Thất Sơn Đạo Sĩ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Hoa Bỉ Ngạn Trắng
“Chỉ chờ câu nói này của cậu mà thôi.”
“Nhiệm vụ lần này, bọn em liều c·hết hoàn thành!”
Tiếng thét của nó mang theo một ma lực cường đại, chớp mắt đẩy bay Giang Trường lên không trung, đập mạnh vào thân cây gần đó mới hạ xuống.
“Cậu cảnh sát, một lát nữa thấy kẻ nào động đậy thì cậu đâm kẻ đó liền cho tôi. Nhớ là đâm vào đầu nhé.”
Đang lúc Giang Trường nheo mắt lại đọc, Cảnh Phổ dùng hai ngón tay đảo tấm căn cước lại, chớp mắt liền hóa thành một tấm bằng nhỏ.
Quản Huyền cười mỉm, nhẹ giọng nói: “Anh c·hết sớm tôi càng mong. Chỉ là tôi muốn chứng kiến khoảnh khắc đẹp nhất của hoa phù dung là như thế nào mà thôi.”
“Xong việc.”
Cô ta đứng yên bất động, quay lưng về phía cậu, bầu trời hôn ám đang khiến cho cậu ta không nhìn rõ đối phương. Thiếu niên nhíu chặt hàng mày, vác cuốc chậm rãi bước lại gần.
Thịnh bật cười: “Bọn em có s·ợ c·hết thật, nhưng mà ai cũng s·ợ c·hết thì khi nào mới phá được hang ổ bọn b·ắt c·óc người vô tội này? Cùng lắm thì có c·hết anh em mình c·hết chung!”
Lúc này, Thảo mới nêu ra một vấn đề trọng tâm:
Nói đến cuối cùng Giang Trường bật cười.
Mà đằng kia, Giang Trường còn đang chấn động vì thuật pháp mà Cảnh Phổ thể hiện. Nó phá nát tam quan của người cảnh sát mẫu mực này, chẳng phải thầy pháp nên dùng bùa phép để yếm sao?
Ầm!
Bất ngờ thay, giữa một đường lộ đầy xe cộ khi nãy, vừa quẹo qua con lộ này lại không còn bóng dáng chiếc xe nào, hai bên rừng cây rậm rạp, chỉ còn thấy ánh đèn đỏ từ chiếc xe 16 chỗ ngày càng bé dần ở phía trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh vừa nói chuyện với ai vậy đạo sĩ?”
“Đợi lát nữa anh sẽ biết.” Phổ thản nhiên nói.
“Lâu quá không gặp bạn cũ.”
“Đội trưởng Giang Trường, anh nghĩ sao về h·ung t·hủ?” Thành viên khác hướng về vị đội trưởng hỏi.
Thấy vây, Cảnh Phổ lục lọi trong túi ra một cuộn chỉ đỏ, gã trầm bổng nói:
“Việc này sếp Nam đã sắp xếp ổn thỏa.”
Thấy hình xăm này, Cảnh Phổ ngạc nhiên lấy điếu thuốc xuống, gã nhã ra làn khói trắng, mỉm cười nói:
Cảnh Phổ thì đứng kế bên ung dung nhìn gã, Giang Trường sợ hãi hỏi:
Ả ta há miệng gào thét, vung tay lên muốn cào nát chân Cảnh Phổ, nào ngờ gã tiên hạ thủ vi cường, trước đầu nắm đấm của Phổ xuất hiện một vòng tròn chú ngữ Nôm lơ lửng, nó xoay vòng và phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.
“G·i·ế·t.”
Nghe Thảo nói vậy, Gia Huy trấn an:
Chứng kiến cảnh này, Giang Trường không khỏi kinh ngạc há hốc miệng, nhưng rất nhanh gã lấy lại tinh thần, hỏi lại:
“Nghe này, đây có lẽ là chiến dịch bất khả thi! Năm người chúng ta không đủ sức nhổ được cái rễ cây đã bám chặt vào đất hơn ba mươi năm nay, thứ chúng ta có thể làm là mang bằng chứng tội ác của Hội Trăng Tàn ra ngoài, dù chỉ còn một người sống sót cũng phải mang nó ra ngoài.”
Trọng Nhân âm trầm lên tiếng, gã đứng dậy lấy bút vẽ một đường từ cửa khẩu Tịnh Biên đến cửa khẩu Vĩnh Xương rồi nói tiếp:
“Hôm nay tao bắt yêu!” Giang Trường hét to.
Gã không kiềm được lẩm bẩm: “Đây mới là đạo sĩ thật sự!”
“Việc sư phụ anh nhờ, Lưỡng Hà sơn trang đã tìm thấy, hãy đến sơn trang khi có dịp, chúng tôi luôn giữ nó lại cho người kế tục là anh.”
“Yeee!”
“Thảo, Dương. Hai em được trang bị s·ú·n·g ngắn, camera mini và camera cầm tay loại nhỏ, pin dự phòng, có thể quay liên tục bảy ngày, camera được ngụy trang thành cúc áo và hộp bánh quy.”
“Bọn tui lên xe đầu tiên còn chưa nghe nói nữa là.” Một người đàn ông phía sau xe lên tiếng.
Cảnh Phổ không đáp, gã chợt dừng bước lại, xoay mặt nhìn sang trái, nơi đó là một con suối. Tất cả quỷ khí đều từ đó xuất hiện, Cảnh Phổ tiếp tục lần theo dấu vết, vòng quanh mấy căn nhà, cuối cùng gã nhìn về phía một lối ra của ngôi làng, bên ngoài là một khu rừng rậm rạp.
“Địa điểm cụ thể là 21:30, quán coffee Pandora, gần cửa khẩu quốc tế Tịnh Biên. Người của chúng sẽ đón ta ngay khi gặp mặt, đối phương yêu cầu mang theo quần áo và hộ chiếu, giấy tờ tùy thân.”
Gã tá hỏa, đôi tay đó muốn kéo gã ra sau, nào ngờ một tia lửa lóe lên, đôi tay gầy bị một bàn tay người đàn ông chụp lấy.
“Cái gì?!”
Cô định lấy khăn che mũi lại, thế nhưng tầm nhìn cô trở nên đờ đẫn, mấy giây sau liền tối đen.
“Bảo trọng!” Quản Huyền vỗ vai gã, trước khi rời đi, hắn để lại một câu:
Thanh Thảo là người đầu tiên lên tiếng: “Từ khi bước chân vào con đường cảnh sát, em đã quyết tâm, nguyện dùng tính mạng mình để vạch trần tội ác của chúng.”
....
Trọng án Trăng Tàn kéo dài hơn ba mươi năm nay, thứ mà giới điều tra thiếu nhất về chúng là tin tức của n·ạn n·hân, họ b·ị b·ắt làm gì, được nhốt ở đâu, kết cục của họ thế nào? Thế nên bây giờ kêu bọn hắn xâm nhập vào làm n·ạn n·hân, câu hỏi đặt ra đầu tiên là làm cách nào để n·ạn n·hân đào thoát ra ngoài, có thể trốn đến đâu để đội ngoại tuyến có mặt hỗ trợ?
