Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Một Nha Đích Thỏ Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 300: Chương 300
Ông ta vội vã xuống nước:
Lục Phi cười khẩy, ánh mắt lạnh như băng: “Tôi biết rất rõ mình đang nói gì. Dù có phải sống cô độc cả đời, tôi cũng không bao giờ cưới một người phụ nữ như cô. Cô giở đủ trò xấu xa, nghĩ có thể ép tôi vào đường cùng? Nằm mơ đi.”
Trước đó, ông ta chỉ nghĩ cùng lắm là mất 2000 đồng, không ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến mức có thể vào tù. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau một hồi bối rối, ông ta lập tức xoay hướng tấn công:
“Không… không phải…” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không phải chỉ 2000 đồng thôi sao? Tôi trả lại là được!"
Câu nói dứt khoát của Lục Phi khiến cả căn phòng chìm vào sự sững sờ. Đến cả Vinh Xuân Mai cũng ngơ ngác, như thể không tin nổi người đàn ông trước mặt mình.
Viên cảnh sát nhắc nhở:
Vinh Xuân Mai siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ hoe, gào lên: “Lục Phi, anh là đồ khốn nạn! Tôi đang mang thai con của anh, thế mà anh lại dám nói sẽ không cưới tôi sao?”
Vinh Xuân Mai thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay sang nhìn Lục Phi, ánh mắt tràn đầy đắc ý: “Anh nghe thấy chưa? Tờ giấy đó là thật!”
"Tôi không phải con rể của ông. Xin đừng gọi tôi như vậy. Tôi và con gái ông không có bất kỳ quan hệ gì, cũng chưa từng đồng ý chuyện gì với các người."
Đến nước này mà ông ta vẫn còn mơ tưởng chuyện lợi dụng anh? Thật là nực cười!
"Con gái tôi sắp đính hôn rồi, con rể tương lai của tôi cũng đang ngồi ngay đây."
“Tôi nói tôi sẽ không cưới Vinh Xuân Mai.”
Lời vừa đến miệng, ông ta lập tức nuốt ngược trở lại, đổi giọng:
Trưởng phòng Tôn cười nhạt, nói tiếp:
Bác sĩ Chu liếc nhìn cô ả, sau đó chậm rãi nói: “Tờ giấy đó là thật.”
Ông ta lườm Trưởng phòng Tôn, nhưng lại không dám mở miệng thề thốt. Nếu dám, khác nào tự chặn đường lui của mình?
"Không có bằng chứng, tức là vu khống."
Ông ta dứt lời liền lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đưa thẳng cho viên cảnh sát.
"Dù chúng tôi biết, nhưng chuyện con trai ông c**ng b*c con gái tôi vẫn không thể chối cãi đúng không?"
“Lục Phi, anh có biết anh đang nói gì không?”
"Ông có bằng chứng chứ? Nếu không có, thì đó là vu khống!"
Anh ta khoanh tay, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lẽo đến thấu xương:
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một người phụ nữ trung niên bước vào.
“Có điều… số tháng của đứa bé ghi trên đó không đúng. Thực tế, thai nhi đã gần hai tháng rồi.”
Bác sĩ Chu thở dài, lắc đầu: “Xuân Mai, đừng giấu nữa. Tôi đã nói hết với họ rồi, đứa bé trong bụng cô không phải của cậu Lục.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên lặng như tờ.
Chương 300: Chương 300
Là bác sĩ Chu.
Đứa bé trong bụng con gái ông ta chính là cái cớ để ép buộc Lục Phi, ông ta vẫn còn muốn lợi dụng điều này.
Nói xong, ông ta quay sang Lục Phi, giọng đầy ẩn ý:
"Nếu tôi nói sai, trời đánh c·h·ế·t tôi không toàn thây! Còn ông, có dám thề không? Nếu ông dám thề rằng mình không nói dối, rằng ông hoàn toàn không biết gì về tình trạng của Đại Quân, tôi sẽ không đòi lại 2000 đồng sính lễ nữa!"
Lục Phi cười nhạt: “Vậy giấy kiểm tra của Trưởng phòng Tôn là giả, còn giấy của cô là thật à?”
"Nếu đúng sự thật như vậy, thì có thể khép vào tội lừa đảo. Nếu bị kết án, có khả năng phải ngồi tù."
Nghe đến đây, Trưởng phòng Tôn phá lên cười đầy chế giễu: “Vinh Xuân Mai, cô vì tiền mà cái gì cũng dám nói à? Hôm nay cô mới đi kiểm tra thai, cô đâu có mang thai gì đâu. Tờ giấy kiểm tra tôi còn giữ đây này.”
Những lời này như sét đánh ngang tai Vinh Xuân Mai. Cô ả sợ đến tái mặt, còn Vinh Đại Tráng dù từng vào ra đồn cảnh sát nhiều lần cũng không khỏi chấn động.
"Con rể, cậu sẽ giúp tôi chứ?"
"Được thôi, vậy tôi cho mấy người thời gian. Khi nào có thể trả?"
Trưởng phòng Tôn hừ lạnh, ánh mắt sắc bén:
Vinh Xuân Mai giật mình, sắc mặt tái mét, vội vàng lên tiếng: “Cái đó… cái đó là giả! Tôi thật sự đang mang thai! Ngày đó chính anh đã đưa tôi đi kiểm tra, anh quên rồi sao?”
Thấy bà ta, Vinh Xuân Mai như vớ được chiếc phao cứu sinh, vội lao tới nắm lấy tay bà: “Bác sĩ Chu! Bà đến đúng lúc lắm! Mau nói với họ rằng giấy kiểm tra của tôi là thật đi!”
Nói rồi, ông ta giơ tay lên trời, nghiến răng thề:
"Trong thời gian đính hôn với con trai tôi, con gái ông lại đi tìm người khác, lợi dụng Đại Quân chỉ để moi tiền. Đây rõ ràng là hành vi lừa đảo, có phải không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông ta giật mình hiểu ra. Bên kia còn có Lục Phi đang ngồi, nếu cứ tiếp tục bịa chuyện, chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
Vinh Đại Tráng mở miệng định phản bác, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Vinh Xuân Mai ngồi bên cạnh kín đáo kéo nhẹ áo.
Lục Phi nghe vậy, khẽ nhếch môi cười lạnh.
Vinh Đại Tráng không đáp, mà quay sang nhìn Lục Phi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ vậy, ông ta mỉm cười, nói với Trưởng phòng Tôn:
Nhưng bác sĩ Chu vẫn chưa dừng lại.
Những ánh mắt khinh miệt, chế giễu đồng loạt dồn về phía Vinh Xuân Mai. Cô ả cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào người mình.
Vinh Đại Tráng lập tức cứng họng.
Trưởng phòng Tôn cười nhạt, khoanh tay đứng nhìn:
Câu nói ấy như một quả bom nổ tung trong đầu Vinh Xuân Mai. Cô ả đứng đờ người, há hốc miệng, lắp bắp hỏi: “Bà… bà đang nói cái gì vậy?”
Viên cảnh sát gật đầu:
"Chuyện này chỉ có hai người họ biết. Tôi đâu có thấy, đi đâu mà lấy bằng chứng cho mấy người được?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.