Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Cốt Kiếm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Cốt Kiếm


Những con quỷ nghe theo tiếng chuông báo động, cách mười giây chuông sẽ reo lên và kéo dài mười giây kế tiếp, khoảng thời gian 10 giây này là lúc lũ Hữu Ngải di chuyển, phải chạy nhanh nhất có thể!

Thảo nói rồi liền dùng tay làm bàn đạp cho Thùy Dương, Dương lập tức đạp lên tay cô phóng lên, ở trên cao Dương vung kiếm chém phăng cửa sắt ra.

Thứ biến Nội Trận trở thành cối xoay thịt mà Võ Tuấn Vũ nói chính là lũ dị nhân mang tên Hữu Ngải.

Cô lập tức phá bỏ song sắt, rồi tung người phóng xuống, vừa tiếp đất cô liền lăn một vòng để giải trừ trọng lực. Thanh Thảo cũng theo sát phía sau tiếp đất.

Thời điểm này vết thương giữa bụng hai cô đã ngưng chảy máu, hy vọng rằng nó không phải là điểm yếu của hai cô cảnh sát.

Thanh âm này như bóp nghẹt cổ Thảo và Dương, hai cô sực nhớ tới lời của Võ Tuấn Vũ.

3...

“Tốt, dẫn nó đi.” Gã linh mục hài lòng gật đầu, ra lệnh cho tên đồ tể.

Hai cô mở to mắt nhìn lũ Tả Ngải, đồng thời nín thở lại.

Tuấn Vũ khá ngạc nhiên, lập tức đáp: "Vừa hay, tôi cũng đang định chỉ đường cho hai cô trốn thoát theo hướng đó."

“Thảo, làm gì tiếp đây?”

Thảo vừa dứt lời, Thùy Dương với đôi mắt bạc bên cạnh liền bụm miệng cô lại, kéo Thảo lui ra ngoài.

2...

Một viên ngọc lục bảo vỡ làm đôi rơi xuống sàn.

“Chỉ cần cô chảy một giọt máu thì dù cách xa hàng cây số chúng vẫn ngửi được. Cái áo các cô đang mặc đã phủ đầy máu tanh, hãy cởi nó ra trước khi hành động.”

“Trốn xuống gầm tủ!” Thanh Thảo ở phía sau hô.

“Hai người phụ nữ? Mày có chắc không? Không có gã đàn ông nào trong đó chứ?”

Gã vừa dứt lời, tên đồ tể phía sau liền tung cước lên bụng nạn nhân nằm gần nhất, trực tiếp đá văng anh ta vào góc tường, sống c·h·ế·t không rõ, dọa cho cả nhóm nạn nhân giật mình tỉnh táo lại.

Hắn nghiêm giọng lại nói tiếp: “Đừng luyên thuyên nữa, thời gian của các cô không còn nhiều.”

Hai cô chỉ có nhìn trước và sau còn chật vật, bây giờ xuất hiện một lối thứ ba, làm cách nào các cô có thể nhìn hết.

"Hội Trăng Tàn lưu giữ tất cả vật tư mà chúng thu thập được ở nhà kho giáo hội, nằm sâu bên trong Nội Trận."

Dương đột nhiên vẽ thêm hàng chữ: “Lối rẻ đó chỉ có bề ngang 3m!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thùy Dương lúc này ngồi xuống kế bên cô, Dương vẫn chăm chú nhìn phía trước mà không dám quay mặt lại hỏi han Thảo.

Lịch bịch! Lịch bịch!

Chỉ qua vài hơi thở, Tăng Thanh Thảo cảm giác cơ thể mình như được rột rửa, cô dường như nhìn thấy giữa đất trời có thứ năng lượng nào đó đang giao động, tuy nhìn không thấy rõ, cũng không cảm nhận được rõ ràng, nhưng nó thật sự tồn tại!

Thảo và Dương chỉ có thể nhìn thấy đôi bàn chân lấm tấm máu me của nó.

Cótttt!

Thảo không tự tin cho rằng mình có thể chém c·h·ế·t nó.

Lịch bịch! Lịch bịch!

Làm xong, Thảo mới nghiêm nghị căn dặn:

Đập vào mắt Thanh Thảo lại là một dàn Tả Ngải khác, chúng đứng che chắn hết các lối đi của đại sảnh, khi cô vừa xuất hiện, bọn chúng đồng loạt xoay người nhìn về phía cô.

Tới lúc này Thùy Dương mới thấm thía câu nói của Cảnh Phổ, dù cho cái vòng tay cứu được sáu mạng cũng không chắc bảo đảm hai cô có thể thoát khỏi đây. Các cô đang đương đầu với một tổ chức ma quỷ man rợ, nơi mà hàng chục nghìn người cùng nhau tẩu thoát nhưng không ai sống sót bước ra, 6 mạng đối với các cô bây giờ có vẻ quá ít!

“Sao thế bà?” Thảo nhỏ giọng hồ nghi.

“Hành động thôi!”

"Đúng! Người đó tên là Đinh Lăng, một tay đạo sĩ chân chính, tôi có thể tồn tại tới bây giờ thông qua bộ thây khô này đều nhờ tài phép của anh ta!"

Nó đứng ngay tại nơi hai cô đang lẩn trốn!

“Để tránh Tả Ngải, các cô chỉ có cách duy nhất là trốn theo đường thông gió. Có một lối thông gió ở đại sảnh nơi chào đón các cô, lối thông gió đó sẽ dẫn đến khu vực chính của Nội Trận, ở đó mới thật sự đáng sợ.” Nói đến cuối cùng, Võ Tuấn Vũ không khỏi nặng giọng.

Lực lượng mạnh mẽ của chúng lập tức đánh bay hai người các cô đi một đoạn, nằm lăn ra đất, cả Thảo và Dương đều há miệng phun ra một ngụm máu, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bên trong như bị đảo lộn lại vậy. Cốt kiếm văng khỏi tay Thanh Thảo, nó văng đến trước cửa song sắt rồi nằm yên bất động.

“Tuy nhiên, đã 15 năm trôi qua, tôi không chắc bố cục của chúng có còn như cũ hay không.”

Nhưng chỉ một khắc như thế, lũ Tả Ngải phía sau đã chạy một mạch tới Thảo. Cô xoay mặt về phía nó, thì ba con Tả Ngải trong hành lang lại lao ra.

“Thấy rồi! Cái kệ thứ ba ngăn thứ hai, hướng 9 giờ!”

“Có thể hy sinh vì nước vì dân là niềm vinh hạnh của tôi.” Võ Tuấn Vũ mỉm cười.

Thấy cảnh này Võ Tuấn Vũ cười tủm tỉm: "Đúng là nhiệt huyết tuổi trẻ! Năm xưa chúng tôi cũng nói với nhau như thế, chỉ mong rằng hai cô sẽ thành công!"

Nghe cô nói vậy, Võ Tuấn Vũ mới yên tâm nói tiếp:

Ở phía sau, ba con C·h·ó Săn chỉ còn cách vài bước chân là tới chỗ Thảo, nó liền phóng lên không trung, bổ nhào về phía cô.

Dưới trạng thái căng thẳng cùng cực, Thùy Dương trông thấy nơi xa có ánh sáng le lói, cô vui mừng vội vàng bò đến.

Cuối cùng, cửa song sắt lóe lên tia lửa, khóa cửa bị chém văng, cửa song sắt chậm rãi mở ra.

Lũ Tả Ngải té ngã dưới đất đột ngột đứng dậy thẳng tắp, chúng nhìn về hướng hai cô.

“Nhìn biểu cảm thì các cô chắc chắn là đặc vụ rồi. Tôi không biết nên chúc mừng hay chia buồn với các cô đây, nếu là mười lăm năm trước thì các cô còn có cơ hội để thoát. Còn bây giờ thì... cơ hội ấy chỉ còn con số 0.”

3m? Vậy rộng tương đương với hành lang này các cô đang đi. Thảo cắn răng vẽ lại đáp:

Nơi các cô đang bị giam giữ là Ngục Giam, một phần nhỏ của Nội Trận.

