Thất Sơn Đạo Sĩ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Ai Mua Quan Tài Lúc Nửa Đêm (2)
Phừng!
Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, toàn bộ dinh thự bị bóng tối nhấm chìm, không khí hoảng loạn xuất hiện khắp nơi.
Đinh Lực nổi hứng thú, gã cười: “Chà chà, hôm nay biết chơi trò tạo bất ngờ cho tôi nữa, nuôi mấy cô trong nhà đúng là không tốn cơm.”
Lão tửu chậm rãi nói: “Thằng nào dán bùa trấn trạch thì oan hồn sẽ ghi thù thằng đó, một khi nó thoát ra được thì thầy pháp dán bùa sẽ bị ám ngay.”
Ông đọc nốt những dòng chữ cuối cùng.
Không khí dưới tầng hầm lạnh xuống đột ngột.
“Ồ?” Chú chín kinh ngạc muôn phần. Ông đưa tay ra hiệu bọn họ tiến lên, bản thân thì lùi ra sau hàng người.
Cứ thế, lấy Yod cầm đầu, bốn người kéo nhau xuống tầng hầm dinh thự. Thư Giảo đốt ngọn lửa trên đầu thanh rìu làm đuốc, soi sáng phía dưới này. Tầng hầm sớm đã được dọn trống, ở giữa có một đồ án hình tròn được vẽ bằng máu.
Lão thử ném bình hoa trong tay về phía linh hồn con Kumanthong, nào ngờ bình hoa bay xuyên qua người nó, rơi xuống phía sau rồi vỡ nát.
Trần Khôn nhắm chặt mắt, nước mắt lăn dài trên má. Ông không nói gì cả, chỉ ngồi im đó, nắm lấy bàn tay của Trần Can.
Dứt lời, bọn hắn lập tức lùi ra xa, nhường chỗ cho Phụng Tá. Chỉ thấy Phụng Tá bước đến trận đồ, hắn nhấc cánh tay lực lưỡng của mình lên, dùng toàn lực giáng một đấm xuống mặt sàn.
Nhưng còn chưa hết, lũ bọ sau khi đâm bể những cây đèn này thì chúng lũ lượt bay vào trong dinh thự thông qua cửa sổ, rồi nhắm đến những đèn trần sa hoa và đèn điện trong dinh thự mà đâm vào, chúng dường như điên loạn khi gặp ánh sáng cho nên cố sức phá hủy nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhóm chiến sĩ công an sau khi kiểm tra một hồi rồi rời đi. Để lại phía sau mấy bia mộ im lặng nằm đấy, trên một tấm bia mộ đó có tên: Phụng Tá. Bên cạnh tấm bia này là một con c·h·ó già, hàm răng nhọn hoắt không đều đặn đang nằm ngủ.
Phụng Tá một tay ôm quan tài, tay còn lại nắm cổ Yod xách lên, mặc cho gã ta vùng vẫy cũng không tài nào thoát được. Cứ thế, cả ba chậm rãi trở vào trong.
Tẩu Tử chậm rãi cởi bỏ mặc nạ vô diện ra, để lộ một gương mặt bị biến dạng vì phỏng nặng, khuôn miệng mốp méo không thành hình. Bà cắn máu tay, rồi nhắm mắt lại quẹt máu qua hàng mi, miệng thì niệm chú ngữ liên hồi.
Phước vội mừng, bèn nói nhanh: “Thầy Yod, trước cửa phòng tôi có ma! Nó không có mắt, da thì trương sình, giống như từ dưới mồ mả trồi lên. Ông lên phòng cứu tôi với, nhanh lên!”
Giọng hỗn tạp của Yod dọa cho Tô Hoàng thót tim. Yod dứt lời liền lao như bay về phía gã, Tô Hoàng lấy lại tinh thần, gã vội vàng với lấy quần áo của mình trên giường, rồi rút ra một khẩu s·ú·n·g ngắn mà cha hắn để cho hắn phòng thân.
Tại hiện trường, lão tửu quỷ ra lệnh cho Phụng Tá: “Cho thằng kia cái quan tài đi.”
Kumanthong nhất thời bị nhấn chìm trong biển lửa, đợi đến khi lão tửu ngừng phun rượu thì chỉ còn con dao phay rơi xuống sàn, linh hồn đứa trẻ đã tiêu tán.
Lực cả kinh ngẩng đầu dậy, dùng đèn flash gọi về phía đó, nhưng vẫn như cũ không có ai khác. Lực lúc này đã sợ hãi tới mức tim đập mạnh muốn rơi ra ngoài, gã thử khòm người xuống lần nữa, dùng đèn gọi xuống gầm giường, đập vào mắt Lực là đôi chân trắng toác của người phụ nữ kia, nó rõ như ban ngày, nhưng lần này, nó đã tiến gần gã hơn một chút.
Hai bờ vai của Yod lập tức bị bắn thủng, mà cái lông gà cuối cùng thì nhắm thẳng vô trán hắn. Lúc chiếc lông chỉ cách mặt Yod không tới một gang tay, có mũi tên bất ngờ bay vào, vô cùng chuẩn xác bắn rụng chiếc lông này xuống.
“Ấy chà. Tỉnh tạo lại đó nhà? Cậu định làm gì thế?” Chú chín ngạc nhiên hỏi.
Hắn há miệng gầm lên bằng chất giọng hỗn tạp, không biết của bao nhiêu người phụ nữ gộp lại.
Phước giật bắn mình làm rơi điện thoại xuống sàn.
Yod trừng mắt nhìn cái đầu người đàn bà bên cạnh, hắn móc trong túi ra một con dao găm, tự cắt lòng bàn tay mình, rồi đưa vô miệng ngậm ngụm máu lớn, tay gã bắt chú quyết liên tục. Cuối cùng, Yod nắm đầu người đàn bà lên, hắn ngậm lấy cái miệng thối rửa của đối phương rồi nhả ngụm máu vào trong.
Thấy nữ quỷ đứng yên bất động, Thư Giảo nghĩ rằng ả ta đã quy hàng, gã bèn lấy ra một lá phù triện, phù này gọi là phù cản thi, một khi dán lên trán thì có thể khống chế cơ thể ả ta, tựa như phim cương thi hay xem.
Lão ngáp: “Đi ngủ thôi. Biết đâu tối nay lại có người mua quan tài đó mấy đứa.”
Sau lưng bọn hắn, cảm giác lạnh lẽo ấy ngày càng dữ dội. Tửu quỷ quay mặt lại nhìn, chỉ thấy Yod đang run rẩy cơ thể, tròng mắt trợn trừng trắng dã.
Ở trên không trung, Thư Giảo vung rìu bổ đối phương, Yod dường như biết rằng rìu của Giảo lợi hại cho nên nó nghiêng người tránh né. Thư Giảo mất trớn liền rơi xuống sàn, gã cười lạnh.
Nói đến đây, chú chín mới cười hề hề: “Nhưng mà cậu trả chưa đủ đâu nha.”
Lực theo bản năng quay lại nhìn, chỉ thấy đôi bàn chân trắng bệch kia đang đứng trước mặt hắn. Lực điếng hồn, gã chậm rãi nhìn lên. Cùng lúc chủ nhân đôi chân này đang nhìn xuống gã, hốc mắt ả đèn ngòm, gương mặt trương sình đầy chắp vá, tóc đen rũ rượi.
Chỉ thấy chú chín đẩy xe đẩy tới trước nhà ông, bên trên đặt hai chiếc quan tài mộc mạc. Chú chín hô to: “Cậu Khôn ơi, tui giao quan tài cho cậu đây!”
Phước điếng hồn ném phăng chiếc điện thoại đi. Gã nhìn xung quanh, không phát hiện ai cả, gã mới sợ hãi chạy lại cửa phòng, nhìn qua ống nhòm cửa. Ở bên tối om không một bóng người.
Sau khi không thấy người đàn bà đó nữa, Phước vội vàng chạy đi tìm điện thoại, thử gọi cho Yod. Tiếng điện thoại chờ kéo dài một lúc thì đầu dây bên kia cuối cùng bắt máy.
Yod không chút do dự ngồi xuống xé bỏ lá bùa trấn trạch, chỉ một khoảnh khắc này, ngọn đuốc lung lay sắp tắt, Thư Giảo nheo mắt vội vàng che nó lại.
Trần Can tui cả đời làm lụm vất vả, tích cóp được một ít vốn, cưới được cô vợ mà mình yêu thương từ thuở bé, bọn tui sinh được ba thằng con bụ bẫm. Tiếc rằng niềm hạnh phúc đó kéo dài không được bao lâu, vợ tui bị bọn cướp hãm hại c·h·ế·t, cướp sạch gia sản cả đời tui tích cóp. Nổi oan ức này, nổi hận thù này thấu tận trời xanh.
Trần Khôn gật đầu. Ông cùng chú chín bước vào nhà, Trần Khôn nhẹ nhàng ôm gọn cả người Trần Can vào lòng, rồi chậm rãi đặt lão vào quan tài.
Đinh Lực quay phắt đầu lại trừng mắt, nhưng sau lưng gã là một khoảng không tối đen, dàn hầu gái thì đứng cách đó không xa.
Gã hừ lạnh, nói tiếp: “Mai mốt muốn chơi trò đó thì về nhà tao, như cũ thôi. Chứ để gặp mấy ông già phiền phức như cha nội Khôn đó, kiện tụng tùm lum nhức cả đầu.”
Nghe vậy, Trần Khôn nhất thời thẫn thờ. Chú chín khuyên bảo: “Cậu đừng quá đau lòng. Mọi chuyện là do cha cậu tự chọn, ông ta không hối hận, cậu cũng không cần phải cảm thấy có lỗi. Chăm chỉ thắp nhang cầu nguyện cho cha cậu là được.”
Yod tiếp tục nhào lên bằng tứ chi, truy đuổi theo tửu quỷ. Chỉ có điều có kẻ còn nhanh hơn hắn, Thư Giảo với thanh rìu trong tay chớp mắt tiếp cận Yod, Yod ngoảnh đầu táp lấy gã, Thư Giảo liền nhúng người bay lên cao tránh né, rồi lộn một vòng tiếp đất sang bên cạnh đối phương.
Nói rồi, Diệu Linh quỳ mọp xuống đất, lạy Trần Khôn. Linh hồn cô theo đó biến thành những tinh quang lắp lánh, hòa vào cơn gió rồi biến mất.
Ma nữ lập tức dùng lực rút mạnh móng tay ra ngoài. Hữu Phước hít một ngụm khí lạnh, đau đớn điếng người. Hắn vừa đau vừa mệt, chỉ biết rên ư ử trong miệng, không cách nào hét to được nữa.
Yod hú hét trong miệng, gạo trong cuốn họng hắn bắt đầu phát tác, phát ra nhiệt độ nóng hổi như than, làm đỏ rực cổ họng của gã. Nương theo đó, vô số khói đen từ hai hốc mắt của Yod phun ra ngoài, máu tươi chảy ra từng dòng, tròng mắt gã trợn trừng, đỏ lòm.
“Nếu cô cố chấp không đi đầu thai, muốn tấn công bọn ta, g·i·ế·t người vô tội vạ. Chỉ sợ rằng nghiệp lực mà cha cô phải mang nặng đến mức khiến ông ta vạn kiếp không được siêu sinh đấy.”
Nhìn lá bùa trong tay, tửu quỷ trút lên nó một chút rượu bình hồ lô rồi bật bếp gas lên, đem nó thiêu đốt. Lá bùa trấn trạch này cháy sạch không để lại tàn dư, mà nó chảy thành một dòng mực đỏ.
Trần Khôn vẫy tay chào chú chín rồi xoay người rời đi. So với bóng lưng u ám hôm qua, hôm nay bước chân của Trần Khôn thanh thoát nhẹ nhàng hơn rồi.
Trần Khôn bật cười, lớn tiếng nói: “Tui sống thay phần con gái tui. Phải sống cho thật ý nghĩa. Sau này tui sẽ cố gắng hành thiện tích đức nhiều hơn!”
Chú chín vỗ vai Trần Khôn, nói: “Đi thôi, chôn con gái cùng cha cậu, để lâu không tốt.”
Yod người trần mắt thịt, bị bóp cổ không thể thở nổi như thế, hắn liền giãy giụa kịch liệt, nhưng sự chống cự ngày càng yếu ớt dần. Nữ quỷ há to miệng gầm thét vô mặt hắn, thể hiện sự giận dữ của ả ta.
“Nếu vậy thì được rồi, đừng nói ma nữ, Diêm Vương tới cũng không dám tới bắt mày.” Phước hừ lạnh.
Gương mặt quỷ đã hoàn toàn biến mất.
Dứt lời, tửu quỷ cố ý nhìn sang Tẩu Tử căn dặn: “Ở cái xứ này ai cũng chửi Bà Bắn mày à! Làm ơn, bà đừng có bắn c·h·ế·t người giùm tui cái. Tui già rồi đó nghe, gánh không nổi hậu quả giùm bà đâu à.”
Hắn vùng vẫy, há miệng cắn lung tung. Tửu quỷ liền móc ra một nắm gạo tẻ nhét vào miệng Yod rồi giữ chặt.
....
Đợi đến khi chú chín về tới trại hòm Hồng Trần đã giữa trưa. Tại đây đã đợi sẵn một nhóm người mặc đồng phục công an, chú chín bình thản bước tới chào bọn họ. Người dẫn đầu đưa tay ra bắt, nói: “Chào bác, bọn con được lệnh điều tra về cái c·h·ế·t của ba người Đinh Lực kế bên đây. Đây là lệnh khám xét từ cấp trên, mong bác hợp tác ạ.”
Giữa đêm canh ba, mưa to như thác đổ, đem không khí lạnh lẽo phủ kín dương gian, đưa người ta vào giấc ngủ say nồng.
“Kumanthong, cứu cha!”
Vừa mới đến giường, gã liền sững người lại, bởi vì trên giường gã đang có một người khác nằm lên, đó hẳn là một người phụ nữ. Bởi vì cô ta đang dùng mền đắp qua người, chỉ để lộ đôi bàn chân trắng muốt thon thả, phần trên lòi lõm hút mắt.
Cả ba nhanh chóng rời khỏi tầng hầm, hướng lên tầng trên mà bước.
Lão còn chưa kịp đóng cửa, giọng nói của Trần Khôn lại vang lên từ đằng xa: “Chú chín!”
Yod nhíu mày lảng tránh: “Tôi nhận tiền để làm việc này, nếu ông biết điều thì né cho. Lão đạo.”
Ông và chú chín bắt đầu đẩy quan tài ra sau hè. Chú chín nhiệt tình giúp đỡ tới cuối cùng, lão ra sức đào đất phụ Trần Khôn. Chú chín âm thầm mỉm cười, lão có thể cảm nhận được nhà họ Trần nghiệp lực quá nặng, nặng đến mức mà không có nổi một mối quan hệ hàng xóm đàng hoàng.