“Vì anh qua mặt được tôi, đi vào thẳng hiện trường điều tra, nên tôi thử tin tưởng anh, đi theo anh xem thử biết đâu tìm được manh mối mới, dù sao ở chỗ đó bọn tôi cũng không tìm được gì nữa.” Giang Trường nghiêm túc nói.
“Dương Nguyệt Nga, một linh hồn thánh thiện, số phận trớ trêu bị quỷ hại c·hết giữa đường. Nay ta là sứ giả dẫn linh của Lưỡng Hà sơn trang đến đón cô đi đầu thai. Giữa đêm canh ba, hãy cầm lấy đóa hoa này, tất có người đến đón!”
“Có nên xuống xe không anh?” Quốc Thịnh nhíu mày.
Thanh Thảo gật đầu nói.
Giang Trường té nhào, gã vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, lập tức trông thấy hai thân ảnh cao gầy đang treo ngược trên đọt cây, chúng đưa đôi tay dài thòng xuống cấu xé bọn hắn.
Trọng Nhân và Quốc Thịnh nhận lấy cuốn hộ chiếu, cả hai nhìn sang Thanh Thảo, trong lòng đã đại khái đoán được suy nghĩ của đội trưởng Huy. Quả nhiên, Huy hướng về Thảo và Dương dặn dò:
“Tìm chỗ xuống x....”
Huy còn chưa dứt lời, tiếng xe v·a c·hạm đinh tai nhức óc vang lên, tầm nhìn của bọn hắn đảo lộn liên hoàn, rung lắc liên tục.
“Cái gì vậy?” Giang Trường trố mắt khó hiểu.
“Đúng vậy, cô ta được cho là m·ất t·ích rồi.”
Dưới trời đêm, những đóa bỉ ngạn trắng này tản ra màu sắc thanh khiết lạ thường.
Cả đội có tổng cộng năm người đã tập hợp đầy đủ.
“Nga ơi, em có biết làng em vừa bị... Em về thăm làng đó hả Nga?”
Trường nheo mắt lại nghi hoặc, bởi vì Nguyệt Nga mà cậu đang nói chuyện chẳng thèm đoái hoài tới cậu. Trường bèn tiến lại gần hơn, gã đưa mặt về phía trước để nhìn.
Cả đội thừa biết gã nghĩ gì, Thùy Dương nặng nề nói tiếp:
Giang Trường vội vàng nối bước đi theo, gã hồ nghi hỏi:
Cảnh Phổ đứng tại chỗ, trong đầu xuất hiện hình ảnh lão già Chey Sok năm xưa, gã bèn đưa thuốc lên miệng rít một hơi rồi ném bỏ.
Ngạc nhiên thay Giang Trường cũng không có phản ứng thái quá, ngược lại gã còn gật gù đầu nói:
Trông thấy sắc trời ngày càng trở tối, thiếu niên này liền vác cuốc bước về.
Nói rồi gã liền gấp rút chạy đi.
“Ừ.” Cảnh Phổ gật đầu, “Sớm thôi.”
Giang Trường vừa dứt lời, một cơn gió lạnh bất chợt thổi ngang người hắn, tựa như có ai đó đang nhìn hắn vậy.
Trường hét còn chưa dứt hơi, Nga đã đưa đầu tới quặp lấy gương mặt của gã, máu me phún ra nhơ nhuốc.
“Gì vậy?” Thảo nhíu mày.
“Ủa bà, tui nghe nói lên xe là tiến hành phỏng vấn hay là phổ biến công việc luôn mà, sao nảy giờ tui không nghe ai nói gì hết vậy?” Dương hỏi.
“Trước mặt Thất Sơn đạo sĩ mà muốn chạy à?”
Gia Huy nhìn chiếc 16 chỗ phía trước, gã nhíu mày, nói:
“Sau bảy ngày, dù có quay được hay không, hãy tìm cách trốn và bắn pháo sáng lên. Nghe rõ chưa?”
Ai nói cho gã đây là mơ đi? Giang Trường đang nghi ngờ thị giác của mình.
Giang Trường nhíu mày nghi hoặc, gã đắn đo một hồi rồi nối bước đuổi theo sau.
......
Gã đứng tại chỗ, vung chưởng liên tục, hỏa phù nổ tung như đ·ạ·n pháo, cho đến cuối cùng, hai con ác quỷ tụm lại một chỗ, chúng muốn xông về phía một n·ạn n·hân nằm dưới đất gần đó để trốn thoát. Nào ngờ Cảnh Phổ hai tay cùng lúc vung lên, đẩy tất cả hỏa phù còn lại bay về phía chúng.
Ầm!
“Một điều chắc chắn, chúng ta sẽ lạc nhau vì tách đội ra hành động lại không thể liên lạc như vậy. Nhưng các cậu hãy nhớ rằng, việc các cậu phải làm là bảo vệ chứng cứ, đưa về biên giới Việt Nam, những ai bị bỏ lại phía sau không còn quan trọng nữa!”
Người đội trưởng ngồi trên băng ghế đá giữa làng, bên cạnh còn có vài đội viên khác, họ đang bàn tán xôn xao.
“Quỷ rất giỏi mê mụi tâm trí người khác tự g·iết lẫn nhau. Bọn nó rất xảo quyệt và tàn nhẫn, nếu không cẩn thận, rất dễ tự mình g·iết chính mình.”
Người bên cạnh nói bâng quơ.
Đây là chàng thiếu niên đã nói rằng mình đi cắm câu về trễ, trông thấy làng Khánh An cúp điện ngày ấy. Hôm nay cậu vẫn đi cắm câu như thường lệ, nhưng lại không dám ở tới khuya, vụ thảm án làng Khánh An mới trải qua mấy ngày, nó vẫn để lại nỗi sợ hãi kinh hoàng cho người dân xung quanh, cậu cũng không ngoại lệ.
“S·ú·n·g ngắn và đ·ạ·n đã bị tháo ra bỏ trong hộp bánh khoai tây, cần dùng thì ráp lại.”
Gia Huy liền gật đầu đáp ứng: “Anh sẽ nói bác sĩ Lý chuẩn bị cho các em, có thêm kháng sinh trong trường hợp b·ị t·hương tránh cho nhiễm trùng.”
“Cái đêm trước ngày t·hảm s·át làng Khánh An, cả ngôi làng cũng mất điện như thế.”
“Ba mươi triệu.” Phổ cũng mỉm cười thân thiện.
Ầm!
“Tuy đoán sai, nhưng mà cũng đúng. Tôi không phải cảnh sát, tôi là đạo sĩ.” Phổ thành thật thừa nhận.
Linh mới lớn tiếng nói: “Bác tài ơi, bây giờ phổ biến công việc cho bọn em được chưa ạ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không đợi Giang Trường nghi hoặc, Cảnh Phổ nắm cuộn chỉ ném về phía người dân phía trước, trong miệng gã lẩm bẩm một loạt chú ngữ.
“Linh hồn.” Cảnh Phổ thản nhiên đáp.
