Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 85: Chân tướng?!?
May đây là đồn công an, bên trong còn có mấy vị đồng chí công an. Chưa đến mấy phút bọn họ đã khống chế lại tình hình.
Nghĩ như vậy, bà ta bỗng nhiên quỳ xuống, liều mạng dập đầu với các đồng chí công an. Tiếng dập đầu vang lên bình bịch, kết hợp với cái trán một mảng xanh tím trông rất dọa người.
Lời này cũng không có gì mới lạ, nhưng câu nói kế tiếp lại khiến mọi người thấy khiếp sợ.
"Nơi này là đồn công an, không phải nơi để mấy người ra oai. Hai người là người bị tình nghi, hiện tại có nghĩa vụ phải hỗ trợ điều tra. Hai người đứng dậy theo tôi đến phòng thẩm vấn." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hà Ngọc Yến cũng cảm thấy có chút không thoải mái lắm, chủ yếu là cô nghĩ đến những hình ảnh mặt đất đầy "vàng" lần trước. Đương nhiên ông Triệu và bác gái Khổng trước mặt đã không chịu nói rõ mọi chuyện ra lại còn làm ra hành động sến sẩm như vậy cũng khiến người khác cảm thấy cay mắt.
"Lúc ấy tôi và vợ đang ở nhà chính nói chuyện, căn bản không nghe thấy tiếng mẹ tôi ho khan. Vẫn là đợi lúc sau vợ tôi nói muốn hỏi thử xem buổi trưa mẹ tôi muốn ăn gì. Lúc đến nhà bên thì lại thấy bà đã qua đời. Mà bên cạnh bà chỉ có Đại Bảo nhà tôi."
Cuối cùng bởi vì mọi chuyện không có chứng cứ, hơn nữa đương sự cũng đã nói rõ mọi chuyện từng trải qua. Khổng Xuân Hoa được trả tự do. Đương nhiên Triệu Đại Ngưu càng không có vấn đề gì.
Dù sao từ lúc người đàn ông này xuất hiện, ông ta vẫn luôn thể hiện hình tượng yêu thương vợ mình. Hiện tại nhìn gương mặt đau khổ kia của ông ta, hiển nhiên là đang đau lòng không chịu được. Hơn nữa lời nói trong ngoài đều thể hiện ông ta vô cùng hiểu lý lẽ. Mức độ thiện cảm cũng được nâng cao.
"Tôi không biết! Lúc ấy vốn không ai nhìn ra có chuyện gì đã xảy ra. Đại Bảo khi ấy chỉ là một đứa trẻ. Thằng bé thì có thể hiểu được cái gì cơ chứ?"
Triệu Đại Ngưu nói với vẻ kích động, Khổng Xuân Hoa cũng đứng ở một bên nước mắt nước mũi chảy không ngừng.
Mà Triệu Đại Ngưu cũng bị mụ vợ này làm cho tức gần c·h·ế·t. Thật là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Nhưng chưa đợi bọn họ hành động, bác gái Khổng đã như kẻ điên ôm chặt lấy Triệu Đại Ngưu. Trong miệng cũng kêu gào lớn lên: "Chúng tôi thật sự không hại người. Vì sao các người không tin chúng tôi hả? Vì sao còn muốn bắt thêm cả chồng của tôi đến đây nữa? Chồng tôi chỉ là một người đàn ông làm thợ lắp ráp máy móc cấp bảy trong nhà máy mà thôi."
Nhưng cái nhìn của mọi người về nhà họ Triệu cũng hoàn toàn thay đổi.
Lời này khiến trái tim của bác gái Khổng đập thình thịch không ngừng, càng khiến những người vây xem tăng thêm ấn tượng tốt về Triệu Đại Ngưu.
"Sao tôi nhìn hình ảnh hai người bọn họ ôm nhau có chút quen thế nhỉ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Vợ của anh hai Triệu cũng lao lên mắng chửi.
"Đủ rồi, Xuân Hoa. Bà đừng làm khổ bản thân nữa."