Ả nhìn Phước vẫy vùng một hồi, rồi nhấc cờ lê giáng thẳng một đòn vào mắc cá chân của hắn.
Yod bị cơn đau ở cổ tay làm cho mơ hồ, hắn ra sức ôm lấy miệng vết thương để cầm máu.
“Nếu có thể, ông hãy chuyển lời cho nó giúp tui. Nói với nó rằng ba xin lỗi con, hãy cố gắng sống tốt phần đời còn lại của mình nhe con. Ba mẹ thương con nhiều lắm!”
Mũi tên lao đi như sét đánh, xuyên qua hàng tá cành cây, xé gió bay thẳng về đối phương.
“Aaa!” Phước sợ hãi thét gào.
Lúc này, cái thứ giống xác ướp đứa trẻ trên lưng Tẩu Tử được bà cởi băng quấn, từ bên trong có vô số con bọ cánh cứng nhỏ bay ra, chúng đông nghìn nghịt giống như một miếng thảm đen. Đợi đến khi lũ bọ bay đi hết, thi thể khô quắp của một đứa trẻ sơ sinh rơi xuống, Tẩu Tử nhanh tay ôm nó vào lòng, bà mủi giọng cười: “Kiểm Nhi ngoan của mẹ.” Bà âu yếm bỏ thây khô đứa trẻ vào trong áo tránh gió mưa.
Lão chỉ vừa dứt lời, cửa tầng hầm đột nhiên đóng chặt lại, đuốc trong tay Thư Giảo cũng bị dập tắt, bốn người tửu quỷ bị bóng tối nhấn chìm. Yod dù sớm biết khi mở tầng hầm này ra sẽ có chuyện, nhưng khi đối diện thì hắn vẫn sợ hãi tái mặt, hai chân run rẩy.
“Các cô cậu đây tới đây làm gì?”
“Đi, g·i·ế·t thằng già kia cho tao!” Yod ra lệnh.
....
“A!” Phước đau đớn điếng người mà hét to.
Tửu quỷ ba người thì bình thản đứng đó. Thư Giảo giọng chanh chua nói: “Ông già, cái đuốc này của tui dùng đi trộm mộ, có gặp trời mưa cũng không thể dập được. Nhưng nó tắt thì chắc chắn trong này có rất nhiều thứ không sạch sẻ rồi.”
Tiếng đèn chùm bể nát vang vọng trong đêm, dọa cho nhóm bảo vệ trước hiên nhà giật bắn mình, chúng ngơ ngác đứng dậy, cố tìm ra nguyên nhân.
“Tha cho tao!”
Vừa gặp ông ta, Hữu Phước liền mỉm cười nói: “Thầy Yod, thằng Lực đó nói gần đây gặp nhiều thứ không sạch sẻ, xem ra pháp của ông bắt đầu phát huy tác dụng rồi.”
Đột nhiên, nữ quỷ Diệu Linh từ ngoài cửa phòng bay vọt vào. Khi chứng kiến Tô Hoàng trong tay Yod, ả hét toáng lên: “Trả mạng cho tao! Nó là của tao!”
“Xé đi.” Lão tửu gật đầu.
Cả ba rời khỏi phòng, lần theo dấu vết của nữ quỷ.
Ma nữ lập tức tóm lấy cổ họng hắn, ném mạnh lên giường, cái cơ thể hơn 80 cân của hắn dễ dàng bị ném bay trên không trung. Hắn mới rơi xuống giường thì bốn sợi dây được trang bị sẵn ở bốn gốc đột nhiên vươn lên, trói chặt tứ chi Hữu Phước lại.
Thư Giảo nhìn la bàn, gật đầu: “Ừm, cả ba thằng luôn, Phù Hề đã vào trong tìm chúng rồi.”
Gã nào biết rằng cách gã hàng trăm thước, Tẩu Tử đang ngồi trên đọt cây cao nhìn về phía gã, bà ta ẩn mình trong bóng tối không một kẻ hở.
Thư Giảo điên tiết lên, khi Yod vươn tay muốn cào gã lần nữa thì Thư Giảo há to cái mồm đầy răng nhọn của mình táp trọn bàn tay của hắn ta, Giảo lắc mạnh cái đầu, đem bàn tay của Yod cắn đứt lìa.
Trần Khôn từ đầu tới cuối không đáp lời người cha Trần Can, ông chùi nước mắt của mình. Trần Can vẫn cố gắng nói những lời cuối cùng của mình: “Ba tự hỏi, bây giờ ba đi rồi, ba có thể để lại gì cho con? Là nỗi buồn? Là cô độc?”
Chỉ một khoảnh khắc nó bị chậm nhịp như thế, nắm đấm khổng lồ của Phụng Tá đã từ sau lưng xuất hiện giáng thẳng vô đầu Phù Hề.
Đâu đó tiếng ễnh ương kêu đều đặn đón mưa, tiếng gió lùa từ đồng xa cô quạnh. Khắp con đường nhà nhà đóng cửa cài then, không một bóng người qua lại.
“Con quỷ gà Phù Hề này gọi nó về lúc cuối canh ba đúng là nguy hiểm mà.”
Sau khi chôn quan tài của Trần Can xuống rồi lấp đất lại, tới lượt quan tài của Diệu Linh. Chú chín đột nhiên ra hiệu cho Trần Khôn dừng tay lại, ông nhướng mày chỉ cho Trần Khôn nhìn về phía trước, ông Khôn nhìn theo, ông nhíu mày không hiểu chuyện gì. Bất ngờ chú chín lấy đâu ra hai lá cây gạo, bên trên tẩm một ít máu, lão quẹt ngang mắt Trần Khôn.
Đột nhiên, đầu dây bên kia vang lên giọng nói một ngườicon gái: “Trả mạng lại cho tao.”
Lúc này, trong phòng của Dương Hữu Phước có một người đợi sẵn, đó là một người đàn ông trung niên có mặt hoa da phấn, tay chân xăm đầy bùa phép, những hàng chữ dù phai mờ vẫn lộ ra vô cùng bí hiểm.
Đứng từ nơi này nhìn tới, lão tửu quỷ trông thấy có một nhóm người mặc com-lê đen chỉnh tề, tay cầm ô dù đang tuần tra bên ngoài, chắc là bảo vệ. Và không khó để nhìn thấy còn một nhóm khác túc trực tại cửa dinh thự, ngồi dưới mái hiên, bọn chúng ăn mặc xộc xệch, kẻ thì ở trần, trên người đầy hình xăm, lại còn đang nhậu nhẹt vui vẻ, gái gú đuề huề.
Đá bay Thư Giảo xong, nó liền quay sang tửu quỷ, tiếp tục một đòn song cước dũng mãnh phi tới. Phụng Tá xuất hiện chắn ngang, gã vung nắm tay khổng lồ của mình đối bính với song cước của Phù Hề, cả hai vừa va chạm, thân gà của Phù Hề liền bị đánh văng ra ngoài mấy bước. Phụng Tá cũng lùi về sau một bước chân.
“Nếu không bắt được thằng thầy pháp Thái Lan này thì người xé bùa trấn trạch phải là chúng ta rồi. Trước sau gì cũng phải đối diện với mấy oan hồn này.” Lão chép miệng: “Tao đang suy nghĩ có nên tăng thêm một ít tiền công không đây.”
Trần Khôn đọc đến đây, từng giọt nước mắt rơi lên tờ di chúc.
Nào ngờ, nó chỉ vừa hạ xuống đất. Từ bên trong con búp bê bỗng trồi lên một nhúm khói đen, chúng nhanh chóng kết tụ thành hình hài một đứa trẻ lên năm, gương mặt vô cảm, tay cầm theo con dao phay.
“A!”
“Bọn mày là đạo sĩ, không phải sát nhân. Việc báo thù đã có Phù Hề tự lo liệu.”
Dương Hữu Phước chỉ chăm chăm nhìn về phía trước, nào biết rằng có một bóng đen từ trong ống thông gió chui ra, người phụ nữ rơi xuống sàn giống như một bãi bùn nhão, rồi chậm rãi đứng dậy.
Ma nữ lại hung hăng bổ một cờ lê vào ống quyển của Phước.
Nó vùng lên vồ lão. Tửu quỷ vội vàng nâng bầu hồ lô lên đỡ lại. Thế nhưng lực lượng của Yod lúc này quá lớn, nó lập tức đánh bay thân thể gầy guộc của tửu quỷ văng đi.
Yod trừng mắt, biết rằng không thể giãn hòa được nữa, đạo sĩ di quan một khi muốn chôn ai thì họ sẽ chôn cho bằng được. Yod bèn lấy trong túi áo ra hai vật, một con búp bê rối bời cùng một con dao nhỏ, Yod không chút do dự cắt tay mình, lấy máu họa lên người con búp bê, rồi hắn ném nó về phía tửu quỷ mà hét to:
Tửu quỷ chề môi: “Trò mèo.”
Chú chín sau khi tiễn nhóm chiến sĩ công an rời đi, lão vươn vai một cái mệt mỏi.
“Có cái gì mà để lại đâu chứ? Nhà tui chẳng còn gì cả.” Trần Khôn trêu tức, tuy nói vậy nhưng ông vẫn vạch tờ giấy ra đọc.
Tửu quỷ chề môi, lão nói: “Ngươi có sát tâm quá lớn, g·i·ế·t thằng kia rồi thì lại bỏ trốn, gây họa cho dân lành, việc này đạo sĩ di quan bọn ta gánh không nổi.”
Nghe vậy, gã cầm đầu nhíu mày khó hiểu: “Đây đúng là dinh thự của thiếu gia Đinh Lực. Mà ông giao cái gì nửa đêm vậy? Giỡn mặt với bọn này là tui đập què cẳng ông đó.”
Tửu quỷ buông Yod ra, Phụng Tá và Thư Giảo cũng thả lỏng cho hắn. Cả ba đứng đối diện với làn khói đen trên trần nhà kia.
Tửu quỷ đuổi theo Yod, lão nói: “G·i·ế·t nó cũng vô dụng thôi, phải khu trực toàn bộ oan hồn trong người nó ra ngoài.”
Vừa nói, lão vừa mở nắm bình rượu hồ lô ra, trút rượu xuống sàn. Rượu vừa tiếp đất liền bốc cháy, tạo thành một đoàn lửa thắp sáng tầng hầm.
Ngay lập tức, mặt sàn nứt vỡ. Bàn tay của Phụng Tá lúng xuống sâu, hắn liền nắm chặt mặt sàn bị nứt toác nhắc lên, ném nó qua bên cạnh, để lộ một khoảng trống tối đen bên dưới mặt sàn.
“Ở bên dưới trận đồ, thằng chủ dinh thự Đinh Lực cho người đổ bê tông lên rồi.” Yod vội vàng giải thích.
Phước kinh hồn táng đảm, ra sức giãy giụa, miệng sợ hãi mắng: “Con đĩ mẹ mày tha cho tao! Tao cho mày tiền! Mày muốn bao nhiêu tao cũng cho!”
“Alo?”
Ma lai lập tức bay về phía Thư Giảo, chùm ruột lung lay trong gió. Nó há to miệng, vung xúc tu đâm Thư Giảo. Thư Giảo nhân lúc từ trên nóc nhà phóng xuống, gã xoay một vòng, vung thanh rìu to lớn trong tay vô đống xúc tu của ma lai này.
“A!” Hữu Phước dùng hết chút sức lực cuối cùng để hét lên.
Vòng tròn lửa càng cháy lớn, khói đen từ trong người Yod càng tản ra nhiều hơn, hắn giãy giụa kịch liệt, đáng tiếc với hai tay như gọng kiềm của Phụng Tá thì gã không cách nào thoát được.
“Ồ, thế không chơi trò cũ à?” Tô Hoàng có chút thất vọng hỏi.
“Alo?” Giọng của Yod vang lên.
Đinh Lực sợ hãi lồm cồm ngồi dậy, gã không còn đủ sức để la hét nữa. Con ma nữ thì duy trì cước bộ đi về phía gã, đúng lúc này, Lực vô tình nhìn thấy cửa phòng đã không còn bị vách tường chắn lại nữa. Hắn liền dốc hết sức bình sinh đứng dậy lao về phía đó, cố gắng lách qua người ma nữ.
Kẻ khác lại mắng: “Mẹ nó chứ, nửa đêm rồi gặp chuyện tào lao gì không! Tụi mày đi kiểm tra tụ điện sau dinh thự coi có bị hư gì không.”
Đang lúc hắn hưng phấn nhún nhảy, cửa phòng bị đạp mạnh, hai cánh cửa văng hẳn ra ngoài.
Yod tức giận mắng: “Nhưng mà thằng Yod này không có dễ ăn vậy đâu. G·i·ế·t con tao à, tao thách tụi mày còn nguyên vẹn rời khỏi tòa nhà này đấy!”
Yod mắng: “Đạo sĩ di quan hả? Tụi mày gặp tao là xui xẻo rồi!”
“Heeee!” Người phụ há to miệng thối hét vô mặt Lực. Cái lưỡi ả dài ra liếm một đường lên mặt gã.
Lần này, đôi chân trắng phía bên kia giường đã biến mất. Lực cố gắng nhìn thật kỹ, thật sự nó không còn ở đó nữa. Nhưng gã còn chưa kịp mừng rỡ, một cảm giác lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện phía trên đầu hắn.
Yod quá đỗi sợ hãi, hắn không nói lời nào mà xoay người chạy trốn. Tiếc rằng chỉ mới xoay người liền va phải một thân ảnh cao lớn như tường thành, Yod chới với ngã ra đất.
Bỗng dưng có bốn thân ảnh cao thấp không đều xuất hiện trên con đường mưa, dẫn đầu là một ông lão đội mũ tre, tay cầm bầu hồ lô rượu. Không ai khác chính là nhóm người lão tửu quỷ, bọn hắn không nói lời nào, chỉ im lặng cuốc bộ mặc gió kệ mưa, đi theo mũi kim chỉ dẫn trên la bàn bát quái mà gã lùn Thư Giảo cầm.
Bị mắng chửi như thế, lão tửu cũng không mảy may tức giận, chỉ đơn thuần lắc đầu nói: “Cái này cậu nhận giùm không được rồi.”
Yod kinh hồn lạc phách trước sức mạnh của Phụng Tá, trong mắt hắn thì Phụng Tá không có hơi thở của người sống, cho nên lúc nảy hắn mới bảo Phụng Tá không phải người. Xem ra đối phương thật sự không phải người bình thường!
Đồng tử Đinh Lực co rút lại, gã run lẩy bẩy nhìn cái điện thoại, biết bao lời muốn hét lên nhưng á khẩu không nói thành câu.
