Thất Sơn Đạo Sĩ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Giữa Đêm Giông Bão
Có đến bốn đạo quỷ khí, chúng nằm ở những căn nhà bên cạnh, nhưng chỉ có căn nhà trước mặt kia mới là nơi quỷ khí tích tụ nhiều nhất.
Bàn tay dán xong liền rụt lại vào bóng tối, các anh cảnh sát phía trước còn chưa kịp nhìn thấy gì.
Người kế bên rùng mình bồi tiếp: “Nghe đâu c·hết hơn trăm người, già trẻ lớn bé c·hết láng hết!”
“Quá đau đầu, toàn bộ t·hi t·hể đều bị moi sạch n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, rất giống với thủ pháp của Hội Trăng Tàn đang được đội điều tra diện rộng xử lý.”
Giữa đêm canh ba, trời cao bị mây đen che phủ, sấm to gió lớn, thỉnh thoảng một tia sét lóe lên soi sáng cả một gốc rừng.
Đêm đến, đèn đuốc sáng chưng, bầu không khí se lạnh khiến cho các chiến sĩ công an mệt mỏi trở nên tỉnh táo hơn.
Những ngón tay dài thòng thậm chí rơi vào miệng Bâng.
“Rõ ràng cả cái làng này bị quỷ g·iết!” Lê Bâng thì thào.
“Mùi này là ma khí?”
Phần cánh báo trí thì được ban bố rằng tạm thời phải giấu nhẹm chuyện này để tránh gây ra náo loạn dân tình cả nước, cho nên ngoài đông đảo cảnh sát và người dân làng kế bên thì không còn ai khác.
Đúng lúc đó, gã móc ra một viên cầu nhỏ đập mạnh xuống sàn.
Vị đội viên đó thở dài một hơi, vuốt trán nói:
Bâng nhanh chóng lấy ra miếng vải đỏ mịn vừa bán mạng có được, gã dùng hết can đảm khoác cho cổ nữ thi, tiếp đó lấy ra một cái bọc, trong đó là thi hài một đứa trẻ sơ sinh, hắn đặt đứa trẻ vào lòng nữ thi rồi nói:
Lời này vừa nói ra, nhóm người xung quanh bất giác rùng mình, sống lưng lạnh buốt.
Gã lại nhìn về nén nhang, chỉ còn một chút nữa thôi là nó cháy tới vạch máu, Bâng không dám chậm trễ.
Đang lúc Bâng quan sát, gã vô tình nhìn thấy tấm gương trong phòng, rõ ràng con quỷ cao gầy đó đang đeo bám sau lưng gã!
Lê Bâng vừa dứt lời, bàn tay nữ thi đột nhiên chụp lấy tay gã, nắm chặt không buông, nét mặt càng thêm dữ tợn.
Với một người đạo sĩ, tấm vải này chất chứa quá nhiều oán niệm, là nơi ở của ma quỷ!
Vụ nổ không quá lớn, nhưng nó lại trực tiếp nổ tan tành hộp điện cao thế.
“C·hết tiệt! Chắc chắn thằng này có liên quan đến thảm án ngôi làng!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một bầu không khí nặng trĩu giáng xuống nơi đây, không khó để ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí.
Phừng!
Đội trưởng tức giận mắng, hắn ra lệnh:
Bâng ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện nó đã biến mất.
“Đội trưởng, làm sao đây?” Một cảnh sát viên hỏi.
Lê Bâng chém vào hư không, vốn không có ai sau lưng.
Lê Bâng không muốn tiếp tục tốn hao thời gian, gã chạy một mạch ra sau núi, bước vào một phần gia mộ.
Bâng vội vàng lấy ra hai đồng tiền xu che đi lỗ tai mình lại, gã nhanh miệng nói: “Em dâu à, em bị đôi d·â·m phu d·â·m phụ Lê Vinh với Tâm Đoan đó hại c·hết, tụi nó còn muốn phong ấn em không cho em siêu sinh, anh tư tới giúp em báo thù đây.”
Lê Bâng thở hồng hộc.
“Thiên cang chú, cắt u linh, phá!”
Sấm vừa chớp, gương mặt đáng sợ của Lê Bâng hiện ra. Thời điểm này, hai bên gò má gã được cầm máu bằng vô số con giòi bò lúc nhúc, sau lưng còn có một cây dù và xẻng.
