Thất Sơn Đạo Sĩ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Đinh Lăng
Cuối cùng, Thảo và Dương bị rễ cây kéo đi một đoạn đường dài, rễ che lắp toàn bộ cơ thể hai cô vào bên trong, phía ngoài còn mọc ra vô số đóa hoa sen nhỏ, lấn át đi mùi máu trên người hai cô. Ước chừng nửa chung trà sau đó, rễ cây này mới ngừng di chuyển, Thảo và Dương chỉ nghe ở phía sau có tiếng gầm gú inh ỏi của Hữu Ngải truyền tới, ngay sau đó, bọn chúng lấy tốc độ như gió cuốn đuổi theo, khi đi ngang người hai cô chúng cũng không nhận ra, tiếp tục truy đuổi về phía trước.
Tại sao lại có chênh lệch đó, trong khi cả hai đều là con người bình thường kia mà.
Thanh Thảo và Thùy Dương cắn răng duy trì cước bộ, máy quay cầm chặt trên tay. Đột nhiên, có một mái tóc dài lướt ngang mặt hai cô gái, Thảo giật mình vừa chạy vừa xoay đầu lại nhìn, cô lập tức mở to mắt, da gà nổi lên, xương sống lạnh buốt. Chỉ thấy đoạn đường hai cô vừa chạy qua xuất hiện một thân ảnh treo ngược từ trên nóc xuống, cả người ả ta phủ trong bóng tối nhìn không rõ diện mạo, mái tóc đen dài rũ rượi, điều đặc biệt là một cánh tay dài thòng như que củi của ả ta, nó dài tới mức chạm xuống sàn, tay ả đang cầm một thanh lưỡi hái còn to hơn cả người của ả.
Đinh Lăng không màng tới bọn hắn, lão biết thời điểm này không có nơi nào là an toàn, cho nên cố gắng chạy về đầu hành lang phía trước, dẫn theo Thảo và Dương bám sát phía sau.
Đinh Lăng nói chắc như đinh đóng cột. Thảo và Dương chỉ biết kinh ngạc nhìn nhau, chuyện tới lúc này đã vượt qua khỏi tầm hiểu biết của hai cô. Nói thật, Thảo đã tin vào đạo sĩ và thuật pháp của họ, cô tin rằng Hội Trăng Tàn đang dùng quỷ để tạo ra tổ chức tội phạm quy mô đa quốc gia. Nhưng cô lại càng tin tưởng ở Phó cục trưởng Mai Duy Nam hơn, cô tin vào công lý và những biện pháp thực tế hơn. Nếu có thể thoát khỏi Hội Trăng Tàn với bằng chứng quay được trong tay, cô sẽ mang nó đến cho Mai Duy Nam đưa ra tòa án quốc tế, chỉ cần có sự đồng thuận của tòa án quốc tế và các nước trong khu vực. Chính phủ Cam sẽ không thể tiếp tục bao che cho Hội Trăng Tàn, đến lúc đó lực lượng quân đội nước nhà sẽ dũng mãnh tiến công và cho chúng nếm thử sức mạnh của vũ khí nóng.
Ngạc nhiên là chỉ cách một vách tường như thế mà tiếng chuông réo đinh tai nhức óc đã nhỏ đi rất nhiều. Nhưng hai cô gái không nhận ra rằng, tất cả hành động của họ đều bị camera giám sát ở các gốc phòng ghi lại, nó liên tục xoay mặt mình theo dõi hành tung của ba người.
“Từ đâu cô có món chí bảo này?!”
Đinh Lăng lại nắm lấy Cốt Kiếm, gã dùng chân gỗ lao tới như tên bắn, kiếm vung liên tục, mỗi nhát kiếm chém ra đều chuẩn xác cắt đầu của Hữu Ngải, chẳng mấy chốc mà đoạn hành lang này thi thể Hữu Ngải nằm lăn lốc khắp nơi.
“Là hai đứa con.”
Thùy Dương nhanh trí tiếp lời:
Thảo và Dương cũng phản ứng rất nhanh, hai cô mang ba lô lên, mở máy quay nhìn về phía trước.
Khi bước qua vách tường này, đập vào mắt Thanh Thảo là một không gian trống trải khác, có đèn điện thắp sáng lờ mờ, nơi này trông giống như một nhà bếp vậy.
Đinh Lăng hừ lạnh, tay nâng Cốt Kiếm lên, miệng hô:
Ả ta cứ thế treo ngược nhìn theo ba người Thanh Thảo chạy đi.
Đinh Lăng từ trong lối thông đạo bay ra, Cốt Kiếm vung mạnh một đường.
“Hỏng rồi, ả là Chanavy.” Đinh Lăng cắn răng mắng.
Phong Quỷ đắc thủ, gã lần nữa dặm chân bay tới, tung cước về phía Đinh Lăng. Nhưng lần này Thùy Dương nhanh tay hơn, cô vội vàng kéo Đinh Lăng ra sau, vừa vặn tránh thoát một cước hung bạo của Phong Quỷ. Đinh Lăng gắng gượng người đứng dậy, Thanh Thảo cắn răng rút s·ú·n·g ra, chỉa về phía Phong Quỷ, cô dứt khoác bóp cò.
Đinh Lăng nhanh chóng ngậm Cốt Kiếm vào miệng, tay trái đập mạnh xuống đất. Ngay lập tức có vô số rễ cây lấy tay lão làm trung tâm trồi lên, chúng giống như những ngọn giáo đâm thẳng ra xung quanh.
“Các cô chỉ cần biết rằng Thất Sơn Đạo Sĩ là bức tường thành cuối cùng của đạo sĩ chánh đạo, chỉ có Thất Sơn Đạo Sĩ mới có quyền triệu tập toàn bộ đạo sĩ chánh đạo khắp thiên hạ. Anh ta tặng cho hai cô Lục Cát Bình An, nói rõ đối phương đang đặt cược vào hai người các cô.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sát Quỷ cười trêu tức: “Ha ha, bị nữ quỷ Chanavy đuổi g·i·ế·t, kết cuộc của chúng thảm rồi, cho dù mọc cánh cũng không thoát được.”
Đúng lúc này tiếng chuông báo lại réo lên.
Hai cô gái vui mừng, Thảo mới nói: “Kiểm tra s·ú·n·g pháo sáng đi bà, ra Ngoại Trận mình có thể dùng rồi.”
Cộc!
“Sắp thoát rồi!” Đinh Lăng quát, theo lời lão nói thì Thảo và Dương chỉ thấy phía trước là một ngõ cụt, bị vách tường che kín.
