Thất Sơn Đạo Sĩ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Diệt Quỷ Hội: Án Mạng Thứ 13
Dưới sự giúp đỡ của nhóm người cảnh vệ cảng, cuối cùng con tàu cá lạ cũng thành công cặp bến. Nhóm người ngư dân trong cảng Bình Châu cũng vừa vặn mặc áo mưa chạy ra tới, dẫn đầu họ là vị trưởng làng có mái tóc hoa tiêu, ông lớn giọng hô:
Chần chừ một chút, Thẩm Thiên thở dài nói tiếp:
Đại Hắc Phật Gia mỉm cười, hỏi: “Thẩm gia ở nơi nào?”
Thế nhưng điều khiến khoang tàu này trở nên quỷ dị chính là nhóm người ngồi sau cùng. Nhìn tổng thể thì có mười người ngồi ngay ngắn, cao thấp không đều, đáng chú ý là họ được trùm vải đỏ qua đầu, trên trán còn dán một lá bùa chú, được vẽ vố số kí tự kỳ lạ. Bọn họ ngồi yên không nhút nhít mặc cho con tàu nghiêng ngã, nhìn màu da ở tay chân họ có màu xám rạm thì rất giống mười cái xác c·h·ế·t biết ngồi!
Đang lúc nhóm người còn loay hoay nói chuyện thăm dò hai người ngư dân lạ. Bên trong khoang tàu, Lão Phật Gia dẫn đầu bước ra, trên lưng ông ấy mang theo trận đồ bát quái sắt nọ, đi sau lưng là năm người quái dị kia, kẻ to con nhất vác theo cái quan tài trên lưng, sau cùng là nhóm mười một người trùm vải đỏ, mười một người này không đi bộ mà họ nhảy, rất đều đặn! (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày hôm nay bọn chúng lại tập hợp dưới trướng của Đại Hắc Phật Gia, chắc chắn có âm mưu to lớn, Cửu Long Hội sẽ như hổ thêm cánh, nguy hiểm càng thêm hiểm nguy!
“Dạ cảm ơn bác nhiều!”
Bây giờ trời vẫn còn sớm, thế nhưng ở giữa nhà đã tề tụ đủ mặt con cháu, gần hai mươi người. Đa phần là trung niên đứng tuổi cùng các cụ già.
Thẩm Thiên nhếch môi cười, ông đáp: “Thằng bé là người có tư tưởng hiện đại, không chấp nhận học đạo pháp, Lôi Nhãn cũng không khai nhãn. Nó đã đi học xa rồi, ông tìm nó cũng vô dụng thôi.”
Gia chủ Thẩm Thiên nhíu mày, nặng giọng đáp: “Thẩm gia đã giúp anh em trong Hội có công ăn việc làm ổn định, hỗ trợ người neo đơn. Trong tối còn thay trời hành đạo, lấy đạo thuật cứu người.”
Thấy người đồng bào của mình, người đội trưởng sáng mắt lên, hô to: “Ném đây, mạnh vào!”
“Nhanh nhanh nhanh!” Người đội trưởng hối thúc, bản thân dẫn đầu chạy ra mũi cảng, tiếp cận con thuyền lạ kia.
Làm xong việc này, Chỉ Hóa Lôi mới trở lại chiếc rương, lấy ra một trận đồ bát quái bằng sắt lớn, gã đặt bát quái đồ này bên cạnh cô gái, rồi nhắc dao phay lên bửa thẳng vào ngực cô. Đúng như gã nói, da thịt của cô ấy rất mềm mại, chỉ hai dao mà gã đã bổ được ngực cô ra một lỗ lớn, máu me bê bết, Chỉ Hóa Lôi móc quả tim cô gái ra cầm trên tay.
Phàm Thích Âm bên cạnh chắp hai tay lại niệm chú, hai hốc mắt đột nhiên đổ máu. Chỉ Hóa Lôi thì châm một điếu thuốc, lạnh lùng rút dao phay ra.
“Cảm ơn tộc lão đã đánh tỉnh con. Thẩm gia quyết định không bán mình cho Cửu Long Hội, cho Đại Hắc Phật Gia kia, hòng làm hại bà con nước Việt. Thẩm gia sẽ dùng cái c·h·ế·t để đền ơn đất này!”
