0
Màn đêm dần bị thay thế bởi vầng hào quang nhu hòa phát ra từ ngực của Mạc Thiên Sinh. Vết nứt khắp người của hắn cứ như ruộng cạn dần được khép lại bởi mưa rào. Chẳng những thế, thứ ánh sáng ấy đang không ngừng thẩm thấu vào cơ thể đồng thời củng cố vách tường tinh thần.
Bên trong không gian hồn sủng, Tiểu Dạ đang run rẩy vì đau đớn bỗng nhiên cảm nhận được luồng hơi ấm truyền vào, cảm giác như vạn tiễn xuyên tâm bắt đầu dịu lại, từng sợi huyết ti bện lại thành thớ cơ vững chắc đã bị bao bọc lại bởi lớp da hổ màu bạch kim óng ánh vằn đen.
“Gào!”
Tiểu Dạ gào lên một tiếng, khí thế rõ ràng tăng lên một bậc. Mà lại, không gian hồn sủng dao động kịch liệt tựa hồ đang muốn nới rộng ra cho phù hợp kích thước của nó.
Đến khi hoàn thành thăng cấp, Tiểu Dạ nằm phục xuống thở phì phò. Có lẽ là quá mệt mỏi, cũng có thể là đang an phận chờ đợi chủ nhân minh ngộ xong xuôi.
Mạc Thiên Sinh vẫn đang nhắm mắt. Thân thể của được bao bọc bởi hào quang không tự chủ bay lên không trung, dòng khí lưu màu lam nhạt liên tục quay quanh khiến hắn xoay vòng một cách quỷ dị.
Chẳng biết là bao lâu, Mạc Thiên Sinh dần dần tỉnh lại. Hình ảnh đập vào mắt hắn đầu tiên chính là trần nhà bằng gỗ đen tuyền bởi lớp sơn xa xỉ. Ở bên ngoài, ánh nắng chiếu vào khiến hắn thoáng nheo mày lại.
Và rồi…
“Trời sáng rồi?”
Mạc Thiên Sinh giật mình, vội vàng ngồi dậy. Hắn không kịp sửa sang đầu tóc, một thân quần áo xộc xệch đút vội chân vào đôi hài mà bước ra.
“Làm thế nào mà ta lại ngủ quên được chứ? Sư phụ có lẽ là đang rất thất vọng.”
Mạc Thiên Sinh với tâm trạng lo lắng bước đi. Hắn không nhớ trước đó làm thế nào mà có thể trở về phòng được nữa nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ về chuyện ấy.
“Khoan đã!”
Mạc Thiên Sinh chợt khựng lại.
“Có gì đó khang khác thì phải!”
Không phải chiều cao, mà là quang cảnh.
Mạc Thiên Sinh bất giác nhìn ra xa. Chẳng hiểu sao thị lực của hắn được tăng lên đáng kể thậm chí còn thấy được cả mấy con sâu đang gặm lá cách đó cả chục thước.
“Rốt cuộc… Chuyện này là sao?”
Đang lúc Mạc Thiên Sinh còn đang nghi hoặc thì chợt nhớ tới lời nói của Trác Phàm. Hắn bỏ qua suy nghĩ ấy rồi tiếp tục cất bước.
“Xin lỗi sư phụ. Đệ tử…”
Mạc Thiên Sinh còn chưa bước vào phòng đã vội vàng lên tiếng giải thích. Nhưng khác một chỗ, cửa phòng đã mở sẵn từ lúc nào. Tại cái bàn ở giữa, Trác Phàm đang ngồi ngay ngắn, không có chút cảm giác giận dữ nào, ngược lại còn treo một nụ cười nhàn nhạt.
Tuy là thế nhưng Mạc Thiên Sinh vẫn cảm giác cực kì áp lực. Dù đã ở cùng bao nhiêu năm thì cũng chẳng thể đoán biết được suy nghĩ của vị sư phụ này.
“Bình tĩnh nào Mạc Thiên Sinh. Ngươi đã chuẩn bị kĩ càng rồi. Mặc kệ sư phụ nói gì, chỉ cần trả lời thật tốt là được.”
