Thất Sơn Đạo Sĩ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Kẻ cuối cùng
“Thất Sơn hỏa hành chỉ có thế à?”
Hết Quyển 1 - Kẻ Cuối Cùng.
Phía đối diện, Mai Duy Nam nghiêm mặt hỏi:
Thảo mở đôi mắt mơ hồ nhìn trời đêm, hơi thở trở nên yếu ớt vô cùng. Bất chợt, những hạt mưa lâm râm lạnh lẽo rơi xuống mặt cô, cơn mưa tưởng chừng đã bị bỏ lại trong Ngoại Trận lại xuất hiện, thời điểm này hạt mưa lạnh lẽo như giúp cô xua tan mệt mỏi, ý thức ngày càng mơ hồ hơn.
Khâm dậm mạnh chân xuống đất, lấy thế phi lên, nhất thời làm nát vụn mặt đất dưới chân, khoảng cách hơn mười mét nhưng trong chớp mắt Thời Khâm liền vung đấm đến trước mặt Đông Quân, gã kinh ngạc mở to mắt, vội vàng vung song thủ đón đỡ.
“Cô nên yên phận ở lực lượng an ninh. Sống c·h·ế·t thi vào đội điều tra diện rộng này làm gì?”
“Xem ra ngài Phó cục trưởng có lai lịch không nhỏ?”
Chớp mắt sau đó, ngọn lửa từ tay Khâm giống như một núi lửa phun trào dữ dội, lửa bắn ra sáng cả trời đen, thổi mạnh ra sau hàng chục mét dài, bao phủ cả ngọn cây bên trong, nhìn từ trên cao xuống giống như một quả đ·ạ·n đạo vừa phát nổ.
Đông Quân cũng vung tay đấm lại với cậu, hai đôi tay lửa và khói đen lại va chạm nhau lần nữa, khói lửa lập tức nổ tung, mặt đất dưới chân bọn hắn nứt toác, cuồng phong bắn ra ngoài.
Cùng với sự hiện diện của Trần Cảnh Phổ, ngay lúc này tại đại điện Nội Trận, bàn cờ của Cơ Điên đột nhiên bốc cháy, các con cờ bị thiêu rụi.
“Phó cục trưởng Mai Duy Nam! À không, nên gọi anh là Ma tước Mai Duy Nam nhỉ? Anh có thấy thẹn với lương tâm không vậy?”
“Cuộc đời tao không cần mày quản, bọn chúng cũng không quản được tao!”
Nam nói đến đây, Thảo đã ngưng rơi lệ, cô bất chợt bật cười, giọng cười chế giễu, cô ngẩng đầu dậy, cùng với Nam đối mắt, Thảo nhếch môi khinh thường: “Chúng ta không giống nhau, s·ú·c sinh.”
Thảo gật đầu, cô cố gắng lấy lại điềm tĩnh, hỏi.
“Tại sao?!”
Để mặc cho hai người kia đấu pháp với nhau, Mai Duy Nam chỉ nhìn chăm chăm Thanh Thảo, gã chợt lên tiếng:
Đùng!
Ngạc nhiên thay có một thân ảnh chật vật từ trong đó lựng khựng đứng dậy, không ai khác chính là Dương Đông Quân, gã ta lạnh lùng nhìn Khâm, dở giọng trêu tức:
Thảo trề môi, hỏi.
Nói rồi, Nam đứng dậy, cất bước tiến lại gần nhóm người Cảnh Phổ.
“Giải quyết chúng nhanh đi.” Gã ra lệnh.
Gã vừa nói xong, đột nhiên Duy Nam lại nhắc nhở: “Đừng chủ quan, thằng này không đơn giản vậy đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chúng ta sẽ gặp lại một ngày không xa thôi, ngài phó cục trưởng.”
Cho đến lúc c·h·ế·t, Dương vẫn đặt niềm tin vào tên s·ú·c sinh này.
Những bước chân cuối cùng đi đến trước mặt Mai Duy Nam, Thảo lại nhớ đến gương mặt ngây ngô của Thùy Dương, nếu cô ấy biết rằng người mà cô ấy thần tượng lại là kẻ ác sau màn, liệu Dương sẽ sốc thế nào?
Nghe Cảnh Phổ nói, Thanh Thảo nhất thời ngẫn ra một lúc, rồi cô siết chặt Cốt Kiếm, hai mắt quyết tuyệt, đáp:
Duy Nam nhếch môi hừ lạnh, gã nói tiếp.
“Vậy tôi nên gọi anh là sư phụ chưa?” Thảo thắc mắc.
Thảo dốc hết sức bình sinh đứng lên, tâm trí cô lúc này bị cơn giận dữ che lấp, nó khiến Thảo bất chấp mọi đau đớn và kiệt quệ, cô kéo lê thanh Cốt Kiếm và bước từng bước về phía Nam.
“Mày cũng không yếu, ma trành.” Thời Khâm đáp, hai tay của cậu cũng bùng cháy lên một ngọn lửa đỏ, phủ kín cả cẳng tay.
Chỉ thấy Cốt Kiếm vụt ngang cánh tay đang vung xuống của Đông Quân, trực tiếp chém lìa nó rơi xuống đất. Đông Quân còn chưa kịp phản ứng, gã ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh, liền trông thấy Tăng Thanh Thảo với đôi mắt bạc óng ánh đang giận dữ nhìn mình.
Thanh Cốt Kiếm dừng lại trên vai gã ta, một tấc cũng không thể tiến tới. Chỉ thấy bờ vai của Nam hiện ra một đoạn xương đen, lưỡi kiếm chém lên nó như va phải tường đồng.
“Cậu ổn chứ?”
“Nực cười khi người nạn nhân Nguyễn Minh Long gặp anh lại gọi tên Boray, hóa ra phó cục Xuân đã bị biến thành gã đó.” Thảo khinh thường nhìn anh ta.
ẦMMM!
Thảo trừng mắt.
Khâm và Quân xẹt qua nhau, ngay khi vừa quay mặt lại, Đông Quân liền hít cứng một họng khói đen rồi há miệng phun mạnh.
Dứt lời, cả hai đồng loạt lao lên, tốc độ như tên bắn, trong chớp mắt, hai nắm đấm dũng mãnh đối đầu nhau.
“Tôi đến để cứu người, không phải đánh nhau.”
“Kệ cha tao.” Phổ cười khà khà.
“Intertella.” Thảo nói khẽ.
“Có lẽ cô nên thấy nơi đó, mắt của cô có khả năng.”
Hóa ra, Nam ngay từ đầu đã muốn g·i·ế·t người diệt khẩu!
Mai Duy Nam ung dung đi về chỗ cũ ngồi xuống, gã ra lệnh: “Tự tay g·i·ế·t tên đạo sĩ đó đi.”
Lời của Khâm như rơi xuống vực sâu, đôi mắt bạc của Thảo lúc này chỉ có hận thù, cô cứ thế bước tới dù tay chân run rẩy, mỗi bước đi của Thảo đều xuất hiện trong đầu hình ảnh của Thùy Dương.
Chẳng lẽ Thời Khâm cũng phải c·h·ế·t sao? Không được!
