Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Nhất Chi Đằng La
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 398: Chương 398
Cố Nguyệt Hoài không hiểu, đúng là lần đầu cô nghe chuyện này: "Tại sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Vạn Thanh Lam cười ngượng ngùng nói: "Anh cả Cố, chị Bạch Mân, sao hai người lại tới đây?"
Cố Nguyệt Hoài nhướng mắt, nhìn Hoàng Bân Bân dừng bước vì Vạn Thanh Lam, chậm rãi nói: "Hả? Thổ lộ rồi sao? Anh ấy muốn cùng cô nâng cấp mối quan hệ à? Vậy cô nghĩ như thế nào?"
Trán Cố Nguyệt Hoài nhíu thành hình chữ Xuyên, cô đẩy tay Vạn Thanh Lam ra, lại lành lạnh chào hỏi người ngoài cửa: "Bân Bân tới rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Đình Hoài cũng tỏ vẻ biết ơn, lịch sự nói với Vạn Thanh Lam: "Cám ơn cô, đồng chí Vạn."
Vạn Thanh Lam xua tay, cười híp mắt nói: "Có gì phải cảm ơn, em và Nhạc Hoài là bạn tốt. Lại nói, đăng báo là phải trả tiền, em cũng không thể ứng ra cho mọi người được. Đương nhiên, nếu lúc hai người kết hôn mời em uống rượu mừng, cũng không phải là em không thể bỏ ra giúp hai người, coi như là tiền mừng, thế nào?"
Bạch Mân có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn là Cố Đình Hoài ho nhẹ một tiếng rồi gật đầu cười.
Bạch Mân có chút cảm kích nói: "Cám ơn em nhé Thanh Lam."
Cố Nguyệt Hoài quay sang nhìn cô ấy một cái, cười như không cười chào hỏi ra phía ngoài cửa: "Hoàng Bân Bân!"
Hai người trêu chọc một phen lại khiến cho hai người da mặt mỏng như Bạch Mân và Cố Đình Hoài đỏ bừng mặt.
Cố Nguyệt Hoài lấy bản phác thảo ra, cũng không quay đầu lại, nói: "Được rồi, hai người đến công xã đi, giữa trưa không cần đưa cơm cho em đâu. Buổi tối hôm nay em phải tham gia lớp học ban đêm nên chắc sẽ về muộn một chút, hai người không cần đợi cơm tối nhé."
Vạn Thanh Lam tức giận trừng mắt nhìn Cố Nhạc Hoài, hung tợn nói: "Có phải cô biết gì rồi hay không?"
Bạch Mân phát hiện thật ta mình cũng có thể trở thành một người có giá trị, cô ấy có thể đón nhận lòng tốt và sự ấm áp của người khác.
Vừa nói, Vạn Thanh Lam vừa đưa tay nắm tóc, cô ấy có vẻ hơi bực bội.
Chỉ là cô không ngờ lại gặp phải lúc Ngụy Lạc đang cãi nhau, một người khiêm tốn lại tỉnh táo như vậy, lại hận không thể lôi hết những từ th* t*c trong cuộc đời mình ra dùng, ngay cả giọng nói cũng run rẩy vì tức giận.
"Này…Xuỵt, im miệng im miệng!" Vạn Thanh Lam hít vào một hơi lạnh rồi nhào tới che miệng Cố Nguyệt Hoài lại, giống như có tật giật mình nhìn xung quanh, chỉ sợ người bên ngoài nghe thấy vậy.
Khóe miệng cô ấy giật giật, biết mình đã bị Cố Nguyệt Hoài lừa.
Trong lĩnh vực chuyên môn, cô vẫn rất tự tin, cô đảm bảo người ngoài sẽ không trách cứ lên trên đầu Bạch Mân.
Vạn Thanh Lam ôm n.g.ự.c lạnh lùng cười một tiếng: "Lần này tôi không tin cô nữa đâu, mau nói cho tôi biết, rốt cuộc làm thế nào mà cô nhìn ra được? Cô không biết đâu, ban đêm hôm qua anh ấy bỗng nhiên nói với tôi... Những lời kia, làm tôi sợ đến ngẩn cả người!"
Thoáng chốc, sống lưng Vạn Thanh Lam lập tức thẳng băng, trông dáng vẻ vô cùng khẩn trương, c*̃ng thu hồi cảm thán trong nháy mắt, tròng mắt vèo một cái liếc ra cửa, nhưng mà bên ngoài trống không, nào có Hoàng Bân Bân đâu?
Lúc này, Hoàng Bân Bân ho nhẹ một tiếng: "Thanh Lam?"
Vạn Thanh Lam vô cùng hoảng hốt, sau khi nghe cô nói xong, trong nháy mắt quên mất Hoàng Bân Bân: "Xin phép nghỉ? Cô nghỉ làm gì?"
Vạn Thanh Lam giật nảy mình, suýt chút nữa ngã xuống đất: "Anh, anh đến lúc nào?"
Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm khẽ gật đầu: "Nghe ý trong lời nói của cô, thì giống như cũng không phản cảm nếu phát sinh chút gì đó với Hoàng Bân Bân."
Vạn Thanh Lam sắp nhíu mày lại thành hai con sâu róm, nhìn càng khổ não: "Mẹ Hoàng Bân Bân làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, còn được bình bầu làm tiêu binh trong ngành dịch vụ, tại rất nổi danh trong khu phố chúng tôi."