“Nhanh!”

Lần này Thảo và Dương phản xạ kịp thời, hai cô đồng loạt lách người sang một bên tránh né, trong gang tấc né được. Tuy nhiên, những con Hữu Ngải bên cạnh thì không bỏ qua cho hai cô, bọn nó giáng thẳng cánh tay lên người Thảo và Dương.

3...

Ngay khi tiếng chuông reo vừa ngừng lại, Hữu Ngải thòng cái đầu của mình xuống đáy tủ, nhìn chằm chằm hai cô, gương mặt nó đều là máu đỏ, có nét giống hệt người bình thường nhưng hoàn toàn vô hồn, hàm răng còn cực kỳ bén nhọn.

“Hành động!” Thùy Dương hô.

Dương đưa mắt nhìn lại mấy kệ đồ gần mình, dưới ánh đèn neon mờ ảo, cô vô tình nhìn thấy hai ba lô quen thuộc.

Tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế nó khiến cho trái tim của Thanh Thảo và Thùy Dương treo cao đỉnh điểm, mồ hôi lạnh túa ra tuôn tuôn.

Hai cô nói chuyện thu hút sự chú ý của mấy con C·h·ó Săn còn tụ tập ở dưới ống thông gió, nhưng chúng chỉ biết gào gú chứ chẳng thể nhảy lên được.

“Dù anh ta là người hay quỷ, nhưng tui cảm thấy anh ta đáng tin cậy. Chẳng lẽ anh ta còn đáng sợ hơn cái lũ ma quỷ ngoài kia sao bà? Hơn nữa... bọn mình không còn đường lui nào nữa rồi Dương.”

Bang!!

Nếu là trước kia các cô sẽ không tin, nhưng giờ thì các cô tin! Bởi chính mắt hai cô chứng kiến một gã đạo sĩ ngoài kia hành pháp, tuy anh ta trông có vẻ không đứng đắn nhưng lúc nguy nan thì rất đáng tin cậy.

Viên lục bảo vừa rơi xuống chính là một trong sáu viên của Lục Cát Bình An trên tay Thùy Dương!

Đúng lúc này, tiếng ngọc lục bảo vỡ toang lại vang lên, luồng ánh sáng trắng tinh khôi xuất hiện bao phủ Thùy Dương và Thanh Thảo vào trong, đẩy văng ba con Hữu Ngải ra ngoài, nhất thời cứu hai cô được một mạng.

Nghe Vũ nói như vậy, Thảo và Dương chỉ biết sợ hãi nhìn nhau, nhưng hai cô đã hạ quyết tâm, Thảo chân thành đáp: “Cảm ơn anh Vũ, chúng tôi sẽ không bao giờ quên công ơn của anh!”

Không đợi Tuấn Vũ nói tiếp, Thanh Thảo đã đáp lời, cô nắm chặt tay anh ta thay cho lời khẳng định.

“Unnnnn....”

Thời gian 10 giây đếm ngược rất ngắn ngủi, hai cô phải chạy nhanh nhất có thể.

5...

2...

Tới lúc này, Dương căng đỏ mặt, một hơi thở bất giác xì ra khỏi miệng.

4...

Tiếng bước chân đòi mạng lập tức chạy nhanh tới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chớp mắt tụi nó biến mất khỏi tầm nhìn của Thảo và Dương.

"Bọn tôi tin anh."

Không biết qua bao lâu, Thùy Dương không biết mình đã bò được bao xa, cho đến khi một tiếng vang chói tai dần dần xuất hiện!

Thùy Dương rơi xuống được Thanh Thảo đón đỡ. Hai cô vội vàng quay mặt nhìn ra đại sảnh, nhưng đã muộn màng. Đàn Tả Ngải như kiến càng bu mật, từ bốn phương tám hướng lao tới, chúng va mạnh vào người hai cô.

Thời gian chuông reo đếm ngược dần kết thúc, bỗng nhiên đôi chân của Hữu Ngải trèo lên cao, biến mất khỏi tầm nhìn của hai người.

“Chạy!” Dương ra hiệu.

Đoạn đường này Thảo đã ước lượng qua, nó dài hơn ba cây số và không hề đơn thuần một đường thẳng tắp như vậy, có rất nhiều lối rẽ dẫn qua hai con đường song song với đường này.

“Không... chỉ một chút nữa thôi mà...”

Chuông réo lên, đèn chớp đỏ liên hồi.

Trên đường thông gió, Thảo và Dương bịt miệng lại, giữ im lặng tối đa, khiến cho mấy con C·h·ó Săn bên dưới mất đi phương hướng, chúng chỉ đành đứng tại chỗ gầm thét mấy hơi.

Mà Thanh Thảo sau một kiếm vừa rồi thì hai mắt hoa lên, cảm giác chóng mặt ập tới khiến cô phải chao đảo, Thùy Dương ở phía sau cắn răng ra sức giữ cô trụ lại.

Đập vào mắt Thảo là một đám Tả Ngải đang giữ tư thế xồ tới Thùy Dương. Cô cắn chặt răng, nếu bây giờ cô xoay đầu đi Thùy Dương chắc chắn sẽ bị con gần nhất đoạt mạng.

Một con thậm chí nhảy lên cao, dùng tay xé toạc đường thông gió ra tìm kiếm.

Thùy Dương nhích cơ thể của mình bò vào trong, Thanh Thảo bò sát phía sau.

4...

Nghĩ đến đồng bào vô tội bị hội Trăng Tàn dày xéo ở đây, Thùy Dương không ngăn nổi nước mắt rưng rưng.

Thanh Thảo nuốt nước bọt, cô nhanh như chớp đảo mắt sang hướng khác rồi đảo mắt trở lại, đám Tả Ngải lại tiến gần hơn một bước. Lúc này, cả trước sau Thanh Thảo và Thùy Dương đã bị chúng chặn hết đường đi, mấy ả Tả Ngải không ngừng di chuyển cơ thể mình áp sát hai cô, mặt bọn chúng không hề đổi sắc.

Gã linh mục nhìn cửa phòng giam mở toang, hai mắt âm trầm như nước. Gã bước vào trong, nhìn tất cả nạn nhân một lượt, rồi mở miệng hỏi:

Nghe vậy, Thùy Dương ngạc nhiên hỏi lại: “Còn có nơi đáng sợ hơn ngục giam này ư?”

"Tốt! Nghe này, thanh Cốt kiếm trong tay tôi là của đạo sĩ Đinh Lăng ấy, anh ta là một đạo sĩ có kiếm thuật tài ba, năm xưa một người một kiếm tả xung hữu đột g·i·ế·t c·h·ế·t không biết bao nhiêu Tả Ngải và Hữu Ngải. Sau khi chiến dịch thất bại, chúng muốn Đinh Lăng phục tùng cho nên nhốt anh ta vào Ngục Tối, còn tôi thì ôm thanh Cốt kiếm của anh ta trốn đến ngục giam này."

“Theo mệnh lệnh của anh ấy, tôi đã bám trụ lại nơi địa ngục trần gian này 15 năm ròng! Chỉ mong một ngày nhìn thấy cảnh sát nước nhà đập tan hội Trăng Tàn! Nhưng có vẻ như tình huống không mấy khả quan, hai người các cô đang bị cô lập, đã vậy thì tôi sẽ làm nhiệm vụ cuối cùng của mình, đó là chỉ đường thoát cho các cô!”

Nghe Tuấn Vũ nói đến đây, Thanh Thảo sực nhớ đến lời dặn của gã đạo sĩ Trần Cảnh Phổ ngày ấy. Đó là không được để chảy máu, nếu chảy máu thì phải cầm máu thật nhanh, bởi vì máu là khứu giác của quỷ!

Thùy Dương im lặng nhìn Thảo, cô gật đầu, hai cô lần nữa tiến sát lại gần kẻ tàn tích, anh ta mới nhỏ giọng trấn an:

"Thứ này có thật sự cứu được mình sáu mạng không bà?" Thùy Dương bất giác lẩm bẩm, cô xoa chiếc vòng tay Lục Cát Bình An mà Trần Cảnh Phổ tặng.

