Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 193: Chương 193

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 193: Chương 193


Hai người tìm được thôn trưởng của thôn, thương lượng với ông ấy về vấn đề chiếm đất.

Trợ lý bác sĩ Đỗ đã xin nghỉ.

Lưu Tuệ Mẫn cho rằng bác sĩ Đỗ cũng có ý kiến bàn cười nói: “Còn nữa, tôi nghe nói cô ấy nghiên cứu thuốc sinh tinh gì đó, còn không chịu nói phương thuốc cho các người mà chỉ làm một mình. Ai dô, ông nói mọi người đều là đồng nghiệp, đều phục vụ bệnh nhân, có cần thiết phải giấu vậy không? Bác sĩ Đỗ, ông nói có đúng hay không”

Lưu Tuệ Mẫn bị người nhắc tới lúc này đang nói chuyện cùng với bác sĩ Đỗ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vợ thôn trưởng thấy chồng mình cho người vào nhà, tuy khó chịu nhưng cũng không nói gì, còn rót cho hai người hai ly nước.

DTV

Trước tiên, cô hỏi chút vấn đề mà thôn trưởng quan tâm.

Trải qua ba ngày sàng lọc, cuối cùng cũng sàng lọc xong những người bị bệnh suy nhược t*nh tr*ng.

Bác sĩ Lưu ngơ ngác trả lời: “Ăn no rồi.”

Nếu không phải không đúng khoa, ông ấy còn muốn đóng gói toàn bộ bệnh nhân đưa tới bên chỗ bác sĩ Lưu.

Vì để gần xưởng quần áo, nên cũng thuê nhà ở cùng ngoại thành gần đó.

Bác sĩ Đỗ đi nhanh về phía trước. Bác sĩ Lưu thấy ông ấy không trả lời bèn hỏi: “Tôi nghe nói hôm nay bệnh nhân tới đăng kí hầu hết đều chạy qua tìm bác sĩ Giang”

Bác sĩ Đỗ nhìn cô ta một cái rồi cúi đầu nói: “Không trùng hợp, tôi thấy cô cố ý đi đường vòng”

Hai cô gái trẻ tuổi lôi kéo hàng rào trông đáng thương như vậy, thôn trưởng là một người đàn ông to lớn, dù trong lòng có khó chịu nhưng cũng không thể trực tiếp đánh bọn họ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người vô cùng bệnh rộn.

Lưu Tuệ Mẫn bị ông ấy nói thẳng như vậy thì khuôn mặt đỏ bừng, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì để phản bác, chỉ có thể trơ mắt nhìn bác sĩ Đỗ nghênh ngang rời đi.

Bác sĩ Đỗ chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Quyển sách này tên gọi là “nói xấu sau lưng người khác sẽ c.h.ế.t sớm.”

Thấy Lưu Tuệ Mẫn thật sự rất đáng ghét, ông ấy không nhịn được nói: “Ý tôi chính là bác sĩ Lưu, cô thật sự rất phiền. Nếu cô thật sự không thích bác sĩ Giang thì cô từ chức đi. Như vậy sau này cô không phải thấy bác sĩ Giang nữa, tôi cũng không phải nhìn thấy cô. Đúng là một công đôi việc, cả tôi và bác sĩ Giang ddeuf vui”

“Bác sĩ Đỗ, thật trùng hợp” (đọc tại Qidian-VP.com)

Có thể nhìn ra được bọn họ sợ bị lừa như ông chủ xưởng trước kia.

Giang Niệm Tư vốn muốn đưa chị và mẹ đi tìm nhà ở nhưng chuyện này đã được Thẩm Trình giải quyết.

Để cô ta nếm trải thử một ngày không được rảnh rỗi.

Trong lòng thầm chửi thề nhưng trên mặt cô ta vẫn cười ha hả.

“Không muốn nói gì cả, chỉ lo lắng nếu qua thời gian dài liệu có khi nào bệnh nhân sẽ không tới tìm bác sĩ Đỗ xem bệnh nữa không. Việc này không thể được, bác sĩ Giang cũng quá lộng hành rồi.”

Bác sĩ Lưu che miệng cười ha ha hai tiếng, giả vờ như không sao, chỉ là đang nói chuyện phiếm thôi.

Lưu Tuệ Mẫn: “???”

Lưu Tuệ Mẫn thấy bác sĩ Đỗ không nòi gì càng thêm tin tưởng suy nghĩ bác sĩ Đỗ cũng có ý kiến, đang định nói gì đó thì bỗng nghe thấy bác sĩ Đỗ nói: “Bác sĩ Lưu mới ăn no ở nhà ăn rồi phải không?”

Một công đôi việc, còn không phải nói giùm cho cô.

Bác sĩ Lưu: “ “} Bác sĩ Đỗ nói chuyện thật thẳng thắn.

Thấy hai người khẩn thiết như thế, thôn trưởng hừ nhẹ một tiếng trong mũi: “Được rồi, không nói chuyện mua đất, tôi muốn xem xem các người ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm chạy tới suy xét việc làm ăn của người khác như thế nào. Nếu nhắc tới vấn đề đất đại thì các người cút ra ngoài cho tôi.

Giang Niệm Tư cười nói, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Nhưng không thu hoạch được, cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Cũng không thể mãi dựa vào ông trời để kiếm ăn, chuyện thời tiết không ai nói trước được gì. Trưởng thôn, ông đừng nóng vội, nghe tôi nói hết mấy lời, nếu cảm thấy không được chúng tôi sẽ không bao giờ tới quấy rầy các người nữa, có được không?”

