0
Những cơn gió nhẹ nhàng, dịu dàng trong mùa xuân, những cơn gió khiến người ta bất chợt bâng khuâng nghĩ về ai đó, về kỉ niệm xưa cũ đã qua, tất cả đều như bản hòa tấu của âm thanh và giác quan. Những xúc cảm đó được cất giấu qua những cơn gió xuân.
Nếu trông về phía xa, chúng ta có thể thấy được một lâu đài cao lớn và hùng vĩ, nhưng đáng tiếc nếu ta nhìn rõ lại, sẽ thấy được lâu đài này đã quá cũ kĩ, những bức tường đá đã bám đầy rêu xanh, thầm chí còn thấy được từng sợi dây leo, không khí t·ang t·hương đến rợn người, chắc hẳn đây là một lâu đài bỏ hoang đã lâu
Lâu đài này có phong cách thiết kế của thời Victoria Anh Quốc cổ, vừa hùng vĩ xinh đẹp lại t·ang t·hương thần bí.
Bên trong lâu đài, trung tâm đại điện trên một cái ghế gỗ cũ nát, đang ngồi lấy một đạo thân ảnh.
Thân ảnh này khoác lấy một chiếc áo choàng đen tuyền, cơ thể cao gầy khuôn mặt có mấy phần tuấn tú, tóc đen đặc trưng của người châu á, đang ngồi đếm lấy thứ gì.
"Đcm tại sao lại mất tiền rồi, rõ ràng đã cẩn thận để tiền vào Cấm Chú Nang rồi mà, má nó vậy mà vẫn để mất được, mồ hôi nước mắt của tao, chết tiệt!"
Thân ảnh cao gầy đứng lên, lộ ra bộ đồ cũ nát của nông dân được may vá lại của cậu ta.
Thân ảnh cao gầy, lúc này cậu lại gãi đầu một cái, lẩm bẩm nói.
"Lại phải vòng về đi một chuyến nữa rồi, phiền ghê."
Thân ảnh đứng dậy, ra hiệu cho chú chó xương ngồi kế bên đi theo mình.
Lại nói thêm, thân ảnh đang ngồi trên ghế tên là Trần Nguyên một tên Địa Cầu công nhân viên quèn, không có gì đặc biệt hắn sống trên mảnh đất hình chữ S, nhưng bất ngờ bị xuyên qua Dị Giới chết tiệt này.
Lúc đầu khi biết được xuyên qua Trần Nguyên cũng rất mừng rỡ, vì cậu ta cũng hay xem mấy bộ tiểu thuyết xuyên không, nên tâm tình cũng không có hỏng bét, mà là ngược lại cậu ta vô cùng hứng thú, đi khám phá xung quanh.
Khi đi tham quan xong mới biết cậu ta xuyên qua một toà lâu đài hùng vĩ mà lại cũ nát lại vô cùng tang thương, lâu đài này không có một bóng người nào, chỉ có một chú chó nhỏ được làm bằng xương quái dị cứ bám theo chân cậu.
Cậu ta cũng không sợ ma quỷ vừa hay cũng không sợ chú chó nhỏ bằng xương này, cậu ta quan sát nó một lúc cũng không thấy được địch ý từ chú chó, nên cũng không nghĩ nhiều liền bắt chú chó xương làm sủng vật.
Và thế là cuộc sống tại lâu đài của cậu ta bắt đầu, xung quanh lâu đài cũng có nhiều quả dại nên hắn cũng không sợ chết đói, nguồn nước thì ngay cạnh lâu đài, chỉ cần đi mấy chục bước liền đến dòng sông.
Cũng bất ngờ là nhờ có chú chó nhỏ nên cũng không có con ma thú nào dám lại gần Trần Nguyên.
Cậu ta từng tận mắt thấy một con gấu lớn bị ánh mắt xanh thẫm của chó nhỏ hù cho bỏ chạy.
Thế là Trần Nguyên đi đâu cũng mang theo nó, nó tựa như kim bài miễn tử của cậu ta đồng dạng.
Nói đến Trần Nguyên cũng từ trong lâu đài tìm được vài thứ thú vị, tựa như một chiếc nhẫn ma pháp, một sợi dây chuyền ma pháp, một hắc sắc ma pháp sư bào, và một cái Cấm Chú Nang, thêm một chiếc mắt kính ma pháp có khả năng phiên âm, mặc dù Trần Nguyên cũng không biết nó còn hoạt động hay không.