Đồn công an của bọn họ không có nữ đồng chí cho nên không dám thật sự đi lên kéo bác gái Khổng đi. Lúc này bọn họ mới chú ý đến những quần chúng nhân dân đang xem náo nhiệt ở chỗ lối ra vào. Nghĩ một lát, bọn họ lập tức kêu mấy bác gái qua đây giúp đỡ. Mọi người kéo bác gái Khổng đứng dậy, sau đó chia hai vợ chồng nhà này sang hai phòng khác nhau để thẩm vấn, hỏi rõ mọi chuyện.
"Vợ à, bà đừng như vậy nữa được không. Chúng ta cứ ăn ngay nói thật. Nói xong thì bà có thể yên ổn về nhà cùng với tôi rồi."
Vừa thấy mấy bác gái trong con ngõ nhỏ qua đây, bà ta đã nổi điên múa máy tay chân, thậm chí còn giơ nắm đấm vung cả về phía của Triệu Đại Ngưu. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngày mà mẹ tôi qua đời, tôi và vợ tôi đều đang ở nhà chính nói chuyện." Nói đến đây, Triệu Đại Ngưu nhìn về phái ông Tiền cũng đến đây xem náo nhiệt.
Rất nhiều người đều nói Triệu Đại Ngưu làm chủ gia đình đã làm hết sức mình rồi. Giữ loại bí mật ấy lâu như vậy, lương tâm nhất định rất khó chịu.
Về phần những người khác trong gia đình nhà họ Triệu, con trai cả nhà họ Triệu và vợ của anh ta cũng theo đến đây. Hai người đó đúng là ba mẹ của Triệu Đại Bảo. Bây giờ họ lại bị lời của ba mẹ dọa cho choáng váng.
Đồng chí công an cũng ý thức được chân tướng mọi chuyện có lẽ sắp được nói ra, sao có thể để Khổng Xuân Hoa cắt ngang được? Lập tức anh kêu bác gái bên cạnh lên hỗ trợ kéo Khổng Xuân Hoa đi ra xa một chút.
"Ông à, ông đừng nói nữa. Tôi nhận, là tôi làm, là tôi làm." Bác gái Khổng bỗng nhiên cắt ngang lời giải thích của Triệu Đại Ngưu, dáng vẻ như muốn nổi điên.
Mọi người xung quanh không rảnh để kinh ngạc nữa, họ sôi nổi khuyên can: "Đại Bảo nhà cậu khi ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, có thể hiểu được cái gì cơ chứ! Thằng bé chỉ ở bên cạnh nhìn cụ ho khan thôi chứ cũng không biết sẽ c·h·ế·t người! Nhóc Triệu, cậu mau thả tay ra đi!"
Đồng chí công an bị bác gái Khổng làm ầm ĩ như vậy khiến cho thái dương nhảy bình bịch.
Loại tình tiết đau khổ như vậy, những người xung quanh đều rất thích xem. Mọi người chỉ muốn biết chân tướng thật sự của năm đó.
"Ông Tiền, lúc trước ông đã nhìn thấy vợ tôi từ trong phòng mẹ tôi đi ra nên mới cho rằng vợ tôi mặc kệ mẹ tôi bị đờm làm cho sặc c·h·ế·t. Thật ra, trước khi vợ tôi qua đó, mẹ tôi đã đi rồi."
Cố tình vào ngay lúc này, ông Triệu lại mở miệng nói chuyện thêm lần nữa. Lúc này đây, câu mà ông ta nói khiến mọi người vừa khiếp sợ vừa không nói nên lời.
Chỉ có Hà Ngọc Yến kéo chồng mình bước thật nhanh về nhà, trên cánh tay cũng nổi đầy da gà.
Tâm trạng của những người xung quanh lại như đang được ngồi tàu lượn siêu tốc. Từ lúc ban đầu thấy đáng thương đến kinh ngạc, cho đến bây giờ thì là không còn lời gì để nói.
