Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 49: Mối tình thầm lặng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Mối tình thầm lặng


“Kể từ đó tôi như bị ám ảnh. Ngày nào cũng muốn trêu chọc cô ấy, để rồi Tô Hòa lại chạy ra can thiệp. Còn cô ấy, lần nào cũng cười rất tươi.”

“Thích đến mức không thể thích ai khác.”

Sáng hôm sau, Vương Thiến lại nấu một bữa sáng phong phú cho cả nhà. Lần này Trình Nhã và Tô Vãn đều dậy sớm giúp đỡ. Khi Tô Tiểu Lạc vừa ngáp vừa bước vào, Tô Vãn không khỏi trách móc: "Biết rõ chị dâu phải đi làm sớm mà cô cũng chẳng chịu dậy phụ.”

Tô Tiểu Lạc bước đến, cười xấu xa: “Lát nữa đừng có nói là tôi không giúp nhé!”

Hai người đang đứng đợi xe thì một chiếc xe Jeep dừng lại bên đường, bóp còi ra hiệu. Phó Nhiễm thò đầu ra khỏi cửa xe hỏi: “Tiểu Lạc, hai người định đi đâu thế?”

“Tôi lao đầu vào học hành. Người nhà và cả hàng xóm đều nói tôi như biến thành người khác, đột nhiên giác ngộ. Nhưng chỉ tôi biết, tất cả là vì tôi muốn khi người khác nhắc đến mình, họ sẽ nói rằng chỉ tôi mới xứng với Phó Nhiễm.”

Tô Vãn mang bát đũa ra ngoài sắp xếp. Vừa bước ra, cô ta đã thấy Tô Tiểu Lạc không biết nói gì với ông nội, làm ông cười ha ha không ngừng.

“Đi chạy bộ buổi tối rồi, lẽ ra phải ngủ ngon chứ?” Phó Nhiễm cảm thấy kỳ lạ.

Tô Tiểu Lạc cắn một miếng, mới nhận ra sự đặc biệt bên trong. Hóa ra bên trong có trứng gà!

Thấy vậy, Trình Nhã vội nói: "Vãn Vãn, con cũng ra ngoài đi, để bát đũa đó, ở đây có mẹ với chị dâu là đủ rồi!”

Tô Tiểu Lạc khoác tay lên vai Vương Thiến một cách thân thiết: “Chị dâu, lát nữa em đi cùng chị xem nhà, tiện coi phong thủy luôn!”

“Hừ, chỉ là thằng lùn Tô Hòa mà cũng đòi đánh tôi sao?” Tống Thanh Hà cười khẩy.

Căn nhà mới được đơn vị phân nằm gần mặt đường, đi qua một con hẻm nhỏ là tới. Tuy không phải nhà mới hoàn toàn nhưng trông vẫn rất ổn, quan trọng nhất là khu vực xung quanh khá tiện lợi, gần hợp tác xã, mua bán gì cũng dễ dàng.

Vương Thiến lén gắp cho Tô Tiểu Lạc một miếng quẩy. Miếng quẩy này lớn hơn hẳn những miếng khác, có thể xem là “một địch hai”.

Phó Thiếu Đình mím môi, đợi mọi người ổn định chỗ ngồi rồi mới đạp ga lái đi.

Mỗi người một bát cháo gạo. Chấm quẩy vào cháo ăn, hóa ra cũng rất ngon!

“Ở bên đường Tây Duyên An,” Vương Thiến cười trả lời.

Ngay cả khi anh ta bị bố mẹ mắng, họ cũng thường hay bảo: “Con nhìn xem, Phó Nhiễm ngoan ngoãn và hiểu chuyện biết bao.”

Phó Nhiễm xinh đẹp, lễ phép, học giỏi, chẳng bao giờ khiến ai phải lo lắng.

Tô Hòa từ đâu xông ra đẩy ngã Tống Thanh Hà xuống đất, giận dữ hét lên: “Dám bắt nạt Phó Nhiễm, tôi đánh c·h·ế·t cậu!”

Vương Thiến cười nói: “Đúng vậy, hôm nay chị nghỉ, định đi xem nhà.”

“Có lần tôi trốn ở góc hẻm nhìn họ. Lần đầu tiên tôi thấy Phó Nhiễm cười rạng rỡ từ tận đáy lòng. Nụ cười ấy thật đẹp.”

Chị dâu đúng là thiên vị!

“Nhà ở đâu?” Phó Nhiễm hỏi tiếp.

“Sau này tôi mới hiểu, hóa ra tôi thích Phó Nhiễm.”

Tô Vãn nhíu mày. Chị dâu chưa bao giờ nói mấy lời này với cô ta.

Thời buổi này, bị bệnh là khổ, người bệnh chịu không nổi mà người chăm sóc cũng mệt mỏi. May mà Phó Vân Hải chỉ mất trí nhớ, vẫn có thể tự lo sinh hoạt cá nhân.

Câu chuyện kể đến đây thì dừng lại. Tô Tiểu Lạc tuy không hài lòng nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của người khác: “Đợi anh Sáu tôi về, tôi sẽ sắp xếp để mọi người gặp nhau.”

Tô Tiểu Lạc này, ngày nào cũng chỉ giỏi lấy lòng!

“Hồi đó, Phó Nhiễm đứng bên cạnh nói chúng tôi đừng đánh nhau. Nhìn cô ấy lo lắng mà tôi cũng không ra tay nữa. Nhưng Tô Hòa nhân lúc đó đánh tôi ngã nhào.”

Đám trẻ con gần đó hay trêu chọc: “Phó Nhiễm ngốc quá, ngã rồi!”