Trần Nguyên sinh tồn ở đây ròng rã 1 tháng thì bất ngờ hệ thống cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng nó vẫn ở giai đoạn chưa kích hoạt, nó yêu cầu Trần Nguyên phải đem về một 100 đồng vàng AL mà bắt buộc là phải của Thành Phố Caller, và nó cách đây 300 cây số.
Với cả cũng nhờ hệ thống cho bản đồ mà Trần Nguyên mới biết lâu đài mình đang ở, có tên gọi xa xưa là Lâu Đài Klamr Kel, cùng với cậu ta đang sống trong ở Lục Địa Omar.
Nhưng vì hệ thống chưa kích hoạt nên bản đồ chỉ có tên lục địa cùng với hai cái tên khu vực mà thôi, bản đồ còn lại xung quanh là một mảnh sương mù.
. . .
Ở ngay cổng hướng nam Lâu Đài Klamr Kel, một người một chó đang chuẩn bị hành lý, họ để hành lý lên chiếc xe gỗ cũ, Trần Nguyên hôm nay định lên đường đi một chuyến đến thành phố Caller.
Bỗng nhiên, từ phía cách rừng hướng tây có một cuộc bạo động, khu rừng bên trong có tiếng gầm rú vang vọng đến cả lâu đài.
"Ầm ầm!"
"Gào gào!"
Trần Nguyên cảnh giác nhìn về khu rừng phía tây, lông mày hơi cau nhẹ, cậu ta theo bản năng hướng hệ thống đọc thầm.
'Hệ thống, bảng thông tin'
/Danh Tính/: Trần Nguyên
/Chủng Tộc/: Nhân Tộc
/Thân Phận/: Chủ Nhân Lâu Đài Klamr Kel
/Chức Nghiệp/: Tử Linh Pháp Sư
/Cấp Bậc/: 1
/Đặc Tính/: Không Thể Sợ (Đặc Thù)
Không Thể Sợ : Vô pháp lâm vào trạng thái sợ hãi
/Thiên Phú /: Thân Cận Ma Lực, Tử Linh Bằng Hữu(Đặc Thù)
Thân Cận Ma Lực : tên như ý nghĩa ma lực tự nhiên sẽ dễ dàng điệu động hơn, hấp thụ ma lực tự nhiên dễ dàng hơn.
Tử Linh Bằng Hữu : có quan hệ từ bằng hữu trở lên với những Tử Linh(Undead).
"Lâu không nhìn bảng thuộc tính, nhìn rồi chỉ muốn khóc, haiz thông số cũng quá mức cùi bắp đi."
Trần Nguyên lẩm bẩm càu nhàu.
Lúc này mắt cậu ta đảo xuống chó nhỏ, chỉ thấy chú chó đang thủ thế tựa như muốn chiến đấu tới nơi.
Trần Nguyên vừa nhìn vừa thuận tiện gọi lên hệ thống nhìn xem số liệu của chó nhỏ.
/Danh Tính/: Chó Nhỏ
/Chủng Tộc/: Tử Linh (Undead)
/Thân Phận/: Ma Sủng (Trần Nguyên)
/Chức Nghiệp/: Tử Linh Chiến Sĩ
/Cấp Bậc/: 9
/Đặc Tính/: Undead, Cơ Thể Sắt Thép
Undead : Có mọi đặc tính mà một tử linh nên có.
...
/Thiên Phú Đặc Biệt/: Thù Địch Ma Pháp Vật Lý Vô Cảm.
Thù Địch Ma Pháp : có Kháng Ma Pháp lên đến 50%
Vật Lý Vô Cảm : có Kháng Vật Lý lên đến 50%
Nhìn xem thông số của chú chó nhỏ xong mình, Trần Nguyên lại hâm mộ chết đi được.
Đúng lúc này từ cánh rừng phía tây lao ra một đầu Song Đầu Hùng.
Trần Nguyên nhìn sang nó một cái, cũng bị dáng vẻ quái dị của nó làm cho giật mình.
Cậu ta lúc cảm nhận được sự nguy hiểm của nó, theo bản năng gọi lên hệ thống.