“Đừng vội mừng. Khi lũ Tả Ngải hóa thành tượng đá chúng vẫn có thể di chuyển, bất cứ thứ gì quay lưng về phía nó đều trở thành con mồi. Hãy quay mặt về phía chúng và đi ngược lại, nhớ chú ý phía sau!”

Lúc C·h·ó Săn ăn sạch xác ả Tả Ngải xong, nó ngẩng đầu lên, đưa đôi tai như mang cá sát lại gần Thanh Thảo và Thùy Dương.

"Tình huống của các cô bây giờ nguy hiểm khôn cùng, nếu xuất phát từ nơi này đào thoát ra Ngoại Trận thì cơ hội sống sót là 0%!" Võ Tuấn Vũ nhấn mạnh.

Lục Cát Bình An trên tay Dương cũng chỉ còn lại hai viên.

Bang!

May mắn là lối thông gió rất thoáng khí cho nên hai cô không bị ngợp, chỉ có điều mùi máu tanh và mùi hôi tanh tởm cứ xộc vào mũi hai người.

Quay về phía Thanh Thảo và Thùy Dương, hai cô tựa lưng nhau di chuyển cẩn thận từng bước về trước, cuối cùng cũng nhìn thấy lối ra của đầu thông đạo. Nhưng đổi lại, lũ Tả Ngải ngày càng tập trung nhiều, mấy ả ta vây kín lối phía sau Thùy Dương.

Thùy Dương liền ném Cốt kiếm cho Thanh Thảo, bản thân chạy thật nhanh đến kệ tủ đã quan sát trước.

Chẳng mấy chốc mà nó tiếp cận thi thể của Tả Ngải rồi há to huyết khẩu trên mặt cắn xé thi thể ả ta.

Đồng thời, tiếng đổ ầm vừa rồi thu hút lũ C·h·ó Săn, ở các lối thông đạo khác dẫn tới đại sảnh, tiếng C·h·ó Săn gầm gú không ngừng truyền tới.

“Hai cô đừng sợ, tôi vẫn chưa c·h·ế·t hẳn.”

“Nói đúng hơn là một cối xoay thịt!” Võ Tuấn Vũ sửa lời cô.

“Nắm tay tui, chạy nhanh qua!”

“Unnnnnn!”

Dứt lời, Thảo nắm thanh Cốt kiếm trong tay thây khô Võ Tuấn Vũ lên. Ngay khi thanh kiếm bị lấy ra, thây khô của Tuấn Vũ bỗng hóa thành cát bụi, chậm rãi hòa vào hư vô, chỉ đợi lại một giọng nói bé dần: "Chúc hai đồng chí may mắn..."

“Tỉnh dậy và nghe tao hỏi đây.”

Dương vẽ lên tay Thảo rằng:

Thảo và Dương dìu dắt nhau chạy đi, quãng đường mười giây này hai cô đã chạy qua mặt không biết bao nhiêu Hữu Ngải bất động, đôi mắt đỏ chói của bọn chúng liếc nhìn hai cô lom lom.

Cô và Thùy Dương nhanh chóng lao ra khỏi gầm tủ, hướng ra cửa nhà kho mà dốc sức chạy.

“Uuuuunn....” [Lên ytb gõ: Nuclear Siren Alarm - 2 (Sound Effect) để hình dung chi tiết!]

Võ Tuấn Vũ cẩn thận nói: "Bây giờ hai cô hãy nghe cho kỹ lời tôi nói, đây là kinh nghiệm xương máu được chúng tôi đúc kết lại, nó là bố cục của Hội Trăng Tàn, dựa vào đây các cô có thể trốn thoát."

Chỉ thấy đàn Tả Ngải trước mặt Dương đang chậm rãi vươn vuốt đến, chúng sắp chạm vào mắt cô.

Nghe vậy, trái tim Thảo treo lên cao.

Cô không tài nào hiểu nổi, vì sao thanh Cốt kiếm trông rất bình thường này lại có uy lực như thế, tại sao cô dùng nó lại cảm giác cơ thể mình như bị rút hết sức sống như vậy?

“Chính là nó, Hữu Ngải là những kẻ chuyên môn bảo vệ Nội Trận. Nếu Tả Ngải là cá thể nữ thì chúng là cá thể đực, ở chúng có tốc độ và sức mạnh mà không có người nào có thể chống lại, đặc biệt là một cái mũi cực kỳ nhạy bén.”

Thời gian đếm ngược từng giây.

Ngay lập tức, tiếng bước chân dồn dập xuất hiện phía sau Thảo và Dương, hai cô càng dốc sức chạy về phía song sắt, ngay khi khoảng cách chỉ còn mười bước chân, lũ Hữu Ngải bằng tốc độ phi thường đã đuổi kịp hai cô gái.

Thanh Thảo ra quyết định, cô lập tức tăng tốc bước chân, kéo theo Thùy Dương và đàn Tả Ngải dí sát theo sau, chớp mắt liền bước ra tới đại sảnh.

"Tui không sợ c·h·ế·t, tui chỉ sợ mình không hoàn thành nhiệm vụ sếp Nam giao phó!" Thùy Dương yếu ớt lắc đầu, cô nói tiếp: "Nếu mình c·h·ế·t ở đây, tổ chức tội phạm này sẽ tiếp tục lộng hành, khiến cho càng nhiều người vô tội c·h·ế·t thảm."

“Có người hỗ trợ chúng tôi?” Thanh Thảo kinh ngạc thốt lên.

Dưới ánh đèn chập chờn xám vàng, bọn chúng không ngừng di chuyển cơ thể mình, động tác ngày càng dễ dàng hơn.

Cốt kiếm chém vào cánh tay nó được mấy phân thì dừng lại, Thảo mở to mắt kinh hãi mà nhìn, cô muốn dùng nhiều sức hơn nhưng kết quả vẫn không thay đổi, da thịt của Hữu Ngải quá cứng rắn!

“Phía sau!”

Đó là một cái song sắt khổng lồ, bên trong tối om không thể thấy được gì, càng đến gần nó, thanh Cốt kiếm trong tay Thanh Thảo càng phát ra luồng uy lực nặng nề hơn.

“Chạy nhanh!”

Thùy Dương giật mình hét toáng lên. May mắn mà con Hữu Ngải này đứng yên bất động, duy chỉ có con ngươi đỏ như máu của nó là liếc nhìn hai cô, từ ánh mắt của nó có thể thấy rõ sự điên cuồng.

Đang lúc Thảo căng mắt mà nhìn, Dương bỗng vỗ vai Thảo, cô vội vàng xoay mặt lại. Chỉ thấy Thùy Dương nhìn chằm chằm vào phương hướng đối diện, không biết tự lúc nào có rất nhiều Tả Ngải đã đứng yên bất động phía sau mấy cô, tay bọn chúng đưa về trước, tư thế rõ ràng đang chạy tới mà đột ngột dừng.

Thanh Thảo sởn gai ốc, cô và Thùy Dương nhanh chóng nhận ra sự thật này.

Thảo lúc này dựa người vô vách tường nên có gốc nhìn rộng nhất, có thể nhìn cả hai phía hành lang nên khi cô vừa nghe thấy tiếng bước chân ở phía Thùy Dương truyền tới liền nhìn qua đó.

Lịch bịch! Lịch bịch!

Cô không tự tin chém c·h·ế·t nó, nhưng nó thử động tới Thùy Dương xem, coi cô có chém rơi đầu nó không?!

Thùy Dương chụp lấy hai túi đồ, vác lên vai.

“Cửa bị song sắt chặn lại, phải dùng kiếm phá cửa.”

Nương theo lời của Thùy Dương, chỉ thấy mấy ả Tả Ngải đang cử động cơ thể cứng cáp của mình hướng về phía hai cô, chúng không còn trơ trơ ra nữa.

Vừa nói gã linh mục vừa nhìn vào góc tối sâu trong ngục giam, vị trí đó là nơi mà thây khô Võ Tuấn Vũ nằm.

