Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 194: Thái Chiêu Đệ bỏ trốn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 194: Thái Chiêu Đệ bỏ trốn


Hai người cùng tiến đến trước mặt con, nhìn gương mặt lúc ngủ của tụi nhỏ một lúc.

Giữa mùa hè không cần dùng nước quá nóng để tắm rửa. Một mình Hà Ngọc Yến xách hai xô nước đến đây.

Một bên khác, Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông ăn sủi cảo xong lại chọc hai đứa nhỏ một lúc. Lúc này hai người mới cầm quần áo đi đến nhà tắm tắm rửa.

***

"Mẹ, mẹ yên tâm đi. Chờ sau khi đồng chí cảnh sát bên kia có kết quả, có lẽ sẽ không có ai đến tìm nữa đâu."

Chỉ là gội đầu thôi đã khiến cho cô mệt mỏi đến mức người chảy đầu mồ hôi. Đoạn sau càng không cần phải nói……

Sau đó, lúc này Hà Ngọc Yến mới hỏi chồng: "Ngày mai anh đi đến nhà máy báo cáo sao?"

Sau khi hai đứa nhỏ trở về, tinh thần vẫn luôn không tốt, chắc là bị dọa sợ rồi. Buổi tối hai ngày này vừa ngủ thì bắt đầu khóc lóc ồn ào. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đừng gây chuyện nữa. Muốn tiền thuốc men, tiền phí dinh dưỡng đúng không? Đi tìm người làm chuyện này mà đòi. Nhà này là họ Hồ, không phải họ Thái. Cháu của bà cũng không phải là do người ta đánh gãy chân. Muốn cãi nhau thì đi tìm người khác mà cãi nhau. Bà không thể ở nơi này đe dọa người khác được." (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên ngoài tối đen như mực, chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy ánh sáng ánh trăng chiếu vào mặt đất chiếu rọi ra một vài bóng dáng.

Tuy rằng Hồ Văn Lý rất hận chị dâu lớn nhà họ Thái vì những rắc rối xảy ra mấy ngày nay, nhưng cũng không thể bởi vì như vậy mà ly hôn với Thái Chiêu Đệ. Hắn làm như vậy có còn là con người sao?

Hồ Văn Lý nhìn dáng vẻ này của cô ta thì càng cảm thấy không đành lòng. Người xấu đã bị bắt đi, sau này Thái Chiêu Đệ đừng gây ra chuyện nữa là được. Cả nhà cùng nhau cố gắng thì từ từ cũng có thể trở nên tốt hơn. Nghĩ như vậy, Hồ Văn Lý thở dài một hơi dài. Ngay sau đó hắn xoay người đi chăm sóc con gái và con trai.

Trước khi trở về anh đã gọi điện thoại về nhà máy trước, có rất nhiều chuyện cần sắp xếp. Chỉ cần anh không lái xe thì thật ra lượng công việc cũng không lớn.

Chuyện này thật sự khiến người khác cảm thấy không đành lòng.

Chờ khi hai người tắm rửa xong đã trôi qua hơn một giờ.

Cái khu nhà này, mỗi ngày đều xảy ra chuyện ồn ào. Ông chỉ là chủ nhiệm Văn phòng đường phố nho nhỏ! Tại sao lại bận hơn cả Thị trưởng thế này chứ?

Thấy chủ nhiệm Hồ giúp đỡ nhà họ Hồ, bác gái kia tức giận đến mức thiếu chút nữa ngã ngửa.

Hắn bận rộn cũng không chú ý đến, Thái Chiêu Đệ vừa rồi ngơ ngơ ngác ngác đang giật giật lỗ tai.

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Chúng ta nhanh chóng đi tìm đi, đi tìm người về. Con sợ cô ấy sẽ làm chuyện gì đó"

"Anh ngồi yên đó, đừng làm ướt cánh tay."

Nhà bọn họ không có nhiều tiền như vậy, càng không thể gánh trách nhiệm thay cho chị dâu lớn nhà họ Thái.

