Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16: Cuối con đường

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Cuối con đường


“Yeee!”

“Tất cả.” Khâm đáp.

"Ngũ Hành đạo sĩ." Veha hai mắt ngưng trọng, lầm bầm: "Kẻ tới rất mạnh, đạo pháp sâu không lường được."

Dứt lời, gã liền bắn tiễn về phía Thảo.

Boray bị nổ nghiêng người.

Ngay lập tức, toàn bộ hỏa nhân cùng sói đen tan biến vào hư vô. Khâm nhặt những người nộm sắt bỏ vào hộp gỗ rồi vác nó lên vai, cậu đi về phía Thảo, người đang đờ đẫn nhìn cái bảng tên nhỏ trong tay.

Đại điện trung tâm của Nội Trận.

Nhân cơ hội này, Khâm cắm hỏa côn xuống đất, hai tay chấp lại quát to: “Thất Sơn thần điển, Đệ nhất chân kinh, Giá Thiên Hỏa Trụ!”

"Thảo, mau nhìn kìa." Thùy Dương sợ hãi kêu cô.

“Cậu Khâm tình huống không ổn rồi, có rất nhiều Huyết Hồn Ngải đang lao về phía chúng ta!”

Thời Khâm và Chanavy người qua kẻ lại, trường côn dũng mãnh đối đầu với lưỡi liềm to dài, mỗi lần va chạm đều bắn ra tia lửa. Cuối cùng, Chanavy bổ một đòn từ trên xuống, Thời Khâm bèn lách người tránh né, lại nương theo quán tính vung một côn hết lực lên người ả ta.

Lời của Khâm nhất thời khiến Thảo lấy lại chút tỉnh táo, cô gật gù đầu rồi hỏi:

“Yaaaa!” Thảo hét lên phát tiết, vung tay chém liên tục.

Lúc này, song song với sự xuất hiện của Huỳnh Thời Khâm, bàn cờ của Cơ Điên lại xuất hiện một quân cờ trắng, nó vừa hiện ra liền bốc cháy hừng hực.

Borey sợ hãi mắng.

Thanh Thảo lúc này mới nhớ ra, Trần Cảnh Phổ từng nhấn mạnh rằng người đeo Lục Cát Bình An phải là Dương chứ không phải cô! Nhưng lúc bị Borey bắt, Dương đã tháo nó ra và đeo cho Thảo!

“Haaa!” Khâm hét to, hai tay đập mạnh xuống đất.

“Thất Sơn là đại trụ của chánh đạo, đứng đầu của Ngũ Hành Đạo Sơn. Có nên toàn lực ra tay không?” Gã tùy ý hỏi.

“Ừm.” Khâm gật đầu.

Cả hai cùng lên đường, lần này do Khâm dẫn đầu, trong tay cậu cầm một cây đuốc, không biết trời gần sáng hay chưa nhưng bầu trời vẫn một màu tối mịt, Thảo không để tâm nhưng Khâm thì chú ý tới nó.

"Cẩn thận!" Thanh Thảo hét to.

Thời Khâm vừa dứt lời, Boray liền bức tốc xông lên, với cơ thể rắn chắc đó thì gã ta không còn ù lì nữa, chớp mắt đã vươn nắm đấm tới trước mặt cậu.

Thời Khâm nhướng mày, cậu dự định truy đuổi theo Chanavy, nào ngờ Thảo vừa dứt câu, một nắm đấm to lớn từ bên cạnh bất ngờ rơi lên người Khâm, đánh bay cậu ra xa.

"Ma quỷ nạp mạng! Thất Sơn đạo sĩ Huỳnh Thời Khâm ta đến rồi!"

Đằng kia, Thời Khâm vừa mới thi pháp xong, một thanh lưỡi hái dài từ trên cao bổ xuống đầu hắn, Khâm lập tức bạt côn sang đối đầu.

Borey sợ hãi, vội nhảy khỏi người Boray tránh né.

Cơ Điên thấy vậy liền thong dong nói: “Xem ra, người đến là Hỏa hành Thất Sơn đạo sĩ.”

Dứt lời, gã đứng lên đầu Boray và hét to:

Thời Khâm bị hất văng ra ngoài, nhẹ nhàng tiếp đất, cậu ngạc nhiên vì thể chất của tên Boray này, nó đột nhiên mạnh lên vượt trội.

“Ổng đang đến, chắc gần đây thôi.”

Lệnh vừa ra, hơn mười người nộm sắt nhỏ gần đó bỗng dưng bốc cháy dữ dội, sau đó hóa thành mười thân ảnh cao lớn, tứ chi đầy đủ, tựa như nhân loại, toàn thân họ đều bị lửa phủ phục, nhất thời thắp sáng cả khu vực này.

“Cuối cùng, chị còn phải đánh đổi.” Khâm nghiêm giọng.

“Con mẹ nó.” Borey trố mắt. “Mày...”

Thanh Thảo lắc đầu không đáp, nước mắt lại lăn dài trên má cô.

“Hmmm, chị chắc không? Đi vào con đường này cần phải nó năng khiếu trời ban, sau đó còn phải học rất là lâu và cực khổ nữa đấy.”

Mỗi đòn mà Hỏa nhân tung ra đều đánh văng đám Huyết Hồn Ngải đó, thậm chí còn để lại một đám cháy trên người không ngừng thiêu sống chúng.

“Ả ta biến mất rồi?” Thời Khâm nhíu mày.

Giáo hoàng Veha gật đầu vừa lòng, phất tay ra lệnh. Cơ Điên liền hiểu ý, gã lấy ra bốn viên cờ đen, đồng loạt trước mặt hai quân cờ trắng.

Càng nói, các vết thương trên người Thùy Dương càng tỏ ra nặng nề, mấy thanh xương sườn đột nhiên đâm xuyên người Dương, vô số lỗ máu hiện ra trước ngực nhưng cô vẫn duy trì mỉm cười nhìn Thảo. Thấy cảnh này, Tăng Thanh Thảo chậm rãi mở to mắt, cô như tỉnh khỏi cơn mộng mị, nước mắt Thảo theo đó chảy ra từng dòng, miệng há to không thốt nên lời.

Chanavy bất ngờ bị đẩy lùi, từ trên cao đáp xuống đất, ả ta giận dữ, mái tóc tung bay, mắt mèo ánh lên đỏ rực. Còn Thời Khâm thì đứng yên tại chỗ, hai bắp tay cậu đang nổi lên những hàng chữ Nôm vàng óng, cậu nhấc côn lên, cảnh giác nhìn về phía Chanavy, phía sau lưng thì Boray lựng khựng đứng dậy.

Thanh Thảo cột thanh Cốt Kiếm bên hông, thỉnh thoảng xoay đầu nhìn về phía sau, cô sợ rằng đám Huyết Hồn Ngải và Chanavy đuổi tới. Thấy vậy, Thùy Dương trấn an cô: "Phía sau không có ai đâu bà."

Một tiếng vang inh ỏi phát lên, Thảo giật mình mở mắt. Chỉ thấy một thanh trường côn đỏ rực cắm phập xuống đất trước mặt cô, ngăn cản mũi tên vừa rồi! Lúc này trên thân trường côn không ngừng lấp lánh những hàng chữ Nôm vàng bóng quen thuộc.

“Tất cả?” Thảo nghi hoặc.

"Tui biết rồi, hì hì." Thùy Dương vui vẻ đáp.