“Mày đến đây để đấu pháp với bọn tao à, đạo sĩ?”
Thảo thều thào một mình.
Thảo căm phẫn nói tiếp: “Tôi, Thùy Dương, anh Huy và mọi người. Chúng tôi không màng nguy hiểm, bất chấp cả tính mạng để hoàn thành nhiệm vụ mà anh đưa ra, chúng tôi muốn cứu lấy những người dân vô tội, thực thi công lý trên mảnh đất quê người.”
Cảnh Phổ bật cười, gã điềm nhiên đáp: “Tôi nhìn ông Phó cục trưởng đây không phải người dễ dàng bán thân cho cái ác, sâu trong lòng ông vẫn còn ánh sáng le lói, ông chấp nhận để chúng lợi dụng vậy sao?”
“Hoạch Giang Thành Lục.” Phổ tùy ý đáp, rồi ra lệnh:
Nam phất tay, gã thuộc hạ sau lưng hắn gật đầu, bước về phía trước.
“Không nghĩ tới, cô còn có đạo nhãn.” Nam ngạc nhiên, gã lạnh nhạt mắng: “Giỏi như vậy g·i·ế·t tiếc thật, ngu muội.”
“Đó là?” Quân nghi hoặc.
“Cô bán mạng như vậy để nhận được gì? Một tháng lương 8 triệu nhỏ nhoi đó à? Cô c·h·ế·t rồi thì có họ có xót thương cho cô không?”
“Ma Tước đại nhân?” Đông Quân khó hiểu, gã lại nhìn Cảnh Phổ, cuối cùng hừ lạnh rồi bước về phía Duy Nam, yên lặng đứng sau.
Cảnh Phổ trầm ổn nói: “Tôi chỉ có thể giúp cô tiễn cô ấy đi đến đây thôi.”
“Mình phải làm gì đây?” Trong đầu Thảo chỉ còn lại suy nghĩ này.
Vừa nói, chân gã vừa siết mạnh lên ngực cậu, nương theo đó, một loạt hoa văn màu đen từ chân Nam tràn ra, nó giống như một dây xích trói cả người Khâm lại, chỉ thấy cơ thể Khâm trong nháy mắt trở lại bình thường, lửa trên đầu và hai tay cùng với làn da đỏ biến mất.
Cô thừa biết mình đã sức cùng lực kiệt, tham gia vào chỉ làm vướng tay chân, cho nên ôm theo Cốt Kiếm cùng camera lùi về sau mấy bước.
Mai Duy Nam lạnh nhạt nhìn cô ngang ngược, rồi gã nói.
Cảnh Phổ chép môi, gã lấy khăn tay ra đưa cho Thảo lau nước mắt, rồi nhẹ giọng đáp:
Thời Khâm xoay côn một vòng, đưa người vào thế thủ, hô: “Hỏa hành Thất Sơn, Huỳnh Thời Khâm.”
Cảnh Phổ nghiêm giọng lại: “Giúp tôi chuyển lời tới giáo chủ của ông.”
Ầm!
Nhắc đến cái tên này, Mai Duy Nam thay đổi sắc mặt, đôi mắt hắn ánh lên sự hận thù không thể che lấp, gã nhếch môi: “Việc đó quan trọng không?”
Khâm nhíu mày thật chặt, gã mắng: “C·h·ế·t tiệt, hắn ta đã phong bế kinh mạch ở chân tôi rồi!”
Đàn Hữu Ngải và Tả Ngải phía sau lưng Nam đồng loạt bước lên, chúng nhanh chân bủa vây lấy ba người Cảnh Phổ lại.
Nói rồi, Nam búng tay.
Đằng này, Huỳnh Thời Khâm đặt hộp gỗ trên lưng xuống, cậu nghiêm giọng dặn dò Thảo:
“Mở đôi Âm Dương Lưỡng Nghi Nhãn của cô lên.”
“Được!”
Đông Quân tiếp cận Thời Khâm, đứng bên cạnh Thảo, gã từ trên nhìn xuống Khâm bằng ánh mắt xem thường: “Đạo sĩ chánh đạo chỉ có thế, c·h·ế·t đi!”
Sau tất cả từng ấy năm!
Nói rồi, cậu cắm trường côn xuống đất, hai tay chắp lại với nhau, há miệng hô: “Thất Sơn thần điển, đệ nhất chân kinh, Hỏa Thần Tử!”
Cuối cùng, tất cả trở nên tối mịt, có lẽ giấc ngủ vĩnh hằng đã ập đến.
Ở trên cao, Quân hét to, gã vung chưởng ra, làn khói đen trong tay hắn liền nhanh như chớp phóng ra ngoài, tạo thành hai hư ảnh hổ đen hướng xuống Khâm bên dưới. Thời Khâm đồng thời nâng hai tay lên chống đỡ, ngọn lửa trong tay cậu càng cháy kịch liệt hơn, chớp mắt xóa tan hai con hổ khói.
Chương 17: Kẻ cuối cùng
Cậu quay đầu nhìn lại Dương Đông Quân, kẻ đang chật vật trong đám cháy. Khâm hừ lạnh: “Dồn toàn lực g·i·ế·t mày trước!”
Vì ngăn cản tội ác của hội Trăng Tàn, cả đội điều tra diện rộng không màn nguy hiểm tính mạng, bỏ lại gia đình phía sau để dấn thân vào hang ổ của chúng.
Trên đó có một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi cằm xào tre chờ đợi.
“Thấy kết cục của mình rồi chứ?”
Cả hai rơi vào thế giằng co.
Chợt, Nam nhếch môi: “Nếu chúng không giúp, vậy thì ta làm việc chúng ta giỏi nhất thôi.”
Đột nhiên, một giọng nói trầm ổn vực Thảo dậy khỏi cơn mê, cô mở bừng đôi mắt.
Theo lời gã nói, một thân ảnh quen thuộc từ trong rừng sâu bay ra, khi Thảo nhìn thấy bóng dáng đó liền đứng như trời trồng, bởi đó không ai khác chính là Thùy Dương.
“Tôi là một con người bình thường, không phải thứ ghê tởm thất đức như anh. Đừng cố kéo tôi vào phe của anh, tôi thà c·h·ế·t còn hơn.”
Thảo nhân cơ hội này vung kiếm thêm lần nữa, thế nhưng Đông Quân đã nhìn thấy trong mắt, cô làm gì còn cơ hội. Gã ta nhanh chân hơn đạp một cước hung hãn vô bụng Thảo, trực tiếp đá bay cô ra ngoài.
“Tại sao anh lại phản bội chúng tôi?!”
Gã tung cước sút Khâm đi tựa như một trái bóng, khiến cho Khâm lăn lộn hàng chục vòng, ngã đến bên cạnh Thanh Thảo phía xa.
“Tại sao anh phản bội tổ quốc? Phản bội lý tưởng của chánh nghĩa? Anh luôn miệng dạy bọn tôi về công chính liêm minh kia mà!”
Gò đất đẩy ba người Cảnh Phổ băng băng trong rừng, chẳng mấy chốc mà đi đến một con suối nhỏ, Thảo ngạc nhiên mà nhìn, cô tò mò: “Đây là thuật gì vậy?”
