Thất Sơn Đạo Sĩ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Ba Lời Dặn
“Ỷ có chút đẹp trai rồi hống hách à?!” Thời Khâm khịt mũi khinh thường, “Muốn đấm nhau thì nhào vô.”
“Vậy nhiệm vụ này ta có thể điều động bao nhiêu người?” Gia Huy lại hỏi.
“Sao anh biết tôi có khả năng ngoại cảm?!” Dương kinh ngạc thốt lên.
“Mọi người, n·ạn n·hân tỉnh dậy rồi!”
“Sư phụ dậy đi, chúng ta phải ngồi đợi tới khi nào nữa?”
Trọng Nhân vội đi lấy nước mớm cho Minh Long, để cho cậu bình tĩnh trở lại.
“Chuyện này là sao vậy anh Phổ? Có quỷ thật sao?”
“Ngoài việc tinh thần sắp phát điên, trong người anh ta còn mọc ra một loại rễ cây, mẹ nó thật sự quá phi lý, nhưng nó thật sự là một cái rễ cây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không có quỷ?” Thùy Dương sáng mắt lên.
“Sếp Nam, vừa nãy n·ạn n·hân có nói bên trong có quỷ.”
Chỉ có Tăng Thanh Thảo và Thùy Dương liếc mắt nhìn nhau, hai cô đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Theo lời Thùy Dương thì: “Phá án siêu giỏi, bản lĩnh siêu phàm, đặc biệt là siêu siêu đẹp trai. Đó là tất cả mỹ từ để miêu tả về phó cục Nam!”
Huy mới hỏi: “Anh biết em đang rất sợ hãi nhưng em hãy cố gắng nhớ lại, bên trong đó có gì, chỉ cần em cho bọn anh một chút thông tin, bọn anh sẽ đập tan tổ chức này trả thù cho em.”
Mở miệng nói chuyện là đội trưởng Gia Huy có gương mặt điềm tĩnh cương nghị.
Thùy Dương lập tức sợ hãi, cô rụt cổ mắng: “Xì! Đạo sĩ thúi anh không nói được gì tốt đẹp à?! Mở miệng ra là trù chị em bọn tui.”
“Không cần.” Nam phất tay.
“Ý thầy là mình còn đi tù lần nữa sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc này Nam lại lên tiếng trấn an:
Gia Huy vò đầu mình, nói: “Sếp Nam nói có lý, chúng ta cứ đợi tìm bằng chứng thế này thì càng có nhiều người vô tội c·hết thảm.”
Đột nhiên, Quốc Thịnh hô lên:
“Ở đâu cũng có quỷ!”
“Thưa phó cục, hai người này là nhân chứng của một vụ án mà đội điều tra diện rộng xử lý, không phải t·ội p·hạm lớn gì.”
“Xâm nhập vào trong?” Huy nhíu mày.
Bốc!
“Thịnh, em gọi đội pháp y vào thu dọn t·hi t·hể n·ạn n·hân.”
“Không gấp, chúng ta có mặt ở đây là do số phận sắp đặt rồi. Cậu có gấp cũng không làm gì được.”
Thảo lắc đầu:
“Còn gặp lại?” Thời Khâm mở to mắt.
“Mà nói mới thấy, mấy con quỷ trong bất tán vải này không vải dạng vừa đâu.”
“Nó là ai? Ở đâu? Nó làm gì trong đó?”
“Tôi đã thoát rồi sao?”
“Chúng ta chỉ có ba tháng. Vụ án này đã kéo dài 30 năm rồi, không thể đợi thêm! Càng đợi càng nhiều người dân vô tội c·hết thảm!”
Thanh Thảo thấy cô như vậy chỉ đành thở dài bất lực, bệnh mê trai của Thùy Dương đã tới thời kỳ cuối rồi.
“Phó cục trưởng!”
“Khủng kh·iếp lắm em, mấy đứa suýt chút nữa không gặp được tụi anh rồi.”
Gã nghiêm túc dặn dò:
Lúc này, bên trong phòng họp riêng của đội điều tra diện rộng, một bầu không khí nặng nề đang bao trùm nơi đây.
“Tui không biết, nhưng chắc chắn có người biết.”
Dứt lời, Nam liền cầm lấy cốc nước tạt vào mặt Minh Long, khiến cho cậu ta giật mình tỉnh giấc, việc này còn khiến cả đội phải hoảng hốt.
Cảnh Phổ búng trán Dương, đánh tỉnh cô dậy, gã khinh thường mắng:
Nhìn t·hi t·hể người đàn ông trên giường, Thùy Dương lo lắng hỏi:
Cuối cùng, Phổ ra lệnh: “Từ bây giờ chúng ta chia ra hành động.”
Phổ mỉm cười.
Dương lắp bắp đáp:
“Có nghe qua.”
“Yes sir.” Tất cả đồng thanh đáp rồi lục tục rời khỏi phòng họp, rất nhanh chỉ còn lại Thanh Thảo hai người nữ.
“Có bà kìa, chồng con chưa có, trinh còn chưa phá, sợ bà c·hết thì uổng thôi.”
“Trên đời này làm gì có ma quỷ! Xem ra bọn chúng đã t·ra t·ấn tinh thần và thể xác cậu ta quá nhiều cho nên sinh ra điên loạn.” Huy lớn giọng sửa lời.
