Thế Giới Trò Chơi
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Thật bất ổn
- Ôi, tao cứ tưởng cái gì đó nghiêm trọng lắm.
Nguyên đám người xung quanh cười ha há như mấy thằng điên.
Cái ông nói câu cuối cùng hình như có ý định chỉ nói nhỏ nhỏ cho ông kế bên thôi, nhưng vì mồm ổng to quá nên Phạm Dũng đứng gần đó cũng nghe thấy.
Đang thao thao bất tiện, nhầm nhầm nhầm, thao thao bất tuyệt về bản thân, tính flexing một tí cho đời nó nể thì anh nhỏ con bị hai ông nào đó vỗ vỗ vai.
Tội nghiệp Phạm Dũng, đứng đơ ở đó một lúc sau mới kịp nhận ra xung quanh mình không còn ai, bèn nhanh chóng chạy về phía có nhiều người hòng tìm kiếm sự an toàn.
- Suỵt, để tao thao túng tâm lý cho nó an tâm bị ủi một lần. Mấy lần sau sẽ tự khắc không cần an ủi nữa.
Thằng Sinh vừa nghĩ vừa tiếp tục bước từng bước chậm rãi.
Chương 44: Thật bất ổn
- Ê bây quên bạn mem mới kìa.
Cuối cùng thì ống chân của nó cũng va phải cái ghế đá.
- À vâng vâng, anh cứ tiếp tục, chúng em trật tự.
Tiếng la của một ông nào đó khác trong đám người vang lên. Mọi người lại bắt đầu mặc kệ Phạm Dũng đang đứng ngơ ngác, kéo nhau tụ tập về phía góc tường.
Một lát sau thì xung quanh Phạm Dũng vây đầy người. Ai ai cũng nhìn anh như nhìn sinh vật ngoài hành lang khiến da gà da vịt của Phạm Dũng hè nhau đứng lên đòi khởi nghĩa.
PS: CMN hết chương tồn rồi. :(
Bộp bộp.
- Ai đi hú ông đội trưởng đê.
Rầm! (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì cô gái không biết những tiếng nghị luận rầm rộ phía sau nên vẫn bước tới chỗ Phạm Dũng, sau đó chuẩn bị công cuộc giới thiệu làm quen các thứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Mẹ gì nữa vậy mấy friends?
- Con mẹ nó chị đại về rồi bây ơi!
Cố ngăn cản cái cảm giác rợn rợn, anh bắt đầu ấp úng.
Phạm Dũng nghĩ như vậy.
Còn Phạm Dũng thì càng ngày càng run, nhìn nhìn ra cửa, nhìn nhìn đám người, sau đó nhìn nhìn cái cơ thể của mình. Anh bắt đầu thấy mọi thứ hơi hơi bất ổn.
Thằng Sinh lúc này thì vừa lò dò bước về phía chỗ để cái cặp của nó, vừa tàm xàm ba láp với cái hệ thống.
- Chậc chậc ngại ngùng gì bro xuống đây giới thiệu làm quen tí.
Đám người nhiều chuyện bên dưới thì vẫn cứ lao xao lào xào.
- Chị đại không có ở đây vậy để tao giới thiệu tụi bây cho bạn mới hén.
- C·h·ó này trật tự nào! Để bạn phát biểu!
Chạy lại chỗ cái máy pha cà phê, cô gái nhanh chóng làm một ly cà phê sau đó quay đầu phóng đi tiếp.
Cả đám người nghe vậy thì cũng ùa ra giữa phòng, kéo theo cả Phạm Dũng. (đọc tại Qidian-VP.com)
- E hèm, tui trước đi. Nhìn nhỏ con vậy thôi chứ ở khu này là hổng ai quánh đấm lại tui đâu à. Tui...
Nó đi qua, rồi đi lại, rồi đi qua...
- Giới thiệu lại đi nào bạn ơi!
Không như đám người đang lúc nhúc xì xào đằng kia, cô gái nhanh chóng bỏ mặc Phạm Dũng vẫn đang đứng đó ngơ ngác, chạy thẳng tới chỗ cái màn hình đang hiện mấy cái dấu màu đỏ choét ở góc phòng.
- Xã hội bên ngoài thật là nguy hiểm.
Vì tác giả đếch thích viết về cái phân cảnh kia nữa nên chúng ta sẽ quay lại với thằng nhân vật chính.
- Ê bây nhiều khi tao cứ thắc mắc là nếu một ngày ông đội trưởng ổng không có cà phê thì đám tụi mình sẽ như nào?
Một anh trai không đẹp trai nào đó bước tới, vừa vỗ vai Phạm Dũng vừa hồ hởi nói.
- Rồi ok vậy là tốt rồi bạn cứ đứng đó.
- Ch... Chào mọi người. Tôi tên...
- Cảnh báo nó hú chứ có mẹ gì đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh nhỏ con đứng ở góc trong cùng đột ngột lên tiếng.