Gã quay mặt nhìn về phía sau, chỉ thấy một đôi tay dài thon gầy móc ra ngoài cửa sổ, lôi kéo cơ thể con quỷ ra ngoài, vừa rơi xuống đất, nó bò như bay đuổi theo Bâng, sắc mặt nó vẫn như cũ đơ đơ nhìn gã.
Bùm!
Vốn dĩ phần mộ là đất mới, lại đang gặp mưa to, cho nên đất vô cùng xốp, chẳng mấy chốc đã bị đào một lỗ hổng.
Theo bản năng, Lê Bâng liền muốn xoay người chạy đi, trốn xa chỗ này càng xa càng tốt, có trời mới biết khi đêm xuống cái xứ này sẽ đáng sợ như thế nào.
Theo bản năng, gã quay phắt lại nhìn.
Người bên cạnh nhớ đến cái gì đó, hắn tái mặt nói nhỏ: “Không phải c·ướp đâu! Tối qua tôi đi giăng câu về có đi ngang đây, cả làng này tối om, không hề nghe tiếng hô hào gì, tôi còn tưởng đâu cúp điện, làm gì có chuyện c·ướp mà im vậy được?”
Gã kinh hồn táng đảm, nhanh như chớp xoay người lại, vung dao gỗ chém về sau.
Duy chỉ có một thân ảnh mặc áo tả tơi đội nón lá đứng ngược với dòng người hề không nhúc nhích.
Nghe ngóng một hồi, người đàn ông lặng lẽ rời khỏi đám đông, men theo dây ngăn cách mà đi đến bên hông ngôi làng, phát hiện một con suối nhỏ, hắn liền ngồi bên suối uống ngụm nước.
Tối đen!
Bâng sặc máu, gã mắng: “Mẹ kiếp, con quỷ này chí ít phải tồn tại hơn 15 năm!”
“Aaa!” Bâng đau đớn rên lên.
....
....
“Cái miệng ông bớt thúi lại được không?” Một bà cô sợ hãi lườm.
Làng Khánh An, thuộc huyện Thoại Sơn, tỉnh An Giang.
Bâng mở to mắt, gã khẽ xoay đầu nhìn vào gương, con quỷ đó cùng đồng thời nhìn gã, tay nó ôm lấy lưng gã không buông.
“Em dâu c·hết quá oan, một người hai mạng, hai vợ chồng thằng nghiệt s·ú·c đó còn tách con em và em ra chôn riêng. Hôm nay vừa tới quỷ tiết, hồn em còn trên dương thế, Lê Bâng anh mạo hiểm đào xác con em với em lên để trả cho em đây.”
Tại huyện Tịnh Biên, có một sơn thôn hẻo lánh gọi là Lê gia thôn, dưới cơn mưa to xối xả, tiếng gió rít rào như ai đang than khóc, làm cho bầu không khí tại nơi đây trở nên u tối đáng sợ.
Nói rồi, Bâng lấy ra một con dao găm, cắt từng sợi chỉ đỏ, sau đó dùng xà beng nạy bảy cây đinh cao bảy tấc trên quan tài lên, gã hít sâu một hơi, đột ngột bật nắp quan tài lên.
Đôi mắt đen thui đó dường như đang nhìn chằm chằm Lê Bâng.
“Nếu có thể c·ướp được ma vật đó làm vật dẫn quỷ...” Lê Bâng nhếch môi cười lạnh.
Ngay khi cái quan tài này xuất hiện, bên tai Bâng liền nghe thấy tiếng ai đó thì thầm như về từ cõi c·hết, giọng nói đó vô định, không rõ nói cái gì.
Con quỷ lại rơi xuống đất, nó đứng đối diện với Bâng, tay dài lần nữa chọc tới.
Bâng quá sợ hãi, gã ngoảnh đầu nhìn về phía trước, cố gắng lựa đường mà chạy, nhưng đập vào mắt gã là hai thân ảnh con quỷ khác đang đứng đợi phía xa.
Thế nhưng Bâng còn chưa kịp mừng, sau lưng gã lại truyền tới cảm giác mệt mỏi.
Lê Bâng vội vàng ngẩng đầu nhìn, gã liền đối mắt với một thân ảnh cao gầy treo ngược trên nóc nhà, mặt nó giống mặt người nhưng lại hốc hác vô cùng, cánh tay dài mang theo móng vuốt đen ngòm.