Trác Phàm thấy biểu cảm hồi hộp của Mạc Thiên Sinh, ý cười trên mặt càng đậm. Cánh tay nhẹ nhàng phất lên một cái, trên bàn liền xuất hiện một chiếc bình bằng ngọc thạch. Sau đó, hắn chỉ tay vào rồi nói: “Mở ra đi.”
Theo thói quen, Mạc Thiên Sinh nuốt một ngụm nước bọt bước đến. Một tay nâng bình ngọc, một tay cầm nút đóng mở ra. Chỉ trong chốc lát, mùi hương bên trong tràn ra một cách mãnh liệt kèm theo nhiệt độ kinh khủng. Không khí bên ngoài như được luồng khí phảng phất như kim viêm nung nóng, mơ hồ còn có huyễn ảnh của thiên long bay lượn.
“Đây… Đan dược Thập Nhất Phẩm…”
Mạc Thiên Sinh chớp chớp đôi mắt như chưa thể tin vào nhãn quang của mình. Nhưng dù hắn nhìn thế nào thì cấp bậc của nó cũng không hề thay đổi. So với viên đan mà trước đây Thanh Vấn đưa cho, thứ này còn xa xỉ hơn nhiều. Phải biết từ cửu phẩm trở lên, mỗi một cấp đều có giá trị nghiêng trời lệch đất.
Thế rồi, Mạc Thiên Sinh chuyển dời ánh mắt sang Trác Phàm một cách mờ mịt.
Như nhìn ra suy nghĩ của hắn, Trác Phàm cười khẽ một tiếng nói: “Thân là sư phụ của ngươi, ta làm sao có thể để cho ngoại nhân trang bức được. Thông Thiên Đan này là lúc trước ở Nhung Quốc, vi sư khôi phục một ít tu vi nên lâm thời luyện chế trước khi trở về trạng thái như bây giờ. Bởi vì nguyên lực không đều nên chỉ có thể đạt tới thập nhất phẩm mà thôi.”
Nói rồi, trên mặt của Trác Phàm thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối mà thở dài.
Trong khi đó, Mạc Thiên Sinh nghe được liền kích động không thôi. Lâm thời luyện chế, nguyên lực hao hụt nên chỉ đạt thập nhất phẩm mà thôi? Cái này cũng quá trâu bò rồi.
Phải biết luyện đan sư muốn kết đan phải bắt đầu từ luyện hóa đan dược. Mỗi một loại đều tốn không ít thời gian mới được. Chẳng những vậy, phẩm cấp càng cao thì quá trình kết đan lại càng dài. Nhưng từ lúc Trác Phàm bỏ đi tới khi bọn hắn tìm thấy có bao nhiêu thời gian đâu. Còn cả linh thảo nữa! Rõ ràng lúc gặp Trác Phàm, hắn không thấy được bất cứ chỉ giới nào cơ mà.
Nhưng Mạc Thiên Sinh biết, mỗi người đều có một bí mật riêng. Chính vì vậy mà hắn không hỏi thêm điều gì nữa mà chỉ đứng đó yên lặng.
“Trước đây vi sư đã hứa sẽ để cho ngươi thoát thai hoán cốt. Bây giờ đã có cơ hội, vi sư đương nhiên phải thực hiện lời hứa của mình.”
Trác Phàm đứng dậy, hai tay đặt ở sau lưng nhìn thẳng Mạc Thiên Sinh nói: “Dùng nó rồi tự mình thực hiện quyết tâm của ngươi. Vi sư sẽ hiện thực hóa ý chí của con.”
“Rập!”
Mạc Thiên Sinh không chút do dự quỳ xuống. Mặc kệ hai tay vẫn đang cung kính nâng chiếc bình dược quý giá, thân thể của hắn trực tiếp cúi gập đến mức đầu đụng nền đất. Giọng nói kích động và chân thành phát ra từ nội tâm: “Cảm tạ sư phụ.”
Trác Phàm gật đầu xem như nhận lễ.