“Đội trưởng yên tâm, bọn em dù bỏ mạng cũng phải đem những thước phim về tội ác của chúng ra ngoài!”
Nghe gã hỏi vậy, Giang Trường cố gắng dỏng lỗ tai lên nghe, ở xung quanh bọn hắn truyền tới vô số tiếng bước chân, còn có tiếng dê kêu be be liên hồi.
“Mịa, anh là đa cấp thật à?” Trường mắng.
“À đường đó đi về làng Láng Hạ kế bên đây. Sao vậy thưa anh?”
Ngồi trên xe, Thảo và Dương nhìn những người khác, kế bên cô nhất là một cô gái mũm mĩm, gương mặt xinh xắn. Cô gái ấy chủ động lên tiếng:
Ngay khi ngọn lửa thổi ngang một người phụ nữ, ả ta liền cất đầu dậy để lộ gương mặt máu me mà hú hét.
“Hỏng bét, thuốc mê!” Thảo cả kinh.
“Không, cô ta đang ở đây.”
Nghe Cảnh Phổ hỏi vậy. Giang Trường liền cảm thấy có điều không ổn, gã hỏi lại:
“Chiến dịch lần này nguy hiểm khôn cùng, rất có thể một đi không trở lại.”
...
Cảnh Phổ dừng bước, miệng nhả ra một làn khói trắng, thấy vị cảnh sát này cản mình, gã bèn lục trong túi áo một hồi, cuối cùng đưa ra một tờ căn cước công dân cho hắn ta xem.
Dưới ánh đèn yếu ớt của chiếc xe, có lục tục mấy bóng người bí ẩn xuất hiện bên mép đường, chúng nhìn xuống chiếc bốn chỗ bên dưới, trong nhóm người này, có mấy kẻ tay dài chạm đất, thân thể t·rần t·ruồng, đứng yên bất động.
Cảnh Phổ điềm nhiên đáp.
“Nga hả Nga? Anh Trường nè!”
Hai con quỷ bị chưởng bay, bọn nó lựng khựng đứng dậy, thoắt ẩn thoắt hiện, cố tình lẩn trốn tầm nhìn của Cảnh Phổ. Nhưng mỗi lần chúng xuất hiện, Cảnh Phổ đều chuẩn xác vung chưởng đẩy lá bùa lên người bọn chúng.
“Rõ sếp!” Hai cô gái đồng thanh đáp.
Cảnh Phổ vừa niệm chú xong, tấm phù triện đột nhiên b·ốc c·háy, gã liền ném nó xuống đất.
Bất chợt, một bàn tay gầy gò từ phía sau vươn tới chụp vào mặt Giang Trường.
“Lúc này, các cậu có muốn rút lại không? Tôi sẽ làm biên bản sa thải các cậu ngay, để các cậu quay về với cuộc sống hạnh phúc cùng gia đình mình.”
Chỉ thấy cuộn chỉ đó va trúng người đầu tiên, nó liền quắn ngang cổ đối phương một vòng. Sau đó, Cảnh Phổ nằm đầu dây kéo một cái, cuộn chỉ lập tức nảy từ người này sang người khác, chẳng mấy chốc mà hàng trăm người ở đây bị kết nối lại với nhau bằng một sợi chỉ đỏ, chỉ giăng kín như mạng nhện.
Huy lại hỏi: “Các em muốn trang bị gì thêm không?”
Vừa nói, Cảnh Phổ vừa chỉ về nơi xa. Giang Trường theo tay hắn nhìn lại, quả nhiên trông thấy một bóng lưng cô gái áo trắng ở phía xa, nép mình sau gốc cây.
“Có vẻ sẽ không có nhiều thời gian để giao tiếp với đối phương, chúng sẽ tư vấn ta ngay trên xe, phải chuẩn bị cho kế hoạch vừa gặp là lên xe ngay.”
“Chúng ta thấy... kẻ địch cũng thấy.”
Nói rồi, Quản Huyền rời đi, thân ảnh của hắn hòa vào bóng đêm, những đóa hoa bỉ ngạn trắng le lói một hồi rồi biến mất.
“Con quỷ này đã nuốt hơn trăm trái tim người, quỷ lực đã rất khủng kh·iếp rồi, nếu tôi đoán không lầm, chúng đang trú ngụ tại cơ thể cô gái tên Nga đó.”
Nhưng đáp lại lời hắn, hai người kia đột nhiên nhào về phía bọn hắn, bọn chúng bò bằng bốn chân, nhanh như gió cuốn, gương mặt biến thành dị dạng, há miệng thét to.
“Giáp chi đỉnh Thiên Cang, kỷ khắc phạt Canh Kim. Thiên Ất quý, Lục nghi hiện lục Giáp. Cấp cấp như luật lệnh!”
Đáp lại lời Cảnh Phổ là tiếng bước chân đều đặn từ phía sau vang lên.
Nghe Thịnh nói, cả đội lại rơi vào im lặng, tự mình vuốt trán vì đau đầu.
“Chúng ta chắc chắn sẽ gặp nhiều cản trở từ phía chính phủ và biên phòng đối phương.”
Gã nặng giọng bổ sung:
Thanh Thảo quả quyết đáp.
“Đạo sĩ, tôi bắn nó nhé? Lũ dê này không bình thường.”
“Nó vốn là quỷ dữ đã tồn tại hơn ba mươi năm, nay lại nuốt thêm n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của trăm người, quỷ lực rất mạnh. Thầy pháp bình thường còn không đối phó nổi, huống gì một người thường như cậu.”
Cảnh Phổ mỉm cười, đưa tay ra bắt với Giang Trường.
Mà Cảnh Phổ sau khi né xong, sấp bùa trong tay gã không gió mà bay, chớp mắt liền bay ra sau lưng Phổ, tạo thành một vòng tròn lá bùa luân phiên xoay chuyển.
“Anh nói là thấy ai cử động thì đâm vào đầu họ à?”
Nói được mấy câu, Giang Trường lại không chịu nổi khuỵu gối xuống.
Giang Trường nhớ lại lúc Lê Bâng nhảy tọt xuống suối rồi biến mất, gã tức giận hé môi:
Cảnh Phổ mặt không đổi sắc vung chưởng về trước, nương theo mỗi chưởng hắn vung ra, mỗi lá hỏa phù theo lệnh bay v·út tới, giáng thẳng lên người hai con quỷ trước mặt.
“Điện thoại và bộ đàm chắc chắn là không thể dùng, mà lại...”
Thảo bèn nói:
Nghe Phổ nói vậy, Giang Trường mới giật mình nhìn lại, tay của gã đang tự cầm dao kim cang đâm vào cổ, chỉ cách vài li nữa thôi là chạm rồi.
Bất thình lình, Nga quay phắt đầu lại, để lộ một gương mặt máu me với hốc mắt đen tuyền cùng hàm răng bén nhọn, ả há miệng gầm lên.
“Với một quy vô khổng lồ như thế, chắc chắn bọn chúng sẽ có nhiều nơi giam giữ n·ạn n·hân, vậy cái vấn đề khó nữa là làm cách nào để đội ngoại tuyến biết được đội trực chiến bị giam ở đâu? Chúng ta chỉ có ba người!”
