Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 192: Chương 192
Từ Xán Xán cười nói.
Người đàn ông vừa tiếng vào, thấy Giang Niệm Tư thì trong lòng thầm nghĩ, đây là em gái đoàn trưởng Giang sao?
Cơm trưa của chị gái và mẹ cô có Thẩm Trình lo cho cô cũng không cần nhọc lòng.
Được rồi, dù có thể nào thì xem bệnh vẫn quan trọng hơn.
Đôi mắt ngập nước của cô mở to, sáng ngời rất mê người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Niệm Tư cũng không đòi hỏi. Cô đang định lấy giống Từ Xán Xán thì dì múc cơm chạy từ sau bếp ra, đưa cho cô một hộp cơm bằng inox.
Nói xong, cô nghiên đầu nói với Từ Xán Xán ở bên cạnh: “Xán Xán, viết lại phương thuốc lần trước kê cho Thường Minh điều trị cơ thể cho đồng chí Lâm đi lấy thuốc” (đọc tại Qidian-VP.com)
Có mệt thì mọi người cùng mệt.
Dì ở nhà ăn cười nói: “Chủ nhiệm Giang, đây là phần ăn do nhà cô bảo sư phụ phòng bếp chuẩn bị cho cô, bảo hôm nay có lẽ cô sẽ qua trễ nên nhờ sư phụ giữ nóng trong nồi cho cô.”
Ba người Giang Niệm Tư, Từ Xán Xán và Hứa Quan Quan ngồi chung một bàn.
Vì thế bước chân của chiến sĩ như bị cắm rễ, bất động. Lát nữa làm sao anh ta có thể nói những vấn đề ngại ngùng đó với cô gái xinh đẹp như vậy được?
DTV
May là hôm nay nhiều bệnh nhân, phương thuốc bổ thận cô đã thuộc làu làu rồi.
Vừa đen vừa hồng, trông cực kì buồn cười.
Từ Xán Xán lập tức viết lại phương thuốc lần nữa.
Giang Niệm Tư và Từ Xán Xán kiên trì thêm một lúc rồi mới bảo những người xếp hàng phía sau chờ tới chiều hãy quay lại.
Giang Niệm Tư không chút cao ngạo nào, khiến mấy cô y tá bên cạnh hâm mộ nhìn qua.
Từ Xán Xán mệt mỏi lắc cổ tay, giọng của Giang Niệm Tư cũng đã khàn khàn.
Giang Niệm Tư dở khóc dở cười: “Bác sĩ Từ, chúng tôi nhận tiền lương cố định, chúc mừng gì chứ, mệt c.h.ế.t được.
“Chỗ đó..”
DTV
Bác sĩ Từ nhe răng cười: “Cái này gọi là người tài thì thường nhiều việc.
“Thật sao?” Giang Niệm Tư hơi rung động. Nếu bác sĩ Đỗ nhàn thật thì cô sẽ kéo ông ấy xuống nước.
Lúc tan làm hẳn là anh có tới tìm cô, thấy cô đang bệnh khám cho bệnh nhân nên không vào quấy rầy CÔ.
Càng ở chung với Thẩm Trình lâu, Giang Niệm Tư càng cảm nhận được bản tính dịu dàng, ân cần của anh. Anh không lãng mạn, nhưng lại quan tâm đến mọi cảm xúc trong cuộc sống của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiến sĩ: “???”
Gương mặt đen kịt của chiến sĩ kia lộ ra chút ửng đỏ.
Hộp cơm vẫn còn nóng nhưng không phải loại nóng tới mức sẽ gây phỏng tay.
Ở thời tiết như vậy còn có thể làm ấm tay.
“Cảm ơn gì chứ, đoàn trưởng Thẩm còn trả thêm tiền công cho sư phụ, muốn cảm ơn thì cô cảm ơn đoàn trưởng Thẩm đó.”
Tùy tiện trò chuyện với dì vài câu rồi Giang Niệm Tư mới bê hộp cơm trở lại chỗ ngồi.
“Bác sĩ Giang, thật trùng hợp, cô cũng tan làm muộn à.”
Giang Niệm Tư rất muốn hào phóng chia sẻ chút đồ ăn của mình cho bọn họ. Nhưng nghĩ tới việc Thẩm Trình cố ý chuẩn bị cho cô vì hy vọng cô có thể ăn được đồ ăn nóng hổi, ngon miệng, lại có chút tiếc nuối. Vì không muốn phụ lại tâm ý của anh, vì vậy cô lễ phép nói: “Hay là mỗi người các cô gắp một miếng di?”
Chiến sĩ đỏ mặt. Người đàn ông thường ngày hát quân ca hận không thể bẻ gãy cánh chim trên cây giờ phút này lại biến thành những con ong, bọ vo ve. Nếu không phải thính lực Giang Niệm Tư tốt, suýt nữa đã không nghe ra anh ta nói gì.
Vẫn luôn nghe nói em gái đoàn trưởng Giang xinh như tiên, hôm nay gặp mặt thấy đúng là như vậy.
“Đúng là có chồng rồi, thật khác biệt. Hứa Quan Quan tấm tắc thở dài. Bây giờ cô ấy đã buông bỏ được Thẩm Trình, còn có thể lấy chuyện này ra nói gion.
Làm bạc sĩ, thường xuyên xuất hiện tình huống tan làm muộn.
Giang Niệm Tư mím môi, khóe miệng cong lên một ý cười.
