, tìm một bà v·ú cho đứa trẻ bú cũng vô dụng!"
Bên này đang nghị luận xôi nổi, Hà Ngọc Yến được mẹ ruột đỡ đi qua cửa Thùy Hoa, đi vào sân thứ hai.
Vì có cháu trai trong ngực, bác gái Chu cũng không dám giãy dụa.
Một bên khác, lúc sáng sớm người trong khu nhà giặt quần áo ở mương nước cũng nhắc đến tình huống của Hà Ngọc Yến.
——
Có người hỏi thì có người đáp: "Vậy phải hỏi tiểu Giang rồi."
Bác gái Phùng đùng đùng nói lời này khiến bác gái Chu sửng sốt. Một lúc lâu sau, bác gái Chu lẩm bẩm nói:
"Bà sống tốt cuộc sống của mình không được sao? Tại sao lại ôm cháu trai chạy đến cửa nhà người ta? Không phải nói cơ thể cháu bà không tốt sao? Còn ôm ra đây hóng gió!"
Mọi người đều không tránh được mà nhắc tới vấn đề này.
Bên này bọn họ vội vàng thu dọn, bên kia bác gái Chu đã sáng mắt nhìn chằm chằm cửa nhà nửa mở. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sáng sớm thím Giang đã dậy nấu canh, chú ý đến biểu hiện của bác gái Chu thì lập tức đi vào nhà họ Cố, tìm mẹ Hà nói chuyện vừa rồi.
Bác gái Phùng vẫn nhìn chằm chằm vào bà ta thấy vậy thì đi đến kéo người đến sân.
"Cứ để cho bà ta nhìn, chị sẽ đóng cửa lại, em về nhà chuẩn bị cơm trưa là được rồi. Đứa bé ngủ rồi, nơi này có chị trông là được."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.