Thất Sơn Đạo Sĩ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Cô Gái Áo Đỏ
“Là anh?! Được rồi, anh cố gắng giữ yên vị trí, nếu bị đe dọa thì hãy chạy đến nơi đông người nhất!”
Làm lễ hạ sơn xong, Cảnh Phổ và Thời Khâm bước khỏi đại điện, đóng chặt cửa Thất Sơn Quán, từ trên này có thể nhìn thấy phố xá phồn hoa phía dưới kia.
Lê Vinh thở hổn hển, hai mắt đảo điên nhìn quanh, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán gã.
Thùy Dương kinh ngạc hô lên khiến cho Tăng Thanh Thảo - nữ cảnh sát còn lại chú ý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trọng án Hội Trăng Tàn!
Điều đáng sợ duy nhất là cạnh bìa rừng có khá nhiều nhà mộ, từ đường của nhiều dòng họ gần đó xây lên, nhà mộ Lê gia bọn hắn cũng nằm trong đó.
Cả hai óc ác nổi đầy mình, Thảo nhìn lại camera thì phát hiện người phụ nữ áo đỏ đó đã biến mất.
Bàn thờ giữa đại diện rất lớn, trưng bày nhiều tượng thần, còn có pháp khí Phật môn và Đạo giáo, thờ phụng trung tâm nhất là ảnh quá cố của mười ông lão xếp thẳng một hàng cho tới mái điện, khí khái ngút trời.
Cảnh Phổ buồn cười đáp: “Xuống núi lần này, có khi cả đời cũng không thể quay lại, sống c·hết không rõ, còn vui như thế?”
“Có thể do gia đình đột nhiên gặp nhiều biến cố nên anh ta bị sốc, sau đó hoang tưởng ra ma quỷ vậy thôi.”
“Không lẽ gã tên Lê Vinh này thật sự bị tâm thần phân liệt như bà nói sao? Hay là nhà này bị quỷ ám?”
Lê Vinh chậm rãi xoay đầu về hướng đó, đập vào mắt hắn là một người phụ nữ mặc áo đỏ đứng yên bất động, tay chân trắng bệch, tóc dài tới đất!
Cảnh Phổ ngẩng đầu nhìn di ảnh Trần Vân Tử, gã chắp tay thì thầm: “Sư phụ, cảm ơn ngài dưỡng d·ụ·c và dạy giỗ con, đệ tử lần này xuống núi, định trước sẽ không quay về, hẹn gặp ngài ở hoàng tuyền!”
“Tìm thấy dấu vết của chúng rồi ạ?!”
"Chuyện gì?" Thảo hỏi.
Tăng Thanh Thảo có chút buồn cười nhìn Thùy Dương, cô thừa biết cô bạn thân của mình có ý gì, Thảo hỏi thẳng: “Bà sợ ma?”
Khi đến trước hàng chỉ đỏ, con dao liền chậm rãi hạ xuống, sau đó tự đẩy tới lui, hòng cắt đứt chỉ đỏ.
Trần Cảnh Phổ và Huỳnh Thời Khâm đi đến giữa đại điện, gã và đệ tử thắp năm nén nhang cúng tổ, nhang cắm đến nửa chân thì dừng lại, không hơn không kém.
Kết luận với thời gian bát quái trấn sát đồ trên cửa, cùng với thời gian mà người thân chủ nhà m·ất t·ích, vừa vặn một tuần trước.
Một trung tá công an, được trải qua huấn luyện tại chiến trường khắc nghiệt như Tăng Thanh Thảo, cô càng không tin trên đời này có ma quỷ, nếu có thì nó cũng không đáng sợ bằng lòng người, bằng những tên khủng bố g·iết người không chớp mắt.
Chuyện sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như Lê Vinh và gia đình hắn không xem lại bức ảnh cuối cùng khi gần ra khỏi khu rừng.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo đỏ như máu, tóc đen phủ qua đầu, tay chân trắng bệch, đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà hắn.
Tiếng xì xào này như thể có vô số người đang thì thầm bên tai hắn.
Nghe vậy, Thảo điềm nhiên đáp: “Rất có thể là người mắc bệnh tự kỷ ám thị, nhất định cho rằng có quỷ.” Dứt lời, Thảo hỏi tiếp:
Thảo cũng biết đôi chút thông tin về hình này.
“Tui biết rồi!” Thùy Dương gật đầu, cô không dám chậm trễ, nhanh chóng gọi cho đội 1 đến vị trí đội trưởng hỗ trợ.
