0
Vạn Phúc Thôn
Buổi sáng, mặt trời từ hướng đông toả sáng về phiến lục địa, gió xuân lại thổi mạnh.
Trần Nguyên mang lên chiếc xe bò của mình, bên cạnh hắn đứng lít nha lít nhít thân ảnh, đây là những thương nhân cùng với hộ vệ bọn họ những người lính đánh thuê đang đứng tụ tập thành viên và chuẩn bị.
Trần Nguyên chỉ đi một mình nên đã sớm xuất phát từ lâu, đã bỏ xa những thương đội khác, một người một xe đi về phía nam còn tầm 200 cây số nữa là tới được thành phố Caller, cũng may là có cái hắc sắc ma pháp sư bào tăng thể lực của Trần Nguyên, nếu không bình thường có khi cậu ta 50 cây số cũng đi không nổi.
...
Đi ròng rã 20 cây số Trần Nguyên mới ngồi lại tại một góc cây lớn, nằm ngay ở gần bìa rừng, cây lớn này che đi một mảng ánh nắng, ngồi dưới bóng râm cậu ta cũng không thư giãn, ánh mắt đảo ngang đảo dọc cảnh giác tứ phía, khi kiểm tra không có nguy hiểm về sau, lúc này mới lấy nước từ trên xe xuống uống.
Trần Nguyên trông về phương nam, mắng một câu.
"Mẹ nó, đi thành phố Caller cũng quá mất thời giờ."
Đây là lần thứ hai Trần Nguyên muốn đi đến đó, lúc đầu cậu ta rõ ràng là đã kiểm kê thật kĩ đã đủ 100 đồng vàng, nhưng khi về đến Lâu Đài, kiểm đi kiểm lại thì kiểm kiểu gì cũng mới 99 đồng, hệ thống cũng không kích hoạt, mình lại phải đi một chuyến 300 cây, lúc đó Trần Nguyên gần như tức điên.
99 đồng vàng này nói chứ chỉ có ở trong phạm vi thể lực ở thành phố Caller mới có hiệu lực mua bán, chứ mà đem nó đi đến Vạn Phúc Thôn cũng bất qua một mớ xu vàng vô nghĩa mà thôi, bán 99 xu này có khi không đổi được nổi 10 viên ma thạch.
Trần Nguyên là khổ không thể tả.
Ước gì đi đường nhặt được một đồng cuối cùng liền tốt.
Lúc này cậu ta vẫn đang ngồi nghĩ ngợi thì bỗng nhiên từ phía đằng sau cậu, bên trong rừng sâu có dồn dập tiếng bước chân hướng về phía chiếc xe bò. Trần Nguyên hơi nhăn mày ánh mắt đảo xung quanh một vòng, khỏi nghĩ cũng biết đây cũng không phải tiếng chân của động vật, mà là tiếng chân của con người.
Trần Nguyên không nói hai lời liền niệm lên thần chú, cánh tay của cậu ta giơ lên tụ tập ma lực xung quanh lại, ma lực cũng hưởng ứng tụ lại biết thành một ma pháp hình cầu.
Trần Nguyên nhớ mang máng viên cầu này gọi Ma Pháp Đạn thì phải.
Khi cậu ta niệm chú xong, đám người kia cũng đúng lúc đuổi đến.
Khi họ thấy Ma Pháp Đạn trên tay cậu ta, đám người hai mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, đám người này họ mặc áo nông dân rách rưới, tay cầm vũ khí không đều, có người cầm lưỡi hái gặt lúa, có người cầm chủy thủ, chiến chùy, chùy gai, cuốc. . .
Điểm chung của tất cả vũ khí là đều cũ kĩ cùng rỉ sét không chịu nổi.
Đám kia có 10 người, Trần Nguyên có một người một chó, nhưng Chó Nhỏ vẫn còn bị tấm vải che lại, nên từ bên ngoài nhìn vào thì sẽ là 10 người dằn co 1 người.
Trần Nguyên cũng hơi lúng túng, không biết nên ra tay trước hay không.
Thì bỗng nhiên từ phía sau đám người có một thanh âm la mắng truyền đến.
"Mẹ nó, bọn nhát gan này tụi bây có tận 10 đứa? Mà lại sợ một thằng nhóc, cho dù nó là Ma Pháp Sư thì đã sao, ở khoảng cách này nó còn đỡ được hay gì, lên hết cho tao, thằng nào không lên tao chặt đầu thằng đó trước."
