Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 170: Viên Viên, Đan Đan

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 170: Viên Viên, Đan Đan


"Đàn ông nhà họ Hồ đâu?"

Vốn lúc nghe Cố Tĩnh, Hà Ngọc Yến còn không có phản ứng gì. Sau đó nghe thấy Đan Đan lại cùng họ với mình, cô hơi sửng sốt.

Hà Ngọc Yến thấy bên ngoài không còn động tĩnh cũng biết chuyện đã được giải quyết. Vừa rồi cứ như vở kịch trình diễn tình khổ vậy, cô đã ăn xong bữa ăn trong tháng ở cữ của mình.

Bà ta cũng không muốn cầu xin người khác như vậy, nhưng vì đứa trẻ, người làm bà nội như bà ta chỉ có thể không biết xấu hổ.

"Viên Viên đặt tên là Cố Tĩnh, Đan Đan đặt tên là Hà Xu."

Chương 170: Viên Viên, Đan Đan

"Lập Đông, anh nghĩ tên con thế nào rồi?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô Lập Đông giơ tay vén góc chăn cho vợ, nói: "Tên nghĩ xong rồi, em thì sao? Em nghĩ ra tên ở nhà chưa? Nói anh nghe một chút xem có dễ nghe không?"

Cố Lập Đông suy đoán không sai. Thật ra thì trong tay bác gái Chu còn giữ hai trăm đồng nhưng mà không muốn bỏ ra, nghĩ có sữa thì xin. Nhưng bà ta lại không ngờ người nhà họ Cố ai cũng tuyệt tình như vậy, không dễ nói chuyện như trước kia chút nào.

Mà ba con nhà họ Hồ, một người làm công nhân trẻ tuổi trong nhà máy đun nấu, một người có kinh nghiệm đun nấu. Hai người cũng nhận nhiệm vụ giúp đỡ tạm thời này. Chẳng qua là lấy thêm trợ cấp mà thôi.

Loại chuyện này rất thường gặp, nhưng gặp kiểu quỳ xuống cầu xin như thế này thì thật là…

Bây giờ bị người ta từ chối thì không nói, còn bị mắng cho một trận. Bác gái Chu lập tức cảm thấy ấm ức không thôi, nước mắt nước mũi lập tức rơi xuống.

Điều này cùng với tình huống mà hai người thương lượng hoàn toàn không giống nhau.

Lúc này hai đứa con nhỏ nằm trên giường nhỏ lại buồn ngủ.

Nếu Hà Ngọc Yến biết chồng có ý nghĩ như vậy, chắc chắn cô sẽ giơ hai tay hai chân từ chối.

Vì vậy Hà Ngọc Yến ở trong phòng cho bú sữa liền nghe được mẹ ruột quát mắng trong gian nhà chính: "Được lắm, bà già không biết xấu hổ. Cháu nhà bà tại sao từ khi sinh ra đến bây giờ đều đói bụng? Còn không phải là do người lớn các người vô dụng sao."

Cái tên này cô đã nghĩ đến từ hồi Nguyên Đán rồi. Chủ yếu là tên ở nhà hơi khó nghĩ, mấy cái tên như bánh bao, màn thầu, sủi cảo, đại bảo, tiểu bảo, bảo bảo, bảo bối… đều có người lấy rồi. Đúng lúc hôm Nguyên Đán đứa bé vô cùng hoạt bát nên cô dứt khoát lấy tên Viên Viên, Đan Đan.

Mấy người hàng xóm lúc đầu không biết chuyện gì xảy ra, lúc này điều hiểu.

Tất cả những điều này cũng là vì kiếm tiền mua thực phẩm dinh dưỡng cho đứa nhỏ.

Vì vậy vào lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, hai chân bác gái Chu co lại, quỳ xuống.

Nhà máy số 8 của bọn họ ở phía đông thành phố mà nhà máy số 1 lại ở phía nam. Hai nhà máy cách xa nhau, hơn nữa nhiệm vụ quan trọng. Khoảng thời gian này ba con nhà họ Hồ cũng ăn ở tại nhà máy số 1 luôn.

Mẹ Hà lạnh lùng nhìn bà ta, mà xung quanh có vài người muốn đứng lên giảng hòa, nghe xong lời mẹ Hà nói thì cảm thấy rất có đạo lý, rối rít nâng bát cơm lên, quyết định không tham gia chuyện này nữa.