Trông thấy quân cờ trắng xoay vòng, Cơ Điên lại dời hai quân cờ đen từ phía sau áp sát.

“Chúng quân Huyết Hồn Ngải nghe lệnh! Xông lên xé xác lũ ác quỷ này hiến tế Huyết Cô cho ta!”

Thảo và Dương căn cứ theo phương hướng của pháo sáng phát ra ban nãy để đuổi theo. Đi được một lúc, hai mắt Thanh Thảo trở nên mơ hồ, cô khuỵu người xuống, Thùy Dương vội vàng nâng cô dậy, lớn tiếng nói: "Cố gắng lên Thảo ơi, chúng ta sắp tới chỗ mọi người rồi. Cố lên!"

Ở nơi xa xôi, Cơ Điên lại đặt xuống một quân cờ đen vây khốn cờ trắng.

Nào ngờ, từ trong làn khói bụi, thanh âm của Thời Khâm hiên ngang phát ra: “Không ngờ được đám ma quỷ tụi mày đã tu luyện thâm hậu như thế. Bọn bây đã g·i·ế·t bao nhiêu mạng người vô tội vậy?”

"Chúng ta không còn thời gian nữa!" Thùy Dương lớn giọng cắt lời Thảo, cô nhắc nhở: "Bà nhớ anh đạo sĩ Trần Cảnh Phổ dặn chúng ta điều gì chứ?"

Đáp lại lời cô, bên kia thung lũng đột nhiên hiện ra thân ảnh của nữ quỷ Chanavy đang treo ngược trên cây, dưới chân ả còn có gã mập Boray và tên nhỏ con Borey. Borey hưng phấn cười to: "Hố hố hố! Hai con quỷ cái, khi nãy dọa tao suýt c·h·ế·t. Bây giờ tao xem tụi mày trốn đi đâu?"

BANG!

Thời Khâm bây giờ không khác gì một gã Hỏa nhân!

“May mà Di Sơn kịp thời, nếu không bị thằng nhóc kia nướng chín rồi.”

Thảo nghe vậy chỉ biết chớp mắt liên tục, cô xuýt chút nữa bật cười nhưng kiềm lại được. Thảo bất lực nói: "Được rồi, tui xem la bàn, bà dẫn đường đi, cẩn thận dưới chân đó."

Ầm!

Borey quá đỗi sợ hãi hét lên: “Đừng g·i·ế·t tao con đĩ này!”

"Có bản lãnh." Gã nhẹ giọng khen, sau đó đẩy hai quân cờ đen có sẵn trên bàn đuổi theo vị trí hai cô rồi nói: "Nhưng tới đây thôi."

Trải qua một lúc chạy trốn, Thanh Thảo đưa đôi mắt khó tin nhìn bạn mình, cô không ngờ Thùy Dương mà mình quen biết lại có bản lĩnh như thế. Đột nhiên, một trận địa chấn dữ dội nổ ra, Thảo không giữ được thăng bằng té ngã, chỉ thấy mặt đất không xa xuất hiện một vết rách to tướng, không dừng lại ở đó, vết rách rất nhanh lan rộng ra ngoài, nhất thời tạo thành một thung lũng sâu không thấy đáy, vô số đại thụ bị nó nuốt chửng, địa chấn theo đó chấm dứt.

Người đã được tuyên bố phản bội nhà nước, phản bội chính phủ và tuyên án tử hình 15 năm trước, nay lại xuất hiện ở đây với hình hài một con quỷ dữ?

"Không phải chứ?" Thùy Dương giật mình.

Thật không hiểu nổi, mới ban nãy không có một bóng ma nào, bọn chúng từ đâu chui lên?!

Thùy Dương nghiêm giọng nhắc nhở: "Hãy nghĩ về tội ác của chúng, hãy nghĩ về những nạn nhân, về đạo sĩ Đinh Lăng... và cả tui nữa, bà hãy lấy đó là động lực để đi về phía trước."

Thảo chuẩn xác nâng kiếm lên đón đỡ, nhìn thấy bọn chúng hung hăng đuổi tới, cô vội vàng ra lệnh: "Chạy!". Thảo xoay người lại chạy vội, dù có Cốt Kiếm trong tay nhưng cô thừa biết mình không phải là đối thủ của chúng, ngay cả đạo trưởng Đinh Lăng cũng thất bại thì cô làm gì có cơ hội.

Bỗng nhiên, trước mắt Thảo truyền tới tiếng bước chân nặng nề, cô kiềm nước mắt để ngẩng đầu lên nhìn.

“Mình mệt quá hoa mắt rồi sao?” Thảo thều thào.

“Cậu cẩn thận một chút, ả nữ quỷ Chanavy có thể trèo cây, đi ngược trên không, mái tóc đều có thể làm vũ khí. Gã mập Boray thì dù bắn vào đầu cũng không thể g·i·ế·t gã ta, tên lùn có vũ khí là cây nỏ.”

Thanh Thảo không nói nhiều, há miệng nuốt viên đan vào bụng, cô đã tin tưởng hoàn toàn vào giới đạo sĩ cho nên còn không nghi ngờ gì. Thảo nhân lúc này nói nhanh:

Từng mảng thịt lớn trên người gã rơi xuống.

Trở lại phía hai cô gái, Thanh Thảo và Thùy Dương nắm tay nhau đi qua thung lũng, Thảo kiệt lực cúi đầu xuống đất thở dốc, mỗi bước đi qua tựa như một hồi ức về khó khăn mà hai cô trải qua được bỏ lại. Thùy Dương không hề quay đầu lại nhìn Thảo, khi hai cô vừa đặt chân qua bờ vực bên kia, một đoàn pháo sáng từ trời cao vừa lúc xuất hiện, Thảo ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn lấy nó, cô vui mừng nói bằng chất giọng yếu ớt: "Chúng ta đi đúng hướng rồi, bọn họ đã ở rất gần rồi."

Hai cô gái nhanh chóng nhào lộn một vòng tránh né, lưỡi hái vừa lúc vụt qua đầu, chém đứt đoạn thân cây to phía lưng, khi hai cô đứng dậy đã không thấy Chanavy đâu nữa, Thảo kiệt sức khuỵu người xuống.

“Đừng nói là chị muốn học đạo pháp nha?” Khâm nghi ngờ.

“Grừ...grừ” Boray nhe răng gầm gừ, đầu gã bị đập móp một lỗ sâu. Đột nhiên, các lớp mỡ đầy mụn mủ trên người hắn co thắt lại, chẳng mấy chốc mà hình thành những khối cơ săn chắc vô cùng. Trông Boray bây giờ không khác gì một cổ xe tăng, thân cao hai mét, cơ bắp thô cuồng.

“Trần sư phụ đang trên đường tới, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

"Cố lên Thảo." Thùy Dương bên cạnh vội vàng đỡ cô dậy, Thảo mới giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt Dương lúc này, cô thốt lên: "Dương! Mặt bà...mắt bà..."

"Bà sống thay phần tui nhé, hãy dùng đôi mắt tui tặng bà để phanh phui tội ác của chúng, tiêu diệt Hội Trăng Tàn!" Thùy Dương mỉm cười trong nước mắt. "Tui xin lỗi vì không thể tiếp tục đồng hành cùng bà nữa rồi."

