Thế Giới Trò Chơi
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Blind drive - bịt mắt lái xe (12 cuối)
Khi cảm giác mục tiêu nằm trong một phạm vi vừa đủ gần cái xe thì thằng Sinh nhếch mồm, tay ấn xuống cái nút của quả lựu đ·ạ·n kỳ quái mà nó đang cầm.
Lực tác động đến từ cú rơi có vẻ như đã làm ruột của nó bắt đầu nổi loạn, nhảy lên nhảy xuống và có ý đồ đánh nhau với cái dạ dày phía trên. Những cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g khác cũng bắt đầu không chịu đứng im, mỗi đứa lại quẩy quẩy một tí, dường như tụi nó định làm party ngay trong người của thằng Sinh.
Xe nó đột nhiên tự bật xi nhan, sau đó từ từ chạy vào một khu vực có vẻ như là một thành phố nào đó có rất đông người.
Chờ chờ một tí để cảm giác khó chịu bắt đầu rút đi, nó mới để ý hoàn cảnh lúc này của mình. Cả nó, cái xe của nó và thằng nông dân vừa mới bị thổi bay lên trời. Khứa nông dân c·h·ế·t chưa thì nó không rõ, nhưng theo những gì nó suy đoán thì có thể thằng này đã c·h·ế·t rồi và cái thứ đang rớt xuống trở lại chung với cái xe của nó bây giờ chỉ là một cái xác.
Game mà, ảo ảo một tí không vấn đề gì, nó vẫn chấp nhận được.
Cái xe của nó nhanh chóng nổ tung thành một đống thứ hầm bà lằng gì đó rồi bắn tung tóe ra xung quanh. Bán kính vài mét gần cái xe của nó bắt đầu bị bao phủ và oanh tạc bởi một đống mảnh kim loại và kính vỡ, sóng xung kích và lửa. Còn nó thì sau khi c·h·ế·t đã nhanh chóng tan biến đi đâu mất.
...
Thằng Sinh xuýt xoa sau đó ngồi chậc chậc miệng chửi cái đứa đã bỏ đồ linh tinh mà không để ý rằng nó đang chửi chính mình.
Nó quay qua phía thằng nông dân, ngoác mồm nói. Quả lựu đ·ạ·n sau khi bị kích hoạt thì bật tung khỏi tay nó, bay lên không trung sau đó...
Nếu dự đoán của nó không có sai sót gì thì chỉ cần thằng này bị thương tổn thêm phát nữa là coi như màn này của nó đã xong.
Khứa này nhanh chóng nhảy xuống định né, nhưng đầu đ·ạ·n nhanh chóng ngoặt sang một bên sau đó tiếp tục đuổi theo.
- Gì đây? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng khi lựu đ·ạ·n nổ thì khứa nông dân đã phóng sang chỗ khác nên không bị cái mẹ gì hết.
Nó cảm giác cả cơ thể nó như đang bị khứa nào ném với một lực rất mạnh. Cái cảm giác này lần nào bắt đầu với kết thúc trò chơi nó cũng phải trải qua.
Nó moi cái thứ nhỏ nhỏ không đáng chú ý đó ra ngoài.
Hừ hừ tức giận một tí, thằng Sinh lại lục tìm xem nó còn gì để dùng nữa không. Mấy cái đặc biệt nhất thì nó dùng hết nãy giờ rồi, còn lại toàn ba thứ bom đ·ạ·n lẻ tẻ vụn vặt gì đó thôi.
Suy nghĩ sơ sơ thì nó cũng biết được màn chơi hiện tại. Đơn giản chỉ là một thành phố đầy người và xe. Vừa né xe nó vừa có thể đâm vào người ta để cộng thêm điểm. Địa hình đại khái thì tương tự như màn chơi đi qua đường hầm, với đường lái xe khá hẹp.
Tính quăng thêm viên nữa nhưng thằng Sinh nhớ ra là do một cục này tốn cũng kha khá điểm tích lũy nên nó chỉ mua duy nhất cái lúc nãy, mà đó chỉ là hàng cơ bản thôi, còn mấy hàng nâng cao thì điểm còn mắc hơn nhiều.
Trước khi mọi thứ hoàn toàn chấm dứt, cột điểm số của nó lại nhanh chóng nhảy lên một tí rồi mờ dần trong không gian.
- Nãy giờ thấy mày tội quá, để tao chơi chung với mày coi xong vụ này thằng nào còn sống há!
Viên đ·ạ·n phóng thẳng về phía thằng nông dân đang đứng cầm s·ú·n·g trên một bờ ruộng cao gần đó.
"Chúc mừng người chơi 621093 đã hoàn thành trò chơi lần này. Đã có 295610 người chơi bị loại."
Vụt rắc...
Sau khi cầm cái đ·ạ·n bay trên tay xoay tới xoay lui một hồi thì thằng Sinh lập tức ném nó bay vèo đi.
Ầm!
Đoàng!
Nó nhanh chóng cảm thấy một lực gì đó rất mạnh đập vào người, sau đó không biết gì nữa. Ý thức tắt nguồn nhanh hơn tốc độ bàn thờ.