“Năm xưa chính bè lũ cảnh sát các ngươi quay lưng lại với ta, hôm nay lại muốn ta giúp các ngươi? Đang diễn hí tuồng cho ai xem?!”
Đinh Lăng khom người né tránh một cước bay ngang đầu của Phong Quỷ rồi vội vàng nâng kiếm đón đỡ trường kiếm của Kiếm Quỷ. Tuy nhiên do lực tay của Kiếm Quỷ mạnh hơn cho nên nó ép Đinh Lăng phải lùi về sau mấy bước. Mà Phong Quỷ sau khi tung cước hụt cũng rơi xuống sau lưng Đinh Lăng, thấy Đinh Lăng lùi lại, gã liền tung độc cước vô lưng lão. May mà Đinh Lăng phản xạ nhanh chóng, lão dùng Cốt Kiếm chặn lại, đồng thời xoay người vung kiếm chém trả, nào ngờ tốc độ của Phong Quỷ quá nhanh, gã lập tức phóng lên không trung tránh thoát. Kiếm Quỷ phía sau lấn tới, trường kiếm chọc thẳng, Đinh Lăng đành lắc người thoát thân. Sau đó, lão cùng với Phong Quỷ và Kiếm Quỷ lao vào quần ẩu.
Đinh Lăng lắc đầu, thở dốc nói: “Nơi này là khu vực bếp, lũ đồ tể sẽ không có mặt ở đây vào giờ này. Có thể nghỉ ngơi một hơi.”
“Hãy tìm đường vượt qua thung lũng để trốn ra Ngoại Trận, có một cây cầu ở phía trước.” Đinh Lăng yếu ớt dặn dò.
Nhân lúc Đinh Lăng chặn phía trước, cô mở ba lô ra lấy camera đưa cho Dương, rồi dùng băng gạc băng bó vết thương giữa bụng. Hai cô gái nhanh chóng lấy quần áo mặc vào, Thảo suy nghĩ một chút, quyết định lấy hộp bánh quy chứa s·ú·n·g ngắn ra lắp ráp, hai cô gái vắt s·ú·n·g sang bên hông.
“Bọn họ là ai vậy? Người hay quỷ?” Thanh Thảo nhỏ giọng hỏi.
Nghe cô đáp vậy, Đinh Lăng khàn giọng phủ nhận:
Tại sao cảnh sát lại quay lưng lại với Đinh Lăng?
Vừa nói, Thảo vừa kiểm tra lại các video trên máy quay, bên trong là sự hung hăng của đám Hữu Ngải. Bất quá, nhìn như vậy Thảo có vẫn cảm thấy thiếu gì đó mà không xác nhận được, có lẽ cô cần bằng chứng xác thực hơn.
“Không thể nào! Lục Cát Bình An này là chí bảo hộ mệnh, phải tế luyện hàng trăm năm mới thành, trên đời này chỉ có một chiếc duy nhất, vạn kim khó cầu. Kẻ đó sẽ không tùy tiện cho hai cô, trừ khi...”
“A!” Đinh Lăng khụy người xuống sàn.
Ngay khi viên đ·ạ·n vừa khỏi nòng, một tia lửa lé sáng trước người Phong Quỷ. Chỉ thấy Sát Quỷ hiện thân ra, gã vừa dùng ba cánh tay của mình cầm dao quắm làm lá chắn che trước người. “Tao sẽ g·i·ế·t hai đứa mày.” Sát Quỷ nhe răng trợn mắt cười.
Nhưng trái với lũ Tả Ngải và Hữu Ngải, thứ rễ cây trên người lão này có sức sống dị thường, thậm chí nó còn mọc ra lá xanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nương theo thế lao tới, Đinh Lăng vung Cốt Kiếm chém lìa nửa người con gần nhất, sau đó xoay một vòng chém rơi đầu hai con Hữu Ngải còn lại.
Đoàng!
“Nhưng mà... Phó cục Hoàng Xuân về sau lại chính là người bao che cho Hội Trăng Tàn, bị xử tử rồi, sếp Nam mới được thăng chức thay thế...”
Là một cánh rừng!
“Đã lâu không gặp, Đinh Lăng.” Kẻ ở giữa lạnh lùng đáp.
Con Hữu Ngải này khựng người lại, giữa trán có một lỗ sâu hun hút. Tuy nhiên, viên đ·ạ·n dù xuyên qua đầu cũng chỉ khiến con Hữu Ngải đó chậm lại một nhịp, sau đó nó lại hung hăng lao tới như thường.
“Hoàng Xuân c·h·ế·t rồi?” Đinh Lăng ồ lên, khàn giọng khen: “C·h·ế·t tốt lắm, năm xưa lão phu bị tên tiểu nhân đó đâm sau lưng một đao cho nên mới thất thủ chịu trói, dẫn đến thảm cảnh bây giờ.”
“Nghe cho kỹ này!” Đinh Lăng vừa chạy vừa hô.
Xengg!
Bang!
Thật khó tin khi ông ta có thể dùng hai khúc gỗ nhỏ đó để đi.
“Khỏi cần, ả ta đi rồi.” Phong Quỷ lắc đầu.
Đáp trả lại câu hỏi của Sát Quỷ, Thanh Thảo với đôi chân dài của mình đã sút đến trước mặt đối phương. Sát Quỷ nhảy lùi lại tránh, nào ngờ Thùy Dương ở phía còn lại áp sát, cô lập tức xiên dao mạnh vào lưng gã. Thùy Dương cứ tưởng đắc thủ, nào ngờ có một cánh tay nhỏ sau lưng Sát Quỷ mọc ra nắm lấy đầu con dao, không đợi cô ngạc nhiên, Sát Quỷ đã xoay phắt người lại đâm một dao vào bả vai của cô, nó xộc thẳng tới xương!
Cuối cùng Đinh Lăng niệm: “Mộc hành đạo pháp, Mộc Sinh Liên Hoa.”
Tương Tây Tam Quỷ cười gằn nhìn về cánh rừng.
Cốt Kiếm trong tay Đinh Lăng lúc này giống như sống lại, các đốt xương sống uốn lượn sinh động.
“Rốt cuộc thì đạo sĩ là gì chứ?” Thanh Thảo thầm nhũ.
Rễ cây hung hăng xuyên thẳng qua người lũ Hữu Ngải gần nhất, hơn nữa đám rễ cây còn không ngừng phát triển nhanh chóng, tàn phá cơ thể bọn chúng từ trong xuyên ra ngoài.