Nhà này có vẻ rất giàu, cửa được làm từ gỗ lim, nhưng điều làm Thảo chú ý đó là bức hình bát quái trấn sát đồ được vẽ bằng mực chu sa trên đó.
Lê Vinh theo hướng thanh âm đó nhìn lại, gã liền kinh hãi trông thấy con dao thái đặt trong song bếp đang bị ai đó nắm lên không trung, nó lửng thửng bay về phía gã.
“Vợ? Vợ ở đâu?”
Vài ngày sau, dường như kể từ ba hôm trước khí trời đã chuyển sang đông, dù sáng sớm hay là giữa trưa, trời cao vẫn mang một màu ảm đạm, tiết trời hôn ám, không thấy nổi ánh thái dương ló dạng.
Bên cạnh ông ta là xác c·hết của một phụ nữ trung niên đã trương sình, giòi đang ăn dần cơ thể bà ta.
Hành động này vừa xong, tất cả ngọn nến giữa đại điện đột nhiên tự thắp sáng!
“Ngay cả người dân xung quanh cũng không biết cô ta vì sao c·hết, chôn khi nào nữa.”
Đóa bỉ ngạn trắng ấy liền bị gió thổi thành nhiều mảnh nhỏ, tan biến vào không khí.
Lúc này, Lê Vinh đang ngồi giữa nhà, trước mặt có một bàn thờ cúng, xung quanh nơi gã ngồi còn có bốn trụ cột, vô số sợi chỉ đỏ được giăng kín tứ trụ này, bao bộc Lê Vinh vào trong.
Điều đó khiến cho công cuộc điều tra của sở cảnh sát càng thêm nặng nhọc, đặc biệt là đội điều tra diện rộng, họ là những người phụ trách trực tiếp t·rọng á·n trăng tàn này.
Cốc cốc cốc!
Nếu thành công cứu được người này, mỗi lời khai của n·ạn n·hân đều là tin tình báo đáng giá ngàn vàng!
“Vinh ơi, chạy theo em, cô ta đã bước vào nhà rồi!”
Sau một hồi không nghe ai trả lời, Lê Vinh theo trực giác nhìn lại camera TV, chẳng biết từ lúc nào người phụ nữ áo đỏ đó đã biến mất.
Cho đến khi ánh đèn xe khuất bóng, ở tại trụ sở cảnh sát, chiếc điện thoại bàn mà Thùy Dương quên gác máy vẫn văng vẳng tiếng nói bên kia đầu dây:
“Đi làm lễ hạ sơn.”
Cả hai cô sững người lại, theo camera TV, cửa chính đột ngột đóng chặt, thậm chí, khóa cửa không ai động cũng tự chốt lại.
So với Thanh Thảo dày dặn kinh nghiệm trong ngành, Thùy Dương mới vào đội diện rộng hơn một năm quả thật quá non nớt, cô dè dặt hỏi Thảo.
“Con mẹ nó, chỉ mong cái trận này có hiệu quả như ông thầy pháp đó nói.” Lê Vinh nuốt nước bọt, gã khinh thường mắng: “Còn mở miệng nói mình là đệ nhất pháp sư đất An Giang này, vừa thấy con quỷ áo đỏ đó là bỏ của chạy lấy người, thằng hèn! Đạo sĩ thúi!”
Ngay lập tức, một bàn tay trắng nhợt chụp lấy chân gã, mạnh mẽ kéo ra ngoài!
Nhưng Tăng Thanh Thảo chưa từng gặp hình vẽ bát quái nào lớn đến như vậy, tuy nhiên nét bút không đẹp, đoán chắc là người vẽ có bút lực yếu, mực chu sa cũng không đậm đặc, nói rõ người vẽ rất vội vàng, chắc đã vẽ cách đây khoảng vài ngày.
Ba hôm trước, cả gia đình Lê Vinh đi vô rừng Trà Sư tham quan, khu rừng này có địa thế rất hiểm trở, nhưng đổi lại cảnh quang hoang sơ rất mê người.
Cái điện thoại bàn này ngoài cấp trên ra thì chỉ còn thành viên trong đội gọi được, cô bèn bắt máy lên nghe:
Nạn nhân của Hội Trăng Tàn đều bị móc sạch n·ộ·i· ·t·ạ·n·g sau khi g·iết tương tự như vậy.
“Dương!” Thảo hét to.
“Nếu không phải họ báo có người m·ất t·ích, tui mới đến đây điều tra một lần, rồi mới phát hiện con trai út và vợ anh ta gặp chuyện. Chồng thì nằm liệt giường bất động, vợ thì đột tử c·hết hơn tuần trước.”
