Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 84: Diễn xuất đỉnh cao
Nhìn thấy bầu không khí tốt hơn một chút, ông Tiền trực tiếp nói: "Vậy Khổng Xuân Hoa hại c·h·ế·t mẹ của ông thì sao? Ông giải thích chuyện này như thế nào?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian để nghỉ ngơi lúc tối lại xuất hiện loại chuyện này, đương nhiên ai cũng sẽ thấy tò mò.
Ông Tào là bác trai quản lý thứ nhất trong khu nhìn thấy chuyện đã đến bước này, ông cũng không thể nói cái khác. Vốn chuyện thứ ba ông muốn nói là chuyện của Khổng Xuân Hoa.
"Hơn nữa cảnh sát đang điều tra chuyện này. Là thật hay là giả rất nhanh sẽ có tin tức. Chúng ta làm hàng xóm nhiều năm như vậy, tôi không cầu xin cái khác, chỉ cầu xin các người đừng bàn tán chuyện này khắp nơi trước khi sự thật được làm rõ. Người lớn chúng ta không sợ nhưng mấy đứa nhỏ trong nhà phải làm sao đây!" - -
Người phụ nữ gọi là đồng chí Khổng Xuân Hoa này bởi vì bị hàng xóm tố cáo g·i·ế·t mẹ chồng cho nên mới được người trong nhà máy máy móc áp giải đến nơi này. Sau khi đến nơi đây, bọn họ vẫn dựa theo công việc thường ngày, đưa người này đến phòng thẩm vấn để hỏi mấy câu hỏi. Trong lúc thẩm vấn vào buổi chiều, nữ đồng chí này bỗng nhiên lao về phía bức tường rồi đập đầu vào tường.
Trừ hàng xóm trong khu nhà bọn họ ra thì cũng có mấy người hàng xóm trong con ngõ nhỏ gần đó nghe được động tĩnh cũng muốn đi theo cùng. Đoàn người mênh mông cuồn cuộn đến trước đồn công an.
"Làm chồng của Khổng Xuân Hoa, cho dù bà ấy làm chuyện gì không tốt thì tôi đều phải xin lỗi với mọi người. Đây là do tôi không quản lý bà ấy, mang đến rất nhiều phiền phức cho mọi người. Còn nữa, ông Tiền và vợ ông ấy, tôi cũng xin hai người chấp nhận lời xin lỗi của tôi."
Những người khác nghe xong lời giải thích của ông Triệu, lại thấy ông ta nói xin lỗi xong còn muốn kêu đứa trẻ chưa đến mười tuổi đến xin lỗi. Mỗi người đều bắt đầu mở miệng khuyên nhủ.
Mà Triệu Đại Bảo trước mắt này nhìn rất mũm mĩm.
"Ông là Triệu Đại Ngưu đúng không?"
Sau đó không chờ mọi người phản ứng lại, bác gái Khổng đã bổ nhào vào người của Triệu Đại Ngưu, bà ta lớn tiếng kêu: "Ông ơi ông! Tôi vô tội, vô tội mà."
Lúc nãy bọn họ vì sự xuất hiện bất ngờ của công an làm cho khiếp sợ nên hơi đơ ra. Bây giờ mới phản ứng lại công an đến đây là để tìm Triệu Đại Ngưu, ai nấy cũng trở nên hóng hớt hơn.
Trong suy nghĩ của những người bình thường, cán bộ, đặc biệt là các sĩ quan công an mặc đồng phục xuất hiện trước mắt họ đều sẽ khiến người ta theo bản năng cảm thấy bản thân đã làm sai cái gì đó. Sự xuất hiện của đồng chí công an trước mắt này cũng như thế.
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người liên tục thay đổi, ông Triệu còn nói thêm:
Nụ cười mặt ông Triệu cứng đờ, nói tiếp: "Chuyện này là ông nghe lầm. Lúc ấy Xuân Hoa đang nói chuyện với tôi trong nhà chính căn bản không biết mẹ tôi xảy ra chuyện gì trong buồng. Chuyện đã qua nhiều năm, có thể là ông đã nhớ lầm hoặc nghe lầm."
Sau khi nhân vật chính rời đi, những vấn đề liên quan đến ông ta bắt đầu lên men.
Ông Tào thấy vậy đành căng da đầu đi lên phía trước hỏi: "Đồng chí công an, xin hỏi cậu đến đây là để tìm gia đình của Khổng Xuân Hoa đúng không?"
Ai cũng cảm thấy mọi người cùng sống trong khu đã mấy chục năm, nếu là hiểu lầm thì không cần thiết phải làm khó coi như vậy.
Lại một lần nữa, cô cảm thấy Triệu Đại Ngưu này thật sự sinh ra quá sớm. Với năng lực này của ông ta, không nói đến giải Oscar hay giải Kim Mã*, ngay cả việc thay đổi sắc mặt trong Kinh kịch Tứ Xuyên ông ta cũng có thể thử battle được.