Tiếng chuông reo lần nữa ngừng lại.
“Nếu vượt qua được năm hành lang này thì mới thoát khỏi khu vực nội bộ của Nội Trận thôi, các cô còn phải băng qua một khoảng rừng rộng lớn để đi đến thung lũng, bước qua thung lũng này mới đến được Ngoại Trận.”
Tiếng kiếm ngâm êm tai vô cùng.
“Chú ý cẩn thận, lão hủ hộ tống hai cô ra ngoài.”
Đinh Lăng khàn đặc hỏi tiếp: “Hôm nay là ngày tháng năm nao? Hội Trăng Tàn phải chăng đã bị tiêu diệt?”
Ả ta trong miệng gã chính là con quỷ vừa đứng bên cạnh chỉ huy lũ Hữu Ngải, không biết ả đã biến mất lúc nào.
“Đây là thuật pháp cuối cùng của lão phu, hai cô bảo trọng!” Đinh Lăng quả quyết đáp.
“Ặc!”
Chỉ thấy lão thả thanh Cốt Kiếm xuống đất, tay trái không ngừng vẽ trận ấn trước mặt hai cô, máu tươi trên ngón tay lão đọng lại giữa không khí tạo thành một trận đồ hoa lệ.
Thùy Dương và Thanh Thảo theo sát phía sau quay lại. Đột nhiên, ở sau lưng hai cô lại xuất hiện vô số tiếng bước chân, một đám Hữu Ngải khác theo đó xông ra.
“Hội Trăng Tàn vẫn chưa bị tiêu diệt!” Thảo vội đáp.
Ầm!
“Trông đáng sợ chưa kìa Phong Quỷ. Ha ha, Đinh Lăng à Đinh Lăng, ông già yếu tới mức phải cần hai con nhóc ti tiện này hỗ trợ à?”
Nhờ vậy mà Thảo có thể trông thấy gương mặt của người đàn ông này, nửa khuôn mặt của ông ta bị rễ cây bao phủ, rễ bện thành bó kéo dài xuống tới cổ.
Thời điểm này, thể trạng của Đinh Lăng đang dần phục hồi nguyên dạng, tròng mắt lão cũng tối dần, rễ tay trên cánh tay đang thu hồi. Thanh Thảo có thể nhìn thấy ông ta đang yếu đi rõ rệt, đến hô hấp cũng khó khăn.
Cụ thể là ai?
Renggg!
“Hoàng Xuân?” Thảo nhíu mày, cố gắng thôi động trí nhớ.
Thấy vậy, Thảo lập tức nâng s·ú·n·g lên nã đ·ạ·n vào đầu con gần nhất.
“Ông có hiểu lầm gì đó không Đinh đạo sĩ?” Thùy Dương dò hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Thảo vỗ vai cô trấn an: “Bà đừng quá lo lắng, chúng ta có 20 viên pháo sáng, đủ để họ nhìn thấy mà, mấy ổng không mù đâu.”
Nếu là Võ Tuấn Vũ thì anh ta không thể nào kêu hai cô tìm tới Đinh Lăng được.
Lúc thời gian chỉ còn vài giây ngắn ngủi, trận đồ vừa lúc hoàn thành.
Đèn điện tắt ngấm, không gian tối thui, khi đèn sáng trở lại, trước cửa gian bếp vốn không người thình lình xuất hiện ba người đàn ông lạ lùng.
Kẻ cao nhất với gương mặt dài như quả mướp, thân cao sáu thước (2m4) gầy tựa que củi, sau lưng vác một thanh trường kiếm dài hơn 2 mét, hắn chắp hai tay lại với nhau, đứng yên bất động. Kẻ bên trái thì lùn tịt, thân dài có 2 thước (0.8m) đầu to như cái thúng, mặt mũi bặm trợn, miệng dài tới mang tai, hắn quấn áo choàng che kín thân, nhìn không thấy tay chân đâu chỉ để lộ cái đầu to quá khổ. Kẻ ở giữa xem như bình thường nhất, mặt mũi hắn âm trầm như người c·h·ế·t, hai tay chắp sau lưng, thân trên mặc áo bào cũ, đầu đội mão quan, bên dưới mặc quần cộc đi chân đất, thứ đáng sợ nhất trên người kẻ này có lẽ là đôi chân đầy lỗ to nhỏ của hắn, bên trong lỗ còn lúc nhúc vô số con trùng to tướng, chúng nhiều đến mức chen chúc ra ngoài, không ngừng ngọ nguậy.
Đinh Lăng lắc đầu.
“Người c·h·ế·t phí lời vô ích.” Phong Quỷ phất tay, gã ra lệnh: “Sát Quỷ, mày g·i·ế·t hai con nhỏ đó. Kiếm Quỷ, cùng ta bắt Đinh Lăng.”
“Hai cô vui mừng sớm quá rồi. Năm hành lang này không có Hữu Ngải, nhưng lại có thứ đáng sợ hơn.”
Đáp trả lại nghi vấn của hai cô gái, Đinh Lăng khàn đặc nói tiếp:
Beng!
Máu tươi bắn lên mặt Thùy Dương, cô đau đớn buông dao ra. Sát Quỷ lần nữa vung dao tới muốn xiên vào bụng cô, thế nhưng Thanh Thảo với nắm đấm của mình đã kịp thời giáng lên mặt gã, lực đấm của Thảo không phải tầm thường, nhất thời đấm văng Sát Quỷ sang một bên. Sát Quỷ hừ lạnh, gã tiếp tục ẩn thân, tuy nhiên khi thân thể gã vừa biến mất đã bị Thùy Dương chụp lấy áo choàng kéo hiện người ra.
Nhìn thể trạng lão ta, trong đầu Thảo và Dương đều xuất hiện một suy nghĩ.
Cái tên này vừa xuất hiện khiến cho cô nhớ đến gì đó ở quá khứ. Tuy nhiên, Thùy Dương bên cạnh thì sực nhớ ra, vội vàng hỏi lại:
Gã cười nhạt: “Bại tướng mãi mãi là bại tướng, có thêm hai con ranh này cũng là bại tướng!”
Phong Quỷ nhảy thót dậy, gã chùi máu khóe miệng, trông thấy Đinh Lăng cầm theo Cốt Kiếm phi tới lần nữa, Phong Quỷ cười lạnh, gã nhảy phốc vào lỗ trống trên vách tường lẩn trốn. “Cố chạy đi Đinh Lăng, ta xem ngươi chạy được bao xa.”
