Trần Nguyên lúc này trong lòng thầm hô
"Hệ thống!"
Trước mặt cậu xuất tấm bảng hệ thống.
-Nhiệm Vụ : Có được 100 Đồng Vàng AL (100/100) Hoàn Thành.
-Hệ thống xin chính thức kích hoạt.
-Công năng:...
-Giới thiệu:...
Trần Nguyên dùng trọn 10p đọc hết công năng cùng giới thiệu và cũng đã hiểu đại khái.
'Hệ thống có rất đơn giản công năng, nó có thể triệu hồi người chơi ở thể giới song song có văn minh rất giống địa cầu nhưng ở mản võng du trò chơi lại tiên tiến hơn.'
'Trần Nguyên cũng không muốn đợi lâu liền ngay lập tức muốn cho hệ thống hoạt động.'
-Xin mời Ký Chủ đặt tên cho Gamer: ....
Chỉ dùng hai giây cậu ta liền đặt là Tử Vong Quân Đoàn, đơn giản vì xem giới thiệu nó có nói vì điều kiện hạn chế nên người chơi hàng lâm ở phiến lục địa này sẽ dưới hình dạng của Tử Linh(Undead).
Vậy Trần Nguyên liền đặt Tử Vong Quân Đoàn liền tốt.
-Website của game đang được thiết lập...
-Ký chủ có muốn tự ghi giới thiệu hay không?
-Hoặc để hệ thống ghi hộ?
Liền chọn cho hệ thống ghi hộ đi, dù gì mình trước giờ cũng không có biết ghi giới thiệu sao để hấp dẫn người khác.
-Ký Chủ được hệ thống trao tặng một lần video quảng cáo và một lần popup quảng cáo.
-Mời chọn quốc gia phát hai lần quảng cáo.
Trước mắt Trần Nguyên hiện lên 293 cái quốc gia lớn nhỏ và thông tin đơn giản cùng với hình ảnh đơn giản của nó.
Cậu ta dùng vài giây liền chọn V Quốc, vì nơi này có văn hoá cởi mở, internet phát triển cực thịnh, võng du cũng được phổ biến hơn hẳn. Lại dễ dàng tiếp cận nhưng thị trường khác một cách nhanh chóng.
Làm xong những thứ này xong, tâm tình của Trần Nguyên cũng không tệ.
Nhưng khi hắn lướt xuống phía 8 người, thì giờ đây đã biến thành còn 3 người.
Trần Nguyên thầm nghĩ: 'Đcm mình đang muốn thu lưu bọn họ để làm NPC thì họ lại chạy đâu rồi?'
Cậu ta mới ngạc nhiên hỏi người trung niên ngồi ở giữa.
"5 người kia đâu?"
Lúc này ngồi ở đây đều là 3 người lớn tuổi nhất trong số 8 người kia.
Người trung niên ở giữa lúc này mới mở miệng nói: "bọn họ có người đi hái quả dại ăn, có người định lội bộ xuôi nam đi tìm khu quần cư."
Trần Nguyên nhìn xuống 3 vị trung niên, dùng giọng điệu biết rồi mà vẫn hỏi nói.
"Vậy sao các ngươi sao không đi chung?"
Người trung niên ở giữa thở dài nói.
"Ngài cũng biết đấy, chúng tôi đều là người đã có tuổi, dù thần kỳ đi được đến khu quần cư được đi chăng nữa, thì chắc gì họ đã cho một trung niên như tôi ở lại, dù gì chúng tôi cũng không phải sức lao động tốt nhất, thu lưu chỉ lãng phí lương thực thôi."
"Với cả với thể trạng này của tôi cũng không đi xa được."
Trần Nguyên trầm ngâm một lúc mới chậm rãi nói.
"Vậy các ngươi có muốn về dưới trướng của ta sao?"
Nghe được cái từ này, ba người lưu dân đang chán nản, bỗng nhiên có tinh thần lại.