Hà Ngọc Yến kinh ngạc liếc mắt với chồng mình ngay sau đó hai người đều gật đầu. Đợi đến lúc xuất phát, đội ngũ đã có không ít người.
Nói xong, ông Triệu vẫy tay với cháu trai lớn: "Đại Bảo, con mau đến chỗ của ông nội."
"Ông ơi!" Kiểu lời đau khổ theo khuôn mẫu của Triệu Đại Ngưu lập tức khiến bác gái Khổng cảm động đến mức kêu khóc lên.
Những biểu cảm phức tạp như vậy đan xen qua lại trên khuôn mặt ông ta khiến người nhìn bỗng thấy xúc động.
"Đồng chí, đồng chí. Tôi chính là người nhà của Khổng Xuân Hoa."
"Người nhà của Khổng Xuân Hoa ở đâu……"
Triệu Đại Ngưu gật đầu liên tục: "Ừ ừ ừ, tôi biết bà vô tội mà. Tôi sẽ cứu bà."
Ông Tào vội tổng kết lại hai câu rồi kêu mọi người giải tán.
(*Giải Kim Mã là một liên hoan phim Điện ảnh và lễ trao giải được tổ chức thường niên tại Đài Loan. Nó được thành lập năm 1962 bởi Văn phòng Thông tin Chính phủ Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan). Giải Kim Mã còn được gọi như giải ‘Oscar Hoa ngữ.)
Không đợi mọi người phản ứng lại, ông ta tiếp tục nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng ông ta là một người thông minh, trên mặt ông ta lập tức xuất hiện biểu cảm đau khổ, bối rối, chỉ trích, áy náy và cả đau lòng.
Công an dẫn ông Triệu đi, cuộc họp trong khu không thể tiếp tục được nữa.
Lời này khiến bác gái Khổng càng cảm động không thôi. Nước mắt nước mũi như mưa xối xả rơi xuống khiến áo trước ngực của ông chồng Triệu Đại Ngưu gần như có thể nhìn thấu được.
Trong đồn công an, không khí lại không được nhẹ nhàng như nơi đây.
Sau đó mới có chuyện Triệu Đại Ngưu bị đưa đến đồn công an hỗ trợ điều tra chân tướng đằng sau của vụ việc này.
Nếu người này không bị người của nhà máy áp giải đến đây thì đồn công an của bọn họ có lẽ cũng sẽ không điều tra kỹ càng tỉ mỉ như vậy.
Ngay vào lúc Triệu Đại Ngưu nghe thấy bác gái Khổng khóc rống lên, ông ta đã biết mụ vợ này của mình không dùng được nữa rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhà họ Triệu có chồng của bà ta, có ba đứa con, có sáu đứa cháu. Những điều đó đều là thành quả bà ta cố gắng cả đời. Bác gái Khổng thề bản thân nhất định phải giữ lại gia đình này nguyên vẹn.
Đồng chí công an vừa xuất hiện, mọi người đều theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Lời này vừa nói ra, trong lòng của những người có con, cháu cũng không đành lòng.
Mà Hà Ngọc Yến lại bước vào cửa đồn công an chính vào lúc này. Đúng lúc bắt gặp vẻ mặt thay đổi đủ kiểu của Triệu Đại Ngưu, cô sợ hãi há to miệng.
Hà Ngọc Yến xoay người muốn kéo chồng mình về nhà, lại nghe thấy mấy bác gái đi phía sau đang lẩm bẩm thì thầm gì đó. Không đợi cô nghe rõ bọn họ nói cái gì, cô đã bị bác gái Phùng gọi lại: "Các cháu có muốn cùng các bác đến đồn công an xem thử không?"
Mà Hà Ngọc Yến lại nhìn thấy vẻ mặt tàn nhẫn dám mạo hiểm tất cả trên khuôn mặt ông Triệu khi ông ta rời đi. Tuy rằng chỉ mới lướt qua nhưng lại luôn khiến người khác cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 84: Diễn xuất đỉnh cao
Ông Triệu đứng dưới bậc cầu thang không biết bị ai đẩy một cái, ông ta lảo đảo xuất hiện trước mắt đồng chí công an. Trong lòng ông ta vô cùng tức giận nhưng đồng thời cũng rất nhanh đã trả lời các câu hỏi mà đối phương đưa ra.
Cho dù Khổng Xuân Hoa như thế nào thì cũng là người nhà của công nhân viên chức nhà máy máy móc. Hôm nay nhà máy máy móc đã phái người đến đồn cảnh sát hỏi thăm. Bên kia trả lời rằng cần thêm thời gian. Nhanh nhất cũng phải ngày mai mới thả người ra.