Lê Bâng tức giận lấy đá ném mạnh vào dòng nước, gã thở mấy hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ một chút, hắn bất chợt nở nụ cười nham hiểm.
Bâng theo phản xạ tránh qua một bên, cánh tay nó liền thọc sâu vào vai hắn.
Lê Bâng kéo nón lá xuống, thu hồi ánh mắt. Gã dấn thân vào bóng tối, chậm rãi bước vào ngôi làng theo đường con suối, nhân lúc đội cảnh sát đang gom người về phía người đội trưởng, gã liền nhanh chân chạy ra những gian nhà phía sau, thân thủ gã lanh lẹ, dễ dàng tránh né đi ánh đèn pin của bọn họ.
Đang lúc người dân bàn tán, hộp điện cao áp phía sau ngôi làng đột nhiên xuất hiện một cánh tay dán giấy bùa lên đó.
Mưa lớn bỗng nhiên trút xuống như thác đổ, mang theo cái lạnh giá thấu xương.
Không chỉ như vậy, ở trên quan tài còn quấn ba mươi sợi chỉ đỏ, giăng kín khắp nơi giống như một cái lưới, quấn chặt lấy cả quan tài.
“Ma khí quá khủng kh·iếp, không đúng, lũ này là quỷ!”
“Phong tỏa hạ lưu và thượng lưu con suối gấp! Tôi muốn xem thằng này lặn tới khi nào!”
Nghe vậy, người đứng kế tá hỏa che miệng ông ta lại: “Ông im im cái miệng lại, coi chừng bọn nó nghe được ghi thù, cả làng mình đi luôn bây giờ.”
“Grư....”
Hai mắt gã ánh lên vẻ điên cuồng, nói qua kẽ răng: “Đừng nói vợ chồng Lê Vinh, cả cái Lê gia này cũng phải c·hết! Tài sản sẽ thuộc hết về tao!”
“Con c·h·ó cái Tâm Đoan đó, hai vợ chồng mày dám lừa gạt tao, chơi tao một vố lớn như vậy.”
Đúng lúc đó, vô số ánh đèn pin gọi về phía này, cùng với tiếng hô hào: “Là ai? Cảnh sát đây!!”
Ngôi làng nhỏ này nằm tiếp giáp với biên giới Campuchia, quanh năm yên ả, người dân hiền lành chất phát, chưa từng diễn ra vụ t·rộm c·ắp hay phạm pháp nào nơi đây, cuộc sống của cả làng rất an nhàn và hạnh phúc.
Chẳng mấy hồi mà toàn bộ làng Khánh An chỉ còn lại các chiến sĩ cảnh sát, họ được trang bị đèn pin cho nên không quá hoảng hốt.
Bâng mở to mắt hãi hùng.
Đẹp quá!
Người đội trưởng vừa nói xong, gã liền có cảm giác trong bối tối có người nhìn mình.
Trời đêm lúc này cũng đang chuyển sang giông, khiến cho không khí càng thêm lạnh giá.
Bâng cả kinh, gã vội vàng quay phắt về phía sau, đâm dao gỗ vào ngực con quỷ, con quỷ liền rơi khỏi lưng gã.
“Có khi nào cùng một bọn không sếp?”
Ở bên trong là t·hi t·hể một người phụ tầm ba mươi tuổi, da mặt trắng bệch, hai mắt trợn trừng đen thui!
“Có khi nào bị quỷ g·iết hết không?”
Lê Bâng cắn răng, gã rút một con dao gỗ trong túi ra, sau đó chậm rãi tiếp cận cửa nhà.
Nương theo khẩu quyết chấm dứt, lá bùa đột ngột nổ tung ra vô số máu đỏ, bao phủ con quỷ vô trong.
Lửa cháy to.
Toàn bộ quan tài này đều sơn một màu đỏ đậm, nước sơn màu đỏ tươi biểu thị là người đột tử c·hết, màu đỏ càng dày đặc, oán niệm càng lớn.
“Aaa!”
Lê Bâng đi tới trước một phần mộ không có bia đá, sau đó cắm một cây cờ cỏ rực vào phía đầu, đứng trong gió bắt pháp quyết, nói:
“Trời ạ! Tấm vải này đã ngốn bao nhiêu máu người vậy?!”
“Chính là mày!”
“Hỏng bét!”