Chú chín giật mình nhìn tới, chỉ thấy Trần Khôn đang đẩy theo một xe ván gỗ. Ông Khôn mỉm cười: “Tui tặng ông mấy miếng ván ở nhà. Chỗ này đóng được mấy cái quan tài đó.”
Gã nhanh chân bước về phía cửa phòng, rồi dè chừng nhìn qua ống nhòm cửa, vừa lúc trông thấy một người phụ nữ với gương mặt trương sình đang đưa mặt sát cánh cửa, hốc mắt ả đen ngòm, tựa hồ cũng đang nhìn Phước.
Ông quản gia gật đầu đáp ứng rồi xoay người rời đi. Bây giờ trong căn phòng này ngoài ba người bọn hắn còn có không ít nữ người hầu, các cô được cho mặc đồng phục ngắn ngủn gợi cảm. Có lẽ những hầu gái này đã được huấn luyện chuyên nghiệp rồi, cho nên dù có tắt điện đột ngột vẫn không hoảng loạn, hai tay liên tục xoa bóp vai cho Đinh Lực.
Vừa nhìn thấy đối phương, Đinh Lực ngây ra như phỗng, trái tim bẫng đi một nhịp.
Phước gật đầu: “Ok cứ thoải mái, mà cái tầng hầm bên dưới nhà mày, khóa kỹ rồi chứ?”
“Ai? Bước ra đi! Đừng có giở trò dọa tao!” Lực sợ quá hóa giận quát.
“Mày sợ à?” Dương Hữu Phước hé miệng cười lạnh: “Tao thuê ông thầy pháp bên Thái Lan về làm bùa trấn trạch cho mày hôm bữa, ông đó là thứ dữ đấy, trùm chơi ngải, Kumanthong bên đó, thuê về đây tốn cả tỉ bạc của tao. Ổng còn ở nhà mày đúng chứ?”
Tô Hoàng và hai cô hầu gái giật bắn mình, trong lúc hưng phấn không kiềm được mà phun trào tất cả tinh hoa. Hắn lờ đờ nhìn về phía cửa, chỉ thấy Yod với gương mặt dữ tợn xuất hiện, sấm chớp vừa lúc hiện lên, soi sáng hai con mắt bị khói đen che kín của hắn ta.
“Thiên linh linh, địa linh linh. Nhất lệnh thỉnh thần, nhị lệnh khu ma, quỷ bí nghe lệnh ta, trục ma ra thân thể. Cấp cấp như luật lệnh!”
“Ớ!” Phước cong người lại vì đau, hai mắt trợn trừng.
Mà tiếng nổ đó cũng thu hút sự chú ý của nhóm người ngồi trước cửa dinh thự, bọn chúng nhíu mày hỏi nhau: “Trời đậu, nghe như nổ ổ điện vậy tụi mày?”
Ma nữ chậm rãi đứng dậy, cơ thể chắp vá của ả ta di chuyển rất cứng cáp, không mấy trơn tru. Ả xoay đầu ngược ra sau, nhìn về phía Lực.
Một tia chớp xuất hiện bên ngoài cửa sổ, ánh sáng từ nó chíu rọi khắp căn phòng. Vô tình giúp cho Đinh Lực nhìn thấy bản thân mình trong tấm gương đối diện, ở đó, người phụ nữ đang ngồi trên vai của hắn, tóc ả phủ xuống che đi gương mặt của gã.
Tụ điện ngay lập tức nổ tung, bắn toe ra vô số tia lửa, vô tình giật mạnh vô người gã áo đen, khiến cho gã bất tỉnh nhân sự, té lăn ra đất.
Đếm không hết chân người, thân người, tay người nằm lẫn lộn, chồng chất lên nhau. Các phần thi thể này đang trong quá trình phân hủy nặng, có một số vẫn còn mới mẻ. Nhìn sơ qua đều của phụ nữ.
“Khỏi cần mày nói, không thấy lạnh xương sống hả?”
“Chưa.” Thư Giảo chán nản đáp.
Gã liếm mép môi thèm thuồng, nói tiếp: “Mà cũng tại con nhỏ Diệu Linh đó ngon quá thôi, tao không nhịn được. Ôi là trời tao nhớ cái gương mặt sợ hãi của nó lúc bị tao nhổ răng ra quá!” nói đến cuối cùng gương mặt của hắn ta hồi tưởng lại một cách đê mê.
“Nếu cố chấp g·i·ế·t ba thằng kia, đến lúc đó nghiệp lực quấn thân, e rằng đầu thai còn không thể, nói gì kiếp sau làm người.”
Chú chín đi tới, đưa cho Trần Khôn một tờ giấy da dê. Trần Khôn nhìn lên đó, hóa ra là thỏa thuận mua bán quan tài đã kí lúc tối.
Trần Khôn hạ tờ giấy xuống, ông ngẩng đầu nhìn trời cao, đón từng giọt nắng ấm áp rơi lên mặt. Trần Khôn không khóc, ông chỉ lặng lẽ ngắm nhìn thiên không xanh thẳm, mây trắng như bông.
Máu tươi bắn lên.
Ma nữ bỏ cờ lê xuống, ả nắm lấy cây kiềm rồi áp sát Phước, bóp miệng của hắn. Phước vẫn còn đau đớn không thở nổi, chỉ biết nằm yên để ả làm gì thì làm.
Cả hai gầm thét vào mặt nhau, kẻ cầm đầu Tô Hoàng, kẻ cầm hai chân của hắn, cả hai dằn co, kéo hắn ta như một món đồ chơi. Tô Hoàng lúc này chỉ còn lại ý thức mơ hồ, gã rên ư ử trong miệng.
Một giọng nói lạnh lẽo vang bên tai Phước.
Yod càng tỏ ra đau đớn hú hét trong miệng. Tửu quỷ lại nốc ngụm rượu rồi phun vào lá bùa, lửa vừa tiếp xúc với rượu liền bùng cháy, đốt mạnh vào vết cắt của Yod.
Lão mỉm cười: “Tao cũng hận bản thân mình.”
Chú chín nhẹ giọng giải thích: “Cuộc giao dịch của chúng ta có trời cao chứng giám. Tất cả đều công bằng. Cha cậu bản thân mang nghiệp nặng, nay để lại di chúc gánh nghiệp cho cậu, e rằng nghiệp lớn đến mức thân già gánh không nổi, khó mà siêu sinh.”
“Cái Linh à?” Trần Khôn ngỡ ngàng. Chú chín vỗ lên cái quan tài bên trái mà mỉm cười.
Quả nhiên, khói đen từ trong hốc mắt Yod lần nữa bay ra, nó kết tụ lại thành gương mặt người dữ tợn. Nhưng lần này không đợi nó tác oai tác oái, tửu quỷ liền nốc một ngụm rượu cay rồi phun về phía nó, rượu ra khỏi mồm liền cháy to, nhấn chìm gương mặt khói vào bên trong.
Ma nữ không có ý định dừng lại, ả tiếp tục nạy những cái răng còn lại. Thanh âm kẻo kẹt từ những chiếc răng này phát ra chính là lời miêu tả cơn đau đớn của Phước lúc này. Gã trợn trừng mắt, muốn rên to thật to, nhưng máu đã tràn ngập cuốn họng của hắn, không thể phát ra thanh âm nào nữa.
Lực lạnh hết sóng lưng, gã ngẩng đầu phất dậy, cái đèn điện thoại gọi sáng cả gốc phòng nhưng vẫn không thấy người phụ nữ nào ở đây cả!
Nữ quỷ với cái mỏ gà không đáp, nhưng nó đứng bất động nhìn tửu quỷ, lão lại nhẹ giọng khuyên ngăn: “Cha cô bán thọ mệnh để giúp cô báo thù, chuyện này nên làm tới đây thôi, đã đủ giao kèo rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, tửu quỷ và Thư Giảo mới cầm đuốc tiến tới, nhìn xuống hố sâu. Theo ánh đuốc soi sáng, khung cảnh ghê rợn bên dưới mới hiện ra.
Phần Thư Giảo thì hắn xoay nhanh chiếc rìu trước mặt, chặn lại toàn bộ số lông gà đâm về phía hắn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi cơn mưa tầm tã dừng lại, từng hạt nắng ban mai rơi bên ngoài cửa sổ. Trần Khôn đang thẫn thờ ngồi trên chõng tre thì bị tiếng động lạ đánh tỉnh, ông ngẩng đầu lên nhìn.
Lập tức, cả người Yod bị đấm lúng xuống sàn, mặt sàn cũng vỡ toác thành nhiều vết nứt. Cho dù như vậy thì Yod vẫn còn dư sức vùng vẫy. Nó bật người dậy, cào Thư Giảo, trực tiếp cào vớ mặt nạ vô diện trên mặt hắn, để lộ cái mặt to như thúng cùng hàm răng nhọn hoắc như dao của gã.
Nói rồi, cả hai lao vào nhau. Yod với thể chất vượt trội lập tức cào một đường lên thân ma nữ, mà ả ta thì tung một cước lên bụng Yod, trực tiếp đá văng nó ra ngoài. Sau đó, ma nữ vung tay tới, lông gà cứng như dao trên người nó lập tức bay ra như tên bắn, nhắm thẳng vào người của Yod.
Phước ngẩn người ra một lúc, Yod thì nhíu mày. Cả hai bước về phía đó và mở cửa sổ ra, những hạt mưa lạnh lẽo từ bên ngoài lập tức lùa vào trong. Phước mặc kệ mưa, gã đưa mặt ra ngoài nhìn xuống, phía dưới đất hoàn toàn không có ai.
Tẩu Tử rút từ trong bộ quần áo lam lũ ra một mũi tên dài, tra nó vào cung rồi chậm rãi kéo căng. Mũi tên nhắm thẳng vào đầu gã áo đen đó, dây cung kêu kẻo kẹt, đôi mắt bà ta lạnh nhạt, nhưng khi nhớ tới gương mặt hốc hác của Trần Khôn, bà chần chừ một lúc rồi đổi hướng tiễn sang tụ điện trước mặt gã ta, thả dây.
Tửu quỷ thấp giọng hỏi ma nữ: “Còn đủ linh trí để nghe lời ta nói không?”
“Tôi có thể đảm bảo với cậu, trong vòng ba ngày, thằng Lực này không c·h·ế·t cũng hóa điên.” Yod mỉm cười.
Yod giữ im lặng không trả lời, chỉ nhìn về phía bốn ngọn nến giữa nhà. Ông ta nói bằng chất giọng õng ẹo: “Bốn lá bùa trấn trạch vẫn còn nguyên vẹn, không thể nào là ma quỷ dưới tầng hầm được.”
Yod đắc ý ngẩng đầu cười to, hắn trêu tức: “Sao, sợ chưa? Đừng khi dễ thuật pháp Thái Lan của bọn ta.”
Sau đó, bà rút ra hai thanh gỗ dài, ghép nó lại thành một cây cung lớn.
“Mấy thằng nghiệt s·ú·c này. ” Tửu quỷ khinh bỉ mắng.
Tiếng đèn bể bóng vang lên khắp nơi, khiến cho đám thủ vệ giật nảy mình. Chẳng mấy chốc mà toàn bộ đèn điện bên ngoài dinh thự bị dập tắt, bóng đêm như mực lấn tới, cơn mưa tầm tã nhấn chìm tiếng kinh hô của nhóm bảo vệ.
Lúc Phước còn đang giận dữ nói chuyện điện thoại với Yod, phía trên ống thông gió của căn phòng đang phát ra tiếng bò lộp bộp.
Phặt!
Tửu quỷ nhìn chằm chằm Yod, khiến cho hắn chột dạ rút cổ lại. Lão nhếch miệng cười, ra lệnh: “Dẫn đường đi.”
Thân ảnh của hắn hiện ra trong mảnh gương vỡ dưới sàn, rõ ràng là trên vai lực đang có một người phụ nữ ngồi bất động, ả ta đang dùng tay che hai mắt Lực lại, và hắn thì đang đứng trước mặt vách tường phòng mà đập tay, cánh cửa phòng cách đó không xa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lực quá đỗi hoảng loạn, gã vừa hét vừa đập tay lên vách tường này: “Cứu tao! Bây đâu cứu tao! Có ma!”
Đống xúc tu lập tức bị bổ đứt lìa, khiến cho ma lai đau đớn bay ngược ra sau. Thư Giảo nhẹ nhàng tiếp đất, gã hừ lạnh, chỉ mũi rìu về phía ma lai mà hô: “Định Thân!”
Tửu quỷ bật cười, gã nói: “Vấn đề bây giờ không phải thằng Thái Lan đó. Quỷ nhập tràng vô hắn chỉ là những linh hồn phụ nữ c·h·ế·t oan, tiện tay giải quyết là được. Có cái còn khó hơn rồi đấy.”
“C·h·ế·t đi!” Yod gầm lên khản cổ.
Gã ra lệnh: “Cho thằng này cái quan tài đi Tá.”
Lão tửu quỷ cười khằng khặc, lão hỏi chuyện chính: “Cả ba người cần chôn đều ở trong sao?”
Lúc này, trên lầu ba của tòa dinh thự, tiếng gương bị đập nát vang lên. Đinh Lực vì quá sợ hãi hình ảnh trong gương mà với lấy bình hoa ném bể nó đi.
“Chắc bọn mày không ngờ được mấy thằng nhóc mà tụi mày muốn chôn là những thằng biến thái, thích hãm h·i·ế·p rồi g·i·ế·t người phân xác chứ gì!”
Đến tận lúc này nữ quỷ mới dừng lại tay, có lẽ ả muốn để cho Hữu Phước nằm đó cảm nhận nổi đau và cái c·h·ế·t đang dần đến với mình. Ả dùng hốc mắt đem ngòm nhìn gã quằn quại một lúc rồi chậm rãi rời khỏi phòng.
Cơ thể gã giãy giụa kịch liệt nhưng bị ma nữ đè lên không cách nào động đậy. Gã chỉ có thể nằm yên cảm nhận cơn đau nhức từ hàm răng truyền tới. Chẳng mấy chốc mà hai cái răng của Phước bị nhổ ra, máu chảy đầy miệng hắn, trào hẳn ra ngoài khóe miệng.
“Heee!”
Lão tửu gật đầu: “Mày không cảm nhận được à? Tháo hết bùa trấn trạch ra thì nó không còn hạn chế nữa rồi.”
Lực nhìn khắp gian phòng, hòng tìm kiếm thân ảnh người phụ nữ đó. Bờ vai hắn nặng trĩu lại, muốn chạy trốn về phía cửa nhưng không đủ lực nhấc chân lên.
Đến tận lúc này, mọi chuyện đã được giải quyết.
“Ý ông là Phù Hề?” Thư Giảo nheo mắt.
ẦM! PHÌNH!
“A!” Phước theo bản năng hét lên, sống lưng lạnh buốc.