Giang Niệm Tư vội nói: “Haiz, thôn trưởng, ông chờ một lát, cho chúng tôi vài phút. Ông không muốn nói chuyện thuê đất thì chúng ta bàn chuyện làm sao để thôn dân có thể phát triển và kiếm tiền ở quê hương.

Ông ấy cũng không phải người hung ác.

Bác sĩ Đỗ tiếp tục nhìn cô ta, muốn nghe cô ta còn có thể cằn nhằn gì nữa.

Kỳ thật tính tình bác sĩ Đỗ khá tốt, ông ấy rất ít khi nói nặng lời với người khác.

Bác sĩ Đỗ dừng bước, quay đầu nhìn cô ta.

“Thôn trưởng, tôi nghe nói năm trước hạn hán, việc thu hoạch của thôn dân không được tốt lắm có phải không?”

Hạnh phúc này ai muốn thì muốn đi.

Vợ thôn trưởng cũng gào lên: “Đám người tâm địa đen tối cút xa chút, đừng tới gây họa cho thôn dân trong thôn chúng tôi.”

Hå?

“A, bác sĩ Đỗ, ông có ý gì?”

Lấy tiền lương cố định, có nhiều bệnh nhân tốt chỗ nào?

“À” Bác sĩ Đỗ gật đầu: “Vậy ăn xong không có việc gì làm, tôi đề nghị bác sĩ Lưu đi đọc sách đi “Sách gì?” Lưu Tuệ Mẫn vẫn chưa kịp hiểu.

Để bác sĩ Đỗ chẩn bệnh trước, nếu xác định là chứng suy nhược t*nh tr*ng thì chuyển qua cho cô trị liệu.

Nhắc tới đề tài mà thôn trưởng để ý, quả nhiên thôn trưởng lập tức tham gia đề tài.

Vì muốn chế tác thuốc viên, những lúc rảnh rỗi cô không khám bệnh mà tập trung làm thuốc.

Tổng cộng 12 cái, không quá nhiều nhưng cũng không tính là ít.

Sau khi rảnh rỗi, cô lại cùng Giang Tuyết đi tới xưởng quần áo.

Chương 193: Chương 193

Thái độ của thôn trưởng không quá tốt. Nhưng đừng tới gây họa cho thôn dân trong thôn chúng tôi và Giang Tuyết cũng có thể hiểu được, hơn nữa bây giờ là bọn họ có việc cần nhờ vả.

Nên ông ấy phải tự ghi chép tất cả, tay cũng đã mỏi nhừ.

Hỏi co ta ăn no không làm gì?

“Không phải có chút việc tò mò muốn hỏi bác sĩ Đỗ chút sao.”

Cô ta ngẫu nhiên gặp được bác sĩ Đỗ trên hành lang. Nghĩ tới những tin đồn nghe thấy gần đây, cô ta cố ý chạy tới đi chung đường với bác sĩ Đỗ.

Giang Tuyết cũng kéo hàng rào không cho trưởng thôn đóng lại: “Thôn trưởng, ông yên tâm, chúng tôi muốn giao dịch hòa bình. Nếu ông không đồng ý, chúng tôi cũng không thể ép các người có phải không? Mọi người từ từ nói chuyện, còn không bàn được chuyện mua bán cũng không sao, có phải hay không?”

“Ừm.” Bác sĩ Đỗ liếc nhìn cô ta một cái: “Cô muốn nói gì?”

Cuối cùng cũng vào cửa thành công, Giang Niệm Tư và Giang Tuyết khẽ khàng thở ra.

Tiếp đó, Giang Niệm Tư tiếp thu ý kiến của Hứa Quan Quan chia một phần bệnh nhân qua chỗ bác sĩ Đỗ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đều nói đánh kẻ chạy đi, không đánh kẻ chạy lại, trưởng thôn thường ngày vẫn rất hòa ái.

Chuyện này rất quan trọng, Giang Niệm Tư không thể để mình Giang Tuyết xử lý.

Nhắc tới vấn đề thu hoạch, thôn trưởng thở dài một tiếng:”Thời tiết năm trước không tốt lắm, nhưng dù thời tiết không tốt, không thu hoạch được thì đất kia cũng là mạng sống của nông dân chúng tôi. Không có đất cũng chẳng có hy vọng gì cả, nên tôi khuyên các cô tốt nhất đừng để ý tới mấy mảnh đất kia.

Bác sĩ Đỗ vừa chẩn bệnh cho bệnh nhân, vừa thầm chửi bác sĩ Lưu.

Bác sĩ Từ cũng bị kẹt một đống bệnh nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)

DTV

Chỉ là lúc trước từng bị nhà máy kia gạt bán đất, cuối cùng còn không có được thứ mà bọn họ hứa hẹn nên chỉ cần thấy người kinh doanh là ông ấy lập tức nổi trận lôi đình.

Giang Niệm Tư còn phải đi giải quyết chuyện của xưởng quần áo.

Khoảng thời gian này cô bận rộn, Giang Tuyết và Đinh Hồng Mai đều thấy, Thẩm Trình cũng như vậy.

Qua một lúc lâu mới không nhịn được nói: “Hứ.”

Bác sĩ Đỗ đang trù cô ta.

Nhưng khi đặt chén trà lên mặt bàn thì lại rất mạnh, nhưng... cũng không phải chuyện gì quá đáng phải không?

Mấy ngày nay, ngoại trừ khám bệnh cho bệnh nhân, Giang Niệm Tư còn phải liên tục châm cứu cho Thường Minh, cực kì mệt mỏi nhưng không thể ngừng nghỉ được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 193: Chương 193