Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thí Tiên

Unknown

Chương 19 : Bắt đầu tranh tài

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19 : Bắt đầu tranh tài


Theo hắn bước lên trên võ đài, ngọc phù lấp loé thì một lồng ánh sáng trong suốt cũng nhanh chóng xuất hiện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoành Kinh Mộng vừa gầm lên vừa lao tới như cơn gió trước t·hi t·hể không đầu với y phục đang dần bị nhuốm đỏ vì máu tươi kia.

Mạc Đình nghe vậy thì gật gật đầu, thu đao lại, theo đó, nguy hiểm như n·ước l·ũ đang bao trùm Hoành Kinh Mộng cũng biến mất vô ảnh vô tung, không còn chút tăm tích, tưởng như rằng đó chỉ là ảo giác nhất thời.

"Không cần gấp, ta sẽ đợi..."

Lúc này, Mạc Đình cũng đã đi tới trước mặt Dương quản sự, rút đao ra, lại nói một câu :

Mạc Đình nói xong thì cũng từ từ ngồi xuống đất, nhắm mắt lại để bắt đầu tĩnh toạ.

Chương 19 : Bắt đầu tranh tài

Lúc này, dưới quảng trường, Dương quản sự cũng không nói gì thêm, bình tĩnh bước lên võ đài. Vô số ánh mắt cũng nhanh chóng hướng về phía hai người, việc đệ tử tạp dịch giao đấu với đệ tử Ngoại môn còn là lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử của Thiên Thuỷ Môn từ trước đến nay.

Ngay cả thiên tài đứng đầu thế gian như hắn cũng không sở hữu lực lượng này!

"Đa tạ sư huynh, xin hãy thứ lỗi cho sư đệ..."

"Được, Dương Danh, ta sẽ nhớ kỹ cái tên này..."

“Trận thứ hai mươi, Mạc Đình và Hoành Kinh Mộng, bắt đầu tỷ thí!”

Đã sớm chuẩn bị từ trước, hai tên đệ tử đứng gần đó cũng nhanh chóng nhảy lên lôi đài, ngọc phù ở trên người cũng theo đó mà phát ra quang mang nhu hoà rồi tạo ra một lồng ánh sáng trong suốt, bao phủ cả võ đài.

"Thật đúng là... Khó lường..."

"Đa tạ sư huynh quan tâm, sư đệ họ Hoành, tên Dương Danh!"

Chỉ thấy Dương quản sự đã chắp tay, cúi người để cảm tạ Mạc Đình, sau đó bất ngờ mở miệng, cho ngọc phù vào trong, nuốt ực một cái rồi nằm sấp xuống đất, co hai tay hai chân lại như một con rùa để bảo vệ viên ngọc phù đang dần trôi xuống giữa bụng.

"Ta thừa nhận ngoại hình đó của Mạc Đình rất kh·iếp người, đao pháp rất tinh diệu nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi!"

Mạc Đình nói xong liền quay đầu, chậm rãi bước đi, rời khỏi võ đài.

Hắn cảm giác được có một thứ gì đó cực kỳ kinh khủng sắp xuất hiện từ người thanh niên trầm lặng, cường tráng này... Linh tính mách bảo Hoành Kinh Mộng rằng mặc cho hắn có sử dụng Hoàng giai công pháp, vũ kỹ... hay tất cả mọi thứ có trên người thì cũng tuyệt đối không thể chống cự lại được!

"Ta vẫn chưa biết tên của ngươi...:

Sự sợ hãi đến từ sâu thẳm trong linh hồn dần dần len lỏi khắp toàn thân khiến cơn giận dữ như muốn nhấn chìm tất cả cũng không còn nữa, mồ hôi lạnh lẽo ướt đẫm người khiến Hoành Kinh Mộng dần dần tỉnh táo lại. Nhìn cái xác vô hồn trước mắt, khuôn mặt của Hoành Kinh Mộng tràn ngập cay đắng cùng tự trách, hắn đáp lại một cách khổ sở :

"Đao của ta rất nhanh, sẽ không để ngươi đau đâu..." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Sư huynh nhắc thì đệ mới nhớ, thế này thì chẳng phải Mạc Đình đ·ã c·hết chắc rồi ư? Họ Dương kia thân thiết như vậy thì ắt hẳn Hoành Kinh Mộng sẽ trả thù!"

Ngay khi ánh đao như trăng sáng của Mạc Đình được vung lên thì một tiếng gào thét rung trời đã xuất hiện :

Cứ như vậy, khi ba nén hương sắp cháy hết, thời hạn quy định gần tới thì Mạc Đình cũng mở mắt, đứng dậy :

Theo thông lệ, Thường Thương Hải là người chủ trì lần này nên cũng phải phổ biến quy tắc lại một lượt trước khi bắt đầu thi đấu. Hai tên đệ tử này nghe xong liền gật đầu, từ lâu, sớm đã có người quán triệt tư tưởng cho bọn họ rằng mục đích thi đấu chủ yếu là luận bàn, phô diễn tài năng chứ không phải chăm chăm chém g·iết nhau, thiệt mình hại người, có mâu thuẫn gì thì ký giấy sinh tử rồi giải quyết ở bên ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đại ca!”