Mới hừng sáng, người dân từ làng khác đì đùng kéo đến, họ đứng bên ngoài bàn tán chỉ trỏ, xì xào không ngớt.
“Khủng kh·iếp quá, nghe nói cả làng b·ị c·ướp mổ bụng c·hết sạch hết!” Một người dân sợ hãi than.
Lê Bâng hoảng sợ tột độ, hắn nhìn nhang cúng, nó đã chạm nhẹ đến vạch máu rồi!
Cótttt!
Mất cả ngày, đội k·hám n·ghiệm t·ử t·hi đã thu dọn xong toàn bộ t·hi t·hể của người dân trong làng, họ vẫn còn công tác thu thập chứng cứ hiện trường, cố gắng tìm ra dấu vết còn sót lại.
Người dân các làng khác vẫn túc trực bên ngoài vòng dây, hòng nghe ngóng những tin tức mới nhất.
Khi mà nhà nhà đóng cửa cài then, trong mưa gió có một bóng đen như ẩn như hiện trồi lên từ dưới dòng sông.
Lê Bâng dựa thân vào bức tường, gã đưa mắt nhìn dòng quỷ khí đỏ như máu đang dẫn lối vào một căn nhà tối om.
“Nguy rồi!”
Đúng lúc đó, nhóm cảnh sát bên trong làng đang lục tục nâng cáng khiêng người bước ra, Lê Bâng bị những t·hi t·hể này hấp dẫn.
Một người khác bất bình mắng: “Làng Khánh An này xưa nay hành thiện tích đức, cứu giúp người nghèo, lũ c·ướp đó có còn là con người nữa không?!”
Gã cố đẩy tay nó ra, một hơi lộn nhào về phía giường chụp lấy miếng vải.
Cánh cửa gỗ từ từ mở ra, Lê Bâng ló mặt vào nhìn, không thấy gì, gã cả gan đặt chân vào trong, gã nào biết, có một thân ảnh cao gầy đứng treo ngược trên phía nóc nhà đang nhìn gã chăm chăm, cánh tay nó thòng xuống.
Đơn giản vì quỷ khí đang cuồn cuộn trên người bọn họ.
Lê Bâng sởn gai ốc, còn chưa kịp chạy trốn, con quỷ này liền thòng tay xuống, muốn đâm nát đầu gã.
Đợi đến khi vị đội trưởng chạy đến, hắn cùng các đội viên nhìn xuống con suối thì đã không thấy ai, tìm một lúc vẫn không thấy người.
“Người kia đứng yên!” Tiếng cảnh sát lại truyền tới.
“Em dâu, hôm nay vừa qua bảy ngày em mất, lại đến quỷ tiết, anh tư tới thăm em dâu đây.”
Gã không quan tâm đến sình bùn, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng dậy lấy ra một cái xẻng, bắt đầu khai quật phần mộ.
Ánh mắt hắn ta toát lên vẻ cay độc, miệng mắng khẽ:
Lê Bâng lại tiếp tục xách bình rượu bên người lên uống một ngụm phun vào người nó, sau đó dùng lá bùa kế tiếp đốt lửa, ném vào người con quỷ.
Gã đề phòng nhìn lên nóc nhà, đồng thời lựa bước lần về phía cửa sau.
Trong nhóm người này, có một trung niên nam tử mặc áo tả tơi, đầu tóc rối bời đang im lặng lắng nghe, ông ta có đôi mắt âm trầm như thiếu ngủ, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo, trông chẳng hề sợ hãi trước lời đồn này.
Lần này, Bâng dùng dao gỗ chuẩn xác đón đỡ, nhưng lực nó quá lớn, gã lại bị đẩy văng về thành giường.
Gã hành nghề mấy chục năm nay, lần đầu tiên trong đời chứng kiến có quỷ khí khủng kh·iếp như vậy, hơn nữa, dường như không phải một con!
Người đội trưởng cũng xoa trán, nói: “Đừng nghĩ nhiều, cố gắng tìm thêm manh mối và đường đi của kẻ thủ ác là được. Trọng án Hội Trăng Tàn chúng ta không đủ lực với tới. Chỉ có thể giúp họ bằng cách gửi t·hi t·hể này cho họ khám nghiệm xem cùng một tổ chức gây ra không mà thôi, chúng ta đã tận lực rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã vội vàng nói nhanh: “Em dâu! Anh giúp hai mẹ con em đoàn tụ, lại có thêm ma vật vải đỏ trợ giúp, chỉ cần qua ba ngày sẽ hóa thành lệ quỷ, có thù báo thù, có oán báo oán, hãy yên tĩnh chờ đợi đi!”