Đầu giờ trưa, đồn cảnh sát huyện Tịnh Biên bao trùm một bầu không khí im ắng, các chiến sĩ công an vì điều tra vụ thảm án làng Khánh An mà mệt mỏi ngủ say giấc.
“Tìm thấy mày rồi.” Cảnh Phổ cất tiếng nói.
“Nếu để chúng biết mình theo đuôi thì có thể người ngồi trong xe sẽ m·ất m·ạng ngay.”
Lúc này, tại phòng họp của đội điều tra diện rộng, một kế hoạch táo bạo đang được vạch ra.
Cảnh Phổ lắc đầu đưa tay cản lại, gã bảo:
Gã lại nhớ đến Lê Bâng, hai mắt nheo lại, có khi nào gã kia cũng là thầy pháp?
“Nói thật với anh, tôi cũng nghĩ tới vấn đề tâm linh, chỉ là nó quá phi logic nên tôi bỏ qua một bên. Trước khi anh đến thì làng bên cũng kêu mấy ông thầy pháp về múa múa trước làng Khánh An, coi phải quỷ g·iết họ không, mấy tay đó múa mấy hồi rồi lấy tiền ra về, buồn cười thật.”
Giọng của Cảnh Phổ vang lên đánh tỉnh Giang Trường khỏi cơn chấn động.
Quản Huyền gật đầu, nhận lấy miếng vải bỏ vô hộp gỗ. Hắn nhìn trời cao, rồi từ tốn nói: “Lâu ngày không thấy đệ tử anh đến sơn trang lấy thuốc. Hóa ra là do anh hạ sơn, nhớ uống thuốc đều đặn đấy.”
“Này anh kia, nơi này không phận sự không được phép vào.”
“Thất Sơn Bí Điển, Hỏa Luân!”
“Đi theo.” Gia Huy ngồi kế bên ghế lái ra lệnh.
Trên đường đi, Giang Trường không nhịn được mở miệng: “Anh có phải là cảnh sát không?”
“Việc ngoài hay trong em không quan tâm, em sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao.”
“Biết khi nào mới tìm thấy h·ung t·hủ đây? Không có một dấu vết nào để lại cả, có cảm giác như thủ phạm là thế lực tâm linh vậy.”
Cảnh Phổ nâng bước tiến về trước, gã nhìn sắc mặt những người này, mở miệng nói cho Trường nghe:
Thanh âm của gã vừa dứt, Giang Trường chỉ thấy một cơn gió thổi mạnh qua mặt, một giây sau đó đã trông thấy Cảnh Phổ xuất hiện bên cạnh con quỷ đằng xa, một đấm hung hăng vung xuống.
“Pháo sáng?” Thảo nhíu mày.
“Nó ghi gì vậy đội trưởng?”
“Được rồi, cái gì mà sống với c·hết?” Gia Huy lắc đầu mỉm cười.
Mặt trời dần hạ xuống núi, ánh hoàng hôn ngụp lặn trên dòng sông, có một đàn cò trắng vội vã bay về phương xa, để lại một chàng thiếu niên đang cúi người cắm câu giữa đồng không mông quạnh.
Đó là lý do vì sao mà n·ạn n·hân Nguyễn Minh Long xuất hiện lại khiến cả đội chấn động như thế, cậu ấy giống như một tia sáng lóe lên giữa đêm tối, tiếc là đối phương đã không qua khỏi.
Nam tử nọ một đường đi đến bên cạnh Cảnh Phổ, hắn rút một đóa hoa bỉ ngạn trắng ra, ngồi xuống đặt trước mặt t·hi t·hể Nguyệt Nga, rồi mở miệng nói, giọng của hắn mềm mại như gió xuân:
Mặc cho không khí phố xá phồn hoa, một sự căng thẳng đang đặt nặng lên tim hai cô gái lúc này.
“Căn cứ của địch có thể trải dài từ cửa khẩu Tịnh Biên, giáp tỉnh Takeo đến cửa khẩu Vĩnh Xương, giáp tỉnh Kandal, nơi mà anh em mình cứu được Long. Có nghĩa là, căn cứ của chúng nhiều khả năng kéo dài hơn 100km trong rừng sâu, chạy dọc đường biên! ”
Tăng Thanh Thảo và Thùy Dương đứng trước quán coffee, tay xách theo hai balo đồ, bọn họ ăn mặc trông giống hai cô gái nhà quê lam lũ.
“Trong trường hợp camera cầm tay bị chúng tịch thu thì bật camera mini lên, pin của nó rất ít nên hạn chế dùng, chỉ dùng trong trường hợp đặc biệt.”
“Bậy, tâm linh không có thật đâu. Ông nghĩ sao nếu có một con hổ đói từ trên núi xuống? Nạn nhân đều bị mất đi n·ộ·i· ·t·ạ·n·g nên có khả năng đó.”
“Xem ra tụi mày rất thông minh.” Cảnh Phổ mỉm cười.
Lúc này, Giang Trường ôm ngực đi đến gần, gã khó khăn hỏi:
Hàng chú chữ Nôm trước tiên đập lên người ả ta, phát ra tiếng ong ong như chuông gõ đinh tai nhức óc.
Thấy vậy, Cảnh Phổ thở ra một hơi: “May mà ta tới kịp, chỉ mất có mấy người, còn cứu được khá nhiều.”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Thất Sơn Quán đạo sĩ, Trần Cảnh Phổ.” Gã đáp.
“Có ba con tiểu quỷ mà để nó thoát thì mất mặt quá.” Cảnh Phổ lắc đầu.
Trên đời này không ai đang khỏe mạnh lại muốn c·hết cả, hy sinh thân mình vì người khác không phải ai cũng làm được.
“Trước khi báo được thù, tôi không c·hết đâu. Yên tâm.” Phổ thản nhiên đáp.
Giang Trường tiếp nhận dao kim cang, gã nhìn chằm chằm Cảnh Phổ, cuối cùng cất s·ú·n·g vào.
“Là chuyện này?”
“Bên phía đội điều tra diện rộng đã có phát hiện mới sao thưa anh?”
Quản Huyền duy trì cười mỉm, Cảnh Phổ càng chướng mắt nhìn hắn ta hơn. Trên đời này gã ghét nhất ai đẹp trai hơn mình, thằng này là một trong số đó!
Đang lúc cả đội ngồi tán gẫu, Giang Trường bỗng chú ý tới một bóng người cao ráo xuất hiện ở đầu làng, anh ta mặc suit đen lịch lãm, miệng ngậm điếu thuốc, một đường thẳng tiến vào làng.
“Con hổ to cỡ nào mà ăn cả trăm người? Chắc bằng chiếc xe tank.” Người kia trề môi.
Giang Trường giật mình nhìn lại, phát hiện bản thân thế mà đi đến gốc cây chỗ cô gái áo trắng đứng lúc nào không hay.
“Trời má khu vực tự trị? Chúng lộng quyền đến mức này rồi ư?” Trọng Nhân kinh hãi.