Nhưng ngạc nhiên thay, toàn bộ người có mặt tại hiện trường dường như không hề nhìn thấy sự xuất hiện nhóm người lão Phật gia, cho dù là kẻ cao gần ba mét cực kỳ nổi bật cũng không ai thấy hắn.
Kẻ to con nhất, thân cao ba thước kia tên là Hách Liên Đà, nổi danh có tà thuật phòng ngự tuyệt đối, mình đồng da sắt. Kẻ nằm trong quan tài tên là Cửu Thập Cửu, cái xác ướp này đến ma quỷ cũng phải sợ sự ác độc của lão ta. Còn người mảnh khảnh như xác c·h·ế·t, da dẻ trắng bệch kia chính là Cung Hàn, được giới đạo sĩ tung hô là Thương Thánh, thương pháp tuyệt luân.
“Giờ lành đã điểm, thiên cơ đã bị che mắt. Chỉ Hóa Lôi, ông đi hành quyết vật hiến tế đi!”
Cú nọ vừa bay đi không lâu, trước cửa Thẩm gia có mấy chiếc ô tô đen dừng bánh. Từ bên trong, nhóm người Lão Phật Gia bước xuống, riêng nhóm người trùm vải đỏ thì ngồi yên trên xe. Lão Phật Gia mỉm cười hòa ái, chậm rãi bước vào trong nhà.
Bất ngờ, toàn viên đồng thanh hô to: “Nguyện đồng sinh cộng tử với gia chủ, báo đáp ơn này cho đất Việt!”
Thẩm Thiên hừ lạnh, đột nhiên hỏi lại: “Từ xưa tới giờ ông luôn ở Hồng Kông chủ trì mọi việc. Bây giờ đích thân sang tận đây, không lẽ chỉ để hỏi tung tích của Thẩm Trường Thanh thôi sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Con thuyền này kích cỡ khá lớn. Nó không treo cờ quốc kì, khiến cho người đội trưởng phải cau mày nghi hoặc, chẳng lẽ là thuyền nước bạn lạc qua đây? Dù nghi ngờ như vậy nhưng anh vẫn bật đèn dạ quang lên quơ liên tục, miệng thì hô lớn: “Cặp bên này, cặp bên này!”
“Tại sao không?” Gã thản nhiên hỏi.
“Còn nữa, báo cho họ rằng Cửu Long Hội đã nhập ma. Có một nhóm ma đạo sĩ có pháp lực cực kì cao cường từ Hồng Kông đến đây.”
Lúc này, cô gái mới ném ánh mắt tuyệt vọng nhìn Chỉ Hóa Lôi, cô thều thào cầu xin:
Lúc này, Thẩm Thiên mới để ý nhóm người sau lưng Lão Phật Gia. Đồng tử ông lập tức co rút lại, trái tim treo cao, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.
Thẩm Thiên hừ lạnh, ông giận dữ nói: “Cửu Long Hội trở thành nơi tà ma ngoại đạo như hôm nay đều do ông mà ra. Thẩm gia bọn ta cả đời hành sự quang minh lỗi lạc, bọn ta không muốn tham gia chuyện ác của ông. Chẳng lẽ rút khỏi Cửu Long Hội cũng đáng tội c·h·ế·t?”
“Không đến nửa nén nhang.” Một cụ lão bấm tay đáp lại, hai mắt nhắm nghiền.
Gia chủ càng thở dài não nề, ông suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Các chú các bác, Thẩm gia từ khi đặt chân đến đất Gò Công này đã ở gần hai trăm năm, thâm căn cố đế, sớm đã xem đất Việt như cội nguồn của mình. Bây giờ đứng trước họa diệt tộc, con xin hỏi các chú nên làm gì? Quy hàng hay không?”
Thấy vậy, Thẩm Thiên cảm động rưng rưng lệ. Ông hít sâu một hơi, nghiêm giọng lệnh cho người bên cạnh: “Gửi cú đưa tin cho Diệt Quỷ Hội, báo họ rằng Thẩm gia diệt môn!”
“Nghiệt s·ú·c, cổ thuật g·i·ế·t người vô số như vậy mà ông dám làm sao?! Coi trời bằng vung! Diệt Quỷ Hội sẽ không tha cho ông đâu!”
