Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 219: Chương 219
“Không sao, tôi hiểu.” Đồng chí nữ nói, “Khoảng thời gian trước tôi đi công tác, cùng lãnh đạo đến Nam Thành, Lăng Thành còn có mấy nơi khác, cùng các đồng chí ở tổ an ủi của địa phương đi thăm người nhà của những liệt sĩ đã hy sinh. Sau khi về cũng bận, cũng chưa lo lắng, lần trước mới nghe nói anh nhận nuôi hai đứa trẻ. Phó doanh trưởng Đường, chúng tôi đều đang khen anh đấy, nói anh tốt bụng, rất hiếm có người nguyện ý đối xử với cháu mình tốt như vậy.”
“Em gái tôi mỗi ngày đều phải xem sách.” Giang Nguyên nói.
Mà rõ ràng là xem thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đi một lát còn quay đầu lại, vẫy tay với Ninh Kiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 219: Chương 219
“Hai người đều tốt.” Đồng chí nữ lại nói, “Đúng rồi, chúng tôi cùng tổ an ủi còn đến An Thành: quê nhà của anh. Chính là liệt sĩ Đồng Thành Nghĩa mà anh biết đấy, cha mẹ anh ta rất đáng thương, chuyện lúc trước——”
“Không biết, tôi lại không phải giáo viên.” Hạ Nguyệt Minh suy nghĩ, vẫn là không đành lòng nhắc nhở Giang Nguyên, “Nếu không cậu mượn mấy quyển sách giáo khoa của em gái xem đi.”
——————————————
Qua tết, tuy rằng còn chưa tới sinh nhật nhưng dựa theo cách tính của mọi người trong khu người nhà, Giang Nguyên đã mười bốn tuổi. Bảo một đứa mười bốn tuổi như cậu ấy đi học lại kiến thức năm nhất cùng năm hai, như vậy không phải là ẩn ý cười nhạo. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không bằng cậu bảo tôi trực tiếp học lại cho nhanh.” Giang Nguyên trừng Hạ Nguyệt Minh một cái.
Hạ Nguyệt Minh bất đắc dĩ nói: “Giang Nguyên, bây giờ cậu đừng giải đề lớp bảy, mấy đề này quá khó mà cơ sở của cậu chưa vững thì sao có thể hiểu được?”
Ngày này khắc sâu vào trong xương cốt của Giang Hành, anh vĩnh viễn không quên.
Cô cảm thấy Đoàn Đoàn và Viên Viên đang tiến bộ từng chút một, đây là việc đáng vui vẻ nhất.
Vừa thấy trạng thái này của Giang Nguyên, liền biết là một cái hỏi đã hết ba cái là không biết.
Ngày này đời trước, Giang Hành hoàn toàn mất đi Ninh Kiều.
Đến nhà trẻ đã hai tháng rưỡi.
“Tôi không nói sách giáo khoa của em gái cậu đang học mà là sách năm nhất cùng năm hai tiểu học.”
Nói đúng ra, trong khoảng thời gian này anh đều kỳ kỳ quái quái, nhưng đêm nay, càng thêm khác thường.
Nhưng anh không nói nhiều, chỉ nghe cô nói.
Kế tiếp, Hạ Nguyệt Minh nói gì với Giang Nguyên, cậu ấy cũng không phản ứng.
Ninh Kiều phát hiện, tối hôm nay, doanh trưởng Giang rất khác thường.
Dường như Giang Hành rất muốn ở bên cạnh cô.
“Là vợ tôi tốt bụng.” Đường Hồng Cẩm cười nói.
“Vậy làm thế nào để vững?”
Ngày 9 tháng 5 năm 1974.
Hạ Nguyệt Minh cùng Giang Nguyên không thân, không thể xưng là bạn, nhưng giáo viên có nói, thân là bạn cùng bàn, bọn họ hẳn là giúp đỡ lẫn nhau.
Giang Nguyên thở dài một hơi, chỉ vào một đề: “Đề này, cậu biết không?”
Không biết lòng tốt của người khác!
Đoàn Đoàn và Viên Viên ngưỡng mặt nghe người lớn nói chuyện.
Nhưng ngồi trước bàn học, chữ trên sách giáo khoa thì Giang Nguyên biết nhưng lại không hiểu ý nghĩa, biết những con số nhưng lại không biết chúng ở cạnh nhau tạo thành đề toán, thì học chúng có ích lợi gì.
Mặt Giang Nguyên đen lại.
Lại là đề tài nghe không hiểu.
Dứt lời, Giang Nguyên lấy sách giáo khoa về, đặt trước mặt mình.
“Hẹn gặp lại.” Ninh Kiều giơ lên khóe môi.
Chân bọn họ ngắn, đi chậm rì rì, đuổi theo bước chân của cậu với dì.
Hạ Nguyệt Minh nhíu mày.
Giang Nguyên không nghe lời cũng không được, một bên là chổi lông gà của anh cả, một bên là chị dâu nhỏ lấy nhu thắng cương, cậu ấy biết chỉ có thể chăm chỉ học tập, mới có thể tránh được kiếp nạn này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Nguyên nghe không hiểu, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện.
———————————————
Hạ Nguyệt Minh giảng cho Giang Nguyên cách giải đề này.
Mùa đông đã qua, bọn họ nghênh đón mùa xuân mùa vạn vật sống lại, gió nhẹ thổi tới, không còn lạnh lẽo mà mềm mại ôn hòa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh cùng cô ngồi trong sân.
Trong sáu tháng này, đã xảy ra rất nhiều việc.
Bạn học Hạ Nguyệt Minh ngồi cùng bàn của Giang Nguyên nói: “Này đó đều là văn hoá, học xong liền thuộc về bản thân, cậu nói xem có thể có ích lợi gì?”
Tuy rằng Hạ Nguyệt Minh không biết Giang Nguyên có thể giúp được gì cho bản thân.
Hạnh phúc thường đến bất ngờ, anh không thể vui vẻ quá sớm, sợ tốt đẹp lướt qua trong giây lát như cát tuôn khỏi kẽ tay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.