Ông ta có còn là con người không?
“Khó khăn chồng chất khó khăn...”
“Đi nhanh, lão phu sắp không cầm cự được.”
Đinh Lăng lại phất tay bắt ấn, tạo ra một nhóm rễ cây nối đuôi nhau che chắn lỗ hỏng lại, lúc này mới thở nhẹ một hơi.
“Có c·h·ế·t thật hay không thì hắn không còn giá trị để Giáo hoàng luyện ngải nữa, đốt xác đi.” Phong Quỷ lạnh nhạt đáp.
Lúc này, Đinh Lăng dở giọng hừ lạnh: “Năm xưa nếu không phải lão hủ bị đâm sau lưng, ba cái mạng c·h·ó của tụi mày đã bị ta lấy đi rồi, còn hống hách?”
Đèn trần chợt vụt sáng trở lại.
“Nói ra thì khó tin, nhưng hai cô có mặt ở đây vốn dĩ đã được sắp đặt, có kẻ muốn g·i·ế·t các cô. Nhưng có người thì muốn bảo vệ hai cô, chỉ cần hai cô có thể trốn thoát khỏi Hội Trăng Tàn thì đó là việc đảo nghịch số mệnh, Hội Trăng Tàn sớm muộn sẽ trả giá!”
“Ặc!” Sát Quỷ há miệng rộng sặc máu. Gã bị sút văng ra ngoài, thấy tình huống không ổn nên gã phất áo choàng lên, đem cơ thể ẩn giấu đi. Thùy Dương nhìn chằm chằm bằng đôi mắt bạc của mình, cô rút s·ú·n·g ra chỉa về phía góc tường, nói nhanh: “Hướng 4 giờ.” Thảo nghe vậy cũng vội vàng rút s·ú·n·g ra. Thế nhưng không để cho hai cô bóp cò, Đinh Lăng ở đằng kia vội hô lên: “Đừng nổ s·ú·n·g! Lũ Hữu Ngải và Đồ Tể sẽ nghe thấy.”
“Rốt cuộc thì ông đang nói gì vậy Đinh đạo trưởng?”
Đinh Lăng thở ra một hơi, điềm tĩnh đáp:
Cuối cùng cũng tìm thấy!
Đinh Lăng thở dài: “Đau xót thay chốn địa ngục này vẫn chưa bị sụp đổ, không biết có bao nhiêu người vô tội bị chúng sát hại.”
“Cuối cùng thì ngày này cũng tới, hóa ra lão phu cũng chỉ là một quân cờ của số mệnh, cũng tốt thôi, có thể làm một quân cờ để nhổ tận gốc Hội Trăng Tàn này đã xứng đáng!”
Đạo sĩ Đinh Lăng mặt không đổi sắc chủ động xung phong, lão phóng lên cao, ở trên không trung chém bay đầu mấy gã Hữu Ngải đầu tiên rồi lộn một vòng nhẹ nhàng tiếp đất, rơi ngay giữa trận hình đối phương.
Thanh Thảo thấy tình hình không ổn, cô nhanh trí nói tiếp: “Năm xưa có thể đã xảy ra hiểu lầm. Nhưng hôm nay hai đứa con mang trọng trách triệt phá Hội Trăng Tàn trên người, mong Đinh đạo sĩ hỗ trợ!”
Thùy Dương nhíu mày khó hiểu.
“Có..có..có một đạo sĩ cho con thứ này.”
“À khoan đã.” Phong Quỷ chần chừ, sửa lời: “Giáo hội đang thiếu người, Giáo hoàng có lệnh có thể bắt sống thì bắt, đừng để chúng sống tốt là được.”
Thùy Dương cười trừ, cổ tay cô xuýt nữa là gãy luôn rồi, lực đạo của một lão già như Đinh Lăng quá khủng khiếp. Đinh Lăng biết mình quá trớn nên thả tay cô ra, Thảo nuốt bọt, thông qua lời của Đinh Lăng cô nhận ra gã đạo sĩ Trần Cảnh Phổ ngày trước không phải nói láo, hai cô còn xem nhẹ đối phương.
Thùy Dương bất giác sờ lại vòng tay Lục Cát Bình An, chỉ có thứ này mới giúp cô an tâm một ít. Hành động của Thùy Dương cũng khiến Đinh Lăng chú ý, khi nhìn thấy vòng tay cô đang mang, Đinh Lăng kinh ngạc trợn mắt, lão vội nắm chặt tay cô lên, gấp rút hỏi:
Ở đằng này, Tương Tây Tam Quỷ đứng bao vây thi thể Đinh Lăng, Sát Quỷ lại đâm mấy nhát dao lên lưng lão, nghi hoặc: “Con đĩ già này c·h·ế·t thật chưa nhỉ?”
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở chiến dịch năm xưa?
Bất quá, lão lại ôm bụng phun ra một ngụm máu, không tự chủ được hơi khụy người xuống. Thùy Dương bên cạnh nhanh nhẹn đỡ lão lại.
Vô vàn những câu hỏi vì sao nảy lên trong đầu hai cô gái.
Chạy được một lúc, Đinh Lăng bất chợt ngậm Cốt Kiếm vào miệng, lão vừa chạy vừa nâng hai ngón tay lên, khứa vào lưỡi kiếm.
“Thánh thần thiên đụng ơi, cao thủ võ lâm!” Thùy Dương trố mắt nhìn, không nhịn được hô lên.
Lần này, Kiếm Quỷ là người bị đẩy lùi, Đinh Lăng còn vung chân gỗ đá văng Kiếm Quỷ về sau mấy thước. Lão quay phắt người lại, Thảo có thể nhìn thấy tròng mắt của lão đã hóa thành màu xanh lục, cơ thể gầy gò phình to hơn một ít, lão nói qua kẽ răng: “Mộc Thần Hóa Thể! Đi nhanh, lão phu không còn thời gian nữa!”
Đột nhiên, sau lưng Thảo và Dương xuất hiện tiếng kiếm vang, Thảo vội vàng xoay đầu nhìn, vừa vặn trông thấy Kiếm Quỷ mang theo trường kiếm dài thòng đâm về phía hai cô. Đinh Lăng đứng ra che chắn lại, tay lão lúc này có vô số rễ cây quắn quanh, Đinh Lăng vung Cốt Kiếm chống trả.
“Ả đang đến.” Đinh Lăng cắn chặt miệng máu, lão cố gắng rướn người về phía trước, dùng máu vẽ một loạt trận án lên vách tường trước mặt.