Ánh mắt phát sáng mà nhìn xem Trần Nguyên.
Lúc đầu bọn họ có người đã mở lời nhưng chỉ thấy vị đại nhân này đứng đực mặt ra không phản ứng gì, cũng làm cho mọi người chết tâm, ba người bọn họ cũng đã chết tâm từ lâu, nếu vị này đại nhân này không thu lưu bọn họ, thì họ chỉ biết ngồi ở đây chờ đợi tử vong.
"Ngài nói thật chứ?"
Có một vị trung niên tưởng mình nghe nhầm, định hỏi lại cho chính xác.
Trần Nguyên gật đầu khẳng định nói.
"Ừm, ta là người không thích nói đùa."
Ba người nghe vậy vui mừng quá đỗi,
Trần Nguyên cũng không muốn phí lời tiếp, đi đến chiếc xe bò, từ trong xe lụt ra một tí lương khô cùng bánh mì nguội, ném cho ba người mỗi người một phần.
Cậu ta lúc này đếm đi đếm lại lương thực trong nhưng chiếc bao vải, thầm tính.
'Với nhiêu đây lương thực nuôi sống bốn người có thể trụ được hơn 1 tuần không lo, nhưng nếu nuôi sống 8 người thì chỉ có thể trụ được 3 ngày, mà lại mỗi người phải ăn bớt một tí. Thôi vậy, thu lưu bao nhiêu tính mấy nhiêu.'
"4 tên kia đi đâu các ngươi có nhìn qua sao?"
Trần Nguyên nhìn xem 3 tên đang ăn, hỏi.
Một tên trong số đó chỉ hướng nam nói.
"2 tên thanh niên khoẻ mạnh đã lên đường đi về phía nam."
"Còn hai đứa cháu thì kêu đi hái quả dại chắc cũng ở gần đây."
Trần Nguyên lúc này chú ý đến, liếc mắt về phía khu rừng hình như trông thấy được cái gì, chủ động di chuyển vào chỗ khuất tầm mắt, một bên tiện tay lụt từ trong túi ra hai phần lương thực ném hướng trung niên rồi nhẹ nói.
"Ừm ta thấy rồi"
Lúc này từ trong rừng đi ra hai tên thanh niên trẻ, bưng lấy một đống hoa quả không rõ, tiến hướng về bên xe bò gỗ.
Khi họ nhìn thấy ba người trung niên đang ăn lương khô cùng bánh mì, hai người đều kinh ngạc, họ đều tưởng là ba người vụn trộm sau lưng vị đại nhân kia cố tình ăn lén đồ của người ta, hai người đều luống cuống tay chân khó xử đi tới.
Một vị thanh niên có khuôn mắt tuấn tú thân hình cao gầy bước lên trước nói nhỏ.
"Chú Radix, chú đói quá cũng không nên làm như vậy, lỡ đâu vị kia phát hiện thì sao, người ta nhưng biết ma pháp đấy, chúng ta cho dù đứng gộp chung một chỗ cũng không đủ để cho người ta ném."
Một bên thanh niên hơi lùn cũng nói theo.
"Đúng đấy, chúng cháu mới đi hái cũng bất quá tầm 15p, các chú cũng không nên gấp như vậy đi."
Ba người trung niên nghe vậy, liếc nhìn nhau phá lên cười một trận, nói.
"Hai cháu lo nhiều rồi, chúng ta đều về dưới trước của vị đại nhân kia rồi, sao lại được gọi là ăn trộm được đây."
Thanh niên cao gầy kinh ngạc nói:
"Dưới trướng rồi sao?"
Thanh niên chỉ chính mình nói:
"Vậy còn cháu có được thu nhận không?"
Trung niên thản nhiên nói.
"Vẫn được thôi, vị đại nhân kia vừa tốt bụng lại vô cùng vô tư, ngài ấy cũng không xem chúng ta như nô lệ, mà là xem như thuộc hạ mà đối đãi."
