Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 195: Bàn bạc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 195: Bàn bạc


Mẹ Cố lắc đầu: "Cẳng chân gãy xương, những chỗ khác còn đỡ. Chuyện lần này có hơi ồn ào, nhưng không ai c·h·ế·t là đã rất tốt rồi."

Cố Quảng Thịnh lập tức đứng lên, ông ấy ôm vợ vào trong ngực: "Em bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút. Bây giờ em tùy tiện chạy tới nhận người thân, không nói đến chuyện người ta có đồng ý hay không. Chuyện này còn phải phân rõ thật giả. Còn nữa, em đã quên thân phận của Minh Lý sao?"

Nhưng trước lúc đó Cố Quảng Thịnh cần phải nói rõ quan điểm của mình với vợ.

Bởi vì từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ông ấy tương đối hiểu Cố Minh Lý. Nếu Cố Minh Lý thật sự kết hôn hoặc là có con cũng sẽ không lừa gạt vợ chồng bọn họ mới đúng. Trừ khi Cố Minh Lý cũng không biết sự tồn tại của đứa nhỏ này.

Vợ nói ăn gì bổ nấy nên đang đi tìm giò heo ở khắp nơi cho anh. Bây giờ giò heo sắp có rồi.

Chương 195: Bàn bạc

"Thái Chiêu Đệ đã chạy, chạy rồi…… Cả nhà chúng tôi là họ Hồ, không liên quan gì với họ Thái. Bà muốn tìm thì đi ra ngoài mà tìm, còn đến quấy rầy nữa thì tôi sẽ đổ phân lên nhà bà." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghĩ như vậy, Cố Minh Hà hoàn toàn bình tĩnh lại, "Mấy ngày nay em ở nhà để ý kỹ tiểu Thiên, đừng để thằng bé kéo cái chân gãy đi chơi khắp nơi. Vừa lúc nhà máy máy móc số 1 của chúng ta có một hạng mục cần tiến hành hợp tác với nhà máy anh em khác. Vốn anh định kêu Giám đốc nhà máy máy móc số 8 dẫn người đến đây thảo luận. Bây giờ xem ra anh nên trực tiếp sắp xếp đi đến nhà máy máy móc số 8 một chuyến."

Đại khái là đoàn xe của Cố Lập Đông đang lái xe bình thường trên đường. Trên đường gặp phải bọn cướp, sau đó đánh nhau một trận với bọn cướp. Đồng chí quân giải phóng chạy đến giải cứu bọn họ, những người bị thương được đưa đến bệnh viện trị liệu.

Không ngờ rằng cuộc đời của người thanh niên này lại gập ghềnh như vậy.

Những việc này vì sự mất tích của Cố Minh Lý mà không thể xác minh được.

Cố Lập Đông thản nhiên liếc nhìn Tào Đức Tài một cái, chờ khi thấy đối phương ngượng ngùng thì cười châm chọc, lúc này anh mới kể lại những chuyện mình đã trải qua với mấy ông già xung quanh. Đương nhiên là chuyện đã được trải chuốt lại.

Lời này khiến đôi mắt của Cố Minh Hà sáng lên trong nháy mắt.

Hà Ngọc Yến ở cách đó không xa đang nói chuyện phiếm với mấy bác gái. Nghe nói có thịt heo có thể mua, trong lòng cô cũng rất vui vẻ.

Khác với vợ chồng Hà Ngọc Yến, ba người bọn họ ngồi giường mềm trở về, khi trở lại Bắc Thành cũng vào lúc ban đêm.

Lúc này ăn cơm chiều xong, anh đang bị mấy ông già trong khu vây quanh bắt đầu hỏi thăm tỉ mỉ tình hình cụ thể khi gặp phải cướp đường.

"Còn có một việc, không biết có phải trùng hợp hay không. Ngôi nhà tứ hợp viện ở trung tâm thành phố của Minh Lý cuối cùng được Cố Lập Đông này mua."