“Sự phụ! Con chuẩn bị xong hết rồi, đi thôi!”
Nghe cô nói vậy, Dương rút cổ, quở trách:
Thay vào đó, một tiếng sắt thép bén nhọn vang lên.
Túttt! Túttt!
Thảo ra lệnh Dương ngừng bấm chuông cửa. Sau đó cô đẩy thử, nào ngờ cửa dễ dàng mở ra.
“Lê gia mà bà nói có phải Lê gia báo cáo m·ất t·ích 2 ngày trước không?”
Hoa bỉ ngạn trắng! Thế gian này e rằng chưa ai từng gặp! (đọc tại Qidian-VP.com)
Vinh thân đàn ông trai tráng, thế mà không có lực gượng lại, một hơi bị kéo khỏi trận đồ.
“Đội trưởng, có chuyện gì...”
Thanh Thảo là một cô gái trẻ tuổi chừng 25, cô sở hữu một vóc người rất săn chắc cùng với gương mặt sắc sảo, ngũ quan hài hòa, hai mắt có hồn, chân mày lá liễu, mũi cao da trắng, rất là hút mắt người nhìn.
Trần Cảnh Phổ đứng nhìn mình trong gương, chỉnh sửa lại bộ suit đen ngay ngắn, vuốt lại mái tóc điển trai của mình.
Không một ai khác có mặt lúc đó ngoài gia đình gã! Người phụ nữ đó là ai?
Mặc cho trời lạnh giá như thế, sở cảnh sát huyện Tịnh Biên vẫn tấp nập người qua lại, các chiến sĩ rảo bước không ngừng, sắc mặt ai nấy cũng nghiêm trọng.
“Đội trưởng gọi lại sao?” Thùy Dương nghi hoặc.
“Chắc có quỷ thật nên cả nhà mới b·ị b·ắt làm thịt hết rồi.”
“Mấy con c·h·ó cảnh sát vô dụng! Tụi mày phải biết địa vị ai cao hơn, ai giàu hơn mà đối xử cho tử tế vào chứ! Tại sao không cử vài trăm người đến cứu tao?!”
Sáng sớm tinh mơ, gió lạnh thổi qua Thất Sơn Quán.
Tuy nói vậy, nhưng Thảo cũng theo Dương đi đến, chứng kiến bên trong toàn là hình ảnh các camera trực tiếp trong nhà, cả hai ngẩn người một hồi.
Trọng án Hội Trăng Tàn này đã kéo dài hơn 30 năm, tất cả mọi điều tra đều rơi vào ngõ cụt, mỗi một manh mối dù nhỏ nhất xuất hiện đều rất quý giá, đừng nói đến một n·ạn n·hân trốn thoát khỏi nơi đó.
Gã vừa dứt lời, đèn điện tắt ngấm, cả căn nhà nhất thời chìm vào bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng le lói từ hai cây đèn cầy trên bàn thờ.
Xe cảnh sát dừng lại trước một căn dinh thự đồ sộ.
Thùy Dương sợ hãi rụt cổ, quở trách: “Bà đừng có nói điên khùng giùm tui, nửa đêm rồi đấy!”
Cuối cùng, Cảnh Phổ lấy ra một tấm bia gỗ, đặt giữa bàn thờ, gã đưa tay ra, Thời Khâm liền đặt một đóa hoa bỉ ngạn trắng lên tay gã.
“Người giàu kín tiếng vậy sao?” Thùy Dương thắc mắc.
Thảo nói: “Chúng ta ra ngoài đó xem, người hay là quỷ sẽ biết ngay thôi.”
Tăng Thanh Thảo cười tươi không đáp, cô biết người bạn thân của mình sợ ma, cho nên cô chỉ đơn thuần chọc ghẹo Dương thôi.
“Hình như tui nhìn thấy h·ung t·hủ, là một người phụ nữ.”
Phía sau lưng họ, tiếng cửa mở chậm rãi vang lên, Thảo và Dương vội vã quay lại nhìn, chỉ thấy cửa sau đã mở toang, để lộ không gian tối mịt sau hè.
Thấy Thảo nghiêm túc như vậy, Dương nghiêm mặt lại, cô nói: “Bà cũng có linh cảm đó sao?”
“Nghĩ lại mới thấy cái nhà này lạ thật đó chứ?”
Vinh thở gấp, gã cẩn thận nhìn xung quanh, nhưng nào có ai ngoài gã, tiếng bước chân đó đột ngột dừng lại.
Dương chán nản thở dài, cô mệt mỏi đáp:
Cô lập tức tái mặt, vì người phát ra tiếng bước chân đó là Dương!