Giọng hò vang vọng của ông lão ngày càng xa dần.
“Bọn chúng có quan hệ mật thiết với hội Trăng Tàn, chúng lấy n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của nạn nhân, nếu trong tối mình không thể làm gì thì hãy bắt đầu điều tra mặt sáng của chúng, Intertella!”
“Tao tưởng mày c·h·ế·t luôn rồi chứ.” Phổ trề môi khinh thường, gã dìu Thảo ngồi dậy rồi lại đi qua bên Khâm, nhổ hết những thanh sắt ra.
Tuy nhiên, nhờ có Hồi Linh Đan lúc nãy Khâm cho, Thảo tựa hồ đã hồi phục không ít, cô giận dữ nhấc cái hộp lên được một chút. Đúng lúc này, Duy Nam nhẹ giọng lên tiếng:
Thảo văng đi thật xa, va phải thân cây phía sau mới dừng lại rơi xuống đất, miệng cô trào máu liên tục, cô ôm bụng mình, há miệng thở không ra hơi, có cảm giác như lục phủ ngũ tạng trong người Thảo đều dập nát.
Rừng sâu lạnh lẽo, nhưng tuyệt nhiên không buốt giá bằng nội tâm Tăng Thanh Thảo lúc này, biết bao lời muốn nói, cuối cùng chỉ gói gọn trong hai từ.
Lệnh vừa niệm xong, da thịt trên toàn bộ cơ thể Thời Khâm đều chuyển sang màu đỏ, lần này, ngay cả tóc và hai mắt của cậu cũng đổi màu, nhìn từ bên ngoài có cảm giác cực kỳ nóng bỏng.
Hai tay Đông Quân xuất hiện vô số khói đen, gã ta lạnh lùng nói: “Mày rất mạnh, đạo sĩ.”
Mai Duy Nam sắc mặt lạnh lùng, tùy ý đáp:
Ăn một cước hung hãn của Khâm, Dương Đông Quân như dìu đứt dây bay thật nhanh ra sau. Nhân cơ hội này, Thời Khâm đuổi theo sát nút, chỉ thấy Quân vừa mới ngã người vào thân cây thì Khâm đã bay tới cùng với nắm đấm của mình.
Thảo hoảng loạn đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này ngoài một màn đêm tăm tối thì cô không còn thấy gì nữa, không gian thinh lặng không một tiếng gió. Rừng cây đã biến mất, lũ quỷ ngải cũng mất tăm, Thời Khâm nằm kế bên cô cũng không còn dấu vết. Theo sau đó, Thảo cảm thấy ngày càng khó thở, dường như không khí xung quanh cô cũng biến mất dần, cô há hốc miệng cố gắng hít sâu nhưng không được, cuối cùng Thảo không chịu nổi ôm lấy cổ mình ngã gục xuống đất, hai mắt trừng to.
“Thứ gì?”
“Tuổi thọ.” Phổ điềm nhiên đáp, lại nói: “Hơn nữa, đạo sĩ còn bị cắt hết nhân quả tiền kiếp, suốt đời không thể có con, cô sẽ mất thiên chức làm mẹ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bang!
“Hử?” Đông Quân nhíu mày.
Gã vừa dứt lời, Huỳnh Thời Khâm từ trời cao dũng mãnh rơi xuống đất, chắn trước mặt hai người, hai chân cậu ấy dẫm nát một vùng đất rộng, ngay lập tức, Dương Đông Quân từ trên cao vung hắc thủ xuống cậu, Khâm vừa vặn giương tay lên bắt lấy nắm đấm gã ta lại.
Nghe vậy, Nam gật đầu: “Cũng đúng, Thất Sơn đạo sĩ không yếu như mày được.”
Nghe thế, Dương Đông Quân nhếch môi cười lạnh, gã nhấc cơ thể cháy đen của mình lê từng bước về phía Khâm và Thảo, hai mắt hiện rõ nét điên cuồng.
“Không xong.” Thời Khâm cắn răng.
Thảo đưa mắt nhìn anh ta, cô siết chặt Cốt Kiếm. Nghe Nam hỏi vậy, Thảo mới khởi động lại suy nghĩ của mình, một số hình ảnh cũ lại hiện lên.
Lửa trong tay Khâm liền nổ tung, nuốt trọn Quân vào trong, đánh bay gã ta ra sau. Khâm thừa thắng xông lên, hỏa thủ lần nữa rơi lên người Quân, nhưng gã ta nhanh chóng nghiêng người tránh thoát. Khâm và Quân lần nữa quần ẩu với nhau, người đấm ta đá, chẳng mấy hồi mà Đông Quân bị hất tung ra ngoài, gã nhún người xuống đất, bay lên không trung.
Thấy cảnh này, Cơ Điên nghiêm giọng báo: “Giáo hoàng, Thất Sơn đạo sĩ hàng thật giá thật tới rồi.”
Nói đến cuối cùng, đôi mắt Phổ cũng lập lòe màu đỏ lửa, đối diện với Nam không hề sợ hãi.
....
Rời khỏi giáo phận Hội Trăng Tàn không biết bao xa, mưa rơi lâm râm từ lâu đã tạnh.
Nam ung dung ngước nhìn cô, Thảo rưng rưng nước mắt, cô bất lực hét lên: “Tại sao?”
“Có vẻ cô hiểu sai về tôi?”
“Đám đạo sĩ tụi mày luôn thích lo chuyện bao đồng.” Nam lạnh nhạt nói.
Cô hét lên: “Mẹ của tao! Mẹ của tao bị bọn mày g·i·ế·t c·h·ế·t, ở trong kia có vô số dân lành bị bọn mày phanh thây, biến thành thứ dị hợm người không ra người quỷ không ra quỷ.”
“Tốt, vậy xuất phát thôi.”
Mai Duy Nam duy trì sắc mặt lạnh lẽo, gã hỏi:
Mai Duy Nam sắc mặt thâm trầm, gã lạnh lẽo hỏi.
Thanh Thảo sợ hãi nhìn theo hướng Khâm, đợi đến khi khói đen mờ nhạt dần, bên trong đó thắp sáng hai ngọn lửa đỏ, Thời Khâm lành lặn không một vết xước xuất hiện, Thảo thấy vậy mới thở nhẹ một hơi.
“Đạo sĩ chúng ta có khi nào bước ra ánh sáng?” Phổ cười tủm tỉm. Gã nói:
Thảo hét lên, cô vung Cốt Kiếm xuống người Nam.
“Từ bỏ ý đồ đi.”
Thảo quỳ mọp xuống đất, cô lại vung nắm đấm vô lực của mình lên người hắn, Thảo thều thào: “Đạo sĩ là gì? Mày là gì? Tại sao chứ?!”
Gã vô cảm nhìn Thảo, rồi nói tiếp.
Nắm đấm với lửa đỏ cháy rực rỡ của Khâm liền giáng trọn lên người Quân.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Thảo chứng kiến một thước phim chưởng ngoài đời thật như vậy, cho nên cô nhất thời bị chế trụ, đứng ngây như phỗng nhìn bọn họ, dù cho đôi lúc cô không nhìn theo kịp.
Thảo hét to: “Tôi hỏi anh tại sao?!”