“Tốt, bà thử tìm xem có túi đồ của mình không?”

Một bức màn bí mật mang tên Hội Trăng Tàn đang dần xuất hiện, và chỉ một góc nhỏ vừa hé lộ, nó đã mang đến một sự thật vô cùng khủng khiếp.

2...

Thảo có cảm giác lưng của mình bị một bàn tay đầy vuốt nhọn đâm mạnh vào da thịt.

Ngay khi tiếng chuông kết thúc, đèn đỏ tắt ngấm.

Thảo đương nhiên tin tưởng lời người bạn mình, nhưng...

“Unnnnn!”

Con đường thông gió này rất nhỏ, chỉ đủ một người nằm, thậm chí không thể trở đầu lại, Dương nằm ở phía trong nhất, Thảo lên sau nên ở ngoài.

Mỗi bước di chuyển của hai cô đều bị Tả Ngải theo sát, chúng nó di chuyển như cỗ máy vô hồn, chỉ cần khuất khỏi tầm nhìn là tăng tốc lao tới.

Kẻ tàn tích này có thể sống qua 15 năm ở chốn này ư? Quá khó tin! Trong khi cô và Thùy Dương chỉ mới sống một ngày ở đây mà thể xác đã bị chúng đày đọa đến kiệt quệ, tánh mạng cách cái c·h·ế·t chỉ vài hơi thở.

Tiếng chuông réo lên đinh tai nhức óc.

Ầm!

Mất đầu, thi thể ả ta đổ gục xuống như một pho tượng đất.

Chỉ thấy cô vừa xoay người lại liền vung Cốt kiếm chém rơi đầu ả Tả Ngải gần nhất.

Thùy Dương thở nhẹ nhàng, cố gắng mở to mắt không dám chợp. Cô chậm rãi đứng dậy, tay chạm vào bụng Thảo ra hiệu: “Đi tiếp!”

Lịch bịch! Lịch bịch!

Võ Tuấn Vũ nghiêm giọng: "Mới mấy ngày trước thôi, toàn bộ tù nhân với hàng chục nghìn người đồng loạt bạo động hòng tẩu thoát, theo tôi biết thì hơn phân nửa người bị g·i·ế·t ngay Nội Trận, số còn lại có thể đã bỏ mạng tại Ngoại Trận hết rồi."

Thảo chỉ tay, theo hướng mà Tuấn Vũ chỉ dẫn, hai cô lựa chọn bên trái, đó là phương hướng mà Tả Ngải dẫn các cô đi đến đại sảnh gặp Đức hồng y lúc sáng.

Điều này khiến cho Thảo biết rằng mình sắp đến đích rồi.

Trong đó có một con chạy về phía tủ đồ mà Thùy Dương vừa lấy.

“Tìm thấy đường thông gió rồi!”

Tuy nhiên, Thanh Thảo cũng vì hai kiếm mà say sẩm mặt mày ngã khụy xuống đất.

Tuấn Vũ nhắc nhở:

“Aaa! Thảo!”

Mấy con nhanh chân bước tới, Thảo liền nhìn về phía đó, lập tức mấy con ở phía kế bên nhanh chân nhào lại. Thảo lại phải đảo mắt qua phía chúng, cơ hồ bọn cô không tài nào cắt đuôi được lũ này, khiến cho lũ Tả Ngải tụ tập tới ngày càng đông.

Hình thể của con C·h·ó Săn quá đáng sợ, dù đứng bằng tứ chi nhưng nó vẫn cao hơn Thanh Thảo một cái đầu, toàn thân chỉ có da bộc xương, một thân hình rắn rỏi với cơ bắp và tơ máu, có thể hình dung được sức bộc phá của nó khủng khiếp thế nào.

Hai cô lập tức chui xuống gầm tủ đồ trước mặt mình.

Lần này, Thùy Dương là người có góc nhìn hướng về phía hành lang đại sảnh, nên cô là dười dẫn đường. Cô kéo Thảo khỏi nanh vuốt cận kề bên cổ của ả Tả Ngải gần nhất, sau đó di chuyển về phía trước.

Mấy ả đứng thẳng tắp, người cao ngòng, thân mặc áo lụa, để lộ một hình thể lồi lõm hút mắt, bất chợt, mấy ả đồng loạt nâng tay lên, vươn đôi vuốt nhọn hoắt hướng về phía Thanh Thảo.

Càng vào sâu, quân ta càng thu thập được nhiều thông tin về chúng. Bọn chúng đã đào ra hai thung lũng ngay tại giữa rừng sâu nước thẳm này, ngăn cách tổ chức thành hai phần là Nội Trận và Ngoại Trận, có thể xem là hai lớp bảo vệ bất khả xâm phạm của hội Trăng Tàn.

“Dù có c·h·ế·t cũng không thể quên, anh ta là cấp trên của tôi.”

Nghe được mấy lời này, Thanh Thảo không khỏi thẩn thờ, trong lòng nặng trĩu lại. Chiếu theo lời nói của Võ Tuấn Vũ thì thì mấy ngày trước đã xảy ra bạo động, nạn nhân đồng loạt đào tẩu, rất vừa vặn với thời điểm đội trưởng Gia Huy cứu được nạn nhân Nguyễn Minh Long. Chẳng lẽ nói hàng chục nghìn người cùng nhau đào thoát chỉ có duy nhất một mình Nguyễn Minh Long trốn thoát ư?

Thanh Thảo vẽ lên tay Dương: “Còn mười bước nữa đến đại sảnh.”

"Anh Vũ, anh còn ở đó không?"

Không đợi Thanh Thảo kinh ngạc, một luồng sức mạnh vô hình từ thanh kiếm đột nhiên rạo rực trong tay Thảo, cô mở to mắt lên vì ngạc nhiên, thứ sức mạnh vô hình ấy giống như một dòng nước chảy, nó không ngừng lan tỏa vào từng ngóc ngách trên người cô.

Tiếng bước chân dồn dập từ phía hành lang bên này đổ xô về phía Thảo, nhưng cô cắn răng giữ yên đầu.

“Unnnmn...”

Nó sắn đôi tay đầy vuốt nhọn vào đầu Thảo!

Gã linh mục dẫn đầu rời khỏi phòng giam, hắn chợt dừng bước, đưa mắt nhìn về phía đầu thông đạo bên kia, hướng mà Thảo đang chạy trốn, ánh mắt hắn sâu như đáy biển, không biết đang suy nghĩ gì trong đầu. Sau đó gã xoay người mang theo Linh và nhóm đồ tể rời đi theo hướng ngược lại.

Thảo giật mình chới với, cô đưa mắt nhìn sang ả ta.

“Nhanh!”

Thùy Dương sợ hãi lầm bầm.

Thảo đưa mắt nhìn ra ngoài trước, khi thấy không có ai bên ngoài, cô mới nhẹ nhàng mở nó ra.

Bọn cô chỉ có hai đôi mắt, còn bọn Tả Ngải ở hành lang lúc này đã lên tới gần trăm người!

“Graaaa!” C·h·ó Săn hét toáng lên.

"Tìm đồ?"

"Đó cũng là lối thoát duy nhất của các cô!"

Bất ngờ Dương đáp trả một câu.

“Dạ không, lúc nãy con có nghe hai người đó nói chuyện với nhau, một người tên Thảo một người tên Dương, không có gã đàn ông nào hết. Sau đó hai cô ta mở cửa trốn đi rồi. Con đã khai hết, xin ông ân xá cho con...”

Không đợi hai cô ổn định, một tiếng gầm thét ác liệt từ nơi xa truyền tới, con quái vật mang tên C·h·ó Săn từ đầu lối thông đạo lao nhanh tới, bốn chi nhọn hoắt của nó cắm phập xuống sàn mà phi nước đại.

“Nhưng trước mắt, các cô phải vượt qua được thử thách đầu tiên.”

Thảo vẽ lên tay Dương: “Đi tiếp.”

Nó há miệng táp về phía đầu Dương!

2...