“Tuy bị móc n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, nhưng thủ pháp không giống nhau.” Một người trong số họ lên tiếng.
“Bình tĩnh!” Thảo cắn răng đáp.
Mỗi tiếng bước chân tựa như một tảng đá nặng đặt lên tim Lê Vinh, hắn vừa sợ hãi, vừa nghi ngờ hỏi:
“Có ma!” Dương khô khốc cổ họng nói.
Thảo lạnh lùng mắng: “Nhà người khác, bà bớt tùy tiện lại, chúng ta đang đi phá án.”
Cô lại ngước mặt nhìn lên mái cổng, ở đó có treo một lá bùa, bên trong có một cọng cỏ gì đó nhưng cô không biết tên, chỉ là lá bùa đã bị ai đó xé nát.
Két!
Cả hai nhanh chóng sửa soạn đồ đạc, s·ú·n·g vắt vào túi, nhưng đúng lúc này, tiếng điện thoại bàn lần nữa kêu vang.
Vinh sợ hãi hô:
Tăng Thanh Thảo hơi nhíu mày, trực giác nguy hiểm khiến cho cô cảm thấy có âm mưu gì đó trong căn nhà này.
Tăng Thanh Thảo và Thùy Dương bước xuống xe, nhìn căn dinh thự sa hoa chìm vào đêm đen, Dương hơi nghiêng đầu nghi ngờ:
Đáp lại gã, tất cả cánh cửa phòng trong nhà đột nhiên bị ai đó gõ lớn.
“Vợ ơi? Em về đó hả?”
....
Cả nhà mấy người đang cười vui vẻ, không có ai đi chung với gia đình gã lúc đó, nhưng không hiểu sao, trên bức ảnh rõ ràng có một người phụ nữ áo đỏ đứng sau lưng nhìn chằm chằm vào gia đình Lê Vinh, sắt mặt cô ta trắng bệch, hai hốc mắt đen ngòm.
“Không! Không! Không!” Lê Vinh sợ hãi lầm bầm.
Tiếng vợ hắn đột nhiên thì thầm bên tai.
Cho dù trong nhà mở đèn đuốc sáng trưng, thế nhưng trong mắt Lê Vinh lúc này ngoài vòng tròn chỉ đỏ, rất nhiều góc khuất của căn nhà đang chìm vào bóng tối.
Vụ thảm án làng Khánh An đang được gấp rút điều tra, tổng cục an ninh đặc biệt quan tâm, đây là một v·ụ t·hảm s·át cực kỳ nghiêm trọng trong suốt mấy chục năm qua.
Gã sợ hãi điếng người hét lên.
Lập tức cô mở to mắt kinh ngạc, trong camera ngoài cổng, có một người phụ nữ áo đỏ, tay chân trắng bệch không biết xuất hiện từ lúc nào, cô ta chỉ lầm lì đứng yên ra đó.
Đối với câu hỏi của Thảo, Dương lập tức ngượng ngùng cười, cô cố gắng phủ nhận:
Ầm! Ầm! Ầm!
Khi Tăng Thanh Thảo đuổi theo Dương hoà vào đêm tối, trên camera lúc này xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ áo đỏ đứng giữa nhà, tóc đen dài phủ đầu, dưới ánh đèn không hề có bóng, sau một hồi, cô ta chậm rãi đi theo hai người.
Dương sợ hãi đưa ra đề nghị: “Hay là mình về đi, ngày mai...”
Huỳnh Thời Khâm từ trong phòng hăng hái bước ra, hắn mặc một bộ áo vải mộc mạc, đậm chất ăn xin, sau lưng mang theo một hộp gỗ hình chữ nhật dài hơn mét, không biết bên trong chứa thứ gì.
Mất một lúc để tập trung, đôi mắt Dương trong một khoảnh khắc ngắn hóa thành màu bạc trắng dã rồi trở về như cũ, nhưng chỉ một khoảnh khắc đó, một thân ảnh người phụ nữ áo đỏ với mái tóc đen rũ rượi bất chợt đứng sau lưng hai người.
“Có ai không? Cứu tôi với, nó đến rồi!!”
Nghe Dương hỏi vậy, Tăng Thanh Thảo ở bên cạnh điềm tĩnh nhìn sang cô, đôi mắt Thảo lạnh nhạt, không hề gợn sóng trước tin dữ này.
Nếu nhà phạm vào hướng xấu như nhà gần nghĩa địa, nhà góc ngã tư hay cây to chắn lối vào thì gia chủ sẽ sử dụng gương bát quái.