Yod đặt cái đầu qua một bên rồi tiếp tục đào bới, cho tới khi đem nguyên bộ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g thối rửa của người đàn bà này lên mới dừng lại.
Nhưng đáp lại hắn là giọng cười ma mị của một người phụ nữ, ả ta nói bằng chất giọng lạnh giá thấu xương: “Trả... mạng... lại... cho... taoo!”
“Cái gì mà không được?” Gã ta cáu gắt.
Phần đất dưới lá bùa này có bãi bùn mới lấp kín không lâu, bên dưới rõ ràng đang chôn thứ gì đó. Yod với gương mặt hung tợn quỳ xuống, dùng tay không đào đống đất đó lên. Chẳng mấy chốc mà một mái tóc đen hiện ra, hắn liền hung hăng túm lấy nó rồi kéo mạnh lên. Một cái đầu người đàn bà trương sình lập tức hiện ra.
“Chẳng lẽ cái bóng người bên ngoài cửa sổ khi nãy là thật sao?” Phước lầm bầm.
Phụng Tá và Thư Giảo lập tức lao lên, áp sát đối phương. Yod liền bật người dậy, phóng lên nóc tầng hầm, treo ngược trên đó, tránh thoát Phụng Tá. Nó bò trên nóc hầm hướng về phía lão tửu, từ trên cao vồ xuống lão.
“Cảm ơn chú.”
Yod cố tìm khoảng trống để di chuyển, cuối cùng thành công tìm tới gian bếp. Tại đây ông nhìn thấy lá bùa trấn trạch vẫn còn nguyên vẹn trên cửa tủ, bèn thở nhẹ một hơi. Nào ngờ, một giọng nói già nua xuất hiện sau lưng hắn.
Có những lời nói, người nói đau hơn người nghe. Có những giọt nước mắt, người nhìn thấy đau hơn người khóc.
Yod hối hận không kịp, tuy rằng con Kumanthong gã dày công nuôi nấng bao năm nay đã c·h·ế·t, nhưng hắn cũng không cảm thấy nuối tiếc. Chỉ cần còn cái mạng để sống thì bao nhiêu con mà nuôi chẳng được.
Nhóm chiến sĩ công an đồng loạt bước vào trong kiểm tra. Hiện trường hôm ấy không có camera giám sát, ổ điện chính bị đối phương phá nát. Điểm đặc biệt nhất của vụ án này là sự hiện diện của ba cái quan tài, nó rõ ràng được hung thủ mang tới. Bên trên ba cái quan tài này còn có dấu vân tay rất lớn, nhưng tuyệt nhiên không thể xác nhận được danh tính là của ai.
Cái cơ thể mình gà đầu người của nó liền bị đánh bay.
Tẩu Tử nhóm người gật đầu hiểu ý, cả bốn người trong bóng tối chia ra di chuyển, phân tán đến phương hướng khác nhau. Thân ảnh lam lũ của bọn hắn tựa như trộn lẫn với đêm mưa, nhóm người bảo vệ dinh thự không hề biết rằng có thứ gì đáng sợ đang tiếp cận mình.
“Ông nên hại c·h·ế·t nó càng sớm càng tốt, Đinh gia chỉ cần nó c·h·ế·t thì lung lay ngay, gia chủ Đinh Tôm có mình nó là con trai. Chỉ cần ông ta rơi vào hoảng loạn thì Dương gia tôi sẽ thâu tóm nhà họ Đinh liền.”
ẦM!
Đinh Lực ngỡ ngàng, gã tưởng mình bị ảo giác, lấy giọng điệu khó chịu hỏi: “Đứa nào vừa bóp vai tao?”
Kumanthong liền nắm con dao phay lao về phía tửu quỷ, gương mặt nó vô cảm. Lão tửu bật cười, ông tu một ngụm rượu lớn rồi phun mạnh về phía nó, rượu vừa bay ra khỏi miệng liền hóa thành một đoàn lửa cháy, nhiệt độ hừng hực, thắp sáng cả gian bếp.
“Ồ? Cậu không xem TV à?” Chú chín ngạc nhiên. Lão hít hà một hơi, vô cùng sợ hãi kể: “Sáng nay thời sự mới đưa tin đó, ba cậu ấm nhà họ Đinh, Tô, Dương c·h·ế·t trong dinh thự Đinh Tôm, lại phát hiện ra vô số xác c·h·ế·t dấu dưới tòa nhà.”
Ma nữ đứng trên tầng ba nhìn xuống thi thể của Đinh Lực, rồi ả chậm rãi bay đi, lúc này, cơ thể của ma nữ đang phủ trong một lớp khói đen ma mị.
Đám hộ vệ xăm trổ túm tụm lại với nhau trước cửa dinh thự, nhóm mặc com-lê bên ngoài thì giữ yên vị trí, chúng mở pin để soi sáng, bọn chúng đều cho rằng điện có vấn đề nên mới nổ hết đèn như thế. Cho nên, một gã chuyên phụ trách về bảo trì dinh thự được cử ra sau hè, gã ta muốn lại gần tụ điện để kiểm tra thực hư.
Từ nơi bà nhìn tới, gã bảo trì đó nhỏ bé vô cùng, rõ ràng phải cách xa bà hơn ba trăm thước.
Đột nhiên, cửa sổ bị người gõ vang. Hữu Phước và Yod theo bản năng xoay đầu nhìn về phía đó, vừa lúc một tia sét ngoài trời lóe lên, soi sáng thân ảnh đứng bên ngoài, đó là một người con gái có mái tóc đen dài thòng, tia sét vừa vụt tắt thì bóng người đó cũng biến mất.
Máu đen bắn lên tung tóe, Yod bị cắt mất một chân liền chới với cắm đầu xuống đất. Theo sau đó, Phụng Tá xuất hiện sau lưng hắn, nắm đấm to lớn của gã giáng lên người của Yod.
“Nhân quả thật mầu nhiệm... Nghiệp chướng nhà họ Trần có lẽ đã được con gái Trần Khôn phá giải. Giữa một vòng tròn lẩn quẩn nghiệp lực, con bé ấy gieo một đoạn thiện duyên, vô tình chặt đứt nghiệp lực Trần Khôn mang.”
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao đèn bể hết rồi?!” Một gã xăm trổ hét to.
Hai cánh tay của Phước trong nháy mắt bị vặn đứt lìa, máu tươi bắn ra như mưa. Nữ quỷ tùy tiện ném nó đi, ả nhìn Phước quằn quại la hét. Chưa dừng lại ở đó, ả lại đứng dậy, một chân đặt lên bụng Phước làm điểm tựa, tay nắm lấy hai chân của gã nhấc lên.
“Ba không nên đánh mất lí trí, không nên nghe theo cảm tính, cũng không nên liều mạng giống mấy anh của mày.” Trần Can nói xong lời này, máu từ cuốn họng ông lại trào ra.
“Bọn ta chỉ cần g·i·ế·t nó, bọn ta muốn trả thù!” Gương mặt hét lên.
Hữu Phước liền giật mình nhìn ả, giọng nói này quá đỗi quen thuộc. Chính là con bé dancer hộp đêm hôm ấy!
“AAA!” Phước hét to.
Hắn nhìn về phía cửa sổ, vì để yên tâm cho nên Phước nhanh chóng tiến lại đó kéo rèm cửa lại. Đúng lúc này, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cốc cốc, dọa cho Phước giật nảy mình.
Đinh Lực sợ hãi hét thất thanh.
“Làm ơn...” Phước yếu ớt cầu xin.
Bàn tay thối rửa của ma nữ giống như một gọng kiềm, ả bóp chặt cái đầu hắn không thể di chuyển dù một chút.
Tô Hoàng với gương mặt nham nhở của mình kéo theo mấy cô hầu gái vào trong, Dương Hữu Phước thì một mình bước vào phòng.
Nhưng đợi một lúc không thấy ai trả lời, Lực thở hổn hển, gã bặm môi, quyết định khom người xuống nhìn lần nữa, chỉ mong rằng mình bị hoa mắt.
Bọn họ liền tới gần ôm lấy Trần Khôn, thay nhau an ủi ông. Một số người đàn ông thì nhặt lấy cây cuốc, thay ông Khôn chôn quan tài của Diệu Linh. Bọn hắn không phải hàng xóm, cũng không có ai người thân, đều là người xa lạ.
Phước thở hổn hển, gã nuốt nước bọt, rồi lấy hết can đảm để nhìn vào ống nhòm cửa lần nữa. Vừa lúc chứng kiến người phụ nữ bên ngoài xoay người rời đi, gã cố hướng mắt nhìn theo xem ả ta đi đâu.
Ả dùng hốc mắt đen ngòm nhìn Phước, nhắc từng bước chân nặng nề tiến về phía gã.
Yod không đáp lời Phước, khiến cho gã nhíu mày, tức giận nói tiếp: “Ông có nghe không vậy hả? Mau lên phòng tôi gấp, tôi trả cho ông thêm một tỉ! Nhanh lên, nó đang ở ngoài cửa phòng tôi!”
“Haaaa!” Phước trợn trắng mắt mà hét.
Yod vội vàng xoay người lại nhìn tửu quỷ, hắn quan sát ông một hồi rồi hừ lạnh: “Đồng đạo nhỉ? Muốn phá bùa của tao à?”
Gã ngoảnh đầu nhìn về phía ma nữ, phát hiện ả ta đã biến mất từ lúc nào. Nhưng Lực vẫn không thôi sợ hãi, bởi vì cửa phòng đang bị bịt kín bằng vách tường kia. Gã không tài nào thoát ra được.
Nó muốn vùng vẫy trốn thoát, nào ngờ Phụng Tá đã tiếp cận và vung cái quan tài đóng thẳng vô đầu nó, tựa như cầm búa đóng đinh.
Yod bước ra khỏi phòng, hắn chạy một mạch xuống dưới tầng hòng tìm tới nơi dán lá bùa trấn trạch. Gã vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến nhóm người bảo vệ đang nằm la liệt khắp nơi, nhìn gương mặt tựa hồ đang say xỉn nặng.
Ma nữ bay tới, chụp lấy hai chân của Tô Hoàng giành giựt lấy. Yod bị ả ta tranh Tô Hoàng cũng điên tiết lên gào: “Nó của là tao!”
Con búp bê vốn dĩ là vật vô tri, khi bay về phía tửu quỷ thì bất chợt cử động cái đầu, nó há miệng ra muốn cắn lấy gương mặt lão. Tửu quỷ vội vàng chụp lấy bình hoa trên bàn ngăn nó lại, một hơi đập bay nó ra ngoài.
Tửu quỷ bật cười, lão nói: “Việc của bọn ta cũng chỉ chôn ba thằng đó thôi, ma quỷ gì khác lão phu không quan tâm. Nhưng bùa trấn trạch trong nhà này đang trấn yểm thứ gì, ông phải nói cho bọn ta nghe.”
Đang lúc tính mạng Yod chỉ tính bằng giây, ngoài cửa phòng truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Thư Giảo dẫn đầu xuất hiện, gã chạy như bay tiếp cận nữ quỷ, thanh rìu trong tay lập tức vung vô đầu đối phương.
“Con trai, g·i·ế·t ông già đó!” Yod lớn giọng ra lệnh.
Đinh Lực bật cười chế giễu, bất chợt gã có chút sợ hãi kể: “Dạo dạo gần đây tao thấy trong nhà tao có thứ không sạch sẻ, cảm giác nó cứ ớn lạnh sao ấy.”
Trần Khôn mặc dù không hiểu gì, nhưng vẫn gật gù đầu, ông sực nhớ tới tờ giấy trong tay mình, của Trần Can để lại. Ông bèn đưa nó cho chú chín, nói: “Hình như đây là di chúc của ba tui khi mua quan tài bên ông. Ông xem xem ba tui có yêu cầu gì không?”
Thư Giảo hừ lạnh, đuổi theo phía sau. Mà Yod vừa mới rơi xuống ổn định thân thể thì nó lại phóng lên nóc nhà, thấy vậy, Giảo liền chỉ rìu về phía nó mà hô: “Định Thân!”
Con ma lai này dùng máu của hắn triệu hồi, nó chắc chắn sẽ nghe theo lệnh của Yod, hắn mới tự tin như thế. Nhưng Yod chỉ vừa dứt lời, một loạt tiếng chân dồn dập xuất hiện sau lưng hắn, Yod vội vàng quay lại nhìn.
Nữ quỷ nổi điên, ả dùng cái mỏ gà của mình vào lỗ tai của Yod, chỉ đơn giản lắc một cái, lỗ tai của hắn liền bị đứt lìa. Ả lại tóm lấy cổ hắn, bay nhanh về sau, Yod cố gắng vùng vẫy tránh thoát nhưng vô dụng, cuối cùng bị nữ quỷ áp sát vô vách tường, rồi ra lực bóp cổ gã.
“Cầu xin tao đi.” Ma nữ đột nhiên cất tiếng, giọng nói của Diệu Linh hiện ra rõ ràng.
Trần Can thều thào: “Ba biết... mày hận ba...”
Suy nghĩ một chút, Yod nói: “Cậu ở trong phòng canh bốn ngọn nến này, tôi đi kiểm tra bốn lá bùa một lát. Nếu thấy nến tắt thì gọi cho tôi liền.”
Dưới bếp còn có một người đàn bà mặt mũi phỏng nặng đang ngồi nấu nước, bà ta ăn mặc giản dị, kiểm tra giấy tờ thì chỉ là người từ phương xa tới, bạn đồng hành của chú chín mấy chục năm nay. Sau đó nhóm người ra sau hè, ngoài đây cũng có chỉ có mấy bia mộ đơn giản, không có gì đáng ngờ.
Gã rụt đầu khỏi ống nhòm cửa, chỉ thấy nắm tay cửa bị người bên ngoài ra sức vặn lạch cạch, muốn mạnh mẽ xông vào trong. Phước tá hỏa, gã vội vàng giữ chặt nó lại, được một lúc thì người phụ nữ bên ngoài không vặn nữa.
Trong nhóm người có một bà già bước ra, đáp: “Dạ bọn tui mang ơn cô Diệu Linh. Lần nào đi làm về cô ấy cũng mua đồ ăn cho bọn tui. Nay hay tin cô ấy mất, bọn tui tới đây thắp nén nhang.”
Đây chính là xác một người phụ nữ bị mấy thằng nhóc Đinh Lực sát hại và chôn dưới đây. Yod dùng bùa trấn trạch ngăn oan hồn ả ta tác oai tác oái, nay có dịp sử dụng hắn bèn dùng phép biến ả ta thành ma lai móc ruột.
“Mong là vậy đi, chắc do tao nghĩ nhiều.” Đinh Lực buồn bực.
“Má nó chứ, cái vách tường đâu ra vậy trời ơi!” Lực vừa sợ vừa giận mắng.