Nói rồi, ông nhìn những người có mặt, nhẹ giọng hỏi: “Ta quyết định như vậy, mọi người có theo không? Nếu sợ có thể trốn đi, một lát nữa e rằng không kịp.”
“Tao không biết, mày chạy đi gọi trưởng làng với mọi người ra hỗ trợ nhanh. Còn lại theo tao đi tiếp họ neo bờ!”
“Sẽ nhanh thôi, da thịt cô mềm mại vậy mà.”
“Cái gì? Mưa gió thế này ai lại ra biển?” Người đội viên tưởng mình nghe nhầm. Anh hỏi lại: “Toàn bộ anh em cảng Bình Châu đều cặp bờ hết rồi, ở đâu ra thuyền lạ vậy đội trưởng?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đối với lời van nài khuẩn thiết này của cô gái, Chỉ Hóa Lôi mặt không đổi sắc, ông rít một hơi thuốc dài rồi quăng điếu thuốc đi, sau đó thẳng thừng nhắc dao phay lên bổ một nhát thật mạnh vào trán cô ấy.
“Được, vậy đi tới Thẩm gia. Ta không có nhiều thời gian.” Lão Phật Gia gật đầu.
Dứt lời, người phụ nữ tên Phàm Thích Âm này liền đứng dậy, đội mưa bước ra mũi tàu. Ở trước mũi tàu đã đặt sẵn một lư hương nhỏ, người phụ nữ liền rút trong tay áo ra ba cây nhang đen, rồi ả há miệng thổi phù một tiếng, ngay lập tức ba cây nhang cháy bừng bừng dưới cơn giông như cắt cổ.
Máu tươi lập tức bắn lên không trung, làm lấm lem cả khuôn mặt vô cảm của Chỉ Hóa Lôi. Cô gái giật bắn mình theo bản năng, hai tay quơ loạn, cơ thể cô run rẩy kịch liệt, nét mặt biến dạng vì đau đớn. Chỉ Hóa Lôi lại tiếp tục vung dao bổ vào trán cô gái, một dao lại một dao lạnh lùng hạ xuống, giống như đang chặt một trái dừa, cho đến khi cô gái ngừng giãy dụa, họp sọ bị bổ ra làm đôi thì gã mới dừng tay lại.
“Nhờ hồng phúc của Phật gia, vẫn khỏe.” Thẩm Thiên từ tốn đáp.
Toàn bộ ngư dân đang có mặt tại đây không hề nhận ra rằng có luồng khói trắng trên mũi tàu đang lan tỏa trong bọn họ, ba cây nhang vẫn cháy đỏ mặc kệ mưa giông.
Lúc này, bên trong con tàu có một nhóm người kỳ lạ đang ngồi yên bất động, sắc mặt ai cũng bình thản trước hiểm nguy. Nhóm người này ăn mặc khá quái dị, quần áo lam lũ, lưng đeo v·ũ k·hí lạnh như đao kiếm, thương kích, trông cả bọn tựa như diễn viên của một gánh hát bội.
Gã đem quả tim còn đập thoi thóp đến trước bát quái đồ, rồi xẻ một đường ngọt xớt lên nó, máu từ quả tim cứ thế chảy xuống trận đồ bên dưới. Dòng máu tươi đặc quánh chảy theo những đường rảnh, cuối cùng rơi vào một chấm tròn ở gốc của bát quái đồ.
Nhờ vậy mà có thể nhìn ra, có mười một trên tổng số mười ba chấm tròn của bát quái đồ này đã bị máu người rót vào, chỉ chừa lại hai chấm tròn còn sạch sẽ!
“Ha ha ha.” Đại Hắc Phật Gia bật cười khanh khách. Lão có vẻ không thèm quan tâm tới lời đe dọa của Thẩm Thiên, ngược lại còn tiếc nuối đáp: “Haizz, đúng là đứa trẻ không hiểu chuyện mà.”
“Vậy còn vùng đất Việt này đã cho Thẩm gia cái gì?”