Chương 194: Thái Chiêu Đệ bỏ trốn

Chờ sau khi q**n l*t cũng được cởi ra, dưới ánh đèn mờ nhạt Hà Ngọc Yến chỉ cảm thấy không biết nên đặt mắt ở chỗ nào.

"Đi báo cáo trước. Sau đó anh sẽ sắp xếp công việc rồi đi đến bệnh viện."

Những người khác nhìn thấy bác gái kia không đập nữa, ai nấy đều tiến lên khuyên bảo.

Tiếng cãi nhau ở bên ngoài còn đang tiếp tục, mà vợ chồng Hà Ngọc Yến đã ăn sủi cảo nóng hầm hập.

Bác gái Chu nhìn thấy người bên ngoài dần dần tan đi, lúc này mới đóng cửa sổ lại thảo luận với chồng mình: "Nếu không thì để cho hai đứa nó ly hôn được không?"

Mẹ Hà còn đang lải nhải chuyện xảy ra trong hai ngày này. Sau đó, bên ngoài lại vang lên tiếng đập đồ.

Bình thường Hồ Văn Lý là một người rất ôn hòa, lúc này lại có bộ dáng tức giận muốn c·h·ế·t.

Hà Ngọc Yến nhớ tới lời ngày đó của chị dâu lớn nhà họ Thái. Cô ả cảm thấy Thái Chiêu Đệ cho bọn họ không đủ tiền, cuối cùng đi lên con đường phạm tội. Người như vậy có thể hình dung như thế nào? Chỉ có một từ tham lam mà thôi.

Haizz, thấy thế nào thì người tổn thương cuối cùng vẫn là trẻ con.

Hà Ngọc Yến xách theo mấy cái bánh bao trở về, cô đưa cho mẹ, đồng thời lắc đầu: "Bóng dáng cũng không thấy. Nếu cô ấy thật sự muốn đi thì đã chạy vào nửa đêm. Bây giờ đi tìm cũng không thể tìm nổi."

Một bóng dáng đen như mực đột nhiên chạy ra khỏi đại tạp viện số 2, biến mất trong màn đêm.

Hà Ngọc Yến cầm quần áo dơ đi ra, cô cảm thấy cả người đều lười biếng. Cô vừa ra ngoài thì nhìn thấy mẹ mình, Hà Ngọc Yến lập tức cảm thấy xấu hổ. Cô quay đầu trừng mắt liếc chồng một cái, Hà Ngọc Yến xoay người đi về phía phòng trong.

"Thế nào? Có tìm được không?"

Hai vợ chồng bàn bạc với nhau một số việc sắp xếp kế tiếp.

Hà Ngọc Yến mơ mơ màng màng ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt, nhịn không được mà oán giận: "Lại xảy ra chuyện gì vậy?"

Khi tới hơn hai giờ khuya, đúng là lúc mọi người đang ngủ sâu nhất.

Tuy nhiên có thể bởi vì hơn nửa tháng không gặp mặt nhau. Lúc trước khi nói chuyện với nhau thì không sao nhưng khi chồng thật sự tự c** q**n áo ra thì Hà Ngọc Yến cảm thấy mặt mình nóng lên.

Tuy nhiên người này dầu muối không ăn. Bà ta gây chuyện như thế nói thẳng ra là đòi tiền.

"Hai ngày này khu nhà cũng chẳng yên tĩnh. Sau khi chị dâu lớn nhà họ Thái kia bị bắt, phần lớn những đứa trẻ bị b·ắ·t· ·c·ó·c đều được đón về nhà. Có một đứa trẻ tuổi lớn hơn chút từng phản kháng như thế nào đó nên bị đánh gãy chân. Bây giờ đứa nhỏ đang nằm trong nhà, chờ xương đùi hồi phục lại."

Người đàn ông đi theo phía sau, cười tủm tỉm: "Em đừng tức giận. Lần này hãy tha thứ cho anh đi."

Chủ nhiệm Hồ: "Là trách nhiệm của ai còn phải đợi đồng chí cảnh sát kết luận. Nếu bà còn ngang ngược đập phá cửa nhà người ta như vậy thì phải bồi thường cửa nhà người ta trước đó." (đọc tại Qidian-VP.com)

Hà Ngọc Yến nhìn tới đây, dùng khủy tay chọc chọc chồng đứng bên cạnh: "Anh nói xem Thái Chiêu Đệ chạy đi đâu vậy?"