Bất chợt Giang Trường lên tiếng. Gã cùng với hàng chục viên cảnh sát đã tụ tập nơi đây, tiến hành công tác cứu hộ.
Trên lưng người nam tử này đang mang một hộp gỗ thư sinh, có mái che nắng mưa, thứ đặc biệt nổi bật chính là những đóa hoa bỉ ngạn trắng lung linh được đặt trong hộp.
Gã cất bước đi một mạch ra sau làng, trong mắt Cảnh Phổ, luồng quỷ khí đỏ đặc nhất đang nằm ở phía sau những căn nhà này.
Gã đờ đẩn liếc nhìn Cảnh Phổ, bao nhiêu lời muốn nói cuối cùng chỉ đành thốt lên: “Ôi mẹ ơi.”
Nói rồi, nam tử mới đứng dậy nhìn Cảnh Phổ, gật đầu chào hỏi:
“Yes sir!” Cả đội đồng loạt hô to, thái độ quyết tâm vô cùng.
Dứt lời, Cảnh Phổ nâng gót đi trước, gã rít một hơi thuốc nhả lại phía sau.
Trước khi đáp lời Giang Trường, gã dặn dò:
“Hello bà, tui tên Linh. Tới chỗ làm mong bà chiếu cố nhe.”
“Anh nói gì cơ?” Giang Trường lóng lỗ tai nghe lại.
Giang Trường nhíu mày, gã nhìn Cảnh Phổ một hồi, cuối cùng lấy ra một tấm danh th·iếp đưa cho gã.
Một trận h·ỏa h·oạn to lớn bất chợt nổ lên, nhấn chìm hai con quỷ bên trong.
“Đùa nhau à?” Giang Trường nhướng mày không tin.
Đi được một lúc, Gia Huy trông thấy một cánh cổng chào bắt ngang đường, bên trên ghi chữ Cam, phía dưới là chữ Trung Hoa.
“Làng Khánh An còn một người sống tên Nga đúng không?”
ẦMMM!
“Thứ này... mạnh quá.”
“Bám theo!” Huy ra lệnh.
“Được, anh em đã đồng lòng như thế thì dù nhiệm vụ có khó khăn tới mức nào đi nữa, anh tin, chúng ta đều có thể hoàn thành!”
“Chị em với nhau đi làm xa xứ không mà, yên tâm.” Thanh Thảo mỉm cười đáp.
Giang Trường há miệng khạc ra ngụm máu, gã gắng gượng đứng dậy, có chút không thể tin được nói:
Dứt lời, Huy vỗ tay hô to: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ăn một đấm chú Nôm như trời giáng của Cảnh Phổ, con quỷ cùng với t·hi t·hể cô gái lập tức văng đi thật xa.
“Anh có tin vào cấp trên của anh?”
“Xin con dao.” Trường mỉm cười.
“Chúng ta đã liên lạc được với trang tuyển dụng được cho là của hội Trăng Tàn, bọn chúng đã đồng ý gặp mặt và hẹn chúng ta vào tối nay.”
Quỷ khí dày đặc mùi máu đang lẩn quẩn trong những người dân ở đây, nó khiến cho gã không biết lũ quỷ đang đứng đâu trong nhóm này. Đột nhiên, toàn bộ người dân đồng loạt tiến về trước một bước, áp sát bọn hắn, dọa cho Giang Trường cả kinh, tay nâng dao kim cang lên phòng thủ.
Gã hỏi: “Anh nói xem, nếu thật sự có hiện tượng tâm linh g·iết người thì chúng ta phải làm thế nào? Lấy bùa trấn yểm? Phim cương thi?”
“Ông đạo sĩ... làm cách nào mà ông đánh bay được nó vậy?”
Vấn đề mà Gia Huy đặt ra khiến cho cả đội phải im lặng, mặt nhíu mày nhăn.
Thấy cả đội đã hạ quyết tâm như thế, Gia Huy không kiềm được xúc động, gã thở ra một hơi, lấy lại tinh thần bằng chất giọng uy nghiêm ra lệnh:
Nói rồi, cả nhóm cười lên.
Nghe Linh hỏi, cả xe vểnh tai lên nghe. Nhưng đáp lại mong chờ của Thảo là sự im lặng từ phía ghế trước.
Hai lá bùa nổ tung, uy lực khủng kh·iếp tạo thành một đoàn lửa lớn, tản ra nhiệt độ nóng bổng.
Hai con quỷ há miệng gầm thét, một con rơi xuống đất, một con duy trì treo ngược trên cao, đồng thời xông về phía gã.
Quốc Thịnh xoa cằm, tiếp lời:
Mọi manh mối lại chìm vào bóng đêm, hội Trăng Tàn trở thành một động sâu không đáy, ở phía trên không cách nào đo lường được bọn chúng sâu tới đâu.
Đợi đến khi Giang Trường mở mắt ra lần nữa, gã liền giật nảy mình khi thấy đàn dê núi bên cạnh vừa rồi đã hóa thành hơn trăm người dân già trẻ lớn bé, đứng chôn chân tại chỗ, bao vây hai người bọn hắn, bọn họ đứng cắm mặt xuống đất, lặng im không nói lời nào.
Thấy cảnh này, Cảnh Phổ mỉm cười tủm tỉm.
Bất chợt, Cảnh Phổ nói khẽ: “Cậu có nghe thấy không?”
Một dòng máu đen phún mạnh lên mặt Giang Trường, con quỷ trong người kẻ đó bị trục ra khỏi t·hi t·hể, nó há miệng gầm to.
Cảnh Phổ nhún vai, gã đưa điếu thuốc trong tay mình cho đối phương xem rồi tiếp tục hút một hơi.
Thậm chí, đội ngoại tuyến làm cách nào để tiếp cận bọn chúng, có bao nhiêu tầng phòng thủ bên ngoài, bọn họ cũng không biết.
“Đội điều tra diện rộng tỉnh An Giang?!” Giang Trường giật mình.
Thậm chí, con quỷ trong cơ thể cô ấy bị trục một phần khỏi cơ thể cô, nó hiện ra sau lưng cô gái, gương mặt dữ tợn không ngừng há miệng gầm gú giận dữ.
ĐÙNG!
Vừa nói, Cảnh Phổ vừa lấy trong túi áo ra một sấp lá bùa. Mà ở đằng trước, sợi chỉ cháy lan một hồi cuối cùng cũng cháy trụi, tất cả người dân đều nằm sấp dưới đất, chỉ còn lại hai người nam nữ đứng yên bất động.
“Trừ khi bắt được cái thằng trốn xuống suối hôm ấy, nếu không nghĩ nát óc cũng không biết kết quả đâu.”
Gia Huy chỉ tay lên bảng kế hoạch, chú tâm nói:
Đột nhiên, một người đàn ông đang cúi mặt bên cạnh Giang Trường cử động, nó ngẩng gương mặt lạnh căm của mình lên, sợi chỉ đang quắn cổ nó đột ngột b·ốc c·háy. Giang Trường ngay lập tức phát hiện, gã cầm dao kim cang lao tới xắn mạnh vào đầu đối phương.