Lê Bâng lấy trong túi ra hai phiến lá cây gạo, gã chắp nó vào lòng bàn tay, sau đó bắt một chuỗi ấn quyết, cuối cùng cắn ngón tay cái, lấy máu quẹt ngang một đường lên hai phiến lá. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lê Bâng cố gắng thở sâu, gã chậm rãi xoay người lại, tiếp tục đi theo quỷ khí, cuối cùng, một miếng vải đỏ rực hiện ra, nó nằm ngay ngắn trên chiếc giường.
Cơ mặt nàng ta dữ tợn, mặc dù c·hết rồi nhưng vẫn phát ra khí tức căm phẫn nồng đậm, sát khí lạnh thấu xương. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tụi mày hại c·hết thằng út và em dâu đúng không? Bây giờ còn đuổi tao ra khỏi Lê gia, một mình ôm hết tài sản nghĩ mà dễ vậy sao? Tao sẽ cho tụi mày biết chọc điên thằng này hậu quả khủng kh·iếp như thế nào!”
Dứt lời, Lê Bâng ném ánh mắt quyết đoán nhìn vào trong làng, trong lòng đã hạ quyết tâm.
Vừa trông thấy miếng vải này, trái tim Lê Bâng đập mạnh lên, giống như bị treo lên cuống họng.
Một luồng quỷ khí đỏ lòm từ phía dòng suối hướng thẳng vào trong làng, nơi những căn nhà đang bị niêm phong, rơi vào tối mịt.
“Lê Vinh à Lê Vinh, mày quên rằng Lê Bâng tao xưa nay học tà pháp Mao Sơn à? Giỡn mặt với tao, tao cho hai vợ chồng mày c·hết không toàn thây!”
Sau đó, Bâng lấy hai phiến lá đè lên đôi mắt, khi gã mở mắt ra lần nữa, gã liền kinh hãi giật mình, mồ hôi lạnh đổ ra.
Đáp lời gã, bàn tay con quỷ lại chụp lấy đầu gã, nó xé miệng của gã ra!
Nhưng mà, gã lại chần chừ.
Trong chớp mắt, cả làng Khánh An chìm vào đêm đen.
“Vâng sếp.”
Tiếng người dân hét to, mở màn cho một cuộc hỗn loạn.
Ngay lập tức, một làn sương khói nổ lên, che lấp cả gian phòng, Bâng tranh thủ lúc này phi người qua cửa sổ, tay cầm chặt miếng vải đỏ chạy đi.
Dẫn quỷ!
“Quỷ nơi này không tự nhiên mà có, rõ ràng có ma vật từ trong suối đem vào làng.”
Chương 2: Giữa Đêm Giông Bão
Bâng hừ lạnh, gã chạy nhanh rồi nhảy một mạch xuống dòng nước.
Gã đứng trước mộ, dùng miệng cắn đứt ngón tay, viết nhanh một hàng pháp quyết lên bia đá, rồi cởi một cây dù đỏ từ trên lưng xuống, mở ra đặt trước phần mộ để che gió che mưa, tiếp đó hắn thận trọng lấy ra ba nén nhang cắm ngập xuống đất bùn, đồng thời dùng máu trên ngón tay quẹt ngang giữa thân cây nhang làm dấu.
Bâng sợ hãi tới mức nói không thành lời, gã thều thào: “Mày... có còn là quỷ không vậy?”
Đùng!
“Á!!!”
Lê Bâng theo dòng ma khí bước ra phía sau nhà, vừa lúc thân ảnh cao gầy từ trên nóc nhà rơi xuống đất, nó đứng dậy mà không một tiếng động, rồi đi theo phía sau Lê Bâng.
Đợi đến khi ngọn lửa tắt hẳn, con quỷ theo đó biến mất.
Lê Bâng giữ vẻ mặt cười gằn của mình tiến lên, khi gã đưa tay muốn lấy miếng vải, có một đôi tay khác nhanh hơn chộp lấy gương mặt gã!
Đếm không tới ba giây sau đó, tờ giấy vàng le lói lửa, rồi đột nhiên nổi tung!
