Ầm!
Ngay khi băng mâu cuối cùng đâm xuống, đại địa nhấc lên chấn động dữ dội, bụi đất mù mịt xen lẫn hơi sương trắng xóa che phủ hết thảy cảnh sắc ở trước mặt.
Vậy nhưng, âm thanh kêu gào thảm thiết của Nham Tích chính là không cách nào giấu được. Bên trong màn sương, Tuyết Tinh Xà có thể thấy xích quang hừng hực trên thân thể Nham Tích đang dần dần bị ảm đạm, thậm chí nham vực xung quanh đều có dấu hiệu lắng lại.
Tuyết Tinh Xà khẽ vung cái đuôi, phong áp nổi lên nhất thời đem bụi bặm thổi đi để lộ một mảng phế tích. Nơi đó cây cối thành tro, chỉ còn mặt đất hình thành lỗ rỗ tựa như bề mặt mặt trăng. Nham Tích không còn đứng vững mà nằm ở một chỗ thoi thóp, trước bụng hình thành một cái huyết động, máu tươi ồ ạt chảy lộ ra xương trắng.
Nham Tích không cam lòng quay đầu, ánh mắt chứa đầy sự hối hận nhưng lại bất lực vì không thể vãn hồi. Nó cũng là một loài linh thú thiên về thao túng nguyên tố cho nên tinh thần lực là vô cùng quan trọng. Nếu như mượn nhờ Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ, nó có thể phá vỡ gông xiềng về huyết mạch mà tấn lên cấp bậc cao hơn.
Phàm là một linh thú, bản năng của Nham Tích thôi thúc nó nhất định phải có được Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ. Không chỉ nó, mà cả những loài khác cũng đều tương tự như vậy. Có điều, chẳng một đầu nào thành công và lần này nó cũng thế. Lần này, bằng vào ý niệm dò xét, nó biết Tuyết Tinh Xà bị trọng thương nên mới đến đây với tâm thế nhất định phải thu được chí bảo.
Vậy nhưng giờ đây, tất cả mọi thứ đều đã trở thành hư vô. Chẳng cần thiết nữa, mạng sống của Nham Tích đang sói mòn một cách nhanh chóng tựa như cốc nước vốn dĩ đầy ắp nước bị đục thủng cái lỗ to dưới đáy. Cho dù là linh thú có da ngoài cứng cáp đi nữa thì chống đỡ liên tục mấy đòn băng mâu cũng khó lòng mà toàn mạng. Huống hồ ngay lúc đâm xuyên qua cơ thể, băng mâu kia vậy mà đột ngột bạo nổ khiến cho thương thế của nó càng thêm nặng nề.
Giờ đây, Nham Tích chỉ có thể ngoái đầu, dùng ánh mắt mịt mờ nhìn Tuyết Tinh Xà trong tuyệt vọng. Nó có thể cảm nhận được, chỉ cần phòng thủ nốt đòn này thôi thì sẽ có được Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ đồng thời thôn phệ cả Tuyết Tinh Xà.
Lúc này, Tuyết Tinh Xà cũng bắt đầu rơi xuống. Lam quang rực rỡ cường thịnh vừa rồi bày ra đã hoàn toàn biến mất. Thân thể nặng nề của nó rơi xuống địa vực, theo đó, băng phong khắp nơi lần nữa tan chảy trong nháy mắt trở lại cảnh sắc vốn có. Thác nước rì rào xối xuống như để gội rửa toàn bộ chiến trường vừa rồi.
Tuyết Tinh Xà khó khăn trường tới trước cửa động rồi nằm gục xuống. Nó cố giương mắt lên chú ý động tĩnh xung quanh. Nhưng có lẽ trận chiến vừa rồi đã vượt quá sức chịu đựng mà mí mắt đã trở nên nặng trĩu. Vết thương vừa mới khép lại lần nữa chảy ra máu tươi màu xanh thẫm hòa vào dòng nước chảy xuống.
Bằng mắt thường cũng có thể nhận ra giờ Tuyết Tinh Xà đang thê thảm đến mức nào. Tưởng chừng chỉ cần một đòn đánh tùy tiện của tu giả cũng có thể làm nó m·ất m·ạng.
“Xì xì!”
Tuyết Tinh Xà phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ. Cả thân thể nó liên tục chập trùng như đang hô hấp, chỉ là nhịp độ mỗi lúc một kéo dài.
