Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 139: Chương 139
Tuy nhiên, Thiệu Dương rất có chừng mực, anh ấy gần như không chạm vào chân Thẩm Thành, mỗi một cú đ.ấ.m mà Thiệu Dương tung ra đều bị Thẩm Trình chặn lại chính xác.
Thẩm Trình: “.....
Bà nội Lương cầm lấy một bình rượu, đi tới bên cạnh ông nội Trương, thấy đôi mắt đỏ hoe của Đinh Hồng Mai, bà Lương cũng buồn bã, giơ tay khẽ vỗ vai bà: “Con cái chúng ta đều có triển vọng, tương lai sẽ càng ngày càng tốt hơn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi còn lo Tiểu Hồ sẽ xấu hổ rồi tự sát, vậy tôi cũng có thích cậu ta sao?”
Đã ba ngày kể từ khi Giang Niệm Tư rời đi.
Hôm nay là năm mới, năm mới có không khí mới, Giang Niệm Tư và Giang Bằng Vũ mua rất nhiều đồ cho năm mới.
Tất cả những điều này là nhờ con gái cô.
Thiệu Dương kìm nén một lúc lâu rồi mới nói: “Tôi không tin, tôi sẽ đích thân đi hỏi cô ấy”
Thẩm Trình liếc nhìn vẻ mặt tức giận của Thiệu Dương, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Trình không phải là người sẽ lộ ra vẻ sợ sệt, ánh mắt anh vẫn không thay đổi, mỉm cười: “Thử xem.”
DTV
Hai người nhìn nhau, ngay lập tức tia lửa bay tứ phía.
Điều kiện ngày Tết của gia đình họ tinh tế hơn so với nhiều người dân trong thành phố. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quên mất anh đang bị thương.
Thẩm Trình quay đầu nhìn anh ấy, im lặng một hồi: “Sp với đứng yên thì tốt hơn một chút?”
Thẩm Trình nói với giọng điệu lo lắng khiến Thiệu Dương gần như phát điên.
Anh thấy nhất định Thiệu Dương cố ý, bởi vì người khác nói mắt anh rất đẹp, cho nên anh ấy cố tình nhằm mắt anh mà đánh.
Thiệu Dương ngồi trên thân xe, một chân co một chân duỗi ra, nghe thấy lời khen ngợi chính nghĩa và đầy cảm hứng của Tiểu Hồ, nhếch miệng cười khẽ, không cần nói anh ấy công bằng và vị tha như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu không sao cô lại có thể xoa đầu rồi véo má anh.
Cậu ta là người của trung đoàn trưởng, mạng này là của anh, c.h.ế.t cũng là ma của anh, nhưng tai cậu ta bị điếc, sao có thể nghe thấy Chính ủy Thiệu đánh trung đoàn trưởng?
Thiệu Dương lại nói: “Lúc trước anh quên những gì tôi đã nói với anh sao, tôi nghĩ tôi với cô ấy có tình cảm với nhau, lúc tôi nói sẽ đến thăm nhà cô ấy, cô ấy đã rủ tôi đi Thẩm Trình muốn phản bác, nhưng không hiểu sao lại nghĩ đến những gì Giang Niệm Tư đã nói lúc trước.
Thiệu Dương xông tới ra đòn trước, Thẩm Trình nổi tiếng đánh nhau giỏi trong đội, Thiệu Dương là chính ủy lại không phải đối thủ anh.
Thiệu Dương nhớ tới hình bóng trong trí nhớ của mình, không khỏi thở dài: “Hai người tiến triển tới đâu rồi?”
Thẩm Trình không hiểu sao lại cảnh giác với ánh mắt của anh ấy.
Cô cho nói gia đình cô ấy đã sắp xếp buổi xem mắt với ai đó.......
Những câu đối màu đỏ được dán trên cửa nhà nhìn rất sống động.
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt sắc sảo của anh ấy, giống như một bóng đèn lớn mấy trăm watt, sáng rực nhìn Thẩm Trình.
“Được rồi, cô ấy đã trở lại vào năm thứ ba trung học cơ sở, nhưng đừng làm cô ấy sợ.”
Chương 139: Chương 139
DTV (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe thấy tiếng đánh nhau phát ra từ bên trong, Tiểu Hồ trốn ở hành lang, lưng dựa vào tường, lấy hai tay che tai giả vờ không biết gì.
Dịp Tết Nguyên đán năm ngoái bọn họ vẫn còn ăn cháo mà bây giờ họ đã có thể ăn cơm thơm, cũng như gà, vịt và cá.
Nói xong, Tiểu Hồ nhảy ra khỏi xe và sải bước về phía trước một cách uy nghiêm.
Nghỉ ngơi cho tốt vào, cô rất lo lắng cho anh đấy.
“Anh có ý gì?”
“Đó là cô gái tôi thích, nhìn giọng điệu của anh xem, anh có ý gì? Cô ấy không nhất thiết phải có tình cảm với anh, nhỡ cô ấy chỉ xem anh như đứa em trai nhỏ rồi trêu chọc anh thì sao?”
Chậc, tuổi trẻ đúng là không tốt, hèn nhát.
Thẩm Trình sẽ thừa nhận sao?
Lúc đó cô đã rất vui khi gặp được anh.
“Không thì sao?” Thiệu Dương chưa bao giờ thấy một người vô liêm sỉ như vậy.
Trong phòng bệnh, Thiệu Dương ngồi trên một chiếc giường khác, duỗi tay lau m.á.u trên khóe miệng: “Anh xuống tay cũng ác đấy”
Thẩm Trình đầu đầy dấu chấm hỏi, cái gì cơ?