Bầu không khí tĩnh mịch này khiến cho Giang Trường sợ hãi không thốt thành lời.
Cơ hội sống sót và đào thoát của đội n·ạn n·hân là bao nhiêu phần trăm?
Đột nhiên, nhóm người đồng loạt ngẩng đầu lên, gương mặt họ vô hồn, đồng đều cất bước hướng về phía trong làng.
“Tuy nhiên...” Nói đến đây, Gia Huy cắn răng.
“Đạo sĩ, làm sao đây?” Gã sợ hãi hỏi.
Gia Huy gật đầu, gã nghiêm nghị nói: “Một khi pháo sáng được đốt lên, ai trông thấy chúng chỉ có một việc phải làm, đó là chạy!”
Phừng!
“So với mười mấy năm trước, kẻ thù của anh đã không còn là con người nữa rồi, hơn nữa, tay sai của hắn cũng cực kỳ đáng sợ. Anh đừng c·hết sớm nhé, người kế tục.”
Chiếc xe bốn chỗ lăn đì đùng xuống bờ vực. Còn lại trên lề đường đó là một chiếc 16 chỗ khác vừa tông bọn hắn.
Nói đoạn, Quản Huyền nghiêm giọng lại nói tiếp:
“Quỷyy!”
Chỉ thấy chiếc 16 chỗ quẹo sang một đường lộ khác, nó vẫn tiếp tục băng băng tiến tới.
Nào ngờ hai người kia đang phóng như bay tới bất chợt mất hết sức lực, té xuống đất, trượt dài một đoạn đến chân Cảnh Phổ.
Giang Trường cả kinh, gã định hô hoán đồng đội, nào ngờ Cảnh Phổ lên tiếng: “Một là cậu ở đây, hai là một mình đi theo tôi, đừng rũ thêm người vào chỗ c·hết.”
Giang Trường mặc dù không hiểu nhưng vẫn tin tưởng Cảnh Phổ, gã nhắm mắt lại. Lập tức, Cảnh Phổ lấy điều thuốc mình đang ngậm chấm vào hai mắt của Giang Trường, cơn đau nhất thời khiến gã phải cắn răng chịu đựng.
“Ông đạo sĩ đợi tôi một lát, tôi đi gọi anh em qua!”
“Những người cử động là bị chúng nhập vào, đ·ã c·hết trước đó rồi. Mấy con quỷ dữ này muốn lợi dụng t·hi t·hể họ để ẩn núp, thừa cơ đánh lén chúng ta thôi.”
“Dùng s·ú·n·g bắn pháo sáng.”
“Tập trung, tôi hành động đây.”
“Đương nhiên tin, đó vừa là nhiệm vụ vừa là trách nhiệm!” Giang Trường không nghĩ ngợi đáp ngay.
“Graaa!”
Cảnh Phổ lại không trả lời hắn, ngược lại còn hỏi:
“Vấn đề ở đây là ta hoàn toàn không biết n·ạn n·hân khi b·ị b·ắt vào trong sẽ bị đối phương xử trí như thế nào. Làm cách nào để đội trực chiến và đội ngoại tuyến gặp nhau, hoặc ít nhất là có thể liên lạc với nhau.”
Thảo định nói thôi, nhưng trong một khoảnh khắc chớp mắt, cô nhớ lại ba lời dặn từ Cảnh Phổ, không thể để chảy máu, có chảy cũng phải cầm máu thật nhanh, vì máu là khứu giác của quỷ!
“Cẩn thận!” Giang Trường sợ hãi hô lên.
Xì!
Suy nghĩ một hồi, Gia Huy nheo mắt lại, nói ra ý tưởng táo bạo của mình:
Giang Trường nheo mắt lại nhìn, bởi vì người con gái đó đứng yên bất động lạ thường, mái tóc dài rủ về phía trước, khiến cho gã liên tưởng đến nhiều thước phim kinh dị, không nhịn được mà nổi óc da gà. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh, Nhân và Thịnh sẽ thuộc đội ngoại tuyến, hỗ trợ các em vòng ngoài, em và Dương sẽ thuộc đội trực chiến, giả làm n·ạn n·hân thâm nhập vào trong.”
Chiếc bốn chỗ vẫn bá·m s·át phía sau cách hơn 50m.
Vừa kêu lên, Trường liền giật thót tim, cậu liếm môi, từ tốn nói:
“Giống đa cấp hơn.” Trường lắc đầu.
“Đội ngoại tuyến không chắc chắn sẽ nhìn thấy pháo sáng, nhưng nếu ta chia ra hành động, kéo dãn khoảng cách, mỗi người cách nhau mười cây số, ôm theo đường biên tổ chức bọn chúng thì khả năng nhìn thấy pháo sáng sẽ cao hơn.”
Có kẻ mở miệng.
“Phía trên!” Cảnh Phổ đột nhiên hô to, gã đẩy Giang Trường sang một bên, bản thân nghiêng người tránh né, vừa vặn tránh thoát một bàn tay bén nhọn của đối phương từ trên cào xuống.
Từ đầu tới cuối, Giang Trường căng mắt mà nhìn, gã có thể trông thấy t·hi t·hể hai con quỷ đang dần cháy rụi trong đám lửa, miệng không tài nào ngậm lại được.
Chương 9: Hoa Bỉ Ngạn Trắng
“Quỷ khí đi theo hướng đó, nó đã rời đi nơi này rồi.”
“Lần đầu tiên trong đời tôi thấy một thầy pháp uy tín như anh.”
Vừa nói Trường vừa tiến tới, đưa tay ngăn cản.
Chàng thanh niên vác cuốc đi nhanh về làng. Trên đường đi, tia nắng hoàng hôn cuối cùng phía sau lưng cậu cũng biến mất. Cùng lúc đó, một cô gái mặc áo trắng đứng phía xa lọt vào mắt chàng thiếu niên.
Sợi chỉ đỏ b·ốc c·háy, nó cháy dần từ người này sang người khác, những ai thoát khỏi sợi chỉ thì đột ngột té ngã.
“Cái này là...”
Tiếng ả gầm như một con thú dữ!
Quốc Thịnh liền đánh xe đuổi theo.
“Được rồi, tôi còn chưa biết tên anh. Với cả hồi nãy anh nói có việc nhờ tôi là việc gì thế?”
“Chắc là...chạy?” Giang Trường hồ nghi.
Hắn nhỏ giọng nói: “Trần đạo sĩ, tôi không rõ ông đang nói gì, nhưng nếu có thể phá được t·rọng á·n hội Trăng Tàn, cứ liên lạc với tôi, tôi sẽ hỗ trợ hết mình. Tôi là Thiếu tá Giang Trường, trực thuộc bộ công an tỉnh An Giang!”
Gã vội vàng dở dây giăng cho Cảnh Phổ bước vào.
Anh ta tại sao lại b·ạo l·ực như vậy?