***** (đọc tại Qidian-VP.com)

Phó Nhiễm lúc nào cũng buộc tóc đuôi ngựa cao, dịu dàng và điềm tĩnh.

Tâm mệt!

Đột nhiên Tô Tiểu Lạc hỏi Vương Thiến: “Chị dâu, chị có biết Tống Thanh Hà không?”

“Đỡ hơn chưa?”

Tống Thanh Hà thường cầm con sâu xanh chạy đuổi theo Phó Nhiễm. Lúc cô ấy ngã, dù đôi mắt đỏ hoe nhưng quật cường cũng nhất định không khóc.

Nói xong, anh ta tan biến trong không trung. Hình bóng trên lá bùa dần mờ đi.

“Bọn em đi đón anh Cả về nhà.”

Tới nơi, Phó Thiếu Đình dừng xe cho họ xuống, sau đó quay đầu xe đi bệnh viện đón người.

“À, nhà mới của chị dâu em vừa được phân, bọn em đi xem thử,” Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn trả lời.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy chị?” Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.

“Ăn đi,” Vương Thiến mỉm cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Tiểu Lạc vô thức gật đầu, hỏi lại: “Anh ấy là ai vậy?”

“Tô Tiểu Lạc, mẹ bảo chúng ta sắp xếp bát đũa cho xong!”

“Cảm ơn!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Xem ra Phó Nhiễm vẫn chưa quên được chuyện đó,” Vương Thiến thở dài.

Tô Vãn cắn một miếng quẩy của mình, bỗng thấy nó chẳng còn ngon lành gì nữa.

Tống Thanh Hà và Phó Nhiễm lớn lên trong cùng một khu đại viện. Khác với Tô Hòa, Tống Thanh Hà luôn thích trêu chọc Phó Nhiễm.

“Vừa lúc tiện đường, cho hai người quá giang!” Phó Nhiễm mở cửa xe. “Tiểu Lạc ngồi ghế trước, chị dâu ngồi sau với em.”

Đúng là lẽ ra nên ngủ ngon, nhưng trong giấc mơ, cô và Phó Thiếu Đình lại hóa thành hai con khỉ, cô cứ đuổi theo anh chạy khắp núi.

Tô Vãn không phục: “Nghỉ thì cũng phải giúp chứ!”

Chương 49: Mối tình thầm lặng

Thật ra Tống Thanh Hà có hơi hối hận. Anh ta chỉ muốn xem thử liệu khuôn mặt Phó Nhiễm có biểu cảm nào khác hay không.

Ăn xong bữa sáng, Tô Viễn đạp xe đi làm, còn Tô Tiểu Lạc và Vương Thiến thì phải đi xe buýt đến xem nhà mới. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bây giờ anh Sáu của tôi đâu còn lùn nữa, cao tận một mét tám mươi ba! Đứng cạnh chị Phó Nhiễm cao mét bảy mươi hai, vừa đẹp đôi!” Tô Tiểu Lạc liền lên tiếng nhắc nhở.

Tống Thanh Hà chỉ mỉm cười, không phản bác.

Tô Tiểu Lạc ngồi phía trước im lặng đến lạ, khiến Phó Nhiễm cảm thấy không quen, bèn hỏi: “Tiểu Lạc, tối qua ngủ ngon không?”

“Năm đó, Phó Nhiễm và mấy người bạn chỉ mới mười tám mười chín tuổi, cùng nhau đi hỗ trợ vùng sâu vùng xa, không ngờ lại xảy ra chuyện…”

Tô Tiểu Lạc liếc nhìn Phó Thiếu Đình, vẻ mặt đầy oán thán: “Không ngon!”

“Bác sĩ bảo không cần nằm viện nữa, về nhà tĩnh dưỡng là được.”

Trình Nhã vừa lúc bưng ra một rổ quẩy: “Vợ thằng Cả dậy sớm rán quẩy, Tô Viễn đi mua sữa đậu nành nhưng tiệm đó không mở hàng, thôi uống tạm cháo gạo vậy!”

Tô Vệ Quân từ trên lầu bước xuống, cười bảo: “Hôm nay dưới nhà náo nhiệt quá nhỉ.”

“Chị dâu hôm nay được nghỉ, cô không biết à?” Tô Tiểu Lạc vừa bỏ một miếng quẩy vào miệng vừa đáp trả. “Cô cũng đâu quan tâm đến chị dâu lắm nhỉ!”

“Về nhà thì tốt, ăn uống nghỉ ngơi đều thuận tiện.”

“Nhưng lòng dạ Phó Nhiễm lại chỉ có Tô Hòa, cho dù cậu ta chẳng ra sao, lúc nào cũng mơ mộng viển vông.”

“Được được!” Vương Thiến cưng chiều nói. “Ra ngoài đi, trong bếp nhiều khói dầu, con gái mà hít vào là hại da lắm đấy.”

Bóng trắng kia tên là Tống Thanh Hà.

“Sau đó tôi…” Tống Thanh Hà đột nhiên im lặng. “Tôi muốn gặp lại họ, có được không?”

“Tống Thanh Hà à!” Sắc mặt Vương Thiến trầm xuống, giọng nghiêm túc nói: “Sao em lại hỏi về cậu ấy? Có phải Phó Nhiễm nói gì với em không?”

“Cảm ơn chị dâu,” Tô Tiểu Lạc nhỏ giọng cảm ơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Phó Nhiễm, em định đi đâu vậy?”

Tô Tiểu Lạc nằm xuống giường, cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cảnh tương tác giữa hai người hoàn toàn lọt vào mắt Tô Vãn. Cô ta ngồi gần Tô Tiểu Lạc nên không chỉ nhìn thấy trứng gà mà còn ngửi được mùi thơm phức của nó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Mối tình thầm lặng