Đợi khi lửa tắt thì ba cây nhang tỏa ra khói trắng mịt mờ, chẳng mấy chốc mà lan tỏa khắp con tàu. Phàm Thích Âm cắm nó vào lư hương rồi quay trở về trong khoang. Ngạc nhiên thay, ba cây nhang không hề sợ mưa gió, nó cứ thế cháy đều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong nháy mắt, thiếu niên bị kéo ra thành năm mảnh, máu tươi phún ra như thác, những mảnh thi thể của cậu vô lực rơi xuống sàn, ngay cả một tiếng rên đau đớn cũng không kịp hét lên. Hóa ra, những cánh tay đó là của một âm binh đang lơ lửng trên đầu quan tài, nó có sáu tay, lại dài như chân nhện!
“Thế còn Cửu Long Hội đã làm gì cho chúng ta?” Tộc lão lại hỏi.
“Dạ bác, không sao. Bọn con có giấy tờ đầy đủ, trên tàu cũng không có ai.” Người ngư dân mỉm cười đáp.
“Tất nhiên là không rồi.” Lão Phật Gia ung dung lắc đầu, lão hé miệng cười, đáp: “Ngươi có nghe qua ma đạo cổ thuật Thập Tam Hoành Luyện chưa?”
Thẩm Thiên suy nghĩ một chút, thở dài: “Xưa kia đã cùng chúng ta cộng sinh phát triển. Nay lại bị đồng tiền, quyền lực làm cho mù quáng, buôn hàng cấm, dùng tà thuật hại người.”
Nghĩ vậy, Thẩm Thiên liền đánh mắt cho thiếu niên sau lưng mình, nhận thấy ánh mắt của Thẩm Thiên, người thiếu niên liền hiểu ý, cậu khom người định chạy ra sau nhà. Nào ngờ Cửu Thập Cửu nằm trong quan tài nhấc ngón tay lên, chỉ thấy bên cạnh thiếu niên đó thình lình xuất hiện những cánh tay đen thui, chúng lập tức nắm chặt tứ chi và đầu của thiếu niên kéo mạnh!
Thẩm Thiên không chút do dự đáp: “Thẩm gia tiên tổ trốn từ Hồng Kông tới đây, đều do bà con đất Việt cưu mang mà sống tới giờ, đại ơn lớn không kể xiết.”
“Bởi vì tôi đang mang thai! Cầu xin anh, tha cho tôi đi! Làm ơn!” Cô gái vô lực khóc ròng. Mong rằng đứa bé trong bụng sẽ khiến đối phương thương xót.
“Mình hoa mắt sao trời?” Người đội trưởng lẩm bẩm.
Nhưng không, con tàu này được một đàn cá heo đen tuyền nâng đỡ phía trước mũi, thế mà băng băng giữa giông bão, không hề hấn gì!
Cuối cùng, con tàu cũng cặp bến, nhưng do sóng biển quá dữ dội cho nên nhất thời không thể neo lại. Lúc này, trên tàu bước ra hai người ngư dân lam lũ, dùng tiếng Việt nói với người đội trưởng:
“Rút khỏi là phản bội, mà phản bội Cửu Long Hội tất phải c·h·ế·t.”
Lão Phật Gia gật gù đầu vừa lòng, lão lại bấm tay tính toán, rồi ngoảnh mặt nhìn người đàn ông trung niên phía sau mà ra lệnh:
“Một ông ra sau thả neo sắt đi cho khúc sau đỡ dạt ra ngoài!”
Dẫn đầu nhóm người quái dị này là một ông lão đầu trọc mập mạp, lão mặc áo lụa phơi bụng phệ ra ngoài, có hai trái tai to khác thường, cổ đeo vòng tràng hạt lớn bằng ngọc bích. Gương mặt ông ta lúc nào cũng mỉm cười híp mắt, thái độ tự tại an nhiên, vừa nhìn ông ấy liền khiến người ta liên tưởng đến hình tượng Đức Phật Di Lặc trong tranh ảnh.
Bụp!
“Tiếc thật, nếu có thể móc đôi mắt đó cho ta, thế thì Diệt Quỷ Hội rẻ tiền đó còn là cái thá gì chứ?” Lão Phật Gia xuýt xoa liên tục.
“Làm ơn, anh không thể g·i·ế·t tôi.”
Nhóm người Lão Phật Gia cứ thế lên xe rời khỏi cảng Bình Châu trong yên lặng, để lại nhóm ngư dân vẫn còn loay hoay ngoài cảng biển không hay biết gì.