Thấy hai cô gái khí phách hiên ngang như vậy, Trọng Nhân cũng không chịu thua kém liền nói:
Hắn lại nghiêm túc nói:
Cảnh Phổ lấy miếng vải đen ra, miếng vải này được gã vẽ vô số bùa chú khó hiểu lên trên, bên trong nó chính là miếng Bất Tán Vải đã được gói gém cẩn thận. Gã nói: “Đem một mảnh Bất Tán Vải này về sơn trang để xử lý giúp tôi.”
Một chiến sĩ mệt mỏi thở dài.
Chiếc 16 chỗ bon bon trên đường quốc lộ, hướng ra cửa khẩu quốc tế Tịnh Biên mà chạy như bay. Lúc đi qua một đoạn đường, một chiếc xe bốn chỗ khác đồng thời xuất phát.
“Phía đó dẫn đi nơi nào?”
Gã dứt lời, liền lấy một tờ phù triện ra rồi cắn tay lấy máu vẽ lên một hàng chú ngữ, Phổ trở tay bấm chú, miệng niệm:
Bằng mắt thường có thể trông thấy, cả t·hi t·hể của nữ quỷ bị lúng xuống sâu, mặt đất phía dưới chớp mắt vỡ vụn, ả há miệng phun ra mấy ngụm máu đen, rồi nằm yên bất động. Tuy nhiên, không đợi Cảnh Phổ đốt xác ả ta, trong cơ thể của nữ thi đột ngột bay ra hai bóng đen, chúng vụt mất bên trong nhóm người dân.
“Vừa không thể liên lạc bằng bộ đàm hay điện thoại, phạm vi giam giữ lại quá rộng, để hai đội gặp được nhau là bất khả thi.”
Thảo và Dương nhìn nhau, hai cô cố đưa mặt về phía trước để nhìn. Đúng lúc hai cô trông thấy một bên mặt của tài xế, liền trông thấy gã đeo khẩu trang lên.
“Quả nhiên là ba con, c·hết một còn hai.” Cảnh Phổ điềm tĩnh nhìn theo bóng của nó.
Cảnh Phổ đứng yên tại chỗ, gã lấy một điếu thuốc ra chăm lửa, rít sâu một hơi, rồi ném ánh mắt chăm chú nhìn nhóm người dân, họ vẫn đều bước đi vào.
“Anh bị quỷ mê hoặc tâm trí, suýt chút nữa t·ự s·át rồi.”
Ngay lập tức, mấy gã tay dài trần như nhộng chậm rãi leo xuống mép vực, dí theo chiếc xe bên dưới.
“Cất s·ú·n·g đi, gặp quỷ hiện hình phải dùng vũ lực trấn áp, bùa chú chỉ là phụ thôi.”
Hai con quỷ kia đồng loạt xoay người về phía Cảnh Phổ, bởi trời ngày càng tối, hình bóng của bọn hắn càng khó phát hiện. Giang Trường liền lấy đèn pin công vụ ra bật lên, gọi về phía hai gương mặt vô hồn của đối phương.
“Anh nhìn tôi giống không?” Phổ thản nhiên hỏi lại.
“Graaaa!”
Cuối cùng, dưới sắc trời hôm ám, một đàn dê núi từ trong làng bước ra, bọn chúng bủa vây bọn hắn lại, miệng kêu không ngừng nghỉ. Giang Trường nhìn sơ qua một lượt, gã trông thấy trên miệng đàn dê này đều có máu chảy ra, hai mắt huyết hồng, cực kỳ quỷ dị.
“Thất Sơn Bí Điển, Bát Môn Chú Thuật Quyền.” Gã hô lên.
“Cậu đoán xem nó sẽ chạy hay lao tới đây?” Cảnh Phổ điềm nhiên hỏi.
Trường kinh hoảng trợn trừng mắt, bất giác hét to:
Gã lấy ra một lá bùa, đem nó đốt cháy, sau đó ném vào sợ chỉ đỏ.
Dứt lời, Huy lấy ra hai tấm hộ chiếu đen đưa cho Quốc Thịnh và Trọng Nhân rồi nói:
“Tôi có chuyện muốn nhờ anh.” Cảnh Phổ mỉm cười.
Cửa xe kéo lại, bánh xe chậm rãi lăn bánh.
“Nếu anh muốn giúp họ, đưa tôi số liên lạc, khi cần tôi sẽ liên hệ anh.”
“Ông đạo sĩ, con ác quỷ thoát rồi à?”
“Chạy lại cứu nhau, rồi cùng nhau chạy trốn.”
Đùng!
“Như vậy chẳng phải g·iết người rồi sao?” Trường nhăn mày.
“Vậy nếu một ngày đội điều tra diện rộng bị m·ất t·ích vì hội Trăng Tàn, anh có nguyện giúp họ không?”
Gia Huy thở dài, hắn nhẹ giọng hỏi:
“Có thứ này chúng ta có thể chạy một mạch vào nước bạn, bá·m s·át theo phía sau kẻ địch mà không gặp ngăn trở.”
“Vất vả cho anh.” Cảnh Phổ mỉm cười.
Cảnh Phổ nghiêm giọng đáp: “Thứ g·iết sạch ngôi làng này đang đi về phía làng Láng Hạ, tới đó thôi trước khi quá muộn.”
Chiếc bốn chỗ tăng tốc, đuổi theo phía trước.
Đồng thời tăng tốc đuổi sát theo t·hi t·hể cô gái, dưới chân tựa như có gió nâng đỡ, Phổ chạy như bay. Ngay khi con quỷ rơi xuống đất, Cảnh Phổ đã đuổi tới, gã dùng một chân đạp mạnh lên ngực cô gái, ghì chặt nó xuống đất, con quỷ phía sau vội vàng chui vô t·hi t·hể cô, nó muốn dùng lực phản kháng.
Một nam tử với bộ Việt phục áo trực lĩnh xuất hiện, tóc hắn được búi gọn lên, chỉ để lại phần mái dài cùng ngũ quan như tượng tạc, thần thái ung dung không nhiễm bụi trần.
“Chắc bị cá tra rỉa rồi.” Người đội viên tùy ý đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
21:30, quán coffee Pandora.
Huy cẩn thận dặn dò. Gã trầm giọng lại nói tiếp:
Cảnh Phổ mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Có những chuyện anh không nên tin sự thật trước mắt, vì phía sau nó còn có sự thật khác.”
“Khu vực tự trị... hội Trăng Đen!” Gia Huy lẩm bẩm.
“Đặt trường hợp phải lên xe ngay. Em nghĩ nên bố trí xe theo đuôi cách đó tầm một cây số, để nếu ở gần mà xuất phát cùng lúc với đối phương thì có thể bị chúng chú ý và phát hiện.”
Cảnh Phổ chậm rãi tiến về trung tâm nhóm dân làng, gã đưa mắt quan sát từng người. Lúc này, hai con quỷ đã có chút hoảng loạn, các bóng đen liên tục bay luẩn quẩn trong đám người, được một hồi nó lại im ắng.
Trên xe, Quốc Thịnh cầm tay lái tập trung bá·m s·át theo đuôi.
Giang Trường nhíu mày, đứng dậy hô lên:
Cảnh Phổ phân phó: “Anh gọi đội cảnh sát đến đi, người dân hiện tại đang b·ất t·ỉnh cần được hỗ trợ.”