Năm con sói đen to lớn còn hung hăng hơn, chúng nhào tới cắn xé Huyết Hồn Ngải thành nhiều mảnh, máu đen tung tóe khắp nơi, những con khác muốn phục kích bọn chúng đều bị chúng nhanh nhẹn tránh thoát, còn xoay lại táp vào cổ những con Huyết Hồn Ngải đó và quật chúng liên tục như một khúc xương nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Borey dứt lời, gã liền nghe tiếng chạy dồn dập từ nơi xa truyền tới, gã cố gắng liếc mắt qua nhìn, liền trông thấy Tăng Thanh Thảo cầm Cốt Kiếm đang lao về phía mình.

Khâm hét lên đã chậm rồi, Thảo đã chạy khuất bụi cây trước mặt, Khâm siết chặt trường côn đuổi theo, cậu mày nhíu thật chặt, nặng giọng mắng.

Một mũi tên lại bắn về phía Thời Khâm, cậu lại nhanh chóng nâng côn chặn lại.

“Đánh đổi thứ gì?”

"Trong người con ranh đó không có một tia đạo pháp, mà lại có thể Hầu Thánh, đã không phải thiên tài tầm thường." Lão trầm tư chốc lát rồi nói tiếp: "Mặc kệ là đạo sĩ phương nào đang bày mưu tính kế, dám bén mảng vào Hội Trăng Tàn thì đừng mong có kết quả tốt."

Thảo càng há to mồm khi trông thấy người ngồi chễm chệ ngay giữa đội hình Hữu Ngải đối phương, một bộ quân phục trang nghiêm, quân bào trải rộng. Trên tay anh ta đang cầm một sấp tư liệu và đọc nó: (đọc tại Qidian-VP.com)

Một gậy của Thời Khâm giáng thẳng lên đầu Boray, tóe ra một đoàn lửa lớn. Boray chới với lùi về sau liên tục, Thời Khâm nhân cơ hội bước tới, trường côn hung hăng nện lên bụng phệ của gã.

“Một mình mình thì không thể lỗ mãn được.” Khâm chặt lưỡi tiếc hận, cậu hừ lạnh: “Nếu có thầy Phổ ở đây thì tao sẽ nhổ tận gốc tụi mày.”

Chanavy hét to, mái tóc ả ta vươn ra dài thòng, đem bốn phương tám hướng Thời Khâm chặn đứng, rồi nhanh chóng cuộn lấy cậu vào trong, bản thân ả ta thì nhanh chóng bay tới. Khâm hừ lạnh, miệng niệm chú: “Thất Sơn bí điển, Tác Hỏa Song Thủ, cấp cấp như luật lệnh!”

Chanavy thân cao ba mét nhất thời bị hất tung ra sau.

Thanh Thảo đưa mắt nhìn xung quanh, mười danh Hỏa Nhân cùng năm đầu Sói Đen đang điên cuồng xâu xé lũ Huyết Hồn Ngải, nhưng bù lại số lượng kẻ địch quá đông, chẳng mấy chốc mà bọn hắn bị Huyết Hồn Ngải vây khốn lại, tình huống ngày càng xấu đi.

Xoạt!

Nhìn lũ Huyết Hồn Ngải đột nhiên xoay đầu bỏ chạy, Thời Khâm chần chừ một lúc, quyết định không đuổi theo.

Tiếp tục chạy đi về phía trước, khu rừng trước mặt Thảo thay đổi liên hồi, nhưng Thùy Dương vẫn băng băng chạy tới mà không gặp trở ngại nào. Boray và Borey thì bị mặt đất đẩy đi mấy lần, nữ quỷ Chanavy cũng xuất hiện, ả ta vừa đuổi theo hai cô được mấy bước thì mặt rừng lại xoay chuyển, Thùy Dương chính xác lựa chọn phương hướng để chạy sang mặt rừng khác tránh né bọn hắn.

Kiếm quang lóe lên, đầu Borey lăn xuống đất.

Lực đạo mạnh mẽ va chạm với nhau, tia lửa chớp lóe. Hai chân Thời Khâm lún xuống đất một đoạn, đủ hiểu sức nữ quỷ này phi thường.

Cả hai đứng đó một lúc lâu, đợi đến khi tinh thần Thảo ổn định lại một chút, cô kiềm nén nước mắt, sắc mặt Thảo nghiêm nghị, cô nói.

Boray xoay người lại, muốn đuổi theo. Nào ngờ ba lá bùa lần lượt phát nổ tung tóe.

Ành!

“Là tôi đây. Trần sư phụ lệnh tôi đến hỗ trợ hai người, nhưng xem ra tôi đến trễ rồi, trông chị không được ổn cho lắm?”

“Không cần, để Ma Tước xử lý đi.” Veha phất tay.

Thanh Thảo không dừng tay, cô trừng to đôi mắt giận dữ, lại lần nữa vung kiếm chém lìa thi thể của hắn.

Ở phía đối diện, Borey bị Thời Khâm xuất hiện làm giật mình, rồi gã nổi giận mắng:

“Chị nên chú ý xung quanh, chúng ta vẫn chưa ra khỏi địa phận của kẻ địch.”

Ầm!

Thấy tình huống này, Thời Khâm nhíu mày nhắc nhở: “Chị cảnh sát, cô cẩn thận lũ Huyết Hồn Ngải xung quanh, đừng đến gần đây.”

Ầm!

“Đừng g·i·ế·t tao!”

"Không, chỉ sợ so với ma giấu càng đáng sợ hơn."

Dương dứt lời, cảnh quan trước mặt Thanh Thảo trở nên tối đen, Thảo trừng mắt bạc nhìn rừng sâu trước mặt, cuối cùng cô không kiềm nén được nữa mà khóc to, Thảo cắm mặt xuống đất mà khóc, cô thét lên để thỏa nỗi đau trong lòng: "Aaaaa!"

Giáo hoàng Veha trầm tư một lát, lão bấm đốt tay, cuối cùng lắc đầu: "Muộn rồi, bọn hắn đã tới."

Thời Khâm bức tốc phi lên, dưới chân cậu bốc cháy hai ngọn lửa khiến cho tốc độ gia tăng dị thường, chỉ chớp mắt mà Khâm đã áp sát Boray, trường côn xé gió đập xuống.

"Ây gu, bà bớt nói quẩn được không?" Thanh Thảo tức giận mắng.

Ành!

"Bà không tranh thủ đi thì lát nữa tui c·h·ế·t cho bà xem."

Chanavy chớp lấy cơ hội này bạt lưỡi liềm sang người Khâm, chỉ có điều Thời Khâm lại nhanh tay hơn, cậu xoay người thọc mạnh trường côn lên người ả. Chanavy liền bị đánh bật ngã ra sau, Khâm lại bước tới bồi thêm một côn cường hãn, đánh bay ả đi thật xa.

Ầm!

“Đừng nói là còn kẹt lại bên trong nha? Đi! Vô cứu bã!” Khâm xắn tay áo lên nói.

...

“Chị Thảo chậm đã!”

Khâm chấp tay lại hô: “Giải!”

"Bà thấy tui đúng chứ." Thùy Dương khóc thút thít, cô vuốt khuôn mặt của Thảo và nhẹ giọng nói tiếp: "Có lẽ do bà quá đau lòng nên luôn nghĩ tui ở cạnh bà. Nhưng tui c·h·ế·t rồi Thảo à, bà thấy tui là do đôi mắt này đấy!"