Khi bò đến nơi ánh sáng phát ra, đó là một cửa sắt thông gió khác, ánh nến từ dưới đó truyền lên.

C·h·ó Săn quay phắt đầu lại, nó phi một hơi tới chỗ hai cô. Thảo và Dương lập tức phong bế hơi thở, trừng mắt nhìn về lũ Tả Ngải, C·h·ó Săn với cơ thể hôi thối của mình lần nữa lượn lờ quanh hai cô.

Mấy ả Tả Ngải phía sau cô và Thùy Dương nhân cơ hội này như lũ tràn đê chạy nhanh tới, chúng vung nanh vuốt dáng lên người hai cô.

Bịch!

Những con Hữu Ngải này không mặc đồ như Tả Ngải, chúng phô bày cơ thể vạm vỡ của mình ra ngoài, giữa ngực phủ kín rễ cây.

Tiếng bước chân chớp mắt tiến sát lại gần bên tai Thảo, nó đột ngột dừng lại. Chỉ thấy Thùy Dương ở dưới đất ngẩng đầu nhìn lên, dán chặt vào mấy ả Tả Ngải kề bên cổ Thảo.

Đột nhiên, từ trong song sắt, ẩn mình trong bóng tối xuất hiện một loạt rễ cây nhỏ, nó cuộn mình ra cuốn lấy Cốt kiếm rồi thu vào bên trong.

Lịch bịch! Lịch bịch!

Cô nói qua kẽ răng: “Thảo, mình tới nhà kho rồi!”

“Đi về phía tui, bà nhìn phía sau, tui nhìn phía trước.”

Bởi vì nhà kho của giáo hội chỉ cách Ngục Tối hai hành lang mà thôi!

Thảo căng mắt nhìn mấy con Tả Ngải phía sau.

Mà Thùy Dương do Thảo giật mình ngã vào vách tường, cô mất điểm tựa sau lưng nên chới với ngã xuống đất.

1...

"Và đây không phải là lần đầu tiên nạn nhân bạo động! Cứ mấy năm lại có nhóm tù nhân không chịu nổi cực hình nên đồng lòng nổi dậy, nhưng tuyệt nhiên không có ngoại lệ, toàn bộ đều bị g·i·ế·t sạch!"

6...

Tiếng bước chân rộn ràng sau lưng Thảo truyền tới, cô giật mình vội vàng xoay người lại, lập tức trông thấy mấy ả Tả Ngải vốn dĩ đứng yên vừa rồi đã chạy sát tới cô.

Nghe Vũ nói vậy, Thảo mới nhận ra ánh nến ngoài song sắt đã chuyển sang màu xám lạnh lẽo.

Theo gã giải đáp, Thảo và Dương chỉ biết căng lỗ tai lên lắng nghe, nội tâm trùng xuống tới đáy cốc.

“Nhìn thấy ánh nến chứ? Nó đã chuyển sang màu xám, đó là báo hiệu giữa đêm, lũ Tả Ngải sẽ hóa thành tượng đá, nhưng chỉ có một giờ mà thôi, đây là cơ hội duy nhất để các cô trốn lên đường thông gió trước khi nến chuyển sang vàng.”

“Cách ta 22 mét hướng 2 giờ, cao 3m so với mặt đất.”

“Hỏng bét!”

2...

Long cong!

Thanh Thảo và Thùy Dương lúc này nằm yên trong đường thông gió, hứng chịu không gian chặt hẹp cùng bóng tối bao chùm.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, có một thứ ánh sáng trắng tinh khôi đột nhiên lóe lên, kèm theo tiếng pha lê nổ tung giòn rụm. Thảo có cảm giác mình bị móng vuốt của Tả Ngải đánh văng vô vách tường, cô té ngã xuống đất. Lúc Thảo mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy mấy ả Tả Ngải gần nhất bị một lực lượng vô hình nào đó đẩy văng ra xa, tuy nhiên vẫn còn vô số Tả Ngải phía sau giữ nguyên tư thế chạy về phía cô.

Giữa không khí ngột ngạt, người đàn ông tự xưng “tàn tích” trầm ổn cất tiếng:

Thảo lại làm bàn đạp cho Thùy Dương phóng lên, chui tọt vào đường thông gió. Lúc này, lũ Tả Ngải trông thấy Thảo còn đứng bên dưới, chúng nhanh chóng phi nước đại tới, ba con C·h·ó Săn khác thì tốc độ nhanh hơn, chúng gầm gú và há to huyết khẩu phi lên hàng đầu.

Nghe đến đây, Thảo nhạy bén nhận ra một vấn đề, cô vội hỏi lại: "Khoan đã anh Vũ, ý anh là đạo sĩ Đinh Lăng sẽ bảo hộ bọn tôi ra khỏi Nội Trận, vậy còn Ngoại Trận?"

Thùy Dương bên cạnh vỗ vai Thảo lắc đầu, nói:

Hơn nữa, chỉ không lâu sau đó anh ta cũng bị thứ rễ cây giống Tả Ngải mọc ra đâm c·h·ế·t, nên nói đúng hơn là không một ai thoát khỏi quỷ trảo của Hội Trăng Tàn!

Ầm!

Đặc biệt chú ý là một thanh trường kiếm được hắn giữ chặt trong tay, nói là kiếm cũng không hẳn là kiếm.

Chúng bám sát hai cô rồi vung cánh tay lực lưỡng của mình lên đầu Thảo.

Nhân lúc toàn bộ nạn nhân có mặt trong phòng đã chìm vào cơn mê, Thùy Dương mở cửa song sắt đầu tiên ra.

Phập!

Chỉ nghe tiếng kiếm ngâm vang lên bên trong liên hồi, dường như nó đang chém xích sắt.

Thùy Dương gật đầu, cô đưa mắt tìm kiếm. Cái song sắt chặn đường thông gió khá lớn, nó giúp cho cô có tầm nhìn rộng hơn.

Cô cố hỏi vào không khí, thây khô của Võ Tuấn Vũ tan biến tựa như giấc chiêm bao vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở kế bên, Thùy Dương sau khi bị Hữu Ngải kéo ra, nó há miệng gầm to hưng phấn, sau đó hung hăng nện cánh tay còn lại xuống đầu cô.

"Tôi là Võ Tuấn Vũ, mang hàm thiếu tá, trực thuộc đội điều tra diện rộng sở cảnh sát huyện Tịnh Biên năm xưa. 15 năm trước, tôi và cả đội có mặt trong chiến dịch triệt phá hang ổ Hội Trăng Tàn do đại tá Mai Duy Nam dẫn đầu."

Trong lúc di chuyển về trước, Thảo và Dương căng lỗ tai lên nghe tiếng chuông reo như đoạt mạng này, hòng ghi nhớ được thời gian vận hành của nó.

Thanh Thảo và Thùy Dương do bị va chạm mạnh mà không trụ nổi ngã gục xuống sàn, nhất thời không đứng dậy nổi. Mắt thường có thể nhìn thấy mấy lỗ sâu hoắm trên bụng hai cô, nó đang không ngừng chảy máu.

Nhưng đại sảnh này quá rộng, lũ Tả Ngải có ở tứ phía, những con ở hướng khác vung trảo tới trước mặt Thảo. Cô và Thùy Dương phản xạ nhanh chóng, cả hai bồ nhào về trước lộn một vòng, trong suýt soát tránh được quỷ trảo của mấy ả.

Lũ Hữu Ngải tiếp cận hai người các cô, bọn nó đứng trên cao nhìn xuống con mồi, há miệng gầm to hưng phấn.

Thảo và Dương đồng thời tiến tới, chỉ đi được vài bước, các cô liền trông thấy nữ tu Tả Ngải bị hóa đá đứng trải dài phía trước, dưới ánh nến xám, cách ba mét là có một người.

Gã linh mục mới hỏi: “Có bao nhiêu đứa trốn? Đứa nào biết thì khai mau, tao ân xá cho đứa đầu tiên.”

Nhìn thế trận, bọn chúng dần dần vây hai cô vào tròng, nhưng lần này...