Dương trề môi khinh thường, cô nghe lời gã, cố gắng tập trung tinh thần nhìn vào t·hi t·hể n·ạn n·hân.
“Khi bọn anh lục soát khu vực biên giới mà n·ạn n·hân gửi vị trí, sau lưng còn có anh em bên biên phòng hỗ trợ nữa. Tới lúc bọn anh tìm được n·ạn n·hân cũng vừa hay gặp được mấy thằng bên hội Trăng Tàn đang t·ruy s·át anh ta.”
Nghe theo lời Thịnh, cả đội vội vàng tập trung quanh giường bệnh. Chỉ thấy người n·ạn n·hân vừa lờ đờ mở mắt ra nhìn bọn hắn, gã liền điên dại gào lên:
Huy nhíu mày hỏi: “Không phẫu thuật lấy ra được sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng không thể trách Huy được, lần đầu tiên cứu được một n·ạn n·hân đào tẩu khỏi hội Trăng Tàn thành công, cuối cùng anh ta cũng không thể sống.
“Đúng vậy. Bắn không thấm luôn!” Nhân mắng.
“Boray!”
“Sư phụ, nó thật sự xuất hiện rồi.” Khâm trầm giọng nói.
“Được chứ? Cố lên Long, bên trong tổ chức đó có gì?”
Huy hạ giọng: “Sếp, anh ta đã điên rồi, có cố ép cũng không được, phải mà sếp để bọn tôi dùng biện pháp mềm mỏng một chút giúp anh ta gợi nhớ lại, có khi...”
“Phế vật!” Nam mắng.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Anh đã an toàn!” Gia Huy lớn tiếng trấn an.
“Tôi không biết cô có thể dùng nó được không, bởi chỉ có đạo sĩ mới làm được, nhưng thôi cứ giữ đi, biết đâu cứu được mạng.”
“Thần hồn nát thần tín, v·ết t·hương trên t·hi t·hể đều do người tác động vật lý, xem ra...”
“Sếp nói rõ.” Huy nheo mắt.
Một người khác chép miệng đáp: “Bó tay, người phụ nữ tên Nga này là người cuối cùng còn sống trong làng, thế nhưng lại biệt tích không dấu vết, không có biên bản xin tạm trú tạm vắng. Chẳng lẽ...”
Thấy Long vẫn vùng vẫy không ngừng, tinh thần ngày càng điên loạn hơn. Gia Huy đành tức giận buông cậu ra, để cho bác sĩ Lý và Trọng Nhân nhóm người tiêm liều thuốc an thần cho cậu ta.
“Dạ rồi.” Dương đáp.
“Về mặt tối, chúng ta có thể giải quyết. Còn về mặt sáng, chỉ có lực lượng cảnh sát mới giải quyết được, cố gắng giữ mạng cho cổ.”
Nhìn hai người biến mất, Thanh Thảo và Thùy Dương đưa mắt nhìn nhau, hai cô giữ chặt món đồ mà Phổ vừa tặng, trong đôi mắt lộ rõ sự quyết tâm.
Lần này, Thùy Dương mặc kệ gã chửi, cô sợ hãi lẩm bẩm:
Cảnh Phổ bất chợt lên tiếng.
Nghe vậy, Mai Duy Nam mới gật đầu, không nhìn Cảnh Phổ nữa mà bước vào phòng họp.
Nói đến đây, Minh Long lại hoảng loạn gào thét, mặc cho Gia Huy hô hào: “Long! Bình tĩnh lại! Em an toàn rồi!”
“Thứ này nó phát triển quá nhanh, chỉ sợ không tới hai giờ nữa nó sẽ đâm vào tim anh ta, thần tiên cũng không cứu được!”
Mai Duy Nam lắc đầu, nói: “Quá ít, những thông tin này không giúp được gì.”
“Chào đồng chí Phó cục trưởng!”
“Đúng.” Nam gật đầu, nói: “Với một máy quay, quay lại tất cả tội ác của chúng.”
“Chúng tôi cứu anh ta từ khu vực biên giới cách cửa khẩu Vĩnh Xương 5km. Anh ta có vẻ là người đã gửi tin nhắn về tổng cục An ninh.”
Thấy vậy, Thảo vội vàng ôm vai cô, lo lắng hỏi: “Dương, bà sao rồi? Bà thấy gì vậy?”
“Anh ta làm sao?” Huy nhíu mày.
Cả hai bật cười, vô tình xóa đi một chút căng thẳng trong lòng. Thùy Dương bèn hỏi:
Nghe Huy đáp, người đàn ông bất chợt bật khóc, tiếng khóc như trút được gánh nặng, lại có mấy phần hoảng loạn.
“Gruaaaa...”
“Có lẽ duyên phận chúng ta gặp nhau, đều có lý do. Tôi với kẻ đứng sau mấy cái rễ cây này cũng có thâm thù đại hận, chúng ta có chung một con đường.”
“Ặc!”
“Đúng là điên đầu.”
Hắn đảo điên đôi mắt nhìn bọn họ, tay chân vùng vẫy dữ dội, muốn thoát khỏi dây trói, khiến cho giường bệnh run rẩy kịch liệt.
Trọng Nhân gãy đầu mình, tắc lưỡi: “Àiii, anh ta nói quỷ ở đó? Là sao nữa vậy trời?”