Từ phía sau đi đến một tên mặc quần áo làm từ lông sói, trên mặt có vết thẹo sâu, ánh mắt sắc bén, thanh âm như lôi đình la mắng.
10 tên nông dân nghe vậy tay chân cũng hành động lên, thân hình hơi rung nhẹ lao về phía Trần Nguyên.
Trần Nguyên thở dài một tiếng, ánh mắt vô cảm, hai chân thì bật nhảy về phía sau, cậu ta dùng sự nhanh nhẹn lùi về phía sau, sẵn tiện nem Ma Pháp Đạn trên tay về tên lao lên đầu tiên.
Ma Pháp Đạn chạm vào một tên nông dân, chỉ thấy một tiếng.
Phốc!
Tên kia không kịp hét thảm thì Ma Pháp Đạn đâm xuyên thân thể người kia, biến họ thành một cái donut.
Một bên lại hô.
"Chó Nhỏ, xử tên mặc áo khoác lông sói đi"
Vừa được nghe được mệnh lệnh, chú chó xương hai mắt bóc lên nhọn lửa xanh thẳm, hất lên tấm vải, thân hình như thiểm điện, không nói hai lời liền khoá chặt tên đầu lĩnh, lao như bay vào phía hắn.
"Tử Linh?"
Tên đầu lĩnh bị một màn này làm cho bất ngờ không nhẹ, nhưng dù sao hắn cũng không phải dân nghiệp dư, chỉ thấy hắn dùng tốc độ một cái chớp mắt, đã móc thanh đoản đao bên hông ra khỏi vỏ, chém hướng Chó Nhỏ.
Nhưng chú chó nhỏ cũng không tránh né đòn tấn công của hắn, để hắn tùy ý chém nó chỉ nhìn chằm chằm cái đầu của hắn, mở rộng cái miệng đen ngòm của mình ra.
Đoản đao đụng vào bộ xương của chó tựa như gãi ngứa một dạng, nhưng hàm răng của Chó Nhỏ đụng vào đầu của tên đầu lĩnh thì bất đồng, chỉ thấy chú chó cạp đầu tên sơn tặc này nhẹ nhàng tựa như ăn dưa hấu đồng dạng, không có một tí lực cản nào.
Máu bắn tung tóe khắp mặt đất, tên đầu lĩnh cũng chưa kịp kêu thảm đã mất mạng, thân hình đổ ầm xuống đất.
Còn bên kia Trần Nguyên thì nhờ có trang bị buff tốc độ cho Trần Nguyên rất cao, còn những nông dân này chỉ bất quá là người thường, có khi còn chưa thức tỉnh ma lực hạt giống.
Kết quả là Trần Nguyên thả ra hai quả Ma Pháp Đạn, đánh giết hai tên lao hung nhất nông dân, còn lại vì quá sợ hãi mà không dám lao lên, bỏ xuống vũ khí ngồi xổm xuống đất đầu hàng, mà kết thúc.
Lúc này Chó Nhỏ cũng tha xác tên đầu lĩnh trở về.
7 tên nông dân khi thấy một con Chó Tử Linh tha xác của tên đầu lĩnh của mình mà hãi hùng khiếp vía, sợ đến mức rung như cày xấy.
Trần Nguyên thấy bọn hắn rung như vậy hơi khó hiệu một chút, nhưng vẫn trầm giọng nói.
"Được rồi, ta hỏi các ngươi, các ngươi trả lời thành thật cho ta."
Trần Nguyên chỉ vào bọn người lại chỉ vào tên đầu lĩnh nói.
"Các ngươi là ai, và cái tên nhìn giống sơn tặc này là ai?"
Do dự chốc lát, có một tên trung niên nông dân rung giọng nói.
"Chúng tiểu nhân là cư dân của Vịnh Sơn Bãi Tha Ma, mấy tuần trước bất hạnh bị một chi bách nhân đội của sơn trại Kalf đánh vào bãi tha ma của bọn ta, đánh cướp tất cả thứ chúng nhìn được, giết già không tha trẻ không thương, còn bắt vợ và ta về làm nô lệ."
Trần Nguyên nghe vậy hơi gật đầu trầm ngâm suy nghĩ chốc lát. 'Lúc mình đi đến thành phố Caller cũng có nghe cư dân ở đó nói qua về sơn trại Kalf này, nghe nói bộ lạc này đã quật khởi mạnh mẽ vào 2 tháng đầu năm nay, hoạt động chủ yếu ở khu vực đông bắc ngoại ô gần núi Alfa.'