Đằng kia, Mai Duy Nam lạnh nhạt nhìn hai người, gã chợt nâng tay lên, bốn thanh sắt đen tuyền dài hơn ba gang tay bỗng nhiên xuất hiện sau lưng gã, chúng bay lơ lửng giữa không trung. Thấy cảnh này, Khâm mở to mắt, lớn giọng quát: “Tránh ra!” cậu nhanh tay đẩy Thảo khỏi cạnh mình, vừa lúc Nam đằng kia phất tay về trước, chỉ thấy bốn thanh sắt nhanh như chớp bay ra, nó nhanh đến mức Thảo còn không kịp nhìn thấy nó bay như nào, chỉ biết một giây sau đó đã nghe Khâm rên lên, bốn thanh sắt cứ thế xuyên thủng hai cánh tay và đùi cậu, ghim chặt Khâm xuống đất không thể động đậy.
“Chị Thảo, tỉnh táo lại đi.” Thời Khâm cắn răng hô.
“Cậu Khâm cẩn thận, tôi không thể giúp gì cho anh.” Thanh Thảo nhíu mày nhắc nhở.
Đằng này, Đông Quân lạnh lùng hỏi: “Mày chỉ có thế thôi sao đạo sĩ?”
Nói rồi, Khâm dẫn đầu bước ra, đứng đối diện với gã kia.
Ngay lập tức, khói đen giống như một cơn lũ quét bắn mạnh ra ngoài, nuốt trọn Thời Khâm bên trong, đẩy cậu ta ra xa hàng chục mét, mặt đất dưới chân bị xới tung, cây cối đổ ngã.
Trông Nam lúc này, Thảo liên tưởng tới một con hổ dữ đang ngồi trước mặt mình.
Nói đến đây, Thảo khó khăn nói tiếp: “Bạn tôi quên lời anh dặn, lấy cái vòng tay đeo cho tôi. Có lẽ vì thế mà cô ấy mất rồi.”
Nhìn Thảo đứng ngây như phỗng, sắc mặt ngày càng khó coi, Khâm nhíu mày thật chặt, cậu hướng Mai Duy Nam khịt mũi coi thường: “Ê thằng già, dùng tà pháp mê hoặc lên người một cô gái vô tội như vậy có gì hay?”
“Hy vọng một ngày, ông tìm lại được bản ngã của mình.”
Một cổ áp lực nặng nề lan tràn, tựa như thái sơn đè lên tim Thảo lúc này.
“Anh?” Thảo khó tin nhìn Nam.
“Chị lùi lại đi, tui sẽ cầm chân bọn chúng cho tới khi thầy Phổ tới.”
“Chà, đông như tết nhỉ?” Gã rít một hơi thuốc rồi nheo mắt nhìn toàn bộ hiện trường, lũ Hữu Ngải và Tả Ngải phía xa bị nhìn tới không tự chủ được lùi lại một bước.
“Tao không phải là con người!” Nam chợt gầm lên.
“Chị Thảo!” Khâm sợ hãi hô.
“Thất Sơn đạo sĩ, kẻ cuối cùng xuống núi rồi.”
“Tôi muốn bọn chúng phải trả giá đắt cho những gì mình gây ra, càng sớm càng tốt, để lâu càng nhiều người vô tội sẽ hy sinh.”
“Cô cũng đừng thắc mắc gì nữa, đều là người c·h·ế·t với nhau cả.”
“Chị Thảo!” Khâm lo lắng hô lên, nói rồi thì cậu cũng không kiềm được phun ra một ngụm máu tươi, vô lực nằm yên bất động.
“Cảm ơn anh, Trần đạo sĩ.” Thảo chân thành đáp, cô nghiêm nghị nói tiếp: “Tôi nghĩ chúng ta có mục tiêu cụ thể để nhắm đến rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Còn nợ hai thầy trò tôi chầu lẩu mà định c·h·ế·t à?”
Dương Đông Quân nhảy khỏi trận hỏa hoạn lùi về sau, ngay sau đó, Thời Khâm cũng từ trong màn lửa bay ra, song cước rơi lên người Quân, hắn ta vừa vặn đưa tay lên đỡ.
Nếu mấy ngày trước, việc trốn khỏi tuyệt địa của hội Trăng Tàn sẽ khiến Thảo vui mừng biết bao, nhưng ngày hôm nay sao mà nặng lòng quá.
Dứt lời, gã vung vuốt xuống người Khâm. Đúng lúc đó, một tiếng kiếm ngâm vang lên êm tai.
“Mấy con cáo già hèn mọn.” Nam mắng qua kẻ răng.
Nghe gã nói vậy, Thanh Thảo nhất thời nực cười, cô hỏi lại:
Khâm lập tức dặm chân phi tới, chớp mắt áp sát đối phương, hai tay lửa chắp lại với nhau, từ trên không đập mạnh xuống. Đông Quân nhanh như chớp lách người tránh né, khiến cho đòn đánh của Khâm rơi xuống đất, nhất thời khiến cho mặt đất run rẩy, nổ tung một trận lửa to. Mà Quân sau khi lách người tránh thoát liền xoay lại tung một đấm hung mãnh lên người Khâm, đòn này lập tức đẩy văng Khâm ra xa.
Cảnh Phổ điềm nhiên đáp, bước ra đứng đối diện gã ta.
Dương Đông Quân tức giận hỏi: “Ma Tước đại nhân, chẳng lẽ thả bọn nó đi vậy sao?”
Gã hừ lạnh: “Ông nội tao rất tôn sùng Thất Sơn đạo sĩ, nhưng tao thì không. Nếu mày muốn mang theo con nhỏ này thì đừng hòng rời đi.”
Cái bàn đá cũng theo đó vỡ nát.
Cuối cùng, người mà cả đội và người dân đặt niềm tin trọn vẹn nhất, người mà được cả tổ quốc tuyên dương, lại là người đứng sau tất cả!
Những cái tên nổi bật xuất hiện trong tâm trí Thảo, cô giải thích:
“Để tao xem, bọn mày có thể làm gì với những bằng chứng đó bằng tư cách tội phạm, điêu dân?”
Đáp lời cô, Cảnh Phổ bất chợt ôm vòng eo thon thả của Thảo lại, “Thất lễ nha.” gã cười tủm tỉm. Thảo nhất thời ngượng ngùng, mặt cúi xuống không nói tiếng nào.
Dương Đông Quân gật đầu tuân mệnh, gã há miệng phun ra một đoàn khí đen, tràn lan về phía Khâm và Thảo, che đi hết tầm nhìn của hai người.
Thảo muốn nhắm mắt ngủ, một giấc ngủ thật ngon, cơ thể sẽ không còn đau đớn nữa, mọi người đang chờ cô.
Lời của Võ Tuấn Vũ văng vẳng bên tai Thanh Thảo, anh ta rất tin tưởng vào Mai Duy Nam khi ấy còn mang hàm đại tá, tự xưng mình là tàn tích được Nam cài cắm ở lại và hỗ trợ cho người tới sau.
“Ồ? Thất Sơn đạo sĩ dễ tính vậy sao?” Duy Nam lạnh lùng cười.
“Đây là tên của đôi mắt này sao?” Thảo ngộ ra.
