Thí Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20 : Thiếu niên mài kiếm
"Thực sự thì... Cũng không có gì đặc biệt..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Gia gia của ta..."
"Ta đã từng nghe chưởng môn nhắc qua người này...
Lưu Thanh Sơn đưa mắt dõi theo, nhìn cây đào lớn ở đằng xa. Bây giờ là tháng ba, hoa đào vốn đang nở rộ, trông rất rực rỡ, thỉnh thoảng lại lắc lư theo gió, toả ra từng đợt hương thơm êm dịu. Thân cây to, cành dài, tán rộng có thể bao phủ một góc trời bằng hai, ba ngôi nhà gộp lại.
"Bởi vì một kiếm..."
Nhìn vào đó thì có thể thấy đây một thanh kiếm được sinh ra để không tổn thương người khác.
Người thiếu niên lại đột nhiên hỏi một câu chẳng hề liên quan gì khiến Lưu Thanh Sơn rất khó hiểu :
"Từ lúc ta bắt đầu mài kiếm cho tới nay đã có bảy mươi tám người như ngươi tới đây rồi..."
"Một kiếm?"
"Bởi vì nó khiến ta càng ngày càng điên cuồng hơn, càng ngày càng mạnh mẽ hơn!!!"
"Bởi vì nó khiến ta càng lúc càng không nhịn được mà muốn diệt tuyệt hết thảy những kẻ tự xưng là kiếm khách ở trên thế gian này!!!"
"Ngươi cũng là một tu hành giả?"
"Ồ, vậy ra ngươi cũng biết hắn sao?"
"Ngươi muốn g·iết ai?"
"Không quen không biết, chưa xưng danh tính mà đã tự ý bắt chuyện với người khác là một việc rất không lễ phép đấy, ngươi là người lớn mà không biết à?
Thiếu niên nghe vậy thì chỉ đáp lại một cách thản nhiên :
Chính là ở cách thôn nhỏ không xa, trên sườn đồi gần đó, bên cạnh dòng sông chảy róc rách từ trong núi, không biết từ khi nào đã có một thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một thanh kiếm, cẩn thận mài trên phiến đá trước mặt. Ngay cạnh đó thì lại có một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng đứng tại chỗ mà nhìn hắn mài kiếm.
"Thấy cái cây ở giữa thôn kia không? Ta đã chôn một phần của bọn họ ở chỗ đó đấy..."
Lời của thiếu niên nghe qua rất đáng sợ nhưng Lưu Thanh Sơn thì chỉ bật cười :
Người trung niên nghe vậy thì có phần hiếu kì, nghiêng đầu hỏi :
"Ha ha, theo như lời ngươi nói thì chẳng lẽ, trong thôn này có thứ gì rất đáng sợ, uy h·iếp tới tính mạng của những người tu hành giống như ta sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Việc này có gì không tốt sao?"
Đáp lại hắn chỉ là một giọng nói lạnh nhạt :
"Bọn họ thì lại liên quan gì đến ta?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Xem ra cha mẹ ngươi cũng không có kì vọng gì hay yêu thương ngươi cho lắm..."
Bầu không khí im lặng trong thoáng chốc, thiếu niên có vẻ như cũng nghe được lời nói của người trung niên nên cũng chậm rãi đáp lời :
Lưu Thanh Sơn muốn phản bác lại thiếu niên nhưng cuối cùng lại không sao lên tiếng được. Lát sau, hắn mới khẽ thở dài một tiếng, thần sắc có chút buồn bực : (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi là ai? Tên gì?"
"Ngươi vẫn chưa trả lời ta, tại sao lại muốn g·iết gia gia của mình?"
Thiếu niên tùy ý trả lời như thể chuyện này chẳng hề liên quan gì đến mình khiến trung niên nhân không khỏi bất ngờ :
"Đúng, một kiếm mà gia gia ta đã từng phải nhận trước đây... Một kiếm khiến người phải đau đớn vật vã trong ba mươi năm đầu, ba mươi năm kế tiếp khổ sở tìm từ ngữ để diễn tả vẻ đẹp của nó, tới ba mươi năm cuối đời này thì chỉ muốn được c·hết dưới lưỡi kiếm này..."
