Thí Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16 : Vũ kỹ sơ hiện
......
Dù vậy, khi vừa nghe thấy người đàn kia lên tiếng thì nàng đã vội vàng quỳ xuống :
"Tiện nhân! Đã khiến con trai ta phải phiền lòng mà còn vọng tưởng rằng ta sẽ tha tội cho ngươi sao?"
Cuối cùng, khi cự mãng này chậm rãi trườn qua, cách Trầm Tranh chưa đầy nửa thước thì hắn cũng bắt đầu ra tay. Chỉ thấy một đạo linh khí sắc mỏng như mũi kim đã nhẹ nhàng xuyên qua lớp băng tuyết đang bao phủ người Trầm Tranh rồi trực tiếp tiến vào trong cơ thể của Băng Mãng.
Ngay khi Đường Cẩm Tú còn đang vui mừng vì tưởng rằng có chuyển cơ thì Thường Hãn Hãi đã vung tay lên khiến tầm mắt của nàng đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng. Khi Đường Cẩm Tú vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì cái đầu của nàng đã xoay vòng vòng như con quay, lực đạo không suy giảm, vẫn tiếp tục xoắn nát thân thể phía dưới cho tới khi cả người Đường Cẩm Tú đều hoá thành một bãi máu thì mới thôi.
"Xin người hãy bỏ đi thứ yêu thích này..."
Chỉ thấy Thường Hãn Hải vẫn thong dong nhấp một ngụm trà, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía thiếu nữ áo hồng kia, chậm rãi hỏi.
Trầm Tranh đã dần quen với quy luật kỳ lạ ở nơi này khi ban ngày, những yêu thú ở đây đều biến mất, chỉ khi vào ban đêm, lúc bầu trời đã không còn màu đỏ hồng nữa thì chúng mới lần lượt xuất hiện để thôn phệ băng tuyết.
Cơn đau nhói lên trong thoáng chốc khiến nó có phần nghi ngờ mà quay đầu lại nhưng cũng chẳng phát hiện ra được điều gì bất thường nữa, như thể cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác.
Chương 16 : Vũ kỹ sơ hiện (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đã biết sai sao vẫn còn làm?"
"Thật có lỗi, cha lại làm phiền con nữa rồi... Cha biết, con vì sở thích riêng này của ta mà cũng đã tận lực đưa hai tấm Truyền Tin Phù cho tên đệ đệ phế vật của ả tiện nhân này..."
Cách đó không xa, theo từng âm thanh "Xì... Xì... Xì..." khiến người nghe thấy phải sởn cả da gà liên tục được vang lên thì một con Băng Mãng với tu vi Thông Mạch lục trọng, dài tới mấy chục mét cũng bắt đầu từ từ bò đến. Trong mắt nó lập loè quang mang xanh nhạt đầy yêu dị, theo thân thể nặng nề trườn qua thì mặt tuyết dày đặc cũng dần dần lộ ra những vệt dài, sâu hoắm.
"Ám Bạo"
Tuyết Mạn Thiên Phong
Theo một tiếng nổ lớn vang vọng cùng vô số máu tươi tanh tưởi bắn ra thì cái đầu của Băng Mãng bất chợt nổ tung, hoá thành từng miếng thịt vụn. Tất cả đám Tuyết Lang gần đó bất chợt ngây ngẩn trong chốc lát, nhìn thân thể khổng lồ vẫn còn đang không ngừng giãy dụa, ngọ nguậy liên tục như chưa thể tin được rằng con cự mãng hung tàn đó đã c·h·ế·t đi...
"Người rất tốt với tiện thiếp, không có gì để chê trách cả..."
Nghe được giọng điệu khác thường trong lời nói của Thường Hãn Hải khiến Đường Cẩm Tú không nhịn được mà run rẩy, liên tục khẩn khoản cầu xin :
"Không có gì, phụ thân thích là được rồi... Với lại, chuyện tới nước này, một phần cũng là do lỗi của con..."
Đầu tiên, phải nói là khái niệm vũ kỹ ở Trung Châu rất khác, khi mỗi một bộ đều được xây dựng, tổng hợp, dung hoà từ ba loại kỹ pháp cơ bản là : Thân pháp, Sát pháp và Bí pháp chứ không phải một chiêu nửa thức như ở nơi này. Cho nên, ngoại trừ một môn Liễm Tức Pháp dùng để che giấu tu vi, hơi thở nhằm nguỵ trang cùng Truy Tung Thuật theo dấu Băng Mãng như vừa rồi ra thì Trầm tranh cũng đã bước đầu tạo được một sát kỹ khác gọi là :
Cuối cùng, thủ lĩnh Tuyết Lang cũng không thể đứng lên được nữa, để mặc cho Băng Mãng chậm rãi bước tới rồi từ từ thôn phệ bản thân...
