Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 50: Anh ấy đã có người trong lòng?
Trong lòng A Bố Y run lên, thì ra Phó Vân Hải đã có người phụ nữ anh ấy yêu thương rồi.
Đúng vậy, cô chính là người thù dai, có ân trả ân, có oán trả oán.
Tại sao tất cả đều thay đổi?
“Vậy phải làm sao?” Vương Thiến lo lắng hỏi.
“Chị đừng hoảng, chẳng phải đã có em đây sao?” Tô Tiểu Lạc mỉm cười. “Đặt vài món đồ sứ hoặc gốm ở góc đó là được. Ông nội có một cái bình rất hợp, để em lấy mang qua dùng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Thiến kể: “Những năm đó thiên tai xảy ra liên miên. Mấy đứa trẻ ấy đều rất có tinh thần chính nghĩa. Lần đó khi đi cứu trợ, Phó Nhiễm không may rơi xuống nước, anh Sáu của em nhảy xuống cứu cô ấy. Thanh Hà vì cứu cả hai mà cuối cùng bị dòng nước lũ cuốn đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chị A Bố Y, chị đưa anh Cả vào nhà trước đi.” Phó Nhiễm lạnh lùng nhìn Trương Bình. Cô ấy tuyệt đối không cho phép người phụ nữ này phá hoại cuộc sống hiện tại của anh trai mình.
Trong lòng A Bố Y vô cùng khó chịu, cô ấy hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng chẳng có ai nói với cô là Phó Vân Hải đã có con rồi!
A Bố Y đứng bên cạnh ngơ ngác, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Chị A Bố Y.” Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn chào rồi ngồi vào ghế trước. Cô không khỏi tò mò: tại sao mấy chị ấy không ai chịu ngồi ghế phụ nhỉ? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Có chuyện gì thì vào nhà rồi nói!" Sắc mặt Phó Thiếu Đình hơi trầm xuống.
(Edit tới đây tui tức quá, cái loại người gì đâu á trời, mụ này là cực phẩm nhất trong truyện này luôn: trơ tráo, hèn hạ, gian xảo, ti tiện...)
“Nhà này được không?” Vương Thiến tỏ ra rất hài lòng. Những năm qua cô đã tiết kiệm được chút tiền, lại có bố ruột là thợ mộc. Ông ấy đã chuẩn bị sẵn gỗ, định làm cho cô một bộ sofa, bàn trà, giường và tủ quần áo. Chỉ cần sửa sang đơn giản là có thể chuyển vào ở.
“Lỗi Lỗi, quỳ xuống trước cô Nhiễm đi.” Trương Bình xúi giục con trai quỳ.
Trương Bình cứ khóc lóc om sòm, họ đành phải để mẹ con cô ta vào nhà.
"Phó Nhiễm."
Chương 50: Anh ấy đã có người trong lòng?
"Chị A Bố Y, nó không phải con ruột của anh trai em, nó là con trai của đồng đội anh ấy!" Mắt Phó Nhiễm đỏ hoe, "Anh ấy đối xử với hai mẹ con họ rất tốt, lúc gặp lũ lụt anh ấy thà hy sinh bản thân mình cũng phải cứu con trai của người phụ nữ này, vậy mà chị ta lại đối xử với anh trai em như thế này sao?"
"Thực ra các người đã biết anh Vân Hải không sao từ lâu rồi đúng không?" Trương Bình như bừng tỉnh hiểu ra, "Các người chỉ là không muốn tôi và anh Vân Hải ở bên nhau, cố ý giấu anh ấy đi có phải không? Các người thật hèn hạ! Anh Vân Hải, anh không nhớ em nữa sao? Em là Trương Bình, đây là con trai của chúng ta, Lỗi Lỗi đây này!"
Anh Cả vì người phụ nữ này, vì đứa trẻ này mà suýt mất mạng. Vậy mà không bao lâu sau khi anh ấy gặp chuyện, cô ta đã nhanh chóng tìm được người khác.
Người đó là Trương Bình, dắt theo con trai Hoàng Lỗi. Khuôn mặt cô ta đầy kích động nhìn về phía Phó Vân Hải.
Sau khi anh trai gặp chuyện, Phó Thiếu Đình cũng từng gặp Trương Bình. Anh hiểu anh trai mình nên đã đưa tiền cho cô ta để lo liệu cuộc sống, nhưng điều đó không có nghĩa là anh mong muốn người phụ nữ này trở thành chị dâu của mình.
“Thật tiếc cho một đứa trẻ tốt như thế.”
“Chị còn đến đây làm gì?” Phó Nhiễm lạnh lùng hỏi.
“Tôi… tôi nghe nói anh Vân Hải đã trở về, nên dẫn con đến thăm anh ấy.” Trương Bình không dám nhìn thẳng vào mặt Phó Nhiễm, chỉ lén lút nhìn về phía Phó Vân Hải. Bên cạnh anh ấy có một cô gái xinh đẹp, chẳng lẽ đây là đối tượng mà gia đình họ Phó chọn cho anh ấy?
Phó Nhiễm vừa nhìn thấy cô ta, sắc mặt liền lạnh hẳn. Cô ấy không bao giờ quên được ngày quân đội đến định tổ chức tang lễ cho anh Cả, Trương Bình không những đến đây đòi tiền, mà còn nói mình sắp kết hôn!
Phó Nhiễm kiên quyết cự tuyệt: “Không bao giờ!”
“Em biết rồi!” Tô Tiểu Lạc đáp lời, đồng thời quan sát xung quanh căn nhà.
A Bố Y nhìn cảnh tượng này, nhất thời cảm thấy hơi lúng túng.