Nhắc đến phó cục trưởng, cả đội giật mình, Thùy Dương hỏi lại:
“Bà có nghĩ, bên trong hội Trăng Tàn có quỷ như anh ta nói không?”
“Ấn đường thuần đen, mệnh cách tăm tối. Xem ra lần này các cô lành ít dữ nhiều rồi.”
Đối với câu hỏi này, Nam nhìn một lượt tất cả anh em có mặt ở đây rồi đáp:
Đây chính là Phó cục trưởng cục An ninh điều tra Mai Duy Nam!
“Hóa ra tin nhắn ấy là thật, anh ta làm cách nào gửi được nó?” Thanh Thảo suy nghĩ mãi không hiểu.
“Thầy sẽ đuổi theo dấu vết của Bất Tán Vải và giải quyết nó sớm nhất có thể.”
“Anh ta đã bị khủng hoảng tinh thần trầm trọng rồi, hỗ trợ tôi tiêm thuốc an thần cho anh ta.”
Đứng bên cạnh, Thùy Dương chăm chú ghi lại từng lời cậu nói.
Nạn nhân vẫn điên cuồng gào thét, cố gắng tránh né Gia Huy.
“Thảo, bà có định tham gia vụ này không?”
“Tôi là đạo sĩ!”
“Lũ c·h·ó c·hết!”
“Dạ em tên Long, Nguyễn Minh Long, quê ở Kiên Giang.”
Trước đây hai cô sẽ đồng ý với sếp Huy răm rắp, nhưng bây giờ sau khi trải qua thảm án Lê gia, bọn cô đã có cái nhìn khác hơn rồi.
Cảnh Phổ và Thời Khâm ngồi thẫn thờ trên hàng ghế dài, tay cả hai bị còng lại với nhau, Cảnh Phổ ngửa đầu ngủ gà ngủ gật, còn Khâm thì chăm chú quan sát tình hình xung quanh.
“Hai cô nên suy nghĩ lại, một khi nhúng tay vào vụ này thì chín đường c·hết, chỉ có một con đường sống mà thôi.”
“Theo bọn em suy đoán, tổ chức này được chia thành hai vòng bảo vệ trong và ngoài, còn lại cụ thể không biết.”
“Quỷ!” Long hét lên.
“Các anh chia thành hai tổ, một tổ chủ động trở thành n·ạn n·hân của chúng, tổ còn lại hỗ trợ từ phía bên ngoài.”
Thấy vậy, Thùy Dương liền mở còng cho hai thầy trò. Được rảnh tay, Phổ mới xem sắc mặt n·ạn n·hân, gã banh mắt đối phương lên xem, miệng lẩm bẩm:
Cảnh Phổ vạch áo t·hi t·hể lên, để lộ một phần rễ cây nhuốm máu đang trồi ra khỏi ngực. Thấy thứ này, cả Cảnh Phổ và Thời Khâm đều nghiêm mặt lại, sắc mặt ngưng trọng.
“Các anh biết chúng?” Thảo nghi hoặc.
“Cố gắng luyện tập nhiều hơn, xuýt chút nữa thành con điên luôn rồi.”
“Đây là Lục Cát Bình An, có thể cứu các cô sáu lần! Nhớ kỹ đừng tháo ra, chỉ có một chiếc duy nhất, đặc biệt là cô, người đeo phải là cô.”
Chương 8: Ba Lời Dặn
“Bên trong... nội trận... ngoại trận... giáo hội...”
Phổ nói rồi liền tựa người xuống ghế tiếp tục ngủ.
Huy gật đầu.
“Mọi người nghĩ ngơi một lát đi, chúng ta sẽ quay lại họp tác chiến cho chiến dịch hội Trăng Tàn vào đầu giờ trưa!”
“Không thể nào, một cô gái chân yếu tay mềm không thể nào làm vậy được.”
“Thế nào, cậu tính bỏ trốn hả gì? Ngày mai tôi với cậu có mặt trên bảng truy nã của đài truyền hình quốc nội thì không có cháo mà húp chứ ở đó mà bắt quỷ.”
Vị quân nhân này vừa xuất hiện liền khiến các chiến sĩ có mặt tại đại sảnh phải ngừng bước, đồng loạt nâng tay kính chào:
“Không! Ở đâu cũng có quỷ! Tôi thuần phục, đừng mổ bụng tôi!”
“Bà câm!”
“Quỷ... quỷ...”
“Đệ tử nhớ rồi, tới lúc đó con sẽ gửi thiên linh cẩu dẫn đường cho sư phụ qua.” Thời Khâm nghiêm nghị gật đầu.
Mấy ngày trước, tổng cục an ninh nhận được email nặc danh tự xưng là n·ạn n·hân của Hội Trăng Tàn. Anh ta nói rằng mình đã may mắn trốn khỏi căn cứ của bọn chúng và b·ị t·ruy s·át gắt gao, thứ anh ta biết được là đường ra của hội Trăng Tàn nằm khu vực biên giới cách cửa khẩu Vĩnh Xương 5km, mong rằng lực lượng cảnh sát nước nhà có thể hỗ trợ.
Phổ nói nhỏ: “Một chầu lẩu miễn phí đó.”
Cả đội giật mình tụm lại, Huy ngồi xuống thành giường, trầm bổng đáp:
“Chúng ta sẽ xâm nhập vào trong đó, lấy bằng chứng đem ra, chỉ cần có bằng chứng xác đáng và thực tế để đưa lên tòa án quốc tế, Cam sẽ không thể bao che cho chúng được nữa!”