Đúng vậy! Anh trai của bà ấy có bối cảnh là từng đi du học. Mấy năm nay trong nhà làm việc khiêm tốn, hơn nữa anh trai bà ấy được tuyên bố c·h·ế·t nhiều năm nên có một số việc mới không xảy ra. Nếu bây giờ bọn họ ồn ào nói Cố Minh Lý còn có một đứa con trai. Không nói cái khác, có một số người ngồi không được, có khả năng sẽ hại người thanh niên kia.

Năm trước cậu ấy kết hôn, vợ có xuất thân từ gia đình công nhân. Hai tháng trước vừa chào đón hai đứa con gái sinh đôi. Lần này cậu ấy nhận nhiệm vụ vận chuyển của nhà máy máy móc số 1, đánh nhau với kẻ cướp, bị chém một cái trên cánh tay phải.

Cố Minh Hà gật đầu, trong lòng rất kích động. Mặc kệ như thế nào, người thanh niên kia có vẻ ngoài giống với anh trai bà ấy như vậy cũng đủ khiến bà ấy cảm thấy vui vẻ.

Cố Học Thiên bị thương, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn so với Cố Lập Đông. Vết thương không phải ở tay mà là chân. Không ai biết tại sao khi hắn đánh nhau với người khác lại làm cẳng chân gãy xương.

Cho dù bác gái khó chịu bao nhiêu, cuối cùng người trong khắp ngõ nhỏ đều nói là bác gái ép buộc Thái Chiêu Đệ bỏ đi khiến nhà họ Hồ không có con dâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Quảng Thịnh nhìn thấy vợ và con trai út đều đã về, trên gương mặt luôn nghiêm túc dịu lại.

"Haizz, cậu không biết đó thôi. Lúc ấy sau khi tin tức cậu nằm viện bị truyền đến, vợ cậu rất lo lắng đấy! Những người hàng xóm lâu năm là chúng ta ai nấy cũng đều rất lo lắng cho cậu. Nghe nói trong số bọn cướp cậu gặp phải có chồng của chị dâu lớn nhà họ Thái phải không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy nhiên lại có người nói với Cố Lập Đông diễn biến kế tiếp chuyện của chị dâu lớn nhà họ Thái.

"Vậy tại sao cậu không tới thăm tôi?"

Mẹ Cố cũng chính là Cố Minh Hà, nghe hiểu ý của chồng.

Sau khi Cố Học Phương đưa mẹ và em trai về nhà, cô cũng nhanh chóng chạy về nhà mình. Đi ra ngoài mấy ngày, trong nhà cô còn có một đống chuyện cần xử lý đó.

Cánh cửa thư phòng mới vừa đóng lại, mẹ Cố gấp không chờ nổi mà hỏi chồng. Ngày đó sau khi gặp được Cố Lập Đông, bà ấy gọi điện thoại cho chồng kêu chồng điều tra tình huống cụ thể của Cố Lập Đông.

Lần này là nhiệm vụ do đơn vị tuyên bố, Cố Quảng Thịnh hiểu rất rõ cụ thể mọi chuyện xảy ra thế nào, nghe thấy lời vợ, ông ấy gật đầu. Sau đó ông dẫn vợ đi vào thư phòng.

Mà sự thật cũng giống như suy đoán của Hà Ngọc Yến.

Người tới đón bọn họ cố ý lái xe chuyên dụng của Giám đốc nhà máy để chở Cố Học Thiên bị thương về nhà.

"Ba con còn chưa về nhà, con ngoan ngoãn ở nhà trước đi. Chờ lúc nữa mẹ kêu người tới tắm rửa giúp con."

Cố Quảng Thịnh là một người khá thực tế, cho nên sau khi xem xong lý lịch của Cố Lập Đông ông ấy đánh giá anh khá cao.

Mẹ Cố cũng không ngăn cản. Bà đi rửa mặt trước sau đó ăn một chút rồi Cố Quảng Thịnh, chồng của bà ấy đã tan làm về nhà.

