0
Đêm xuống, tiếng ve kêu vang vọng cả khu rừng phía sau Thanh Phong Trấn. Không còn không khí ẩm ướt nữa mà chỉ có sự khô ráo còn sót lại của ngày nắng nóng. Trời hôm nay đặc biệt nhiều sao, thay nhau lấp lánh kết hợp cùng thất thải quang khi mặt trời lặn còn chưa đủ sâu tạo thành quang cảnh tuyệt đẹp giống như tranh vẽ giữa thương khung.
Mạc Thiên Sinh vẫn như mọi ngày trở về rất trễ, chỉ khác biệt một điểm là hôm nay vẻ mặt hắn tương đối ngưng trọng. Sau khi tắm rửa thay y phục, hắn liền đi đi lại lại, chân tay lóng ngóng, thỉnh thoảng lại bước ra ngoài nhìn bầu trời đầy sao rồi lại bước vào.
Tâm trạng của Mạc Thiên Sinh đang vô cùng hồi hộp, bởi lẽ ngày mai hắn sẽ phải chứng minh bản thân một lần nữa. Ở lần trước, hắn đã không thể trả lời làm Trác Phàm hài lòng. Hắn không biết vị sư phụ này sẽ hỏi gì nhưng chắc chắn là không dễ dàng vượt qua.
“Có chuyện gì sao?” Đúng lúc ấy, Mạc Thế Khải từ lối đi bằng đá tiến tới hỏi thăm.
“Phụ thân.”
Mạc Thiên Sinh bước tới hành lễ sau đó thở dài nói: “Mấy ngày nay, sư phụ rất kì lạ.”
“Như thế nào?”
Mạc Thiên Sinh như nhớ lại toàn bộ sự việc rồi chậm rãi nói: “Sư phụ luôn hỏi nhi tử những câu khó hiểu và bắt con phải chọn một trong hai. Bất kể con chọn thế nào đều bị người phản bác.”
Mạc Thế Khải suy tư một chút trước lời kể của nhi tử. Một hồi lâu, ông mới lên tiếng: “Nếu như nhận xét về Trác công tử thì ta chỉ có thể nói hắn giống như một màn sương vụ, bất kể ai bước vào thì cũng sẽ bị lạc đường mà thôi.”
Nhưng mà…”
Đôi mắt chợt lóe lên, Mạc Thế Khải nói tiếp: “Sâu bên trong lớp sương vụ mờ mịt ấy, ta đoán chắc là một thứ gì đó tuyệt đẹp mà ngay cả hắn cũng không hề biết được.”
“Phụ thân tuy tu vi thấp kém nhưng lại là một lão già nhìn đời tương đối sáng suốt. Hắn cho ta cảm giác như một con hùng ưng cô độc lang thang khắp nơi, lại như con độc xà nhe nanh trước mọi thứ nguy hiểm với bản thân, đôi lúc thì gian xảo giống cáo tận dụng lợi thế để đạt được mục đích.”
“Lúc ở Nhung Quốc, được diện kiến gương mặt thật của hắn, ta có thể khẳng định tuổi tác của Trác Phàm không quá lớn nhưng tâm cơ và suy nghĩ lại giống như một lão già trải đời. Theo ta suy đoán, quá khứ của hắn có thể còn bất hạnh hơn cả con. Vậy nên…”
Nói tới đây, gương mặt Mạc Thế Khải chợt mỉm cười nhìn về phía nhi tử: “Thiên Sinh à, cừu có giả hổ thì nó vẫn mãi là cừu. Thay vì suy nghĩ trả lời vấn đề sao cho hoàn hảo nhất thì con cứ hãy là con, tuy non nớt nhưng thật lòng. Biết đâu đó mới là điều mà Trác Phàm cần nghe ở con.”
Mạc Thiên Sinh nghe vậy liền gật đầu xưng vâng. Kì thực hắn cảm thấy lời của phụ thân rất đúng.
“Phụ thân này.”
“Hả?”
“Nếu như một ngày, con và tất cả mọi người ở thương hội đều bị giết. Người sẽ làm thế nào?”
Mạc Thế Khải trầm ngâm như có điều suy nghĩ. Sau cùng, ông đáp lời với giọng nghiêm túc: “Ta sẽ dùng tấm thân này, tìm kẻ thù rồi dẫm đạp lên hắn.”
“Nhưng mà thực lực của người không đủ thì sẽ thế nào?”
