Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 38: Không biết để tên gì bây giờ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38: Không biết để tên gì bây giờ


Nó bấm trở lên phần không gian thứ nguyên mà lúc nãy nó chưa kịp xem kỹ.

Thằng Sinh thì cũng không còn gì để nói với cái hệ thống của nó nên đành thở dài thườn thượt sau đó cố gắng di dời cái sự chú ý đi chỗ khác.

[Ký chủ cứ tưởng tượng hoàn cảnh theo ý muốn là được rồi.]

Xoẹt...

Thằng Sinh vừa nhếch mồm vừa ngẫm nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)

[Ký chủ cần gì?]

[Hệ thống có trí năng nhưng không dùng để làm bảo mẫu. Tự thân vận động cho ký chủ không bị lười biếng.]

Nghĩ thầm rằng được như vậy là tốt lắm rồi, nó nhanh chóng biến ra một bãi cỏ với trời xanh mây trắng các thứ các kiểu, sau đó nằm uỵch xuống, lăn qua lộn lại.

Phải nói thật là dù cái hệ thống có léo nhéo cãi nhau với nó suốt ngày nhưng tới lúc có việc cần giải quyết đàng hoàng thì ít ra hệ thống vẫn làm đúng chức trách của một cái hệ thống.

Đột nhiên nó cảm thấy một sự hoa mắt chóng mặt nhẹ, lập tức thì nó đã đứng trong cái phòng y như nó tưởng tượng.

Sau khi đầu dây bên kia bắt máy, Phạm Dũng nói nói gì đó trong khoảng nửa phút rồi bỏ điện thoại xuống.

Đại loại đại khái là mọi thứ có thể vận hành theo ý muốn của nó một cách tự động, nhưng không có mẹ gì có ý thức tự chủ ở đây cả.

Ngó ngó một lát thì có một chiếc xe màu đen tấp ngay chỗ Phạm Dũng đang đứng.

- Rồi cái này dùng làm sao hả hệ thống?

- Trí năng gì mà không tự động đọc luôn cho ký chủ gì cả, đúng là hệ thống lỏ.

[Bổn hệ thống nổi tiếng thiện lành nhất cái đa vũ trụ này rồi, ai ai cũng biết.]

PS: Ôi giời ơi bây giờ là 12 giờ khuya rồi đấy! Thấy tác tận tình vì anh em chưa! Đùa thôi chứ lỡ mấy nay không viết thì cuối tuần phải ráng moi cho ra đủ chương để bù, tính sáng viết cho nó khỏe mà ai ngờ phải đi lụm học bổng nên tới chiều tối vầy nè. Thông cảm thông cảm hén. Đi ngủ đây mệt quá chừng, sáng mai còn phải đi học nữa.

Nghe hệ thống nói xong thì nó cũng thử tưởng tượng lại cái phòng của nó trong thế giới trò chơi xem sao.

Lần trước khi đi ra bên ngoài thì cùng lắm những khu vực anh đi ngang lúc đó cũng là những nơi có không khí tương đối trong lành nên có thể nói đây là lần đối mặt với thử thách đầu tiên của anh khi phải bắt đầu hòa nhập với một môi trường xa lạ.

- Chỗ mẹ gì đen thui thùi lùi vậy không biết.

Nhưng mà không thể tạo ra được sự sống.

- Rồi giờ làm gì với cái chỗ này?

- Ê cho xin cái nội dung trước được không?

Sống trong hoàn cảnh có chất lượng không khí cao đã quen, anh chưa bao giờ phải trải nghiệm cái cảm giác khó chịu khi phải hít một đống khói bụi như thế này cả.

- Giờ tao mới thấy mày cũng tốt đẹp đấy chứ.

- Thôi rồi rồi, bớt bớt lại ông nội.

Ai mà biết được hiện tại trong đầu của nó đang nằm ồ ạt kiến thức của một thanh niên thuộc băng đảng anh em xã hội của cấp ba cơ chứ.

Cái cây này là một trong những cây dùi chiến đã xông pha trận mạc với nó suốt mấy năm học tiểu học, tới bây giờ chất lượng vẫn còn rất tốt.

- Nghe vui á nhận nhiệm vụ nha.

...

Cầm cái cây cố thọc thọc thêm vài dòng cuối cùng xong thì nó cũng mệt mỏi ngã uỵch ra ghế, mắt hướng trần nhà.

...

Ví dụ nó có thể tưởng tượng một cảnh phim sống động như thật, người trong cảnh có cảm xúc như thật và hành động như thật luôn. Nhưng hết những gì nó tưởng tượng thì mọi thứ cũng ngưng ngay tại chỗ.

...

Phá phách lung tung các thứ một hồi thì nó cũng làm quen được với cơ chế hoạt động của cái không gian thứ nguyên của nó.

[Của ký chủ đây.]

Phạm Dũng một tay kéo va li một tay xoa xoa thái dương, miệng mồm ho sặc sụa không ngớt.

...