ẦM!
Tửu quỷ lách người tránh né, đồng thời móc trong túi áo ra một nắm gạo trắng ném lên người Yod. Gạo vừa chạm vô người hắn thì biến thành một đống than hoa, thiêu đốt cơ thể hắn, Yod gầm thét đau đớn.
Diệu Linh đầu tiên là khom người cảm tạ chú chín, sau đó nhìn sang Trần Khôn, giọng nói thanh thoát lên tiếng: “Ba, con phải đi rồi.”
Trần Khôn về tới nhà lúc trời gần hừng sáng, mưa đang nhỏ dần, người ông ướt như chuột lội. Vừa về tới nhà, Trần Khôn liền lê từng bước nặng nhọc vào cái chõng tre quen thuộc, ở đó, ông lão Trần Can đang nằm la liệt trong vũng máu, máu từ miệng lão chảy ra.
Lằn sét vắt ngang trời đêm, mưa to như trút nước.
“Tụi bây đâu!”
“Gửi ông, đạo sĩ di quan. Cũng gửi cho con, Trần Khôn.”
Chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh của vô số người phụ nữ vang lên, qua một lúc thì nhỏ dần rồi biến mất. Lão tửu mới dừng thổi lửa, lão chùi mém miệng, mắng: “Ngoan cố thì c·h·ế·t đi.”
“Má nó xui thiệt, ngày mai thế nào cũng bị cậu Đinh Lực chửi thục mạng cho coi.” Có kẻ tức giận mắng.
“Graaa!”
Phước cắn răng, hắn liều mạng mở cửa phòng, định chạy ra ngoài. Dù sao ở trong phòng này có một mình hắn, lỡ có chuyện gì không ai cứu được.
“Tao đang ở trong phòng mày.”
Chú chín thở dài một hơi, để yên cho Trần Khôn khóc lóc.
Bên phía của Đinh Lực, sau khi vô phòng thì việc đầu tiên gã làm là mở đèn pin điện thoại lên, bước về giường ngủ. Gã không thích ánh sáng mờ ảo của nến, cho nên người hầu không thắp nó lên. Cả căn phòng tối đen như mực.
“Muộn rồi!” Nữ quỷ lạnh lùng đáp. Ả bỗng dưng chụp lấy hai cánh tay của Hữu Phước rồi ra sức vặn nó, hai cánh tay liền bị vặn tròn 180 độ, da thịt xoăn tít lại, mạch máu vỡ nát phún ra vô số máu tươi.
Sấm chớp bên ngoài càng diễn ra kịch liệt hơn. Nhờ đó mà Đinh Lực mới nhìn thấy gương mặt trương sình của người phụ nữ đang dần biến dạng, cái miệng nó chúm lại và dài ra như mỏ gà.
Tửu quỷ từ phía sau xông lên, lão há mồm phun ra một ngụm lửa lớn. Phù Hề mặt người không dám đối diện, nó vỗ tay nhảy lên cao tránh né. Vừa tránh được lửa của lão tửu, nó còn chưa kịp tiếp đất, Thư Giảo đã từ ngoài xa phi tới vung rìu chém rụng một cánh tay của nó.
Dứt lời, nhóm người bảo vệ còn chưa kịp nổi giận, lão liền nốc một ngụm rượu lớn rồi phun ra ngoài, rượu văng mạnh như núi lửa phun trào, lập tức phủ kín toàn bộ nhóm người có mặt. Bọn hắn vốn định nổi trận lôi đình với lão, nào ngờ hoa mắt ù tai, tựa như vừa uống xong hai cân rượu đế, tất cả mất hết thăng bằng, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Lực nhìn chiếc điện thoại mình làm rơi ở cạnh giường ngủ, gã liều mạng chạy tới nhặt nó lên, run rẩy bấm số gọi cho Tô Hoàng. Đầu dây bên kia kêu tút tút một hồi rồi kết nối.
“Tao cho ổng ở phòng dưới tầng 2, đợi nào tao thấy ổn hả đưa ổng về.” Lực đáp.
“Bọn ta không muốn trở thành công địch cho giới đạo sĩ chánh đạo trong thiên hạ truy sát đâu.”
Đinh Lực hít sâu một hơi, cố lấy lại điềm tĩnh. Cả ba người cứ thế rời khỏi phòng ăn, nhóm hầu gái đi theo bọn hắn đến tận phòng ngủ mới dừng lại.
Dưới tầng hai, Dương Hữu Phước đang căng thẳng theo dõi ánh nến cuối cùng mà Yod căn dặn. Gã không dám gọi cho Yod vì sợ nghe phải tiếng người phụ nữ kia qua điện thoại nữa.
Phước biết chuyện gì sẽ xảy ra, hắn khàn tiếng cầu xin: “Tha..mạng...”
“Nhà tao thì tụi mày quá quen rồi, lựa một phòng mà ngủ đi, muốn chơi gái thì kêu em nào cũng được, có nghề cả.”
Yod tỏ vẻ sợ hãi nói, nhưng trong lòng thì cười lạnh. Hắn đã nảy sinh lòng hận thù sâu đậm, có ý định c·h·ế·t chung với nhóm người tửu quỷ.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Phù Hề từ lúc bị mất khống chế cho tới lúc hồn phi phách tán không tới mười hơi thở. Cũng do khả năng phi thường của nhóm người lão tửu, giải quyết nhanh gọn. Yod đã sớm tỉnh lại, hắn vô lực nằm dưới đất nhìn thấy tất cả, một câu cũng không nói thành lời.
Tiếng gáy của ả ta mang theo một uy lực vô hình, trong chớp mắt bay về phía của Đinh Lực, giáng lên người hắn. Ngay lập tức, Đinh Lực giống như dìu đứt dây, bay ngược ra sau, va phải tường phòng mới vô lực rơi xuống đất, hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Sự việc diễn ra quá nhanh, tửu quỷ thong thả nốc một ngụm rượu: “Quỷ nha, nó ngoan cố vậy đó.”
Hắn giận dữ nhai ngấu nghiến bàn tay của Yod.
“Ra sau kiểm tra đi, coi chừng cháy.” Tên cầm đầu ra lệnh.
Lực hoảng hồn kinh, gã vùng vẫy hất người phụ nữ trên vai xuống. Sau đó chạy về phía đầu giường, nhanh chóng rút một con dao nhỏ trong hộc tủ đầu giường ra, chỉ về phía ma nữ.
Làm xong, tửu quỷ mới bấm đốt tay tính toán. Khi gặp được gã Yod kia, ông liền biết trong căn dinh thự này có chuyện chẳng lành. Tiếc rằng dù lão có cố gắng bấm đốt tay tính toán vẫn không tài nào biết được chuyện gì đang bị che giấu.
Lão hừ lạnh: “Là thầy pháp thì chắc ông cũng biết một khi bọn ta tự tay phá bùa trấn trạch, thứ không sạch sẻ đó sẽ đeo bám bọn ta để trả thù. Bọn ta không rãnh như vậy.”
Lão nghiêm giọng ra lệnh: “Tranh thủ thu phục nó lại thôi, để nó g·i·ế·t lố người thì nghiệp gánh không nổi đâu.”
“Cầu xin tao tha cho mày đi.” Ma nữ vô cảm nói. Vừa nói ả vừa rút cái móng thứ hai của gã ra.
Ma nữ nào để ý tới lời nói của Phước, ả lững thững bước tới đầu giường, lấy số dao kéo và kiềm trong hộc tủ ra. Rồi nhặt lấy cái cờ lê rơi dưới sàn lên.
Đinh Lực vội nói: “Alo Hoàng ơi cứu tao. Trong phòng tao có ma, nó nhốt tao rồi!”
Lá bùa tự động bốc cháy, tửu quỷ liền ném nó vào trận hình rượu. Rượu liền cháy lan ra, tạo thành một trận đồ bằng lửa xung quanh Yod. Yod la hét bằng chất giọng sợ hãi.
Gã đi đến bên giường của Phước, nhặt cái thân trơ trọi của hắn bỏ vào trong quan tài, sau đó lụm bốn tứ chi, nhặt từng cái răng, cái móng đem bỏ vào, rồi đậy nắp quan tài lại, để yên trên giường.
Bang!
Thế nhưng cho dù Phước có cố gắng ra sức thế nào thì nắm cửa giống như được đổ bê tông, không cách nào xoay chuyển. Phước hoảng sợ muôn phần, biết chuyện chẳng lành, hắn vội vàng chạy tới hộc tủ đầu giường, mở nó ra. Bên trong có vô số đồ nghề, dao kéo, kiềm, cờ lê, đều là những dụng cụ mà bọn hắn dùng để tra tấn nạn nhân khi hãm h·i·ế·p.
Yod liền rời khỏi phòng. Phước đóng cửa sổ lại, gã không mấy để tâm, định về giường ngủ, nào ngờ chỉ đi được mấy bước thì một ngọn nến trong số bốn cái mà Yod bảo tự nhiên vụt tắt.
Lão nói xong, Yod phía đối diện đã hoàn toàn bị hắc hóa, hai mắt hắn đen ngòm, rõ ràng đã bị toàn bộ oan hồn bên dưới tầng hầm chiếm xác.
Sau khi bộ đồ lòng cùng cái đầu kết hợp, chúng bay chậm rãi bay lên không trung, dàn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g treo tòong teng phía dưới. Chưa dừng lại ở đó, từ bên trong miệng bà ta bỗng trào ra một nhúm xúc tu giống như vòi bạch tuột, thon dài và nhọn hoắt.
“Chứ còn mẹ gì nữa, như không sao bể hết bóng đèn được.” Gã khác khẳng định.
ẦM!
Vừa nói, gã vừa vỗ vào tay người hầu gái sau lưng, ra hiệu cô ta dừng nắn bóp.
Nhóm chiến sĩ công an không cho rằng một ông lão như chú chín đây có thể làm ra sự việc đó, chỉ là bọn họ vẫn phải tiến hành điều tra khám xét tránh bỏ xót.
“Ba thằng đó ăn chơi có tiếng, hành xử vô pháp vô thiên. Nếu là ba thằng đó thì chuyện con gái Trần Khôn c·h·ế·t cũng không có gì bất ngờ.”
Trần Khôn cố dùng hết sức đứng dậy, ông bước ra khỏi cửa, nhìn chú chín. Cái lão ăn mày lão tửu quỷ với gương mặt nham hiểm tối qua biến mất, chú chín trước mặt ông là một ông già hiền từ, gương mặt khắc khổ.
Dứt lời, Yod đảo hướng. Vốn dĩ gã định bỏ chạy khỏi nơi này, nhưng trong một khoảnh khắc lòng hận thù của hắn nổi lên, hắn liền chạy về hướng phía sau tòa dinh thự, dấn thân vào cơn mưa.
Lúc Phước nâng tay lên định đập xuống lần nữa, thì cổ tay hắn bị một bàn tay trăng buốt giữ chặt lại. Phước giật bắn mình, hắn chậm rãi xoay mặt lại nhìn, đập vào mắt hắn chính là người phụ nữ ở ngoài cửa kia, ả dùng hốc mắt đen ngòm nhìn hắn rồi há mồm thối hét to:
Nghe lão nói, nữ quỷ đang lơ lửng trên không hạ người xuống. Một chút thần trí cuối cùng ả đang cố gắng giữ ả ta không lao lên tấn công nhóm người lão tửu. Thấy vậy, tửu quỷ bèn tiếp tục khuyên bảo: “Những kẻ hại cô đều đã đền mạng, cô nên quay về nấm mồ của mình đi, cha cô đang đợi cô ở nhà.”
Toàn bộ những tiếng la hét bên ngoài đều không lọt vào tai hắn, Tô Hoàng không biết rằng đang có hai bóng đen đang bước về phía phòng mình.
“Tự mình mà phá giải đi, hoặc c·h·ế·t.” Tửu quỷ nói, giọng điệu chắc nịt như ra lệnh.
Beng! Beng! Beng!
Đinh Lực buồn bực nói: “Cũng khuya rồi, nghỉ nhậu thôi tụi mày, cúp điện thì ăn uống mẹ gì nữa, mai ba ta kêu lên công ty sớm.”
“Ai da, tui xỉn chứ tui đâu có điên đâu cậu, tui không muốn c·h·ế·t à nghe. Nếu là nhà cậu Đinh thì tui tới đây để giao hàng cho cậu ấy, có người đặt.”
Yod đứng chôn chân tại chỗ, gã ngỡ ngàng nhìn tửu quỷ, có chút lấp bấp nói: “Ông..ông... đạo pháp của ông đã đạt đến trình độ này rồi ư? Ông đốt tuổi thọ của mình để làm phép mà sống thọ tới tuổi này ư?”
Tửu quỷ mới bước lại gần tử thi của Diệu Linh, lão thở nhẹ một hơi: “Chôn đủ ba người, không lố một ai. Cuộc giao dịch này xem như kết thúc mỹ mãn, đem xác con gái Trần Khôn về thôi. Trời sắp sáng rồi.”
Đinh Lực há hốc miệng. Người phụ nữ sau khi biến đổi, liền há miệng gáy một câu: “Cục tác! cục tác!”
Gã vực dậy bản năng sinh tồn, đứng phất lên lao về phía cửa, khi gã mở cửa ra, Lực hoảng hốt khi phát hiện phía sau cánh cửa này là một bức tường bằng phẳng.
Tửu quỷ bình thản nhìn hắn ta. Lão đốt một lá bùa, đem nó tới miệng vết cắt ở cổ tay của hắn rồi hơ nóng.
“Cậu đang giúp gia chủ nhà này che giấu cái gì đó?”
Phía đối diện không đáp lời của Phước, gã càng lo lắng nói: “Ê ông nghe không? Có một ngọn nến bị tắt rồi, tôi đốt nó lên lại nhé?”
Đây rõ ràng là dụng cụ mà hắn dùng để tra tấn nữ nhân!
Cảm thấy người hầu gái phía sau vẫn còn nắn bóp vai mình dù đã ra hiệu dừng lại, gã nổi giận quát:
Tô Hoàng gãy đầu, chán nản đáp: “Biết rồi biết rồi. Đéo mẹ tại tao thấy cái hộp đêm đó lớn nhất xứ này nên mới rũ tụi mày tới chơi. Ai ngờ uống quá chén, thuốc thì mạnh quá nên tao không chờ đợi được.”
Yod gầm to: “Dám cướp người của tao, mày mới là người phải hồn phi phách tán!”
Đùng!
Yod vừa lúc bay tới vung trảo lên mặt của hắn. Ngay lập tức, Tô Hoàng bị đánh bay ra sau, đập mạnh vô vách tường, cả gương mặt của hắn bị biến dạng vì vết cào, máu tươi chảy như thác.
