Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42: Là lâu dữ chưa nhỉ?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Là lâu dữ chưa nhỉ?


Còn về phần thanh niên tại sao lại kỳ quái ư?

- Ê mày coi lại coi cổ mày còn đeo gì không đấy?

Thế là thằng Sinh xách cái thân của bạn nó đi tới cái băng đá gần nhất.

Kỹ năng: Thánh thể truyền thừa (giải phong 1%) thánh ca, thần thánh thủ hộ

- Ờ hé con mẹ nó tao quên mất.

Có tiếng gõ cửa ở phía cánh cửa bên trái, nhưng hình như chỉ là gõ cửa tượng trưng vì sau khi cộc cộc xong thì cánh cửa cũng mở ra luôn mặc kệ người trong phòng có đồng ý hay không. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong một cái văn phòng hơi kỳ quái, đang có một thanh niên cũng hơi kỳ quái đang ngồi gõ lọc cọc lên cái máy tính trước mặt.

Sức mạnh: 4

Thở phào một hơi, nó đoán hẳn là sức mạnh trong cái thứ trên cổ thằng ốm đã bị sử dụng nên bây giờ đó chỉ là một món đồ bình thường.

Chủng tộc: Người

Mặc kệ cái cặp của mình, nó bắt đầu ngồi chống cằm suy nghĩ.

- Ơ chứ mày không nhớ mày vừa đi đâu à?

- Ờ thì hồi nãy đang ngồi chờ anh tao tới rước, xong tự nhiên thấy mát mát, xong không biết gì nữa, rồi như bây giờ nè. Tao cũng đang định hỏi mày vụ gì vừa xảy ra đây.

[Kiến Quốc LV 2]

Tinh thần: 6

Có một nguồn sức mạnh tiềm ẩn."

Nghe thằng ốm nhắc nhở thì thằng Sinh chợt nhớ ra là hình như bạn mình nó lên LV 2 từ khi nào không hay. Lấy tay vỗ vỗ cái đầu có IQ vô cực của mình sau đó nó mở bảng thông tin của khứa bạn lên xem.

Chương 42: Là lâu dữ chưa nhỉ?

Nghĩ ngợi lung tung một hồi thì nó mới chợt nhớ tới cái vệt sáng đã cứu nguy cho nó lúc nãy.

- Còn, cái thánh giá của tao nè.

Tự nhiên bàn chân nó quệt phải một đống gì đó.

Nghĩ nghĩ một thôi một hồi thấy cũng không tìm ra được vấn đề nên nó thôi không nghĩ nữa.

Bật người nhảy lên cái mô đất rải sỏi, nó từ từ dò dẫm từng bước về phía gốc cây.

- Luồng sáng lúc nãy có khả năng cao là từ cây thánh giá để bảo vệ thằng kia, thêm một khả năng nữa là khi thứ này kích hoạt sẽ mở luôn truyền thừa mẹ gì đó của nó. Nhưng mà cmn tại sao nó phải đi vào chỗ có mấy con âm binh ma cỏ này làm gì trong khi nó ngồi ở tuốt ngoài kia, cả cái lúc đầu khi đám đó tụ tập lại rượt mình thì cũng cách xa nó cả thước.

Quay lại phần người thanh niên, anh ta vẫn tiếp tục công việc của mình.

[Ký chủ hỏi vậy ông nội hệ thống cũng không biết trả lời làm sao cho ký chủ nữa.]

Thằng Sinh thì vẫn ngồi đó chưa muốn đứng dậy đi đâu, dù sao cặp của nó nằm gần phòng chăm sóc, chắc là sẽ an toàn.

Cho thằng bạn mình an tọa xong thì nó cũng nhanh chóng ngồi xuống cái ghế đối diện.

- Đúng rồi đó, tao chưa biết.

Đi lại chỗ có hai cái ghế đá nằm đối diện nhau được ngăn cách bằng một bàn cờ mà nếu nó nhớ không nhầm thì là bàn cờ tướng.

Nhưng mà hình như cái thánh giá của thằng ốm bay màu đi đâu rồi thì phải.

- Lúc nãy tao bị rượt, nguyên một đám ma quái âm binh hầm bà lằng mẹ gì đó tao cũng chả biết. Đang chạy vòng vòng kiếm cách thoát thân thì từ chỗ mày phóng ra thứ gì đó trắng nhách về phía đám âm binh xong tụi nó c·h·ế·t hết. Tao chạy lại thì thấy mày nằm vất vưởng như người vô gia cư.

Vì cái bộ đồ anh ta đang mặc nó hơi là lạ.

- Chuyện gì nữa? (đọc tại Qidian-VP.com)

Thằng Sinh lúc này thì cũng đã hưởng ké được một mớ kinh nghiệm đáng kể nên giờ nhìn mặt nó rất là lếu láo.

- Ờ không.

Nhìn cái bảng thông tin thì thằng Sinh biết ngay là rốt cuộc thì cái ngày thằng ốm thức tỉnh siêu năng lực cũng đã tới.

Thôi thì cứ dẹp mẹ cái sự kỳ cục đó qua một bên.

Đứng kế bên cái ghế nó nhanh chóng ném thằng bạn mình lên trên. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đứa nào đây hệ thống?

Mò tới mò lui thì nó cứ thấy quen lắm nhưng không nhớ là ai nên đành hỏi tới hệ thống.

Hướng mắt về phía thằng bạn ốm ngáo trước mặt, thằng Sinh cũng chẳng biết phải nói gì.