“Nếu thật sự thoát được, cô hãy tìm đến một nơi, tìm đến một người, chỉ có người đó mới phá được thế cục bây giờ. Hội Trăng Tàn đã phát triển quá mức thâm sâu, trên thế gian này chỉ có người đó mới có đủ lực hiệu triệu đạo sĩ khắp thiên hạ chống lại chúng và tiêu diệt chúng.”
“Ý ngài nói có phải là Phó cục trưởng Cục an ninh điều tra Nguyễn Hoàng Xuân năm xưa không?”
Lẹt xẹt.
Sát Quỷ đầu to cười gằn lên: “Khưa khưa khưa, yên tâm. Nhìn hai con điếm này thống khổ là sở thích của ta.”
Không đợi ba người nói chuyện tiếp, tiếng chuông reo đinh tai nhức óc lại vang lên, đèn đỏ chớp tắt liên hồi.
“C·h·ế·t tiệt!” Thảo buộc miệng mắng.
Thùy Dương với đôi mắt bạc của mình đáp trả: “Muốn trốn đi nơi nào?”. Dứt lời, cô dùng tay còn lại vung dao về phía đối phương, Sát Quỷ vội vàng nâng vũ khí lên chống trả, Thanh Thảo ở kế bên liền tung cước lên người hắn, Thùy Dương cũng theo đó bồi thêm một cước.
Sau đó một mình lão cầm Cốt Kiếm xông về trước. Thảo và Dương thấy vậy liền đuổi sát theo sau, camera chuyển sang chế độ ban đêm, hòng quay lại diện mạo của Hữu Ngải.
“Lão hủ Đinh Lăng, đạo sĩ của Mộc hành Hồng Lĩnh Sơn, là hai cô mang Cốt Kiếm tới cho ta?”
Đinh Lăng vừa dứt câu, vách tường trước mặt bị Phong Quỷ đá nát, gã ta từ trong bay ra ngoài, giáng thẳng một cước lên người Đinh Lăng.
Ba con Hữu Ngải phía sau Thanh Thảo và Dương cử động trở lại, nó há miệng hét to, vung tay xuống hòng kết liễu mấy cô.
Đinh Lăng cắn răng, cắt đứt rễ cây trong miệng miệng mình, mà khóe miệng lão cũng thấm đẫm không ít máu.
“Chỉ cần hai cô thành công trốn thoát khỏi Hội Trăng Tàn thì anh ta sẽ giúp hai cô tiêu diệt bọn chúng.”
Nghe vậy, Thảo và Dương ngẩn người, suy nghĩ không theo kịp lời nói của Đinh Lăng.
Lúc này, Thanh Thảo mới tranh thủ hỏi: “Chúng ta còn cách Ngoại Trận bao xa?”
Thanh Thảo và Thùy Dương giật thót mình. Là cái gã đạo sĩ trông có vẻ hời hợt và không đáng tin đó ư? Anh ta có quyền uy thế nào trong giới đạo sĩ này? Nghe Đinh Lăng nói thì có vẻ anh ta rất lợi hại và có địa vị cực kỳ cao trong giới.
“Là quỷ!” Đinh Lăng nhấn mạnh.
“Ngài là đạo sĩ Đinh Lăng?” Thanh Thảo hồ nghi.
Đoàng!
Thảo và Dương còn dùng băng gạc quắn chặt nắm đấm của mình lại, hai cô nhìn nhau bằng ánh mắt quyết tâm, sau đó mở camera lên, tiếp cận Đinh Lăng.
Gã vừa dứt lời, áo choàng phần phật kêu lên, cả người biến mất tại chỗ. Thấy vậy, Đinh Lăng liền nhíu mày quát lên: “Cẩn thận, Sát Quỷ có khả năng thoắt ẩn thoắt hiện.”. Đằng kia, Phong Quỷ hừ lạnh: “Bớt nói nhiều, đối thủ của mày là bọn tao.”
“Người trao cho hai cô chiếc vòng này.” Đinh Lăng gằn lên từng chữ đáp: “Thất Sơn Đạo Sĩ!”
Đinh Lăng thấp giọng đáp: “Là người, bọn chúng là đạo sĩ của ma đạo, một trong những thứ đáng sợ nhất Nội Trận mà tôi nói. Hai cô chuẩn bị đi, lão phu sẽ cố gắng cầm chân bọn chúng, hai cô hướng ra hành lang này mà chạy.”
“Nói đi, ai là người trao thứ này cho hai cô, hắn xưng đạo sĩ tới từ phương nào?”
Thảo và Dương quay người lại với nhau, đưa mắt quan sát xung quanh. Bất chợt, tiếng phần phật từ trên đầu phát ra, Thảo và Dương không cần nhìn cũng nhanh chóng nhào lộn ra ngoài, vừa vặn tránh thoát Sát Quỷ từ trên nóc đâm xuống. Sát Quỷ vô cùng bất ngờ hỏi: “Hai đứa mày không phải người thường?”
Thanh Thảo thở hồng hộc, cô vội vàng đứng dậy chỉa s·ú·n·g về phía thông đạo bên cạnh, tuy nhiên lối thông đạo này tối mịt, cô không thể nhìn thấy gì trong đó.
Dương giật mình vì thái độ của lão, cô lắp bắp đáp:
Thùy Dương gật đầu lẩm bẩm:
“Ở Ngoại Trận có một giáo phái cực đoan, nếu các cô muốn thoát khỏi địa phận của Hội Trăng Tàn thì bắt buộc phải xuyên qua được chúng và trèo qua thung lũng ngoài cùng.”
Phong Quỷ nhảy nhót theo sau, gã quát: “Chạy đằng trời.” Gã dặm chân mình đuổi theo ba người, mỗi bước phi nước đại đều xa hơn hai thước, Kiếm Quỷ và Sát Quỷ cũng dí theo sau. Sát Quỷ giận dữ mắng: “G·i·ế·t! Tao muốn bằm thây hai con c·h·ó cái đó!”
Thảo và Dương ném ánh mắt căm phẫn giận dữ nhìn Tương Tây Tam Quỷ và Chanavy.
Chỉ thấy một đống rễ cây từ trong miệng lão bắn ra, tạo thành những mũi giáo cứng rắn đâm về phía Hữu Ngải, chớp mắt xuyên thủng người bọn chúng, khiến cho máu đen bắn tung tóe.
“Thời gian của lão phu không còn nhiều. Nói đi, các cô ở đây vì mục đích gì? Có liên quan gì đến gã cảnh sát Hoàng Xuân?”