“Con biết loại người nào là đáng sợ nhất không?”
“Kẻ điên hay tà phái?”
“Không.”
Mạc Thế Khải lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm: “Chính là kẻ cô độc và mất hết tất cả.”
Thân thể bất giác run lên, Mạc Thiên Sinh như mường tượng lại câu nói của Trác Phàm: “Chính phái yếu đuối bởi vì bọn chúng có quá nhiều thứ để bảo vệ.”
Lúc này, Mạc Thế Khải lại nói tiếp: “Một khi mất tất cả thì còn địa ngục gì mà người ấy không thể bước vào nữa đâu. Chẳng có gì lưu luyến, hắn sẵn sàng đạp đổ mọi thứ chỉ để đạt được mục đích trả thù của mình. Nếu như thật sự có tình cảnh như con nói, phụ thân sẽ bất chấp tất cả, dù phải hi sinh mạng già này cũng sẽ làm bằng được. Còn nếu ta không có năng lực ấy, chỉ cần ẫn nhẫn mà thôi, dù sau cùng không giết được kẻ thù thì cũng chẳng phải hối hận khi xuống hoàng tuyền gặp lại mọi người.”
Mạc Thiên Sinh cũng ngẩng đầu nhìn thương khung, trong đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh của bầu trời ngập tràn ánh sao. Những lời của phụ thân khiến hắn như hiểu hơn câu hỏi mà Trác Phàm đặt ra.
Từ xưa tới nay, Mạc Thiên Sinh chỉ chìm đắm trong sự tự ti về bản thân, sợ hãi bước ra thế giới bên ngoài. Hắn như một con cóc ghẻ quanh quẩn nơi ao hồ, chịu đủ mọi sự khinh thị của người khác.
Cho đến khi gặp được Trác Phàm, hắn như được mở ra một chân trời hoàn toàn mới. Có lẽ, vị sư phụ này chính là bước ngoặc để hắn có thể tiến bộ hơn.
Mạc Thế Khải đang suy nghĩ thì bất chợt cảm nhận bên cạnh dường như đang nóng lên. Ông quay người lại thì phát hiện thân thể của Mạc Thiên Sinh đang phát sáng.
“Cái… Cái này… Thiên Sinh…”
Ông kinh ngạc muốn gọi dậy nhưng đúng lúc ấy lại bị một bàn tay ngăn lại.
Trác Phàm nhìn ông lắc đầu sau đó ra hiệu không nên gây ồn ào mà kéo ông lùi về phía sau.
Cho tới khi đứng cách xa phạm vi hai mươi trượng, Mạc Thế Khải mới quay lại nhìn kĩ một lần nữa.
Lúc này, thân thể của Mạc Thiên Sinh đang nổi lên hào quang mờ nhạt, xung quanh phảng phất như có cơn gió thổi qua khiến tà áo hắn bay phấp phới, mái tóc thổi lên rối bù.
Đáng chú ý chính là giữa huyệt thái dương của Mạc Thiên Sinh nổi lên một đoàn ánh sáng hiển lộ phù văn kì dị không ngừng khuếch trương rạng rỡ. Trong mắt hắn càng là phóng thích Tử Cực Ma Đông, ánh sáng màu tím giờ này khắc này càng ngưng thực rõ hơn.
Trong mắt nổi lên Bạch Quang, Trác Phàm dùng Thần Nhãn quan sát toàn thân Mạc Thiên Sinh một lượt sau đó nói với Mạc Thế Khải: “Ngài đừng lo lắng. Hắn đang bước vào trạng thái minh ngộ vô thức do tâm cảnh tăng lên. Chẳng những thế, tinh thần lực đạt ngưỡng khiến Tử Cực Ma Đồng thăng cấp. Đây có thể xem là cơ duyên của hắn.”
“Khoan đã. Minh Ngộ Vô Thức chẳng phải là trạng thái Minh Tưởng Sâu ư? Điều này không phải chỉ có những người khi đạt hóa hư cảnh cần ngưng tụ thần hồn mới làm được sao?”
Trác Phàm lắc đầu: “Thông thường là như vậy nhưng cũng có ngoại lệ. Đó là khi tu giả đột nhiên ngộ ra một vấn đề hoặc giải được khuất mắc thì ngẫu nhiên sẽ bước vào trạng thái này.”