Về phần những người vây xem, họ được xem một màn kịch thăng trầm như vậy, trong lòng ai cũng có cảm giác hài lòng, đồng thời lại có chút thổn thức.
Lời này quá mức đáng sợ. Triệu Đại Bảo năm nay mới chín tuổi, sáu năm trước mới chỉ có ba tuổi. Một đứa trẻ ba tuổi mà lại hại c·h·ế·t cụ của mình. Nói như thế nào cũng quá đáng sợ rồi.
Thái độ làm việc theo việc công như vậy khiến bác gái Khổng càng thêm tức giận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng may không đợi mọi người thúc giục, Triệu Đại Ngưu đã một hơi nói hết mọi chuyện ra.
Quả nhiên ngay sau đó, Triệu Đại Ngưu áy náy nhìn về phía đồng chí công an: "Vợ tôi không hề liên quan gì đến cái c·h·ế·t của mẹ tôi cả."
Hà Ngọc Yến nghe xong chỉ thấy da gà da vịt nổi đầy người. Cô không nhịn được mà đến gần chồng mình, nghĩ thầm ông Triệu này lại muốn ném ra một chiêu lớn nào đó.
Hiện trường lại hỗn loạn thêm lần nữa, tiếng khóc lóc, âm thanh gào thét vang lên hết lần này đến lần khác.
"Ha ha ha…"
"Phụt" một tiếng cười vang lên từ phía sau. Sau đó không biết là người đàn ông nào cũng trực tiếp bỏ thêm một câu: "Chẳng khác gì với cái lúc Đổng Kiến Thiết ôm vợ của cậu ta ở cửa trong nhà vệ sinh công cộng cả…"
"Không thể, mấy người muốn hỏi gì thì hỏi tại đây luôn đi. Nếu thật sự bắt chồng của tôi đến phòng thẩm vấn vậy chẳng phải từ nay về sau ông ấy nào còn mặt mũi để ở lại nhà máy nữa ư?"
Chỉ có Hà Ngọc Yến chú ý đến biểu cảm trên khuôn mặt lẫn trong mắt của ông Triệu khẽ thoáng qua chút may mắn.
Buồn cho ông Triệu mấy năm nay sống không dễ dàng. Đồng thời cũng kính nể đối phương chỉ vì không muốn Khổng Xuân Hoa phải chịu tội thay mà dám nói ra chuyện của cháu trai lớn.
"Năm đó Đại Bảo mới có ba tuổi! Thằng bé có thể hiểu được gì cơ chứ? Tôi không muốn nói ra chỉ vì sợ mọi người sẽ hiểu lầm Đại Bảo cố ý hại c·h·ế·t cụ mình. Tôi thật sự không muốn! Một bên là mẹ già, một bên là cháu trai. Mẹ già thì mất, mà thanh danh cháu trai lại quan trọng hơn! Mấy năm nay tôi và mẹ anh vẫn luôn giữ kín bí mật này, vốn muốn mang nó xuống mồ. Nào biết chỉ vì một câu của ông Tiền lại biến mọi chuyện trở nên như vậy cơ chứ…" (đọc tại Qidian-VP.com)
Những người đã từng nhìn thấy đều không nhịn được phá lên cười. Ngay sau đó ai nấy cũng cảm thấy có hơi buồn nôn.
Sau khi phản ứng lại, gương mặt như hổ cười của Triệu Đại Bảo cũng cứng đờ lại. Anh ta lao đến kéo Triệu Đại Ngưu lại quát lớn: "Bố, ba nói bậy. Ba nói bậy đúng không! Đại Bảo nhà con là một đứa trẻ ngoan như vậy, sao nó có thể làm ra loại chuyện như vậy được cơ chứ?"