Đừng thấy công việc đun nấu này nghe chỉ là lò nấu rượu, không có kỹ thuật gì. Nhưng thật ra, trong quá trình gia công máy móc cần dùng đến lò nấu rượu sinh ra hơi nước, tiến hành đủ các loại công đoạn.

Cố Lập Đông nghe xong rất hài lòng. Anh tên Cố Lập Đông, tên ở nhà của con dùng tên ngày lễ, vừa nghe là biết ngay con nhà mình. Vậy anh đặt tên cũng không thể thua kém được.

Đây là đứa trẻ không có sữa uống, đến nhà xin sữa!

Mọi người thấy mẹ Hà mắng thẳng như vậy, rối rít chậc lưỡi.

Những người lớn tuổi trong khu nhà đều chịu rất nhiều cực khổ. Nghe được lời mẹ Hà nói đều rối rít gật đầu.

Vậy nên họ coi việc đặt tên như nhiệm vụ, mỗi người một cái.

——

"Anh muốn hai đứa con của chúng ta lúc đặt tên đều mang họ của chúng ta. Người ngoài vừa nghe cũng biết được tình cảm hai ta rất tốt."

Thật ra đây cũng là một cách, đáng tiếc gần đây bác gái Chu có quá nhiều chuyện, đầu óc hồ đồ không như ban đầu, chỉ luôn cảm thấy nhà họ Cố có thể giúp cháu trai nhưng không giúp, cảm thấy cháu trai nhà mình quá khổ.

Cố Lập Đông: "Có lẽ là muốn khiến người khác đồng tình! Tiền nhà họ Hồ chắc chắn không nhiều nhưng mà không tới mức nghèo như vậy. Chuyện này anh thấy có lẽ ba con nhà họ Hồ không biết."

Bởi vì vợ chắc chắn sẽ không đồng ý để anh đặt tên hai đứa bé, một đứa tên Cố Hà, một đứa tên Hà Cố.

Ngược lại là bác gái Trịnh nói nhỏ: "Cháu trai bà khốn khổ không phải do Lâm Hà Hương làm hại sao? Đi tìm cô ta không phải là xong rồi sao." (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiết mục đau khổ như vậy, mẹ Hà xem đến tấm tắc tán dương. Bà không có suy nghĩ giữ mặt mũi giống như những người khác. Cái gì mà quỳ một cái là đồng ý. Loại người như vậy chính là người ngu.

Nhưng dưới tình cảnh như vậy vẫn không có người nào để ý đến bọn họ.

"Bà ấy à, bản thân là một người mẹ. Đứa bé không có sữa uống không phải nên đi tìm sao. Hai đứa nhỏ nhà tôi uống còn không đủ, làm sao giúp bà được? Toàn bộ Thành Bắc lớn như vậy, tôi không tin không mua được sữa bột! Coi như là không mua được, toàn bộ Thành Bắc nhiều phụ nữ mang thai như vậy, sao bà không đi cầu xin người ta giúp đỡ đi! Sao cứ cắn chặt nhà tôi không tha, không phải là ỷ vào da mặt con gái, con rể nhà tôi mỏng sao?"

"Vậy ông Hồ hẳn là không thiếu tiền mới đúng." Nhìn bác gái Chu kêu khóc, thật giống như trong nhà không còn gạo rồi.

Hai người khẽ cắn răng còn định tiếp tục chống đỡ, kết quả cháu trai trong ngực oa oa khóc, trong nháy mắt hai người đau lòng không thôi, đứng dậy hung ác trợn mắt nhìn mẹ Hà một cái rồi ôm đứa trẻ loạng choạng về nhà pha sữa bột.

Nghe chồng hỏi, Hà Ngọc Yến cười đắc ý: "Em đã sớm nghĩ xong rồi. Đứa lớn gọi là Viên Viên, đứa nhỏ tên là Đan Đan."

Bác gái Chu nghĩ, nếu nhà họ Cố không đồng ý, thậm chí còn động thủ với bà ta. Vậy bà ta liền có lý do khiến đối phương phải bồi thường. Nhưng bây giờ người ta không để ý đến mình lại khiến cho bác gái Chu vô cùng bực bội.

"Hôm trước trong nhà máy có một nhiệm vụ, điều một nhóm công nhân đun nấu đến nhà máy số 1 giúp đỡ sản xuất một đám thiết bị máy móc."

Cố Lập Đông cẩn thận quan sát phản ứng của vợ, thấy khóe mắt chân mày cô lộ ra nụ cười liền biết vợ không phản đối quyết định của mình.