Huỳnh Thời Khâm và Tăng Thanh Thảo sau khi thoát khốn thì lục tục đi đến sau lưng gã, Thảo nhờ có viên đan dược vừa rồi mà nhanh chóng phục hồi chút thể lực.
Thùy Dương nhún người, bay lên khoan thuyền.
Dứt lời, hai thanh sắt sau lưng Nam lại xuất hiện, nó liền bắn mạnh lên hai bả vai Thảo. Nhất thời đẩy văng Thảo lên không trung, bay một mạch đến vị trí của Khâm.
Làm xong, Cảnh Phổ nhìn thanh sắt trong tay, rồi điềm đạm hướng Mai Duy Nam nói: “Giới đạo sĩ ngày nay không còn ai sử dụng được bí thuật Đinh Thần Thất Tiễn này ngoại trừ cố đạo sĩ Mai Thành Chung.”
“Mày không c·h·ế·t?” Khâm nhíu mày. Cậu lập tức nhận ra vấn đề nghiêm trọng, nên quay phắt mặt nhìn sang Mai Duy Nam gần đó, nặng nề hỏi:
“Đạo pháp thất truyền, Tỏa Hồn?” Khâm sặc máu, vô cùng kinh ngạc thốt lên.
Nói đến cuối cùng, Thảo không kiềm được nữa cầm Cốt Kiếm lao lên, Thời Khâm bên cạnh vội vàng giữ tay cô lại, thấp giọng hô: “Bình tĩnh!”
“Đạo pháp Khí Kích?” Thời Khâm nghi hoặc.
Chỉ thấy Thời Khâm và Đông Quân liên tục vung đấm tung cước lẫn nhau, người qua kẻ lại, tốc độ của bọn hắn nhanh vô cùng, từ chỗ này đánh sang chỗ khác, từ nơi khác văng lại nơi này, mặt đất vụn vỡ liên tục, khói lửa đan xen.
“Tác Hỏa Song Thủ!” Khâm hét lên.
“Anh Phổ, tôi có thể làm đạo sĩ không?”
“Tôi sẵn sàng rồi.”
“Đây là?” Thảo hồ nghi.
Gương mặt gã trong phút chốc hằn lên vô số tơ máu, đồng tử chuyển sang màu đỏ rực, tựa như một hung thú. Theo tiếng gầm mà gã quát lên, một luồng gió mạnh từ người gã quét ra, thổi nghiêng cây rừng, đẩy ngã cả người Thảo về sau, Thời Khâm lập tức bước lên trước người cô che chắn lại.
Thời Khâm thu nắm đấm lại, ngọn lửa khủng khiếp theo đó tan biến, trước mặt gã là một khoảng trống trải với mặt đất cháy đen, cổ thụ bị thổi bay đi vô số.
“Thật không ngờ được cô vẫn còn sống, rất giỏi.” Gã nhẹ giọng trấn an: “Giờ mọi chuyện ổn rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả ba người vừa nói vừa rời khỏi khu rừng, bỏ lại phía sau một nhóm Huyết Hồn Ngải từ trong bóng tối bước ra, bọn chúng sợ hãi trước thân ảnh người đàn ông mặc suit đó, nhưng đôi mắt lúc nào cũng khát máu nhìn bọn họ.
“Tại sao anh lại là người đứng sau tất cả tội ác của chúng?”
“Hoặc c·h·ế·t.” Gã nhắc nhở.
Nhất thời, cả người Khâm bị đè xuống đất sâu. Cậu mở mắt nhìn lên, hóa ra là Mai Duy Nam, gã ta lại nhấc chân lên rồi nhẹ nhàng dẫm xuống người cậu.
“Đúng, đúng, đi ăn lẩu bò đi!” Thời Khâm hưng phấn hô to.
Xenggg!
“Tại sao mày lại phản bội mọi người.” Thảo gục người xuống đất khóc lóc.
Khâm bước lên, vung tay chưởng tới, một đoàn lửa đỏ từ trong tay cậu quét ra ngoài, đốt sạch toàn bộ khói đen, để lộ thân ảnh Dương Đông Quân ở phía đối diện.
“Được được, đi ăn lẩu thì đi ăn lẩu.”
Lời Nam phát ra khiến cho Thanh Thảo giật mình, cô gắng gượng nhìn về phía Thời Khâm. Nam lại nói tiếp: “Đừng nghĩ học được một chút đạo pháp thì nghĩ mình thanh cao, nó ở trong người mày, tao cảm nhận được.”
“Vậy thì c·h·ế·t đi.”
"Tôi là Võ Tuấn Vũ, mang hàm thiếu tá, trực thuộc đội điều tra diện rộng sở cảnh sát huyện Tịnh Biên năm xưa. 15 năm trước, tôi và cả đội có mặt trong chiến dịch triệt phá hang ổ Hội Trăng Tàn do đại tá Mai Duy Nam dẫn đầu."
Thảo đỡ Khâm đứng dậy, lúc này Khâm mới nhận ra hai chân mình không còn chút sức dã nào, chỉ đành vô lực ngồi khuỵu xuống đất. Thảo cố gắng đỡ Khâm dậy bằng giọng điệu lo lắng, “Cậu sao vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời Khâm trở người đạp lên thân cây, phóng lên cao đuổi theo Quân, cả hai người nhún nhảy trên cây cao để đối pháp với nhau trên không trung, Thanh Thảo ở dưới chỉ biết kinh ngạc ngước nhìn.
Lúc này đây, thân thể Thùy Dương trong suốt như pha lê, lắp lánh dưới nến bạc trên thuyền. Cô hiện ra và bay là tà một mạch đến bên Thảo, hốc mắt của Thùy Dương đen ngòm, vì lẽ đó mà cô không thể nhìn thấy Thảo.
“Linh hồn thiện lương, lên thuyền thôi.” Ông lão mỉm cười ôn hòa.
“Thầy tao nói sẽ gặp lại mày, hóa ra gặp thật. Người như mày lại bán linh hồn cho quỷ dữ, đáng khinh!”
Cái hộp gỗ này ít nhất phải 70 cân!
Ông lão gật đầu chào Cảnh Phổ, rồi chống xào tre đẩy thuyền đi xa.
“Há miệng ra” Cảnh Phổ mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Thảo.
“Nhưng đến cuối cùng, người là tấm gương của bọn tôi, lãnh đạo tối cao của bọn tôi, người mà được nhân dân gọi là Thanh Gươm Công Lý lại là người đứng sau tất cả!”
Trần Cảnh Phổ duy trì điềm tĩnh, sau lưng gã cũng hiện ra hư ảnh một đóa hoa phù dung với những cánh hoa cháy rực rỡ, sức nóng từ người Phổ quét mạnh ra ngoài, không ngừng phát ra tiếng gió rít, dọa cho đám quỷ ngải sợ hãi trốn vô rừng sâu.
Mai Duy Nam không trả lời câu hỏi của Phổ, gã lạnh lùng hỏi: “Vậy ra, mày là Thất Sơn đạo sĩ?”
“Nếu có thể lật đổ cơ đồ ác nghiệp của bọn chúng, tôi dù c·h·ế·t cũng có sá gì.”