Huy ra lệnh:
Qua một hồi, Minh Long ngất lịm đi, nằm yên bất động.
“Làm sao cậu bị bọn chúng bắt?” Gia Huy từ tốn hỏi.
Lúc này, từ bên ngoài một vị bác sĩ tóc bạc nhanh chân bước vào, lão mở miệng nói.
Phổ mỉm cười, đáp: “Bọn tôi đi đây.”
Gã đi đến tấm bảng, lấy bút lông vẽ một vòng tròn, lại vẽ các mũi tên đâm vào trong đó, Nam lạnh lùng nói:
Thời Khâm không nhịn được kéo tay Cảnh Phổ dậy, nhỏ giọng kêu:
“Tới lúc ăn nhớ ăn nhiều vào cho thầy, ăn cho cô ta lở luôn cái tháng lương này cho tôi.”
“Graa!”
“Việc cậu ấy có thể gửi tin nhắn đúng là kỳ tích, nhưng có thứ càng đáng chú ý hơn.” Gia Huy ngưng trọng nói.
Ở giữa phòng họp đặt một chiếc giường bệnh, bên trên trói chặt một người đàn ông đã b·ất t·ỉnh tự khi nào. Anh ta ốm trơ xương, vẻ ngoài đen đúa, da thịt từ trên xuống dưới lấm lem máu và bùn đất, vết bầm tím phủ kín thịt, không có chỗ nào được lành lặn.
Lần đầu tiên trong đời Huỳnh Thời Khâm đặt chân vào đồn cảnh sát, gã hơi bất ngờ vì nơi này đông đúc như thế, cảnh sát tất bật đi qua lại, tuyệt nhiên không một ai để ý đến thầy trò bọn hắn.
Cảnh Phổ không đáp, gã đưa tay còng lên.
“Nay gặp xem như duyên phận, tôi tặng cô mấy món, lại nhớ kỹ ba điều này.”
Nghe Cảnh Phổ dặn dò, Thanh Thảo và Thùy Dương hít sâu một hơi, cảm giác trái tim mình nặng nề như treo một tảng đá.
Thời Khâm lúc này mới nhỏ giọng lên tiếng:
Vừa nói, Phổ vừa nhướng mày cho Thời Khâm. Khâm hiểu ý, nhanh chân đi lấy cái hộp gỗ đồ nghề tới, nếu có thắc mắc cây trường côn của gã thì nó đã được gấp gọn thành một cây côn tam khúc, dắt cặp bên hông chiếc họp này.
“Lấy anh cốc nước.”
“Tao không muốn c·hết! Đừng mổ bụng tao!”
Đáp lời Dương là chàng trai có thể hình cường tráng, anh ta nhớ lại chuyện khi nãy mà không kiềm được lắc đầu sợ hãi.
Dứt lời, Duy Nam phất áo choàng, dứt khoát xoay người rời đi, gã cận vệ phía sau đi theo sát nút.
“Chuyện gì vậy đội trưởng?” Thùy Dương vội hỏi.
“Aaa! Là mày! Boray!”
“Sao cô không thử dùng ngoại cảm của mình nhìn xem.” Phổ mỉm cười không đáp.
Không khó để suy đoán quỷ khí này xuất phát từ các t·hi t·hể bị quỷ g·iết mà những chiến sĩ này chạm vào.
“Anh ta lại còn độc thân nữa chứ!”
Cảnh Phổ bật cười. Gã không chấp với cô, mà nhìn Thanh Thảo nghiêm túc nói:
Thấy vậy Nhân và Thịnh mới buông tay ra. Bác sĩ Lý mới thở dài nói:
Thái độ của Huy khiến cho phòng họp nặng nề hơn.
Long run rẩy đáp: “Nhà em nghèo, cha mẹ lại bệnh nặng, em thì thất nghiệp, cho nên em mới lên mấy hội nhóm việc làm kiếm việc làm đỡ.”
“Huaaaa!”
“Xin lỗi sếp, anh ta thần trí không còn được tỉnh táo. Chỉ khai ra một số thông tin nhỏ như nội trận và ngoại trận.”
“Aaaa...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Huy lắc đầu, thở dài đáp:
Qua một lúc sau, trên trán Dương thấm đẫm mồ hôi, hai mắt chuyển sang màu bạc, tầm nhìn của cô trở nên tối đen. Bất chợt, Dương trông thấy một kẻ có ngoại hình gầy trơ xương xuất hiện ngồi trên người của Minh Long, kẻ này trên đầu mọc đầy rễ cây, che đi ngũ quan, tay chân lem luốc máu.
Suốt từng ấy năm, n·ạn n·hân b·ị b·ắt vào hội Trăng Tàn cơ hồ đều biến mất như không khí, một chút dấu vết cũng không để lại. Đây là lần đầu tiên giới điều tra nhận được tin nhắn từ phía n·ạn n·hân.
Phía sau còn có một nam tử mặt lạnh như tiền theo sát.
“Thằng cha đó là ai mà nhìn mình như thể mình thiếu tiền chả vậy sư phụ?”
“Ừ, sếp Nam có lẽ gần tới rồi.”
Cảnh Phổ chỉ cái còng trên tay.
“Chúng ta là cảnh sát, Nhân. Trong mắt chúng ta chỉ có cái ác và công lý, không có ác quỷ nào ở đây cả.”