“Gã ta là người, chúng ta có thể đối phó được.” Thanh Thảo nghiêm giọng nói. Thùy Dương gật đầu, cô nhắc nhở: “Chú ý camera và ba lô, nếu lão đạo sĩ Đinh Lăng có thể phá vây thì chúng ta cùng chạy.”
“Hai con ranh!” Sát Quỷ giận dữ mắng. Gã đột nhiên lộn người một vòng, nhẹ nhàng tiếp đất. Sau đó hắn mọc ra ba cánh tay đen xì, đồng thời móc vô số dao găm từ trong áo choàng phi về phía hai cô gái, dao bay nhanh như tên bắn. Thảo và Dương phản ứng nhanh chóng, hai cô nhào một vòng nấp người sau các bàn làm bếp để tránh né. Khi Thanh Thảo ló mặt ra nhìn đã không nhìn thấy Sát Quỷ đâu, đang lúc cô quan sát thì Thùy Dương phía bên cạnh hô to lên: “Sau lưng bà!”
“Nếu có thể trốn ra được bên ngoài nội bộ của Nội Trận, lũ Hữu Ngải sẽ được hoạt động tự do, nhưng chúng không có mắt chỉ có cái mũi rất thính, đừng để chảy máu!”
Ứng theo pháp lệnh của lão, rễ cây sau khi bao bọc Thảo và Dương vào trong thì nó vươn mình ra ngoài lỗ hỏng, mang theo hai cô bò ra ngoài, rễ từ dưới đất không ngừng trồi lên, nó đẩy hai cô đi như băng chuyền. “Hy vọng ta đặt cược đúng. Thân này tử vì đạo chẳng xá gì!” Đinh Lăng đưa đôi mắt già nua nhìn theo hai cô.
“À... Đinh đạo trưởng buông tay ra trước được không.”
“Không!” Thùy Dương chảy nước mắt hô. Nhưng cô và Thanh Thảo bị rễ cây của Đinh Lăng xiết quá chặt nên không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh của lão bé dần. Hình ảnh cuối cùng, Thảo và Dương trông thấy ả đàn bà cao gầy ấy xuất hiện lần nữa, ả ta lựng khựng đi ngược trên nóc nhà, khi đến bên cạnh Đinh Lăng thì ả rút cây lưỡi hái to tướng ra, Đinh Lăng gục xuống sàn.
Thảo và Dương cắn răng đuổi theo, bây giờ hai cô chạy đều nhờ ý chí, thể lực cả cô đã sớm bị rút cạn rồi.
Cộc!
Đinh Lăng dẫn hai cô gái chạy ra ngoài hành lang, Thảo và Dương cố gắng bám sát phía sau, Tương Tây Tam Quỷ thì truy đuổi sát nút.
Nhìn lại đằng này, Thanh Thảo và Thùy Dương sau khi cất s·ú·n·g đi, hai cô xách theo dao găm xông lên, Thùy Dương là người dẫn đầu truy đuổi, vừa tiếp cận vách tường cô liền vung dao ra, Sát Quỷ lập tức hiện hình, gã nhảy lên không trung, nhào lộn một vòng để bay đi. Chỉ có điều gã còn chưa tiếp đất thì Thanh Thảo đã tung cước tới, giáng thẳng lên người gã ta, nhất thời đá bay Sát Quỷ đi một đoạn.
“Mộc Chi Yểm Tắc.”
Chương 12: Đinh Lăng
Vị đạo sĩ Đinh Lăng này lại bảo hai cô tìm tới đạo sĩ Thất Sơn mới có thể phá giải thế cục khiến cho Thảo nhất thời khó hiểu, nhưng đối phương đã nói như thế chắc chắn có lý do, cho nên hai cô tạm thời gật đầu nghe theo.
“Đinh đạo trưởng!” Thùy Dương hoảng hốt hô lên, cô vội vàng tiến tới đỡ lão, Thảo cũng nhanh chóng tiếp ứng, chỉ có điều thanh lưỡi hái quá khổ này khiến hai cô không biết có nên rút ra hay không. Nếu là người thường thì ăn một nhát như Đinh Lăng là c·h·ế·t chắc rồi. “Làm sao đây bà ơi?” Thùy Dương mếu máo vì lo cho Đinh Lăng.
Đáp lại nghi hoặc của hai cô, Đinh Lăng ngậm kiếm vào miệng, lần nữa cắt máu tay. Bất chợt, Thùy Dương hoảng sợ hô to: “Bên trái.” Lời cô vừa ra khỏi miệng, một thanh lưỡi hái to tướng từ lối thông đạo bên cạnh bay ra, nó chuẩn xác bổ lên vai Đinh Lăng, lưỡi hái lạnh lẽo xuyên trổ từ sau lưng ra trước ngực lão.
Đinh Lăng đáp.
Đột nhiên Đinh Lăng mở mắt ra nói.
Chuông reo đã chấm dứt, nhưng mười giây rất ngắn ngủi, Đinh Lăng nhìn chằm chằm Thanh Thảo bằng con mắt lạnh lùng, lão mở miệng:
“Không ổn rồi, ta không thể cầm cự lâu nữa.” Đinh Lăng chùi máu đen ở khóe miệng mà thì thầm, “Phải dọn đường cho hai người này tẩu thoát trước đã.”
Phụt!
Lời này khiến cho hai cô gái giật mình. Đinh Lăng dùng tay vẽ hai vòng tròn xuống sàn, nói tiếp:
“Hô hô hô, ta còn tưởng ngươi c·h·ế·t mục xương trong Ngục Tối luôn rồi chứ. Người ta đồn rằng đạo sĩ của Hồng Lĩnh Sơn có thuật pháp sức sống mãnh liệt nhất trong Ngũ Hành Đạo Sơn, quả nhiên không phải hư truyền.” Kẻ đầu to nhếch miệng cười khinh bỉ: “Dai như đĩa ấy nhỉ? Hử?”
Còn phần Thanh Thảo và Thùy Dương. Sau khi nghe Đinh Lăng cảnh báo thì hai cô cũng tập trung tinh thần. Chỉ có điều Sát Quỷ có tốc độ quá nhanh, gã với cái đầu to thình lình hiện ra bên cạnh Thùy Dương, tay cầm dao đâm thẳng vào cô. Thế nhưng Thanh Thảo phản ứng nhanh chóng, cô tung cước đá văng cánh tay của gã ta. Đứng gần gã nhất là Thùy Dương, cô lập tức vung dao sang mặt đối phương. Sát Quỷ bị phản xạ của hai cô làm bất ngờ, gã vội vàng phi người ra sau tránh né, cơ thể gã theo đó biến mất lần nữa.