Đúng lúc này, Trác Phàm từ bên trong bước ra. Sắc mặt của hắn tương đối hồng nhuận, bất quá những vết sẹo do lần trước độ kiếp không hề biến mất.
Trong mắt hiện ra một luồng bạch quang, Trác Phàm dùng Thần Nhãn quan sát Tuyết Tinh Xà một lượt rồi khẽ cúi đầu: “Đa tạ ngươi.”
Trác Phàm biết, nếu không phải Tuyết Tinh Xà liều mạng ngăn cản thì Nham Tích đã xông vào trong lúc hắn cùng Đại Lực Kỳ Lân luyện hóa Địa Tâm. Cảnh tượng sau đó thì không cần phải nói, hắn làm gì có đủ sức chống lại linh thú cấp sáu đâu.
Nếu như t·hi t·hể Nham Tích đang lạnh dùng ngoài kia thì Tuyết Tinh Xà bây giờ cũng vậy. Trác Phàm nhìn thấy rất rõ ràng khung xương của nó đang nứt ra từng mảnh nhỏ, mạng sống hiện tại chỉ là nhờ Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ còn sót lại duy trì mà thôi.
“Chủ thượng… Ta rất muốn bỏ chạy.” Tuyết Tinh Xà đột nhiên nói.
Trác Phàm ngẩng đầu nhìn Tuyết Tinh Xà. Đôi xà nhãn đỏ như máu đang từ từ mở ra cùng với sự mệt mỏi khôn cùng.
“Ta rất muốn bỏ chạy. Thế nhưng huyết mạch áp chế, ta không thể rời đi.”
Trong lúc Trác Phàm không hiểu thì trong đầu lại oanh minh tiếng nói của Đại Lực Kỳ Lân: “Ngươi được ta thay bằng máu của A Thải là huyết mạch chí cao cho nên phàm là linh thú mãng xà đã khai linh trí đều không cách nào chống lại trừ phi huyết mạch đạt tới linh cấp. Mà ngươi cũng biết rồi đấy, linh thú như Tuyết Tinh Xà hiện tại tối đa chỉ có cấp sáu, muốn đạt tới cấp mười là một chuyện không tưởng. Chính vì vậy, khi bị ngươi ra lệnh thì nó phải tuyệt đối phục tùng theo nếu không sẽ bị huyết mạch phản phệ mà c·hết.”
“Không lẽ ngài cũng làm được như vậy?” Trác Phàm hỏi.
“Không. Chỉ riêng A Thải làm được mà thôi, bởi vậy nên nàng mới là thánh thú mạnh nhất trong số chúng ta.” Đại Lực Kỳ Lân trả lời.
“Nghe giống như một loại lời nguyên hơn là huyết mạch áp chế.”
“Có thể nói như vậy. Từ xà tiến hóa thành mãng, từ mãng thành giao sau đó mới thành long. Đúng ra thì lão Long mới là thánh thú mạnh nhất nhưng A Thải lại là một tồn tại đặc thù. Huyết mạch dị biến của nàng làm cho tất cả chúng ta đều phải e sợ.”
Nghe Đại Lực Kỳ Lân nói thế, Trác Phàm mới khẽ gật đầu. Hắn nhớ lại hình ảnh một tiểu cô nương sáu bảy tuổi vừa mới hóa hình không lâu đã có thực lực khủng kh·iếp. Tỉ như khi nàng lấy lại thực lực đỉnh phong thì sẽ mạnh đến mức nào.
Nhưng mà càng như thế, Trác Phàm lại càng cảm thấy sợ hãi. Hắn sợ hãi bởi vì kẻ thù tương lai của bản thân rất mạnh, thậm chí là đủ sức một mình đối phó lại sự liên thủ của sư phụ lẫn năm đại thánh thú.
“Đồng Đế…”
Nhưng rồi, Trác Phàm chợt lắc mạnh đầu như thể rũ bỏ mọi suy nghĩ về đối phương. Hắn đưa mắt nhìn Tuyết Tinh Xà đang hấp hối rồi hỏi: “Có cách nào cứu nó không?”
Trác Phàm không phải dạng tốt lành gì nhưng nhìn Tuyết Tinh Xà vì mình mà b·ị t·hương nên hắn phải làm gì đó.
“Muộn rồi. Khắp người Tuyết Tinh Xà giờ này đều như bó rơm mục nát, dù cho có đem Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ luyện hóa thì cũng chỉ càng thêm thống khổ trước khi c·hết mà thôi.” Đại Lực Kỳ Lân thở dài ngao ngán.
