“Hự!”
Trác Phàm cắn răng chịu đựng cảm giác như bị hàng trăm hàng nghìn con băng tằm đang ngọ nguậy lúc nhúc trong cơ thể. Không hề đau đớn, chỉ giống như một ngoại t·ra t·ấn về tinh thần mà thôi.
Đại Lực Kỳ Lân lần nữa dung nhập vào cơ thể của Trác Phàm, lục quang rực rỡ tức thì phát ra. Bằng mắt thường có thể thấy, tại hạ vị của hắn ẩn hiện một cái quang cầu, mà lại vô số ánh sáng màu xanh đang hội tục hình thành vòng xoáy ở xung quanh phảng phất như hàng trăm mặt trăng đang xoay quanh mặt trời.
Lúc này, khuôn mặt Trác Phàm khẽ vặn vẹo. Đau đớn hắn đã trải qua rất nhiều, vậy nhưng loại thống khổ kia lại chưa từng thụ qua. Hắn bất giác đưa hai cánh tay cào cấu toàn bộ thân thể, lớp áo màu xám quen thuộc lập tức rách ra để lộ tấm thân đầy sẹo. Từng vệt từng vệt dấu tay màu đỏ cào lên khắp người như một cách để thỏa mãn bản thân. Thế nhưng thứ cảm giác ngứa ngáy ấy lại không xuất phát từ ngoài da mà là ở bên trong.
“Ngươi đã chịu đựng vô số thống khổ rồi thì chẳng lẽ lại bị chút cảm giác ấy làm cho không chịu nổi sao?”
Nói thì nói như vậy nhưng Đại Lực Kỳ Lân biết Trác Phàm không dễ chịu gì. So với đau đớn thì loại t·ra t·ấn này còn đáng sợ hơn gấp vạn lần.
Trác Phàm run rẩy thân thể sau đó buông tay ra, trong mắt tràn ngập tơ máu, khóe miệng càng là tràn ra huyết dịch. Để chống lại sự khó chịu trong người, hắn lựa chọn làm bản thân đau đớn để áp chế.
Thấy cảnh này, Đại Lực Kỳ Lân liền trầm mặc không nói thêm gì nữa, chỉ có lục quang xoay quanh Địa Tâm ngày một đại thịnh đang dùng tốc độ nhanh nhất dung nhập vào bên trong đan điền của Trác Phàm.
Phía bên ngoài, trận chiến của Tuyết Tinh Xà và Nham Tích chỉ mới bắt đầu thế nhưng âm thanh lại oanh động bốn phương tám hướng. Một nơi đại địa nóng bỏng, cây cối héo rũ hóa thành tro bụi, một nơi lại như băng sơn hàn thạch, tất cả mọi thứ đều bị đông cứng, kết thành băng tinh, chỉ một cái v·a c·hạm liền hóa thành vô số mảnh vỡ.
Gào!
Nham Tích rống lên một tiếng, những cái cây gai nhọn xếp thành hàng trên thân thể tựa như bờm ngựa bất ngờ phát ra xích mang rực rỡ. Ngay giây sau, toàn bộ bọn chúng giống như mảnh ghép rời khung hình tách ra khỏi cơ thể đồ sộ của Nham Tích.
Giữa không trung, tất cả gai nhọn đều xoay vòng như một mũi khoang rực lửa nhất lên ba động khủng bố. Dưới ý niệm thao túng của Nham Tích, toàn bộ lập tức hướng về phía Tuyết Tinh Xà mà lao nhanh. Mấy chục đạo quang tuyến cứ như vậy phá không gào thét, âm thanh xé gió phi thẳng tới đỉnh đầu của Tuyết Tinh Xà.
Đôi xà nhãn đỏ rực thoáng hiện vẻ kinh nghi, Tuyết Tinh Xà biết lần này Nham Tích đến với thực lực cường thịnh trong khi bản thân đang b·ị t·hương. Vậy nhưng chiến ý của nó không hề giảm xuống.
Nhìn những cây gai đâm xuyên qua làn sương khiến mọi thứ cuốn ngược, mi tâm của Tuyết Tinh Xà phát ra lam quang rực rỡ đồng thời thân thể cuộn tròn lại. Theo đó, không khí xung quanh nhất thời đồng kết, mặt đất nơi Tuyết Tinh Xà đứng bất ngờ mọc lên vô số cọc nhọn đâm thẳng lên trời.
Ầm!
Cọc băng chia năm xẻ bảy, tiếng động đinh tai nhức óc, vô số mảnh vỡ rơi xuống đại địa tựa như thiên thạch hàng lâm.
Nhưng mà, không phải không có tác dụng.
Những cái gai nhọn của Nham Tích phóng thích giờ khắc này đã bị chặn lại, không còn cuồn cuộn phong bạo nhấc lên ba động khủng bố nữa. Chúng bị phần nhô lên của cọc băng nuốt chửng ở giữa.
Đáy mắt hiện ra một tia cuồng nộ, Tuyết Tinh Xà vốn dĩ cuộn tròn liền phóng thẳng lên trời tựa như lò xo đang đè nén bị thả ra bất ngờ. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ thân thể cự xà đã dung nhập vào giữa không trung.
