Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Chương 1
Gương mặt trong gương giống y hệt gương mặt của cô, Giang Niệm Tư mới thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc Giang Niệm Tư không nhịn được, cười “phụt” một tiếng.
“Con tới đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chàng trai ngồi xổm trước giường của cô, vẻ mặt sốt ruột, quần áo trên người còn có vài mảnh chắp vá.
Giây tiếp theo, lông mày của cô dựng thẳng lên.
Nam Chính Thẩm Trình yêu cô không được bao lâu thì cô qua đời.
Giang Niệm Tư thở dài một tiếng, hóa ra cô xuyên vào một cuốn bổn niên mà tất cả nhân vật so với đời thực đều giống nhau.
Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại cô đọc trước khi hôn mê. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chị, chị muốn uống nước sao?” Giang Đậu Đậu mở to đôi mắt đen nhánh và hỏi rõ ràng.
Thật sự là biến thành người phụ nữ ốm yếu này sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nằm cả một buổi trưa, ăn hai quả trứng luộc, Giang Niệm Tư mới chấp nhận được hiện thực.
Nhìn căn nhà cũ kỹ này, Giang Niệm Tư che mặt lại, không còn gì bất ngờ nữa, cô đã xuyên sách rồi.
Bà đưa Giang Niệm Tư lên giường nằm, sau đó tát đứa con trai một cái: “Thắng nhóc này, còn không đi nhóm lửa đi.”
Cô đang ở đâu vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đinh Hồng Mai đánh vào lưng con trai một cái: “Khóc khóc, suốt ngày khóc, may là Tư Tư không có chuyện gì, nếu Tư Tư có việc gì, mẹ sẽ cho con biết tay.”
Chỉ đến khi bạn thân bị ốm được gia đình chăm sóc, trong lòng cô mới phát ra tia hâm mộ.
Giang Niệm Tư chợt nhớ đến âm thanh mà cô nghe được trước khi đi ngủ.
Giang Niệm Tư chưa thể chấp nhận được việc đột nhiên xuyên về năm 80, còn trở nên gầy gò thế này.
Bọn họ đi rồi, Giang Niệm Tư mới có tâm trạng sắp xếp lại tình huống này.
Tuy rằng xuyên vào sách ngoài ý muốn lúc đầu khiến cô khó chấp nhận, bình tĩnh lại, đây chính là khoảng thời gian nhàn rỗi nhất trong nhiều năm qua của Giang Niệm Tư.
Cậu uống rất nhanh, còn phát ra tiếng nuốt “ực ực” giống như mấy trăm năm rồi không được ăn no.
“Chị, em không cướp đồ ăn của chị.” Ánh mắt của cậu đáng thương vô cùng.
“Nơi này là…” Giang Niệm Tư hỏi theo bản năng.
Thế này là quá yếu đuối.
Trở thành quán quân đấu sĩ thế giới, cũng trở thành một trung y giỏi.
Trong bát là phần súp còn dư lại từ quả trứng luộc của cô.
“Vâng.”
Nhưng cô nhớ rõ, trong sách, nguyên chủ có một người mẹ trọng nữ khinh nam Đinh Hồng Mai, còn có cặp anh em, người anh tên Giang Thành.
Trong bụng Giang Đậu Đậu truyền đến một tiếng vang lớn, cậu giật mình, đột nhiên ôm lấy bụng, kinh ngạc quay sang nhìn Giang Niệm Tư.
Đây chắc chắn là mơ, chắc chắn là mơ.
Còn gọi cô là Niệm Tư…
Tuy cậu bé đứng ở mép giường nói chuyện cùng cô, nhưng đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm lên nóc tủ.
Đôi mắt chàng trai đỏ hoe, sờ sờ lên đầu của Giang Niệm Tư: “Tư Tư ngoan, anh đi nhóm lửa làm trứng gà, em cứ nghỉ ngơi nhé.”
Cậu bé mặc đồ bình thường, có nhiều vải vụn và mảnh vá.
Sau khi đọc đoạn mở đầu của quyển sách, Giang Niệm Tư biết gia đình này rất nghèo.
Bởi vì có tên giống nhau, Giang Niệm Tư vô cùng nhập tâm, cốt truyện sau đó cũng không đọc.
Cô nâng cánh tay, quay đầu nhìn, một chút cơ bắp cũng không có, gầy hệt như một con gà ác.
DTV
Suy nghĩ buồn bực vì xuyên vào sách đã bị cảnh tượng này đánh bay mất.
Đầu Giang Niệm Tư đau như búa bổ, cô vừa mới tỉnh lại đã nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Mái nhà làm bằng gỗ sẫm màu, bức tường lớp bằng bùn đất, bề mặt có nhiều vết loang lổ.