“Mới hôm kia, cậu cả Lê Vinh báo cáo vợ mình Tâm Đoan m·ất t·ích, hôm nay lại báo có quỷ g·iết người, có điên không chứ.”
Đang lúc cô nhíu mày, một bàn tay trắng bệch vỗ lên vai cô, Thảo nhanh như chớp xoay người lại, s·ú·n·g ngắn chĩa thẳng, thần thái tập trung tuyệt đối.
Gương bát quái được biết đến là một loại pháp khí phong thủy có uy lực trừ tà ma. Loại gương này đã được rất nhiều gia đình Việt sử dụng để trấn trạch hóa sát, bảo vệ và xua đi những điềm xấu.
Để điện thoại xuống bàn, Thùy Dương hướng Thảo chau mày hỏi:
Thanh Thảo nghiêm giọng nói: “Dương, chẳng phải bà vô được đội điều tra diện rộng nhờ tài phá án bằng ngoại cảm à, bà nhìn lá bùa trên cửa xem, có gì đặc biệt không?”
“Tui..tui...tui biết rồi..”
Dương vừa cúp máy, cô liền gấp gáp nói với Thảo: “Bà ơi có chuyện vui lớn! Đội trưởng Huy tìm thấy nhóm người Hội Trăng Tàn đang lừa gạt người dân tại hiện trường, sau khi theo dõi bọn chúng, đội trưởng còn cứu được một người sống sót trốn khỏi Hội Trăng Tàn đó!”
Thật sự là ma quỷ sao? Hay là t·ội p·hạm dùng thuốc gây mê loại mới? Đó là tất cả suy nghĩ trong đầu Thảo lúc này.
“Chồng ơi, chạy theo em!”
“Muốn dọa cho tao chạy khỏi trận này à? Không dễ đâu!” Vinh vừa sợ vừa giận quát to.
Thùy Dương không hiểu vì lý do gì mà chạy thẳng một mạch ra cửa sau.
Ảnh người ở thấp nhất không ai khác là Trần Vân Tử, người đã nhận nuôi và dạy bảo Cảnh Phổ năm xưa, chớp mắt đã ba mươi bảy năm.
“Bà theo sau tui, đừng rời nửa bước.” Thảo ra lệnh.
Dứt lời, Cảnh Phổ và Thời Khâm đồng loạt dùng dao kim cang cắt ngang lòng bàn tay, đem máu này nhỏ vào ly rượu trên bàn thờ, sau đó một ngụm uống nửa ly, nửa ly còn lại hất mạnh xuống đất.
Nói rồi, gã chấp tay khom đầu chào người đã cưu mang ngày xưa.
“Đúng vậy, Hội Trăng Tàn bọn chúng dùng dụng cụ sắc bén để mổ, còn làng Khánh An... trông rất giống bị người khác dùng lực xé ra.”
Không cần Thảo nhắc, Dương đã nắm chặt gốc áo của cô rồi.
Nhìn xem con bé Thùy Dương kế bên, miệng vẫn còn luyên thuyên, tay bấm chuông cửa không ngừng khi không thấy ai ra mở cửa, Thảo lắc đầu bất lực.
Nghe vậy, Thảo ngạc nhiên, cô vội vàng phân phó: “Quá tốt rồi, bà gọi cho đội một đến hỗ trợ anh ấy liền đi, đừng chậm trễ sẽ nguy hiểm.”
Cảnh Phổ nhìn người đệ tử của mình, gã vỗ vai hắn, điềm đạm nói:
Cả căn nhà rơi vào tĩnh lặng, đèn cầy cũng tắt hẳn, bóng tối bao trùm, chỉ còn lại một căn phòng đang hé mở, ở trong đó có ánh đèn cầy truyền ra.
Tăng Thanh Thảo theo đó nhìn lại.
Lê Vinh hoảng hốt quay đầu nhìn về phía sau nhà, cửa sau đã mở toang từ lúc nào, giống như muốn gã chạy về hướng đó vậy, bên ngoài cửa là một màn đêm vô tận.
Thùy Dương trề môi, cô khó chịu nói tiếp:
Cảnh Phổ sắc mặt nghiêm túc hô:
Thùy Dương dứt câu, cô hướng mắt lên nhìn lá bùa treo trên cửa.
Cảnh Phổ từ tốn nói: “Xuống núi thôi Khâm.”
Lê Vinh ôm hy vọng hỏi to.
Lúc này Vinh nào có để ý vợ còn sống hay đ·ã c·hết, gã vùng mình đứng dậy, cấm đầu chạy theo hướng cửa sau đã mở, thân ảnh gã biến mất vào đêm đen.