Có một y tá khẽ cảm thán: “Chủ nhiệm Giang thật tốt, cô xem cô ấy đối xử với bác sĩ hay trợ lý đều dịu dàng như vậy. Haiz, mỗi lần tôi tới phòng bác sĩ Lưu bàn chuyện, bác sĩ Lưu đều mắng tôi. Dù có sai hay không thì đều mắng tôi theo thói quen, a, muốn c.h.ế.t quá.
Lúc đi ngang qua gặp được bác sĩ Từ, bác sĩ Từ còn cười chúc mừng Giang Niệm Tư: “Chúc mừng cô, bác sĩ Giang. Hôm nay nhiều bệnh nhân tới như vậy, giá thị trường cũng không tệ.”
Bác sĩ Giang luôn luôn hào phóng nhưng cũng keo kiệt những chuyện liên quan tới chồng mình, khiến cho Hứa Quan Quan và Từ Xán Xán bật cười thành tiếng.
Cô cố nhịn cười, dịu dàng hỏi: “Anh khó chịu chỗ nào?”
Giang Niệm Tư ngẩng đầu nhìn về phía đối phương. Thấy đối phương đen mặt đứng ở cửa không nhúc nhích, cô khó hiểu hỏi: “Không vào sao?”
Hôm nay người tới khám bệnh hầu hết đều là người gặp chút vấn đề nhỏ về công năng của đàn ông.
Hứa Quan Quan đã nghe nói về chuyện này.
Xem chỗ nào?
Nghe anh ta nói vậy, Giang Niệm Tư cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ gật đầu, theo thường lệ chuẩn bị làm kiểm tra cho đối phương.
“Cảm ơn dì.”
Giang Niệm Tư lắc lắc tay rồi cùng Từ Xán Xán tới nhà ăn ăn cơm.
Giang Niệm Tư cảm thấy các chiến sĩ này cực kì đáng yêu.
“A, cái đó... vào”
Cô mở hộp cơm ra, bên trong toàn là món cô thích ăn, còn đang bốc khói.
Đã quá giờ tan làm nhưng phía sau vẫn còn rất nhiều người.
“Cảm ơn anh”
“À...”
Giang Niệm Tư khó hiểu nhìn anh ta một cái. Khi đối diện với ánh mắt hoảng hốt, hoang mang của anh ta, cô liền hiểu.
Có thể nhìn ra anh ta phải dùng hết sức chín trâu hai hổ của mình để nói hoàn chỉnh câu này.
“Nằm lên giường đi, tôi xem cho anh.”
Nghe dì ở nhà ăn gọi Thẩm Trình là nhà cô, Giang Niệm Tư có hơi ngại ngùng.
Hứa Quan Quan và Từ Xán Xán ăn chút đồ ăn đã nguội lạnh ở nhà ăn, rồi lại nhìn qua hộp cơm nóng hổi của Giang Niệm Tư, cảm thấy có chút chua xót.
Hộp cơm bằng inox vẫn còn có độ ẩm.
Rất nhanh lại có một đám người tan làm muộn đi tới. Hứa Quan Quan lấy đồ ăn xong bèn mỉm cười chạy tới chỗ Giang Niệm Tư.
Chiến sĩ khẽ thở phào, dọa c.h.ế.t anh ta rồi. Xém chút nữa dọa anh ta hồn bay phách lạc luôn.
Giang Niệm Tư thoáng sửng sốt rồi vươn tay ra nhận lấy.
Hai người nhìn rõ sự không đành trong mắt cô.
Cô mỉm cười giải thích: “Tôi chỉ thông qua việc ấn huyết và kinh mạch xác định vấn đề của anh, không phải như anh nghĩ.”
Nhưng hôm nay đúng là có chẩn đoán ra vài người bị chứng suy nhược t*nh tr*ng, có thể trị liệu sớm là chuyện tốt.
“Ừm, hôm nay có khá nhiều bệnh nhân” Giang Niệm Tư bất đắc dĩ nói.
Chương 192: Chương 192
Sau khi Giang Niệm Tư kiểm tra cho anh ta xong lại hỏi thêm mấy câu hỏi liên quan, cuối cùng ra được kết luận: “Bệnh suy nhược t*nh tr*ng, nhưng tình hình của anh tốt hơn doanh trưởng Thường một chút, không nghiêm trọng như anh ta. Trước tiên sẽ kê thuốc cho anh điều trị cơ thể.”
Hai tay người đàn ông đặt trên đầu gối, dõi mắt mong chờ nhìn Giang Niệm Tư cực kì giống học sinh tiểu học nhìn sắc mặt giáo viên.
“À, được.
Ba cô gái vừa nói vừa cười ở nhà ăn.
A, đúng là xui xẻo mà, bây giờ anh ta trở về còn kịp không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta khó tin nhìn Giang Niệm Tư: “Giang, bác sĩ Giang, không, không phù hợp lắm nhỉ? Cần, cần đổi nam, bác sĩ nam không?”
Từ Xán Xán và Giang Niệm Tư đi qua múc cơm. Từ Xán Xán nhìn chút canh còn sót lại và ít cải trắng, khoai tây sợi ít tới đáng thương.
Xem?
“Chủ nhiệm tốt của tôi, đây là bữa trưa tình yêu đoàn trường Thẩm chuẩn bị cho cô, tôi nào dám ăn chứ.”
Đã qua giờ cơm, người trong nhà ăn cũng không còn nhiều, gần như có tận hai phần ba chỗ trống.
Cô ấy buồn cười nói: “Cái đó chẳng phải là người tài thì nhiều việc sao. Nhưng tôi cảm thấy cô có thể chia chút bệnh nhân qua chỗ bác sĩ Đỗ. Buổi sáng bác sĩ Đỗ rất rảnh, buổi sáng tôi còn thấy ông ấy pha trà trong phòng bệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.