Thẩm Trình che mắt trái: “Anh cũng đâu có vừa”
Thẩm Trình phúc chí tâm linh*, đột nhiên hiểu được mục đích Thiệu Dương đến đây.
Giang Bằng Vũ dẫn Giang Thành và Giang Đậu Đậu lên núi săn bắn, còn Đinh Hồng Mai và Giang Tuyết may quần áo mới cho gia đình.
“Tôi có ý gì?” Khóe môi Thiệu Dương nở một nụ cười xấu xa: “Anh ở gần cô ấy lâu như vậy mà còn chưa cưa đổ cô ấy sao?”
Ngay khi những lời này nói ra, Thiệu Dương lập tức bừng tỉnh.
“Chú của anh.” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Thiệu Dương từ ngoài cửa truyền đến, ngay sau đó một đôi giày quân đội da đen như mực xuất hiện ở cửa phòng.
Tự nhiên bị chỉ tên, Tiểu Hổ bịt tai vội vàng chạy trốn.
*khi vận may đến thì đầu óc trở nên minh mẫn hơn Thẩm Trình vốn thấy áy náy lập tức tìm được lý do cho mình, đôi mắt hoa đào ngước lên, lộ ra chút giảo hoạt: “Muốn đánh nhau sao?”
“Cô ấy từng xoa đầu tôi rồi còn véo má tôi nữa...”
“Để mẹ giúp” Vẻ mặt bà cụ Lương tràn đầy nhẹ nhõm, ông nội Trương sờ sờ râu của mình, mỉm cười: “Tôi sẽ giúp một tay Quần áo mới do Giang Tuyết làm là quần áo mừng năm mới do Giang Niệm Tư thiết kế, bộ quần áo năm mới với các yếu tố trang phục của nhà Đường rất đẹp và đậm chất lễ hội.
“Thử thì thử, anh tưởng tôi sợ anh chắc.”
Hai người đánh tới đánh lui, cuối cùng Thiệu Dương nắm lấy cổ tay phải của Thẩm Trình khịt mũi: “Mày cướp người phụ nữ của ông đây, mày không để ông đây đ.ấ.m một cái à?”
Anh nói: “Tôi nghĩ cô ấy thích tôi”
“Ôi, mẹ, mẹ nói đúng” Đinh Hồng Mai lau nước mắt, bật cười: “Con định gói một ít bánh bao nhồi thịt để tụi nhỏ ăn vặt nửa đêm, hôm qua Tư Tư và Bằng Vũ đến trấn huyện mua thịt tươi về.”
Nhưng Thiệu Dương không phải là một con gà yếu, chưa kể bây giờ Thẩm Trình còn đang bị thương.
Giọng điệu chế giễu không hề che giấu: “Tôi cũng nhắc nhở anh một việc, bây giờ anh là một bệnh nhân, nếu anh muốn cứu chân mình thì nên thành thật đánh với tôi một trận”
Thẩm Trình quỳ một gối trên giường, cái chân bị thương treo lơ lửng trên không trung dưới gầm giường, nhưng may mắn thay bây giờ chân của anh đã gần như hồi phục rồi.
Không thể.
“Nói cho đúng, cô ấy không phải là người phụ nữ của anh.”
“Đó là ảo tưởng của anh thôi, tôi cũng nghĩ cô ấy thích tôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Có vẻ như trong thời gian này đã gây sức ép hơi quá.
Đôi mắt Đinh Hồng Mai dần dần đỏ lên nhìn thức ăn trên bàn.
Vì thế Thẩm Thành lại nằm xuống, đôi mắt hoa đào quyến rũ hơi nhướng lên, trong mắt có chút yêu thương thầm kín.
Hỏng rồi.
Thiệu Dương cong môi cười, giẫm đôi giày quân đội xuống giường, nhìn xuống cái chân bị thương của anh.
Anh ấy khẽ cười, từ trên xe nhảy xuống.
Độ sát thương của những lời này gấp trăm lần.
Thẩm Trình nằm trên giường, mỗi lần muốn ra ngoài tập luyện, anh đều không nhịn được nghĩ đến những lời Giang Niệm Tư nói.
Thấy Thẩm Trìnhh im lặng, Thiệu Dương hoàn toàn vui vẻ: “Người anh em, chúng ta hãy cạnh tranh công bằng đi.”
Thẩm Trình liếc mắt nhìn anh ấy, nói: “Nhắc anh nhớ một điều, anh không thể đánh thắng tôi”
Nhìn dáng vẻ bụi bặm của anh ấy, xem ra anh ấy vừa trở về đã đi thẳng đến bệnh viện.
Bàn cơm bày đầy cơm và đủ các món thịt.
Đột nhiên, cánh cửa bị đá tung “rầm” một tiếng.
Trong tim Thẩm Trình nhói lên cơn đau không thể giải thích được, nhưng anh tin tưởng vào bản năng của mình, anh cảm thấy trong khoảng thời gian ở bên nhau, Giang Niệm Tử cũng thích anh.
Thẩm Trình không vui khi nghe điều này: “Tại sao anh nghĩ đó là ảo tưởng, tôi thấy anh mới ảo tưởng, cô ấy nói cô ấy lo lắng cho tôi, nếu cô ấy không thích tôi thì sao cô ấy phải lo lắng cho tôi chứ?”
Thẩm Trình quay đầu nhìn Thiệu Dương, nói từng chữ một.
Thẩm Trình lập tức bật dậy: “Ai?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.