Trần Nguyên lấy giấy bút ra gạch chéo khu vực Đông Bắc ngoại ô, đặc biệt là gần núi Alfa.
Trần Nguyên lúc này mới đảo mắt xuống bộ thi thể của tên đầu lĩnh kia, trầm ngâm nói:
"Để ta đoán nhé, tên này là 7 người các ngươi đầu lĩnh, thập thu trưởng đi."
"Nhưng mà hắn dẫn theo một đám nộ lệ đi cướp bóp? Hắn có tâm bệnh sao?"
Trung niên nghe vậy lấp bấp nói.
"Không phải, tên khốn này cũng không dẫn chúng ta đi cướp bóp, mà chỉ đơn giản chỉ sung chúng ta làm thức ăn mà thôi."
Trần Nguyên dùng ánh mắt hứng thú nhìn xem tên trung niên hỏi.
"Ồ, vậy các ngươi làm sao vẫn đi?"
Tên trung niên nghe vậy lâm vào trầm mặt, một lúc sao mới cuối đầu nói:
"Tại bọn chúng hứa hẹn qua, nếu đi sẽ có tỉ lệ sẽ thả chúng ta tự do hoặc ở lại làm sơn tặc nếu chúng ta biểu hiện xuất sắc."
"Ngài cũng biết đấy, chúng ta đã cùng đường mạc lộ, chúng ta chỉ có thể nghe bọn họ để được cho ăn, dù biết là chúng chỉ muốn lừa bọn ta, nhưng vẫn tốt hơn bị nhốt trong lòng giam chịu đánh đập."
Nói đến đây tên trung niên bỗng nhiên nhớ đến cái gì lại gấp nói.
"Ngài yên tâm chúng ta là lần đầu được ra khỏi trại giam, cũng là lần đầu tiên cầm lên vũ khí vẫn chưa có giết qua tính mạng của người vô tội nào."
Trần Nguyên nhìn xuống vũ khí dưới đất nhẹ gật đầu nói.
"Các ngươi lần đầu cầm vũ khí ta vẫn rất tin tưởng."
Trần Nguyên hơi suy tư thứ gì, lúc sau lại nhìn qua sắc trời, biết bây giờ cũng không còn sớm gì, nhìn qua mặt trời có thể đoán được, giờ này chắc tầm 12h-13h. Trần Nguyên bắt đầu đi tịch thu hết vũ khí dưới đất, một bên thuận tiện nói.
"Rồi đó, các ngươi tự do, muốn đi đâu thì đi."
Nghe được câu này các nông dân cũng không có vui vẻ gì, vì nếu bọn hắn được tự do đồng nghĩ bọn họ cũng đã biến thành lưu dân, mà lưu dân không có đồ ăn như bọn họ, thì làm sao có thể đi đến khu dân cư gần nhất mà ở lại, với cả bọn họ dù có đến cũng chưa chắc ai sẽ nhận bọn họ, vì họ là những lưu dân lai lịch không rõ ràng.
Lúc này có vài tên nông dân nhìn hướng Trần Nguyên, đáng giá người này cũng không tồi, trừ việc người này có một chú chó tử linh ra thì cũng không có gì là xấu, nên có vài người đã hướng hắn cầu xin được thu nhận.
Trần Nguyên dù có nghe nhưng cũng không phản ứng, trong lòng lại thầm nghĩ.
"Có quỷ mới lo chuyện bao đồng, ta lo cho bản thân còn không xong, hơi đâu đi lo cho các ngươi? Xin lỗi ta không phải thánh nhân làm ơn đi tìm thánh nhân mà nương tựa."
Đúng lúc này, đang mò thi của tên đầu lĩnh thì cậu ta phát hiện ra được 3 đồng vàng AL, cùng 2 đồng bạch ngân AL, một đống giấy vụn của thế lực nào đó, cùng hai viên ma thạch.
Trần Nguyên nhìn xem thi thể của hắn suy nghĩ: 'tên này tiền gì cũng có, hai bên túi hai loại tiền khác nhau, thật có điểm độc đáo.'
Lúc này lại nhìn qua thanh đoản đao bị hắn nắm chặt trên tay nên cũng sẵn tiện hốt luôn.
'Thanh đao này dù không phải là siêu phàm vật phẩm, nhưng độ sắc bén vẫn là không sai, cầm đi hù người vẫn rất ổn.'
'Nhưng quan trọng là, mình vậy mà đã đủ 100 đồng vàng AL!'
'Ông trời vẫn là có mắt đi, không có dìm ta quá ác.'