Lý lịch này nghe thì ngắn gọn nhưng đối với một thanh niên 23 tuổi mà nói đã tương đối phức tạp.

Tin tức này quả là mới, Cố Lập Đông cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú.

Ở dưới góc độ của bà ấy, đây là duyên phận! Đối phương chắc chắn là con trai của anh trai. Bằng không tại sao lại trùng hợp như vậy chứ? Ngôi nhà kia đã bỏ trống nhiều năm, lại bị đối phương mua đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhà máy máy móc số 1 và nhà máy máy móc số 8 là đơn vị anh em, muốn đọc hồ sơ tài liệu của Cố Lập Đông rất dễ dàng.

Người hỏi chuyện là Tào Đức Tài. Khi đối phương nói còn cố ý nhỏ giọng. Đương nhiên hắn biết rõ chị dâu lớn nhà họ Thái đã trở thành điều cấm kỵ của nhà họ Hồ.

Tâm trạng của Cố Lập Đông rất nhẹ nhàng, chuẩn bị sau khi đến nhà máy báo cáo rồi đi bộ đi tìm anh La một chuyến hỏi một chút về chuyện mấy con heo kia.

"Cái chợ đen kia bị phá hủy. Nghe nói vật dụng hàng ngày bán trong đó đều là đồ cướp được, nhưng thịt heo kia thì là có người âm thầm nuôi dưỡng."

Thái Chiêu Đệ vừa chạy, bác gái ngày hôm qua tới nhà gây chuyện. Khi bà ta tới cửa lần nữa đã bị bác gái Chu mắng lại.

Xe thuận lợi về tới nhà máy máy móc số 1.

Đứa trẻ sinh ra đã bị vứt bỏ, được ông Cố nuôi dưỡng trưởng thành. Tốt nghiệp cấp hai thì kiếm tiền chữa bệnh cho ông nội, làm việc ở khoa vận chuyển của nhà máy máy móc số 8. Sau này cậu ấy vì bảo vệ tài sản nhà nước mà đánh nhau với cướp đường, cuối cùng để lại vết sẹo rất sâu trên mặt.

Nhà máy lớn có hơn ngàn người làm việc, việc kinh doanh của nhà máy máy móc số 1 cũng lớn hơn, nơi ở của Giám đốc nhà máy như một căn biệt thự nhỏ độc lập.

Cố Học Thiên thấy trong nhà không có món ăn ngon gì, hắn cảm thấy rất không vui. Nhưng hắn cũng không tức giận mà cầm lấy điện thoại gọi bạn bè của hắn mang những món ăn ngon đến đây.

Bà ấy cũng hiểu rõ dòng thời gian có vấn đề. Nhưng lỡ như thì sao? Lỡ như đối phương thật sự là con trai của anh trai, như vậy bà ấy cũng có được một chút an ủi.

Cùng lúc đó, Cố Lập Đông ở khu nhà còn không biết cuộc đời mình sắp chào đón biến động một lần nữa.

Một bên khác, Cố Học Thiên đang ở bệnh viện tỉnh Sơn xa xôi. Cũng vào lúc sáng sớm đang cùng với mẹ và chị ba ngồi trên xe lửa đi về nhà.

Cố Quảng Thịnh nói thẳng sự sắp xếp của bản thân ra, hy vọng vợ có thể bình tĩnh: "Đến lúc đó anh sẽ đi gặp vị đồng chí Cố Lập Đông này một lần. Xác định một vài tin tức, sau đó chúng ta bàn lại chuyện sau đó."

"Mười mấy năm trước Minh Lý bởi vì chuyện ngoài ý muốn đó mới mất tích. Mà thanh niên tên Cố Lập Đông kia đã 23 tuổi. Nếu cậu ta thật sự là con trai của Minh Lý. Vậy trong mấy năm đó, tại sao Minh Lý không nói cho chúng ta biết chuyện này?"

Chuyện ngắn gọn lại rõ ràng rành mạch, mở đầu, diễn biến và kết thúc đều hợp lý, đã được chuẩn bị từ trước. Những ông già đó nghe như si như say, rốt cuộc cũng không còn ai hỏi chi tiết khác.