Nhìn cơ thể gầy yếu của cậu, cũng chính là thường xuyên không được ăn no.
Nhưng cô chưa bao giờ nghiêm túc tự hỏi chính mình muốn làm gì, ông nội và bố càng không bận tâm.
Trước khi xuyên vào sách, cô chính là nhà vô địch chiến đấu thế giới.
Tiếng thúc giục của Đinh Hồng Mai từ bên ngoài truyền vào: “Giang Thành, con nhanh nhẹn lên, đừng chậm chạp thế nữa.”
Từ nhỏ cô đã chịu sự kỳ vọng của ông nội và bố, không ngừng cố gắng.
Nguyên chủ tên là Giang Niệm Tư, bạch nguyệt quang đoản mệnh của nam chính trong tiểu thuyết.
Gì cơ?
DTV
Người phụ nữ ốm yếu?
“Em uống đi, chị no rồi.”
Cô nhanh chóng duỗi tay đỡ ở đầu giường, Giang Niệm Tư nhanh chóng hít một hơi.
Không còn cách nào khác, cô không chấp nhận hiện tại còn có thể làm gì sao?
Đinh Hồng Mai cùng Giang Thành ra ngoài làm việc, ở nhà chỉ còn đứa em trai năm tuổi canh chừng cô.
Chương 1: Chương 1
Giang Niệm Tư cùng đứa em trai đen thui nhìn nhau.
“Con đúng là sát nhân mà, bảo con chăm sóc cho em gái thật tốt mà con lại làm vậy sao? Niệm Tư của tôi…”
Giọng nói kia nói: “Trở về đi, trở về đúng nơi của cô đi…”
Ban đầu cô không còn ôm hy vọng, một đứa em trai bé tí tuổi thì biết cái gì, cô thuận miệng hỏi thử.
Giang Niệm Tư nằm nghiêng, tay chống đầu.
“Tư Tư, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.” Cô còn chưa kịp dứt lời, chàng trai ngồi xổm trước giường đột nhiên gào khóc: “Em mà không tỉnh, mẹ sẽ đánh c.h.ế.t anh mất.”
Còn chưa kịp phàn nàn, Giang Niệm Tư đột nhiên ho khan vài tiếng, cả người lảo đảo, cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến.
“Thật ạ?” Đôi mắt Giang Đậu Đậu tròn xoe, vui mừng nhìn Giang Niệm Tư.
Vừa rồi, người phụ nữ gọi chàng trai kia là Giang Thành?
Nghĩ tới đây, Giang Niệm Tư chạy nhanh xuống giường, đứng trước tủ nhìn vào tấm gương.
Với mọi trải nghiệm nhẹ nhàng, Giang Niệm Tư cũng dần biết được đây là những năm 80, nhưng không phải là 1980, mà là 1981.
Đôi mắt to tròn nhìn vào đáy bát.
“Lộc cộc…”
Cô không ngờ cậu bé này lại hiểu, có lẽ là do nghe người lớn nói nhiều.
Giang Niệm Tư mềm lòng, đưa tay lên xoa đầu cậu bé: “Thật, em ăn đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Niệm Tư có chút mơ hồ, cô nghi hoặc nhìn xung quanh.
Cô gái trước gương so với cô gầy hơn rất nhiều nhưng cũng đen hơn rất nhiều.
Đinh Hồng Mai xót con gái, từ nhỏ đã bệnh tật, ốm yếu, bây giờ lại rơi xuống nước, nhìn thân hình gầy ốm của cô, vội nói: “Con cứ nghỉ ngơi trước đi Tư Tư, mẹ sẽ làm cho con một quả trứng gà.”
Giang Niệm Tư nhìn theo, chàng trai trẻ bị đánh, không nói lấy một lời chỉ gãi đầu, cười một tiếng, vừa khờ lại vừa ngốc.
Chính xác là một mỹ nhân ốm yếu đúng nghĩa.
Ông nội là trung y, bố là võ sĩ.
“Mẹ, em gái tỉnh rồi.” Chàng trai bị nghe mắng và chọc đầu nhìn Giang Niệm Tư chớp chớp mắt, đôi mắt đỏ hoe lập tức trợn to mắt kinh ngạc, lập tức nhảy lên giường.
Tình huống chưa rõ ràng, Giang Niệm Tư không dám tùy tiện lên tiếng.
May là cô còn ở mép giường.
Cô nhớ khi mình đọc cuốn sách này, tuy rằng chỉ là một bộ truyện niên đại hư cấu nhưng hoàn cảnh cũng không khác những năm 1980 thật sự là bao.
Đinh Hồng Mai vừa nghe thấy đã nhanh chóng đến đầu giường bế Giang Niệm Tư lên: “Niệm Tư, con của mẹ, con thế nào rồi?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.