Thảo bèn nói:

"Hội Trăng Tàn này là địa ngục của trần gian!" Võ Tuấn Vũ bi thống kết lời.

Nghe cô đáp vậy, Dương nắm chặt tay Thảo. Có thể thấy Dương đang căng thẳng thế nào. Phải mất một lúc lấy can đảm, Dương mới gõ tay: “Sẵn sàng!”

Điều này khiến cho Thảo và Dương càng có quyết tâm vạch trần tội ác của chúng!

Đùng!

Thấy cảnh này, Thanh Thảo cắn răng, cô liếc mắt nhìn lên, hòng tìm đường thông gió.

Cán thanh kiếm được làm từ một đoạn xương trắng, lưỡi kiếm thì trông giống một phần xương sống người trưởng thành được mài bén!

Thảo liền dựa theo trí nhớ nhắm thẳng một hướng mà chạy đi, Thùy Dương bám sát phía sau.

Ngay khi cô vừa rút chân lên, mấy con C·h·ó Săn với huyết khẩu to lớn của mình liền giáng thẳng vô vách tường, nó té ngửa ra đất.

Hai cô thở nhẹ một hơi.

"Chuyện này quá dài dòng, tôi không thể kể hết cho các cô, hai cô chỉ cần biết rằng chiến dịch ấy đã thất bại với sự hy sinh của toàn bộ đồng chí tham gia, họ là những anh hùng!"

Thanh Thảo bất lực nằm dưới đất nhìn thanh kiếm. Cô rất muốn đứng dậy chạy tiếp nhưng cơ thể cô thì không nghe lời nữa rồi.

"Chuyện gì đang diễn ra vậy?" Thanh Thảo khó hiểu nhìn thanh Cốt kiếm trong tay mình.

1...

Hắn chỉ vừa dứt lời liền có người đáp trả, có vẻ như hai từ ân xá lúc này có sức hấp dẫn quá lớn. Bất ngờ thay người mở miệng là con bé mũm mỉm tên Linh ngồi cạnh trên xe với Thảo và Dương.

“Thì ra là vậy, ban đầu còn thắc mắc tại sao trên đầu mấy ả bị găm đinh sắt mà vẫn có thể di chuyển, hóa ra bọn chúng đều là quỷ!”

“Chuẩn bị liều mạng!”

Thảo còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay khác đã bóp lấy miệng cô lôi mạnh ra ngoài!

3...

Thùy Dương gật đầu đáp trả.

Ngay lập tức, Thảo và Dương đồng loạt xoay người bán mạng chạy vội.

“Là kẻ nào... đủ sức điều khiển ma quỷ để tạo ra một tổ chức tội phạm đa quốc gia như thế chứ?!” Thảo tự hỏi.

Con đường thông gió chật hẹp tăm tối giờ đây lại trở thành lớp áo giáp cho hai cô cảnh sát.

Võ Tuấn Vũ trầm ổn giảng: “Nội Trận giống như một tổ kiến, thông đạo này nối tiếp thông đạo khác, lối đi chằng chịt, ở giữa còn có vô số Tả Ngải bảo vệ. Hừ! Lũ này có thể chất phi phàm, người thường như chúng ta không thể đối phó.”

“À... hai người sao?” Gã trầm ngâm một chút rồi tiếp tục hạ lệnh: “Dẫn thêm một thằng nữa, tao ân xá cho cả đôi.”

5...

Nghe đến đây, Thảo tin tưởng mấy phần, cô lại hỏi:

Thùy Dương bỗng nhiên ra hiệu.

“Chúng ta thất bại rồi sao...” Thùy Dương ứa nước mắt thì thào.

Võ Tuấn Vũ nghiêm giọng nói tiếp:

“Cởi áo này ra trước đã.”

Thùy Dương vừa chui vào trong xong, cô vội vàng quay lại đưa tay xuống, Thảo liền nhún mạnh người nhảy cao lên, vừa vặn chụp lấy tay cô.

C·h·ó Săn há miệng thét lên rồi xoay người chạy đi, bất quá, nó chỉ vừa chạy đi được vài bước thì Dương do thân thể trọng thương nên không kiềm được thở ra một hơi nặng nề.

"Cô hiểu vấn đề rồi đấy." Võ Tuấn Vũ cười trêu ngươi, hắn đáp: "Đạo sĩ Đinh Lăng bây giờ không còn ở trạng thái cực thịnh như ngày xưa, mà Nội Trận thì có thế như tường đồng vách sắt, mọc cánh cũng khó thoát, anh ta có thể cầm chân cho hai cô rời khỏi Nội Trận đã là chuyện kỳ tích rồi."

"Dạ? Thiếu tá có nhầm không...anh nói thâm nhập vào trong lại là lối thoát?" Thùy Dương bán tín bán nghi.

3...

“Graaaa!”

Ngay khi nhận ra điều đáng sợ này, hai cô càng phát hiện một sự thật còn rùng mình hơn.

C·h·ó Săn cử động đầu mình, đưa sát huyết khẩu của nó lại gần mặt Thanh Thảo hơn, cô càng kiềm chặt hơi thở của mình.

Dương theo bản năng sợ hãi hét toáng lên.

Cửa nhà kho lập tức bị tông ra, từ bên ngoài xông vào ba thân ảnh vạm vỡ trần trụi, chúng gầm lên rồi chạy một mạch tới vị trí của song sắt rơi xuống.

Thanh Thảo bất ngờ xoay người lại, nhanh như chớp vung Cốt kiếm chém một đường dài lên mặt nó, nhất thời tách huyết khẩu của C·h·ó Săn thành hai nửa, cô lại lấn thân tới bồi thêm một kiếm chuẩn xác chém rơi đầu nó xuống đất.

Thanh Thảo tựa lưng Thùy Dương đứng dậy, cô nhịp đầu ngón tay ba lần ra hiệu, ở lần cuối cùng, Thảo và Dương đồng loạt xoay phắt người lại với nhau. Chỉ một giây ngắn ngủi như thế, lũ Tả Ngải ở cả hai phía đều nhanh chân bước tới hai cô.

Phần mấy ả Tả Ngải thì cử động bình thường trở lại, chúng không như C·h·ó Săn ở ngay tại chỗ mà tủa ra, đi về các lối thông đạo cũ.

Ầm!

Nương theo lời của thiếu tá Võ Tuấn Vũ giảng thuật, Tăng Thanh Thảo và Thùy Dương dần dần nắm được những thông tin quan trọng của hội Trăng Tàn, hai cô vận dụng trí nhớ lão luyện của mình để khắc họa lại bố cục của chúng vô đầu.

Ánh nến vốn dĩ màu xám lạnh cũng đang dần chuyển sang vàng, nó chớp động không ngừng.

"Cô không nghe lầm đâu!"

Dứt lời, hai cô cẩn thận nối bước nhau, chậm rãi đi tới. Thảo bước tới một bước, Dương liền nhịp nhàng lùi lại một bước, cả hai không hẹn mà đều.

Thanh Thảo biết cô nguy hiểm nên vội vàng bước tới, Thùy Dương liền lùi lại, may mắn tránh thoát trong gang tấc.

3...

Vừa mới chạy ra khỏi nhà kho, đập vào mắt Tăng Thanh Thảo là một nhóm Hữu Ngải khác đứng yên bất động.

Đàn Tả Ngải như cơn lũ ập tới, Thanh Thảo vội vàng chuyển mắt xuống nhìn bọn chúng.

Thanh Thảo đáp, cô nhớ như in phương hướng mà Võ Tuấn Vũ chỉ.

Đột nhiên, Thùy Dương bị kéo mạnh ra khỏi tủ đồ!

Thùy Dương gật đầu đồng ý.

Người đàn ông thất vọng não nề.

“Đừng gọi nữa, anh ấy đã không còn ở đây nữa rồi.”

Rengg!

“Hữu Ngải?” Thảo nhíu mày nghi hoặc.

Song sắt mở toang, Thảo và Dương chậm rãi bước ra ngoài.