"Cái tên này thì lại có gì hay?"
"Bởi vì nó tiếp thêm sức lực, khiến ta không biết mệt mỏi mà chà đạp, phá hủy rồi tái tạo lại thanh kiếm khốn kiếp kia!!!"
Người trung niên không ngờ rằng thiếu niên sẽ hỏi như vậy nên hơi ngây người ra trong giây lát.
Lưu Thanh Sơn nghe thế thì đột nhiên trầm tư, lát sau lại cau mày hỏi :
Tới khi thiếu niên hỏi thêm lần nữa thì trung niên nhân mới bất chợt đáp lại :
Thiếu niên nghe hắn nói vậy thì lại hỏi :
"Một kiếm đó... Chủ nhân của nó... Có phải là một nam nhân mang khuôn mặt của nữ nhân hay không?"
Thiếu niên có phần ngạc nhiên đáp, Lưu Thanh Sơn thì khẽ gật đầu :
Nhìn khóe miệng với nụ cười có phần thân thiện của thiếu niên mà không hiểu sao, Lưu Thanh Sơn lại thấy lạnh cả người.
"Ta... họ Lưu, tên Thanh Sơn..."
Lúc này, dưới ánh mặt trời, bóng râm của cây đang che chở cho không ít đứa trẻ nô đùa dưới đó nhưng Lưu Thanh Sơn vẫn cảm giác được có chút âm trầm, lạnh lẽo ẩn sâu dưới đó.
Trưởng thôn là lão nhân lớn tuổi nhất ở nơi này. Người dân trong làng có thể sống đến bảy mươi tuổi đã được coi là trường thọ, nếu sống đến tám mươi, chín mươi đã rất hiếm có. Bây giờ, qua ngày hôm nay, trưởng thôn vậy mà lại đã sống được một trăm năm chục năm.
Kiếm trong tay thiếu niên đã được mài đến mức sáng bóng như lưu ly, phản chiếu lại khuôn mặt đầy kiên nghị cùng nghiêm túc của hắn. Chỉ là hình dáng thanh kiếm này lại rất kì lạ, không những ngắn ngủi, chưa đầy hai thước mà nó còn không có lưỡi, hai bên đều là sống kiếm. Đầu kiếm thì tròn, cũng không nhọn hoắt hay sắc bén như thường lệ mà cong cong như thân tôm.
"Ta cũng bị đặt cho một cái tên... Một cái tên mà cả bản thân nó lẫn người đặt ra, ta đều căm ghét vô cùng... Tạ Kiếm..."
Nghe nói là do người con trai vốn đã bỏ đi từ rất nhiều năm trước trở về đưa cho cơ duyên. Người trong thôn làng đơn thuần, chất phác nên cũng không có quá nhiều tâm tư, với lại đi ra ngoài cũng rất nguy hiểm. Trước đó cũng đã có không ít người trẻ tuổi rời đi nhưng xưa nay, chục người đi thì chưa được hai người trở về. Dần dần, dưới sự khuyên bảo hết lời của người xung quanh thì cho tới nay, đã có rất ít người dám ra ngoài nữa, chỉ an phận thủ thường mà ở lại nơi này, sống hết quãng đời còn lại.
"Vì sao ngươi lại muốn g·iết ông của mình?"
Lúc này, Lưu Thanh Sơn đã không còn có thể nghe bất kì âm thanh nào nữa khi luồng hắc khí đỏ thẫm kia đã bắt đầu bao trùm rồi nuốt chửng cả người hắn...
Sáng sớm, nắng mai vừa ửng hồng, trong thôn Đào Nguyên đã có chút náo nhiệt.