"Thế nào? Có phải điều ra được rồi đúng không?"

Chuyện này tới đây rồi, sự việc ở khu nhà chung tạm thời bị dán lá bùa ‘tạm dừng’. Sau đó khu nhà dần khôi phục vẻ yên tĩnh ngày xưa.

Sau đó tình huống ổn định, lúc này thân thế của ông ấy mới bị người khác biết được. Tuy nhiên ba người đã quen gọi đối phương là anh hai, anh ba, em út. Cho đến sau này ông ấy và Cố Minh Hà nảy sinh tình cảm nam nữ, cuối cùng kết hôn, việc xưng hô này mới chậm rãi biến thành chồng, anh, vợ.

Hai vợ chồng đều tính toán rất hay. Nhưng ngày hôm sau khi Cố Lập Đông đi tìm Giám đốc nhà máy báo cáo, lại gặp được một người đàn ông trung niên ở trong văn phòng. Ánh mắt của người đàn ông nhìn anh giống hệt với mẹ của Cố Học Phương vào ngày hôm đó. Trong đôi mắt có vẻ khiếp sợ mang theo cảm giác quen thuộc, không thể tin tưởng rồi đến phức tạp.

Bác gái này muốn t·ố·n·g· ·t·i·ề·n, nhưng tại sao trách nhiệm Thái Chiêu Đệ trốn chạy cũng muốn đổ lên đầu của bà ta chứ?

Cẳng chân gãy xương còn không tiện hơn so với tay.

Bên ngoài thì nói là ba anh em, vừa vặn ông ấy cũng họ Cố. Tuy rằng cùng họ Cố của nhà bác Cố quăng tám sào cũng không tới nhưng người ngoài cũng không biết rõ mọi chuyện bên trong.

"Anh đã về rồi à! Thế nào, hôm nay anh có bận rộn không?"

Cố Quảng Thịnh lớn lên cùng với hai anh em Cố Minh Lý, Cố Minh Hà. Chính xác mà nói thì lúc ông ấy còn nhỏ, ba mẹ hy sinh lúc làm nhiệm vụ. Mà lúc ấy bác Cố, ba của Cố Minh Lý và Cố Minh Hà là bạn tốt của ba ông ấy. Vì vậy bác Cố nhận nuôi ông ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Minh Hà nói xong, lập tức đứng lên, dáng vẻ như chuẩn bị đi tìm Cố Lập Đông nhận người thân.

"Cái người nuôi heo kia nuôi heo ở mảnh đất hoang bên cạnh nhà. Nghe nói nơi đó hẻo lánh, không có người đi qua. Cỏ mọc còn cao hơn người. Mỗi lần g·i·ế·t heo đều đưa đến chợ đen kia để đổi tiền. Bây giờ chợ đen bị phá hủy, mảnh đất hoang kia cũng bị người khác tìm được rồi. Nghe nói họ bắt được tám con heo, bây giờ đang nuôi dưỡng ở trại nuôi heo chuẩn bị g·i·ế·t heo bán."

Cô ở cữ xong, cũng vừa mới đi xa về. Mẹ cô cũng đã tới lúc nên về nhà, thừa dịp có thịt heo để mua, Hà Ngọc Yến định mua nhiều một chút. Đến lúc đó cô kêu mẹ mang về nhà, cùng ăn chung với ba để bồi bổ cơ thể.

"Tiểu Thiên không sao đúng không?"

Lúc trước nhóm hàng xóm sống c·h·ế·t mặc bây, bây giờ ai nấy đều chỉ vào bác gái kia nói thầm: "Con dâu nhà người ta cũng bị bà ép đi rồi. Bà còn muốn như thế nào nữa?"

Nghe thấy có g·i·ế·t heo, Cố Lập Đông càng vui vẻ hơn.

Nghe thấy lời này, Cố Minh Hà bình tĩnh lại trong nháy mắt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 195: Bàn bạc