Thảo và Dương nhanh chóng nối bước.
“Thất Sơn?!”
Không để cho Thảo và Dương ngạc nhiên lâu, dưới chân hai cô bỗng xuất hiện vô số rễ cây, chúng nhanh chóng vươn lên và quấn chặt hai cô vào trong. “Đây là gì vậy Đinh lão?” Thảo kinh ngạc nhìn đám rễ cây đang cuộn lấy cơ thể mình.
Lệnh vừa xuất, lập tức có mấy chuỗi rễ cây từ dưới sàn đột nhiên vươn lên siết chặt tay của Hữu Ngải, khiến cho chúng nó không thể tiếp tục vung xuống.
Đinh Lăng thở dài: “Nói nhiều cũng vô ích, nếu không thể thoát khỏi Hội Trăng Tàn này, tất cả đều vô nghĩa.”
Kiếm Quỷ lập tức khom người ôm thi thể Đinh Lăng lên. Sát Quỷ lại hừ lạnh, nói: “Tao muốn truy sát hai con c·h·ó cái kia, dám đá lên mặt tao, tao muốn lột da lóc xương tụi nó ngâm rượu.”
Ngay khi trận án hoàn thành, một loạt rễ cây từ đó lại trồi lên, nó phá tung một lỗ hổng trên vách tường. Ngay lập tức, một trận gió lạnh từ bên kia bức tường thổi ngang người Thanh Thảo, dù trời bên ngoài tối mịt nhưng Thảo và Dương không khó nhìn thấy cây cối um tùm ngoài kia.
Đinh Lăng sặc một họng máu, văng cả người vào vách tường sau lưng. “Đinh lão!” Thùy Dương lo lắng hô to.
Tiếng bước chân lộc cộc vang lên, một thân ảnh quỷ dị từ trong ngục tối bước ra.
Thảo vội vàng xoay mặt lại nhìn Đinh Lăng, thông qua lỗ hỏng, cô có thể trông thấy Tương Tây Tam Quỷ nhanh như chớp xuất hiện bủa vây lấy lão, Phong Quỷ từ xa nhảy lên, tung cước lên người lão. Đinh Lăng lách người tránh né, thế nhưng thanh lưỡi hái to lớn trên vai khiến lão bị giảm sút tốc độ, cho nên khi Sát Quỷ hiện ra vung dao chém thì lão không kịp tránh né, cuối cùng bị Sát Quỷ xiên một dao xuyên qua bụng, gã ta cười gằn, liên tục xiên dao mấy nhát liền. Kiếm Quỷ đồng thời áp sát, hắn vung trường kiếm dài thòng chém rụng cánh tay còn lại của Đinh Lăng, một kiếm kế tiếp chém đứt rễ cây bên mặt trái của lão.
Hữu Ngải ở xung quanh với thể hình to gấp đôi Đinh Lăng điên cuồng thét lên, chúng bủa vào tấn công lão.
Ngay khi đám Hữu Ngải xông tới gần, Đinh Lăng ở phía trước xoay người lại, đồng thời há to miệng.
Đập vào mắt Thảo đầu tiên là đôi chân được thay bằng hai khúc gỗ nhỏ, cột chặt vào khớp gối ông ta.
Chiếc vòng này đúng thật là tiền tỉ cũng không bán, nó đã cứu các cô mấy mạng liền. Thanh Thảo sắp xếp suy nghĩ trong đầu rồi đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả Trần Cảnh Phổ và vị đạo sĩ Đinh Lăng trước mặt này đều đập tan nhận thức của cô về đạo sĩ, thầy pháp. Họ chẳng phải chỉ dùng bùa chú và phù phép thôi sao? Vì sao hai người đạo sĩ này đều có thể chất vượt bậc như vậy?
“Năm hành lang.”
Vách tường bị một nhóm rễ cây phá đổ một lỗ hỏng, Đinh Lăng xách kiếm hô:
Nói rồi Đinh Lăng cắm Cốt Kiếm xuống đất, ngồi dựa lưng vào vách tường điều tức.
Lời của Đinh Lăng tựa như tảng đá lớn đặt lên tim Thanh Thảo và Thùy Dương. Cảm giác kích động mới vừa le lói bị dập tắt, nhưng Thảo không phải người yếu đuối, cô thở ra một hơi, hai mắt hiện rõ chữ quyết tâm.
Đinh Lăng hô lên rồi dẫn đầu chạy như bay.
Ầm!
Thanh Thảo nuốt nước bọt, cô siết chặt nắm đấm. Nhìn đạo sĩ Đinh Lăng múa kiếm cô mới biết mình yếu kém thế nào, cùng một thanh Cốt Kiếm không có gì nặng nề, nhưng đối phương lại vung kiếm lão luyện và liên tục, trong khi cô mới chém mấy đường đã thấy hao hết sức lực trong người, đầu choáng mắt hoa.
“Làm sao có thể?!” Sát Quỷ cả kinh.
Ầm!
Thảo nhướng mày, vội vàng lộn nhào ra ngoài, Sát Quỷ hiện thân ra bám sát theo cô, gã quát: “C·h·ế·t đi!” tay gã vung dao găm vô lưng Thảo. Trong khoảnh khắc mũi dao sắp xiên qua người cô, bỗng nhiên một đoạn rễ cây từ nơi xa bay tới đánh thẳng lên người Sát Quỷ, hất gã văng ngược ra ngoài. Đạo sĩ Đinh Lăng từ nơi xa nhảy tới, lão hô: “Chạy nhanh.” nói rồi lão dẫn đầu đi trước.
Từ bốn phương tám hướng truyền tới vô số tiếng kêu gào hung ác, nghe tiếng kêu có thể đoán được chúng đang băng băng về phía này.
Phong Quỷ nói dứt câu, gã dặm chân phóng lên, tốc độ như thiểm điện, chớp mắt liền vung độc cước đến trước mặt Đinh Lăng. Kiếm Quỷ là kẻ cao nhồng còn lại, gã rút thanh trường kiếm 2 mét sau lưng ra, đồng thời phi lên với Phong Quỷ, tấn công Đinh Lăng.
Chuông báo đinh tai theo đó dừng lại.
Thanh Thảo lắc mạnh đầu cố lấy lại tinh thần.