Nhưng một người như vậy, ngay vào lúc bọn họ quyết định thả đi bỗng nhiên lại làm ra hành động đập đầu vào tường tự sát. Đồng chí công an phụ trách vụ án lập tức cảm thấy đây có lẽ là chỗ đột phá mới. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vợ ơi, vợ. Sao bà lại biến thành như vậy hả?"
Trước đó đồng chí công an còn đang hỏi về người nhà của Khổng Xuân Hoa là ai, ông Triệu vừa xuất hiện đã hỏi có phải là Triệu Đại Ngưu hay không. Câu hỏi này khiến cho mọi người đều trừng lớn mắt.
"Nhà chúng tôi không định chiếm đất. Mấy đường phấn vẽ trên sân là do gần đây cháu trai trong nhà bướng bỉnh. Nhìn thấy Lập Đông vẽ ở phía sau vách phòng tây nên học theo Lập Đông vẽ bậy bạ trên sân. Đứa nhỏ này còn chưa đến mười tuổi, đang ở độ tuổi bướng bỉnh. Tôi không biết nên giải thích thế nào nên chỉ có thể kêu thằng bé lại đây nói lời xin lỗi với mọi người."
Trời mới biết, bọn họ vốn đã định thả người ta ra rồi. Dù sao gia đình mẹ đẻ của Khổng Xuân Hoa ba đời đều là nông dân nghèo, nhà chồng cũng là một gia đình chuyên làm công nhân khá giả hơn một chút. Dù lời kể của hàng xóm nghe có vẻ hợp lý nhưng thời gian đã thay đổi, cũng không có bất kỳ bằng chứng gì.
Trong lúc bà ta đang miên man suy nghĩ, trước mắt bỗng xuất hiện một người mà bà ta không ngờ đến. Ngay sau đó, trong sảnh lớn của đồn công an vang lên một tiếng thét chói tai.
Nói xong, ông Triệu lại lần nữa cúi người về phía hai người họ.
Hà Ngọc Yến thấy vậy thì chỉ thấy buồn cười lắc đầu.
Ở những nơi mà bọn họ đi qua, có một số người thấy bọn họ tám giờ tối rồi còn không đi nghỉ ngơi mà lại đi ra bên ngoài, có người tò mò còn lại gần để hỏi thăm, có người thậm chí còn bắt đầu đi theo.
Đồng chí công an đến đây là một thanh niên trẻ tuổi. Anh có hơi bối rối khi nhìn thấy đội hình trong khắp khu nhà, ngay sau đó anh vẫn khẽ gật đầu với ông Tào: "Người nhà của Khổng Xuân Hoa ở đâu vậy ạ?"
Sau khi trải qua việc bị bắt, bị nhốt vào nhà giam, bị thẩm vấn và suy sụp đến mức tự làm hại bản thân mình, cuối cùng bác gái Khổng cũng bình tĩnh lại được một chút. Bà ta không biết bản thân có thể chống đỡ được bao lâu nữa. Bà ta chỉ biết có một số việc không được nói ra. Nếu nói ra, nhà họ Triệu sẽ tan nát.
Ông Tào thật sự hy vọng đây là một chuyện hiểu lầm. Bằng không, tương lai của nhà họ Triệu sẽ là……
Lời này vừa nói ra, mắt của mọi người lại càng sáng rực lên. Chẳng lẽ cái c·h·ế·t của người mẹ già nhà Triệu Đại Ngưu thật sự có liên quan đến hai vợ chồng bọn họ ư? Nếu không thì sao đến tìm mỗi Khổng Xuân Hoa còn chưa đủ, bây giờ tối rồi còn chạy đến khu nhà tìm Triệu Đại Ngưu nữa.
"Ui trời ơi…"
Âm thanh quá mức dọa người khiến mấy vị công an đang làm việc trong sảnh lớn giật nảy mình.
Mà bác gái Khổng ngồi đầu bên kia đã nước mắt nước mũi đầy mặt. Mái tóc dài ngang lưng đã khô bết vào mặt, quần áo trên người bà ta cũng bẩn thỉu khó coi. Trông như đã lăn mấy vòng trên mặt đất.
Thậm chí trong đám người còn có ai đó lớn tiếng hỏi: "Đồng chí công an, Triệu Đại Ngưu là tội phạm à?"
Bình thường Hà Ngọc Yến ngẫu nhiên ở ngoài sân cũng nói chuyện với nhóm các bác gái và thím. Mấy đứa nhỏ trong khu nhà cô chỉ quen biết Đổng Kiến Dân và đứa nhỏ nhà họ Khâu ở bên cạnh. Những đứa trẻ khác chỉ coi như quen mắt, ngay cả tên cũng không biết.
Khi trong lòng ông Tào đang suy nghĩ chuyện này, có người chạy vào từ bên ngoài. Mọi người tập trung nhìn về phía người mặc đồng phục cảnh sát.
Dáng vẻ khốn khổ như vậy khiến những người đến xem đều cảm thấy xót thương.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.