Sau đó, như một u linh, Trầm Tranh cũng bắt đầu chuyển động, lao đi trong gió tuyết để tìm tới con Băng Mãng vừa rồi. Cũng chẳng thấy Trầm Tranh để ý tới dấu vết mà con mãng xà lưu lại xung quanh mà vẫn di chuyển thoăn thoắt, như thể hắn cảm nhận được rõ ràng vị trí của nó đang ở đâu. Không được bao lâu, tới trước một phiến rừng thì từ nơi xa đã truyền đến những tiếng ầm ầm doạ người.
Lại trôi qua một lúc, khi Băng Mãng đã rời đi thì thân hình có phần gầy gò lại săn chắc vô cùng của Trầm Tranh mới phá vỡ băng tuyết mà ra ngoài. Nếu bây giờ có bất kì người tu luyện khác ở đây ắt sẽ phải kinh ngạc tới trợn mắt, há hốc mồm khi Trầm Tranh vẫn đứng nguyên tại đó nhưng lại chẳng để lộ ra một chút hơi thở cùng linh khí ba động nào, tưởng như hắn chỉ là một tảng đá vô tri vô giác vậy.
"Ngươi rất yêu thương đệ đệ của mình?"
"Đường Cẩm Tú... Ngươi đã theo ta được bao lâu rồi?"
Vậy nên, Trầm Tranh cũng dự định sẽ dùng Ám Bạo trong chiến đấu trực diện là chính khi tuy nói là có thể đẩy Ám Bạo ra khỏi cơ thể được nhưng vẫn phải tốn một chút thời gian cùng công sức. Trong lúc chiến đấu, nhất là đối với một thiên tài như hắn thì chỉ cần một khoảnh khắc sơ sẩy thôi thì cũng có thể thay đổi cục diện, khiến đối phương phải trả giá đắt!
Con Băng Mãng vừa rồi c·h·ế·t thảm cũng là do quá trình chiến đấu kịch liệt với Tuyết Lang đã đẩy nhanh quá trình dẫn động Ám Bạo.
Bây giờ, khi màn đêm lại buông xuống, Trầm Tranh sớm đã ngồi xếp bằng dưới đất, không động đậy chút nào, để mặc cho tuyết rơi lần lượt phủ kín thân thể của mình, mới nhìn qua thì chẳng khác nào một tảng đá bị vùi lấp trong băng tuyết.
Đó là thứ mà ban đầu Trầm Tranh đã âm thầm đưa vào trong cơ thể Băng Mãng khi nãy, nói chung, nó được lấy cảm hứng từ ba loại công pháp là Luyện Huyết Thôn Linh Thuật, Phá Ma Toàn Phong và Phong Bạo Đ·ạ·n mà hắn mới tạo ra không lâu.
"Nhi tử đã gặp được một kẻ rất thú vị... Cũng cực kỳ đáng sợ..."
"Lão gia, đấy là do... Đệ đệ của thiếp đã bị người hãm hại, c·h·ế·t vô cùng thê thảm..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết từ khi nào, con Băng Mãng vừa rồi đã bắt đầu chiến đấu với một con Tuyết Lang. Xung quanh là một bầy sói với thi thể của vài con vương vãi khắp nơi, đám còn lại cũng chỉ dám đứng từ xa mà rên ư ử, không dám lại gần hai yêu thú với tu vi Thông Mạch lục trọng đang điên cuồng chiến đấu. Theo từng tiếng gầm gừ, rít gào rầm trời liên tục vang lên thì cả một vùng rộng lớn với những cây cổ thụ cao to đã bị san thành bình địa, chỉ có vô số băng tuyết bị cuốn lên mù mịt từ dư âm chiến đấu của cả hai cho thấy chiến đấu vẫn chưa kết thúc.
Khi tiến vào trong thể nội, nếu đối phương vận động hay sử dụng linh khí càng nhiều thì bánh xe nước Ám Bạo này sẽ càng lớn và quay nhanh hơn, tới một giới hạn nhất định, khi huyết khí và linh khí không ngừng va chạm nhau dẫn tới việc cấu trúc của các dòng xoáy không còn ổn định nữa thì... "Bùm!!!"
"Lão gia, thiếp đã hầu hạ ngài được gần ba năm..."
Thời gian dần dần trôi qua, một tháng sau, theo việc liên tục săn g·i·ế·t yêu thú thì tu vi của Trầm Tranh đã tấn thăng tới Thông Mạch tam trọng. Tuy vậy, hắn cũng bắt đầu gặp phải không ít khó khăn, nguy hiểm.