Thấy vậy, Mạc Thiên Sinh liền trút viên đan dược ra ngoài. Một luồng nhiệt hỏa tức tốc truyền vào lòng bàn tay của hắn. Có thể thấy ở đó đang xuất hiện vết phồng rộp của lên nhưng đối với hắn chẳng là gì cả.
Ngay lập tức, Mạc Thiên Sinh đem đang dược bỏ vào miệng. Những tưởng khí nóng tràn vào sẽ khiến cổ họng của hắn đau rát đến cực điểm nhưng không phải. Đan dược vừa vào miệng liền tan đi, theo cổ họng bắt đầu thẩm thấu đến lục phủ ngũ tạng rồi lan ra khắp kinh mạch toàn thân.
Chỉ trong chốc lát, gân cốt của Mạc Thiên Sinh như bị cưỡng bước nới rộng giống như trận đ·ại h·ồng t·hủy chảy qua một cái kênh nhỏ. Cơn đau đớn ùa tới bất ngờ khiến hắn phải nhăn mặt lại, thân thể nằm xuống nền đất không ngừng co giật.
Mạc Thiên Sinh có thể cảm nhận được toàn thân đang lần nữa thuế biến. Kinh mạch vốn dĩ bế tắc đang dãn nở khiến nguyên lực như đang vui sướng reo hò trước con đường mở rộng.
Nhìn từ bên ngoài, mọi thứ trên thân thể của Mạc Thiên Sinh đều đang phát quang. Từng khỏa kim ti hiện lên rồi lan tràn khắp cơ thể săn chắc khiến hắn như đang biến thành màu vàng kim rực rỡ.
Mạc Thiên Sinh cắn răng gượng dậy. Hắn biết bản thân đang đi tới giới hạn cho nên vội vàng đả tọa tiến hành vận khí điều tiết. Nguyên lực từ trong đan điền nhanh chóng lan rộng nhưng khác với mọi khi.
Thông thường, để hoàn thành một đại chu thiên, hắn phải vô cùng khổ sở vì các huyệt vị đều phải cưỡng bước phá vỡ. Thế nhưng bây giờ, mọi thứ cứ như mây trôi nước chảy thậm chí khi nguyên lực tiếp xúc với dược lực liền giống như mưa giông gặp gió trở thành bảo điên cuồng quét qua khắp thân thể của hắn.
Rất nhanh, một đại chu thiên liền hoàn thành. Chỉ thấy đan điền đang biến hóa, thức hải đang biến hóa, khắp cơ thể đâu đâu cũng như sâu bướm lột xác trở nên rực rỡ vô cùng. Từ kinh mạch, đến nhục thân rồi gân cốt, mọi thứ như được th·iếp vàng tạo cảm giác rắn chắc.
“Ầm!”
Một tiếng thanh thúy vang lên, khí tức của Mạc Thiên Sinh lại mạnh hơn một bậc.
“Ầm! Ầm!”
Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Dược lực của Thông Thiên Đan giống như ngòi nổ thôi thúc Mạc Thiên Sinh đột phá. Bao nhiêu tích lũy của hắn từ xưa tới nay như được bộc phát trong lần này, tu vi nháy mắt đạt tới Tụ Khí Điên Phong.
Mạc Thiên Sinh vộ vàng vận khí, cưỡng ép nguyên lực hội tụ tại đan điền không cho bản thân tiếp tục đột phá nữa.
“Không cần ngừng lại. Cứ tiếp tục!”
Đúng lúc ấy, giọng nói của Trác Phàm liền vang bên tai khiến Mạc Thiên Sinh thả lỏng. Mặc kệ nguyên lực đang tuông trào như vòi phun, thứ hắn làm chỉ là khống chế để nó lan tỏa đều khắp kinh mạch tiến hành ôn dưỡng tự thân.
“Đoàng!”
Âm thanh lần này trong trẻo hơn mọi khi. Khí tức trên người của Mạc Thiên Sinh trực tiếp thuế biến.
Cảnh giới Trúc Cơ.
Cuối cùng thì hắn cũng đã vượt qua bích lũy vững chắc ấy…