Nếu không có bất kỳ vấn đề gì thì sẽ thả người về. Sắp xếp hợp lý như vậy, ai ngờ bác gái Khổng lại gây chuyện như thế chứ! - -
Nhìn đến đây, bác gái Phùng không nhịn được nói thầm ra một câu. Lập tức bác gái Trịnh cũng không nhịn được nói chen vào: "Không phải giống như lúc Thẩm Thanh Thanh đòi sống đòi c·h·ế·t muốn gả cho Lại Cáp Bình đấy à? Ôi trời, hai vợ chồng già này thật không biết xấu hổ, ôm qua ôm lại xấu hổ gần c·h·ế·t!"
Nói đến đây, trên mặt Triệu Đại Ngưu nước mắt như thác xối xả rơi xuống. Nhìn khiến người ta cảm thấy mọi lời ông ta nói đều là sự thật. Nếu không thì một người đàn ông cao mét bảy ấy sao có thể khóc thảm thiết khiến người ta sợ hãi như vậy.
Vốn trước lúc bọn họ đến đây còn cảm thấy mọi chuyện có liên quan đến ông Triệu. Sau khi đến lại cảm thấy có lẽ hai người họ vô tội. Lúc này bác gái Khổng có biểu hiện như vậy lại khiến suy nghĩ của bọn họ thay đổi tiếp.
"Ý ông là mẹ ông c·h·ế·t là do bị Triệu Đại Bảo hại ư?"
Chương 85: Chân tướng?!?
Trước khi bọn họ rời đi, đồng chí công an còn dặn dò bọn họ sau này phải giáo d·ụ·c con trẻ thật tốt. Trẻ con không hiểu chuyện, bây giờ cũng đã chín tuổi rồi, phải giáo d·ụ·c nó thật tốt.
"Ông chỉ nhìn thấy vợ tôi từ trong phòng đi ra rồi hét lên mẹ tôi không có chuyện gì, nhưng ông đâu biết lúc ấy trong phòng vẫn còn có…"
Bác gái Trịnh nghe mọi người chế giễu con trai mình thì tức giận muốn xoay người lại, đánh tên đàn ông ăn nói lung tung kia.
Mắt thấy tình hình càng ngày càng hỗn loạn, cuối cùng Triệu Đại Ngưu cũng ra vẻ tỉnh táo lại. Ông ta đi lên ôm bác gái Khổng vào trong ngực mình. Sau đó ánh mắt nhìn về phía những người khác như mang theo một loại quyết tâm đập nồi dìm thuyền.
Trong lòng bác gái Khổng, bị bắt đến đồn công an chính là việc rất mất mặt. Nếu thực sự bị bắt vào phòng thẩm vấn vậy sau này không còn làm người được nữa. Bà ta là phụ nữ nên không sao hết. Nhưng chồng của bà ta là một thợ lắp ráp máy móc cấp bảy, một người đàn ông lợi hại như vậy, Khổng Xuân Hoa tuyệt đối sẽ không để cho ông ta xuất hiện bất kỳ vết nhơ gì trên người.
Càng có người nói mọi lỗi sai đều do ông Tiền. Nếu không phải ông ta ăn nói lung tung, sao nhà họ Triệu có thể biến thành tình trạng như thế được. Tuy rằng Triệu Đại Bảo chỉ là một đứa trẻ, lúc trước chắc chắn không hề có ý xấu gì, nhưng dù sao cũng mang tiếng là mặc kệ sự nguy hiểm của người lớn. Sau này sợ rằng tương lai sẽ không dễ đi.
Người này không ngừng đẩy hết mọi chuyện lên người đứa cháu trai lúc ấy mới ba tuổi. Hơn nữa, còn khéo léo đẩy sự mâu thuẫn ấy sang người ông Tiền. Thật sự quá độc ác!
Ông Triệu vừa nói ra lời này, anh hai Triệu đã lao lên trước mặt ông Tiền, đấm cho ông ta một cái.
Có người còn nói lần này Khổng Xuân Hoa đã thay cháu trai chịu hết tất cả. Bà ta rõ ràng không làm gì nhưng vô duyên vô cớ lại bị bắt ở lại đồn công an tận một ngày.
Thợ lắp ráp máy móc cấp bảy chẳng lẽ không làm việc xấu được à!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.