Dứt lời, Cảnh Phổ xoay người lại, dẫn theo Thảo và Khâm rời đi. Khâm vội vàng vác hộp gỗ lên lưng đuổi theo, còn Thanh Thảo thì liếc nhìn Mai Duy Nam bằng đôi mắt nửa phần thất vọng nửa phần hận thù, cô nhặt camera lên bỏ vào ba lô, xách theo Cốt Kiếm bước theo Phổ.
Thảo chủ động chuyển sang đôi mắt bạc, cô liền giật thót người khi nhìn thấy một chiếc thuyền phong cách cổ xưa bất thình lình hiện ra trên dòng suối.
Đáp lại lời Khâm, gương mặt Nam thay đổi trông thấy, đôi tròng tử của gã chuyển sang dạng mắt mèo với màu đỏ rực, gã hé miệng cười nhạt, để lộ chiếc răng nanh nhọn hoắt.
“Thầy Phổ!” Thời Khâm kinh hỉ hô lên.
Đáp lời gã, Mai Duy Nam trừng to mắt đỏ, một hư ảnh hổ xám đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn ta, nương theo đó cuồng phong kịch liệt thổi mạnh, cây cối xung quanh nghiêng ngả, mặt đất run rẩy.
“Không, đi ăn lẩu.” Phổ lắc đầu, gã mắng: “Mặt xinh gái vậy không lẽ quỵt chầu lẩu sao?”
Nhưng thế này giữ không lâu, Thời Khâm nhanh trí buông tay Quân ra, đồng thời tung hỏa cước lên người hắn.
“Không dám nhận, Thất Sơn đạo sĩ chỉ có một người là thầy tôi, còn tôi là quan môn đệ tử mà thôi.” Khâm khiêm tốn đáp.
Khâm vừa tiếp đất liền vung đấm về trước, Quân nghiêng đầu tránh đòn, đồng thời tung cước lên mạn sườn của Khâm, nhưng Khâm nhanh chóng nhấc chân lên chặn lại. Sau đó, cậu dậm chân xuống đất, xoay người một vòng rồi vung chân sút thật mạnh lên người Quân, bất quá gã ta cũng nhanh tay đỡ lại, nhưng do lực sút quá mạnh, Quân bị đá bay ra một đoạn.
Thấy Thảo quyết tâm như vậy, Cảnh Phổ mỉm cười.
“Ai sẽ tin lời cô?”
Tình huống này chẳng kéo dài bao lâu, Mai Duy Nam bất ngờ bị ép lùi về sau một bước, gã nhướng mày ngạc nhiên. Khí thế của cả hai thu hồi, Cảnh Phổ lại nói:
Thanh Thảo hét lên: “Tên quỷ dữ, mau dừng tay!”
“Vậy giờ ta đi đâu vậy? Thất Sơn Quán của anh hả?”
Nam hứng thú liếc mắt nhìn cô, rễ cây trên người Khâm theo đó ngừng phát triển, lúc Thảo đi ngang người Đông Quân, hắn ta liền muốn động thủ thì bị Nam ra hiệu cản lại, để cho Thảo lựng khựng đi về phía gã.
Chỉ thấy Thời Khâm phía xa sắc mặt nghiêm túc lại, mái tóc cậu ta theo đó bốc cháy, ngọn lửa trên tay càng cháy dữ dội hơn.
“Được, cùng lắm thì liều mạng với gã.” Thảo nhíu mày.
“Mày thoát khỏi mê thuật?” Quân ngạc nhiên.
Nói rồi, tóc trên đầu Khâm bốc cháy dữ dội, cậu tại chỗ phi lên, tốc độ như thiểm điện. Thế nhưng, ngay khi Khâm vừa mới tiếp cận Quân, một bàn tay rắn rỏi đột nhiên chụp lấy mặt cậu lại, Khâm cả kinh, nhưng không kịp phản ứng, bàn tay lấy liền bóp c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u Khâm, dúi cả người cậu thật mạnh xuống đất.
“Họ là những người dân nghèo vô tội, họ muốn kiếm tiền lo gia đình, cuối cùng lại bị bọn mày lừa gạt, táng thân nơi đất khách quê người! Mày có còn là con người không Phó cục trưởng Mai Duy Nam?!”
“Mày là ai?!” Đông Quân đứng gần nhất đột nhiên quát to, một tay còn lại của gã xuất hiện một đống khói đen, vừa mới định lao lên thì Duy Nam phía sau quát: “Không muốn c·h·ế·t thì cút về đây!”
Thế nhưng, một cước tưởng chừng nhẹ nhàng ấy lại đạp Khâm càng lún sâu xuống, mặt đất tan vỡ, khiến Khâm phải há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Ầm!
“Làm cách nào mà một người bình thường lại có thể như bọn họ?”
“Vậy là cô lựa chọn không quy phục tôi đúng chứ?”
Nương theo đó, trước sự kinh ngạc của Khâm và Thảo, một rễ cây nhỏ bỗng trồi lên giữa ngực Khâm, nó không ngừng vươn rễ ra ngoài, bò trên ngực cậu, sắc mặt Khâm nhăn nhúm lại. Chứng kiến cảnh này, Thảo há hốc mồm, cô lập tức nhớ lại lúc nạn nhân Nguyễn Minh Long gặp Mai Duy Nam, khi đó bác sĩ Lý nói rằng trong người Long có một rễ cây, tuy nhiên nó vẫn chưa tái phát, nhưng Nam vừa đến đã khiến nó trồi lên và g·i·ế·t c·h·ế·t cậu ta.
Thanh Thảo không trả lời câu hỏi của Nam, cô hỏi ngược lại hắn ta: “Phó cục trưởng Hoàng Xuân năm xưa, có thật sự là kẻ phản bội không?”
“Vậy xem ra anh là quỷ Hổ Xám đội lốt người? Chỉ có làm ma trành của Hổ Xám thì hắn ta mới không c·h·ế·t!”
Ầm!
“Lương tâm mày bị quỷ tha rồi hả Nam?!”
Gã ta chán ghét nói: “Tao không g·i·ế·t đạo sĩ vô danh, khai tên ra?”
“Câm miệng!” Nam gằn giọng.
“Để tao xem bọn mày có thể ló mặt ra ánh sáng được không?” Gã khinh thường.
“Ông phó cục trưởng đây thật uy phong.” Cảnh Phổ gật gù đầu, gã rít một hơi rồi buông điếu thuốc ra, nói tiếp: “Nhưng tôi nghĩ một trận đấu pháp bây giờ không cần thiết.”
Mai Duy Nam hừ lạnh, gã phất mạnh quân bào, xoay người rời đi.
“Tôi cũng từng nhiệt huyết như thế, tôi từng đánh đổi tất cả như thế.”
Nhân lúc này, Cảnh Phổ liền nhét viên thuốc vào miệng Thảo.
Phổ cười mỉm lắc đầu, đáp.
“Không!” Thảo sợ hãi, nhanh chân bò lại cố gỡ chúng lên, tuy nhiên mấy thanh sắt này lại nặng như thái sơn, Thảo gắng hết sức cũng không khiến nó di chuyển nửa bước.