Thiếu niên gật gật đầu, ánh mắt càng trở nên chăm chú hơn :
"Kỳ thực, ta với ngươi cũng rất giống nhau..."
Thiếu niên vẫn không hề ngẩng đầu :
Đi ngang qua người Lưu Thanh Sơn, thiếu niên bất chợt dừng lại, vỗ vỗ vai hắn, nói một câu :
Người trung niên nhạy bén cảm thấy thiếu niên này còn đang muốn dựa vào chuyện này mà trui rèn, tôi luyện cho toàn thân. Nhìn thêm một lúc, hắn cũng không nhịn được nữa mà khẽ lẩm bẩm :
Một cỗ khí tức tà ác, bạo ngược, hiếu sát, hung lệ, cuồng nộ, phẫn uất, oán độc... cũng nhanh chóng bao phủ hắn, trong chớp mắt, khuôn mặt hiền lành, tuấn tú của người thiếu niên ấy liền biến dạng, trở nên vặn vẹo, biến ảo không ngừng dưới từng đợt khí đen kịt xen lẫn màu đỏ thẫm như máu trôi ra từ trong cơ thể, kèm theo đó là một giọng nói the thé như dã thú đang rít gào :
Chương 20 : Thiếu niên mài kiếm
Thiếu niên vẫn tiếp tục mài dọc theo đường chéo trên thân kiếm để có thể tiếp xúc đồng đều với đá mài khi cọ xát qua lại, tránh cho bề mặt kiếm bị đá mài làm hư. Hắn đẩy thân kiếm lên sau đó kéo về, gia tăng thêm chút lực đạo, lại giảm xuống khi đẩy lên, liên tục, nhịp nhàng, có thể thấy thiếu niên đã rất quen thuộc với chuyện này.
Hôm nay chính là sinh nhật một trăm năm mươi tuổi của trưởng thôn, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị thọ yến để chúc mừng. Mặc dù nằm ở một nơi khá hẻo lánh khiến thôn làng cũng không tiếp xúc được quá nhiều với ngoại giới nên bầu không khí tuy nhộn nhịp nhưng lại thiếu đi một chút phồn hoa, đặc sắc.
Thiếu niên nhìn nhìn chút tro bụi trắng toát mà mình đang nắm ở trong lòng bàn tay, lại ngửa mặt lên bầu trời, ngây ngẩn hồi lâu, sau đó mới quay đầu, chậm rãi trở về thôn, hòa mình vào trong đám trẻ đang chơi đùa dưới bóng cây đào ở đằng xa kia...
Để làm được như vậy thì tư thế của thiếu niên cũng chiếm một vai trò rất trọng yếu, ngồi xổm xuống nhưng lại hơi ngả người về trước, dồn trọng lượng xuống bắp đùi, sau đó di chuyển hông, để cả cơ thể đẩy kiếm rồi lại chuyển sang dùng lực của hai bắp tay khi kéo về. Phân bổ đều đặn như vậy khiến thiếu niên tiết kiệm được rất nhiều sức lực, làm lâu mà không thấy mệt.
"Thế nhưng... Ngươi biết tại sao ta vẫn vui vẻ chấp nhận hay không?"
Mọi người chia nhau dọn dẹp, nấu ăn, bày bàn ghế, trò chuyện rôm rả, cũng không để ý quá nhiều đến việc một người vắng mặt như thường lệ.
"Có bảy mươi lăm người đ·ã c·hết, còn có ba người nửa sống nửa c·hết ở lại trong thôn..."
"G·i·ế·t người..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Kiếm như này thì... Rốt cuộc ngươi muốn dùng nó để làm gì?"
Chưa để cho Lưu Thanh Sơn kịp nói gì tiếp thì người thiếu niên đã ngừng việc mài kiếm lại từ khi nào. Thiếu niên đứng lên, khẽ phủi bụi quanh đầu gối rồi chậm rãi tra kiếm vào bao, lại để vào trong lòng một cách cẩn thận.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.