Thế Giới Trò Chơi
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Đôi lời tác giả
Lưu ý: Những nội dung dưới đây cực kỳ hỗn loạn, bừa bộn và lộn xộn. Cảnh báo trước cho những ai thích sự ngăn nắp và trật tự vì những nội dung tiếp theo sẽ không theo một thứ tự cụ thể nào cả vì những thứ mình viết là tùy hứng. Nếu có bất kỳ ý kiến hoặc thắc mắc nào, vui lòng comment cho mình biết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thật sự trước khi bắt đầu gõ những chữ đầu tiên mình đã cân nhắc rất nhiều về cách viết cũng như thể loại của truyện, vì nó thật sự, thật sự rất quái lạ. Xét ở góc nhìn của người đọc, là góc nhìn người đọc nhé, mình thấy rõ ràng nội dung trong truyện của mình thật sự khác biệt so với những thứ mình đã từng đọc. Có thể có những người tương tự đã viết những thứ tương tự mà mình không biết, dù sao Trái Đất rất lớn và mình thì chưa bằng cái nịt của nó, vì vậy mọi cảm nhận chỉ là chủ quan.
Mọi thứ trong bộ truyện đều là những sự ảo tưởng sức mạnh (nhưng mình thích gọi là ảo tưởng sức khỏe hơn) của bản thân mình, để phục vụ cho mục đích hoàn hảo hóa các kỷ niệm của mình. Bạn biết suy nghĩ của thứ gì là dễ viết nhất không? Là của con nít. Bạn có thể khiến tụi nó có bất kỳ một ý nghĩ mới nào nhảy ra chỉ trong vài tình tiết bất chấp sự logic nhưng vẫn có logic. Không phải ngẫu nhiên hay vô lý mà mình thiết lập cho tính cách của nhân vật chính nó như vậy.
Chương 11: Đôi lời tác giả
Nếu bạn chưa biết, thì trong cộng đồng khiếm thị cũng có đủ thứ các loại game khác nhau phục vụ cho mục đích giải trí, nó được gọi là audio game. Chi tiết các bạn có thể tham khảo trên google nhưng chắc chắn sẽ không có quá nhiều thông tin. Một vài trong số những game sẽ xuất hiện có thể không được tìm thấy ở bất kỳ chỗ nào mà các bạn có thể tra cứu được nên nếu có ý muốn tìm thử xem cái này là cái giống gì mà không tìm ra thì việc đúng đắn nhất bạn nên làm là lên phần bình luận và hỏi chính thằng tác của bộ truyện.
Câu cửa miệng mà mình hay hô hào với chúng bạn của mình là: "Thứ phổ biến nhất trên cái thế giới này là ngoài ý muốn." Mình thấy câu này thật sự hữu dụng và khuyên bạn nên dùng nó để rào trước mọi sự việc bạn làm như một cách bào chữa, kiểu vậy. Đùa thôi chứ đừng để bản thân trở thành một thứ gì đó mất uy tín trong mắt người khác, mệt lắm bạn.
Ờm... Chương này không chỉ là một nùi những lời lảm nhảm của một đứa đang buồn ngủ và chuẩn bị có dấu hiệu ngủ gật trong giờ học. Bạn có thể dùng cái này để tìm thấy một số câu trả lời cho một số thắc mắc của bạn, mà theo mình thì không thể ghi hết trong cái giới thiệu truyện với độ dài hạn chế của nó. Những điều cuối cùng mình muốn nói đi nói lại với các bạn là: Nếu truyện dở, cứ rời đi, hoặc chửi mấy câu xong rời đi cũng được. Nếu thấy chương này quá lảm nhảm dài dòng, bạn có quyền bỏ qua nó và đọc những thứ khác. Nếu thấy logic của bộ truyện này quá vô lý thì đừng bao giờ ngạc nhiên vì thật sự nó hơi vô lý.
Dù sao tính cách của mình cũng một phần gần giống vậy, có thể nói nhân vật chính của truyện là một bản sao nào đó của mình. Đúng vậy, kể cả tình trạng thị lực luôn nhé. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì vấn đề của bản thân nên những việc bạn cho là đơn giản thì đối với mình nó không hẳn như vậy. Sau tất cả những khó khăn trắc trở mình gặp phải thì cuối cùng mình đã nhận ra là không nên dùng word để soạn thảo truyện vì nó quá... Mệt. Bạn có thể dễ dàng dán cả chương vào web và đăng nó lên chỉ trong vài thao tác kéo thả nhưng đối với mình thì nó là một nùi những ác mộng. Thật ra lúc trước mình cũng có thể dễ dàng sử lý nhưng vì một số lý do khá là phức tạp nên thay vì nhàn nhã copy và dán thì mình phải đè phím shift muốn gãy cả tay và thức nguyên cả đêm để có thể edit lại những sai lầm khủng kh·iếp của mình. Vì lý do đó nên mình đã vứt luôn file word trên máy qua một bên và soạn thảo truyện hoàn toàn trên bản thảo của web. Dù sao bạn chỉ cần biết rằng có nhiều thứ nhanh gọn lẹ đối với bạn nhưng đối với mình nó vô cùng mệt nhọc, vì vậy nếu cảm thấy là lạ với những thứ mình làm thì đừng quá phản ứng vì... Yo, mình thật sự không giống đại đa số mọi người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khụ khụ, dù sao nghe một thằng tác giả tố khổ về quá trình viết ra bộ truyện của nó là một điều theo bản thân mình là khá tốn thời gian và bạn có quyền vứt thứ này nếu muốn, cuộc sống không ai bắt buộc chúng ta làm điều gì cả.