Lan man một tí xong thì thằng Sinh quay lại để ý tới cái đồ chơi mà nó đang cầm trên tay. Cái này cũng gần giống một quả lựu đ·ạ·n bình thường, nhưng nhỏ hơn nhiều. Trên thân của nó thì không có chốt mà thay vào đó là một cái nút nhỏ.
PS: Haizz, cuối cùng thì map này xong rồi. Mọi người muốn tác sẽ nhảy qua thời đại online hay vẫn nhét thêm vài map offline nữa nhỉ? Bình luận cho tác biết ý kiến nhá :)
Phốc!
Ngồi lẩm bẩm một hồi cuối cùng nó cũng nhận ra điều đó. Tuy sự nhận ra của nó có hơi lâu tí.
Thằng nông dân né trái né phải, sau cùng vẫn bị viên đ·ạ·n găm trúng.
Nó bắt đầu quay mặt về hướng có một vài người đang đứng nói chuyện trên lề đường, mồm nhếch lên với vẻ bất thiện.
- Haizz, định chơi với tụi bây lâu tí nhưng mệt quá, thôi tranh thủ xong sớm về sớm.
- A đu me! Lựu đ·ạ·n chấn động! Khứa nào vô trách nhiệm bỏ một thứ đồ tuyệt vời như này vào đống đồ tạp nham thế kia! (đọc tại Qidian-VP.com)
Uỳnh!
"Bạn thuộc bảng đấu số 3, với thứ hạng trên bảng xếp hạng là 1."
- Đ·m đợt này chơi hơi quá... Ui mẹ nó!
Ầm! (đọc tại Qidian-VP.com)
Nó đột nhiên cảm thấy trời đất đảo ngược tùm lum khắp nơi, cả cơ thể nó như vừa mới bị nhét vào một cái máy ép siêu to khổng lồ trong vòng 0,1 giây sau đó lấy ra.
Nó nhanh chóng ném trái lựu đ·ạ·n về hướng mà nó nghe thấy tiếng thằng nông dân đang la ó.
"Hiện tại có tổng cộng 565878 người chơi. Với bảng đấu 1 có 135932 người, bảng đấu 2 có 138217 người, bảng đấu 3 có 146893 người, bảng đấu 4 có 144836 người."
(Tác giả kiểu: Đ·m làm ơn bớt ngụy biện lại.)
Than thở xong thì nó nhìn lại cột chỉ số thì thấy trên đó còn đúng một mạng cuối cùng. Trong đầu nó bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để kết thúc trò chơi nhưng để cái mạng này không bị lãng phí.
Tít, tít, tít tít tít...
Cái lựu đ·ạ·n này cũng kỳ, chả cần rút chốt rút ơ gì, chỉ cần ném thì nó sẽ tự rút chốt sau đó nổ luôn khi rơi xuống, chả cần chờ đợi lâu lắc.
Mà cũng không sao, nó còn nhiều thứ lặt vặt trong kho đồ vẫn chưa dùng. Vậy là nó lại tiếp tục lục lọi trong đống đồ của mình.
Nó lôi từ trong đống đồ lặt vặt ra món đồ hữu dụng cuối cùng mà nó có hiện tại. Một trái bom hẹn giờ. Không do dự nó nhanh chóng bấm nút trên thân của trái bom.
Xe của nó sau một thời gian độ kiếp phi thăng gì gì đó xong thì cuối cùng cũng không thể thoát khỏi lý thuyết của Newton mà bắt đầu trở về với đất mẹ.
Nói chung là bây giờ nó đang cảm thấy ê ẩm toàn thân, lưng đau bụng nhức, chân tay rơi rụng, bla bla...
Chương 34: Blind drive - bịt mắt lái xe (12 cuối) (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngón tay giữ hờ vào cái nút, mặt thằng Sinh nở một nụ cười nham nhở. Tay còn lại của nó không quên vặn vô lăng để né vài phát đ·ạ·n của khứa nông dân.
Hai chân vừa chạm đất thì âm thanh của hệ thống trò chơi bắt đầu vang lên.
Ánh sáng từ từ rơi rớt vào cái con mắt duy nhất có thể cảm nhận được ánh sáng của nó. Nó đã trở về cái chỗ gì đó đéo biết tên nhưng đại loại là căn cứ hoặc phòng riêng hoặc mẹ gì đấy của bản thân nó.
Nông dân vừa bắn vừa từ từ nhích lại gần cái xe của thằng Sinh, không biết rằng thứ chờ đợi mình là một cái kết không quá có hậu.
Tít, tít, tít... Ầm!
Moi móc một hồi lâu sau đó thằng Sinh lôi ra một trái lựu đ·ạ·n. So với đống thứ ly kỳ cổ quái nãy giờ thì đây là món đồ bình thường nhất rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thằng Sinh thở dài, nghĩ thầm đúng là dù có cái đầu có IQ vô cực như nó thì lâu lâu cũng hay quên trước nhớ sau. Không có mẹ gì có thể thoát khỏi sự ăn mòn của thời gian, nó già thiệt rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.