/Danh Tính/: Không
/Chủng Tộc/: Đại Hắc Hùng
/Thân Phận/: Dị Chủng
/Chức Nghiệp/: Không
/Cấp Bậc/: 8
/Đặc Tính/: Da Dày Thịt Béo
Da Dày Thịt Béo : Tăng thể chất khi bị tấn công tối đa tăng lên 20%
/Thiên Phú/: Tiếng Gầm Hoang Dã
Tiếng Gầm Hoang Dã : có 25% làm cho mục tiêu xung quanh bị hoảng sợ tạm thời.
Trạng Thái : Bị Thụ Thương, Tinh Thần Hoảng Loạn.
Bị Thụ Thương : Giảm chỉ số
Tinh Thần Hoảng Loạn : Tinh Thần bị giảm mạnh, nó đang rất sợ đòn tấn công Tinh Thần và Ma Lực.
/Buff/: Cổ Thụ Bảo Hộ : Có Sinh linh mạnh mẽ đang bảo hộ chú gấu lớn này.
/Debuff/: Hắc Ám Ăn Mòn : hắc ám đang mời chào sinh linh này về với đội của mình.
Khi Trần Nguyên nhìn xem thông tin của nó xong, căng thẳng liền tiêu biến, thả lỏng một hơi, thầm nghĩ.
'Chú gấu này lai lịch không đơn giản vẫn là ít trêu chọc cho nó thoả đáng.'
Lúc này Chó Nhỏ đã đứng ở trước người Trần Nguyên từ lúc nào, ánh mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm vào đầu kia Đại Hắc Hùng.
Hắc Hùng cũng là dùng ánh mắt cảnh giác nhìn xem nó.
Nhưng bất ngờ nó cũng không muốn mạo phạm Trần Nguyên, nó chỉ nhìn một lát rồi lại quay người đi thẳng hướng Lâu Đài Klamr Kel ở phía tây, chắc là đi về dòng sông kia.
Trần Nguyên cũng không ngăn cản nó.
Cậu ta lúc này cuối đầu, dùng tay vuốt đầu của Chó Nhỏ, rồi bế nó lên, dù bộ xương của nó hơi cứng một tí, nhưng cũng không quan trọng.
Trần Nguyên ném nó lên chiếc xe bò gỗ, rồi dùng một khăn vải mỏng chùm lên người nó.
Chỉ thấy nó gầm nhẹ một tiếng tỏ ý bất mãn.
Trần Nguyên cũng không thèm để ý, nhỏ giọng khen nó một câu.
"Làm tốt lắm."
Sau đó cậu ta dùng hai tay cầm lên chiếc xe bò, kéo xe bò đi một đường hướng về phía nam, lộ trình tầm 300 cây số.
...
Bắc Ngoại ô, Bắc Bộ
Buổi Chiều, hoàng hôn hiện lên
Vạn Phúc Thôn
Trước cổng của thôn, đứng đấy một chiếc xe bò, có một lính gác đi về phía chiếc xe, dùng giọng điệu thản nhiên nói.
"Cậu hôm nay lại đến sao, có hàng gì bán không?"
Trần Nguyên nghe vậy liền đáp lời:
"Có một ít hoa quả cùng với quả dại mà thôi, với cả còn có Tịnh Âm Thảo, cùng Duyên Chúc Quả nữa, nhưng theo tôi nghĩ cậu chắc hẳn là mua không nổi đâu."
Nghe Trần Nguyên nói, người lính gác cũng không chán ghét, cười nói:
"Có giảm giá không?"
Trần Nguyên nghe được câu này hai mắt toả sáng cười hớn hở nhanh chóng nói.
"Có chứ, bình thường hai món đó đồng giá 10 viên ma thạch, hôm nay tôi phá giá bán rẻ cho cậu chỉ 9 viên, cậu thấy thế nào?"
Dofl nghe vậy cũng cười nhẹ lắc đầu nói.
"Ki bo gớm, giảm được một viên luôn cơ à? Tôi ngồi đây gác 1 ngày cũng mới 3 viên cậu định lấy luôn ba ngày công của tôi sao?"
Trần Nguyên nghe vậy có hơi thất vọng nhưng vẫn là tươi cười nói.
"Tôi cũng không có ép cậu mua, không có tiền cũng không quan hệ, mốt khi nào tôi làm ăn phát đạt tặng cậu luôn, giờ tôi phải đi bán hai món này cho người cần rồi, để tôi tìm hỏi ông Lukal xem sao."