- CMN đáng lẽ giờ này nó phải về nhà rồi mừ!?

Nghe tiếng lục đục đối diện thì thằng Sinh cũng biết thừa là bạn mình nó tỉnh rồi.

Nhanh nhẹn: 5

Sắc mặt thanh niên hơi sạm lại, nhìn ra cửa sau đó nở một nụ cười khổ.

[Là lâu dữ chưa nhỉ?]

- Bộ đồ này hơi quen...

Tên: Kiến Quốc

[Sao ký chủ biết hệ thống định làm vậy?]

Mang theo một sự tò mò và thắc mắc to bự, nó nhanh chóng bước tới chỗ cái cây cổ thụ.

Nhanh chóng ngồi thụp người xuống sau đó nó bắt đầu giơ tay ra mò mẫm.

- Né đi né đi.

... (đọc tại Qidian-VP.com)

MP: 100/200 (0,02/s)

Vừa ngồi chẹp chẹp mồm rung đùi suy nghĩ một hồi cuối cùng nó cũng nghĩ ra cái gì đó hữu dụng.

- Làm ăn với nhau bao nhiêu lâu rồi mày nghĩ gì không lẽ tao không biết?

Uỵch!

Tuổi: 10

Nó cũng có biết mẹ gì đâu mà nói.

PS: Cả tháng nay tâm trạng rất là tồi tệ, vừa mới bình thường là phóng lên gõ chữ liền.

Lúc trước có cho tiền thì nó cũng chả bứng nổi thằng này lên quá một phút được.

- Ủa đâu đây? Nãy tao đang ngồi ngoài chỗ gần cổng trường mà?

Giới tính: Nam (đọc tại Qidian-VP.com)

Cộc cộc, két...

Tại sao trong môi trường công sở lại có người mặc quần sọt áo thun, mà lại còn là màu đen nữa chứ.?

Trong đầu nó thì đang thầm mong cho mấy cái trường hợp như vầy có thể diễn ra thêm vài lần nữa.

Bịch.

Mém tí nữa cái đầu của thằng Quốc bạn nó phang thẳng vào lưng ghế, may là nó đỡ kịp.

Thấy khứa bạn mình vất vưởng ở đây thì điều đầu tiên nó nên làm là bưng thằng nhỏ đi đâu đó an toàn hơn, ít nhất cho thằng này cái chỗ ngồi tử tế cái đã rồi mấy cái khác từ từ tính sau.

[Giờ ký chủ biết rồi đó.]

Thiệt ra thì thằng Sinh hỏi cho vui thôi chứ nó cũng chả cần cái hệ thống trả lời làm mẹ gì cho mệt.

Một khứa nào đó mặc bộ đồng phục học sinh đang ngồi ngoẹo đầu dựa vào gốc cây trước mặt.

Nhưng giờ điểm thể chất của khứa này chưa bằng một nửa điểm sức mạnh của nó nữa nên khiêng lên là một việc khá là đơn giản.

- Mà cái thứ quan trọng là hình như nó éo phải tự đi mà là bị mộng du. Nhưng tại sao? Cmn cái mẹ gì nhức não vậy trời?

Thằng ốm từ từ lúc lắc đầu, hai tay chống vào thành ghế để ngồi thẳng dậy một cách tử tế.

Tầm đâu đó chục giây sau, có thể là do lực tác động vật lý hết sức "nhẹ nhàng" đến từ hành động của thằng Sinh đã làm thằng Quốc từ từ tỉnh lại.

- Vãi mô tả thấy gớm. À hay mày thử xem lại bảng thông tin của tao xem, biết đâu có gì đó thì sao.

"Thông tin

Thể chất: 3

Trí lực: 6

- Rồi ok tao đã biết và làm ơn đừng chêm thêm bất kỳ sự cà khịa nào đằng sau.

Tầm vài phút sau thì toàn bộ đám ác linh cũng đã bay màu hết cả.

Hai tay nó nhanh chóng luồn xuống dưới hai cánh tay buông thõng của thằng bạn sau đó xốc lên.

HP: 183/200 (0,02/s)

- Kỳ vậy, nãy lúc mình bị rượt thì trời nó tối như 5 giờ chiều, sao bây giờ mặt trời còn đứng một đống vậy cà?

- Rồi thôi tao đoán được đại khái chuyện gì xảy ra rồi. Để về nghiên cứu lại rồi tối có gì tao kể mày nghe sau.

Thằng ốm nghe vậy thì cũng không thắc mắc gì thêm, nó từ từ chống tay lên ghế đứng dậy.

- Tỉnh rồi hả, tưởng mày ngủ lâu hơn chứ?

[Thế ký chủ không biết nếu có nhiều năng lượng xấu tụ tập lại sẽ thay đổi cảnh quan môi trường à?]

Lảo đảo bước đi trên bãi cỏ về phía cái ghế đá, nó bất giác ngẩng mặt nhìn trời.

Bây giờ thì nó mới chịu đi tìm cái cặp của mình.

Vật phẩm: Không có

LV: 2 (0/200)

Nói cái văn phòng này hơi kỳ quái là bởi xung quanh đây không có bất kỳ cái cửa sổ nào hiện diện. Nguồn sáng chủ yếu của căn phòng đến từ vài cái đèn gắn trên trần.

- Ấy ấy CMN!

- Chậc, mày kể tao nghe những gì mày còn nhớ đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Là lâu dữ chưa nhỉ?