Về cơ bản, Ám Bạo là một dòng xoáy bao gồm linh khí với huyết khí, hoạt động theo quá trình vận động của người bị trúng chiêu. Hình dung cho dễ hiểu thì cấu trúc chung của nó là một bánh xe nước do vô số bánh xe nhỏ hơn từ huyết khí và linh khí tạo thành.
Đã mở ra Nhãn Mạch nên không khó để cho Trầm Tranh trông thấy diễn biến ở bên trong. Chỉ thấy con thủ lĩnh Tuyết Lang với ba vết sẹo dài ở mắt trái thoáng chậm lại trong chốc lát khi chân trước đã bắt đầu bị nọc độc của Băng Mãng ngấm sâu, không còn chút sức lực nào. Như đã chờ đợi cơ hội này từ lâu, Băng Mãng ngay lập tức liền dùng cái đuôi khổng lồ của mình mà quật thẳng về phía Tuyết Lang khiến nó không kịp tránh né, chỉ có thể rú lên một tiếng đầy đau đớn rồi bay ra ngoài, đụng ngã vô số thân cây.
Có lần, Trầm Tranh đã từng bị một đám Tuyết Lang có tu vi Thông Mạch ngũ trọng vây công. Trong đó, còn có một con Lang Vương với Thông Mạch cảnh lục trọng làm thủ lĩnh của cả bầy khiến hắn bị thương nhẹ thì mới có thể g·i·ế·t hết tất cả bọn chúng.
"Ồ, tiểu Giang đã về... Có chuyện gì mà con vội vã vậy?"
"Nói đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ta biết không phải ngẫu nhiên mà con quyết định hành động như vậy... "
"Đó là đứa em trai duy nhất, cho nên thiếp..."
Trông thấy cảnh tưởng trước mắt thì Trầm Tranh không khỏi gật gật đầu với loại sát pháp mà mình mới nghiên cứu được trong khoảng thời gian vừa rồi.
Thường Hãn Hải thấy vậy thì khẽ gật gật đầu :
"Vậy thì xuống dưới suối vàng mà đoàn tụ với nó đi!"
Người này là một trong những trưởng lão đứng đầu của Thiên Thuỷ Môn, chỉ dưới quyền của Ngũ đại trưởng lão và chưởng môn Lệ Thuỷ Tâm - Thường Hãn Hải.
"Được rồi, cũng đã đến lúc trở về..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thường Hãn Hải hừ lạnh thêm một tiếng khiến bãi máu còn sót lại cũng bốc hơi, cuối cùng tiêu tán trong thiên địa, không còn chút gì nữa. Làm xong hết thảy thì Thường Hãn Hải mới bắt đầu ngồi dậy, tiến tới vỗ vỗ vai Thường Ngọc Giang, thần sắc tràn đầy áy náy :
Đối với điều này, Trầm Tranh có trăm mối nghi ngờ nan giải, hắn cũng từng hỏi qua Cổ lão nhưng chỉ nhận được một câu trả lời lập lờ nước đôi, dường như lão biết được điều gì đó mà không muốn tiết lộ ra... (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc này, dị biến đã xảy ra :
Lúc này, Thường Ngọc Giang cũng đã trở về phủ đệ rồi nhanh chóng bước vào một thư phòng, đẩy ngã thiếu nữ áo hồng tới trước mặt của một người đàn ông trung niên với mái tóc đã điểm bạc :
"Lão gia, thiếp sai rồi, thiếp không nên làm trái ý của thiếu gia Ngọc Giang, mong lão gia, thiếu gia tha tội..."
"Trước giờ ta đối xử với ngươi như thế nào?"
Thường Ngọc Giang thoáng cúi đầu trong chốc lát, sau đó cũng ngồi xuống uống trà cùng Thường Hãn Hãi :
"Phụ thân, hài nhi có chuyện muốn thỉnh cầu..."
Tất nhiên, có được hiệu quả như vậy phần nhiều là do con Băng Mãng vừa rồi vẫn chỉ là một yêu thú, dù đã khai mở linh trí nhưng vẫn không quá thông minh nên không cảm nhận được Ám Bạo mà chủ động đẩy ra. Nếu là tu luyện giả thì chỉ cần có tu vi Thông Mạch tứ trọng, đã khai mở Tâm Mạch rồi thì Ám Bạo vừa vào trong cơ thể thôi là cũng đã bị phát hiện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trầm Tranh vẫn ngồi yên một chỗ, không nhúc nhích chút nào mà Băng Mãng dường như cũng chẳng phát hiện ra rằng khối tuyết gần đó lại ẩn chứa một cơ thể sống cả.
"Bùm!"
Trầm Tranh nhìn về phương xa, âm thầm nghĩ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.