“Thùy Dương mất rồi.”
“Tôi đã giữ bằng chứng tội ác của chúng trong tay, anh có thể giúp tôi không?”
“Nhưng rồi, cô hiểu cảm giác bị tất cả quay lưng rồi chứ?” Nam hỏi, gã nhẹ giọng: “Đầu hàng đi, lần cuối cùng, tôi sẽ cho cô tất cả.”
Rốt cuộc thì mười lăm năm trước đã diễn ra chuyện gì vậy?
Đinh Lăng đã nói rằng mình bị lực lượng cảnh sát phản bội, thế có nghĩa rằng chiến dịch triệt phá hội Trăng Tàn mười lăm năm trước có mặt ông ấy, và Đinh Lăng đã bị Mai Duy Nam đâm sau lưng một nhát.
Vừa hét, Thảo vừa nâng kiếm lên chém xuống liên tục, cô bổ một nhát lên mặt gã ta, Cốt Kiếm tóe lửa, rơi khỏi tay Thảo.
Trong cơn mê muội êm đẹp này, đâu đó có tiếng sói tru, nhỏ dần và nhỏ dần. Thảo sắp khép mắt lại, cô nhớ đến người bạn thời niên thiếu của mình Thùy Dương, người luôn sợ ma và nấp sau lưng cô mỗi khi đêm về.
Thảo gật đầu, vội vàng chạy tới ôm lấy cái hộp gỗ, cô lập tức ngạc nhiên khi muốn nhấc nó lên, “Nặng quá!” Thảo cả kinh.
“Tui sẽ cố hết sức, chị hãy tránh ra xa một chút, cuộc chiến này người thường không đến gần được.” Khâm nghiêm túc nhắc nhở.
Sắc mặt Nam âm trầm, gã lạnh lẽo hừ: “Ngoan cố.”
ẦMM!
“Thật ra thì có làm đúng theo lời tôi nói chưa chắc cô ấy còn sống. Người sinh ra trên cõi đời này, số phận đã được an bài, đừng quá đau lòng.”
Mắt của Thảo đã trở về màu đen như thường, cô không thể duy trì đôi mắt bạc lâu dài vì nó khiến mắt cô mệt mỏi và đau nhức.
Phía đối diện, thanh niên Đông Quân lạnh lùng đáp, gã vung tay lên thủ, hai đôi bàn tay bỗng nhiên chồi ra một loạt móng tay đen ngòm nhọn hoắt, sau đó, cả người hắn xuất hiện một đoàn khí đen phủ kín.
“Nơi nào vậy?” Thảo tò mò.
“Tôi thấy cô khá bản lĩnh, buông vũ khí xuống đầu hàng đi, tôi sẽ cho cô ân huệ gia nhập dưới trướng tôi.”
“Mày vẫn mạnh miệng nhỉ?” Đông Quân nhướng mày mắng, Nam thì bất động thanh sắc tựa hồ không quan tâm lời gã nói.
Đội trưởng Gia Huy còn có mẹ già con nhỏ, Trọng Nhân và Quốc Thịnh còn cả một tương lai phía trước, tất cả đều gác lại phía sau để cố gắng đập tan tội ác tày trời của hội Trăng Tàn.
Đối với lời đề nghị của gã, Tăng Thanh Thảo nhếch môi cười, cô trêu tức:
“Cô chấp nhận không?”
Lời này của Nam vừa dứt, hai mắt gã ta sáng rực lên ánh đỏ và nhìn Thảo chằm chằm. Ngay lập tức, Thảo cảm giác như một cơn gió lạnh thổi qua mình, cô ngạc nhiên bỏ hộp gỗ trong tay xuống, bởi vì trong tầm mắt của Thảo mọi thứ đã biến mất.
“Cậu Khâm!” Thảo vội vàng đỡ Khâm lại.
Rắc!
Nơi ngọn lửa cháy đến, lũ Hữu Ngải và Tả Ngải không ngừng lùi bước về sau tránh né, một con Tả Ngải vô tình bị lửa cháy tới chân, ngọn lửa liền bùng cháy, nuốt trọn nó bên trong, mặc cho nó hét to giãy giụa cũng không thoát khỏi cái c·h·ế·t cháy khét.
Thảo lim dim mắt, giọng của mẹ vang lên bên tai cô, giọng mẹ ấm áp làm sao.
“Nơi này là hội Trăng Tàn, không phải cái chợ muốn đến là đến, muốn đi là đi.”
“Chị Thảo, lấy cái hộp gỗ lại cho tôi, nhanh.”
Nam hít sâu một sâu một hơi, gã lấy lại điềm tĩnh, nhàn nhạt đáp: “Tên khốn giáo hoàng không có động tĩnh tiếp tay, nói rõ bọn chúng không muốn liều mạng với tên Thất Sơn đạo sĩ đó.”
“Từ bỏ đi, đừng làm chuyện vô ích nữa.” Nam nói qua kẽ răng: “Đây là lời đề nghị cuối cùng của tôi, quỳ xuống, quy hàng.”
“Thậm chí, tao có thể điều khiển nó.”
Mai Duy Nam ở phía xa mặt không đổi sắc theo dõi, cũng không có ý định nhúng tay.
“Trời ạ!” Thanh Thảo không kiềm được thốt lên.
Không đợi hai người bắt đầu, Duy Nam phía sau khá ngạc nhiên hỏi: “Cậu là Thất Sơn đạo sĩ?”
“Trách số cô xui khi nhúng tay vào t·rọng á·n Hội Trăng Tàn.”
Nhưng vấn đề ở đây là thiếu tá Võ Tuấn Vũ, người đã chỉ cho cô con đường thoát khi bị giam cầm ở ngục giam ban đầu.
Không bỏ qua cơ hội, Đông Quân nhúng người bay tới, tiếp tục tung cước lên người Khâm, tuy nhiên lần này Khâm không để Quân đắc thủ, cậu xoay một vòng tránh né, sau đó bồi lại một đấm hung mãnh.
Tăng Thanh Thảo trốn phía sau Phổ chỉ biết kinh ngạc nhìn gã, cô không ngờ đến đạo sĩ sẽ có tình trạng này.
“Cô quả không thẹn với cái nghề điều tra viên.” Cảnh Phổ gật đầu mỉm cười, gã suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đó, tôi sẽ mang cô đến một nơi.”
Dứt lời, trên mặt Nam hằn lên gân xanh, hai mắt huyết hồng, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
“Không cần thiết? Mày muốn tao thả con nhóc cầm theo bằng chứng tội ác của bọn tao ra dễ vậy à?”
“Tới rồi.” Cảnh Phổ lên tiếng.
“Cô có biết đạo sĩ đánh đổi thứ gì để dùng được đạo pháp không?”
Đông Quân hừ lạnh, đáp người lên cành cây. Nhưng ngay sau đó, Thời Khâm với đôi chân bốc cháy của mình từ dưới đất phi thẳng lên không trung, vừa mới tiếp cận Đông Quân thì cậu ta liền tung đấm lên người hắn, Quân vội vàng nhảy lên cao để tránh né, một đấm của Khâm liền rơi lên cành cây này, đem nó thiêu rụi trong nháy mắt.