Dương cảm giác bất an ngày càng tăng cao, cô run giọng hỏi: “Nè Thảo, bà có cảm giác lạnh xương sống không?”
Xẹt!
Nhưng không hiểu sao Lê Vinh luôn có cảm giác có thứ gì đó đang đứng ở sau lưng mình, chính cảm giác này làm cho gã hoảng loạn hơn.
(*) dao kim cang là dao nhỏ có có cán làm từ đồng, khắc nhiều văn tự kinh.
Cả trăm t·hi t·hể người già trẻ lớn bé, phần bụng của họ đều bị xé toạc, đến mức xương sườn cũng gãy mất, trông không khác gì một túi da rỗng, kẻ ra tay tàn nhẫn vô cùng.
Và chắc chắn, kẻ địch cũng biết việc đó.
“Đệ tử Huỳnh Thời Khâm!”
Sau một ngày điên cuồng tìm kiếm, Lê Vinh quyết định khai báo cho phía cảnh sát, sang hôm thứ hai cứ ngỡ sẽ nhận được tin vui sớm, nào ngờ hai cô giúp việc cùng bà v·ú cũng theo đó biến mất.
Đột nhiên, một giọng nói xì xào từ nơi nào đó rơi vào tai gã.
Cótttt!
Trái tim Vinh xiết chặt lại, bất chợt lệ quỷ đó chạy nhanh về phía gã.
Cho đến khi hai cô bước vào trong, từ đầu đến cuối cũng không có ai ra chào hỏi, bên trong nhà thì bề bộn vô cùng, cả căn nhà rộng lớn chỉ mở có mỗi hai cây đèn ở giữa phòng khách, xung quanh tối om.
Thùy Dương xoa đầu tóc rối bời, nói đoạn, hai mắt Dương láo liên, cô lém lỉnh nói tiếp:
Chương 3: Cô Gái Áo Đỏ
“Đệ tử Trần Cảnh Phổ!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nay tuân theo tổ huấn, chuông đình đánh vang, ma quỷ xuất thế, đệ tử xuất hơn, thay trời hành đạo, trừ gian diệt quỷ!”
Tăng Thanh Thảo nhíu mày, mặc dùng sợ đến nổi ốc da gà, nhưng cô vẫn kiên cường cầm chặt s·ú·n·g lục ra.
Lê Vinh nghe thấy đầu dây bên kia không liên lạc được, gã tức giận ném chiếc điện thoại trong tay đi, gã sợ quá hóa giận, mở miệng mắng to:
Lê Vinh lạnh tê người, gã sợ không phải vì cánh cửa, mà là vì cảm giác lạnh lẽo đang ập sát bên người.
Dương hỏi: “Hay mình đi hỗ trợ luôn bà?”
“Ba? Vợ? Ai đang gõ cửa đó?!”
Cảnh Phổ ngậm đóa hoa vô miệng, gã bắt pháp quyết, trong miệng niệm chú một hồi, sau đó hắn đặt đóa hoa lên trước bia gỗ.
Nói đến đây, Dương không nói được nữa, bởi vì cô đang hoảng sợ che miệng lại, một tay run rẩy chỉ vào màn hình camera.
Hai thầy trò một người suit đen lịch lãm, một người lam lũ vác theo thùng gỗ lớn bước chân xuống núi, đón lấy gió đông hiu hắt thổi, bóng lưng hai người tỏ ra cô đơn vô cùng.
“Không phải nhiệt tình vậy chứ? Để chúng ta tự vào chứ không ra mở cửa à?” Thùy Dương bĩu môi.
Lúc này, Tăng Thanh Thảo không trả lời, ánh mắt cô đang chú ý vào cửa cổng.
Hai cô gái nhíu mày thật chặt.
Bộp...bộp...bộp...
Thanh Thảo là một mẫu người điềm tĩnh trong mọi trường hợp, cô luôn tin vào công lý, ghét ác như cừu, mẹ cô là n·ạn n·hân của Hội Trăng Tàn, đó là lý do vì sao cô lại xuất hiện ở đây sau từng ấy năm chăm chỉ học hành.
Khi thấy hình ảnh camera được chiếu trực tiếp trên TV, gã chợt mở to mắt sợ hãi.
....
Nghe cô hỏi, Thảo nhíu mày nhìn xấp tài liệu k·hám n·ghiệm t·ử t·hi trên bàn, cô gật đầu đồng ý: “Đi thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai cô gái cầm bảng k·hám n·ghiệm t·ử t·hi trên tay, so sánh với hình ảnh một t·hi t·hể khác.
