Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Nhất Chi Đằng La
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 399: Chương 399
Khóe miệng Ngụy Lạc giật một cái, bà ấy vừa mới tiễn một "Ôn thần" đi, đương nhiên không hiện giờ không có ấn tượng gì tốt về đàn ông, khi nghe Cố Nguyệt Hoài nói, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô một chút: "Từ hôm nay trở đi, buổi tối cô phải đến lớp học ban đêm, nếu xin phép nghỉ thì chẳng phải sẽ chậm trễ sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Nguyệt Hoài hơi ưỡn ngực, nói như một lẽ đương nhiên: "Làm sao có thể? Nếu không có tổng biên tập đồng ý, làm sao tôi có thể tham gia lớp học ban đêm được? Trong chuyện này, tổng biên tập có công lao lớn nhất, nếu tôi không học tập cho tốt thì chẳng phải là có lỗi với ngài sao?”
Cố Nguyệt Hoài thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Tổng biên tập, ngài cũng biết chuyện tôi có đối tượng mà. Anh ấy tham gia quân ngũ, trong dịp năm mới này, tôi muốn mang cho anh ấy chút đồ, nếu không có gì thì anh ấy quá đáng thương phải không?"
Thân hình ông ta gầy gò, bước chân lại hết sức phù phiếm nhưng ăn mặc rất chỉnh tề, mái tóc giống như được vuốt sáp tỏa sáng bóng loáng, ánh mắt lơ lửng vô định, vừa nhìn đã biết là người không thành thật.
Cố Nguyệt Hoài tự nhiên nghe ra ẩn ý của Ngụy Lạc, bà ấy muốn biết cô đã nghe được bao nhiêu, sau khi suy nghĩ, cô quyết định nói thật: "Đến không đúng lúc, những gì nên nghe đều nghe được." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngụy Lạc cười lắc đầu, gõ nhẹ trán cô.
Ngụy Lạc chau mày, nghi ngờ nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: "Hai ngày?"
Lý Nguyên biết Ngụy Lạc đang bực mình, dù sao ông ta cũng đã có tiền rồi, cũng không muốn gây phiền toái nên khịt mũi rời đi.
Không bao lâu sau, bên trong vang lên một số âm thanh huyên náo.
Cô hơi tránh ra một chút, cánh cửa mở ra.
Vừa nói, Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt linh động của cô, cuối cùng Ngụy Lạc cũng bật cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Nguyệt Hoài im lặng một lát, nói: "Tổng biên tập yên tâm, tôi sẽ không nói với người bên ngoài."
Dường như Ngụy Lạc bị đàn ông mặt dày trơ trẽn này làm cho giật mình đến mất tiếng, mãi không nói được lời nào.
Cố Nguyệt Hoài nghe đến đó thì c*̃ng biết được đại khái đầu đuôi câu chuyện, cô chưa bao giờ biết rằng Ngụy Lạc, một nữ cường nhân trong công việc, lại có một người chồng cũ không biết xấu hổ như vậy, khó trách giữa lông mày bà ấy luôn mang theo vẻ u sầu.
Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, cô còn chưa lên tiếng, Ngụy Lạc đã nhanh chóng đi ra ngoài, bà ấy cũng nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đứng ở cửa, sắc mặt bà ấy rất khó nhìn, nghiêm nghị nói với Lý Nguyên: "Tại sao ông còn chưa đi?"
Giọng nói của Ngụy Lạc vô cùng mệt mỏi: "Ông đi đi."
"Cô tới khi nào?" Ngụy Lạc uống một hớp nước, giọng nói bình tĩnh.
Người đàn ông bên trong lạnh lùng cười một tiếng: "Bà là tổng biên tập của Nhật Báo Quần Chúng, chưa nói đến chuyện đây là một công việc đàng hoàng, tiền lương c*̃ng cao, nuôi sống đàn ông của mình không phải chuyện đương nhiên sao? Đối với bà mà nói, chút tiền ấy chỉ là chín trâu mất sợi lông phải không?"
Lý Nguyên l.i.ế.m môi một cái: "Cô là nhân viên của Nhật Báo Quần Chúng?"
Bà ấy có chút vui mừng nhìn Cố Nguyệt Hoài một chút, biết cô nói nhiều như vậy cũng là vì để bà ấy quên chuyện vừa rồi, nhưng mà nỗi đau tích tụ theo năm tháng, một sớm một chiều không lành được.
Hình như Ngụy Lạc hơi khó mở miệng, bà ấy nhíu mày rất chặt: "Nhân phẩm ông ta rất kém cỏi, từng hãm hại cô gái nhỏ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngụy Lạc khàn cả giọng giống như hận không thể kéo rách cuống họng vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một người đàn ông trung niên được bảo dưỡng rất kỹ bước ra khỏi văn phòng Ngụy Lạc .
Chương 399: Chương 399
"Lý Nguyên! Ông có phải người hay không? Ăn uống, cá cược, chơi gái, còn có chuyện gì mà ông không làm không?"
Ngụy Lạc trợn tròn mắt: "Tôi có cái gì mà phải mất mặt, học tập là vì chính cô!"
"Hừ, tôi vô liêm sỉ? Ngụy Lạc, tôi có vô liêm sỉ thì cũng là người đàn ông của bà, hơn nữa, bà có chắc là muốn làm tôi xấu hổ vào hôm nay không? Hôm nay là năm mới, chắc chắn Hướng Tiền sẽ ăn cơm cùng chúng ta, bà không sợ nó biết à?"