Đang lúc nhóm người cảnh vệ đi tuần tra, đèn pin liên tục gọi xuống tàu thuyền, miệng thì tám chuyện với nhau không ngừng. Bỗng dưng, người đội trưởng nhíu mày lại nhìn về phía biển xa, anh gọi đèn pin về phía đó rồi dùng tay che mưa lại để mở to mắt quan sát.
Thẩm Thiên giật bắn mình, ông trợn to mắt đứng phắt dậy. Ông run rẩy chỉ tay vào mặt Lão Phật Gia mà lớn giọng mắng:
“Ông!” Thẩm Thiên nghiếng răng.
Ông cay đắng nói tiếp: “Nói họ mau cho người tới đón Thẩm Trường Thanh, đứa trẻ đó hay tin gia tộc bị diệt chắc chắn sẽ trở về, đứa trẻ này chính là người mang huyết mạch Lôi Nhãn của Thẩm gia đời này! Đừng để nó lộ ra ánh sáng, nếu không Cửu Long Hội sẽ bắt nó. Thẩm gia nguyện đánh đổi công đức toàn gia tộc tích cóp cả đời để Diệt Quỷ Hội bảo vệ Thẩm Trường Thanh trưởng thành!”
21:50, cảng cá Bình Châu, Vũng Tàu.
Nhóm người Lão Phật Gia vừa ra tới đầu cảng, ở đó đã đợi sẵn mấy chiếc xe ô tô đen, một chiếc bốn chỗ hạng sang cùng ba chiếc 16 chỗ. Lão tài xế đợi tại chiếc bốn bánh hạng sang liền khom người, cung kính hô:
Người đàn ông trông bình thường nhất hóa ra có tên là Chỉ Hóa Lôi, ông ta chỉ đơn giản gật đầu không đáp, rồi nắm điếu thuốc rít sâu một hơi, sau đó đứng dậy xách con dao phay bước ra khoang sau cùng của tàu.
Lão Phật Gia cứ thế ngang nhiên dẫn theo đám người đi qua những ngư dân, chậm rãi rời khỏi cảng biển. Trưởng làng cảm nhận được gì đó sau lưng mình, ông ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ là trong mắt ông ta cảng biển đang chìm trong mưa bão tối đen, không có ai khác. Ông lắc đầu cho rằng mình nghĩ nhiều.
Lão Phật Gia hé mắt, lão ung dung nói tiếp: “Chuyện nhà ông phải c·h·ế·t là không cần bàn cãi. Ta đích thân tới đây chỉ muốn hỏi một việc, thằng nhóc Thẩm Trường Thanh đâu?”
03:40 sáng, tại một gian nhà gỗ rộng lớn ở Gò Công Tây, tỉnh Tiền Giang.
Căn nhà này có tuổi đời hơn trăm năm, nhà có hơn trăm cột, toàn bộ là gỗ quý. Có thể đoán được chủ nhân căn nhà này từng là phú hào một thời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gia chủ ngồi giữa chánh điện lên tiếng, ông thở dài: “Còn bao lâu nữa bọn chúng tới?”
Trong nhóm người ngồi đầu tiên, có kẻ thì thân to như tấm ván ngựa, đầu trùm vải bố, quắn đầy kẽm gai, hắn ngồi dưới sàn mà đầu chạm đến đỉnh khoang thuyền! Có kẻ thì mảnh khảnh như xác c·h·ế·t, da dẻ trắng bệch, tóc trắng như thạch cao! Còn có kẻ thì nằm trong quan tài gỗ, cả người quắn đầy băng gạt không rõ sống c·h·ế·t! Kẻ cuối cùng thì giống người bình thường nhất, đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt bất cần đời, mặc áo khoác cũ kĩ đậm chất Hồng Kông, trong tay cầm một con dao phay, miệng phì phèo khói thuốc.
Rồi anh giật mình hô to: “Mọi người nhìn kìa! Có thuyền đang vô bờ!”
“Ông muốn đụng tới nó thì phải bước qua xác bọn họ. Ông đừng quên ma cao một thước thì đạo cao một trượng! Diệt Quỷ Hội là thế lực khổng lồ của đạo sĩ chánh đạo, Đất Việt này không phải là nơi ông có thể giễu võ dương oai đâu!”