Đám bảo vệ liền hướng tất cả đèn pin về phía lão.
Trần Khôn nhếch miệng cười, giọng điệu mệt nhoài. Cục hận trong lòng ông trong phút chốc được nguôi ngoai không ít.
Giữa bụng gã bắt đầu xuất hiện vết nứt và chảy máu. Tô Hoàng vô lực giãy giụa, chỉ có thể nhìn cơ thể mình đang bị tách ra. Cuối cùng, dưới sự tranh giành của Yod và nữ quỷ, tấm thân của Tô Hoàng bị xé làm hai, phần thân trên cùng phân thân dưới tách thành hai đoạn, lục phủ ngũ tạng rơi xuống sàn.
Lão tửu quỷ không trả lời vấn đề đối phương mà còn hỏi lại: “Nếu là bùa trấn trạch thì mỗi nhà một tờ là đủ rồi, ta thấy nhà này phải có bốn tờ. Sao vậy?”
Gã rơi xuống đất, tứ chi xụi lơ, hàm răng văng khỏi hộp sọ, máu tươi từ trong đầu chảy ra, bị cơn mưa rột rửa. Đến lúc c·h·ế·t, hắn cũng không nhắm mắt.
Nếu lúc sinh thời tui không thể cho nó một cuộc đời ấm no, thì lúc tui c·h·ế·t hãy để tui gánh hết nghiệp chướng cho nó. Cho dù hồn phi phách tán, tui cũng cam lòng.
“Hôm nay con phải đi rồi, không thể cùng ba ăn cơm chiều nữa, ba ở lại cố gắng ăn uống điều đặn, giữ gìn sức khỏe.”
Đợi đến khi Tẩu Tử mở mắt ra lần nữa, mắt bà sáng như đuốc, bà nhìn về phía gã bảo trì trong đêm tối mà tỏ như ban ngày.
Cốc cốc!
Mà ở nơi thật xa, Tẩu Tử đứng trên mái nhà nhìn về phía nhóm người tửu quỷ thông qua cửa sổ, bà ta hạ cung tên xuống, đeo mặt nạ lên.
Hắn cố gắng nhắc cơ thể nặng nề của mình chạy về phía cửa phòng, đập mạnh lên vách tường chắn ngang và khản cổ hô hào: “Tụi bây đâu cứu tao! Có ai ở ngoài không!”
“Chính là ta.” Tửu quỷ hé miệng cười nhe răng.
Có khả năng hung thủ từ nước ngoài tới.
“Ừ, đi đi.” Phước gật đầu.
Tửu quỷ ngồi xuống sờ mặt đất, dưới nền bê tông này đang truyền tới cảm giác lạnh lẽo. Lão ôm đồm ra lệnh cho Phụng Tá: “Nhắc nắp hầm này lên.”
Sợi chỉ hằn lên sắc đỏ như dung nham, phần da thịt Yod tiếp xúc với nó liền bốc khói nghi ngút, thậm chí còn tản ra mùi khét. Yod mất hết sức lực, gã xoay người lại muốn tấn công lão tửu. Lão liền ném cuộn chỉ đỏ cho Thư Giảo, Thư Giảo nhanh tay bắt lấy nó, tiếp tục cuộn một vòng quanh người Yod. Cả hai người ném qua ném lại, chẳng mấy chốc mà cơ người và tứ chi của Yod bị cột chặt, hắn đau đớn nằm vặt ra sàn.
Lão tửu mới bóp miệng hắn ta, móc hết đống sình ra. Yod thở hổn hển một cách khó khăn, gã dùng tiếng Việt để van nài: “Các vị đồng đạo, xin tha cho tôi. Tôi không tham gia vụ này nữa, không cản trở các vị nữa.”
Đúng lúc này, có một nhóm ăn mày, bán vé số, lớn nhỏ có đủ từ nơi xa đi tới, trong tay bọn hắn cầm theo không ít trái cây, bánh ngọt, hoa tươi. Chú chín ngạc nhiên nhìn bọn hắn, mắt thấy Trần Khôn còn ngồi khóc quên trời đất, chú chín mới thay mặt bước ra, hỏi:
Gã cầm đầu mắng: “Mẹ nó xỉn thì cút về nhà ngủ đi ông già, lại đây làm cái đéo gì? Muốn c·h·ế·t hả?”
Hắn chỉ: “Ở dưới tầng hầm, lá bùa trấn trạch mạnh nhất nằm ở dưới tầng hầm. Lúc làm bùa trấn trạch đó, tôi phải dùng ba lít máu gà mới làm nổi!”
Chú chín lại hỏi: “Sao cậu không tự xem trước đi nhỉ? Dù sao cũng của ba cậu để lại mà.”
Nhìn thấy cảnh này, Trần Khôn hai mắt đờ đẫn, ông không nói lời nào, chỉ đi tới chõng tre rồi ngồi xuống bên cạnh Trần Can, sắc mặt bần thần. Đột nhiên, cha già Trần Can cất tiếng, giọng ông ta the thé và yếu ớt khôn cùng: “Về rồi hả con?”
Trần Khôn khàn khàn hỏi: “Ông đã hoàn thành rồi à?”
“Cha cậu mới gánh có 30 năm à, còn 15 năm tuổi thọ nữa. Cậu phải tự trả rồi.”
“Con nghe ba nói, con sinh ra trong gia đình này đã là thiệt thòi cho con. Nhưng ba đừng cảm thấy buồn vì chuyện đó, bởi con không cảm thấy vậy, được làm con gái của ba mẹ là điều tuyệt vời nhất của con.” Diệu Linh mỉm cười.
“Trả mạng cho tao!”
“Tất cả oan hồn trong nhà này đều do ba thằng nhóc kia tạo ra, không liên quan gì tới tôi.”
Cùng lúc đó, nữ quỷ sau khi thoát khỏi khói bụi của lá bùa nổ, ả giận dữ lao về phía hai người tửu quỷ. Phụng Tá lại vừa vặn xuất hiện, với hình thể cao lớn của mình, gã vung chiếc quan tài giáng thẳng lên người nữ quỷ, đánh bay ả đi tựa như một miếng dẻ rách.
Nhìn lại tầng ba, Dương Hữu Phước lúc này nằm co giật trên giường, toàn bộ hàm răng của hắn bị ma nữ mỏ gà nhổ bỏ. Chỉ thấy ả ta bắt lấy bàn tay của Phước, tiếp tục tra kiềm vào móng tay của hắn.
Cuối cùng, một tiếng đứt gãy vang lên. Hai đôi chân của Phước cứ thế bị kéo lìa ra ngoài, chỉ còn lại trơ trội phần thân trên không có tư chi của hắn.
“Tha tao...” Hắn thở hổn hển van nài.
“Tuổi thọ, lấy ra cũng mệt lắm á.”
Phành! Phành!
Thư Giảo và Phụng Tá giữ chặt tứ chi của Yod, lão tửu quỷ liền trút rượu trong bình ra xung quanh Yod, tạo thành một trận đồ hình tròn. Sau đó, lão lấy một lá bùa, miệng niệm chú:
Đã bao lâu ông không ngắm nhìn bầu trời rồi nhỉ? Có lẽ kể từ khi mẹ ông mất tới nay, Trần Khôn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như lúc này.
Khói đen bay khỏi người Yod cũng không tan biến, mà chúng kết tụ lại trên không trung. Đợi đến khi toàn bộ khói đen rời khỏi người Yod, hắn vô lực nằm im xuống sàn, hai mắt đờ đẫn vì mệt mỏi.
G·i·ế·t người mà không cần tự mình động thủ, có lẽ là thứ Dương Hữu Phước thích nhất. Chỉ mong ông thầy mo này đáng tin cậy. Đinh Lực một khi xảy ra chuyện thì Đinh Tôm sẽ điên cuồng điều tra nguyên nhân cho xem, nhưng kẻ thủ ác không tồn tại trên thế gian này thì cho dù ông ta có xới ba tấc đất lên cũng không tìm được.
Dưới ánh nến thắp sáng, gương mặt ông ta hốc hác như người c·h·ế·t.
Hai nữ hầu thất hồn lạc phách, sợ hãi chôn chân tại chỗ. Yod tiếp tục lao tới bóp cổ Tô Hoàng nhấc lên, hắn dùng một tay đập đầu Hoàng vô vách tường.
Không đợi cho Phước tiếp tục phát tiết, đầu dây bên kia trả lời hắn bằng giọng nói của người phụ nữ quen thuộc:
Giữa tòa dinh thự rộng lớn, màn đêm nhấn chìm tất cả khung cảnh lộng lẫy sa hoa của nó, chỉ còn lại tiếng rên ư ử và hưng phấn của một nhóm nam nữ tại một căn phòng ở tầng tư. Đó là phòng của Tô Hoàng, hắn đang mây mưa với hai cô hầu gái trong phòng mình, thân trần như nhộng, mồ hôi đầm đìa.
Cuối cùng, lão nhắc nhở bằng giọng chế giễu: “Có thể không sát sinh thì đừng g·i·ế·t, nhà họ Trần nghiệp lực quá lớn rồi. Trần Khôn gánh không nổi kẻo vạ lây sang chúng ta đấy.”
“Trả mạng lại cho tao.” Người phụ nữ khòm xuống, nói bên tai Lực.
“Ơ, vậy đúng chỗ rồi à.” Lão tửu quỷ giật mình, lại mỉm cười hỏi: “Thế... có cậu Tô với cậu Dương ở trong không? Họ đều có hàng để nhận đó nghe.”
Giọng của hắn kéo dài cùng với cơ thể từ trên tầng cao rơi xuống đất.
Bọn hắn bước vào trong, kiểm tra toàn bộ trại hòm, mấy cái quan tài này rất giống với mấy cái ở hiện trường vụ án, nhưng với kiểu cách đơn giản như vậy thì trại hòm nào cũng có.
Tửu quỷ ung dung nốc một ngụm rượu, chỉ thấy làn khói đen chậm rãi hóa hình, tạo thành một gương mặt phụ nữ, nó mở miệng nói, chất giọng pha trộn như của hàng chục người gộp lại:
Chú chín mỉm cười: “Chúng ta chôn người thôi nhỉ?”
Trần Khôn giật mình nheo mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa. Ông kinh ngạc buông cây cuốc trong tay xuống. Chỉ thấy Trần Diệu Linh đang đứng trước mặt ông, dưới ánh nắng ấm áp, da dẻ cô ấy trắng bệch, gương mặt lành lặn, mỉm cười nhìn ông.
“À ừm... cho ông già này hỏi cái, có phải a... nhà của cậu Đinh không?” Lão tửu quỷ nâng mũ tre lên, để lộ gương mặt say xỉn của mình.
Tửu quỷ mới yên tâm ra lệnh: “Hành động đi, kẻo trời sáng.”
Đến tận lúc này, Trần Khôn không cầm nổi nước mắt được nữa. Từng giọt lệ nóng rơi xuống đất, Trần Khôn khóc ré lên như đứa trẻ.
Bàn tay đang trỏ vô mặt Phụng Tá của Yod rời lìa xuống đất. Thư Giảo thu rìu lại, đứng trước mặt Yod the thé nói: “Gan mày lớn đấy. Biết bọn ta là đạo sĩ bán quan tài mà dám giở trò hại bọn ta. Về luyện thêm 20 năm nữa đi.”
Yod vừa chạy vừa ngoảnh mặt nhìn về phía sau, sợ lão tửu quỷ đuổi theo mình. Hắn giận dữ mắng: “Má nó chứ, thằng Phước này hại tao rồi! Nếu biết đạo sĩ di quan đang bán quan tài cho tụi mày thì có cho mười cái mạng tao cũng không dám qua đây đâu.”
Ông Khôn nói rồi thì để cái xe ở đó, ông khom người cảm ơn chú chín.
Trần Khôn gật đầu không chút do dự.
Yod định xoay đầu sang táp một phát nữa thì lưỡi rìu của Thư Giảo đã lướt sang bắp chân của hắn.
Đợi đến khi Yod xuất hiện lần nữa thì hắn đã có mặt tại sau lưng tòa nhà, tại đây có một lá bùa trấn trạch được dán chặt lên tường, mặc dù hứng chịu cơn mưa như thác đổ nhưng nó vẫn không hư hao gì.
Phước nhíu mày nhìn nó, gã lấy điện thoại ra bấm gọi cho Yod. Đầu dây bên kia im lặng một hồi thì có người bắt máy. Phước liền nói: “Ê thầy Yod, có một ngọn nến tắt rồi.”
Nói rồi, gương mặt khói đen bỗng tách ra thành nhiều luồn khói nhỏ, bay nhanh qua nhóm người tửu quỷ, nhập vào xác Yod đang nằm phía sau. Ngay lập tức, tròng mắt Yod tối đen, hắn đứng phất dậy, cánh tay bị đứt lìa của hắn bỗng trồi ra một cánh tay mơ hồ có vuốt đen, rồi hắn nhào tới cửa tầng hầm đá phăng cánh cửa rồi lao ra ngoài.
Yod sợ hãi hô: “Cái gì vậy? Ma lai, cử động đi, g·i·ế·t nó!”
Bịch!
Lúc này, trong căn phòng chỉ còn lại nữ quỷ Phù Hề kia. Nó đứng dậy, dùng nét mặt giận dữ nhìn nhóm người lão tửu.
Giòi bọ nhúc nhích trên bờ môi của Yod và mùi hôi thối từ cái xác sộc thẳng vào dạ dày hắn, Yod không kiềm được mà quay mặt đi ói một trận. Trong lúc đó, cái đầu trương sình của người đàn đột nhiên cử động, đôi đồng tử trắng dã lúc lắc, theo sau đó, đống n·ộ·i· ·t·ạ·n·g nằm bên cạnh bỗng dưng di chuyển, lấy cuốn họng dẫn đầu, chúng kết nối với cái đầu người đàn bà.
“À quên, chưa chắc mày về được. Lão tửu cần mày chỉ chỗ lá bùa trấn trạch cuối cùng.” Thư Giảo tắc lưỡi, nói: “Phụng Tá, hốt nó vào nhà.”
“Trả mạng cho tao!”
“Bọn ta không cam tâm!” Oán hồn hét to.
Vừa nói người chiến sĩ vừa ra một tờ giấy lệnh khám cho chú chín, rồi nói tiếp: “Tại hiện trường vụ án có ba cái quan tài, có kiểu cách rất giống với của trại hòm bác chế tác, cho nên bọn con cần kiểm tra một chút ạ.”
“Chuyện gì vậy? Sao lại mất điện?” Dương Hữu Phước nhíu mày. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tui bán đi thần trí của mình, con tui bán mạng mình để trả thù cho mẹ nó. Suy cho cùng, đều do tui không kiềm được cơn giận dữ trong mình mới dẫn đến ngày hôm nay.