Một lúc sau, khi người đàn ông không kiên nhẫn đợi được nữa, Ngụy Lạc mới run rẩy nói: "Chúng ta đã ly hôn mười năm, dựa vào cái gì mà tôi phải nuôi đồ vô liêm sỉ như ông? Ông cút cho tôi! Cút! Cái thứ không biết xấu hổ!"
Bà ấy hít sâu một hơi, cố gắng ức chế tâm trạng kích động: "Tôi cho ông biết Lý Nguyên, tôi sẽ không cho ông tiền, ông chính là một cái hang không đáy, những năm này tôi đã quá nhẹ nhàng với ông, khiến lòng tham của ông trở thành không đáy, hút m.á.u trên người tôi!"
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, lời nói đầy đe dọa, mà hiển nhiên, lời này của ông ta đã bắt được điểm yếu của Ngụy Lạc.
Bà ấy nhìn Cố Nguyệt Hoài một chút, chú ý đến bản phác thảo đang cầm trên tay cô, bà ấy xoa xoa lông mày: "Vào đi."
Ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới như rắn, nhìn chằm chằm thật kỹ, như thể chúng sắp lao về phía trước để cắn khi có cơ hội.
Ngụy Lạc cười khổ một tiếng, bà ấy lắc đầu, c*̃ng không muốn nói thêm về chuyện Lý Nguyên nữa: "Cô tới đưa bản thảo à?"
Sau khi nói xong chính sự, Ngụy Lạc lại nhíu mày, muốn nói lại thôi: "Tiểu Cố, chuyện vừa rồi..."
Ông ta vừa đi, thần kinh Ngụy Lạc đã thả lỏng đôi chút.
Nói đến chuyện này, Cố Nguyệt Hoài thật sự có chút thật có lỗi, cô ho nhẹ một tiếng rồi chân thành nói: "Tổng biên tập yên tâm, sau khi trở về, tôi chắc chắn sẽ mất ăn mất ngủ bổ sung chương trình học bị bỏ lỡ, bảo đảm không làm tổng biên tập mất mặt."
Cố Nguyệt Hoài cười cong mắt, nói: "Tôi biết tổng biên tập là tốt nhất mà."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu rồi đi theo bà ấy vào văn phòng.
Ngụy Lạc giận tím mặt, đập tay xuống bàn, bà ấy tức giận đến mức toàn thân phát run: "Ông nằm mơ đi!"
Ngụy Lạc nói khẽ: "Cô muốn đi thì đi, nhanh chóng trở về."
Nghe cô nói vậy, Ngụy Lạc tức giận trừng cô một cái: "Mới đầu năm mới mà cô lại muốn xin phép nghỉ?"
Lúc này, một giọng nam không kiên nhẫn từ trong văn phòng truyền ra: "Ngậm miệng! Lớn tiếng như vậy không sợ người khác nghe thấy à?"
Nói đến xin nghỉ, Cố Nguyệt Hoài mỉm cười: "Chuyện này còn phải nói riêng, tổng biên tập, tôi muốn nghỉ vài ngày."
Ngụy Lạc ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc, rõ ràng là sáng sớm, nhưng trông bà ấy có vẻ mệt mỏi.
Cố Nguyệt Hoài tránh sang một bên, cô có thể cảm nhận được người tên Lý Nguyên này đang nhìn mình.
Ông ta nói xong, lại uy h.i.ế.p nói tiếp: "Được rồi Ngụy Lạc, đừng phát điên nữa, đưa tiền cho tôi, đưa cho tôi rồi tôi sẽ rời đi, nếu không hôm nay chúng ta đều không được tốt đẹp gì đâu. Gần sang năm mới rồi, bà c*̃ng không muốn ồn ào khó coi như vậy phải không?"
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu, đưa bản thảo trong tay cho Ngụy Lạc: "Bản thảo của sách tranh thơ cổ đã hoàn thành, tổng biên tập thẩm định xem, nếu có chỗ nào không thích hợp thì nói với tôi, thừa dịp trong hai ngày tôi có thời gian rảnh rỗi để sửa lại."
Cô rất thích Ngụy Lạc, thật ra với tính cách của cô, sẽ rất ít khi thể hiện mặt mềm mại của mình ra trước mặt người khác, nhưng với Ngụy Lạc cô không hề mất tự nhiên, ngược lại còn thoải mái hơn lúc ở chung với Lâm Cẩm Thư.
Người đàn ông không hề lo lắng nói: "Ha ha, bà cho rằng tôi muốn ở chỗ này lắm sao?"
Người đàn ông hài lòng cười một tiếng: "Làm như vậy từ sớm có hơn không? Bà quở trách tôi như thế, để cấp dưới nghe thấy, chẳng lẽ bà còn mặt mũi nào hay sao? Lần sau thẳng thắn chút, tốt cho bà, mà cũng tiện cho tôi, bà nói xem có đúng hay không?"
Nói xong, bà ấy có chút hơi khó nói: "Cũng không phải là tôi không cho cô nghỉ, chỉ là Lưu Tường chuyển đến thành phố Chu Lan, hiện tại toà báo chúng ta chỉ có một biên tập mỹ thuật là cô, có một số việc chỉ có cô làm được, nếu cô xin nghỉ thì công việc phải làm sao bây giờ?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.