Chỉ thấy trước mặt Thảo và Dương mặt đất đổ sụp, tạo ra một hố đen khổng lồ, Thùy Dương liền nắm lấy tay Thảo kéo sang hướng khác.

Cuối cùng, Veha phất tay ra lệnh: “Thất Sơn đạo sĩ đã tới, một chút dị thuật Di Sơn Đảo Hải của ngươi vô dụng rồi, chưa đến lúc cùng bọn hắn tất tay thì không cần phí sức. Việc ở đó có Ma Tước lo rồi, buông tay đi.”

Thùy Dương không đáp, cô quả quyết bước chân đi qua, Thanh Thảo nhắm chặt mắt lại, cắn răng đi theo. Qua một lúc, Thanh Thảo không có cảm giác mình bị hụt chân, cô mới ngạc nhiên mở mắt ra. Thảo liền phát hiện mình và Thùy Dương đang bước trên không trung như đất bằng, dưới chân là vực sâu thăm thẳm.

Hú!

Thanh Thảo cả kinh, cô cầm Cốt Kiếm đứng dậy nhìn về phía Thời Khâm, cậu ấy lúc này là trụ cột tinh thần của cô, nếu ngay cả Khâm cũng không thể đánh bại hai người bọn chúng, vậy thì ai mới có thể?

Ầm!

Ành!

Vì mục tiêu nhiệm vụ nằm sâu trong rừng của Cam, cho nên đội trưởng Huy đã chuẩn bị la bàn cho hai cô phòng trường hợp bị lạc.

Nào để ý hắn mắng tiếp, Thời Khâm đằng kia lại lấy ra một lá bùa phép màu đỏ, miệng niệm chú ngữ rồi phi nó về phía gã.

Giáo hoàng Veha nheo mắt lại, lão suy nghĩ một lát rồi lắc đầu đáp: “Không cần thiết, bọn chúng không dám đơn thương độc mã cùng chúng ta đối pháp đâu.”

Trường côn trong tay Khâm bốc cháy, các hàng chữ Nôm màu vàng trôi lơ lửng xung quanh, nhìn từ xa vô cùng rực rỡ.

Nhìn gương mặt quen thuộc đó ngay trước mặt, máy quay trong tay Thảo không tự chủ rơi xuống đất.

Giáo hoàng Veha gõ ngón tay đều đặn lên tay ghế, tay kia chống cằm ung dung, trước mặt lão bất thình lình xuất hiện nữ quỷ Chanavy.

Bìnhhhhhh!

Thời Khâm phất tay đáp: “Chuyện này dài lắm, khi gặp thầy Phổ thì thầy ấy sẽ giảng cho chị.”

Đáp lại nụ cười của gã, đoàn khói xanh đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa lan tỏa trong không khí, để lộ thân ảnh Huỳnh Thời Khâm đang cầm lá bùa rực lửa trong tay.

Bao nhiêu hình ảnh của Thùy Dương lại xuất hiện trong đầu Thảo, nhớ ngày nào hai đứa còn đi phá án cùng nhau, con bé ấy dù bị ma dọa cho sợ xanh mặt vẫn lo lắng cho cô.

"Đúng vậy! Tui có thể nhìn thấy hết thảy, bà hãy tin tưởng tui." Thùy Dương nắm chặt tay Thảo.

“Khá tốt, chẳng trách có thể trốn ra đây.”

"Bọn hắn?" Cơ Điên nghi hoặc.

Cả ba vừa va chạm, Thời Khâm liền như diều đứt dây bay nhanh ra ngoài, chớp mắt va phải mấy cây đại thụ phía sau, làm chúng gãy đoạn, rồi cậu té ngã xuống đất, khói bụi bốc lên che lấp cả người Khâm bên trong.

"C·h·ó c·h·ế·t! Lũ c·h·ó c·h·ế·t!" Thanh Thảo giận dữ mắng to, cô đập tay xuống đất để phát tiết.

"Không phải, tui... tui không biết xem la bàn." Thùy Dương ấp úng đáp, cô nói: "Bà xem la bàn đi, mắt tui nhìn đêm được nên để tui đi trước cho. Để tui không biết xem la bàn, nếu vô tình dẫn hai đứa quay lại Ngoại Trận thì c·h·ế·t mất."

“Rõ ràng không phải ma khí, vậy cái gì đang che thiên ám địa vậy?” Khâm nhíu mày thì thầm.

Thời Khâm theo đó xuất hiện, chỉ thấy áo bào cậu bị xé nát, để lộ phần thân trên săn chắc rắn rỏi, đường cơ rõ nét như tượng tạc. Đặc biệt chú ý là trên ngực, hông và hai bên cánh tay cậu được xăm những ký tự và hoa văn lạ lẫm, lại rất hút mắt.

Thế nhưng, tiễn vừa mới cản lại, nó lập tức nổ ra một đoàn khói xanh, Borey ở xa cười ác liệt.

“Ma quỷ nạp mạng!” Cậu hét to, tại chỗ phi lên, tốc độ như tên bắn, chỉ để lại một tàn lửa trong không khí, chớp mắt liền áp sát Chanavy và Boray.

Dứt lời Thảo dẫn đầu chạy trước. Khâm cả kinh thốt lên:

Chương 16: Cuối con đường

Thùy Dương đứng trước mặt Thanh Thảo mà không hề đổi sắc, hơi thở ổn định, nhìn không ra cô mệt chỗ nào. Thùy Dương mỉm cười đáp: "Mệt chứ, rất là mệt, còn rất đau. Nhưng nếu tui không dìu bà đi thì bà đi nổi không?"

Khâm nghiêng người tránh thoát, Boray lại bồi thêm một cước nối tiếp, mắt thấy không thể né, cậu liền vung côn đối cứng với nó.

Ầm!

“C·h·ế·t!” Thời Khâm quát to, cậu vung hết sức lực, cắm thanh hỏa côn xuyên ngực gã ta.

Nhưng lần này, Thảo không quá ngạc nhiên, cô đang dần thích ứng được việc này.

Bang!

Huỳnh Thời Khâm sắc mặt ngưng trọng, hắn đặt hộp gỗ trên lưng xuống, móc ra một loạt người nộm bằng sắt nhỏ ném ra ngoài. Sau đó nhắc nhở Thảo: “Chị đừng chạy lung tung, tôi có thể giải quyết bọn chúng.”

“Chị ổn chứ? Còn một người nữa đâu?” Khâm vừa lúc đến hỏi.

...

Gã hét to: “Sát!!!”

Nữ quỷ Chanavy phủ phục trong mái tóc đen, ả chỉ còn tay trái để cầm lưỡi hái, nghe lời Veha, ả chỉ đơn giản xoay người rời đi.

Thanh Thảo nhíu mày, cô nhìn Cốt Kiếm trong tay, gương mặt hiện lên rõ nét liều mạng.

Thanh Thảo lựng khựng đứng dậy, cô há hốc miệng khi nhìn thấy bờ bên kia cách mình hơn mười mét. Thùy Dương siết tay cô, Thảo nhìn Dương, chỉ thấy Dương mỉm cười, thều thào: "Bà tin tui chứ?"

Ngày hôm nay, cô ấy...

Ở đại điện Nội Trận, Cơ Điên cầm quân cờ đen trong tay lưỡng lự không đặt xuống, đôi mắt đỏ ẩn trong áo bào của gã ánh lên sự kinh ngạc. Gã thì thào: "Thật khó tin! Thế gian này lại xuất hiện một đôi Âm Dương Lưỡng Nghi Nhãn!"