Nương theo lam quang phát ra rực rỡ, nơi Tuyết Tinh Xà dưng thân hình thành tám cái băng cầu. Chỉ trong chớp mắt liền bắt chước như Nham Tích phản công. Mà lại, trên đường đi tới, băng cầu tựa như biến hóa tạo thành băng mâu bén nhọn.
Nham Tích thoáng lộ vẻ hoảng hốt, toàn thân lửa đỏ hừng hực điên cuồng động. Nó khẽ động ý niệm muốn đem thu hồi những cái gai nhọn kia trở về.
Vậy nhưng những cái cọc băng đã bị phá toái của Tuyết Tinh Xà bây giờ lại giống như đầm lầy tham lam nuốt trọn hết thảy, phàm là những gì đã bị nó nuốt vào thì đừng hòng nhả ra.
“Gào!”
Nham Tích biết khả năng thu hồi đồ vật là không thể bèn rống lên một tiếng, tứ chi giẫm mạnh xuống mặt đất.
Nơi xa, Lạc Thiến Thiến biến sắc vội vàng đưa tay bịt tai lại nhưng mà vẫn chậm một bước. Dư chấn quá mạnh khiến thân thể yếu đuối của nàng khó mà chống cự nổi, máu tươi từ thất khiếu chảy ra thành dòng nhỏ tí tích xuống mặt đất.
Đến mức này, Lạc Thiến Thiến đã không còn khả năng tiếp tục quan sát. Dù trận chiến có kinh khủng đến mức nào thì giữ mạng vẫn là quan trọng hơn.
Cùng lúc đó, dưới chân Nham Tích bỗng nhiên nổi lên dung nham hình thành một cái vòm rộng bao bọc lấy thân thể đồ sộ.
Thấy thế, Tuyết Tinh Xà lại tiếp tục động ý niệm tao túng tám cái băng mâu hội tụ thành một điểm. Nhờ ăn Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ nên linh trí của nó cao hơn xa so với Nham Tích. Lại thêm quá trình trấn giữ thạch động, nó đã nhiều lần liều mạng sinh tử, chiến đấu với không ít loài khác nhau cho nên kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Tất nhiên, dùng lực lượng của linh thú cấp bốn đối phó với linh thú cấp sáu không hề dễ dàng gì. Tuyết Tinh Xà phải có tự thân đặc thù cách thức mới làm được. Tỉ như lúc này, Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ bị nó nuốt vào đang phi tốc tiêu tán chỉ còn lại một phần mười lúc đầu.
Đúng thế, Tuyết Tinh Xà đang mượn nhờ lực lượng của Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ khiến bản thân nó vượt qua rào cản cấp bậc để có thực lực ngang ngửa với linh thú cấp sáu.
Vậy nhưng, nếu như bình thường thì hệ quả không đáng nhiêu. Có điều hiện giờ Tuyết Tinh Xà đã b·ị t·hương nặng, nhìn bên ngoài có vẻ là rất thiện chiến nhưng thực chất từng thớ cơ của nó lúc này đã run rẩy cực độ không còn duy trì được bao lâu. Một khi Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ toàn bộ bị dùng hết cũng là thời điểm mà nó trở nên yếu ớt cực độ.
Vậy nên, những cái băng mâu kia chính là đòn sát thủ cuối cùng của Tuyết Tinh Xà. Gần như toàn bộ lực lượng còn sót lại của nó đều tập trung ở đó. Nếu như Nham Tích đỡ được thì cũng có nghĩa là mạng nó sẽ tiêu vong.
Ầm!
Tại nơi Nham Tích hình thành mái vòm, băng mâu đầu tiên vừa chạm phải liền tức thì tan biến. Bất quá, một ít dấu vết đã hình thành phía trên, dù không nhiều nhưng vẫn là có.
Ầm!
Cái băng mâu thứ hai tới nơi. Lần này Tuyết Tinh Xà có thể nhận thấy bức tường nham thạch kia đã bị rung động một chút.
Ầm!
Lại một cái băng mâu nữa v·a c·hạm cùng mái vòm bằng nham thạch. Nơi nó tiếp xúc, xích quang hừng hực liền có dấu hiệu ảm đạm.
Ầm!
Cái thứ tư!
Ầm!
Cái thứ năm!
Ầm!
Cho tới khi băng mâu thứ sáu đâm xuống, toàn bộ phiến khu vực nơi Nham Tích phòng thủ đều bị nhuộm màu trắng xóa của hơi nước. Chỗ tiếp xúc vốn dĩ hừng hực lửa đỏ bây giờ như than hồng bị dội nước lạnh cho tắt ngấm. Một vết nứt nho nhỏ hình thành.
Ầm!
Cái thứ bảy rơi xuống, máu vòm lập tức hiện ra một cái lỗ tròn. Dư lực vẫn còn, băng mâu tiếp tục lao tới đâm vào thân thể kia của Nham Tích. Vậy nhưng, lớp da thô ráp y như vỏ cây kia lại ẩn chứa sức phòng thủ kinh người lại không hề bị tổn thương chút nào, huống hồ băng mâu đã mất đi chín phần sức mạnh.
Cho đến băng mâu cuối cùng đâm xuống.
0