“Cô không nhận ra mình không còn cơ hội sống nào sao?”
Húuuu!
ĐÙNGGG!
“Uổng công là quỷ Hổ Xám, một chút khí chất cũng không có, đồ mèo con!” Khâm trề môi.
Thấy cảnh này, Thời Khâm nổi giận, hai mắt trở nên tàn nhẫn, cậu hét to: “Thất Sơn bí điển”. Bất chấp bị khóa tay chân lại, Khâm ngẩng đầu lên há miệng ra phun: “Hỏa Kiêu!”. Ngay lập tức, một đoàn lửa lớn từ trong miệng Khâm thổi mạnh ra ngoài, Đông Quân giật mình vội vàng nhảy ra sau tránh né, ngọn lửa trong miệng Khâm cứ thế thổi tận lên ngọn cây, đốt nó cháy đì đùng.
Mai Duy Nam cười nhạt, gã không nổi giận còn khó hiểu hỏi lại: “Mày cũng mang trong mình huyết hồn ngải, tại sao cứ thích chống lại bọn tao?”
Thảo im lặng đi theo phía sau Cảnh Phổ suốt một đoạn đường dài, trong đầu có trăm mối nan giải, không biết nên bắt đầu từ đâu, cô đành yếu ớt nói:
“Cây kiếm cô đang cầm, là của Đinh Lăng?”
Hai khí thế của Trần Cảnh Phổ và Mai Duy Nam đối đầu nhau, tràng diện cực kỳ căng thẳng, cuồng phong cứ thế rít gào, mặt đất dưới chân hai người cũng chậm rãi nứt ra.
“Tôi nói rồi, chúng ta có chung kẻ thù. Đương nhiên tôi sẽ giúp cô.” Phổ gật đầu.
Thảo thẫn thờ nhìn theo con thuyền biến mất nơi cuối dòng suối, cô bỗng quay mặt sang nhìn Cảnh Phổ, chân thành hỏi:
“Còn cản được à?”
Lời gã vừa dứt, điếu thuốc vừa rơi xuống đất. Lập tức, một tàn lửa bốc cháy, nó lan tỏa trên mặt đất, dần dần cháy ra ngoài, lửa không lớn nhưng lại rực rỡ như than hoa.
“Tao g·i·ế·t mày!”
“Ồ? Hừ, còn tao là Thiên Linh Trành, Dương Đông Quân.”
Cảnh Phổ liền cắn máu tay, vung mấy giọt xuống đất, xong xuôi gã niệm một câu chú ngữ, cuối cùng, gò đất dưới chân gã nhô lên rồi nhanh chóng nhào về trước như sóng biển.
“Nói đủ chưa?”
“Anh nghĩ tôi sẽ theo anh không?”
“Tôi từng giống như cô.” Nam chợt lên tiếng.
Được Khâm nhắc, Thanh Thảo hít sâu từng hơi thở nặng nề, nhìn chăm chăm Mai Duy Nam, dù hiện tại đứng trước những con Hữu Ngải và Tả Ngải nhe nanh múa vuốt thì cô cũng không sợ nữa, trong mắt Thảo chỉ còn lại ngọn lửa hận thù hừng hực.
“Yêu cầu bộ công an phát thông cáo truy nã toàn quốc và cung cấp hồ sơ truy nã quốc tế cho các nước trong khu vực về tên tội phạm Tăng Thanh Thảo, vì lý do phản bội tổ quốc, g·i·ế·t hại đồng bào.”
“Cản được tôi sao?” Cảnh Phổ mỉm cười.
Cảnh Phổ nhếch môi trêu chọc: “Coi cái bộ dạng thảm hại của mày đi, bình thường lười nhát không học bây giờ no đòn.”
“Lưỡng Hà sơn trang tiễn khách, âm dương nhị giới nhanh tránh đường!”
Nghe vậy, Nam nhếch môi: “Tốt, nhưng tao nghĩ mày quá xem thường cái chức phó cục trưởng của tao rồi.”
“Tại sao?”
“Ngu dốt.” Nam hừ lạnh.
“Là anh, Trần đạo sĩ!” Thanh Thảo kinh ngạc thốt lên.
“Thật sự muốn diện kiến tên Thất Sơn đạo sĩ đời thứ mười này.” Lão cười nhạt.
Tăng Thanh Thảo thở hồng hộc, cô gầm gừ trong miệng vì không ngăn nổi cơn giận dữ trong người.
Hết phép, Khâm ngậm miệng lại, trừng mắt nhìn Nam và Quân.
“Mà con thuyền vừa nãy là gì vậy, họ chở bạn tôi đi đâu?”
Thời Khâm phì cười, “Sư phụ, cái mặt ông dày như cái mo nang rồi!”
“Ai?” Phổ ngạc nhiên.
Từ trong màn đêm, một đôi giày tây vững vàng bước ra, dưới cơn mưa lâm râm, anh ta xuất hiện với bộ suit đen lịch lãm, đưa điếu thuốc lên miệng rồi dùng giấy bùa chăm lửa.
Thấy vậy, Khâm nhanh chóng nói với Thảo.
“Thứ tôi theo đuổi là quyền lực, không phải công chính liêm minh c·h·ó má gì cả. Khi tôi có quyền nắm mạng sống của cô trong tay, thử hỏi lúc này tôi làm đúng hay sai còn quan trọng không?”
“Thầy, hai thằng đó đánh con!”
Trần Cảnh Phổ không vội đáp lời, gã nhìn Thảo và thanh Cốt Kiếm trong tay cô, gã châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi rồi hỏi:
Mai Duy Nam thu hồi diện mạo hung tợn, gã nói:
....
Giáo hoàng Veha duy trì sắc mặt bình thản, lão gật đầu: “Cứ mặc kệ hắn, chúng ta sẽ sớm gặp lại khi kế hoạch của giáo chủ bắt đầu.”
“Gọi anh yêu cũng được.” Gã cười hề hề.
“Tôi chính là Thất Sơn đạo sĩ, kẻ cuối cùng, Trần Cảnh Phổ.”
Nếu Mai Duy Nam phản bội thì tại sao anh ta lại tin tưởng Nam cho đến lúc c·h·ế·t như thế? Nhưng sự thật thì Nam đã phản bội tất cả, và hắn ta ngồi đây ngày hôm nay chính là sự khẳng định cho sự thật đó.
Khâm gắng gượng ngồi dậy, gã nhìn về phía Mai Duy Nam, lại nhìn về hộp gỗ của mình, cậu liền nói: “Đạo pháp của gã ta rất ghê gớm, chúng ta phải tìm đường rút lui thôi.”
Thời Khâm bên cạnh vội vàng cáo trạng.
Quay lại nơi Trần Cảnh Phổ.
“Đừng lên tiếng nghe con, mọi chuyện sẽ qua thôi.”
Sau đó, gã lại đặt tay lên đám rễ cây giữa ngực, lửa đỏ đột nhiên bốc cháy, chẳng mấy chốc mà thiêu rụi chúng sạch sành sanh.
Tại thời điểm va chạm, lập tức nổ ra một trận lửa lớn cùng khói đen nghi ngút, che lắp thân ảnh hai người bọn hắn bên trong.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.