Lá bùa bay tới gần, Borey theo bản năng chạy trốn, bất quá Thời Khâm nơi xa lại vung tay bắt ấn. Lá bùa chưa kịp tới gần đã bốc cháy, ngay lập tức Borey cảm thấy cơ thể tê cứng, đứng yên tại chỗ không thể động đậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lệnh vừa xuất, tiếng sói tru liền vang vọng, từ năm hình giấy bỗng trồi ra năm đầu sói lớn, thân to như con bò, toàn thân đen nhánh.

Nó phát sáng trong đêm, nhưng anh ta đi vào hội Trăng Tàn ư?

Trong lúc nguy cấp, viên Hồi Linh Đan tựa hồ có tác dụng, Thảo cảm giác cơ thể mình đã hồi phục không ít sức lực, cô gắng gượng chống Cốt Kiếm xuống đất để đứng dậy.

Dứt lời, Thảo thay pin cho camera rồi chuyển sang chế độ ban đêm, thấy Thùy Dương bất động, Thảo khó hiểu hỏi: "Bà sao thế?"

Thanh Thảo nắm chặt Cốt Kiếm, cô muốn đứng dậy liều mạng với chúng, nhưng Thảo phát hiện cơ thể mình đã kiệt quệ đến mức không thể động đậy nữa rồi, Thảo chỉ đành giương đôi mắt căm hận nhìn Borey.

“Chắc Phó cục Nam sẽ biết chuyện gì đó, phải nhanh trở về kết thúc chuyện này thôi.” Thảo nhíu mày.

“Đi thôi cậu Khâm, tôi cần về nước để kết thúc chuyện này.”

Ngay lập tức, lũ Huyết Hồn Ngải không biết sợ c·h·ế·t đồng loạt xông lên. Mà mười danh Hỏa nhân cũng dũng mãnh lao ra, bọn hắn tung cước, vung đấm giáng thẳng lên người những con Huyết Hồn Ngải gần nhất, còn để lại một trận hỏa hoạn dưới chân.

“Lại là thằng c·h·ó nào đây? Một con quỷ đội lốt người à? Tao sẽ g·i·ế·t mày luôn một thể.”

Thanh Thảo nhíu mày nhìn bọn hắn, cô rút Cốt Kiếm ra cầm, nói khẽ: "Bọn nó chưa chắc qua được thung lũng, chúng ta sẽ liều mạng trốn qua khỏi khu rừng trước mặt."

Ành!

Chỉ thấy Thùy Dương cùng với tên Huyết Hồn Ngải đập mạnh vào thành vực rồi rơi xuống thung lũng, Thảo nhìn thấy tất cả, nhưng cô không tin vào mắt mình mà bò đến đó nhìn xuống, vực thẳm tối mịt che đi tất cả, Thảo run rẩy mở camera ban đêm lên để tìm Dương, khi trông thấy dáng người nhỏ nhắn quen thuộc ấy nằm bất động, Thảo như c·h·ế·t lặng, nước mắt không ngừng rơi.

"Cố lên, bà có thể đi được mà." Dương nỗ lực động viên, đôi mắt Thùy Dương thuần một màu bạc trắng, có vẻ như cô gái này đã sử dụng đôi mắt âm dương của mình thuần thục hơn.

Gã lưỡng lự nhìn sang giáo hoàng Veha, hỏi: "Có nên g·i·ế·t không? Linh hồn của con bé này có thể thu phục, nếu có thể đoạt được đôi mắt đó, đạo pháp của giáo chủ sẽ tăng vọt một bước lớn."

"Một mình tui không đi nổi nữa." Thảo thành thật nói.

Hai cô gái lần nữa xuất phát, chuyến này có la bàn trong tay nên hai cô đi một mạch rất xa, cho đến khi hai chân tê cứng thì hai cô mới dừng lại nghỉ ngơi. Cả Thảo và Dương đều không còn tí sức lực nào trong người, trên thân vết thương chồng chất càng khiến Thảo chỉ biết tựa lưng vào cây mà thở gấp. Thảo nhìn Dương bằng ánh mắt bất khả tư nghị, cô ngạc nhiên hỏi: "Bà không biết mệt à Dương?"

Nhiệt độ hạ thấp, không khí lạnh lẽo như trời đông, giữa rừng sâu thăm thẳm có hai cô gái dắt tay nhau chạy trốn.

“Từ khi mày bị Ma Tước cắt mất một tay thì mày đã quá yếu ớt, hãy đến giáo phận Sekong, cắn nuốt thật nhiều mạng người vào, mạnh lên, trước khi trận chiến cuối cùng nổ ra.”

Thảo không đáp mà chỉ kiên quyết gật đầu.

Boray chới với muốn ngã ra sau, nhưng gã gắng gượng lại được.

Borey giận dữ bắn tiễn về phía Thời Khâm, nhưng cậu chỉ cần nâng côn lên là dễ dàng chặn lại. Sau đó, Thời Khâm dẫn đầu phi lên, cậu phi lên không trung, từ trên cao vung gậy nện xuống Boray và Borey.

Ăn một côn dũng mãnh từ Thời Khâm, cả thân thể Boray lúng sâu xuống đất.

“Ít nhất thì cho chúng nếm mùi khó khăn.” Gã cười nhạt.

Thời Khâm băng qua khỏi bụi cây, đuổi theo Thảo, phát hiện cô đã đứng yên tại chỗ, Khâm liền dừng bước bên cạnh cô ấy.

"Lối thoát ở trước mặt, bà đi đi, hãy mang tội ác của chúng ra ngoài." Thùy Dương mỉm cười dịu dàng nhìn cô.

“Tăng Thanh Thảo, được huấn luyện trong đội đặc nhiệm chống khủng bố hai năm, đào tạo theo lính thủy đánh bộ hai năm, có hai năm tham chiến ở chiến trường Afghanistan, sau đó tham gia đội điều tra diện rộng Tịnh Biên, An Giang, hàm Đại úy.”

Thanh Thảo khó hiểu xoay mặt nhìn Dương, cô hỏi: "Bà sao thế? Chúng ta cùng đi thôi."

Mới vừa rồi, cô trông thấy bóng lưng của ai đó vừa đi khuất tầm nhìn của cô, sau lưng anh ta đang cõng một hòm gỗ khá giống Khâm, trong đó là hoa trắng?

Theo lệnh hắn, từ bốn phương tám hướng không ngừng truyền tới tiếng tiếng kêu gào man rợ của lũ Huyết Hồn Ngải, thanh âm vang vọng rừng sâu. Thanh Thảo giật bắn mình nhìn xung quanh, đếm không hết các bóng trắng dị hợm đang lao về phía này, cô cả kinh hô lên:

Nhưng cô chỉ vừa nói xong, dưới thung lũng bỗng trồi lên một mảnh đất nối liền hai bờ, Borey điên cuồng cười to: "Đuổi theo nó, g·i·ế·t!". Dứt lời, gã bắn mũi tên về phía Thảo.

Thanh Thảo nghe vậy mới yên tâm, hướng camera về trước đi theo Thùy Dương, cô vẫn không quên chú ý xung quanh, Thảo tin vào linh cảm của mình, có vẻ như hai cô đang bị một thế lực nào đó theo dõi. Thanh Thảo bây giờ đã không sức để chạy nữa rồi, cô đói khát và kiệt sức, cô lựng khựng từng bước chân không vững, Dương đau lòng dìu dắt cô.