Người thường có thể không biết, nhưng những đạo sĩ có danh tiếng trong nghề đều biết mặt nhau. Bản thân Đại Hắc Phật Gia trước mặt đã đủ đáng sợ khôn cùng, mà những kẻ sau lưng ông ta cũng đáng gờm không kém. Ác danh vang dội trong giới ma đạo sĩ!
“Hơn nữa.” Thẩm Thiên hừ lạnh: “Thẩm gia đã dùng công đức cả đời để nhờ Diệt Quỷ Hội bảo vệ Thẩm Trường Thanh.”
Anh em ngư dân với nhau, đều bán mạng ngoài biển khơi. Không cần biết họ là ai, chỉ cần khi gặp khó khăn thì hãy vươn tay ra giúp đỡ, để một ngày mình gặp khó khăn thì sẽ được người giúp lại, đó là nguyên tắc nghề biển này. Người đội trưởng đứng tại mũi cảng nhìn con tàu ngày càng tiếp cận. Anh có chút giật mình khi nhìn thấy trước mũi tàu nọ, dường như có một đoàn cá heo kèm cặp, bọn chúng đến gần bờ thì lặn đi mất.
Phần 1: Diệt Quỷ Hội (1)
Lão Phật Gia bật cười hiền từ, tay lần chuỗi cảm thán: “Thẩm Thiên à Thẩm Thiên, uổng công Thẩm gia ông tồn tại gần hai trăm năm huy hoàng, rơi vào tay ông lại ngu muội như vậy.”
Nói đến đây, Thẩm Thiên như ngộ ra cái gì đó, ông kiên quyết nói tiếp:
Đối với câu hỏi của Thẩm gia chủ, toàn trường rơi vào im lặng, không khí nặng nề vô cùng. Qua một lúc, ông lão già nhất đột nhiên hỏi:
Thẩm Thiên trong lòng thắt chặt, “Hỏng bét rồi, không ngờ lại là những ma đầu này xuất hiện, phải cấp báo cho Diệt Quỷ Hội sự hiện diện của mấy kẻ này mới được!”
Lão Phật Gia bật cười lớn, ông thản nhiên đáp: “Mệnh ta do ta không do trời, cớ sao phải sợ trời chứ? Ta cực khổ hơn hai mươi năm để tìm được mười một người hiến tế, chỉ còn lại hai người hợp mệnh, vừa vặn theo tính toán của ta thì bọn chúng đều ở đất Việt này. Đợi ta luyện xong cổ thuật Thập Tam Hoành Luyện, thì Diệt Quỷ Hội chỉ là sâu kiến!”
Sau đó, Chỉ Hóa Lôi móc não của cô ra, đưa lên miệng nhâm nhi thưởng thức. Máu của cô gái lúc này đã tô đỏ cả khoang tàu, Chỉ Hóa Lôi không thèm quan tâm. Gã bước tới chiếc rương gần đó, lấy từ bên trong ra một gốc cây ngải nhuốm máu, búa, đinh, bùa phép và một chiếc khăn voan đỏ.
Người thanh niên gật đầu, vội vàng chạy ra sau nhà, nơi nhốt một con cú đen trong lồng. Gã cắn ngón tay, dùng máu thay mực, viết lên tờ giấy trắng những lời mà Thẩm Thiên vừa nói. Sau đó gắn vào chân con cú rồi thả nó bay lên trời.
“Thẩm Thiên, nhà chúng ta đã làm gì cho Cửu Long Hội suốt trăm năm qua?”
Chương 20: Diệt Quỷ Hội: Án Mạng Thứ 13
Trời đêm lạnh giá, có mưa to trên biển lớn, khiến cho gió giông giật mạnh, biển động dữ dội. Xen lẫn giữa những tia sét rạch ngang bầu trời là từng ngọn sóng biển cao quá nửa căn nhà, nhấp nhô liên tục, cảnh tượng cực kỳ hãi hùng. Lúc này, ở giữa biển dữ mênh mông, có một con tàu đánh cá cũ kĩ đang vượt gió vượt giông lao về phía trước, cả tàu nhấp nhô kịch liệt theo sóng biển, mũi tàu cất thẳng lên trời rồi đập mạnh xuống mặt biển theo cuộn sóng xô, trông cứ ngỡ như nó sẽ dễ dàng bị nhấn chìm bởi bão giông.