[Thấy ký chủ rảnh quá không có gì làm, bổn hệ thống phát động nhiệm vụ trả nợ cho ký chủ. Ký chủ có muốn nhận không?]

- Đây là thành phố à? Cũng khá giống những gì mấy huynh đệ từng kể nha. Hy vọng ta sẽ sinh tồn được ở đây.

Nghĩ qua loa một tí rồi nó nhanh chóng làm theo hướng dẫn của hệ thống.

Sau khi rời khỏi không gian thứ nguyên thì cũng là lúc giờ ngủ trưa kết thúc. Bỏ qua mấy hoạt động dư thừa thường ngày thì bây giờ thằng Sinh đang trong giờ học tiếng Việt, hoặc bất cứ thứ gì tương tự.

- Mẹ gì khó thế?

Nó tiếp tục tưởng tượng ra cái phòng ở nhà nó, sân trường của nó, rồi cả cái phòng ngủ của nhà nó ở kiếp trước. Và đủ thứ chỗ khác.

Chương 38: Không biết để tên gì bây giờ

Sau khi bấm vào cái biểu tượng của không gian thứ nguyên thì một cái hố đen từ đâu chui lên, sau đó hút lấy cả cơ thể nó vào bên trong.

Tính chỉ nằm hít tí khí trời cho nhẹ người nhưng nằm đâu đó cỡ năm mười phút nó đã ngáy khò khò lúc nào không hay. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nãy viết tới đâu rồi cà? A hệ thống nhờ tí.

Chiếc xe đóng sập cửa lại mà không cần tác động của bất kỳ ai, sau đó phóng đi mất dạng.

Nó có thể tạo ra đủ thứ trên đời miễn là thứ đó có nằm trong trí tưởng tượng trong cái đầu IQ vô cực của nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chúng bạn trong lớp dạo gần đây đang vô cùng hoang mang không biết cái thằng Trần Sinh với bản tính lề rà lề rề không hiểu vì một nguyên nhân ma giáo nào đó mấy nay lại thường xuyên làm xong bài sớm nhất cả lớp.

Rảo bước tấp vào lề đường gần đó, anh nhìn khung cảnh kỳ quặc xung quanh mình. Thật mới lạ khi những thứ ở trong tộc thường cổ kính hoặc hiện đại hơn ở nơi này rất nhiều.

- Khụ khụ, nhiều khói bụi quá đi mất.

Vẫn như mọi hôm, nó vẫn là người xong đầu tiên.

Thằng Sinh vừa ngẫm nghĩ vừa cầm dùi lên bắt đầu viết tiếp đoạn kết cho cái bài tập làm văn của mình.

- Mày có cách nào nhìn vào trong này đọc lại dùm tao mấy đoạn tao viết nãy giờ không chứ mở bảng ra gắn lại xui xui nó lệch một phát là đời tao chấm hết á.

[Bấm vào nó là được rồi ký chủ.]

Xoạt.

Tài xế trong xe làm dấu gì đó, lập tức cánh cửa phụ bên cạnh ghế lái tự động mở ra. Phạm Dũng không do dự nhanh chóng leo vào bên trong. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Haizzz rồi rồi không lười biếng.

[Đại khái thì ký chủ sẽ tiếp tục đi coi quánh lộn, có khi là tham gia trực tiếp.]

Một cây dùi tốt là cây dùi có độ sắc nhọn, khi đó thì người viết không cần phải cắn răng bặm môi trợn mắt để viết, nhưng cũng không nên nhọn quá để con chữ viết ra không bị xấu, bị vỡ và nhanh mờ.

- Ờ hay há.

Nó ngồi vật vựa trong lớp, hai mắt lim dim, tay đang mân mê cây dùi của nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thằng Sinh quay cái đầu của nó qua trái, rồi qua phải. Ngó tới ngó lui một hồi thì nó chỉ thấy có một màu đen đặc ở khắp nơi.

Đấy, khiếm thị cũng có nghệ thuật của nó. Mặc dù cái thứ nghệ thuật này sẽ nhanh chóng bay màu sớm khi thằng Sinh quay trở lại môi trường hòa nhập trong vòng vài năm tới.

Vận công tạo ra một bức tường lọc không khí xung quanh mặt mũi cho dễ thở xong thì Phạm Dũng nhanh chóng lấy trong cái túi đeo hông ra một cái điện thoại di động, bấm một dãy số.

- Haizz cạn hết cả lời.

Còn có hố không thì nó cũng không đảm bảo được, nhưng với cái sự lồi lõm khắp nơi như hiện tại thì nó cũng nên đề phòng kha khá để tránh rơi rớt vào mấy tình huống oái oăm.

Thằng Sinh không còn cách nào khác, đành tự mở bảng nhiệm vụ lên xem có cập nhật gì mới bên trong.

[Đinh! Thông tin nhiệm vụ đã được thêm vào giao diện nhiệm vụ của ký chủ, vui lòng tự mở tự xem xét.]

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38: Không biết để tên gì bây giờ