“Miệng bà bớt thúi đi, trên đời này làm gì có ma quỷ.”
Thảo và Dương không chần chừ cất bước đi, tuy nhiên, trong không gian đen tối tĩnh mịch, tiếng cửa chính đập mạnh vang lên.
.....
Đột nhiên, một bàn tay trắng bệch vỗ lên vai Lê Vinh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy vậy, gã thở phào một hơi nhẹ nhõm, tuy nhiên, một khắc sau đó, trước cửa nhà bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân đều đặn.
Từng sợi chỉ đỏ rơi xuống, càng khiến cho gã càng hoảng loạn, Vinh lui người về sau, bất giác bàn chân gã bước ra khỏi vạch chỉ.
Tiếng bước chân ấy lại xuất hiện, nó đi vòng quanh nơi gã đang đứng.
“Là ai? Mau bước ra đi!”
Cô nhún vai nói tiếp: “Mới hai hôm trước, ông con trai cả Lê Vinh gọi báo có người thân m·ất t·ích, mà tận bốn người cơ, cứ cách một ngày lại báo mất một hai người, hôm nay lại báo gặp quỷ.”
Không ai trả lời Vinh, gã căng thẳng nhìn về phía cửa vào, xuyên qua một tầng bóng đêm, cứ ngỡ sẽ có người xuất hiện, nào ngờ tiếng bước chân đột nhiên im bặt. Thay vào đó, giọng Tâm Đoan ra ở phía sau nhà lại tiếp tục vang lên:
Bát quái trấn sát đồ là hình có khắc 8 quẻ trong bát quái có công dụng hóa giải sát khí, tương tự như gương bát quái.
Lê Vinh điếng người quay thoắt lại, gã không thấy một ai, chỉ có căn bếp chìm trong bóng tối, Lê Vinh thở hì hục vì sợ, gã không điên, vợ của gã đã m·ất t·ích vào hai ngày trước rồi!
Dương theo sát phía sau, cố tìm ra nguyên do nói:
Vô tình thay nó lại có mối liên kết với một t·rọng á·n khác đã kéo dài hơn 30 năm nay.
Thùy Dương nghe bên kia đường dây nói một hồi, cô vội vàng đáp: “Vâng, em sẽ gửi một đội qua hỗ trợ ngay.”
Vinh sợ hãi hét toáng lên, vội vàng lùi về sau, khi chân gã chạm đến hàng sợi chỉ đỏ, Vinh bừng tỉnh, gã phát hiện nữ quỷ lại biến mất.
Có lẽ do tấm bùa treo trên cửa nhà mà gã ta mua được từ tay đạo sĩ thúi hôm trước về, cho nên người phụ nữ áo đỏ đó chẳng bước vào trong được.
“Một sĩ quan cấp trung tá như bà đi giải cứu n·ạn n·hân của hội trăng tàn có vẻ dư thừa nhỉ? Ừmm, đội 1 đã xuất phát rồi, chắc chắn sếp Huy sẽ không sao... Hay bà đi với tui tới Lê gia đi, biết đâu có quỷ thiệt chắc vui lắm đó?”
Thảo không trả lời, bởi vì khá bất ngờ là cô cũng có cảm giác đó.
Cả Thảo và Dương đều biết tầm quan trọng của việc này.
“Không phải có quỷ thiệt chứ? Ể?! Có TV mở kìa bà.”
Nhìn tổng thể, Tăng Thanh Thảo có thể khẳng định chủ nhà này đang gặp áp lực về thứ gọi là ma quỷ.
“Tui không có sợ ma! Tui chỉ đang phân chia nhân lực cho hợp lý thôi, bà không đi thì tui đi một mình, tới lúc đó đừng hòng tranh công với tui nghe!”
Đáp trả lại câu hỏi của Thảo là tiếng bước chân chạy liên hồi sau lưng cô, Thảo vội vàng xoay người chĩa s·ú·n·g lại.
Cứ như thế, khi đồng hổ điểm qua 20:00 giờ, hai cô gái cảnh sát lên xe rời khỏi trụ sở.
Dương giật bắn mình, cô thở hì hục, thì thầm:
“Khoan, anh có phải Lê Vinh của Lê Gia không?” Thùy Dương hồ nghi hỏi.
“Chẳng phải sư phụ nói làm việc do nhân quả, sống c·hết do trời sao? Có gì phải buồn.” Thời Khâm đáp, gã có chút ngậm ngùi: “Với lại lần này xuống núi, Thời Khâm con và sư phụ đều có thể kết thúc nhân quả xưa kia, con đã đợi rất lâu rồi.”