Gã đi đến trước mặt n·ạn n·hân đang nằm, lạnh lùng hỏi Huy.
Nghe vậy, Thảo nghi hoặc hỏi: “Ý anh là bọn tôi sẽ gặp nguy hiểm.”
“Đó là lý do mà tôi có mặt ở đây.” Nam đáp.
“Nhưng đội trưởng yên tâm, bác sĩ Lý vừa rồi có truyền dịch dinh dưỡng cao cấp cho cậu ta, có thể một lát nữa sẽ tỉnh lại.”
Nói rồi, gã dẫn đầu rời đi, Khâm vội vàng đeo họp gỗ lên lưng rồi đuổi theo, gã nói vọng lại:
Thùy Dương che miệng mình lại vì sợ hãi, cô cố tình nấp sau lưng Thanh Thảo.
Thảo chỉ tay vào t·hi t·hể, nhẹ giọng nói:
“Đây là lần đầu tiên chúng ta đối diện trực tiếp với kẻ địch. Bọn chúng có vẻ được trang bị rất hiện đại, thứ giáp chống đ·ạ·n đó trông giống rễ cây, loại đ·ạ·n s·ú·n·g ngắn 7.62×25mm không xuyên được, Chỉ có thể đợi n·ạn n·hân tỉnh lại hỏi thực hư.”
“Ba tháng?!”
“Chúng ta không còn thời gian để tìm hiểu về bọn chúng nữa. Trên Bộ có lệnh đưa xuống, trong vòng ba tháng chúng ta phải triệt phá được chúng, nếu không chuẩn bị cáo lão về quê hết đi.”
“Rất rõ là đằng khác.” Phổ đáp, gã lại lắc đầu: “Cô dẹp bỏ suy nghĩ kêu bọn tôi tham gia vụ này đi. Cả đội cô và vị phó cục trưởng kia sẽ không đồng ý, họ không tin.”
“Cuối cùng thì cô ấy đã ở đâu?” Một chiến sĩ nhíu chặt mày nghi vấn.
Nghe Khâm gọi, Phổ lờ đờ mở mắt đáp:
Hai cô gái nhìn nhau, đều hiểu ý trong lòng đối phương.
“Được rồi, bây giờ anh đã an toàn, chúng tôi là cảnh sát tỉnh An Giang. Anh có thể kể cho chúng tôi biết về mình không? Anh tên gì, ở đâu? Bọn tôi sẽ đưa anh về nhà khi anh khỏe lại.”
“Tôi biết các ông đã dùng biện pháp mềm mỏng nên tôi vừa thử cứng một chút. Xem ra vô vọng rồi.”
Trong đội này ai cũng biết Thùy Dương là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Phó cục trưởng cục An ninh điều tra Mai Duy Nam.
“Sức khỏe anh ta ổn định lại chưa?” Huy hỏi.
Phổ trợn mắt dọa: “Cho dù cứu được sáu cái mạng cũng không chắc cứu được bọn cô thoát khỏi nơi đó, nói vậy cho liệu hồn.”
“Boray là thằng nào? Giống tao?”
Cảnh Phổ hạ giọng, trong đôi mắt của gã có vô số quỷ khí đỏ lòm đang luẩn quẩn khắp nơi, chúng len lỏi trong đoàn cảnh sát qua lại.
Thần thái anh ta như một chuôi bảo kiếm còn trong vỏ, lạnh căm mà sắc sảo.
Gia Huy vò đầu thở dài, hỏi Dương:
“Cứu con mẹ ơiiiii....” Người đàn ông gào khóc.
“Bác sĩ Lý nói tinh thần n·ạn n·hân hoảng loạn cực độ, cộng thêm mấy ngày liền không ăn uống cho nên cho nên suy nhược nặng.” Nhân đáp.
“Em ghi lại hết rồi chứ?”
Lúc này, người n·ạn n·hân sau khi yên tĩnh được một hồi, hắn lấy chất giọng yếu ớt của mình lên tiếng:
Tuy nhiên, trước khi Cảnh Phổ say giấc, bên tai gã nghe thấy mấy người chiến sĩ cảnh sát nói về ai đó, khiến cho gã phải mở mắt ra nhìn.
Cảnh Phổ lại lấy vòng tay ngọc bích có sáu viên đeo vô tay Thùy Dương, dặn dò:
“Ngồi ngoài kia cảm nhận được cứ tưởng là ảo giác, tận mắt chứng kiến mới biết mình không phải mơ.” Phổ thản nhiên nói.
Ngay cả Thảo cũng phải thán phục.
Kể đến đây Minh Long lại không nén được sợ hãi khóc lên.
Nhìn người n·ạn n·hân nằm trên giường bệnh, cả đội thừa biết bên trong hội Trăng Tàn đó nguy hiểm như thế nào. Trước đó, cũng có nhiều đội điều tra thử xâm nhập vào, kết quả không có ai về được.
“Anh xem cái này đi.” Bác sĩ Lý đáp.
Thế là mấy phút sau, thầy trò Cảnh Phổ đã có mặt tại phòng họp, đứng trước mặt t·hi t·hể n·ạn n·hân.
Cảm giác đó giống như vừa vớt một người đuối nước lên, cứ nghĩ đã cứu được, nào ngờ anh ta lại c·hết đ·uối.