Hai người căng thẳng nhìn về phía trước, chỉ thấy đếm không hết Hữu Ngải và Tả Ngải bủa vây trước mặt, chúng chặn kín mọi lối đi, nhe răng múa vuốt nhìn về phía hai người, một áp lực nặng nề đè lên tim cả hai.

"Lúc nãy pháo sáng nổ ở hướng nam, mình cứ theo hướng nam mà đi."

Vừa mới xuất hiện, thiếu niên này liền nắm lấy trường côn lên xoay một vòng rồi trực chỉ về phía Borey và Chanavy, cao giọng quát lên:

Khói bụi bốc lên nghi ngút, Thanh Thảo khó khăn nhìn về phía cuộc chiến, đợi đến khi khói bụi tản đi bớt, cô trông thấy Huỳnh Thời Khâm đã trở về trạng thái bình thường đứng đấy, thanh trường côn trong tay cậu ta đã ngừng bốc cháy.

"Bảo trọng nhé!"

Thảo nghe vậy mím môi, nước mắt lưng tròng. Thùy Dương liền giở giọng trêu ghẹo cô: "Ấy khóc lóc cái gì? Bà yếu đuối như vậy từ hồi nào thế? Có khi tui đang hồi quang phản chiếu nên khỏe vậy đấy."

Nghe gọi, gã đạo sĩ có sáu tay, thân cao hơn trượng bên cạnh khom người ôm đồm đáp: "Có ta."

Từ đằng xa, thân ảnh mập mạp của Boray xuất hiện, Borey cười nham nhở ngồi trên vai hắn ta, bên cạnh đó là nữ quỷ Chanavy, ả ta đứng dưới đất, tay xách lưỡi hái, tóc dài rối tung.

Boray lập tức văng ngược ra sau, lăn lộn trên đất mấy vòng.

Cơ Điên lại hỏi: “Thế có cần làm khó chúng nữa không?”

Thời Khâm hiểu ra vấn đề, cậu há miệng, muốn an ủi, cuối cùng lại thôi.

“À... ừm.” Thảo thở ra một hơi, nắm lấy Cốt Kiếm nhìn thẳng về trước.

"Ma Tước đâu?" Lão nhếch môi cười lạnh.

Boray há miệng gầm rú, gã bỏ qua Thanh Thảo mà dí theo Khâm. Chanavy đằng kia cũng giận dữ đứng dậy, sát vai Boray đuổi theo. Ngay khi Thời Khâm vừa mới tiếp đất, hai bọn hắn đã đuổi tới, Boray tung đấm, Chanavy thì vung liềm cùng lúc, Khâm đành cắn răng vận hết sức lực để vung côn chống trả.

Chỉ thấy Thảo nhìn chằm chằm ngọn cây phía trước, hai mắt tràn đầy khó tin, sửng sốt. Trong mắt Thảo, đội trưởng Gia Huy, Trọng Nhân và Quốc Thịnh, ba người anh em trong đội điều tra diện rộng bị mổ sạch n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, đóng đinh trên thân cây phía sau chúng.

"Đây là..." Thanh Thảo há hốc miệng kinh ngạc.

Thảo ngẩng đầu nhìn theo hướng Thùy Dương chỉ, cô không tự chủ được làm rơi la bàn trong tay. Chỉ thấy khu rừng trước mặt hai cô lúc này di chuyển liên tục, mặt đất xoay vòng, mang theo cây cối chuyển động như một cối xoay. Thanh Thảo muốn xoay người lùi lại, cô đột nhiên bị hụt chân chới với ngã ra sau, Thùy Dương kịp lúc nắm tay Thảo kéo lại, Thảo mới sợ hãi phát hiện sau lưng mình hóa ra là một vực thẳm sâu hun hút.

"Nhưng mặt bà.... Không, băng bó cho bà trước đã." Thanh Thảo lo lắng đáp.

Sức nóng từ cột lửa này khiến cho Thảo rát cả mặt, cô kinh hãi đưa tay lên che chắn lại. Hết lần này tới lần khác, những đạo sĩ chân chính phá nát tam quan của cô về thầy pháp, về khoa học và logic.

Đại điện trung tâm Nội Trận.

Thanh Thảo cho rằng mình hoa mắt, cô lại nhìn về phía trước đuổi theo Khâm.

Nhìn ánh sáng như ngọn hải đăng giữa đêm đen, Thanh Thảo nở nụ cười rạng rỡ, cô nắm tay Thùy Dương đi theo hướng đó. Thế nhưng, Thuỳ Dương lại vụt khỏi tay cô, đứng yên tại chỗ, mà Thảo vừa mất đi sự dìu dắt của Dương liền vô lực ngã xuống đất.

Đang lúc cả hai giằng co với nhau, lưỡi liềm ngày càng hạ xuống đầu Khâm, Thanh Thảo đúng lúc xuất hiện, cô vung kiếm trảm xuống đầu Chanavy, bất quá, kiếm còn chưa hạ xuống, ả ta đã kéo dài mái tóc bóp lấy cổ Thảo, siết chặt tứ chi, đẩy cô nằm bẹp xuống đất.

Boray bị đánh ngã ra đất, gã đau đớn hét to: “Graaa!”

Khi Boray còn chưa kịp phản ứng, hỏa cước liền xé gió dán lên mặt gã ta, ngay lập tức, cái cơ thể đồ sộ của Boray bị đá văng đi thật xa, lăn lộn nhiều vòng mới dừng lại được.

Bang!

Thảo nhảy xuống cơ thể gã ta, gỡ lấy một tấm bảng tên đã ăn sâu vào da thịt của hắn, nó dính kèm cùng chiếc áo quân phục.

“Ăn khói độc của tao đi thằng nhóc con.”

Tăng Thanh Thảo đã thẫn thờ một lúc lâu, não cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng lại chẳng có kết quả gì.

“Vậy, chị đã đột nhập vào hội Trăng Tàn và trốn ra đây?” Khâm đột nhiên hỏi.

“Cậu là đạo sĩ Thất Sơn, Huỳnh Thời Khâm đó?” Thanh Thảo kinh ngạc hỏi.

Theo lời nói của Thùy Dương, Thanh Thảo như sống lại khoảnh khắc cùng nhảy khỏi tháp canh khi ấy.

"Bà vốn đi một mình mà!"

Banggg!

Vừa hay lúc đó, một cánh hoa trắng đột nhiên rơi ngang mặt Thảo, cô nhướng mày quay phắt về phía sau.

Mắng thì mắng, Thảo vẫn gắng gượng đứng dậy, xem la bàn trong tay rồi tiếp tục đi tới, nhưng vừa mới đi được mấy bước, Thanh Thảo sựng người lại khi nhìn thấy chiếc áo mình thắt trên thân cây ban nãy. "Gì vậy?" Thảo giật mình xem lại la bàn, nó vẫn đang chỉ về hướng nam, nhưng một giây sau đó, cô kinh hãi khi nhìn thấy mũi kim la bàn như bị thế lực nào đó xoay sang hướng khác.

Huỳnh Thời Khâm nghiêng đầu nhìn cô, đáp:

....

Cơ Điên gật đầu, gã đặt thêm một vòng các quân cờ đen lên bàn rồi thu tay lại.