“Yeeee!”
“Ý anh là đội điều tra diện rộng đã bắt tay vào phá t·rọng á·n hội Trăng Tàn rồi? Họ có thể xảy ra chuyện gì?”
Chẳng mấy chốc mà nơi này chỉ còn một mình Cảnh Phổ tỉnh táo, người dân còn lại vẫn b·ất t·ỉnh nằm yên trên đất. Cảnh Phổ đi đến nơi mà t·hi t·hể Nguyệt Nga nằm, đó là cô gái bị gã đánh cho lúng sâu vào đất, gã định đốt t·hi t·hể cô ấy, nào ngờ trông thấy một hình xăm hình tròn được chia thành hai nửa xuất hiện trên người cô ta.
Thùy Dương cũng lấy khí thế hiên ngang nói:
“Tốt! Tất cả chuẩn bị xuất phát, chúng ta sẽ mở màn chiến dịch bất khả thi mang tên Hội Trăng Tàn lúc 21:30 tối nay!”
Nghe Huy hỏi, cả đội nhìn nhau, rồi cúi mặt nhìn xuống bàn, tự hỏi lòng mình.
Ở chỗ này không có nổi một cây đèn đường, gã lo lắng đèn xe sẽ thu hút đối phương.
“Bọn em cần băng gạt, càng nhiều càng tốt.”
“Cuối cùng thì thằng đó trốn đâu được? Đội khác đã chặn hai đầu suối rồi vẫn không tìm thấy.”
Đột nhiên, từ trên máy lạnh giữa nóc xe, một làn khói trắng xì xèo xả ra.
“Chẳng phải cậu thắc mắc đạo sĩ sao không dùng phù chú như phim đúng không? Bây giờ tôi dùng bùa cho cậu xem.”
Giang Trường lại nâng s·ú·n·g lên, nhíu mày hỏi:
Đột nhiên, Cảnh Phổ đưa cây dao kim cang cho Giang Trường, gã điềm nhiên đáp lại câu hỏi vừa nãy của hắn.
“Trần đạo trưởng, cuối cùng anh cũng xuống núi rồi, vậy là anh sắp c·hết rồi phải không?”
“Em cũng vậy!” Thùy Dương nghiêm túc nói, “Em xin vào đội điều tra diện rộng, mục đích là để triệt phá những đường dây t·ội p·hạm nguy hiểm thế này, bảo vệ người dân. Nếu bây giờ rút lại thì em sống thẹn với lòng, phó cục Nam sẽ thất vọng về em!”
“Quản Huyền, lâu ngày gặp lại, ông có thể nào thở ra mấy câu thơm chút không?” Cảnh Phổ trề môi.
Bất chợt, một chiếc xe 16 chỗ chậm rãi dừng trước mặt hai cô gái, cửa xe mở ra, Thảo và Dương liền nhìn thấy trong đó ngồi không ít người, ăn mặc giống hai cô.
“Ừ, Thịnh nói đúng.” Trọng Nhân gật đầu đồng ý.
Lá phù vừa tiếp đất, nó đột ngột bùng cháy, hóa thành một vòng lửa nhỏ, lấy Cảnh Phổ là trung tâm vòng lửa thổi vù ra ngoài, chớp mắt quét ngang nhóm người dân đứng xung quanh.
“Tổ chức Trăng Tàn có thể tồn tại hơn ba mươi năm nay đều do bọn chúng quá tinh vi và táo bạo, sẵn sàng làm mọi cách để xóa bỏ dấu vết.”
Chiếc xe 16 chỗ chạy băng băng qua cửa khẩu Tịnh Biên, một đường đi theo quốc lộ đông đúc người mà chạy.
Quốc Thịnh liền nêu ý kiến:
“Vậy tại sao bây giờ anh lại tin tôi?” Phổ thản nhiên hỏi.
“Kinh môn!” Cảnh Phổ trầm bổng quát, tung đấm xuống người ả quỷ.
Cảnh Phổ và Giang Trường đồng loạt đứng lại, không biết tự lúc nào phía trước đã xuất hiện một cái cổng làng, biên tên Làng Láng Hạ. Đứng từ ngoài nhìn vào, cả ngôi làng đã chìm vào đêm đen, không gian thinh lặng không một tiếng động.
Mà con quỷ sau khi t·ấn c·ông Giang Trường, nó lại thoát khỏi t·hi t·hể đó, biến mất trong đám người dân.
Cảnh Phổ vừa dứt lời. Toàn bộ lá bùa đồng loạt bốc hỏa, nhất thời tạo ra một vòng tròn lửa xoay liên tục sau lưng gã, cái tràng diện hoa lệ này làm cho Giang Trường trố mắt mà nhìn.
“Tại sao anh lại kéo tôi vào chuyện này?” Giang Trường nghi hoặc.
“Lên xe.” Một giọng nói khàn đặc từ phía ghế lái vang lên.
Giang Trường nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh chảy tuôn tuôn.
Trời tối hẳn, nhiệt độ hạ xuống, làng Khánh An vẫn được rào chắn bởi lực lượng an ninh, các lối ra vào được phong tỏa kín mít.
Đi được mấy bước, chàng thiếu niên hai mắt sáng lên, bởi vì bóng lưng cô gái này đã quá quen thuộc trong tâm trí cậu, cậu bèn hô lên:
Giang Trường lấy lại tinh thần, gã sờ soạn trên người, phát hiện mình quên điện thoại, cho nên vội vàng mở miệng:
“Ngoài ra còn có s·ú·n·g pháo sáng và 10 viên đ·ạ·n. Cái này không thể ngụy trang, hãy dấu nó khi đến nơi giam giữ.”
Huy gật đầu giải thích: “Pháo sáng có thể đốt cháy báo hiệu ở khoảng cách 2km, so với việc lần mò trong vô vọng thì lần theo vết pháo sáng là đường ra duy nhất.”
“Nhanh quá!” Giang Trường vô thức thốt lên.
“Trong trường hợp bên ngoài có nhiều tầng lớp bảo vệ như n·ạn n·hân Minh Long gặp phải, thì có vẻ đội bên ngoài sẽ đối diện với nguy hiểm liên tục. Hai đứa em thâm nhập vào trong có khi sẽ an toàn hơn.”
Đội trưởng Giang Trường sắc mặt nghiêm túc, lắc đầu:
Thảo và Dương liền mang theo balo trèo lên xe, lựa ghế trống ngồi xuống.
“Cậu nhắm mắt lại đi, chịu đau chút nhé.”
“Đội trưởng, anh em trong đội điều tra diện rộng mình đều có chung lý tưởng, vì nước quên thân vì dân phục vụ. Bây giờ mình không dám làm, vậy thì còn ai dám làm?”
Thấy cảnh này, trái tim Giang Trường bất giác nhảy thót lên, nhanh chóng rút s·ú·n·g ra.
Cảnh Phổ hai tay bắt quyết.
“Bọn chúng quẹo rồi.” Trọng Nhân ngồi ghế sau căng thẳng quan sát.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.