“G·i·ế·t người?… Anh chắc không? Được rồi, anh vẫn còn ở đó chứ? Cho chúng tôi địa chỉ, chúng tôi sẽ đến ngay.”
Dù có là ai đi chăng nữa, cô vẫn dám đương đầu!
Đột nhiên, tiếng điện thoại bàn vang lên đinh tai nhức óc, Thùy Dương - một nữ cảnh sát có gương mặt ngây ngô thanh thuần trong số họ bắt máy: “Dạ alo, em Thùy Dương đây đội trưởng.”
“Nay đệ tử lấy máu lập thệ, một, không phạm chuyện ác giả. Hai, không lấy pháp trục danh lợi. Ba, không náo loạn âm dương! Nếu phạm phải huyết thệ, tất trời tru đất diệt!”
Nhưng muộn rồi, Dương đã khuất bóng trong màn đêm. Thấy vậy, Thảo cắn răng, cô nhanh chân đuổi theo.
Cảnh Phổ và Thời Khâm đồng loạt quỳ xuống đất, dập đầu ba cái.
Lúc này đây, tại phòng họp của đội chỉ còn lại hai nữ đặc cảnh đang loay hoay với xấp hồ sơ trên bàn.
Thảo bật cười, cô lắc đầu đáp: “Thôi bà bớt miệng lưỡi, tui đi với bà bắt quỷ.”
Đưa mắt lại nhìn gần hơn, có một ông lão cao tuổi đang thẫn thờ ngồi trong đó, tay không ngừng gõ mỏ.
Bộp... bộp... bộp...
Thùy Dương chề môi: “Tối nay bà về cái căn nhà thiếu hơi người của bà ngủ trong cô đơn đi, không biết ý tốt của người ta.”
“Thứ gì chịu nổi.” Gã tự khen.
Thảo không sợ, nhưng cảm giác bất an là thật.
Sắc mặt Thanh Thảo duy trì bình tĩnh.
Nghe vậy, Thảo gật đầu, cô và Thùy Dương rút s·ú·n·g ngắn ra, Thảo đưa tay đẩy cửa, dẫn đầu đi trước, Dương rón rén theo sau, nói cô không sợ là giả.
Lê Vinh lạnh hết sống lưng, miệng lẩm bẩm: “Nó đến rồi, nó đến thật rồi!”.
“Ả ta còn ở trong nhà!”
“Thảo ơi, quỷ thiệt rồi!” Thùy Dương tái mặt hô.
Dương vui mừng chỉ tay, sau đó dẫn đầu đi đến đó, trong lòng cô bây giờ chỉ có nơi nào có tiếng ồn mới có cảm giác đỡ sợ hãi.
Tăng Thanh Thảo từng là lính đặc chủng, mang hàm đại uý lục quân, cô có sự tập trung và phân tích sâu sắc hơn Dương rất nhiều lần.
Nhưng chính một cú xoay người này đã làm Dương vụt tay khỏi góc áo của cô.
Nghe gã hỏi, các cửa phòng lại rơi vào im lặng.
Đứng trước tổ điện, Cảnh Phổ và Thời Khâm đồng thời móc một con dao kim cang ra (*) tay cầm cán dao, tay cầm lưỡi dao, đồng thanh nói lớn:
Lời còn chưa dứt, Thùy Dương thay đổi sắc mặt, cô vội vàng lấy giấy ra viết lại:
“Dạ”
Tăng Thanh Thảo lắc đầu, có ý trêu ghẹo đáp:
Lê Vinh lắc đầu, che lỗ tai mình lại, gã hướng mắt nhìn màn hình TV cạnh bàn thờ.
Đúng lúc đó, giọng nói của vợ gã lại vang lên: “Chồng ơi! Chạy theo em!”
“Chính là bọn họ. Chủ nhà Lê gia là ông Tư Đó, chủ tịch tập đoàn Lê Cá, chỉ có nhà ông ta mới biết số điện thoại của đội điều tra diện rộng vì quen biết với đội trưởng Huy.”
Câu hỏi này cả gia đình Lê Vinh hỏi với nhau rất nhiều lần, cho đến khi tối hai hôm trước, vợ của gã đột nhiên m·ất t·ích, điều này càng làm cho gia đình gã hoang mang hơn.
“Nói thật, từ lúc mới đến đây tui đã có linh cảm không tốt rồi, chỉ lo nói ra làm bà hoang mang thôi.”
Thanh Thảo nhếch môi cười, cô tiến lên bấm chuông cửa.
Ầm!
“Hả?!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.