Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thí Tiên

Unknown

Chương 17 : Rời khỏi tuyệt địa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17 : Rời khỏi tuyệt địa


Rời nhà gần ba tháng khiến Trầm Tranh vẫn tương đối nhớ mẹ mình cho nên ngay rạng sáng hôm sau, hắn đã thu xếp tất cả rồi nhanh chóng hướng về lối ra để rời đi.

Ngay khi hắn tới chỗ tảng đá cẩm thạch, chuẩn bị đặt tay lên để truyền tống khỏi Tuyết Mạn Thiên Phong thì Cổ lão trong thể nội lại đột nhiên lên tiếng :

“Tiểu tử, chờ một chút, ta cảm thấy có khí tức của Linh Dược ở quanh đây...”

Trầm Tranh nghe vậy thì dừng bước, ngưng thần tĩnh khí để cảm nhận thì quả nhiên đã ngửi được một hương thơm nhàn nhạt. Ở trong Tuyết Mạn Thiên Phong gần ba tháng thì ngoại trừ những yêu thú kia, hắn vẫn chưa từng phát hiện một gốc Linh Dược nào.

“Đi qua nhìn một chút!”

Quyết định trong nháy mắt, Trầm Tranh liền hướng về phía mùi thơm truyền đến mà không có chút do dự nào.

Theo thời gian, Trầm Tranh cũng dần cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh đang biến đổi khi không chỉ còn băng tuyết rét lạnh mà trong không khí còn dần dần có chút nóng nực, oi bức. Khi hắn vừa đi tới nơi đó thì trông thấy ở xa xa kia có một gốc thực vật với hai màu xanh đỏ xen lẫn đang lẳng lặng đứng trong trong tuyết.

“Băng Hỏa Thảo!”

Trầm Tranh liếc mắt một cái liền nhận ra gốc gác của Linh Dược này.

Băng Hỏa Thảo là Linh Dược Hoàng giai Hạ phẩm, vốn là chủ dược dùng để luyện chế Chú Linh Đan. Hai loại linh khí băng hoả ẩn chứa trong đó có thể trợ giúp tu luyện giả đột phá bình cảnh, ở Thiên Thủy Môn cũng coi như là khá hiếm hoi.

Chỉ là, cách đó không xa đã dần truyền tới những tiếng động kinh thiên nhanh chóng thu hút sự chú ý của Trầm Tranh. Đó là một thiếu niên với khuôn mặt hết sức bình thường đang đại chiến với một con nhện mắt xanh khổng lồ.

"Hoành Kinh Mộng..."

Trầm Tranh quan sát cả hai trong thoáng chốc thì chợt nhớ tới tên thiên tài mới nổi ở Thiên Thuỷ Môn mà bản thân đã gặp ở lần khảo thí ấy. Không ngờ rằng hắn cũng tiến tới Tuyết Mạn Thiên Phong này để rèn luyện, hơn nữa tiến cảnh còn nhanh hơn cả Trầm Tranh khi tu vi của Hoành Kinh Mộng đã là Thông Mạch tứ trọng còn con Nhện Yêu kia cũng là Thông Mạch lục trọng.

Đại chiến diễn ra hết sức căng thẳng, theo vô số quang mang được Nhện Yêu bắn ra thì từng đạo tơ nhện to lớn bắt đầu phủ kín cả một vùng khiến Hoành Kinh Mộng cũng không thể né tránh kịp mà bị tơ nhện chụp lấy. Cùng lúc đó, cặp chân óng ánh trong suốt như lưỡi đao của Nhện Yêu cũng nhanh chóng hướng về phía Hoành Kinh Mộng để cắt hắn ra thành hai nửa.

Chỉ thấy Hoành Kinh Mộng thoáng chậm lại trong chốc lát rồi ngay lập tức chuyển vận linh khí để ngưng tụ ra một thanh trường thương rồi chặt đứt hết tơ nhện xung quanh, né tránh công kích trí mạng trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc. Thế nhưng, phong mang sắc bén vô cùng của nó vẫn khẽ lướt qua, khiến không chỉ tai trái bị đứt lìa mà còn để lại trên gương mặt của hắn một đạo vết thương sâu hoắm, thấy cả xương khiến máu me cũng dần dần chảy ra ào ạt,

Trong mắt Nhện Yêu lóe lên quang mang khát máu, vậy mà có chút nhân tính mà đem chân nhện đưa đến bên miệng của mình, duỗi ra giác hút mọc đầy gai ngược mà liếm hết chỗ máu còn vương ở trên chân.