- Á quên, xui xui thì gãy vài chục cái xương nữa.
Chưa kịp cho Phạm Dũng có bất kỳ thời gian suy nghĩ hay phản ứng nào, một số người từ trong đám người bên dưới bước ra, chạy thẳng về phía anh sau đó lôi đi.
Nó bắt đầu đi qua đi lại để tìm cái cặp của mình.
Anh nhỏ con lần này không tiếp tục flexing nữa mà vào thẳng chủ đề chính.
Hình như cảm thấy việc mở cửa bằng tay nắm cửa là một hành động khá là lãng phí thời gian nên cô gái nọ trực tiếp đá văng cánh cửa qua một bên cho nó vuông.
...
Từ phía sau đám người bước ra một anh ốm ốm nhỏ con.
Và cuối cùng nó nhận ra là...
- Móa tụi bây nín hết cái mồm lại. Đứa nào muốn nói thì lên đây nói luôn đi tao xuống dưới.
- Hả gì đấy?
- Không sao đâu anh bạn, sẽ nằm liệt giường thôi.
- Chuyện thường như ở huyện.
- ...
- Chậc, rồi sẽ quen thôi bro. Mem mới đứa nào cũng y rang.
- Ôi, mình muốn về nhà!
Thấp thoáng phía xa có thể thấy một thân ảnh đang phi tốc phóng về phía cái phòng này.
- An ủi bạn đàng hoàng chứ mày?
- Như bạn đã biết thì đây là đội đặc nhiệm số 9 trong tiểu tổ đặc nhiệm thành phố. Ở đây còn thiếu vài người, một số đi làm nhiệm vụ rồi tối mới về, ông đội trưởng thì đang tới ca trực máy còn bà nội lúc nãy là đội phó. Tui thì chỉ là chân sai vặt thôi.
- Ờm... Thì, tôi tên Phạm Dũng.
Ngó qua vài cái xác định mức độ nghiêm trọng của sự việc xong, cô gái không nói không rằng phóng về phía cửa phòng.
- Ôi chúng tớ biết bro tên Phạm Dũng rồi không cần giới thiệu đâu hô hố!
Với trực giác của một thành viên lâu đời đã tồn trú ở cái khu này lâu năm, anh nhỏ con chỉ trong vài tích tắc đã nhận ra.
Tít tít tít tít... Tít tít tít tít... Tít tít tít tít...
Phạm Dũng nghe cuộc trò chuyện của vài người bên cạnh xong thì ớn lạnh cả người.
Anh đang tự hỏi không biết ông pô mình đã gửi gắm thằng con trai tới cái chỗ quái quỷ gì đây.
Hai ông nội nào đó từ phía sau túm lấy anh trai không đẹp trai kia lại vào hàng sau đó mở mồm cổ vũ tinh thần của Phạm Dũng.
Cô gái nhanh chóng phóng vào phòng, không để ý đám người đang co rúm chung một chỗ ở góc kia, cũng không để ý tới vị trí của Phạm Dũng lúc này đã thay đổi.
- Ok, giới thiệu với cậu, tôi là...
- Ờ giới thiệu làm quen tiếp đi chứ hả mấy đứa?
- Haizz lấy cái cặp xong tìm thằng khứa kia xem nó về chưa, chưa về thì rủ nó đi chơi một lát cho đỡ chán.
Làm anh đã rén giờ còn rén hơn tỉ lần.
- Bà mẹ, cái cặp của mình đâu mất rồi!
- May cho mày là 1 giây trước bả vừa khuất bóng đấy con ạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ối giồi ôi làng nước ơi! Phận cửa nẻo 12 bến nước éo biết bến nào gặp bà chị của chúng tôi!
- Chậc bậy bạ! Sao mày nói dị! Anh biết anh buồn lắm đấy!
- Ở đây thường người ta gọi nhau bằng tên hiệu hoặc biệt danh thân thuộc ở nhà. Đội trưởng thì mấy đứa này toàn gọi là đội trưởng, đứa nào đọc tên hiệu của ổng ổng vả phát là về bệnh xá nằm chơi luôn.
- Ôi tháng này lại phải tốn thêm 500!
Quay qua thì thấy hai ông bạn mình đang nhìn về phía cửa nên anh nhỏ con cũng quay đầu nhìn theo.
- Chị ơi cái cửa nó vô tội mà chị!
Bụp.
Phạm Dũng vừa nghĩ vừa run rẩy toàn thân. Lúc đầu ông già nhà anh có quảng cáo là ngoài xã hội rất là an toàn, sẽ không có những cái thứ cạnh tranh như trong tộc mình đâu. Nhưng bây giờ thì hình như ổng quảng cáo sai sự thật hơi nhiều. Ít ra anh không thấy an toàn cho lắm.
Nhìn cái bầu trời trắng toát trên đầu, nó áng chừng là phải hơn cả tiếng nữa nó mới được về nhà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.