Diệu Linh nở nụ cười tươi tắn: “Con gái nguyện gánh thay 15 năm thọ mệnh cho ba, để báo đáp công ơn ba mẹ sinh thành dưỡng d·ụ·c con. Con gái xin phép đi trược ạ. Ba ở lại sống thay phần con nha ba. Nếu có kiếp sau, con vẫn muốn làm con gái của ba.”
“Cứu tao Hoàng ơi!” Lực hét to.
Thư Giảo bật cười khinh thường, gã rút ra một lá bùa chú, trở tay lật một cái, lá bùa liền bốc cháy trong mưa. Thư Giảo ném lá bùa bay về phía ma lai, chỉ vừa mới tiếp xúc, một trận lửa lớn liền nổ ra. Con ma lai chẳng mấy chốc bị thiêu rụi.
Hai nữ người hầu thì không biết ngất xỉu từ lúc nào, trên người không một mảnh vải che thân.
Tẩu Tử hừ lạnh: “Chính vì số phận trớ trêu nên ông mới làm đạo sĩ đó, bớt già mồm đi. Trong cái hội này ông là người giàu nhất đấy, cáo già.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cái ông già này phiền thật, chỗ bọn tao đang lu bu nghe.” Gã cầm đầu gầm lên: “Giao con mẹ gì đưa đây nhanh lên rồi cút, tao đập c·h·ế·t mẹ mày giờ!”
“Vậy thì đi thôi, đợi nó g·i·ế·t người thứ ba đem chôn rồi bắt nó lại.” Lão ra lệnh.
Chỉ thấy lão tửu quỷ uống một ngụm rượu lớn, Phù Hề vừa rơi xuống đất thì lão đã thổi nó tới. Dính phải rượu của lão, Phù Hề bước chân loạng choạng, tửu quỷ hô to: “G·i·ế·t nó đi.”
Thư Giảo lập tức lao tới, vung rìu chém ngang đầu của Phù Hề, cái đầu có diện mạo của Diệu Linh liền rơi xuống đất. Vừa mất đầu, thi thể của Diệu Linh loạng choạng mấy bước rồi ngã xuống, thân gà chậm rãi hóa trờ lại thân người.
Tửu quỷ gật đầu, lão quan sát tòa dinh thự này một lúc rồi nghiêm túc nói: “Căn dinh thự này có bùa trấn trạch rất mạnh. Theo lão hủ nhìn thì chí ít phải có năm tờ, Phù Hề mới gọi về chắc chắn không đủ lực phá bùa để báo oán. Xem ra chúng ta phải đích thân ra tay rồi.”
Nhìn thấy thảm trạng của Phước, tửu quỷ lạnh nhạt hỏi: “Hai xác rồi nhỉ? Sớm giờ có ai ngoài ý muốn c·h·ế·t không?”
Trần Can run rẩy đưa tờ giấy cho Trần Khôn, tay ông yếu ớt vô cùng. Trần Khôn vội vàng cầm lấy tờ giấy này. Trần Can lại muốn đưa tay xoa đầu ông, nhưng chỉ mới nâng lên được một chút, Trần Can đã nhắm mắt lại, đôi tay già nua vô lực rơi xuống.
“Ê, nửa đêm nửa hôm đi đâu vậy ông già? Tới đây làm gì?” Gã cầm đầu khó chịu hỏi.
Yod không biết mình vừa thoát c·h·ế·t trong gang tấc, gã lại gầm gú điên dại rồi lao lên. Nữ quỷ thấy vậy càng hung tợn hơn, ả bay tới chụp lấy cánh tay của Yod rồi ném nó lên trần nhà, nào ngờ Yod xoay người lại đu bám lên đó, hắn lại hét to rồi lao xuống, tung một cước thẳng vô mặt nữ quỷ, cái gương mặt trương sình của ả ta lập tức móp méo.
“Là cậu dán bùa trấn trạch này à?” Lão tửu quỷ ngồi trên bàn ăn hỏi đối phương. Không biết ông xuất hiện từ lúc này, mà tay đang bốc đậu trên bàn nhắm nháp vô tư.
“Ba tao ổng không bịt miệng nổi nhiều người vậy đâu, ổng cạo đầu tao!”
Bọn hắn đồng ý với nhau rồi chuẩn bị kéo nhau ra hè kiểm tra. Nào ngờ chỉ mới xoay người lại đã thấy một bóng người lụm khụm tiếp cận cửa dinh thự. Ông ta đầu đội mũ tre, tay cầm bầu hồ lô rượu, đi đến cửa thì dừng lại.
“Tiếc vậy trời?” Thư Giảo chán ghét lầm bầm: “Rìu của ta khát máu lắm rồi đó ông già.”
Chú chín bật cười, lão xoay người rời đi, trong miệng ngâm nga một câu nói: “Nghiệp báo vô tình, nhưng mày thật công bằng a!”
Hữu Phước đau đến mức tê tâm liệt phế, gã chảy nước mắt, vừa sợ vừa tủi nhục cất tiếng: “Làm ơn... tha cho tôi...”
Nghe vậy, thầy Yod lấy tiếng Việt trả lời gã: “Cậu yên tâm đi, số oan hồn dưới tầng hầm đủ nhiều để ta g·i·ế·t nó trong vài ngày, chỉ có điều phải cẩn thận, oán hồn một khi thành quỷ thì tôi cũng bó tay chịu trói, cho nên phải dùng bùa trấn trạch để điều khiển chúng từ từ.”
Nói rồi, bà lão rưng rưng nước mắt. Nhóm người lam lũ phía sau cũng thay nhau lên tiếng: “Bọn con được chị Diệu Linh cho rất nhiều quần áo cũ với đồ ăn ạ. Nay con tới phúng viếng chị ấy, con muốn cúng cho chị ấy cái bánh bông lan mà chị ấy hay mua cho bọn con nè.” Một đứa trẻ nói ngây ngô nói, tay nó cầm một cái bánh nhỏ đưa lên.
Phước đang căng thẳng nhìn bên ngoài, hắn chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, hắn lập tức quay phắt người lại, đập vào mắt gã là căn phòng trống trơn không một bóng người.
“Số phận trớ trêu mà.” Lão nốc ngụm cay than vãn.
Phụt!
“Mày là con đĩ nào? Tao chơi c·h·ế·t nhiều lắm. Mày khôn hồn thì đừng dọa tao. Tao có pháp sư bên Thái Lan về đấy, ổng sẽ khiến mày không được siêu sinh, mau cút khỏi đây nhanh!” Lực hét to.
Hắn chán ghét mắng: “Mấy thằng vô dụng!”
“Tới lúc đó, tiền cho ông sẽ không thiếu.” Hữu Phước nhếch môi cười.
ẦM!
Ngay lập tức, Yod liền đứng bất động tại chỗ, nhưng rất nhanh nó phá bỏ chú nguyền, tiếp tục bò trên nóc nhà. Bất quá, nó chỉ cần chậm một nhịp như thế thì Thư Giảo đã nhanh chóng tiếp cận, hắn phóng lên vai Phụng Tá, lấy đó làm điểm tựa rồi phi lên nóc nhà tiếp cận Yod.
Đinh Lực cho rằng đây là một nữ hầu đang tạo bất ngờ cho hắn, cho nên gã không kiềm được nữa mà vung tay hất mạnh chiếc mền ra ngoài. Thế nhưng là, ngay khi tấm mền được kéo ra, trên giường hoàn toàn không có ai, đôi bàn chân trắng muốt ấy cũng biến mất không một dấu vết.
Phựt!
“Đạo sĩ! Đừng cản đường ta, bọn ta muốn cắn xé ba thằng c·h·ó kia!”
ẦM!
“C·h·ế·t đi!” Yod hét to. Tay không ngừng đập đầu Hoàng, vách tường thậm chí còn xuất hiện vết nứt.
“Gia thế không nhỏ ha?” Tửu quỷ nhếch miệng cười, lão trêu tức: “Người làm cả đời không đủ trả nợ, kẻ sinh ra đã ở ngay vạch đích, sống một cuộc đời không lo toang. Nếu nhà ta giàu như thế thì ta làm đạo sĩ làm gì nhỉ?”
“Đây là tầng ba đúng chứ?” Gã tưởng mình hoa mắt hỏi.
“Quan tài.” Tửu quỷ nhếch miệng cười.
Yod nổi điên gầm thét, nó bật dậy, nhào tới cắn xé Thư Giảo. Bất quá nó chỉ mới lao tới liền Phụng Tá phía sau vung cái quan tài đập mạnh vô đầu nó. Trực tiếp đập bay nó đi thật xa.
Trần Khôn nhíu mày nghi hoặc, ông định hỏi chú chín. Nào ngờ thi thể của Trần Can bỗng tan rã thành cát bụi, khiến cho Trần Khôn không cách nào giữ bình tĩnh mà há hốc miệng.
Lực nhanh chóng nhào ra khỏi cửa phòng, một cảm giác hụt hẫng liền dâng trào, từng hạt mưa lạnh giá rơi lên mặt gã, kéo gã khỏi cơn mê. Lực mới sợ hãi nhìn xuống dưới, mọi thứ giống như một thước phim chiếu chậm. Hóa ra, hắn vừa mới lao ra khỏi cửa sổ!
“Chuyện này có một nhân chứng từ Thái Lan tới, ông ta được thuê để chôn xác những người phụ nữ đó. Bọn này bắt gái nhà lành hãm h·i·ế·p rồi g·i·ế·t, đâu hơn mười mấy người. Thấy ghê quá!” Chú chín không ngừng xuýt xoa.
Phập!
“Bớt nói nhảm đi.” Lão tửu quỷ nâng bầu rượu uống một hơi, rồi ra lệnh: “Như cũ, ai cản ta chôn ba thằng kia thì cho chúng thấy ít máu, đừng g·i·ế·t chúng là được. Để tao biết đứa nào g·i·ế·t người vô độ thì tao sẽ cho tụi mày biết tại sao người ta gọi tao là tửu quỷ đấy!”
Từng lằn sét chói lóa vắt ngang thinh không, mang theo tiếng sấm rền vang vọng trời đêm.
Đang lúc người áo đen này đưa tay kiểm tra tụ điện, một mũi tên dũng mãnh đâm xuyên qua bàn tay của gã, đồng thời bay một mạch đâm vào tụ điện phía sau!
Nữ quỷ buông bỏ Yod, dùng hai tay chống đỡ. Chỉ có điều hai tay của nó vừa đưa liền bị chém lìa, Thư Giảo nhanh chóng dán một lá bùa vô mặt ả ta. Lá bùa lập tức phát nổ.
Tửu quỷ lại dùng một nấm gạo nhét vào miệng Yod, lão mắng: “Mém tí nữa thằng này lên đường. Để nữ quỷ g·i·ế·t lố một người coi như nghiệp gánh còng lưng cũng không xong, giỏi lắm c·h·ó con.”
Thư Giảo thì liếm mém môi, thái độ cực kỳ kiềm nén. Gã hỏi: “Sao ta không g·i·ế·t quách thằng Thái Lan đó nhỉ? Nó hợp mạng với oan hồn thế kia mà? G·i·ế·t nó có phải đỡ phiền phức hơn không?”
Mà lúc này, dưới tầng trệt của tòa dinh thự. Phụng Tá xách theo Yod đến trước mặt tửu quỷ. Thư Giảo thì chăm chỉ chùi máu trên thanh rìu của mình.
Dương Hữu Phước cười nhạt: “Tao thấy mày sợ quá rồi đó, đừng tự hù mình nữa, đi ngủ sớm đi.”
....
Phước với lấy cái cờ lê, rồi chạy tới phá tay cửa, hắn dùng hết sức để đập.
Yod gằn giọng lên: “Tô Hoàng! Bọn tao sẽ xé xác mày!”
ẦM!
“Nó thuê tao về để trấn trạch, ngăn mấy linh hồn c·h·ế·t oan báo oán. Tụi mày dám đá chén cơm của tao à, tao cho tụi mày c·h·ế·t chung!” Yod gằn giọng lên.
Chú chín đứng từ xa nhìn cảnh này, ông chợt mỉm cười lẩm bẩm:
Chú chín mỉm cười, lão khép cánh cửa trại hòm Hồng Trần lại.
Phụng Tá liền hạ cái quan tài trong tay xuống, rồi gã hốt thi thể Đinh Lực bỏ vào trong. Chỉ một tay khổng lồ của gã cũng đủ tóm gọn toàn bộ thi thể của Lực. Làm rồi, bọn hắn để cái quan tài nằm yên ở đó, rồi tiếp tục bước vào trong nhà.
“Tui giỏi đó giờ, khỏi phải khen.“” Thư Giảo chề môi, cố gắng giữ chặt người Yod lại.
Phước nghe thấy tiếng la hét của Lực, còn nghe thấy giọng của hắn ta từ trên tầng cao rơi xuống đất. Nhưng Phước không hề cảm thấy vui vẻ gì, ngược lại còn vô cùng lo lắng, chỉ sợ rằng mình là kẻ tiếp theo bị nhắm tới.
Dưới cơn mưa tầm tã, thân ảnh bốn người bọn hắn tỏ ra vô cùng bí hiểm. Ba chiếc quan tài trên người Phụng Tá có lẽ là thứ dễ nhìn thấy nhất.
Không biết vì sao, khi nghe giọng cha mình yếu ớt đến mức đó, nước mắt Trần Khôn trực trào tuôn ra. Ông không nhìn thẳng mặt Trần Can, cũng không đáp lời, chỉ vò đầu mình, nhìn về xa xăm.
Ngay khi chiếc lông gà cuối cùng được chặn lại, một con gà mặt người thân cao hai thước bỗng dưng nhào tới đạp bay Thư Giảo văng đi, cái mặt người của nó chính là diện mạo của Trần Diệu Linh lúc sinh thời!
Part Cuối.
“Cũng đạo sĩ thầy pháp với nhau, tôi cho ông cơ hội suy nghĩ lại, cút khỏi chỗ làm ăn của tôi ngay lập tức.”
Chú chín lắc đầu, tiếp tục đào đất phụ Trần Khôn.
Chú chín mỉm cười, ra hiệu: “Mời các cậu kiểm tra, cứ tự nhiên.”
“Rồi. Tao xây luôn lớp bê tông đắp lên, đố thằng nào tìm được.”
Yod cười lạnh: “Mấy thằng đạo sĩ di quan này chắc chưa thấy ma lai Thái Lan bao giờ đâu nhỉ?”
Trần Khôn lại cẩn thận dùng khăn lau máu trên người Trần Can. Đang lúc ông cẩn thận từng li từng tí lau chùi, trên mặt Trần Can bỗng xuất hiện vô số vết rạn, chúng ngày càng lớn dần rồi cuối cùng bao phủ hết cả người Trần Can.