Hà Ngọc Yến còn có thể nói gì, cô duỗi tay nhéo mạnh gương mặt chồng vài cái, xem như đáp lại anh.

Sáng sớm hôm sau, một tiếng thét chói tai truyền khắp khu nhà.

Bác gái kia nhìn thấy chủ nhiệm Hồ tới đây, tức giận đến ngứa răng.

Cách đó không xa, Thái Chiêu Đệ đang như một khúc gỗ dựa vào góc tường ngơ ngơ ngác ngác không biết đang nhìn chỗ nào.

Chắc là sẽ không đi tìm c·h·ế·t đâu nhỉ. Hà Ngọc Yến không biết tại sao nhưng cô có loại trực giác này.

May mắn lúc này cũng không có dầu gội gì. Nước trong cộng thêm xà phòng thơm nên gội rất dễ.

"Ha ha, hai đứa nhỏ này rất lớn gan." Mẹ Hà cười tủm tỉm nhìn cháu ngoại gái, tiếp theo bà lại thở dài.

Nhưng nhà họ Hồ thật sự không có tiền.

Lời này lập tức khiến Hà Ngọc Yến hiểu ra cái gì đó.

Nếu có thể tìm được người đánh gãy chân cháu trai của bà ta thì tại sao bà lại tìm người nhà họ Hồ tính sổ làm gì chứ.

Hà Ngọc Yến vừa nghe, cô kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.

"Thịt này là do Tiểu La mang lại đây. Nói là cho hai đứa bồi bổ thân thể. Hai ngày này ít nhiều gì cũng có mấy đứa Tiểu La, Tiểu Lâu, Tiểu Hạ hỗ trợ……"

Vừa ra khỏi cửa, thím Giang ở bên cạnh nói một câu: "Nghe nói Thái Chiêu Đệ chạy rồi……"

Trong lòng lẩm bẩm nhưng chủ nhiệm Hồ vẫn thực hiện tốt chức trách của mình.

Mẹ Hà gật đầu: "Chứ còn sao nữa! Nhà đó ở khu nhà số 3 bên cạnh. Bình thường cũng không phải người dễ đối phó gì. Gặp loại chuyện này nên chắc chắn họ sẽ phải gây chuyện mất vài ngày."

Nhìn thấy chồng muốn thò qua hỗ trợ, Hà Ngọc Yến kêu chồng đi vào nhà tắm.

Cho dù xảy ra chuyện gì, trên cơ bản hơn mười giờ tối các hộ gia đình trong ngõ nhỏ chắc chắn đều đã đi ngủ.

Hơn nữa, chuyện xảy ra lần này có nhiều đứa trẻ như vậy. Bồi thường một người, chắc chắn những người khác cũng sẽ ồn ào muốn bồi thường cùng.

Gian nhà tắm lúc trước xây ở bên trong nhĩ phòng có không gian nhỏ, ánh sáng không tốt.

Hồ Văn Lý nghe xong lập tức lắc đầu: "Cô ấy sinh hai đứa con cho con. Hơn nữa, những người nhà mẹ đẻ của cô ấy đều bị bắt đi rồi. Cho dù ly hôn thì cô ấy cũng không có đường sống."

"Không được, cháu trai nhà tôi bị họ hàng của nhà họ Hồ b·ắ·t· ·c·ó·c. Nhà bọn họ chắc chắn phải chịu trách nhiệm."

Lúc này ly hôn với Thái Chiêu Đệ là thiếu đạo đức, nhưng người này hại nhà rất nhiều lần. Loại phụ nữ làm xáo trộn gia đình này không thể giữ lại.

"Vậy người đến đây gây chuyện là phụ huynh của đứa nhỏ đó sao?"

Nghe thấy lời này, mẹ Hà cũng nhịn không được mà thở dài: "Tại sao gia đình đang yên đang lành cuối cùng lại biến thành cái dạng này chứ?"