"Anh Vân Hải, anh đã có con trai rồi sao?" A Bố Y vẫn chưa biết chuyện Phó Vân Hải đã có con trai lớn như vậy, ngạc nhiên há hốc mồm, buông tay đang khoác lấy Phó Vân Hải ra.
Phó Nhiễm nghẹn ngào, thấy thật không đáng cho anh trai mình!
Phó Thiếu Đình mím môi nói: "Tiền tôi đã đưa cho chị rồi, chị còn đến đây làm gì?"
Châm ngôn sống: tuyệt đối không tự làm mình hao tổn!
Đời người đôi khi không biết gì lại là điều đáng quý. Tình trạng của Phó Vân Hải là thứ mà nhiều người còn chẳng cầu được.
Khi xe đến nhà họ Tô, Vương Thiến và Tô Tiểu Lạc xuống xe, từ xa đã thấy một người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ đứng trước cửa nhà họ Phó.
Phó Vân Hải hoàn toàn không nhớ ra Trương Bình, anh ấy nhíu mày nói: "A Bố Y, ồn ào quá, chúng ta về nhà thôi!"
“Anh Vân Hải đỡ hơn chưa?” Vương Thiến hỏi.
Trương Bình hiểu rằng Phó Vân Hải không thể nào bỏ mặc Hoàng Lỗi. Cô ta níu lấy Phó Nhiễm van nài: “Phó Nhiễm, xin cô, vì đứa trẻ này, hãy để chúng tôi nói chuyện với nhau một lát!”
Hoàng Lỗi từng đến nhà họ Phó trước đây. Cô Nhiễm đối với cậu ta rất tốt, không hề lạnh lùng như bây giờ.
“Hi hi, chỉ giúp người xứng đáng thôi. Người khác em không quan tâm đâu!” Tô Tiểu Lạc luôn là người như vậy: Người đối xử tốt với cô một phần, cô đáp lại mười phần. Người đối xử tệ với cô một phần, cô trả lại gấp trăm lần.
Còn bố Hải, mỗi lần gặp cậu ta đều bế cậu ta thật cao.
Trên mặt Trương Bình còn vết thương, khóe mắt vẫn bầm tím.
“Vân Hải!” Trương Bình định tiến lên nói chuyện với Phó Vân Hải nhưng bị Phó Nhiễm chặn lại.
"Bố Hải!" Hoàng Lỗi vừa khóc vừa gọi.
Phó Nhiễm tức đến run người, cô ấy không hiểu sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ đến thế? (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Vân Hải chỉ nhìn cô ta và đứa trẻ một cái, ánh mắt xa lạ như không quen biết.
Phó Vân Hải tuy không nhớ đứa trẻ trước mặt, nhưng theo bản năng vẫn ôm chặt lấy cậu bé, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc khó tả.
Cô ấy không muốn nói ra chuyện Trương Bình đã kết hôn, sợ làm bẩn đi sự lựa chọn trước đây của anh trai mình.
Phó Nhiễm mỉm cười nói: “Bọn em còn định thử xem có gặp được hai người không, không ngờ thật sự gặp. Mau lên xe đi.”
Nhưng, trạng thái này của anh ấy cũng không kéo dài mãi được.
“Vân Hải!” Trương Bình vẫn không chịu từ bỏ, gọi thêm một tiếng rồi đẩy Hoàng Lỗi lên phía trước. Hoàng Lỗi rưng rưng nước mắt gọi: “Bố Hải!”
A Bố Y nhận ra Tô Tiểu Lạc, vui vẻ chào cô: “Tiểu Lạc, lại gặp em rồi.”
“Trời ơi, chị thật không rành mấy chuyện này.” Vương Thiến vốn không tin mấy chuyện phong thủy, nhưng không hiểu sao lại tin Tô Tiểu Lạc. “Tiểu Lạc, may mà có em!”
“Không cần chị giả vờ tốt bụng!” Phó Nhiễm lạnh giọng nói.
“Năm đó, cậu ấy cũng như Thiếu Đình, vừa thi đỗ làm phi công. Nếu không xảy ra chuyện, chắc bây giờ đã giống như Thiếu Đình. Ban đầu mối quan hệ giữa mấy gia đình rất tốt, nhưng từ sau sự việc ấy, cũng không còn qua lại nữa." Vương Thiến thấy Tô Tiểu Lạc trầm ngâm, liền vội vàng dặn: “Chuyện này đã qua rồi, em cũng đừng nhắc lại với Phó Nhiễm nữa, làm cô ấy buồn thêm.”
Hoàng Lỗi không hiểu, cậu ta chỉ muốn được ở bên bố Hải.
"Bố Hải!" Hoàng Lỗi nhào vào lòng Phó Vân Hải, "Lỗi Lỗi nhớ bố lắm, nằm ngủ cũng mơ thấy bố!"
Khi Tô Tiểu Lạc và Vương Thiến về đến nhà thì đúng lúc Phó Thiếu Đình và mọi người cũng quay lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Anh Vân Hải, sao anh lại nhẫn tâm bỏ rơi hai mẹ con em như vậy!" Trương Bình ôm Hoàng Lỗi, khóc lóc thảm thiết.
“Vẫn vậy thôi. Nhưng thật ra thế này cũng tốt, suốt đời giữ được một tâm hồn trẻ thơ,” A Bố Y cười an ủi mọi người.
Tô Tiểu Lạc ngó nghiêng một lượt rồi nhận xét: “Cũng được, chỉ là góc Tây Nam bị khuyết. Góc Tây Nam thuộc cung Khôn, đại diện cho nữ chủ nhân trong gia đình. Ở đây thiếu một góc, không tốt cho chị dâu đâu.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.