Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Một Nha Đích Thỏ Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 301: Chương 301
Trưởng phòng Tôn nhếch môi: “Tôi không dám làm người một nhà với ông đâu. Nhà tôi chỉ cần đứa bé, không cần con gái ông. Đợi sau khi nó sinh con ra, tiền sính lễ cũng không cần trả lại.”
Trưởng phòng Tôn lạnh lùng đáp: “Tôi sẽ về hỏi ý Đại Quân trước đã. Nó còn muốn cưới hay không là do nó quyết định.”
Cảnh sát ngồi bên cạnh cười cười, quay sang Trưởng phòng Tôn:
Sự ganh tỵ trào lên trong lòng Giang Tâm Liên, khó chịu đến mức không thể kiểm soát.
Vinh Xuân Mai ngã phịch xuống sàn, sắc mặt trắng bệch, trong mắt toàn là tuyệt vọng. Bao nhiêu mưu tính, bao nhiêu toan tính, cuối cùng lại trở thành công cốc. Càng cay đắng hơn khi cô ta nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu đứng đó, sự tồn tại của người phụ nữ này chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào lòng tự trọng của cô ta.
Những ngày sau ly hôn, Giang Tâm Liên đã sớm hối hận.
Giang Tâm Liên đang ngồi trên sofa chơi với con, tay cầm đồ chơi, nhưng ánh mắt lại không đặt ở đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc tìm vợ cho Giang Hạo, bố mẹ cô ta đã thay mặt cô ta hứa hẹn một chuyện—sau khi cưới, họ sẽ lo liệu cho vợ Giang Hạo, Thúy Thúy, một công việc nhàn hạ mà lương cao, phúc lợi tốt.
Đến khi em trai Giang Hạo kết hôn, bố mẹ cô ta cũng xem như đã hoàn thành trách nhiệm của họ. Nhưng sóng gió lại bắt đầu ập đến.
Căn nhà rộng rãi giờ đây lại khiến cô ta cảm thấy trống trải đến phát hoảng. Không ai trò chuyện, không ai hỏi han, chỉ còn mỗi một mình cô ta lẻ loi giữa bốn bức tường.
Trưởng phòng Tôn cau mày: “Ai có thể chứng minh đứa bé đó là con trai tôi? Ông nói dối nhiều quá rồi, tôi không tin.”
Ban đầu, cô ta cứ nghĩ mình sẽ có một cuộc sống mới thoải mái hơn. Dù gì cũng có nhà để ở, có tiền tiết kiệm, không phải bận rộn chăm sóc con cái. Nhưng thật ra, cuộc sống đó chẳng hề dễ chịu như cô ta tưởng tượng.
Giờ phút này, mọi thứ đã sụp đổ.
Lục Phi không còn để tâm đến cô ta nữa. Anh ta cùng Tần Chiêu Chiêu xoay người rời khỏi.
Vinh Đại Tráng thấy tình hình không ổn, liền chột dạ. Nếu Lục Phi đã không còn dính dáng đến con gái mình nữa, thì ông ta chỉ còn một con đường duy nhất…
Vinh Đại Tráng sốt ruột, vội vàng giơ tay thề thốt: “Là thật! Tôi có thể thề độc, nếu tôi nói dối, cả đời này tôi sẽ tuyệt tử tuyệt tôn!”
—
Ông ta quay sang Trưởng phòng Tôn, hạ giọng nói: “Đứa bé trong bụng nó là cháu ông. Là con của Đại Quân nhà ông.”
Vinh Đại Tráng như vớ được vàng, lập tức cười tươi rói: “Ông thông gia, vậy rút đơn kiện đi. Hai đứa nó cưới nhau, sau này vẫn là người một nhà.”
Trong nhà lúc này chỉ có bảo mẫu và hai đứa nhỏ.
Viên cảnh sát gật đầu, ánh mắt sắc lạnh quét về phía ông ta:
Vinh Đại Tráng gật đầu lia lịa, cười nịnh nọt:
“Rút đơn.” Trưởng phòng Tôn thản nhiên đáp.
Vinh Đại Tráng gấp gáp: “Còn hỏi cái gì nữa? Đứa bé đã hai tháng rồi, chúng ta mau chóng tổ chức đám cưới đi thôi!”