Lúc này, như đã quyết định được điều gì, bốn đạo kinh mạch ở trên người của Hoành Kinh Mộng cũng bắt đầu lấp lánh quang mang, phun trào linh khí nồng đậm. Theo đó, một hư ảnh khổng lồ cao gần năm thước cũng dần dần xuất hiện ở sau lưng của Hoành Kinh Mộng, theo bàn tay to lớn của hư ảnh kết xuất những thủ ấn huyền ảo thì vô số thương ảnh cũng xuất hiện, che kín cả bầu trời.

Trầm Tranh trông thấy cảnh tượng này thì cũng có chút kinh ngạc :

"Hoàng Giai... Không, là Nguỵ Hoàng Giai, hơn nữa còn là bản không trọn vẹn cho nên kẻ này mới có thể lấy tu vi Thông Mạch tứ trọng mà thi triển ra được... Chỉ là, như vậy thì cơ thể ắt cũng sẽ phải bị thương không nhẹ khi kinh mạch không thể chịu nổi áp lực..."

Cảm nhận được uy h·i·ế·p cường đại khiến Nhện Yêu không nhịn được mà lùi lại, trong miệng khẽ rít vài tiếng đầy run sợ nhưng nhìn Băng Hoả Thảo ở gần đó thì thần sắc của nó lại tràn đầy điên cuồng, theo đó, vô số tơ nhện ở trong miệng cũng lần lượt tuôn ra, quấn quanh thân thể nó, bao phủ từ đầu đến chân giống như là một khoả kén cực lớn.

Nói thì chậm mà diễn biến thì nhanh khi chỉ trong nháy mắt, thương ảnh như mưa đã đâm tới như những vì sao băng.

"Đùng!Đùng!Đùng!"

Dưới tiếng động vang vọng cả một vùng liên tục được phát ra thì kén trắng lần lượt bị đâm thủng cho tới nát bấy nhưng Nhện Yêu cũng nhanh chóng phun tơ nhện từ trong người ra để mà tu bổ cho những phần bị tổn hại, bảo đảm phòng ngự tuyệt đối của mình vẫn được duy trì một cách vứng chắc.

Thấy tình hình như vậy thì song chưởng của Hoành Kinh Mộng đột ngột hợp lại, bản thân hắn cũng hét lớn lên một tiếng :

“Phá!”

Theo đó, hư ảnh khổng lồ phía sau hắn cũng chắp tay lại rồi kết xuất ra một đạo thủ ấn khiến thương ảnh đầy trời bắt đầu hội tụ, dung hợp lại rồi hoá thành một trường thương dài gần mười thước, sắc bén vô cùng. Trong chớp mắt, theo ý niệm của Hoành Phi Kinh, nó liền vẽ ra một đạo quỹ tích hoàn mỹ rồi xẹt qua Nhện Yêu, phá nát kén trắng, xuyên thủng qua cả người nó khiến vô số dịch nhầy màu xanh bắn ra tung toé.

Chỉ là, sau khi tung ra tuyệt chiêu này thì dường như Hoành Kinh Mộng cũng bắt đầu kiệt sức, thân thể run run một chút liền không chịu nổi nữa mà nôn ra thêm vài ngụm máu rồi ngã vật xuống dưới đất, sinh tử không rõ...

"Thế nào, tiểu tử, muốn ra tay cướp đoạt sao?"

Giọng nói của Cổ lão khiến Trầm Tranh khẽ suy tư trong thoáng chốc, lát sau lại lắc lắc đầu :

"Không, thứ này vẫn chưa đáng để cho vãn bối làm vậy... Hơn nữa, linh cảm của vãn bối mách bảo rằng nếu bây giờ ra tay với kẻ này, ắt sẽ có chuyện không hay xảy ra..."

"Đó là mệnh số... Bây giờ ngươi đã rơi xuống đáy cốc, hắn lại như mặt trời ở giữa ban trưa... Muốn lấy hạ phạm thượng thì trong tăm tối ắt sẽ gây ra không ít khó khăn để ngăn trở... Tất nhiên, nếu thành công, ngươi cũng sẽ chiếm được vận số của hắn để cải mệnh cho bản thân mình..."

"Đúng là thú vị, nếu sau này có cơ hội, vãn bối sẽ cân nhắc thêm..."

Trầm Tranh nhìn thoáng qua Băng Hoả Thảo cùng Hoành Kinh Mộng trong chốc lát rồi bắt đầu quay người rời đi...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17 : Rời khỏi tuyệt địa