"Chạy?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó khi xây nhà vệ sinh ở vườn sau thì họ xây hai gian nhỏ. Một gian làm nhà vệ sinh, một gian làm phòng tắm.

Tới 10 giờ tối, hai người tắt đèn đi ngủ.

Thái Chiêu Đệ rời đi, Hà Ngọc Yến nghĩ chắc là vì để cho những người gây chuyện phiền phức với người nhà họ Hồ hết hy vọng. Nhưng như vậy, sau này hai đứa con của cô ta sẽ trưởng thành không có mẹ.

Dựa theo bình thường khi đi công tác về nên đến nhà máy báo cáo. Nhưng cánh tay Cố Lập Đông bị thương, hơn nữa còn phải may rất nhiều mũi. Ngày mai anh còn phải đến bệnh viện kiểm tra, thuận đường thay thuốc.

Gội đầu cho người khác thật sự rất khó. Hà Ngọc Yến phát hiện không cẩn thận một chút thì rất dễ dàng khiến nước chảy vào trong mắt, lỗ tai của chồng.

Bên ngoài, một bác gái hai tay chống nạnh đang mạnh mẽ đá vào nhà họ Hồ. Một đá lại một đá, đá đến mức khiến lỗ tai người khác cảm thấy đau đớn.

Cố Lập Đông dùng tay trái lấy đồng hồ nhìn xem, mới hơn 5 giờ sáng, thật đúng là……

Không phải nói đùa, tiền đều đưa cho chị dâu lớn nhà họ Thái cả rồi, nói là hỗ trợ mua sữa bột cho đứa nhỏ. Kết quả cùng ngày đối phương đã bị bắt. Bây giờ trong tay bọn họ chỉ còn dư lại 20 tệ tiền khẩn cấp. Làm gì có tiền bồi thường cho người khác chứ?

Bên kia, bác gái Chu đang gào khan: "Thật sự là một đứa không bớt lo, cứ bỏ đi như vậy, mặc kệ hai đứa trẻ còn nhỏ và Văn Lý. Sau này phải làm sao đây?"

"Bà đừng đi qua đó, miễn cho bị người ta đánh. Đi tìm chủ nhiệm Hồ của Văn phòng đường phố đến đây đi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Lập Đông và Hà Ngọc Yến nhìn tụi nhỏ trước, phát hiện lá gan của hai đứa nhỏ này rất lớn, không hề sợ hãi tiếng đập đồ này một chút nào. Hơn nữa, hai vợ chồng cũng chú ý tới sau khi nhóc con Viên Viên nghe thấy tiếng động thì múa may tay chân càng hăng say hơn.

Tuy nhiên khi bác gái Phùng tổ chức người đi tìm Thái Chiêu Đệ, hai vợ chồng Hà Ngọc Yến vẫn hỗ trợ đi tìm kiếm. Chỉ là tìm hơn một giờ cũng không có kết quả. Mọi người lại bận đi làm nên chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Hai người muốn ngủ thêm một lúc, dù sao thì ngày hôm qua cũng ngồi xe lửa gần nửa ngày. Nhưng bên ngoài càng lúc càng ồn ào, hai người chỉ đành đứng dậy nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thím Giang gật đầu: "Nghe nói chạy trốn lúc nửa đêm."

Khi lại lần nữa đến khu nhà số 2, chủ nhiệm Hồ thật sự có suy nghĩ muốn từ chức.

Bác gái Phùng không thể nhìn nổi nữa, muốn đi lên ngăn cản nhưng lại bị ông Tào can ngăn.

Sau khi thay quần áo xong, Hà Ngọc Yến nhìn hai đứa con gái, phát hiện tụi nhỏ đang ngủ ngon lành. Cô và chồng mở cửa phòng ra đi đến dưới hành lang xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bây giờ muốn kiếm bao nilon cũng không dễ dàng. Người đàn ông lại quen dùng tay phải. Hà Ngọc Yến chỉ có thể giúp anh tắm rửa.

Cô gội đầu cho chồng trước.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 194: Thái Chiêu Đệ bỏ trốn