Gã ta cũng trông thấy Thùy Dương, gã gào lên, bổ nhào về phía cô.
Bây giờ kêu bọn hắn lại đi vào, có khác nào đâm đầu vô chỗ c·hết.
“Cảm ơn anh.” Thảo nhẹ giọng nói.
Tuy nhiên, khi Long vừa định thần lại nhìn thấy mặt Nam, gã như hóa điên hét lên:
Cả đội giật mình.
Quốc Thịnh tiếp lời: “Ngoài ra cách thức bọn chúng lừa gạt n·ạn n·hân đã tinh vi hơn, ngoài việc b·ắt c·óc bọn chúng còn giả dạng tuyển việc làm lương cao dẫn dụ người thất nghiệp.”
“Giả làm n·ạn n·hân.” Nam lạnh nhạt đáp.
Anh ta là Trọng Nhân, người đàn ông còn lại là Quốc Thịnh.
Gia Huy cắn răng, gật gù đầu.
Người trợ lý phía sau đưa một bảng chụp X quang cho Gia Huy.
Nam cắt đứt lời Nhân, gã căn dặn:
“Sau đó em tới phỏng vấn, rồi em không biết gì nữa!”
“Ý anh là cô ta là h·ung t·hủ?!”
Việc Nam làm khiến cho anh em trong đội điều tra diện rộng chỉ biết nhíu mày mà nhìn, n·ạn n·hân vừa c·hết, không khí càng thêm nặng nề.
“Đúng là nhân quả vô thường.” Phổ gật đầu.
Cảnh Phổ lắc đầu, gã trề môi:
Thanh Thảo gật đầu, cô quả thực có ý đó. Nhưng nghĩ lại, kêu một người bình thường tự xưng đạo sĩ tham gia vào một nhiệm vụ bí mật của cảnh sát, chỉ sợ cô và Thùy Dương sẽ bị cắt chức đuổi việc ngay lập tức.
“Ồ ghê nhờ? Mày đấm nó hay nó đấm mày, coi lại cái bụng mày đi. Hên là tao kéo mày ra kịp đấy, không là mày lòi phèo ra rồi.” Thịnh trề môi khinh thường.
“Quý cô cảnh sát bảo thầy trò mình đợi một chút để lấy lời khai, cô ấy đang họp khẩn, con chịu khó đợi chút đi.”
Cuối cùng, gã lại cẩn thận dặn dò hai cô gái: “Còn đây là ba điều mà tôi dặn các cô phải nhớ. Một, không có một đứa trẻ nào ở đó cả, đừng tin bọn chúng, thứ hai, đường đi và ngõ cụt chưa chắc là chính nó. Cuối cùng, đừng để chảy máu, có chảy cũng phải cầm máu thật nhanh, máu là khứu giác của quỷ.”
Ngoài Tăng Thanh Thảo và Thùy Dương, còn có ba người đàn ông khác, trên áo bọn họ lấm tấm máu tươi, v·ết t·hương chồng chất.
Nghe vậy, Gia Huy tức giận ném phăng bảng chụp X quang trong tay, gã gầm lên:
“Thùy Dương chào Phó cục Nam ạ!”
“Nhân quả đã sắp đặt, chuyện gì đến rồi sẽ đến.” Cảnh Phổ cười tủm tỉm, nhắm mắt lại ngủ.
“Chỉ có năm người hành động. Quá đông sẽ bị chính phủ Cam và bọn chúng chú ý, một khi để lộ, người bên trong coi như c·hết.”
Gã tức giận nói:
Phổ lắc đầu, sửa lời cô: “Không phải gặp nguy hiểm, mà là cầm chắc c·ái c·hết trong tay, cửu tử nhất sinh.”
“Woaa thần tượng của tui tới rồi Thảo ơi!” Thùy Dương hai mắt sáng lên, cô nhảy cẩng vui mừng hô hào.
“Tui..tui... cũng không biết, đó là người hay... quỷ nữa.”
Không hề được ai nâng đỡ!
Long túm lấy tóc mình, gã không ngừng lẩm bẩm lớn hơn:
Thanh Thảo nặng giọng nói: “Rất khó thưa sếp. Chính phủ Cam không hợp tác với chúng ta, không thể đường đường chính chính dẫn q·uân đ·ội qua đó được.”
“Em thấy có chỗ kia tuyển dụng nói việc nhẹ lương cao, chỉ cần xuất cảnh sang Cam một hai tháng là được bảy tám mươi triệu nên em ham, đăng ký vô làm.”
“Thầy sẽ tranh thủ xong việc qua hỗ trợ con.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Boray!”
Nhưng Thảo lại không trách bạn mình, bởi vì phó cục trưởng Mai Duy Nam thực sự quá ưu tú, vừa giỏi giang, lại là người công chính liêm minh, phong cách hành sự như lôi lệ phong hành, nhanh chóng triệt để. Anh ấy leo lên chức Phó cục trưởng cục An ninh điều tra là do tự thân bản lĩnh của mình, dùng mồ hôi xương máu triệt phá vô số đường dây t·ội p·hạm nguy hiểm để giành lấy chức vị.
Đợi đến khi Duy Nam rời khỏi phòng họp, cả đội mới thở ra một hơi.
“Không được, hiện tại nó có hơn trăm cái chi rễ cắm vào các động mạch vành và động mạch cảnh, chỉ cần sơ suất một rễ thôi cũng c·hết, cho nên phải thực hiện hơn trăm lần thành công, 100%.”