“Muốn chặn đường tao à? Còn non lắm! Tụi mày quá xem thường thuật tiềm thủy của tao rồi.” Gã cười lạnh, sau đó móc trong họng ra một miếng ruột cá trê ném bỏ.
Bâng nhất thời sợ hãi bủn rủn cả tay chân, nhưng nhìn nén nhang chẳng mấy chốc sẽ chạm vạch máu, hắn càng hoảng sợ hơn.
“Kiểu này phải dời nhà đi thôi, chứ gần bên nghe sợ quá bà con ơi.”
“Có ma!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lê Bâng sợ hãi vô cùng.
Mười phút sau, Lê Bâng quan sát nấm mồ đã được mình lấp lại, từ bên ngoài nhìn vào không thấy kẽ hở thì lúc này mới gom hết đồ đạc, xoay người vội vã chạy đi.
Ngay lập tức, cả làng Khánh An rơi vào b·ạo đ·ộng, nhóm người dân hóng chuyện la hét khản cổ, chạy tán loạn, họ sợ mình là kẻ tiếp theo bị quỷ mổ bụng, cho nên đè lên nhau mà chạy trốn.
Con quỷ cao gầy đứng dậy, nó đờ đẫn nhìn gã, cánh tay nó chậm rãi hướng xuống bụng Lê Bâng.
Lê Bâng nhe răng cười gằn, trong đầu hiện lên một tà thuật.
Một tiếng kêu như tới từ địa ngục từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Bùm!
Nhóm cảnh sát chuyên nghiệp giữ nguyên đội hình, họ không tin rằng chuyện này có quỷ như bà con đang đồn thổi, cho nên không sợ hãi gì.
Lê Bâng nhìn về phía dòng suối, quỷ khí xuất phát từ nơi này, nó vẫn chưa tiêu tán, nói rõ ma vật này có quỷ tính cực kỳ mạnh, oán niệm lớn vô cùng.
Bâng lau đi tầng bùn đất, một quan tài màu đỏ tươi như máu hiện ra, quỷ dị vô cùng.
“Chẳng lẽ bọn chúng manh động đến mức này rồi sao?”
Thế nhưng lúc này, cả ngôi làng bị cảnh sát giăng dây niêm phong kín lối ra vào, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
“Tạm thời bảo vệ hiện trường, cậu đi liên hệ với bên điện lực, gọi người qua đây sửa điện, còn cậu kia gọi c·ứu h·ỏa đến nhanh, đừng để trụ điện cháy lan ảnh hưởng hiện trường.”
Phần gia mộ này là của ba đời nhà họ Lê, chôn n·gười c·hết của Lê gia cả trăm năm qua.
Tuy ma quỷ đáng sợ, nhưng sự tham lam của lòng người lại càng khủng kh·iếp hơn, nó khiến cho gã có can đảm muốn lao vào c·ướp đi thứ đó.
Lê Bâng lạnh hết sống lưng, gã quay phắt lại nhìn.
Nghe Lê Bâng nói vậy, tay nữ thi mới chịu buông ra. Gã đã sợ thất hồn lạc vía, tranh thủ chút thời gian cuối cùng đậy nắp quan tài lại.
Nhưng gã dùng phép lên mắt cho nên có thể thấy mờ mờ, phía sau hoàn toàn trống rỗng không có ai.
Lê Bâng buông dao ra, gã nhanh tay móc một lá bùa trong túi, rồi cắn máu vẽ lên một loạt ấn chú, sau đó dán lên ngực nó.
Bâng đau đớn hét to, gã ngã người xuống đất, phần gò má lúc này bị rách thành hai mảnh, máu tươi chảy xuống không ngừng.
Đúng lúc này, Bâng ngửi thấy mùi gì đó trong không khí, gã khẽ nhíu mày.
Ngạc nhiên thay, mặc cho mưa gió đang rơi, ba cây nhang vẫn cháy như không có gì xảy ra.
Bâng nhìn về phía đó, hóa ra là lực lượng cảnh sát ở phía đầu làng nghe tiếng bùa nổ khi nãy chạy đến, Bâng lại nhìn ba con quỷ, bọn chúng không biết đã biến mất từ lúc nào.
Sợ thì sợ, nhưng Lê Bâng vui mừng quá đỗi, gã cười gằn lên: “Có thứ này, mình thậm chí có thể tạo ra một con quỷ la sát!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.