Bản thân mình, thằng tác của bộ truyện này là một người khiếm thị chính hiệu. Có thể mọi người sẽ có nhiều câu hỏi kiểu sao viết được truyện hay là đời sống sinh hoạt như nào... BLa bla... Nói chung, câu trả lời của mình khá đơn giản. Xã hội đã cực kỳ hiện đại rồi, và cái quái gì cũng có thể xảy ra. Xung quanh mình còn có nhiều thành phần quái thai hơn bạn nghĩ rất nhiều. Vấn đề và khó khăn thì đương nhiên là có, khá nhiều là đằng khác, tuy nhiên theo mình, người khiếm thị thì vẫn là người và nếu có thể giải quyết được những khó khăn của bản thân thì cớ sao mình không làm nhỉ? Dù sao thì mình cảm thấy mình vẫn may mắn hơn hàng đống người, vẫn học hành đầy đủ, hoạt động bình thường, chỉ thiếu mỗi cái tầm nhìn. Mỗi thứ, mỗi hoàn cảnh đều có cái thú vị riêng của nó, và một trong những lý do mình viết bộ truyện này cũng là để chia sẻ những sự thú vị và khác biệt trong cuộc sống nếu bạn là một người gần như hoặc không có thị lực.
Ok. Gửi lời chào đến tất cả những ai vẫn đủ kiên trì để đọc tới đoạn cuối cùng này. Chúc bạn một ngày tốt lành và tạm biệt :). (đọc tại Qidian-VP.com)
Mình không chắc là sẽ có ai đó đọc được tới đây hay không, hay là đọc khoảng mấy chương đầu mọi người thấy nhảm quá và đã out luôn không một lời tạm biệt... Có thể tốt hơn tí, trước khi out để lại vài cái bình luận kiểu... "Truyện như shit"... (đọc tại Qidian-VP.com)
Truyện này là một truyện thuộc thể loại game, vì vậy nó sẽ có game, và xen kẽ với những tình huống ngoài đời thật. Tùy theo sự nhảy số của quả đầu mà mình có thể điều tiết các sự kiện khác nhau và đừng mong chờ quá nhiều vào sự logic của chúng, vì bạn biết đấy, não là thứ mình không dùng để viết bộ truyện này. Nhắc lại một lần nữa là nếu có ai cảm thấy mệt mỏi với những sự vô lý nhẹ trong truyện có thể rời xa hoặc tặng mình một câu comment và rời xa, tùy bạn. Ờm... Chúng ta quay lại với những game sẽ xuất hiện ở đây.
Ok tiếp tục. Có thể có bạn sẽ thắc mắc về cái tên Kem Nhựa. Thì nguồn gốc của cái tên này thì có thể mình sẽ kể sau nếu mình không quá lười và truyện mình viết vẫn có ai đó thích đọc. Đại khái nó được ghép từ hai từ "Kem" và "Nhựa". "Kem" là một từ liên quan đến một số kỷ niệm của mình trong tình yêu và với tình trạng tâm lý hiện tại thì mình không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nếu mình nhớ lại đống hổ lốn đó. Còn "Nhựa" là một tự liên quan đến kỷ niệm của mình trong tình bạn.
Trước hết thì mình cần lưu ý một điều là những tình tiết trong truyện của mình thật sự không quá hợp lý. Sau khi dùng góc độ của người đọc và đọc kỹ lại thì mình cảm thấy cũng hơi khó ưa một tí. Một số chi tiết khá là vô lý và mình có thể sẽ sửa lại... Hoặc không, ai biết được. Dù sao thì, truyện của mình viết ra phục vụ cho mục đích giải trí là chính, vì vậy điều tốt nhất bạn có thể làm nếu không muốn cảm thấy khó chịu khi đọc là... Nhẹ nhàng cất não đi sau đó đọc thôi!
Thật sự nếu mình nói câu tiếp theo thì giống như tự lấy tay vả vỡ mồm bản thân nhưng... Drop là một truyền thống khá phổ biến của tác giả Việt Nam và mình sẽ không chắc mình có thể viết hết cái bộ truyện này. Tất nhiên là câu này chỉ có hiệu lực đáng kể khi ai đó cảm thấy hứng thú với bộ truyện của mình, còn không thì... "Mày drop không drop liên quan mẹ gì tụi tao :) ?"
Nếu tính đúng ra thì đây là bộ truyện đầu tay của mình, một cách thật sự nghiêm túc nhất có thể. Đương nhiên như những newbie khác thì mình không thể nào hoàn toàn nhận ra toàn bộ sai sót của truyện của mình, vì vậy cứ mạnh tay góp ý nếu bạn muốn. Mình thật sự rất cần ý kiến từ nhiều người để khiến cách hành văn của mình tốt hơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.