“Ừ, n·ạn n·hân này là chứng cứ cực kỳ quan trọng, phải trọng điểm bảo vệ, đảm bảo anh ta được an toàn. Phó cục trưởng sẽ đích thân thẩm vấn anh ta.”
“Việc bàn tới đây thôi. Tôi sẽ về điều động lực lượng biên phòng chuẩn bị hỗ trợ, còn mọi người lên kế hoạch tác chiến đi, không nên chậm trễ, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Thậm chí cô từng nói mình cố gắng thi vào đội điều tra diện rộng này chỉ để được làm việc cùng phó cục trưởng.
“Con phải học thêm tính kiên nhẫn.”
“Ây da, sư phụ, mấy con quỷ dữ trốn khỏi Bất Tán Vải đang tác oai tác quái ở làng Khánh An kìa. Chậm một chút nữa có khi lại xảy ra trận t·hảm s·át kế tiếp đó!”
Nam hạ đầu xuống chất vấn: “Thiếu niên, còn tỉnh táo chứ? Tôi cần anh cho tôi biết vài chuyện.”
Quay lại phòng họp, toàn bộ thành viên đội điều tra diện rộng đứng thẳng lưng chào điều lệnh với Mai Duy Nam. Cô gái nhỏ Thùy Dương hai mắt sáng như sao, mở miệng hô to:
“Những sứ giả đi tuần... chúng đuổi bắt... chúng g·iết!”
“Đây là lá bài tẩy cuối cùng, hãy dùng nó lúc không còn đường nào sống. Nhưng cô tuyệt đối phải giữ chút lý trí cuối cùng tìm nơi an toàn để trốn, bởi hậu quả sau khi dùng lá bùa này cực kỳ nặng, cô sẽ bị ngất đi một lúc, phó mạng cho trời.”
Với t·rọng á·n kéo dài hơn 30 năm này, tổng cục đặt tâm lý miễn có dấu hiệu dù nhỏ nhất vẫn sẽ truy xét tới cuối cùng. Thế nên đội điều tra diện rộng tỉnh An giang được cử đi xử lý, xác nhận thực hư. Vốn dĩ Thanh Thảo cũng sẽ có mặt trong nhiệm vụ giải cứu này nhưng giữa chừng lại nổ ra thảm án làng Khánh An, cho nên cô với Thùy Dương mới bị giữ chân lại.
Nhân kể:
“Có, chắc chắn! Mẹ tui là n·ạn n·hân của chúng mà, dù có c·hết tui vẫn sẽ đi.” Thảo thản nhiên đáp, cô ghẹo:
“Mẹ nó! Bọn anh chơi khô máu với tụi nó luôn, bắn gần hết băng đ·ạ·n. Ai mà ngờ lũ này thân thủ như phim Hong Kong, nhảy như chim, né đ·ạ·n như thật, tụi anh còn bị bọn chúng t·ấn c·ông lại b·ị t·hương”
“Nó tương tự như vậy.” Phổ chỉ giải thích ngắn gọn.
“Đội trưởng Huy nghe không hiểu sao?” Nam nói qua kẽ răng.
“Đừng quá lo lắng, những đợt xâm nhập trước chúng ta đều làm theo kiểu trinh sát. Nhưng lần này, chúng ta sẽ đột nhập theo phương hướng mới.”
Thảo nắm lá bài trong tay, nghi ngờ hỏi: “Đây là gì vậy? Giống bùa trảm phong sao?”
Phổ thản nhiên nói tiếp:
Thanh Thảo nhíu mày nhìn gã.
Cảnh Phổ nghe xong, gã suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nhắm mắt ngủ tiếp.
“Nhưng sếp, đây không phải lần đầu chúng ta làm chuyện đó, các đội trước.... không một ai trở về được.”
Cảnh Phổ chỉ đơn giản đáp: “Trên đời này có những thứ còn đáng sợ hơn ma quỷ, thứ các cô sắp đối đầu chính là một trong số chúng.”
“Khai thác được gì từ anh ta rồi?”
“Hên là bên mình đông người, mấy thằng nó thấy rén mới rút về. Chứ nó dám ở lại thêm 5 phút đi, coi anh có đấm thấy mẹ tụi nó không?!”
Cảnh Phổ rút ra một điếu thuốc bỏ vào miệng, Khâm liền chăm lửa cho hắn, hai thầy trò cụng tay nhau rồi xoay người rời đi, mỗi người mỗi ngã.
“Đội trưởng Huy, tôi thấy anh nên hỏi nhanh lên trước khi chuyện xấu nhất xảy ra.”
“Anh đã thoát rồi, anh đã an toàn.”
“Sếp nói là phó cục trưởng cục an ninh điều tra sếp Mai Duy Nam sẽ tới đây ạ?”
“Tôi đã sống rồi, tôi thoát rồi!” Hắn vừa khóc vừa nói.
Mai Duy Nam một đường thẳng tiến, gã gật đầu đáp trả các chiến sĩ cảnh sát chào mình. Lúc chuẩn bị bước vào phòng đội điều tra diện rộng, Mai Duy Nam trông thấy hai thầy trò Trần Cảnh Phổ ngồi ở dãy ghế không xa, gã đứng lại nhìn.
Gã cự quậy một hồi cuối cùng cũng chịu yên, miệng thở hồng hộc.