“Thẩm gia đang đợi ngài tới.”
“Đã ăn cơm của Cửu Long Hội, thì cả đời là người của Cửu Long Hội. Ông lại phản bội bọn ta, gia nhập Diệt Quỷ Hội làm gì?”
GẦM!
“Làm đạo sĩ muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền thì không chịu làm.”
Bất chợt, ông lão mập mỉm cười, lấy chất giọng vang vọng của người bề trên lên tiếng: “Ngồi tàu vượt biên hai ngày, cuối cùng cũng sắp cặp bến rồi. Phàm Thích Âm, bà đi đốt huyễn hồn hương lên đi.”
“Chà, nói tới đây đủ rồi nhỉ? Thẩm gia chủ, lên đường bình an, ha ha ha.” Lão Phật Gia cười lớn.
Con cú đen lập tức vỗ cánh bay về phương xa.
“Chào mừng Đại Hắc Phật Gia tới đất Việt.”
Chỉ Hóa Lôi nhả ra một đoàn khói trắng, ông đi một mạch tới giữa khoang để cởi áo khoác ra treo lên giá móc. Ở khoang cuối này rất bừa bộn, bất ngờ thay có một người phụ nữ trẻ đang nằm thoi thóp dưới sàn, trên người cô có chi chít vết thương, cả gương mặt nổi đầy tơ máu. Chỉ Hóa Lôi bước tới bên cạnh cô gái ngồi xuống, ông sờ soạng gương mặt cô ấy một lúc rồi cất giọng trầm lạnh nói:
Còn có Phàm Thích Âm, Chỉ Hóa Lôi. Năm kẻ này đều là những cái tên ma đạo sĩ khét tiếng trong giới, bị đạo sĩ chánh đạo truy nã mấy chục năm nay vẫn sống sờ sờ!
Thẩm Thiên và toàn bộ Thẩm gia sắc mặt liền lạnh xuống, hai mắt nổi đầy gân máu vì kiềm nén giận dữ.
“Một chân đạp hai thuyền, ông nghĩ trên đời này có chuyện dễ dàng như vậy sao?”
Các cụ mặc áo bà ba, tóc trắng búi cao, nhìn rất tiên phong đạo cốt.
Gã mới đem gốc ngải này nhét vào họp sọ của cô gái, rồi dùng búa, đinh đóng mạnh, cố định họp sọ cô lại, sau đó chùm khăn voan đỏ lên đầu. Cuối cùng, Chỉ Hóa Lôi kẹp lá bùa trong tay, miệng lẩm bẩm niệm chú liên hồi, rồi gã chấm lấy máu của cô gái dưới sàn để vẽ lên lá bùa một loạt hoa văn bí ẩn, hai tay gã chắp lại bắt ấn liên tục để làm phép, rồi dán lá bùa này lên trán cô gái.
Ngồi bên cạnh ông ta là một người phụ nữ mặc đạo bào trắng, có khăn voan trùm kín đầu, hai tay bà chắp lại đáp: “Vâng, thưa lão Phật gia.”
Các tộc lão cũng hé mắt mà nhìn, trong đôi mắt vẫn đục không giấu nổi sự căng thẳng.
Nhóm người Thẩm Thiên thấy ông ta xuất hiện cũng không thèm chào hỏi, chỉ ngồi yên tại chỗ. Lão Phật Gia bật cười khanh khách, hỏi: “Thẩm gia chủ, đã lâu không gặp, khỏe chứ?”
“Uổng công ngày xưa ta nghe ông khoe khoang nó mang huyết mạch Lôi Nhãn của tiên tổ. Thế mà lại dạy hư con trẻ, để nó đi học cái gì không biết.”
“Mấy ông của cảng nào tới đây? Bây giờ dân nhập cư trái phép lộng hành, mấy ông chịu khó vào nhà tui ngồi đợi công an tới kiểm tra nghe!”
Sấm chớp rạch ngang thinh không, vang vọng cả trời đêm, mưa gió ngày càng dữ dội, dường như trời cao đang giận dữ trước một tội ác tày trời đang bị che giấu.
“Cảm ơn nhiều bác ơi, bác chụp dây thừng neo lại giúp em với.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.