Dofl nghe vậy gật nhẹ đầu, tiến lên xe bò của Trần Nguyên, hắn ta chỉ nhìn qua loa đồ trên xe bò của Trần Nguyên, làm theo thủ tục rồi duyệt giấy thông hành của cậu ta.
Trần Nguyên nhìn về phía Dofl cười nói.
"Tối nay cậu nhậu một bữa không? Tôi mời"
Dofl cũng không định khách khí, rất ăn ý nói.
"Cậu nói rồi đấy, tối nay ngay tiệm của bà Doral đi."
Trần Nguyên khách sáo với Dofl một hồi, mới đi từ từ vào thôn.
Thôn trang này cũng không lớn, chỉ có phạm vị bảo phủ mấy chục cây số xung quanh, cư dân cũng không đến 100 hộ gia đình, thôn trang này lưng tựa vào Chúc Linh Đại Sâm Lâm.
Được Thần Thú Chúc Linh phù hộ nên mới được bảo vệ khỏi hiểm hoạ vào ban đêm, nên thường ban đêm được rất nhiều thương nhân ghé qua giao dịch cùng ở trú tạm.
Vạn Phúc Thôn khá nổi tiếng là nơi an toàn vào đêm ở bắc ngoại ô, khu Bắc Bộ, nhưng ở đây dân bản xứ không chấp nhận cùng ngoại tộc kết hôn, cho nên cho dù là gả đi hay là gả vào đều không được chấp thuận, ở đây cũng không có thu lưu di dân.
Vì vậy dân làng ở đây thời kỳ đỉnh phong cũng bất quá 100 hộ gia đình.
. . .
Trước cổng nhà thuốc Lukal.
Từ đằng xa nhìn tới, có thể thấy được hai thân hình, một trẻ một già đang cãi cọ thứ.
Một bé gái lớn tiếng nói với ông lão.
"Cháu nói với ông rồi, ông về nhà nghỉ trước đi, để cháu trông tiệm cho."
Ông lão cũng không yếu thế, dùng giọng nói trầm đục phản bác.
"Ta cũng mới 50 tuổi, sao trong mắt cháu là người già rồi?"
Đứa bé gái ngẩn đầu, thanh âm không thua kém nói.
"Hừ, chúng ta có Chúc Linh Điện Hạ phù hộ tuổi có hơi nhỉnh một chút, chứ đặt ở bên ngoài ông có khi đã là bộ xương khô rồi."
Ông lão nghe vậy khuôn mặt nhăn lại, tức giận không kiềm được quát.
"Cháu vậy mà ăn nói chuyện với ông mình hỗn láo như vậy?!"
"Cháu xem khắp thôn coi, có con cháu nhà nào mà hỗn láo như cháu không?!"
Đứa bé gái không phục nói.
"Cháu hỗn láo đấy, ông mà còn không về nghỉ ngơi, cháu còn hỗn hơn cơ."
Ông lão nghe vậy chợt nhớ ra cái gì, trầm trọng nói.
"Ông nói rồi, chỉ có ông mới có thể bóc thuốc chuẩn cho bệnh nhân, hơn hết ông hôm nay cũng rất khoẻ không có một bệnh tật gì, chỉ có cãi nhau với cháu. . . Ông mới muốn tức hộc máu đây này!"
Đứa bé gái phòng lên má bánh bao, lúng túng nhẹ nói.
"Ông nhớ chăm sóc sức khỏe nhé, với cả đừng làm quá sức, cháu mà còn thấy ông bị như hôm qua nữa, là không có như hôm nay dễ dàng như vậy đâu, hừ."
Cô bé hùng hùng hổ hổ một câu, liền quay người chạy mất dép.
Trần Nguyên lúc này cũng từ đám người bên trong đi ra, hướng về phía tiệm thuốc mà đi.
Khi Trần Nguyên đến gần tiệm thuốc của lão Lukal liền mở miệng nói.
"Xin chào, Lukal đại phu, hôm nay ông có muốn mua Tịnh Âm Thảo cùng Duyên Chúc Quả hay không? Nếu mua sỉ cháu bán rẻ cho."
Nhưng lão Laka vẫn là im lặng quay người sắp xếp thứ gì.