“Như vậy chúng ta…”
“Chỉ có thể đợi mà thôi. Đạt được thành tựu bao nhiên vẫn phải dựa vào hắn.” Trác Phàm nói mà không dời mắt khỏi Mạc Thiên Sinh.
Trong không gian hồn sủng, Ám Kim Sư Hổ con như cảm nhận được tâm tình thuế biến của Mạc Thiên Sinh nên phát ra từng tiếng gầm gừ. Không chỉ dừng lại ở đó, từng đường vân màu đen trên thân thể nó lúc này đã hóa thành màu vàng kim rực rỡ, đặc biệt là chữ Vương ở trên trán đang không ngừng mở rộng.
“Gào!”
Thân thể trở nên nóng bừng, Ám Kim Sư Hổ cảm giác đang bị một loại lực lượng đặc thù xé rách từng thớ cơ trên thân thể khiến nó liên tục phình to. Ba động của nó đang liên tục chập trùng qua lại giữa cấp hai và cấp ba.
Đúng thế, Ám Kim Sư Hổ đang trong quá trình thăng cấp. Bởi vì lần trước, tinh thần lực của Mạc Thiên Sinh tăng cao khiến gông xiềng của nó được nới lòng. Chẳng những vậy, bây giờ Mạc Thiên Sinh còn đang minh ngộ khiến toàn bộ lực lượng tinh thần đều đang được giải phóng nên cũng kích thích nó tiến hành đột phá.
Có một điểm khác biệt chính là, linh thú thông thường mỗi khi thăng cấp đều rất dễ dàng chứ không hề chịu nỗi đau nào như thế cả. Ám Kim Sư Hổ cũng không phải chưa từng thăng cấp lần nào nhưng duy nhất lúc này lại cảm thấy thống khổ cùng cực.
Dường như nỗi đau mà Ám Kim Sư Hổ nhận phải cũng đang ảnh hưởng tới Mạc Thiên Sinh. Phù văn trên trán của hắn đang hiện ra rõ ràng, khắp thân thể tương tự xuất hiện từng vết như vằn hổ phát ra kim quang mãnh liệt.
“Đoàng!”
Âm thanh thanh thúy vang liên khiến ba động của Mạc Thiên Sinh lại tăng lên một bậc đạt tới cảnh giới Tụ Khí Thất Trọng. Cũng may trong lúc minh tưởng sâu, đau đớn mà hắn nhận phải đã hoàn toàn bị đại não phớt lờ, chỉ có thớ cơ đang không ngừng run rẩy mà thôi.
Phía xa xa, Mạc Thế Khải nắm chặt tay thành quyền, toàn thân run rẩy. Nếu lúc này ông tới chen ngang, Mạc Thiên Sinh chắc chắn sẽ bị trọng thương, tâm thần bị đả kích đến mức điên điên khùng khùng. Cái ông có thể làm chính là cầu mong trời đất cho nhi tử của mình có thể vượt qua mà thôi.
Trác Phàm cũng nhíu mày nhìn chăm chăm. Dưới tác dụng của Thần Nhãn, hắn có thể nhìn ra sự việc đang diễn ra bên trong không gian hồn sủng và cũng nhận thấy sự bất thường ấy.
Như có điều suy đoán, Trác Phàm lẩm bẩm trong lòng: “Món tàn pháp kia không hề tầm thường. Nếu bây giờ Kì Lân tiền bối không ngủ say thì có lẽ ngài ấy sẽ nhận ra được một ít manh mối.”
“Aaaa!”
Mạc Thiên Sinh đột ngột hét lớn. Đầu lâu của hắn lúc này chợt xuất hiện từng đường vân tựa như vết nứt rồi ngày một lan rộng. Bằng mắt thường có thể thấy từ phần cổ trở lên đang bành trướng dữ dội như một quả bóng căng tròn.
“Không xong. Hắn sắp không chịu nổi.” Trác Phàm kinh nghi nói. Nhưng mà hắn có thể làm được gì đâu.
“Thiên Sinh…”
Mạc Thế Khải lạc giọng kêu gào nhưng cũng chỉ có thế.
Ngay lúc Mạc Thiên Sinh tưởng chừng sắp nổ tung đầu lâu mà mất mạng thì trước ngực hắn thình lình phát ra một tầng ánh sáng nhu hòa. Chẳng mấy chốc, nó mở rộng rồi bao phủ khắp thân thể khiến cho vết nứt như ngọn lửa gặp mưa to dần dần tắt đi…