Trác Phàm đồng dạng lộ ra vẻ thương cảm.
Vậy nhưng đúng lúc ấy, Tuyết Tinh Xà lại đột ngột mở miệng: “Chủ thượng… Thật ra vẫn còn một cách.”
“Là cách gì?”
Tuyết Tinh Xà thoáng chần chừ sau đó nói: “Xin người hãy cho kẻ bề tôi này một giọt tiên huyết quý báu.”
“Đúng rồi. Làm sao ta lại quên mất điểm này. Máu của A Thải không chỉ kích thích tiềm năng của đồng loại mà còn có thể thăng cấp huyết mạch. Bất quá, máu của ngươi thì…” Đại Lực Kỳ Lân ngưng lại.
Trác Phàm cũng nhận ra vấn đề. Tuy nói hắn có huyết mạch của Thất Thải Thôn Thiên Mãng nhưng đã được pha loãng vì bản thân không cách nào hấp thu nguyên chất được.
“Mặc kệ đi. Đây xem như ta trả ơn.”
Nói rồi, Trác Phàm đưa ngón trỏ lên cắn mạnh sau đó vẩy ra. Một giọt tiên huyết màu đỏ tươi bắn thẳng vào miệng của Tuyết Tinh Xà.
Ngay lúc đó, ánh mắt của Tuyết Tinh Xà đột ngột trừng lớn, lam quang vốn dĩ đã biến mất lại lần nữa đại thịnh. Mà lại, máu tươi màu xanh thẫm ồ ạt chảy ra giờ khắc này bỗng chốc hóa thành màu đỏ tươi nóng bỏng.
Thân thể Tuyết Tinh Xà khẽ run lên, cảm giác sinh cơ như mạch nước ngầm ngoi lên mặt đất tạo thành vòi phun.
Trác Phàm nheo mắt lại khi thấy v·ết t·hương trên thân thể của Tuyết Tinh Xà dần đóng thành vảy. Hắn phát hiện khung xương của nó đang phi tốc khôi phục, khí tức ổn định hơn trước rất nhiều.
Bất quá, Trác Phàm cũng không quá sợ hãi. Mặc dù bề ngoài của hắn không khác trước là mấy nhưng hiện tại hắn đã thành công luyện hóa Địa Tâm nên tương đối tự tin về thực lực của mình.
Lại thêm nửa khắc thời gian trôi qua, tốc độ khôi phục của Tuyết Tinh Xà rõ ràng đã chậm lại rất nhiều. Nó nuối tiếc nhìn Trác Phàm như thể muốn xin thêm một ít tinh huyết nhưng rồi ngậm miệng lại.
Tham quá thì thâm, đạo lý này không chỉ có nhân loại hiểu biết. Chính bản thân của Tuyết Tinh Xà cũng đã kinh qua. Chẳng phải vì tham lam mà nó đã bị rất nhiều linh thú t·ấn c·ông. Và t·hi t·hể lạnh ngắt của Nham Tích kia là minh chứng lớ nhất cho hậu quả sau cùng.
Tuyết Tinh Xà biết Trác Phàm không phải là kẻ tầm thường. Mà đặc biệt hơn chính là ảo ảnh linh thú hiện hữu trước đó nhìn thấy khiến nó càng thêm kiêng kỵ.
Cho nên, mặc dù rất muốn nhưng Tuyết Tinh Xà vẫn kiềm chế tham vọng của mình. Ánh mắt của nó đảo qua hơn mười khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ bên trong rồi cũng ngập ngừng.
Hiểu được ý của nó, Trác Phàm hơi hơi gật đầu: “Dùng nó đi. Ta đã có thứ ta muốn rồi.”
Trác Phàm nói không chỉ là Địa Tâm mà còn năm khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ tinh thuần bên trong túi càn khôn. Nguyên bản hắn muốn đem toàn bộ bỏ vào Thánh Giới Chỉ của mình nhưng lại không cách nào mở ra. Dù sao Địa Tâm chỉ đóng vài trò làm một đan điền giả cung cấp nguyên lực nên muốn dùng tới không gian trữ vật phong phú của mình là điều không thể. Việc này cũng làm cho hắn cảm thấy vô cùng đau đầu.
======
Cầu Đề Cử, Cầu 5* >.<
0