"Vì ta hay vì ngươi mà hắn lại phải c·hết?"

“Tỷ thí, bắt đầu!"

“Ngoại Môn Thi Đấu cấm sử dụng Linh Dược, Linh Bảo, song phương chỉ có thể dựa vào tu vi và công pháp của bản thân để chiến đấu. Trên lôi đài sống c·hết nhìn số trời nhưng một khi bên kia đã giao ra ngọc phù để chịu thua thì phía còn lại nhất định phải ngừng t·ấn c·ông, bằng không sẽ xử trí theo môn quy!”

Ngoại trừ môn chủ Lệ Thuỷ Tâm vẫn lẳng lặng quan sát thì Ngũ đại trưởng lão cùng những trưởng lão khác đã bắt đầu có phần sốt ruột, mất kiên nhẫn không thôi. Hoành Kinh Mộng chưa xuất hiện khiến cho hai đệ tử ở trên võ đài dù cố biểu hiện hết mức cũng không để cho đám người này sinh ra một chút hứng thú.

Ở dưới quảng trường, Bạch Vĩ sớm đã khàn giọng gào lên. Nhìn thấy người thanh niên đó vứt bỏ hết thảy tôn nghiêm mà nằm xuống, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không cần thì hốc mắt hắn cũng không nhịn được mà bắt đầu ẩm ướt, trong lòng cũng tự hỏi một cách điên cuồng :

Theo đó, một thương ảnh khổng lồ màu đen nhanh chóng xẹt qua như một tia chớp, phá tan quang mang phòng ngự chặn được công kích của Thông Mạch thất trọng. Khí thế của nó vì vậy mà cũng suy giảm đôi chút nhưng vẫn hung hăng lao tới trước mặt Mạc Đình để ngăn cản một đao này nhưng chỉ thấy bóng đao uyển chuyển lướt qua khiến không chỉ thương ảnh vỡ tan thành từng mảnh mà đầu lâu của Dương Danh cũng b·ị c·hém xuống khiến máu tươi bắn ra lún phún như mưa xuân.

"Được rồi, hôm nay ta sẽ tha c·hết cho ngươi... Cũng đừng mừng vội, vì Dương Danh, ta vẫn còn muốn g·iết ngươi..."

Đó... Rốt cuộc là thứ gì???

"Dừng tay!!!"

"Đúng vậy, các ngươi không thấy thương ảnh khổng lồ đã phá tan lồng phòng ngự sao? Đó là thứ có thể ngăn được công kích của Thông Mạch thất trọng đấy!"

Mạc Đình nhìn hắn như vậy thì khẽ lắc lắc đầu :

“Cố lên!!!”

"Dương ca, sao huynh lại... Thật ngu ngốc, mau đầu hàng đi, còn sống là còn có hi vọng!!!"

"Kinh Mộng... Ca ca nhất định sẽ không bỏ cuộc đâu..."

Theo thanh âm vang vọng của Thường Thương Hải truyền đi khắp bốn phía thì một tên đệ tử cũng chậm rãi đi tới.

Lời này của hắn khiến không ít đệ tử Ngoại môn cùng trưởng lão gần đó cảm thấy Mạc Đình có phần ngông cuồng tự đại.

Đối diện với ánh mắt bình thản, không buồn không vui đó thì Hoành Kinh Mộng bỗng dưng lạnh sống lưng, dựng hết cả tóc gáy lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hắn nghĩ rằng mình là ai vậy? Cũng chỉ là Thông Mạch ngũ trọng mà dám lớn lối như vậy? Không biết Hoành Kinh Mộng là đệ nhất thiên tài của tông môn sao?"

Theo sáu đạo linh khí từ trên người môn chủ Lệ Thủy Tâm cùng Ngũ đại trưởng lão bay lên trời, hợp lại thành ba chữ "Thiên Thuỷ Môn" khổng lồ giữa không trung rồi lần lượt rơi xuống, hóa thành những hạt mưa tràn đầy sức sống khiến tinh thần của các đệ tử trở nên tươi tỉnh, phấn chấn thì Ngoại Môn Thi Đấu cũng chính thức bắt đầu!

Dương quản sự thấy vậy thì chỉ khẽ lắc đầu, thở dài, cũng không biết là đang nghĩ gì nữa.

"Xem ra không còn cách nào khác..."