Nhưng, khiến Thanh Thảo ngạc nhiên chính là thể trạng của Thời Khâm bây giờ, toàn bộ phần trán và cánh tay của Khâm, cùng với phần ngực của cậu đang lan tràn ra một vết mực màu đỏ, nó không ngừng lan rộng và rồi cuối cùng lại bốc cháy.

Không để cho hai cô gái nói tiếp, giọng cười man rợ của Borey từ sau lưng truyền tới, chỉ thấy mặt rừng phía sau xoay chuyển, đẩy ra một Boray cao lớn. Thùy Dương không dám chần chừ, cô nắm tay Thanh Thảo đứng dậy chạy về trước, Boray và Borey liền đuổi theo phía sau, gã nâng nỏ lên bắn về phía Thảo. Thùy Dương như biết trước chuyện này, cô lập tức kéo người Thảo sang một bên tránh né, mắt của Dương càng chảy máu nghiêm trọng, nhưng sắc mặt cô nghiêm túc chẳng hề quan tâm tới.

Ở phía đại điện, Cơ Điên trơ mắt nhìn một quân cờ trắng đang không ngừng đi xuyên qua quân cờ đen, gã cười nhạt, quyết định thu hồi quân cờ trong tay lại.

Ành!

Thảo không đáp lời cô mà tự mình tiến lên, vừa bước qua khỏi lùm cây trước mặt, cô liền nhìn thấy quả đá to như núi ban nãy. Thuỳ Dương thấy vậy không tin vào mắt mình, cô lắp bắp: "Đừng nói là tụi mình bị ma giấu như ở vụ Lê gia nhé?"

Cô cất bảng tên này vào ba lô.

"Dương, phía trước là vực sâu!"

Thảo gật đầu, cô lấy camera ra nắm trong tay, thấy vậy Khâm nói tiếp: “Vậy chắc chị đã chứng kiến những tội ác kinh hoàng của chúng rồi.”

"Ừm, bà chú ý dưới chân." Thanh Thảo vui vẻ gật đầu, yếu ớt đáp. Cô vô tình nhìn thấy chân của Thùy Dương, vốn dĩ nó được đạo pháp của Đinh Lăng bảo vệ, thế nhưng bây giờ lớp dây leo đó đã biến mất, để lộ một chân thịt đỏ của Dương, ngạc nhiên là cô gái nhỏ này vẫn không màng đau đớn đi cùng cô, dìu dắt cô, Thảo chỉ biết bặm môi lại chua xót.

“Kết thúc rồi sao?” Thanh Thảo thì thào: “Khủng khiếp thật.”

Chỉ thấy Thời Khâm dùng xong đại chiêu, hỏa trụ dần dần tan biến, thân thể của Chanavy không còn lại giấu vết.

“Ma Tước đại nhân, tôi g·i·ế·t chúng nhé?” Gã thuộc hạ thân tín phía sau khom người hỏi.

Đang lúc hai người nói chuyện, một đoàn pháo sáng ở phía trước bay lên, soi sáng đường cho cả hai.

“Yeee!” Ả điên cuồng hét vô mặt Thảo.

“Phó cục trưởng Hoàng Xuân?!”

“Hỏng rồi, ma khí quá nặng, kẻ địch rất mạnh!”

Gã vỗ vai Boray, cả hai cùng nhau tiến về phía Khâm, Chanavy bên cạnh hắn cũng kéo theo lưỡi hái tiến lên, đồng thời từ khắp xung quanh khu rừng bỗng tràn ra vô số thực thể quái dị Huyết Hồn Ngải, chúng bò bằng tứ chi, kẻ thì chạy bằng hai chân, xông về phía bọn hắn. Thấy vậy, Thời Khâm liền chống côn xuống đất, sau đó hai tay bắt pháp quyết liên tục, mở miệng hô to:

Cơ Điên nhận mệnh, bốn tay trên cùng chắp lại với nhau bắt ấn, áo bào đỏ rực sáng lên từng dòng chữ Nôm. Trước mặt gã có một bàn cờ, Cơ Điên dùng đôi tay còn lại đặt lên đó hai quân cờ trắng, sau đó đặt tiếp hai quân cờ đen chặn đường cơ trắng lại, lại thấy ở phía sau bàn cờ đột nhiên xuất hiện hai quân cờ đen khác, Cơ Điên liền dời bọn nó lên một bước, chặn hết đường lui của cờ trắng.

Thanh Thảo nhíu mày lầm bầm: "Đường đi và ngõ cụt chưa chắc là chính nó?"

Thùy Dương thì thào: "Đứng dậy đi Thảo, chạy đi, mang công sức của tui với bà, của đạo trưởng Đinh Lăng chạy đi!"

Phừng!

“Chị và bạn của chị đã rất giỏi mới có thể trốn ra được đây, nên đừng quá đau lòng, hãy lấy những đau thương chị mất đi để làm động lực đi tiếp, hãy để sự hy sinh của cô ấy được đền đáp xứng đáng.”

Thảo nhắm mắt lại chịu đựng.

Bang!

“Hội Trăng Tàn ta có hơn ba mươi năm phát triển, chi nhánh rộng khắp, chi phối vô số gốc rễ của xã hội. Không đơn giản giải quyết bằng vũ lực được, chúng không ngu đến mức đấy.”

"Cơ Điên."

Đáp lại nghi ngờ của cô, một thiếu niên có ngũ quan tuấn tú từ trên không đáp xuống trước mặt Thảo, sau lưng vác theo hộp gỗ, mặc áo bào đơn sơ, từ trên người cậu ta tản ra khí thế hạo nhiên chính khí lẫm liệt.

....

Thấy tình huống này, Borey có chút hoảng sợ, gã mắng: “C·h·ế·t tiệt, đúng là thứ ma quỷ đội lốt người, tụi mày muốn c·h·ế·t không toàn thây rồi.”

Sau tất cả những chuyện cô trải qua, Hội Trăng Tàn trong lòng Thảo giống như một cơn sóng thần cao lớn mà cô không cách nào xông qua được. Chúng bủa vây lấy cô và Thùy Dương, dù cho hai cô có cố gắng đến thế nào đi nữa cũng không thể trốn thoát.

Bang!

Vừa nói, Thời Khâm vừa móc trong túi ra một viên đan hoàn ném cho Thanh Thảo, “Ăn đi, nó là Hồi Linh Đan, ăn vào sẽ nhanh chóng hồi phục thể lực.”

“Thằng c·h·ó c·h·ế·t thả tao ra, Huyết Cô sẽ bằm thây mày!”

Chưa hết, Thời Khâm còn nhanh như chớp dùng giấy bùa thắt ra hình năm con c·h·ó, gã cắn tay quẹt máu lên chúng rồi ném ra ngoài, sau đó chắp tay lại hô: “Bí thuật, Sát Phá Lang!”

Thanh Thảo kinh ngạc chứng kiến hết thảy, cô gấp rút hét to: “Cẩn thận!”

Hóa ra, Thùy Dương không phải không biết xem la bàn, mà cô ấy không thể xem. Thanh Thảo cất máy quay đi để tự nhìn la bàn mà chạy trong đêm tối, cô có thể nhìn thấy những thay đổi của rừng sâu đều nhờ đôi mắt bạc trên mặt mình. Thanh Thảo mệt đến mức không thể chạy nổi, còn Dương thì không biết mệt nhọc đi theo suốt chặng đường dài động viên cô, khiến cho cô có thể chạy tiếp!