Cảnh Phổ bật cười thành tiếng, hai mắt gã như có điều muốn nói, Phổ vỗ vai người đệ tử:
Thấy Nam như thế, Long càng điên loạn hơn, gã giãy đành đạch, cuối cùng sùi bọt mép ngã người xuống giường. Phía trái tim cậu ta đột nhiên lấm lem máu, bác sĩ Lý thấy vậy liền chạy tới xem, lão nhíu mày, lắc đầu.
Nhìn thấy người này, trong đầu nhóm người chỉ hiện lên hai từ: quá thảm!
Chỉ có thể nói, biển sâu quá đáng sợ, tổ chức Trăng Tàn đó quá đáng sợ!
Cảnh Phổ nhìn Thanh Thảo và Thùy Dương, trong mắt gã lúc này, cả hai cô gái đang bị một làn khói đen bao phủ, nó mù mịt đến mức không thể thấy diện mạo hai cô bên trong.
Cả đội điều tra đang vây người đàn ông này lại.
“Đây là một chí bảo, thế gian hiếm có, cho dù có người ra giá vài chục tỷ sư phụ cũng không bán.”
Lời của Huy đã khiến Long gợi nhớ lại những việc mình trải qua, nó xuất hiện chớp nhoáng trong đầu hắn, Long không ngừng lắc đầu, thái độ dần trở nên hoảng loạn, hắn lẩm bẩm:
Nam hừ lạnh, gã rút con dao găm ra kề cổ Long, gằn giọng lên hỏi:
“Dạ.” Thời Khâm không chút do dự đáp.
“Né đ·ạ·n cái đéo gì!” Thịnh mắng, gã sửa lời: “Bà mẹ nó gõ ràng tao bắn vào người tụi nó mấy viên liền. Mà nó được mặc áo chống đ·ạ·n gì ấy, bắn nó không thấm!”
“Bên trong...” Minh Long lẩm bẩm.
“C·hết rồi, rễ cây mọc quá nhanh!”
“Cô có từng nghe qua Hầu Đồng?” Phổ hỏi.
“Còn con thì âm thầm theo hỗ trợ hai cô gái đó.”
Nghe vậy, Trọng Nhân và Quốc Thịnh liền xắn tay áo lên, lao vào trấn áp người đàn ông xuống để cho bác sĩ Lý tiêm một liều thuốc vào tay anh ta.
Trên bảng này, bác sĩ Lý chỉ một vật thể lạ trong tim n·ạn n·hân rồi giải thích:
Nó căng đến mức các chiến sĩ công an phải đổ mồ hôi lạnh, một người bước lên, nhẹ giọng giải thích:
Người đàn ông cố gắng kìm nén nước mắt, phải mất một lúc sau mới có thể trả lời:
“Hai cô bảo trọng nhé! Tạm biệt!”
“What? Có ảo quá không vậy anh đạo sĩ? Cứu tận sáu lần à?” Thùy Dương tròn mắt kinh ngạc.
“Anh ta là kẻ rất đặc biệt đấy, thầy trò mình sẽ sớm ngày gặp lại anh ta thôi.”
Nói rồi, Phổ lấy món còn lại đưa cho Thanh Thảo, đó là một lá bùa giấy cứng, nhỏ như lá bài, bên trên vẽ một người phụ nữ.
Bên ngoài phòng họp, bầu không khí vội vã của trụ sở cảnh sát bất chợt khựng lại, một quân nhân với khí chất lạnh lùng xuất hiện, anh ta cuốc bộ như long hành bộ hổ, khí phách hiên ngang, quân bào phấp phới.
“Sếp, anh ta sắp...” Huy mở miệng khuyên, lại bị Nam dơ tay ra hiệu im miệng.
Thời Khâm lấy mấy món đồ đưa cho Phổ.
Nam phất tay, tùy ý nói: “Anh em với nhau, lễ tiết bỏ qua đi.”
Dương trợn mắt mắng.
Lúc này, Cảnh Phổ cũng mở mắt ra điềm nhiên nhìn lại gã, Phổ mỉm cười chào còn Nam thì duy trì sắc mặt lạnh lùng không đáp. Không hiểu sao, một bầu không khí căng thẳng như dây đàn bất chợt dâng lên.
Nói rồi, Cảnh Phổ lại tựa lưng ra ghế ngủ tiếp, trên môi vẫn duy trì nụ cười.
“Việc này... bất khả thi.” Bác sĩ Lý lắc đầu.
“Việc đơn giản mà thôi, phía n·ạn n·hân thu thập chứng cứ từ bên trong và đào thoát, nhóm bên ngoài hỗ trợ đón tiếp, tôi tin các ông làm được.”
Nghe Nam nói, cả đội không tự chủ được hít một hơi lạnh. Qua một hồi, Trọng Nhân mới rụt rè lên tiếng:
Thời Khâm thay sư phụ mình giải thích:
“Huaaa!”
Một lúc sau đó, hai thầy trò Cảnh Phổ rời khỏi trụ sở cảnh sát, Phổ liền nhìn sắc trời, đôi mắt gã sâu thẳm tựa như nhìn thấy sao trời giữa trời quang như vậy.
Gia Huy phất tay ra hiệu im lặng, gã vuốt trán mình, nặng giọng nói:
“Anh ta nói mình gặp quỷ, anh có thể xem anh ta có gặp quỷ thật hay không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.