Vừa vặn tiếng chuông réo chấm dứt, mấy con Hữu Ngải nằm yên bất động.

"Bình tĩnh." Thanh Thảo trấn an bạn mình, cô xoa đầu Thùy Dương.

"Chúng tôi tấn công vào đây với sự hỗ trợ của biên phòng nước nhà, đây là một chiến dịch mang tính tuyệt mật và táo bạo khi chúng tôi không nắm rõ tình báo đối phương."

“Anh ta không phải người sống!” Dương sợ hãi đáp.

“Bò vào trong, con đường này dẫn tới nhà kho Nội Trận.”

“Còn 5 mạng!”

"Cho nên hai đứa mình bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ và sống sót trốn khỏi đây!" Thảo nghiêm túc đáp lời Dương.

Cái cửa này cũng rất dễ thao tác, chỉ cần nhét đúng chỗ và bẻ là được. Tới cửa song sắt ngoài cùng, Thảo mới nói: “Kể từ giờ chúng ta sẽ dùng ngôn ngữ ký hiệu!”

“Hội Trăng Tàn có quy mô cực kỳ rộng lớn, nếu hai cô lựa chọn xông thẳng ra ngoài thì có trăm cái mạng cũng không đủ chúng g·i·ế·t. Sở dĩ tôi chỉ cho các cô hướng vào trong Nội Trận là bởi vì ở trong đó có người hỗ trợ các cô trốn ra khỏi Ngoại Trận!”

Cả hai lóng lỗ tai lên nghe tiếng chuông báo.

Chiến dịch năm ấy đã lấy đi tính mạng của rất nhiều chiến sĩ biên phòng và lực lượng cảnh sát, họ ngã xuống để đổi lấy từng bước chân xâm lấn vào tử địa của Hội Trăng Tàn.

Hai cô vừa đi được không xa, mấy ả Tả Ngải không có trong tầm mắt liền nhanh chóng áp sát.

“Nhanh lên, chúng đang dần cử động lại!”

Thảo ra lệnh, cô và Dương lập tức đứng dậy, bất chấp mọi đau đớn.

Lối thông đạo dẫn đến Ngục Tối đã xuất hiện trước mặt Thanh Thảo!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thảo vừa vặn đưa tay còn lại chụp lấy miệng đường thông gió, cô vận lực kéo mạnh mình lên cùng với Dương.

Lúc chạy qua ngã rẽ, từ bên trong đó tiếng bước chân phát ra dồn dập, chẳng mấy chốc tiếp cận Thảo, điều này bắt buộc cô phải quay mặt sang nhìn nó, chỉ thấy ba ả Tả Ngải ở phía hành lang này đang lao về phía cô.

Nếu đi vào sâu hơn sẽ gặp khu vực phòng máy điều hành, nhà kho giáo hội, đặc khu ân xá và cuối cùng là Ngục Tối.

"Anh Vũ, bọn tôi được giao nhiệm vụ thâm nhập vào đây để ghi lại tội ác của chúng, nhưng camera của bọn tôi đã bị chúng lấy mất, anh biết chúng cất nó nơi nào không?"

Ngẫm lại thấy thật may mắn khi trong lúc hoạn nạn này hai cô có nhau, bởi vì Thảo và Dương quá hiểu ý của nhau, nếu không muốn nói là tâm linh tương thông, nhờ đó mà lúc này giảm bớt không ít khó khăn.

“Hai người phụ nữ.”

Luồng sáng trắng ấy lại nổ ra, lần này còn mạnh mẽ hơn lần đầu, nó hất tung toàn bộ lũ Tả Ngải ra phía xa. Thùy Dương cắn răng nhìn lũ Tả Ngải trước mặt mình mà không dám quay đầu lại, còn Thảo thì nhân cơ hội này ngóc đầu dậy nhìn đám Tả Ngải vừa bị đẩy văng ấy, nhất thời kìm hãm được tình thế nguy cấp lúc này.

Chuông báo ngừng reo, Hữu Ngải đứng bất động, đèn trần đột nhiên tắt ngắm.

"Còn khi trốn ra được Ngoại Trận thì..." Võ Tuấn Vũ thở dài: "Ngoại Trận là lớp phòng thủ ngoài cùng của chúng, ở đó tồn tại một giáo phái cực kỳ man rợ và tàn bạo, đã qua mười mấy năm có trời mới biết bây giờ chúng còn đáng sợ như thế nào. Tới lúc đó chỉ mong hai cô có thể tùy cơ ứng biến vậy."

Dưới sự tập trung của Thùy Dương, từng rương sắt và kệ đồ hiện ra, đặc biệt chú ý là vô số tủ đông lạnh bằng thép trải dài đến hút mắt cô.

“Anh biết sếp Nam?”

Linh lúc này đã yếu ớt vô cùng, cô thều thào đáp trả:

“Ngoài ra, cái con C·h·ó Săn mà các cô mới vào gặp phải có đôi tai cực kỳ thính, nó vốn dĩ nằm ở Ngoại Trận, nhưng sau đợt bạo động mấy hôm trước nó được chuyển số lượng lớn vào đây. Khi gặp C·h·ó Săn, việc các cô phải làm là nín thở, đứng yên và đừng phát ra tiếng động dù là nhỏ nhất.”

“Chuẩn bị hành động, chúng ta sẽ cướp lại túi đồ và chạy một mạch đến Ngục Tối. Ván này được ăn cả ngã về không!”

Thảo thở ra một hơi, tập trung tinh thần.

Thùy Dương nuốt nước bọt, cố gắng điều chỉnh nội tâm căng thẳng của mình, cô tiếp tục bò tới dẫn đường.

Đôi mắt của Thùy Dương trở lại màu đen, cô móc chiếc chìa khóa ra, hai cô gái hạ quyết tâm gật đầu.

Thảo nghiêm giọng đáp.

Thảo và Dương nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự sợ hãi và chấn động trong mắt đối phương.

Đợi đến khi hai cô vừa đứng dậy đã thấy cửa thông gió đã ngay trước mặt, nó bị một cửa sắt đóng chặt.

Thùy Dương nuốt nước bọt, tinh thần kéo căng.

“Dùng cách bắc cầu, tôi dưới bà trên.”

Banggg!

Cứ ngỡ sẽ thở được một hơi, nào ngờ đúng lúc này, toàn bộ ánh nến xám đều chuyển sang vàng!

Tiếng chuông báo đoạt mệnh réo lên.

Thùy Dương nhỏ giọng hỏi.

Hữu Ngải!

“Nhỏ tiếng lại!” Thanh Thảo vội vàng nhắc nhở.

Thanh Thảo không kịp thở hô lên, hai cô đã bị vắt kiệt sức, nhưng bây giờ không thể dừng lại, mỗi giây trôi qua đều là tính mạng của hai cô.

Hóa ra, ngục giam mà các cô đang bị giam giữ chỉ là một phần nhỏ của Nội Trận, chúng dùng nơi này để chứa chấp nạn nhân và bắt họ lao động mỗi ngày ở khu vực làm việc mà hai cô vừa nếm thử. Ở khu vực này toàn bộ đều được Tả Ngải trông giữ, chúng sẽ tiêu diệt bất cứ kẻ nào không phải tín đồ của giáo hội, và cả những phạm nhân làm trái lệnh của quản ngục.

Thảo và Dương đâu lưng lại với nhau, không khí căng thẳng đè nén. Thảo hít sâu một hơi, cô dùng tay vẽ ngôn ngữ ký hiệu lên cẳng tay của Dương, ý nói rằng:

Mà ngay thời điểm này, trước cửa phòng giam của Thanh Thảo và Thùy Dương bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người, dẫn đầu không ai khác là gã linh mục bụng to, sau lưng hắn là hai gã đồ tể vạm vỡ hôi hám.

1...

“Chạy!”

Thảo sẽ không quên lời dặn của Võ Tuấn Vũ, chiếc áo bào mà hai cô mặc đã phủ máu tanh, trước khi hành động phải cởi nó ra, nếu không sẽ Hữu Ngải đánh hơi được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh Thảo và Thùy Dương không thể tin được nhìn về phía Ngục Tối.