Vợ chồng hai người quyết định không đặt cho con mình mấy biệt danh như Cẩu Oa, Cẩu Đản, Đại Trụ Tửu, Tiểu Trụ Tử.

Mẹ Hà dùng hai tay chống nạnh đứng ở ngưỡng cửa, từ trên cao nhìn xuống mắng: "Bà là bà nội vô dụng, không có tiền mua sữa bột cho cháu trai. Chồng nhà bà cũng vô dụng, để một người đàn bà như bà ra đường cầu xin người khác. Con dâu nhà bà lại càng vô dụng hơn. Đứa trẻ đang lành nặn lại đi uống thứ nước vớ vấn dẫn đến sinh non. Con trai bà càng vô dụng hơn nữa. Cưới vợ sinh con còn không nuôi được, vậy cũng đừng nuôi nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)

Hà Ngọc Yến tương đối hiếu kỳ, chuyện xảy ra như vậy, tại sao mấy người đàn ông nhà họ Hồ lại không có ở đây.

Ngay vào lúc bầu không khí đang căng thẳng, cửa nhà họ Hồ mở ra. Chỉ thấy Thái Chiêu Đệ sắc mặt tái nhợt, bộ dạng vô cùng ấm ức chạy đến ôm bác gái Chu khóc, vừa khóc vừa chửi mình vô dụng, làm liên lụy đến đứa trẻ phải trải qua cuộc sống khổ cực như vậy.

Lần đầu tiên Hà Ngọc Yến nghe mẹ cô nói lời không nể mặt như vậy. Thật đúng là… Khiến cho người ta thông tuyến sữa…

Lần này mọi người đều ồ lên một tiếng. Bác gái Phùng và bác gái Trịnh đứng gần liền xông lên muốn đỡ người dậy.

Kể từ khi biết mình mang thai đôi, Hà Ngọc Yến đã muốn để Cố Lập Đông đặt tên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngoài nhà, bác gái Chu thấy mình gào lên mà nhà họ Cố lại không có ai để ý đến mình. Mẹ Hà Ngọc Yến lại ngồi xuống tiếp tục ăn cơm. Điều này không giống với những gì bà ta nghĩ.

—— (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đừng đỡ tôi, đừng đỡ tôi. Bà già tôi vô dụng, con dâu cũng vô dụng. Từ khi đứa trẻ ra đời đến bây giờ chưa từng một lần uống no sữa. Ngõ nhỏ này của chúng ta chỉ có nhà họ Cố có sữa bột, mẹ đứa bé cũng có sữa. Nếu không phải đến đường cùng, tôi cũng sẽ không cầu xin người khác như vậy."

Con gái, con rể da mặt mỏng nào đó đang ngồi trong phòng, mỗi người ôm một đứa bé trố mắt nhìn nhau.

(Nguyên Đán (元旦) có phiên âm là / Yuándàn/, hai tên Viên Viên và Đan Đan có cách phát âm gần giống với Nguyên Đán: Viên (圆) /Yuán/; Đan (丹) / Dān/)

Đối với chuyện họ này thật ra cô không chấp niệm sâu. Chỉ cần tên dễ nghe là được. Không ngờ chồng lại muốn để đứa bé cùng họ với mình, quả thật cô thấy hơi lạ.

Chuyện này khiến cho tất cả mọi người chứng kiến không có lời nào để nói.

Âu Kim Hoa bà năm đó lúc trở mặt với anh hai, chị dâu cũng nổi tiếng trong đại đội ba, làm gì lại sợ loại người ỷ mình già chỉ biết quỳ lạy này.

Thật ra thì trước đó Cố Lập Đông muốn đặt tên đứa bé là Cố Hà. Nhưng sau khi biết là sinh đôi cũng chỉ có thể tiếc nuối buông tha cái tên này.

Trong lòng tất cả mọi người đều phân vân, biết nhà Cố Lập Đông có hai đứa con. Hai đứa con nít nhà mình còn chưa chắc no thì sao có thể chia cho đứa trẻ khác. Vì vậy mặc dù mọi người cảm thấy cháu trai bác gái Chu đáng thương, nhưng mà không ai mở miệng bênh vực.

Nếu như mẹ cô không có ở đây, có lẽ Cố Lập Đông sẽ trực tiếp đóng cửa một cái. Coi chuyện bên ngoài như không tồn tại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 170: Viên Viên, Đan Đan