Trung niên lúc này lấy ra hai phần lương thực đưa cho hai người, nói.
"Hai người các ngươi ăn đi, đại nhân để lại cho các ngươi đấy."
Hai người nhìn trong tay mình lương khô cùng bánh mì, hai mắt toả sáng, theo bản năng thốt lên một tiếng rõ to nói.
"Cảm tạ chú!"
Người trung niên nghe vậy hơi híp mắt, cười nhẹ rồi lắc đầu nói.
"Không phải, các cháu phải cảm tạ đại nhân chứ, sao mà cảm ơn ta được."
Hai người sau khi lấy lại tinh thần, gật mạnh đầu nói.
"Đúng, cảm tạ rộng lượng đại nhân."
Hai người vui mừng cầm lên lương khô cùng bánh mì bắt đầu ăn, đây cũng là lần đầu tiên trong tháng này bọn họ ăn được một bữa đàn hoàn.
Trần Nguyên đứng trong góc nhìn xem bọn họ, lại hướng mặt trời nhìn qua cau mày lẩm bẩm.
"Chắc cũng sắp 14h rồi, đúng là mất thời giờ."
Cậu ta nhìn về phía 5 người kia, hô.
"Chuẩn bị lên đường, ăn nhanh còn đi, bây giờ cũng không sớm nữa, hoặc là vừa đi vừa ăn cũng được."
Nói xong Trần Nguyên lại vác lên Chó Nhỏ đặt nó lên xe bò, rồi lại dùng vải che nó lại, nó vẫn như thường lệ gầm nhẹ tỏ ý không vui, cậu ta phải khen nó vài tiếng mới dụ nó xong.
Làm xong vài phút chuẩn bị Trần Nguyên cũng thuận tiện hỏi tên của 5 người, họ cũng thành thật khai báo.
Từ trung niên đến thanh niên lần lượt là.
Radix
Yare
Awy
Phong
Cỏ
Trần Nguyên: 'Tên một từ, cũng rất phổ biến, hầu như những người mình gặp đều có tên một từ.'
Trần Nguyên cũng không để ý bọn họ gọi cái gì, chỉ cần có cái tên có thể gọi liền tốt.
Trần Nguyên cầm lên xe bò như thường ngày đi về hướng nam, lúc đầu còn bị Radix chủ động xung phong để hắn cầm giúp, nhưng vẫn bị uyển chuyển từ chối.
Trần Nguyên trong thầm nghĩ.
'Nói đùa, ngươi thể chất như vậy xách được xe bò đi được 15 cây ta mới sợ"
Lúc Radix xung phong, cậu ta cũng nhìn xem thông số của hắn qua.
/Danh Tính/: Radix
/Chủng Tộc/: Nhân Tộc
/Thân Phận/: Thuộc Hạ (Trần Nguyên)
/Chức Nghiệp/: Nông Dân
/Cấp Bậc/: 1
/Đặc Tính/: Không
/Thiên Phú/: Không
/Trạng Thái/: Suy Yếu, Suy Dinh Dưỡng, Không Minh Mẫn.
Suy Yếu : giảm đi lực lượng
Suy Dinh Dưỡng : giảm đi thể chất cùng độ linh hoạt.
Không Minh Mẫn : Tinh thần và trí lực giảm mạnh.
. . .
Thể chất yếu đến đáng thương vậy mà còn bị suy dinh dưỡng trạng thái nữa, cũng quá thảm đi, vẫn là mình đến kéo cho nhanh.
Một đường đi tổ đội 6 người trò chuyện cũng khá vui vẻ, trên đường cũng tình cờ gặp được 2 người thanh niên nông dân kia đang ngồi nghỉ mệt, hai người bọn họ cùng đồng ý cùng một chỗ gia nhập vào tổ đội, bây giờ đoàn người đã là 8 người ra mặt.
0