“Khoan đã, nếu nói vậy, lũ Tả Ngải và Hữu Ngải này đều là quỷ ư?”

Thảo đưa Cốt kiếm cho Thùy Dương, ý đồ kêu cô phá song sắt, Thảo nói khẽ:

1...

Đàn Tả Ngải trước sau nhập lại dí sát phía sau hai người, tốc độ chúng vượt xa người thường. Thảo và Dương chỉ đành cắm đầu dùng hết tốc lực chạy về phía trước, bên tai nghe thấy tiếng bước chân ồ ạt của chúng đuổi sát sau đuôi, Thảo vội vã xoay mặt lại nhìn, vừa may kìm hãm được mấy ả Tả Ngải gần nhất.

Ở khu vực này không giống với nhà giam ban đầu, nó có rất nhiều lối đi giống như một mê cung, lại đặt rất nhiều tủ đồ, không đơn thuần là một hành lang thẳng hàng nữa.

Chương 11: Cốt Kiếm

Thảo định lùi bước tiếp tục, nào ngờ vấp phải Thùy Dương phía đối diện đột ngột đứng lại.

Thảo gật đầu, cô khẳng định: “Đồng chí yên tâm, chúng tôi sẽ không phụ lòng anh.”

4...

Võ Tuấn Vũ sợ hai cô không tin cho nên nặng giọng nhấn mạnh: "Các cô hãy tin lời tôi! Anh ta thật sự là một đạo sĩ chân chính! Năm xưa chúng tôi có thể tấn công đến Nội Trận của Hội Trăng Tàn đều nhờ một tay anh ta mở đường!"

Dựa theo thể trạng hiện tại của mình, Thảo biết rằng mình không thể vung kiếm thêm lần nào nữa, nếu không cô sẽ ngất xỉu trước khi bị chúng xé xác.

Nghe đến đây, Thanh Thảo và Thùy Dương đưa mắt nhìn nhau, hai cô nhận ra sự rung động trong mắt đối phương, tuy nhiên, hai cô lại gật đầu, lựa chọn im lặng nghe tiếp.

Tiếng kiếm ngâm vang lên, kèm theo một luồng máu đen văng lên mặt Thanh Thảo.

Thanh Thảo quát to.

Thùy Dương đưa mắt nhìn thật kỹ bên dưới, đó là một không gian rộng lớn chứa vô số kệ tủ và rương đồ. Lần này Dương có thể trông thấy cách thức hoạt động của chuông báo rồi, khi chuông réo lên cũng là lúc mà ánh đèn đỏ rực được gắn khắp nơi chớp tắt liên tục.

"Còn khi gặp Hữu Ngải, bọn chúng hoạt động theo chuông báo, cách mươi giây chuông sẽ reo lên, và tiếng chuông kéo dài 10 giây, thời gian chuông reo là thời gian chúng có thể di chuyển! Hãy chạy nhanh nhất có thể!"

1...

Luồng ánh sáng trắng tinh khiết ấy lại nổ ra, lần thứ ba này còn có uy lực mạnh mẽ hơn, chớp mắt đẩy văng toàn bộ lũ Tả Ngải xung quanh hai cô ra ngoài.

Lốc cốc!

4...

Thảo và Dương loay hoay cởi bỏ áo bào trong không gian hẹp, rất nhanh trên người hai cô chỉ còn lại đồ lót, để lộ hình thể săn chắc nuột nà của mình, phơi bày ra vô số vết thương to nhỏ, vết bầm tím phủ kín khắp người.

Thảo kinh ngạc vô cùng.

Thanh Thảo điều chỉnh hơi thở căng thẳng của mình, một tay cô nắm chặt Cốt kiếm, dường như cô đã hạ quyết tâm, bèn đáp: “Đổi chiều! Tui dẫn đầu!”

Lời cuối cùng, Võ Tuấn Vũ từ tốn nói: “Đến lúc tôi phải đi rồi! Nếu hai cô thành công trốn ra ngoài, hãy chuyển lời với sếp Nam rằng, tôi Võ Tuấn Vũ đã chiến đấu tới hơi thở cuối cùng!”

Lúc Thảo chuẩn bị chạy đến ngã rẻ kế tiếp, Thùy Dương với đôi mắt bạc níu tay cô lại, sau đó cả hai chui xuống gầm tủ gần nhất.

Cô lập tức vùng lên, chạy nhanh về phía trước, Thảo giữ chặt tay cô, duy trì ánh mắt nhìn về phía sau.

"Các cô chỉ cần biết rằng Nội Trận là cấm địa của Hội Trăng Tàn, ở đây không chỉ có Hữu Ngải và Tả Ngải mà còn nhiều thứ đáng sợ hơn thế!"

Thùy Dương cắn răng vận lực, cô kéo Thảo lên bằng tốc tộ chậm rãi do quá sức.

Dương vẽ lên tay Thảo hàng ký hiệu: “Phía trước có một lối rẽ từ hành lang khác!”

Thảo đưa Cốt kiếm cho Thùy Dương, cô dùng ký hiệu: “Chém nó!”

Viên lục bảo thứ hai trên chiếc vòng rơi xuống đất.

Hai cô cẩn thận di chuyển, lúc đi ngang qua ả Tả Ngải gần nhất, ánh mắt Thảo dán chặt lên người ả ta, thế nhưng chỉ một khắc như thế, mấy ả phía trước liền tức tốc chạy tới, dọa cho Thảo phải nhìn sang bọn chúng. Mà ả gần nhất vừa thoát khỏi tầm nhìn của Thảo liền xoay vuốt đâm về phía cô.

Lịch bịch! Lịch bịch!

Thanh Thảo lựng khựng đứng dậy, tựa lưng với Thùy Dương.

Thảo gõ lên tay cô: “Chạy!”

Nói rồi, Thanh Thảo đưa chân bước tới, Thùy Dương liền lùi lại một bước đồng đều với cô.

5...

Là ba con Hữu Ngải từ trong nhà kho truy đuổi ra tới, một tay nó giữ chặt cổ mấy cô lại, hòng muốn bóp nát cổ hai cô. Trong lúc nguy cấp, Thanh Thảo quyết định vung Cốt kiếm chém lên tay con Hữu Ngải đang bóp cổ mình.

Lúc này, kẻ tàn tích mới từ tốn kể lại chuyện xưa, miệng anh ta không cử động nhưng giọng nói vẫn đều đặn phát ra:

Có trời mới biết bên dưới có C·h·ó Săn hay không.

Thảo nhanh tay vẽ hàng loạt ký hiệu.

"Nếu các cô muốn thoát khỏi Nội Trận, hãy mang thanh Cốt kiếm này đến Ngục Tối, chỉ cần có kiếm, Đinh Lăng tất sẽ bảo hộ các cô rời khỏi nơi này, nhà kho của giáo hội mà các cô tìm kiếm cũng nằm cạnh Ngục Tối đó."

Ngay ở phía ngã rẽ mà Thanh Thảo sắp đi vào bỗng tràn ra một loạt tiếng bước chân, tụi Hữu Ngải mới xuất hiện, bọn nó dường như đang đi tuần tra chứ không phải truy đuổi hai cô, cho nên sau khi xuất hiện liền chia nhau chạy vào các ngã rẽ khác.

Theo lệnh hắn, gã đồ tể còn lại nâng một nạn nhân nằm co ro dưới đất lên.

Sộc!

Banggg!

Thùy Dương kích động hô lên.

Trong đôi mắt bạc của Thùy Dương, người từ đầu đến giờ nói chuyện với Thảo là một bộ xác khô, da dẻ đen đúa, răng tóc rụng hết! (đọc tại Qidian-VP.com)

"Chúng ta có nhau mà Dương, bà hãy tin vào đôi mắt ngoại cảm của mình, còn tui thì mặt dày không sợ c·h·ế·t, tui sẽ bảo vệ bà, chúng ta sẽ làm nên chuyện mà! Được chứ?!" Thảo liên tục trấn an cô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Cốt Kiếm