Thảo không biết cô hỏi vậy có ý gì, chỉ biết theo bản năng gật đầu. Thấy vậy, Thùy Dương liền cất bước, dẫn Thảo đi về phía vực sâu. Khi Thảo trông thấy Dương không có dấu hiệu dừng lại khi đến mép vực, cô cả kinh hô to:

“Anh Phổ đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ầm!

Ngay lập tức, một cột lửa khổng lồ từ dưới đất bắn lên không trung, đỉnh ngọn lửa vượt ra khỏi những tán cây hàng chục mét, thắp sáng cả khu rừng, khiến cho mặt đất run rẩy, cuồng phong phát ra mãnh liệt, nữ quỷ Chanavy bị nuốt trọn bên trong.

Phừng!!

Ầm!

"Bà làm mất la bàn à?"

Chỉ thấy một đoàn lửa lớn từ tay cậu cháy ra ngoài, đuổi theo vị trí của nữ quỷ Chanavy, ả vừa rơi xuống đất, đoàn lửa liền đuổi tới.

Đi được một đoạn sau đó, vừa lúc hai cô đi xuyên qua một bụi lùm, trước mặt liền xuất hiện một tảng đá to như núi nhỏ cản đường. Thùy Dương không nghĩ ngợi nhiều mà đổi sang hướng khác để dẫn Thảo đi tiếp, cho đến lúc thở không ra hơi Thảo và Dương mới ngừng lại thở hồng hộc. Thanh Thảo nhìn bụi lùm trước mặt mình, cô nhíu mày nghi hoặc: "Hình như mình bị lạc thì phải?"

Bang!

Thùy Dương nghiêm giọng nói: "Mình bị ma giấu thật rồi."

Sắc mặt cậu duy trì nghiêm túc, tập trung tinh thần quan sát xung quanh. Khi nhìn thấy Thanh Thảo vẫn cúi đầu xuống đất, sắc mặt ảm đạm, Khâm thở dài nhắc nhở:

Xengg! (đọc tại Qidian-VP.com)

Phừng!

“Mọi người ở đó!” Thảo vội mừng, cô hối thúc: “Nhanh lên cậu Khâm, có người đón chúng ta!”

“Thất Sơn bí điển, Dĩ Tượng Thành Binh!”

Bang!

“Mất rồi.” Thảo không kiềm được khóc lên, “Dương mất rồi, cô ấy rơi xuống vực mất rồi!”

"Vâng, thưa Giáo hoàng."

Khi nhìn vào cái tên trên đó, Thanh Thảo lập tức kinh hãi mở to mắt, không thể tin nổi thì thào.

Cậu không đợi lâu, lại nhắc hỏa côn đuổi tới chỗ Boray, khi Boray vừa mới lựng khựng đứng dậy liền thấy một côn của Khâm giáng xuống.

Nhưng từ khi Huỳnh Thời Khâm xuất hiện, đạo sĩ của Thất Sơn xuất hiện, lần đầu tiên Thảo cảm thấy mọi chuyện đã dễ dàng hơn.

"Ma Tước đại nhân đã đợi sẵn bên ngoài." Cơ Điên ung dung đáp.

Thùy Dương rưng rưng khóe mắt nhìn Thảo, cô lắc đầu, sửa lời Thảo: "Bà nên đi một mình đúng chứ?"

Thấy Thảo sựng người lại, sắc mặt suy sụp, Khâm tưởng cô không nghe nên nhắc: “Cái cô gái có cái miệng lốp bốp không ngừng á, bạn đồng hành của chị, cô ấy đâu rồi?”

Tia lửa lóe ra.

Mai Duy Nam khép lại hồ sơ, lạnh lùng nhìn Thảo và Khâm.

Giáo hoàng Veha ngồi ung dung trên vương vị, tay cầm cốc máu nhâm nhi, lão trầm bổng nói: "Ngũ Hành Đạo Sơn sau từng ấy năm cuối cùng cũng nhúng tay rồi nhỉ?"

“Cậu ta là Huỳnh Thời Khâm?” Thảo khó tin vào mắt mình.

Cô lựng khựng đi về phía Thời Khâm, nhìn xuống thi thể Boray nằm bất động dưới lỗ sâu, trong bất giác lửa hận trong lòng Thảo lại trỗi dậy, nhưng cô cố gắng hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.

Lệnh vừa ra, hai tay Thời Khâm liền bốc hỏa, ngọn lửa nhanh chóng đốt cháy tóc đen của ả, giúp cậu thoát khốn. Chanavy cũng vừa lúc bay tới, ả vung lưỡi liềm từ trên cao bổ xuống, Thời Khâm kịp thời nhấc trường côn lên đỡ đòn.

“Định Thân Phù!” Thời Khâm hô.

"Có vẻ như bọn chúng bị thung lũng ngăn cản lại rồi."

Cơ Điên nói:

Đằng kia, Thời Khâm quát lên: “Thất Sơn thần điển! Đệ nhất chân kinh, Hỏa Thần Tử!”

Chẳng mấy chốc mà thi thể nhỏ con của Borey bị băm thành một đống bầy nhầy, nhìn không ra nhân dạng.

Chỉ thấy cả khuôn mặt Thùy Dương phủ kín máu tươi đặc quánh, da mặt nứt nẻ, máu từ trong mắt cô chảy ra không ngừng, tròng trắng đỏ lòm, chỉ chừa lại đôi đồng tử màu bạc quen thuộc. Thùy Dương nặng giọng nói: "Đừng lo lắng, là do tui dùng con mắt này quá sức, từ giờ bà hãy nắm chặt tay tui, tui sẽ dẫn bà thoát khỏi mê trận này."

Thời Khâm tung cước đá lệch mặt ả ta, nhất thời khiến cho Chanavy lùi bước, thoát khỏi thế giằng co, Khâm lập tức xoay trường côn nện lên người ả, Chanavy cũng nhanh tay vung lưỡi liềm chém trả.

...

Đằng kia, Borey tỏ vẻ chán ghét nói: “Mày cứ lảm nhảm cái gì thế? Lo cái mạng mày đi kìa.”

Thảo hít sâu mấy hơi, cô tháo ba lô xuống để lấy ra mấy cái áo cột vào bụi cây bên cạnh mình, rồi nói tiếp: "Chúng ta đổi hướng, bà lấy la bàn mà sếp Huy chuẩn bị ra xem."

Liền thấy Thùy Dương và Thanh Thảo mới đổi hướng chạy được mấy hồi, cánh rừng trước mặt đột ngột thay đổi, Chanavy nhào ra cùng với lưỡi hái của ả ta bổ tới.

Veha mặt không đổi sắc, nhưng giọng lại chán ghét:

"Đây là?" Thảo không tin vào mắt mình.

Vù!

Không đợi cậu nghĩ nhiều, Chanavy đã chém lưỡi hái đến, Khâm liền khom người xuống để tránh, vừa lúc lưỡi hái bay vụt qua đầu, chỉ thấy Boray lại vung nắm đấm tới trước mặt Khâm, cậu liền nhún người phi lên không, ở trên cao Khâm ném ra ba lá bùa dán lên người Boray, sau đó tiếp đất nơi xa.

Phừng!

"Chạy nữa nào con điếm."

"Vây khốn tụi nó lại, để Borey và Chanavy g·i·ế·t chúng."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Cuối con đường