Dương quản sự nghe được âm thanh của Thường Thương Hải, vừa định động thì giọng nói trầm thấp của Mạc Đình ở phía đối diện đã vang lên :

Trái ngược lại với họ, chính vì không có đệ nhất thiên tài của tông môn ở đây, bớt đi áp lực từ một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nên không ít đệ tử chỉ có tu vi Thông Mạch tam trọng, tứ trọng càng cố gắng ra sức, đủ loại quang mang từ kinh mạch, công pháp, vũ kỹ... liên tục loé lên. Các trận chiến lần lượt diễn ra đều dị thường kịch liệt, so với hàng năm còn hấp dẫn hơn không ít.

"Ngươi... Đáng c·hết!"

"Nếu tiểu tử đó quyết định ra tay, e rằng ngay cả ta cũng không thể ngăn cản được..."

“Cố lên!!!”

Khẽ cúi người chắp tay chào đối thủ xong thì hai tên đệ tử này cũng bắt đầu vận chuyển linh khí, từng đạo kinh mạch cũng bắt đầu động đậy, phát ra quang mang chiếu sáng cả võ đài thì chiến đấu cũng chính thức bắt đầu.

Trầm Tranh khẽ lẩm bẩm, dõi theo thân ảnh cường tráng với chút tịch liêu không thể xoá nhoà đang khuất dần trong biển người kia...

Thực sự là Huyền Ý!

Hắn cũng cảm nhận được thứ vừa rồi mà thanh niên Mạc Đình kia định hiển lộ ra là Huyền Ý!

"Là do ta... Cho nên, Dương ca mới c·hết... Nếu ta không chiến đấu với con Nhện Yêu đó mà trở về nhanh hơn thì..."

Chỉ biết được một điều rằng Huyền Ý cực kỳ cường đại, cực kỳ khủng bố!

Thời gian dần dần trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới vòng đấu cuối cùng.

Chỉ thấy chiếc áo trắng phiêu dật vốn là tiêu chí của đệ tử Ngoại môn đó chẳng thể nào che giấu được thân hình vĩ ngạn cao hơn năm thước của người này. Với làn da rám nắng khoẻ mạnh, bắp thịt nảy nở, săn chắc đang ẩn hiện dưới lớp vải đơn bạc cùng hai cánh tay cường tráng và thanh đao uốn lượn như rồng đang nằm ngang hông thì Mạc Đình chẳng khác nào một con hung thú khổng lồ từ thời Thượng Cổ đang chực chờ nhào tới, cắn xé con mồi của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dương quản sự thấy vậy thì cũng thở phào một hơi, vô ý thức nắm chặt ngọc phù ở trong tay, lại nhìn xung quanh, ngóng chờ thân ảnh quen thuộc xuất hiện.

Tương truyền, trong truyền thuyết, đã từng có phàm nhân dùng Huyền Ý trảm phá Tiên nhân!

"Có cần thiết phải như vậy sao? Chỉ vì một người khác mà phải hi sinh bản thân?"

Đồng thời, ở dưới quảng trường, Trầm Tranh vừa mới trở về không lâu, vốn đang vận dụng Liễm Tức Pháp để ẩn mình giữa đám người thì cũng không nhịn được mà vô cùng kh·iếp sợ khi trông thấy cảnh tượng lúc này.

Huyền Ý!!!

“Cố lên!!!”

Cùng lúc, ở khu vực đài cao, khi Ngũ đại trưởng lão vẫn đang đổ dồn ánh mắt về phía Hoành Kinh Mộng thì Lệ Thuỷ Tâm cũng chỉ khẽ mỉm cười, lẩm bẩm :

Ngay khi Hoành Kinh Mộng định trực tiếp ra tay động thủ thì Mạc Đình đã lại lên tiếng :

Đó là một thứ vô cùng thần bí, hư vô mờ mịt, không liên quan đến tư chất, thiên phú, ngộ tính... Có người ngủ một giấc đã thấy, có người khổ sở bạc đầu cũng chẳng được gì... Bất kỳ ai cũng có thể đột nhiên sở hữu được nó, cũng chưa người nào lý giải được nguồn gốc, nguyên do của thứ này ra sao.

"Được rồi, ngươi giao ngọc phù ra đi..."

"Cũng không biết tại sao hắn đột nhiên khẩu xuất cuồng ngôn như vậy nữa, ta biết người này xưa nay vốn rất trầm lặng..."

Thế nhưng, trái ngược với thân hình kh·iếp người đó thì ánh mắt của người này lại vô cùng tĩnh lặng, tựa như mặt nước mùa thu, vạn năm cũng không thay đổi,

Cũng không biết là từ khi nào nhưng dần dần, khắp quảng trường bỗng nhiên truyền đến những giọng nói cổ vũ vang vọng cả trời cao. Thân thể của Dương quản sự cũng không nhịn được mà dừng lại, ngoái nhìn từng đệ tử tạp dịch ở phía sau đang vung vẩy cánh tay, ra sức hò hét như phát tiết nỗi lòng, đem hết tất cả hi vọng cùng lực lượng của mình chất chứa trong đó.

"Quản sự đại nhân... Không, Dương ca... Cố lên!!!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19 : Bắt đầu tranh tài