"Mẹ tôi thì bình thường hơn, lúc tuổi còn trẻ không hợp với mẹ Hoàng Bân Bân, cũng có ganh đua so sánh. Ngoài mặt có thể không có trở ngại, nhưng cô cũng đoán được, bên trong chắc chắn không hòa bình như vậy. Mà tôi lại nghe nói, gần đây mẹ anh ấy đang tác hợp con trai mình với con gái đầu bếp trưởng trong tiệm cơm quốc doanh, chắc chắn là chướng mắt tôi rồi, cho nên tôi nghĩ gì thì có tác dụng gì đâu? Hoàng Bân Bân chỉ biết gây phiền toái cho tôi."
Bọn họ nuôi cô ấy lớn lên, cô ấy không thể nói mình hận thù gì, nhưng về mặt tình cảm thì đúng là đã hao hết.
Nghe cô nói vậy, mặt Vạn Thanh Lam lại đỏ lên, cô ấy ngập ngừng nói: "c*̃ng, cũng không phải... Đâu... Đâu thể nói vậy..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe cô ấy nói xong, Cố Đình Hoài và Bạch Mân cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Nguyệt
Từ góc độ khách quan, Bạch Mân đúng thật là một ứng cử viên xinh đẹp, dịu dàng, hào phóng, công việc lại tốt cho vị trí một người vợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 398: Chương 398
Nếu như cô ấy là Cố Đình Hoài thì cũng sẽ lựa chọn Bạch Mân ưu tú hơn, cho nên đối với chuyện này cô ấy đã bình thường trở lại, hơn nữa tối hôm qua khi về nhà, cô ấy lại đụng phải Hoàng Bân Bân vẫn luôn yên lặng chờ đợi ở cửa ra vào...
Cố Nguyệt Hoài cười ha ha, cầm bút vẽ, nhàn nhã vẽ lên bảng vẽ, lắc đầu chép miệng nói: "Vạn Thanh Lam, cũng chỉ có cô thiếu gân, phản ứng chậm, cô thử hỏi trong đơn vị một chút xem, ai mà không biết Hoàng Bân Bân thích cô?"
Vạn Thanh Lam lại thất thần trong chớp mắt, rồi vội vàng ném Hoàng Bân Bân ở trong đầu ra, sau đó vỗ vỗ n.g.ự.c nói: "Chị Bạch Mân yên tâm đi, cứ giao chuyện này cho em, chắc chắn em sẽ cho chị một bài báo thanh minh hài lòng!"
Vạn Thanh Lam hâm mộ nhìn bóng lưng của hai người, thở dài: "Mối tình đầu của tôi cứ như vậy tan vỡ, ôi, cũng không biết lúc nào tôi mới có thể kết hôn. Tầm tuổi này rồi, đúng là không còn mấy năm tuổi trẻ nữa."
Nói đến chuyện này, Vạn Thanh Lam có chút đau khổ buồn bực thở dài: "Tôi có thể nghĩ như thế nào chứ? Cô không biết, mặc dù nhà của hai chúng tôi ở gần nhau, cũng rất quen thuộc với người trong nhà nhau, nhưng tôi biết mẹ anh ấy không hề thích tôi."
Giao chuyện đăng báo cho Vạn Thanh Lam, mọi người c*̃ng yên lòng.
"Vậy thì chúc mừng hai người, em vừa nói sẽ đến uống rượu mừng, không ngờ lại nhanh như vậy, ha ha!" Cô ấy là thật tâm vui vẻ cho hai người, nói xong còn vỗ vai Cố Nguyệt Hoài: "Dựa theo tốc độ này, nói chừng năm nay Nguyệt Hoài phải làm cô rồi."
Sau khi hỏi xong, con ngươi cô ấy đảo một vòng, ngạc nhiên nói: "Hai người đi đăng ký kết hôn? Hôm nay luôn sao?"
Sau khi nghe Bạch Mân nói xong, Vạn Thanh Lam trợn mắt há hốc mồm, cô ấy cũng không biết chuyện Hoàng Thịnh, chỉ nghĩ là cha mẹ Bạch Mân đã làm chuyện gì đó khiến cho cô ấy không thể chịu đựng được nữa. Vạn Thanh Lam là người hiểu lý lẽ, nên sẽ không vì chuyện này mà sinh ra ý nghĩ gì không tốt về Bạch Mân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một lúc rồi chân thành nói: "Có khả năng."
Cô ấy c*̃ng không ngu ngốc, Cố Nguyệt Hoài đã nhắc đến Hoàng Bân Bân thì nhất định phải biết một số "thông tin nội bộ" trong đó.
Khóe môi Bạch Mân cong nhẹ, nói cho Vạn Thanh Lam chuyện mình và cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ, giọng nói của cô ấy rất bình thản, nếu như nói Hoàng Thịnh còn có thể khiến cho cô ấy chán ghét, vậy thì Từ Đông Mai và Bạch Sơn đã hoàn toàn trở thành người xa lạ với cô ấy.
Cố Nguyệt Hoài xua tay không trả lời, đến thẳng văn phòng Ngụy Lạc.
Cô ấy thật sự rất cảm động, trước kia chỉ lẻ loi một mình, cho dù là ở đơn vị hay là trong nhà, cô ấy đều là người làm việc trong âm thầm, không có bạn bè và không có cảm giác tồn tại, nhưng kể từ khi gặp Cố Nguyệt Hoài, cô ấy thực sự đã tìm thấy chính mình.
Lỗ tai Vạn Thanh Lam khẽ nhúc nhích: "Đêns công xã? Đến công xã làm gì?"
Bọn họ c*̃ng không ở lại Nhật Báo Quần Chúng lâu mà trả tiền rời đi, chuẩn bị tới công xã để lấy giấy chứng nhận.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.