“Vinh Đại Tráng, tôi nhắc nhở ông lần nữa, ông không còn là người sạch sẽ gì đâu. Tiền án tiền sự đầy mình, nếu còn gây chuyện, lần sau không phải vài ngày tạm giam nữa đâu, mà sẽ là ngồi tù hẳn đấy.”
“Không! Giữa nó và Lục Phi chưa từng xảy ra chuyện gì! Là tôi đã hạ thuốc cậu ta, cậu ta hôn mê cả đêm, không làm gì được con gái tôi hết! Đại Quân mới là người đàn ông đầu tiên của con bé! Ông không tin thì về hỏi Đại Quân mà xem, cậu ấy chắc chắn biết con gái tôi còn trong trắng hay không!”
Cô ta từng hỏi bảo mẫu xem hai người họ đi đâu, nhưng đối phương cũng không biết rõ.
“Xem ra đôi bên đã hòa giải rồi nhỉ? Vậy vụ án lừa đảo này...”
Nghe đến đây, Vinh Đại Tráng mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như trút được tảng đá lớn.
Ly hôn đã lâu, cô ta cứ nghĩ bản thân đã có thể dứt tình, nhưng thực ra không phải vậy.
Cô ả lảo đảo lùi lại mấy bước rồi ngã bệt xuống đất. Lòng bàn tay bấu chặt vào nền gạch lạnh toát, móng tay gần như bật máu.
Lục Phi vẫn là cha của con cô ta. Cô ta không thể chấp nhận việc anh ta có quan hệ với người phụ nữ khác, càng không thể chịu đựng khi nhìn thấy anh ta sống vui vẻ mà không có cô ta bên cạnh.
Trước đó, bảo mẫu đã nói với cô ta rằng hai người họ ra ngoài cùng nhau. Khi ấy, trong lòng cô ta đã dấy lên một cảm giác khó chịu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Biết rồi, biết rồi! Sau này tôi nhất định sửa đổi, sống đàng hoàng.”
Nụ cười của Vinh Đại Tráng lập tức cứng đờ. Ông ta luống cuống nói: “Ông thông gia, sao có thể như vậy được! Đứa bé mà không có mẹ thì tội lắm! Con gái tôi lấy Đại Quân, chắc chắn sẽ sống tốt, ông cứ yên tâm!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Phi ngồi yên lặng từ đầu đến giờ, lúc này mới khẽ nhếch môi. Quả nhiên, anh ta không liên quan gì đến đứa bé kia.
Trưởng phòng Tôn hừ lạnh: “Cho dù ông nói thật đi nữa, thì con gái ông cũng đã ngủ với ai khác rồi, nhà tôi không chấp nhận nó đâu.”
Không ai tin cô ả nữa. Không còn đường lui.
Trưởng phòng Tôn nheo mắt, trong lòng thầm vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Lúc thấy Lục Phi và Tần Chiêu Chiêu cùng nhau bước vào, cô ta không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Trưởng phòng Tôn cười khẩy, đứng dậy khỏi ghế: “Tôi không ngờ cô lại là một kẻ vô liêm sỉ đến thế. Dám lừa cả thiên hạ.”
Anh chồng và em dâu mà đi cùng nhau? Còn anh hai lại không có mặt?
“Phải, rút đơn đi. Chỉ là chuyện trong nhà thôi, không đáng để làm lớn chuyện.”
Chương 301: Chương 301
“Sau hôm nay, chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Tốt nhất nên xem nhau như người xa lạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nếu đúng như vậy… tôi có thể nhận đứa bé này.”
Không hợp lý chút nào!
Hai người về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy Giang Tâm Liên đang ngồi trong phòng khách. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giờ nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Phi và Tần Chiêu Chiêu đứng cạnh nhau, vẻ mặt thoải mái tự nhiên, còn có chút vui vẻ nữa… trông chẳng khác nào một đôi vợ chồng trẻ mới cưới.
Lúc này, bác sĩ Chu bước tới định đỡ Vinh Xuân Mai đứng lên, nhưng cô ả lập tức hất tay bà ta ra, mặt mũi tràn đầy tức giận và nhục nhã.
Đi ngang qua Vinh Xuân Mai, Lục Phi bỗng dừng bước, giọng nói không mang chút cảm xúc:
“Vậy thì tốt. Giải tán được rồi.”
Nói rồi, anh ta thẳng bước đi, không ngoảnh lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.