Trần Nguyên thấy vậy cũng tập mãi thành thối quen, lúc này cậu ta ho nhẹ một cái, thanh âm cao điệu nói.
"Lukal Đại Phu!"
Lukal nghe vậy giật mình một cái, cau mày không vui nói.
"La cái gì mà la?"
Trần Nguyên chỉ cười nói.
"Chỉ là cháu nói nhẹ ông không nghe, mà thôi bỏ đi. . . Hôm nay cháu có 7 góc Tịnh Âm Thảo cùng 4 quả Duyên Chúc. . . Nếu ông mua hết cháu giảm từ 10 viên một cái còn 9 viên một cái, ông thấy thế nào?"
Lukal một bên nghe, một bên lười nhác nói.
"Được được lấy hết cho ta đi. . . À mà đúng rồi, cậu có bán Lam Mãng Diệp sao?"
"Lam Mãng Diệp?"
Trần Nguyên nghe vậy cau mày cố nhớ lại, một lúc sau mới đi về phía chiếc xe bò, từ trong túi bố trên xe lụt lội thứ gì.
Trần Nguyên lụt một lúc, mới đi qua nói cho lão Lukal.
"Cháu có 11 chiếc, mà ông cần thứ này làm gì, ông định chế thuốc độc sao?"
Lão nghe vậy Laka trừng mắt Trần Nguyên một cái, kiêng nhẫn nói.
"Tầm bậy, độc cái mà độc cẩn thận cái mồm của cậu. Lam Mãng Diệp này dù thân lá có độc, nhưng đồng thời nó cũng có thể dùng để loại bỏ đặc thù độc tố, cậu không biết cái gì đừng ăn nói bậy bạ."
Trần Nguyên vậy gật gật đầu nói thêm.
"Vậy độc tố đặc thù đó là gì vậy ông?"
Lukal nghe vậy, mặt hơi trầm xuống, dùng ánh mắt nhìn thẳng ngốc nhìn xem Trần Nguyên, cười thành tiếng nói.
"Cậu tưởng ta ngốc, nói công thức cho cậu sao?"
Lão Lukal cũng không định câu giời thẳng thắn nói.
"Được rồi được rồi, nói cái giá đi."
Trần Nguyên cũng không có bán qua cái này Lam Mãng Diệp, chỉ là tình cờ nhìn nó đẹp nên hái chơi, nên cũng không biết giá thị trường của nó.
Đành thăm dò nói
"Ông định trả bao nhiêu?"
Lão Lukal nghe vậy, cũng không có ý định lừa Trần Nguyên, thản nhiên nói.
"Một lá 2 viên ma thạch, ta xem công vận chuyển đến đây cũng không dễ, ta trả một lá 2,5 viên cậu thấy sao?"
Trần Nguyên nghe vậy cũng thấy hợp lý, dù gì cái lá này bình thường ở trong thôn cũng không ai mua, có mỗi lão Laka là chịu mua xuống, bán cho lão giá nào cũng được.
Chỉ do dự nửa giây Trần Nguyên liền mở miệng nói.
"Thành giao."
Lão Laka nhẹ gật đầu nói.
"Tốt"
Hôm nay Trần Nguyên vui mừng quá đỗi, đi một chuyến Vạn Phúc Thôn vậy mà thu được 126 viên ma thạch, nhưng thật ra là 126,5 viên nhưng lão Laka bên đó cũng không có nửa viên lẻ, nên cũng định không ki bo nửa viên với lão ấy.
Trần Nguyên kéo xe bò, đặt bên cạnh quán bia Doral, lúc này bước vào bên trong, khi trả tiền cho lễ tân xong, đã nhìn thấy Dofl đang ngồi ở trong gốc đợi từ lâu.
Dofl khi thấy được Trần Nguyên cũng vẫy tay ra hiệu cậu ta bên này.
Trần Nguyên cũng cười híp mắt đi về phía cậu ta.
Hai người vừa uống vừa tâm sự, Trần Nguyên cùng thừa cơ hội này hỏi về rất nhiều tin tức có liên quan đến mảnh Lục Địa Omar này.
Hai người nhậu từ tối đến khuya muộn, mới đi về ngủ.
Hôm nay Trần Nguyên tổn thất 20 viên ma thạch, nhưng vì tình báo mọi thứ đều đáng giá.