“Ông đạo sĩ, hai chị em con là cảnh sát được phái vào đây ghi lại tội ác của chúng mang ra ngoài. Nhưng bây giờ tụi con đang bị mắc kẹt giữa vòng vây kẻ địch, xin ông hãy giúp tụi con đào thoát.”
Đáp lại lời cô, người đàn ông dùng nửa khuôn miệng cất tiếng, chất giọng âm trầm:
“Trước khi vào đây hai đứa con có gặp một đạo sĩ trẻ, anh ta nói mình là đạo sĩ đến từ Thất Sơn.”
“Tương Tây Tam Quỷ.” Đinh Lăng hô khẽ, giọng nói thâm trầm.
“Cảnh sát?”
Đinh Lăng nheo mắt lại, giận dữ nói qua kẽ răng:
Đinh Lăng dặn dò, sắc mặt nghiêm túc lại.
“Vào nhanh!”
Đoạn hành lang bằng phẳng không có ai cản trở, nến vàng lấp lánh dẫn lối phía trước. Thanh Thảo cố gắng nghoảnh mặt quay mặt về sau để nhìn, chỉ thấy ở phía sau chỉ còn lại Kiếm Quỷ cao nhồng đuổi theo nhóm người, Sát Quỷ và Phong Quỷ đã biến đâu mất.
Thái độ của Đinh Lăng đã cho rằng lão không tin việc Thảo và Dương sẽ sống sót trốn khỏi đây. Có lẽ ngay cả lão cũng không chắc huống chi hai cô.
“Đã vậy thì lão hủ sẽ dùng hơi thở cuối cùng để giúp hai cô trốn khỏi Nội Trận.” Đinh Lăng nghiêm túc nói, “Còn có thể thành công đào thoát khỏi Ngoại Trận hay không thì phải xem bản lĩnh của hai cô rồi.”
Thanh Cốt Kiếm uốn lượn như một sợi dây roi, các đốt xương sống bén nhọn của nó lướt ngang cổ đám Hữu Ngải, chém rơi đầu chúng xuống đất.
Đinh Lăng dời ngón tay sang vòng tròn thứ hai, ôn tồn nói tiếp:
“Quay lưng với ông?”
Thảo nghe vậy biết rằng tình hình nguy cấp, cô đặt ba lô xuống, để camera lên bàn, hướng mặt về phía bọn chúng. Cả Thảo và Dương đều tra s·ú·n·g vào hông, rồi rút con dao ngắn trong ba lô ra cầm. Thấy vậy, gã đầu to nhảy thót lên bàn, gã bật cười trêu chọc:
Sau đó, khi chạy đến một vách tường, Đinh Lăng dùng máu vẽ lên một trận đồ.
Thảo và Dương lập tức đứng dậy mang theo ba lô cùng với camera đuổi theo.
Đinh Lăng dứt lời liền cắm đầu lao về phía Sát Quỷ và Phong Quỷ, tốc độ của lão bỗng dưng nhanh hơn, chớp mắt liền nhảy lên vung hai chân gỗ lên người Phong Quỷ, đá văng gã ta ra sau. Sát Quỷ thấy vậy cả kinh, vội vàng tàn hình, chỉ để lại một câu nói hăm dọa: “Đinh lão đầu, ngươi dám dùng thuật này lần nữa à? Ngươi c·h·ế·t chắc rồi!”
Nói đến đây, Đinh Lăng nheo mắt lại suy nghĩ, lão thì thầm: “Trừ khi kẻ đó biết trước các cô sẽ bị bắt vào đây.”
“Đinh đạo sĩ ổn chứ?” Cô lo lắng hỏi.
Người vừa xuất hiện là một nam tử trung niên mặc áo bào tả tơi, máu me nhơ nhuốc, tóc bạc búi cao. Cơ thể người này không chỗ nào lành lặn, tay phải bị cụt tới thân, tay còn lại nắm chặt Cốt Kiếm.
Đột nhiên, ánh đèn điện chớp tắt liên tục, Đinh Lăng đột ngột đứng dậy che chắn trước người Thảo và Dương. Lão nắm lấy Cốt Kiếm lên, sắc mặt nghiêm nghị, đưa mắt nhìn về phía đối diện.
“Graaa!”
“Người đó là?” Thảo nghi hoặc.
Chúng gầm gú lên vào lao nhanh về phía hai cô như cơn lũ tràn đê.
Thảo và Dương nghe thế vui mừng đáp, mặc dù hai cô không hiểu Mộc hành Hồng Lĩnh Sơn là gì, nhưng người trước mặt này đúng là kẻ mà hai cô bỏ ra bốn mạng để tìm kiếm.
Không những thế, lũ Hữu Ngải khác từ đầu hành lang tràn vào, đếm không hết bao nhiêu cá thể điên cuồng lao đầu về phía này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thùy Dương vui mừng nói: “Vậy rất nhanh sẽ tới rồi Đinh Lăng đạo trưởng.”
Một loạt rễ cây từ trong thông đạo đâm ra ngoài, xuyên qua người lũ Hữu Ngải, ép chúng ngược trở lại.
“Đúng rồi, không biết anh Huy và mọi người ở bên ngoài thế nào rồi. Họ có di chuyển tới gần Ngoại Trận chưa?” Thùy Dương gật đầu thủ thỉ, cô nhanh tay kiểm tra s·ú·n·g pháo sáng, lấy đ·ạ·n bỏ vào túi nhỏ.
Đinh Lăng tức tốc lao lên, hai chân gỗ như chạy trên đất bằng, chỉ lộp cộp mấy tiếng liền vụt qua mặt Thảo và Dương, chớp mắt tiếp cận ba con Hữu Ngải.
“Yêu nghiệt to gan, có ta Đinh Lăng dám làm càn!”
Còn Quỷ Kiếm thì đứng chôn chân tại chỗ, cũng không truy đuổi theo.
Nghe Dương nói vậy thì Thảo nhớ ra rồi, cô ngạc nhiên bồi tiếp: “Đúng rồi, bà hâm mộ sếp Nam mà. 15 năm trước sếp Nam và Hoàng Xuân từng triệt phá một lần đường dây này, bà là người nghiên cứu kỹ nhất!”
Ả ta nhìn theo hướng Thảo và Dương biến mất, cầm lưỡi hái đưa lên hét: “Yeeee!”. Ngay lập tức, vô số Hữu Ngải phá vỡ vách tường tường lũ lượt đuổi theo hai cô.
Đinh Lăng ngạc nhiên thốt lên, lão bất giác bật cười, vui mừng nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.