Mà phía dưới sân, thi thể của Đinh Lực mới rơi xuống không lâu, vừa vặn đám người Thư Giảo đi tới, gã nhếch miệng: “Nhanh thật đấy, mới tháo có ba lá bùa trấn trạch thôi mà nó g·i·ế·t người liền rồi.”
Hắn ta điếng người vùng vẫy, nhưng sau khi ngọn lửa biến mất, miệng vết thương cũng được cầm máu, phần thịt đỏ hỏn trở nên khô quắp lại, giống như bị nướng chín.
“Tao kêu dừng lại mày điếc à?”
Lúc này, cơ thể của nữ quỷ này đã có biến hóa không nhỏ. Trên người đang mọc ra không ít lông gà, cái mỏ nhọn cũng xuất hiện một lớp vảy cứng.
Chỉ thấy Thư Giảo mặc áo mưa xơ dừa đang chạy nhảy trên nóc nhà kho gần đó, vọt về phía gã. Yod giật mình nhìn Thư Giảo, hắn sợ hãi trước thanh rìu trong tay y ta. Yod bèn hét to: “Ma lai, g·i·ế·t thằng đó, g·i·ế·t thằng đó!”
Tửu quỷ lần nữa đốt bùa phép để cầm máu vết thương ở tay và chân gã vì bị Thư Giảo chặt đứt khi nãy.
Yod và nữ quỷ chới với ra sau, cả hai nhìn mảnh thi thể của Tô Hoàng trong tay mình, rồi giận dữ nhìn đối phương. Nữ quỷ hét: “Mày c·h·ế·t đi!”
“Không!” Đinh Lực tuyệt vọng hét to.
Nếu sau này, con tui Trần Khôn có phạm phải sai lầm, có tìm đến các ông mua quan tài. Thì Trần Can tui xin được gánh nghiệp thay cho nó, trả giá thay cho nó. Cả đời tui không cho nó được cái gì tốt đẹp, ngu dại nửa đời người để cho nó chăm sóc. Tất cả mọi chuyện tệ hại trong cuộc đời nó đều do tui mang tới.
Yod lao lên, muốn xé xác tửu quỷ. Thân ảnh của hắn vừa mới đến gần thì một cái quan tài lập tức giáng lên người hắn, đập bay Yod ra sau, va phải thành tầng hầm mới rơi xuống đất.
Phụng Tá liền nhấc cái quan tài cuối cùng đặt lên giường, nhặt hai mảnh thi thể cùng đống n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của Tô Hoàng bỏ vào quan tài, đậy nắp lại.
Phập! Phập!
Đáp lại câu hỏi của Phước là một khoảng lặng không lời.
Vụ nổ nhấn chìm nữ quỷ vào bên trong. Thư Giảo liền trở người ôm theo Yod phóng ra ngoài cửa phòng. Chỉ một thoáng như thế, Yod hồi phục sức lực, nó há miệng gào thét, rồi vung tay lên muốn cào Thư Giảo, nào ngờ có một sợi chỉ đỏ còn nhanh hơn vòng qua người hắn, tửu quỷ phía sau xuất hiện, lão nắm hai đầu sợi chỉ kéo mạnh, nó liền xiết chặt vô cơ thể Yod.
Tô Hoàng chỉa s·ú·n·g về phía Yod, lúc hắn chuẩn bị bóp cò, một mũi tên xé gió bắn xuyên cửa kính, chuẩn xác đâm lủng bàn tay của gã. Tô Hoàng đau đớn hét thất thanh, khẩu s·ú·n·g trong tay rơi xuống.
“Tốt!” Dương Hữu Phước vừa lòng gật đầu.
Yod cười lạnh: “Ông già, Kumanthong mà tôi nuôi không thể g·i·ế·t c·h·ế·t, không thể bị phù yểm, không bị tác động vật lí được.”
“Bà đây biết.” Tẩu Tử nhíu mày quát.
Nữ quỷ rời khỏi phòng, để lại Hữu Phước nằm trên giường một hồi, cơ mặt gã nhăn nhúm lại vì những cơn đau nhức trên thân. Cuối cùng, gã khước lên mấy hơi rồi trút hơi thở cuối cùng. Một lúc sau đó, cửa phòng lần nữa mở ra, tửu quỷ nhóm người bước vào, Phụng Tá phải khom người xuống mới bước vào được.
Lão tửu quỷ lúc này mới ngang nhiên cầm bầu hồ lô rượu bước vào trong, miệng không quên than vãn: “Côn đồ bây giờ nha, quá mất dạy rồi, gặp người già cơ nhỡ là mắng nhiết. Cỡ Năm Cam gặp lão phu cũng phải cúi đầu ba tấc, tao mà c·h·ế·t tao nguyền rửa tụi mày à.”
Vù!
“Xem ra còn nhiều việc để làm đây.” Lão chép miệng.
Ông nói: “Lần đầu mua quan tài còn bỡ ngỡ đúng không. Chôn con gái ông rồi tính tiền cũng không muộn. May mà lần này đúng hạn hợp đồng, không có phát sinh chi phí gì thêm.”
Hắn không dám đứng lại, vội vàng xoay người chạy trốn. Tửu quỷ không ngăn cản hắn ta, lão chỉ xì môi khinh thường một tiếng rồi đi tới tủ đồ, đem lá bùa trấn trạch tháo xuống.
Yod mãnh liệt gật đầu: “Phá, tôi sẽ tự phá!”
Lão vừa dứt lời, nữ quỷ bỗng dưng vỗ hai tay về trước, toàn bộ số lông gà trên người nó liền bay về phía nhóm tửu quỷ, lông bay như thiểm điện, bén nhọn như mũi tên. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phụng Tá đặt chiếc quan tài cuối cùng chắn ngang người tửu quỷ, bản thân hắn thì đứng yên bất động, hứng chịu những chiếc lông ghim chặt vô người, kỳ lạ thay không có một giọt máu nào chảy ra từ người hắn.
Hành động đào đất chôn quan tài của Trần Khôn và lão có không ít bà con hàng xóm nhìn thấy, dù sao cũng là ban ngày ban mặt. Thế nhưng, họ chỉ đứng từ xa chỉ trỏ, không có ý định nhúng tay vào tiếp.
Yod từ nãy đến giờ nào để ý tới lời của Thư Giảo, gã chỉ trừng to mắt nhìn khuỷu tay bị chặt lìa của mình. Tới lúc này thì cảm giác đau đớn mới ập đến. Yod ngẩng đầu hét to. Nhưng chỉ mới há miệng ra liền bị Thư Giảo nhét vào một đống đất, ngăn gã hét um xùm.
ẦM!
Lúc gần tới cửa phòng, Lực không dấu nổi vẻ vui mừng trong mắt, hắn sắp thoát rồi.
Đinh Lực nhếch môi tức giận, gã ra lệnh cho người quản gia đứng phía sau: “Ông xuống dưới kêu người đi kiểm tra tụ điện liền giúp tôi. Ngày mai gọi luôn thằng chủ công trình dinh thự này tới gặp tôi gấp, mẹ nó chứ nhà bạc tỷ mà nó để hỏng đường điện dễ thế hả?!”
Nhưng gã chỉ mới tiến lên một bước, tửu quỷ liền đưa tay cản hắn lại, đôi mắt già nua của lão nheo chặt, nhìn nữ quỷ. Chỉ thấy trên tay ả ta đang không ngừng mọc ra vô số lông gà cứng cỏi, sau lưng và cả trước ngực. Cuối cùng, bàn chân trương sình của ả cũng bắt đầu biến hóa, giống như chân một con gà trống.
Tửu quỷ nghiêm giọng nói: “Việc g·i·ế·t ba thằng đó, đã có người lo. Các ngươi c·h·ế·t oan âu cũng là số phân, bây giờ ngoan ngoãn đi đầu thay đi. Kiếp sau còn làm người tốt, hưởng vinh hoa phú quý.”
....
Nhóm hầu gái thấy gã giận dữ như vậy không dám hó hé lời nào, đồng loạt lắc đầu phủ nhận.
Tô Hoàng hoảng sợ, hắn lớn giọng hỏi: “Ê có phải ông thầy pháp của thằng Phước mời về không? Ông làm cái đéo gì xông vào phòng tôi vậy?”
Gã theo cái trớn bay tới kéo dài một đoạn trên sàn, Phù Hề nổi điên, nó vung cánh tay còn lại phi lông về phía Giảo, lần này gã không còn đủ nhanh nhẹn để tránh đòn, hai ba cái lông gà liền đâm phập vô người hắn. Phù Hề đắc thắng lao lên, cặp chân gà khổng lồ mọc ra hai cái cựa muốn đạp c·h·ế·t Thư Giảo, đúng lúc đó, một mũi tên sắt từ ngoài cửa sổ xé gió bay vào, trực tiếp bắn thẳng vô ngực Phù Hề, khiến cho nó phải khựng người lại, chới với lùi ra sau.
Cô bặm môi lại nói tiếp: “Con gái bất hiếu, không thể chăm sóc cho ba khi ba già đi.”
Chỉ thấy ma nữ chậm rãi đi về phía hắn, ả dùng cái miệng nhọn hoắt của mình mà nói: “Trả mạng lại cho tao...”
Gương mặt nó dữ tợn quát: “Bọn ta muốn chúng c·h·ế·t không toàn thây! Bọn ta muốn ăn tươi nuốt sống chúng! Nếu cản ta, mấy ông cũng phải c·h·ế·t!”
Một lúc sau đó, mũi kim ngừng cử động, nhóm người lão tửu quỷ liền dừng bước lại. Trước mặt bọn hắn không xa đã là một căn dinh thự sa hoa rộng lớn, bên trong vẫn còn sáng đèn.
Ma nữ tra kiềm vào miệng Phước, kẹp lấy hai cái răng cửa của hắn rồi bắt đầu dùng lực nạy nó ra.
Tẩu Tử liền đáp: “Căn dinh thự này là của tập đoàn Đinh Tôm, chủ vựa tôm nổi tiếng nhất cái xứ này rồi. Nếu bà đoán không lầm thì ba thằng kia chắc là quý tử nhà họ Đinh, với hai thằng con ông cháu cha khác, họ Tô, họ Dương.”
“Alo? Ông c·h·ế·t rồi hả?!” Phước nheo mắt quát.
“Ta cũng nhận tiền làm việc đó thôi.” Lão tửu quỷ nhún vai, gã hạ giọng nói: “Có người muốn chôn ba thằng thiếu gia của dinh thự này. Nếu không muốn chôn cùng thì cút.”
Đáp lại lời cầu xin của Phước, nữ quỷ lại dùng sức vặn hai cái chân của gã. Ả đạp mạnh vô bụng Phước làm điểm nhấn, rồi không ngừng ra lực kéo nó ra ngoài, vừa kéo vừa xoay nó một vòng.
Đinh Lực tức giận mắng: “Cút! Tụi mày chơi c·h·ế·t bao nhiêu đứa rồi mà còn đòi chơi trò bạo d·â·m nữa hả? Gái nhà tao nuôi không phải hàng chùa như con gái ông nội Trần Khôn gì đó đâu.”
Tửu quỷ đi đến trước trận đồ này, chỉ thấy phía trên nó dán một lá bùa trấn trạch lớn.
Gương mặt trắng bệt của ả hiện ra rõ ràng, đó là một tấm mặt trương sình với hốc mắt đen ngòm.
“Ông mới là quỷ!” Yod sợ hãi hét to.
Tô Hoàng buồn bực hỏi: “Nhà mày xuống cấp tới vậy rồi hả Lực?”
Mà đằng kia, lũ bọ bay một mạch đến những cây đèn đường và đèn điện trên cổng dinh thự, chúng lấy tốc độ dũng mãnh đâm vào như những con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đinh Lực hoảng hồn, điện thoại trong tay rơi xuống sàn. Gã hoảng loạn nhìn khắp phòng mình, nhưng trong này ngoài gã ra thì nào còn ai khác. Đinh Lực vội vàng khòm xuống nhặt điện thoại, lúc này, ánh sáng từ đèn flash vô tình gọi sang phía bên kia giường. Ở đó có một đôi chân người phụ nữ đang đứng xoay về phía gã.
“Ông là đạo sĩ di quan?!” Yod cả kinh.
Lúc này, phía trên tầng cao của tòa dinh thự, nhóm người Đinh Lực, Tô Hoàng và Dương Hữu Phước vẫn ngồi nhâm nhi ly rượu vang trong tay, bọn hắn đang bàn bạc về chuyện gì đó rất vui vẻ.
Tiếng xích sắt kêu leng keng vang lên, chỉ thấy Giảo đang nắm một sợi xích dài kéo mạnh. Hóa ra, lúc Thư Giảo vung rìu chém Yod, hắn đồng thời tung ra một sợi xích cuộn chặt vào chân đối phương. Lập tức, Yod bị kéo từ trên nóc nhà rơi xuống sàn.
“Ông bị điên à?!” Gã mắng to.
Một bổ này của ả lập tức đánh gãy xương ống quyển của hắn, thũng xuống một chỗ sâu.
Lão ôm đồm căn dặn: “Việc này quá quen thuộc rồi, nhưng để chắc chắn thì lão hủ nhắc lại lần nữa. Việc của chúng ta là phá bùa trấn trạch, không phải tới để g·i·ế·t người.”
Hắn hoảng hồn ngẩng đầu lên nhìn, liền trông thấy cơ thể thô cuồng của Phụng Tá cùng mấy chiếc quan tài trên lưng hắn ta. Yod kinh hãi không thốt nên lời, gã run rẩy chỉ tay vô mặt Phụng Tá, miệng lấp bấp: “Mày... mày... mày không phải người sống!”
Tửu quỷ hô to: “Cẩn thận, Phù Hề mất khống chế rồi!”
Tô Hoàng bật cười trêu chọc. “Đi ngủ, ở đây nói nhảm miết.” Gã dẫn đầu đứng dậy.
“AAA!” Trần Khóc hét lên thê lương. Ông ngồi phệt xuống đất mà khóc không ngừng, ông phải vỗ ngực mình để giảm bớt cơn đau thắt ở tim.
Thì đột nhiên, ngọn đèn trần lộng lẫy trên trần bỗng dưng tắt ngấm, đưa toàn bộ căn phòng chìm vào bóng tối.
Yod co cứng người, ngã lăn ra đất.
Beng! Beng! Loảng xoảng!
Rìu của Thư Giảo sớm đã tế luyện qua vô số thuật phép, một khi ma quỷ bị chém trúng sẽ bị trúng lời nguyền trên nó. Lời nguyền này một khi phát động sẽ khiến ma quỷ phải đứng yên bất động. Chỉ thấy từ vết cắt trên xúc tu, một hàng chú ấn chữ Nôm màu đen đột nhiên xuất hiện, chúng bò ra như rắn và trói chặt ma lai lại giữa không trung.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.